Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1019: Loại khác biệt trong hoàng tộc 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đi dạo với ta một chút." Phạm Nhàn giơ tay ra mời.Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn gương mặt y, sau đó bật cười, quay đầu lại nhìngian phòng ở góc sân, nói khẽ: "Sao giờ này lại không vội nữa?"Phạm Nhàn cười phá lên: "Chỉ đi tiểu thôi mà."Diệp Linh Nhi bước vài bước tới, đi sóng vai với y, nghiêng đầu, đôi mắt longlanh nhìn y, tò mò hỏi: "Sư phụ, nói chuyện trong sảnh tiếp khách làm ngài cảmthấy không thoải mái à?"Lại nghe thấy hai chữ "sư phụ", trong lòng Phạm Nhàn không khỏi ấm áp, sau .Sau khi hết ngạc nhiên, trên mặt y nở nụ cười ôn tồn nói: "Cô cũng biết ta mà,không quen với những tình huống như thế.""Ở Giang Nam thế nào?" Diệp Linh Nhi thu mình lại, đi theo bên cạnh y và nói:"Nghe nói trên đường trở về sư phụ gặp chuyện, vốn nên đến thăm ngài,nhưng..."Không phải muốn nói lại thôi mà cô thực sự không biết phải nói gì. Toàn bộKhánh Quốc đều đang suy đoán về chân tướng vụ ám sát trong sơn cốc, ai mớilà hung thủ thực sự muốn hạ sát Phạm Nhàn. Rất nhiều người đã đặt ánh mắtngờ vực đặt lên người Nhị hoàng tử. Khi biết Phạm Nhàn bị thương, đươngnhiên Diệp Linh Nhi cũng cảm thấy kinh hãi và lo lắng, thậm chí đã từng lén lútdò hỏi phu quân của mình. Tuy Nhị hoàng tử đã cam đoan rằng chuyện ở sơncốc không liên quan đến mình, nhưng với tình hình hiện tại và với địa vị Vươngphi của Diệp Linh Nhi, thật sự không tiện đến thăm Phạm phủ.Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, hết sức tự nhiên vỗ nhẹ lên vai cô và nói: "Ta rắnchắc lằm, sao lại dễ dàng gặp chuyện như vậy được?"Bàn tay vươn ra bỗng nhiên cứng lại, Phạm Nhàn rụt tay về, tự cười nhạo mộtthoáng. Bây giờ đối phương đã gả đi, thành Vương phi, y cũng cần phải cẩntrọng hơn trong cách nói năng và hành động của mình.Hai người vừa trò chuyện về chuyện sau khi tách biệt, vừa đi dạo dọc theo conđường trong khu rừng mang đậm không khí mùa đông của Vương phủ. PhạmNhàn nhẹ nhàng nói: "Cũng mấy tháng rồi Uyển Nhi không gặp cô, mấy hômnay vẫn luôn nhắc tới."Lâm Uyển Nhi và Diệp Linh Nhi là bằng hữu thân thiết nhất trong khuê cáctrước khi lập gia đình, nhưng giờ đây lại gả cho hai người đối lập nhất trong thếhệ trẻ tuổi của Khánh Quốc, không khỏi quấy nhiễu mối quan hệ của bọn họ.Diệp Linh Nhi buồn bã nói: "Ta cũng nhớ cô ấy.""Lúc nào rảnh rỗi cứ đến phủ của ta chơi." Phạm Nhàn ân cần nói: "Nếu ngươikhông tiện ra khỏi phủ, ta sẽ đưa nàng ấy đến Vương phủ gặp cô."o O oDiệp Linh Nhi thở dài, dừng bước bên một gốc cây khô héo sau mùa đông, nhìnPhạm Nhàn, u sầu hỏi: "Sư phụ, ta thật sự không hiểu nổi đám nam nhân nhưngươi, kể cả chàng ấy nữa, sao lúc nào nói năng cũng... khiến người ta có cảmgiác như giữa chàng ấy và ngươi chẳng có chuyện gì xảy ra cả."Chàng mà cô đang nhắc tới, rõ ràng là Nhị hoàng tử.Phạm Nhàn khẽ mỉm cười nói: "Đám nam nhân đánh đấm sống mái gì đi nữacũng đâu có liên quan gì đến tình cảm giữa các cô nương?""Không liên quan à?" Tính cách của Diệp Linh Nhi rất ngay thẳng, cô ngửa mặtlên nói: "Chẳng lẽ sau khi một trong hai chúng ta thành quả phụ, vẫn có thểthoải mái nói chuyện như lúc trước à?"Phạm Nhàn giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Thế ý cô là sao?"Diệp Linh Nhi im lặng đứng bên gốc cây, một lúc lâu sau cô thở dài. Trong lòngcô cũng hiểu có nhiều việc không thể thay đổi theo ý mình. Là con gái của Diệpgia, trước khi kết hôn, nàng có thể mặc tấm áo đỏ rực rỡ như lửa, tự do đi lạitrên các con phố, khiến cho toàn bộ dân chúng ở kinh đô đều quen với gươngmặt của mình. Cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói của triềuđình hay cơn thịnh nộ của phụ thân mình... Bởi vì cô là Diệp Linh Nhi. NhưngDiệp Linh Nhi, so với toàn bộ Khánh Quốc, có là cái gì?"Ta đã gặp thúc tổ của cô ở Giang Nam." Phạm Nhàn mỉm cười thay đổi đề tài,không quên dặn dò: "Nhưng mà không mấy ai biết chuyện này, cô cũng đừngnói ra ngoài.""Biết rồi." Diệp Linh Nhi hơi ngạc nhiên: "Thế lão già ấy tới Giang Nam làmgì?"Giờ lại đến phiên Phạm Nhàn ngạc nhiên: "Dù sao thúc tổ của cô cũng là mộtĐại tông sư, cô dám gọi ông ấy như thế à?"Diệp Linh Nhi bĩu môi nói: "Năm nào ông ấy cũng lang thang bên ngoài, thithoảng về nhà cũng chẳng mang theo thứ gì hay... Ta gọi ông ta là lão già, ôngta ý kiến gì được?"Phạm Nhàn cười khẽ, nhưng thông qua lời nói của Diệp Linh Nhi y đã xác nhậnmức độ thân thiết giữa Diệp Lưu Vân và Diệp gia, cũng như Diệp Lưu Vânmang danh chu du vòng quanh thế giới, nhưng chắc chắn số lần về nhà cũngkhông ít. Nếu không thì Diệp Linh Nhi còn nhỏ tuổi, sao lại xưng hô thân mậtđến thế.o O o
"Đi dạo với ta một chút." Phạm Nhàn giơ tay ra mời.
Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn gương mặt y, sau đó bật cười, quay đầu lại nhìn
gian phòng ở góc sân, nói khẽ: "Sao giờ này lại không vội nữa?"
Phạm Nhàn cười phá lên: "Chỉ đi tiểu thôi mà."
Diệp Linh Nhi bước vài bước tới, đi sóng vai với y, nghiêng đầu, đôi mắt long
lanh nhìn y, tò mò hỏi: "Sư phụ, nói chuyện trong sảnh tiếp khách làm ngài cảm
thấy không thoải mái à?"
Lại nghe thấy hai chữ "sư phụ", trong lòng Phạm Nhàn không khỏi ấm áp, sau .
Sau khi hết ngạc nhiên, trên mặt y nở nụ cười ôn tồn nói: "Cô cũng biết ta mà,
không quen với những tình huống như thế."
"Ở Giang Nam thế nào?" Diệp Linh Nhi thu mình lại, đi theo bên cạnh y và nói:
"Nghe nói trên đường trở về sư phụ gặp chuyện, vốn nên đến thăm ngài,
nhưng..."
Không phải muốn nói lại thôi mà cô thực sự không biết phải nói gì. Toàn bộ
Khánh Quốc đều đang suy đoán về chân tướng vụ ám sát trong sơn cốc, ai mới
là hung thủ thực sự muốn hạ sát Phạm Nhàn. Rất nhiều người đã đặt ánh mắt
ngờ vực đặt lên người Nhị hoàng tử. Khi biết Phạm Nhàn bị thương, đương
nhiên Diệp Linh Nhi cũng cảm thấy kinh hãi và lo lắng, thậm chí đã từng lén lút
dò hỏi phu quân của mình. Tuy Nhị hoàng tử đã cam đoan rằng chuyện ở sơn
cốc không liên quan đến mình, nhưng với tình hình hiện tại và với địa vị Vương
phi của Diệp Linh Nhi, thật sự không tiện đến thăm Phạm phủ.
Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, hết sức tự nhiên vỗ nhẹ lên vai cô và nói: "Ta rắn
chắc lằm, sao lại dễ dàng gặp chuyện như vậy được?"
Bàn tay vươn ra bỗng nhiên cứng lại, Phạm Nhàn rụt tay về, tự cười nhạo một
thoáng. Bây giờ đối phương đã gả đi, thành Vương phi, y cũng cần phải cẩn
trọng hơn trong cách nói năng và hành động của mình.
Hai người vừa trò chuyện về chuyện sau khi tách biệt, vừa đi dạo dọc theo con
đường trong khu rừng mang đậm không khí mùa đông của Vương phủ. Phạm
Nhàn nhẹ nhàng nói: "Cũng mấy tháng rồi Uyển Nhi không gặp cô, mấy hôm
nay vẫn luôn nhắc tới."
Lâm Uyển Nhi và Diệp Linh Nhi là bằng hữu thân thiết nhất trong khuê các
trước khi lập gia đình, nhưng giờ đây lại gả cho hai người đối lập nhất trong thế
hệ trẻ tuổi của Khánh Quốc, không khỏi quấy nhiễu mối quan hệ của bọn họ.
Diệp Linh Nhi buồn bã nói: "Ta cũng nhớ cô ấy."
"Lúc nào rảnh rỗi cứ đến phủ của ta chơi." Phạm Nhàn ân cần nói: "Nếu ngươi
không tiện ra khỏi phủ, ta sẽ đưa nàng ấy đến Vương phủ gặp cô."
o O o
Diệp Linh Nhi thở dài, dừng bước bên một gốc cây khô héo sau mùa đông, nhìn
Phạm Nhàn, u sầu hỏi: "Sư phụ, ta thật sự không hiểu nổi đám nam nhân như
ngươi, kể cả chàng ấy nữa, sao lúc nào nói năng cũng... khiến người ta có cảm
giác như giữa chàng ấy và ngươi chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Chàng mà cô đang nhắc tới, rõ ràng là Nhị hoàng tử.
Phạm Nhàn khẽ mỉm cười nói: "Đám nam nhân đánh đấm sống mái gì đi nữa
cũng đâu có liên quan gì đến tình cảm giữa các cô nương?"
"Không liên quan à?" Tính cách của Diệp Linh Nhi rất ngay thẳng, cô ngửa mặt
lên nói: "Chẳng lẽ sau khi một trong hai chúng ta thành quả phụ, vẫn có thể
thoải mái nói chuyện như lúc trước à?"
Phạm Nhàn giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Thế ý cô là sao?"
Diệp Linh Nhi im lặng đứng bên gốc cây, một lúc lâu sau cô thở dài. Trong lòng
cô cũng hiểu có nhiều việc không thể thay đổi theo ý mình. Là con gái của Diệp
gia, trước khi kết hôn, nàng có thể mặc tấm áo đỏ rực rỡ như lửa, tự do đi lại
trên các con phố, khiến cho toàn bộ dân chúng ở kinh đô đều quen với gương
mặt của mình. Cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói của triều
đình hay cơn thịnh nộ của phụ thân mình... Bởi vì cô là Diệp Linh Nhi. Nhưng
Diệp Linh Nhi, so với toàn bộ Khánh Quốc, có là cái gì?
"Ta đã gặp thúc tổ của cô ở Giang Nam." Phạm Nhàn mỉm cười thay đổi đề tài,
không quên dặn dò: "Nhưng mà không mấy ai biết chuyện này, cô cũng đừng
nói ra ngoài."
"Biết rồi." Diệp Linh Nhi hơi ngạc nhiên: "Thế lão già ấy tới Giang Nam làm
gì?"
Giờ lại đến phiên Phạm Nhàn ngạc nhiên: "Dù sao thúc tổ của cô cũng là một
Đại tông sư, cô dám gọi ông ấy như thế à?"
Diệp Linh Nhi bĩu môi nói: "Năm nào ông ấy cũng lang thang bên ngoài, thi
thoảng về nhà cũng chẳng mang theo thứ gì hay... Ta gọi ông ta là lão già, ông
ta ý kiến gì được?"
Phạm Nhàn cười khẽ, nhưng thông qua lời nói của Diệp Linh Nhi y đã xác nhận
mức độ thân thiết giữa Diệp Lưu Vân và Diệp gia, cũng như Diệp Lưu Vân
mang danh chu du vòng quanh thế giới, nhưng chắc chắn số lần về nhà cũng
không ít. Nếu không thì Diệp Linh Nhi còn nhỏ tuổi, sao lại xưng hô thân mật
đến thế.
o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Đi dạo với ta một chút." Phạm Nhàn giơ tay ra mời.Diệp Linh Nhi kinh ngạc nhìn gương mặt y, sau đó bật cười, quay đầu lại nhìngian phòng ở góc sân, nói khẽ: "Sao giờ này lại không vội nữa?"Phạm Nhàn cười phá lên: "Chỉ đi tiểu thôi mà."Diệp Linh Nhi bước vài bước tới, đi sóng vai với y, nghiêng đầu, đôi mắt longlanh nhìn y, tò mò hỏi: "Sư phụ, nói chuyện trong sảnh tiếp khách làm ngài cảmthấy không thoải mái à?"Lại nghe thấy hai chữ "sư phụ", trong lòng Phạm Nhàn không khỏi ấm áp, sau .Sau khi hết ngạc nhiên, trên mặt y nở nụ cười ôn tồn nói: "Cô cũng biết ta mà,không quen với những tình huống như thế.""Ở Giang Nam thế nào?" Diệp Linh Nhi thu mình lại, đi theo bên cạnh y và nói:"Nghe nói trên đường trở về sư phụ gặp chuyện, vốn nên đến thăm ngài,nhưng..."Không phải muốn nói lại thôi mà cô thực sự không biết phải nói gì. Toàn bộKhánh Quốc đều đang suy đoán về chân tướng vụ ám sát trong sơn cốc, ai mớilà hung thủ thực sự muốn hạ sát Phạm Nhàn. Rất nhiều người đã đặt ánh mắtngờ vực đặt lên người Nhị hoàng tử. Khi biết Phạm Nhàn bị thương, đươngnhiên Diệp Linh Nhi cũng cảm thấy kinh hãi và lo lắng, thậm chí đã từng lén lútdò hỏi phu quân của mình. Tuy Nhị hoàng tử đã cam đoan rằng chuyện ở sơncốc không liên quan đến mình, nhưng với tình hình hiện tại và với địa vị Vươngphi của Diệp Linh Nhi, thật sự không tiện đến thăm Phạm phủ.Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, hết sức tự nhiên vỗ nhẹ lên vai cô và nói: "Ta rắnchắc lằm, sao lại dễ dàng gặp chuyện như vậy được?"Bàn tay vươn ra bỗng nhiên cứng lại, Phạm Nhàn rụt tay về, tự cười nhạo mộtthoáng. Bây giờ đối phương đã gả đi, thành Vương phi, y cũng cần phải cẩntrọng hơn trong cách nói năng và hành động của mình.Hai người vừa trò chuyện về chuyện sau khi tách biệt, vừa đi dạo dọc theo conđường trong khu rừng mang đậm không khí mùa đông của Vương phủ. PhạmNhàn nhẹ nhàng nói: "Cũng mấy tháng rồi Uyển Nhi không gặp cô, mấy hômnay vẫn luôn nhắc tới."Lâm Uyển Nhi và Diệp Linh Nhi là bằng hữu thân thiết nhất trong khuê cáctrước khi lập gia đình, nhưng giờ đây lại gả cho hai người đối lập nhất trong thếhệ trẻ tuổi của Khánh Quốc, không khỏi quấy nhiễu mối quan hệ của bọn họ.Diệp Linh Nhi buồn bã nói: "Ta cũng nhớ cô ấy.""Lúc nào rảnh rỗi cứ đến phủ của ta chơi." Phạm Nhàn ân cần nói: "Nếu ngươikhông tiện ra khỏi phủ, ta sẽ đưa nàng ấy đến Vương phủ gặp cô."o O oDiệp Linh Nhi thở dài, dừng bước bên một gốc cây khô héo sau mùa đông, nhìnPhạm Nhàn, u sầu hỏi: "Sư phụ, ta thật sự không hiểu nổi đám nam nhân nhưngươi, kể cả chàng ấy nữa, sao lúc nào nói năng cũng... khiến người ta có cảmgiác như giữa chàng ấy và ngươi chẳng có chuyện gì xảy ra cả."Chàng mà cô đang nhắc tới, rõ ràng là Nhị hoàng tử.Phạm Nhàn khẽ mỉm cười nói: "Đám nam nhân đánh đấm sống mái gì đi nữacũng đâu có liên quan gì đến tình cảm giữa các cô nương?""Không liên quan à?" Tính cách của Diệp Linh Nhi rất ngay thẳng, cô ngửa mặtlên nói: "Chẳng lẽ sau khi một trong hai chúng ta thành quả phụ, vẫn có thểthoải mái nói chuyện như lúc trước à?"Phạm Nhàn giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Thế ý cô là sao?"Diệp Linh Nhi im lặng đứng bên gốc cây, một lúc lâu sau cô thở dài. Trong lòngcô cũng hiểu có nhiều việc không thể thay đổi theo ý mình. Là con gái của Diệpgia, trước khi kết hôn, nàng có thể mặc tấm áo đỏ rực rỡ như lửa, tự do đi lạitrên các con phố, khiến cho toàn bộ dân chúng ở kinh đô đều quen với gươngmặt của mình. Cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói của triềuđình hay cơn thịnh nộ của phụ thân mình... Bởi vì cô là Diệp Linh Nhi. NhưngDiệp Linh Nhi, so với toàn bộ Khánh Quốc, có là cái gì?"Ta đã gặp thúc tổ của cô ở Giang Nam." Phạm Nhàn mỉm cười thay đổi đề tài,không quên dặn dò: "Nhưng mà không mấy ai biết chuyện này, cô cũng đừngnói ra ngoài.""Biết rồi." Diệp Linh Nhi hơi ngạc nhiên: "Thế lão già ấy tới Giang Nam làmgì?"Giờ lại đến phiên Phạm Nhàn ngạc nhiên: "Dù sao thúc tổ của cô cũng là mộtĐại tông sư, cô dám gọi ông ấy như thế à?"Diệp Linh Nhi bĩu môi nói: "Năm nào ông ấy cũng lang thang bên ngoài, thithoảng về nhà cũng chẳng mang theo thứ gì hay... Ta gọi ông ta là lão già, ôngta ý kiến gì được?"Phạm Nhàn cười khẽ, nhưng thông qua lời nói của Diệp Linh Nhi y đã xác nhậnmức độ thân thiết giữa Diệp Lưu Vân và Diệp gia, cũng như Diệp Lưu Vânmang danh chu du vòng quanh thế giới, nhưng chắc chắn số lần về nhà cũngkhông ít. Nếu không thì Diệp Linh Nhi còn nhỏ tuổi, sao lại xưng hô thân mậtđến thế.o O o