Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1020: Loại khác biệt trong hoàng tộc 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Sau khi lập gia đình, có bỏ dở võ công không?" Phạm Nhàn nhẹ nhàng hỏi.Diệp Linh Nhi cười khúc khích, không biết liệu có phải sư phụ muốn thử tháchmình hay không. Nhưng trong tình huống hiện tại, Phạm Nhàn vẫn không giữkhoảng cách với cô vì bất kỳ lí do gì, chuyện này khiến tâm trạng cô cũngkhông tệ, đôi mắt lộ vẻ nóng lòng muốn thử.Phạm Nhàn cố tỏ ra không thấy ánh mắt đó, tự mình bước ra khỏi bóng cây lạnhlẽo, bước về hướng bờ hồ. Lúc này, hai người đã đi một vòng lớn, đến một góckhác của bờ hồ lạnh lẽo, nhìn từ xa có thể thấy góc của gian phòng tiếp khách bịgốc cây che khuất.Sau lưng viu một tiếng có cơn gió lạnh ập tới, cực kỳ nhanh chóng âm hiểmđánh thẳng vào sau tai Phạm Nhàn!Phạm Nhàn chưa kịp quay đầu lại, vai phải rung nhẹ, chân khí bá đạo men theonhững kinh mạch ngày càng rộng rãi, tràn vào cánh tay phải, khiến cho cánh tayphải vung lên hết sức tự nhiên!Bàn tay vung về phía sau, năm ngón tay thon dài như năm nhánh cây, tạo ramấy vệt tàn ảnh, nhanh đến mức khó tin, mà lại cực kỳ rõ ràng điểm nhẹ lênluồng gió lạnh sau đầu.Vài tiếng “lạch cạch" vang lên, mấy thứ trong cơn gió lạnh đó đột nhiên bị đánhrơi.Nhưng Diệp Linh Nhi phản ứng cực kỳ nhanh chóng, một cú đấm thẳng đánhtới sau đầu Phạm Nhàn.Phạm Nhàn cũng không dám bất cẩn, mũi chân xoay một cái, toàn thân quaylại, cả hai bàn tay lật lại che trước mặt... cứ như trước mặt y đột nhiên xuất hiệnhai tấm ván cửa, hoàn toàn ngăn chặn cú đấm của Diệp Linh Nhi.Tiếp theo đó, y giẫm chân xuống, đầu gối khẽ cong, chặn cú đá vô thanh vôt ứcbên dưới.Vài tiếng "bộp bộp " vang lên, trận chiến tuyên bố kết thúc.Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đứng bên bờ hồ, quyền chưởng giao nhau, dướichân cũng bị kẹp lại... Tư thế này có vẻ mờ ám, Phạm Nhàn cảm thấy bên cạnhđầu gối có cảm giác đàn hồi, trong lòng mình bỗng dao động, sinh một số cảmxúc khác lạ.Y ho một tiếng, tách khỏi Diệp Linh Nhi, vừa cười vừa nói: "Vẫn còn chậmquá."Diệp Linh Nhi có vẻ không hài lòng thu hồi con dao chưa rút khỏi vỏ, đáp: "Làdo ngươi di chuyển nhanh quá."Ánh mắt của Phạm Nhàn vô tình cúi xuống, nhìn đôi giày bông thêu hoa trênchân Diệp Linh Nhi, tưởng tượng vừa rồi nếu mình chậm một chút, để bàn chânnhỏ này đạp vào bụng, chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào."Sau này đừng dùng loại chiêu thức này, không khéo lại đoạn tử tuyệt tôn ngườita." Y trêu chọc.Diệp Linh Nhi hừ một tiếng rồi nói: "Chính sư phụ từng nói, cái gọi là Tiểu ThủĐoạn chính là mấy chữ ‘không biết xấu hổ’ mà thôi... Chẳng trách cú đá của takhông trúng ngươi. Ta hiểu rồi, ngươi thích nhất là sử dụng những thủ đoạn âmhiểm như thế này, đương nhiên có thể đoán trước bước đi của ta."Phạm Nhàn không trả lời, trước đó khi hai người giao chiến, Diệp Linh Nhi sửdụng Tiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn, còn Phạm Nhàn lại sử dụng Đại PháchQuan của Diệp gia, đó là phiên bản đơn giản hóa từ Lưu Vân Tán Thủ của DiệpĐại tông sư. Tuy trong số nữ nhân Diệp Linh Nhi cũng là một cao thủ thất phẩmhiếm có, nhưng trước mặt y, đương nhiên cô không có cơ hội phát huy.Diệp Linh Nhi đột nhiên lấy làm khó hiểu: "Sư phụ, Tuy nhát đâm sau lưng chỉlà chiêu tung hỏa mù, nhưng tại sao ngươi dám sử dụng tán thủ gạt nó ra?"Phạm Nhàn nhìn cô một cái, Tức giận cười nói: "Đã là thử chiêu, đương nhiêncô không dùng vũ khí bôi độc rồi, ta sợ gì?... Ngoài ra Tiểu Thủ Đoạn của côvẫn chưa đủ tàn nhẫn, lúc cuối bị khống chế tay chân nhưng trâm cài tóc trênđầu cũng có thể đem ra giết người."Diệp Linh Nhi lườm y một cái nói: "Thế chẳng phải là xõa hết tóc ra à? Chúngta đang ở trong vương phủ của Đại điện hạ, ta kiếm đâu ra nha hoàn đến chảiđầu cho?"Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Thì vẫn còn miệng... dùng để cắn người.""Chẳng lẻ sư phụ của ta lại là một con chó à?" Diệp Linh Nhi căm tức phản bác:"Làm sư phụ, mà chẳng biết nhượng nhịn chút nào."Phạm Nhàn nhìn cô gái cứng đầu không chịu khuất phục, bỗng nhớ lại hai nămtrước, trên đường phố kinh đô, mình đã đấm làm hỏng mũi cô nương này, khiếncô phải ngồi xổm dưới đất khóc lóc. Y không khỏi cười vui vẻ, một lúc sau mớiđột nhiên nói: "Sau này không nên gọi ta là sư phụ, tuy ta không có ý kiến gì,nhưng dù sao bây giờ cô cũng là Vương phi."Chuyện Diệp Linh Nhi và Phạm Nhàn gọi nhau là sư đồ, thực ra giới quyền quýở kinh đô đều biết rất rõ, nhưng chỉ xem như là trò đùa của trẻ con trong nhà,cũng không mấy quan tâm; ngay cả Diệp Trọng cũng chưa từng phản đối gì.Chỉ có điều bây giờ tình hình đã thay đổi, lại thêm thân phận của Diệp Linh Nhicàng thêm cao quý, nên việc Phạm Nhàn đưa ra đề nghị này cũng là điều hiểnnhiên

"Sau khi lập gia đình, có bỏ dở võ công không?" Phạm Nhàn nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Linh Nhi cười khúc khích, không biết liệu có phải sư phụ muốn thử thách

mình hay không. Nhưng trong tình huống hiện tại, Phạm Nhàn vẫn không giữ

khoảng cách với cô vì bất kỳ lí do gì, chuyện này khiến tâm trạng cô cũng

không tệ, đôi mắt lộ vẻ nóng lòng muốn thử.

Phạm Nhàn cố tỏ ra không thấy ánh mắt đó, tự mình bước ra khỏi bóng cây lạnh

lẽo, bước về hướng bờ hồ. Lúc này, hai người đã đi một vòng lớn, đến một góc

khác của bờ hồ lạnh lẽo, nhìn từ xa có thể thấy góc của gian phòng tiếp khách bị

gốc cây che khuất.

Sau lưng viu một tiếng có cơn gió lạnh ập tới, cực kỳ nhanh chóng âm hiểm

đánh thẳng vào sau tai Phạm Nhàn!

Phạm Nhàn chưa kịp quay đầu lại, vai phải rung nhẹ, chân khí bá đạo men theo

những kinh mạch ngày càng rộng rãi, tràn vào cánh tay phải, khiến cho cánh tay

phải vung lên hết sức tự nhiên!

Bàn tay vung về phía sau, năm ngón tay thon dài như năm nhánh cây, tạo ra

mấy vệt tàn ảnh, nhanh đến mức khó tin, mà lại cực kỳ rõ ràng điểm nhẹ lên

luồng gió lạnh sau đầu.

Vài tiếng “lạch cạch" vang lên, mấy thứ trong cơn gió lạnh đó đột nhiên bị đánh

rơi.

Nhưng Diệp Linh Nhi phản ứng cực kỳ nhanh chóng, một cú đấm thẳng đánh

tới sau đầu Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cũng không dám bất cẩn, mũi chân xoay một cái, toàn thân quay

lại, cả hai bàn tay lật lại che trước mặt... cứ như trước mặt y đột nhiên xuất hiện

hai tấm ván cửa, hoàn toàn ngăn chặn cú đấm của Diệp Linh Nhi.

Tiếp theo đó, y giẫm chân xuống, đầu gối khẽ cong, chặn cú đá vô thanh vôt ức

bên dưới.

Vài tiếng "bộp bộp " vang lên, trận chiến tuyên bố kết thúc.

Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đứng bên bờ hồ, quyền chưởng giao nhau, dưới

chân cũng bị kẹp lại... Tư thế này có vẻ mờ ám, Phạm Nhàn cảm thấy bên cạnh

đầu gối có cảm giác đàn hồi, trong lòng mình bỗng dao động, sinh một số cảm

xúc khác lạ.

Y ho một tiếng, tách khỏi Diệp Linh Nhi, vừa cười vừa nói: "Vẫn còn chậm

quá."

Diệp Linh Nhi có vẻ không hài lòng thu hồi con dao chưa rút khỏi vỏ, đáp: "Là

do ngươi di chuyển nhanh quá."

Ánh mắt của Phạm Nhàn vô tình cúi xuống, nhìn đôi giày bông thêu hoa trên

chân Diệp Linh Nhi, tưởng tượng vừa rồi nếu mình chậm một chút, để bàn chân

nhỏ này đạp vào bụng, chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.

"Sau này đừng dùng loại chiêu thức này, không khéo lại đoạn tử tuyệt tôn người

ta." Y trêu chọc.

Diệp Linh Nhi hừ một tiếng rồi nói: "Chính sư phụ từng nói, cái gọi là Tiểu Thủ

Đoạn chính là mấy chữ ‘không biết xấu hổ’ mà thôi... Chẳng trách cú đá của ta

không trúng ngươi. Ta hiểu rồi, ngươi thích nhất là sử dụng những thủ đoạn âm

hiểm như thế này, đương nhiên có thể đoán trước bước đi của ta."

Phạm Nhàn không trả lời, trước đó khi hai người giao chiến, Diệp Linh Nhi sử

dụng Tiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn, còn Phạm Nhàn lại sử dụng Đại Phách

Quan của Diệp gia, đó là phiên bản đơn giản hóa từ Lưu Vân Tán Thủ của Diệp

Đại tông sư. Tuy trong số nữ nhân Diệp Linh Nhi cũng là một cao thủ thất phẩm

hiếm có, nhưng trước mặt y, đương nhiên cô không có cơ hội phát huy.

Diệp Linh Nhi đột nhiên lấy làm khó hiểu: "Sư phụ, Tuy nhát đâm sau lưng chỉ

là chiêu tung hỏa mù, nhưng tại sao ngươi dám sử dụng tán thủ gạt nó ra?"

Phạm Nhàn nhìn cô một cái, Tức giận cười nói: "Đã là thử chiêu, đương nhiên

cô không dùng vũ khí bôi độc rồi, ta sợ gì?... Ngoài ra Tiểu Thủ Đoạn của cô

vẫn chưa đủ tàn nhẫn, lúc cuối bị khống chế tay chân nhưng trâm cài tóc trên

đầu cũng có thể đem ra giết người."

Diệp Linh Nhi lườm y một cái nói: "Thế chẳng phải là xõa hết tóc ra à? Chúng

ta đang ở trong vương phủ của Đại điện hạ, ta kiếm đâu ra nha hoàn đến chải

đầu cho?"

Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Thì vẫn còn miệng... dùng để cắn người."

"Chẳng lẻ sư phụ của ta lại là một con chó à?" Diệp Linh Nhi căm tức phản bác:

"Làm sư phụ, mà chẳng biết nhượng nhịn chút nào."

Phạm Nhàn nhìn cô gái cứng đầu không chịu khuất phục, bỗng nhớ lại hai năm

trước, trên đường phố kinh đô, mình đã đấm làm hỏng mũi cô nương này, khiến

cô phải ngồi xổm dưới đất khóc lóc. Y không khỏi cười vui vẻ, một lúc sau mới

đột nhiên nói: "Sau này không nên gọi ta là sư phụ, tuy ta không có ý kiến gì,

nhưng dù sao bây giờ cô cũng là Vương phi."

Chuyện Diệp Linh Nhi và Phạm Nhàn gọi nhau là sư đồ, thực ra giới quyền quý

ở kinh đô đều biết rất rõ, nhưng chỉ xem như là trò đùa của trẻ con trong nhà,

cũng không mấy quan tâm; ngay cả Diệp Trọng cũng chưa từng phản đối gì.

Chỉ có điều bây giờ tình hình đã thay đổi, lại thêm thân phận của Diệp Linh Nhi

càng thêm cao quý, nên việc Phạm Nhàn đưa ra đề nghị này cũng là điều hiển

nhiên

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Sau khi lập gia đình, có bỏ dở võ công không?" Phạm Nhàn nhẹ nhàng hỏi.Diệp Linh Nhi cười khúc khích, không biết liệu có phải sư phụ muốn thử tháchmình hay không. Nhưng trong tình huống hiện tại, Phạm Nhàn vẫn không giữkhoảng cách với cô vì bất kỳ lí do gì, chuyện này khiến tâm trạng cô cũngkhông tệ, đôi mắt lộ vẻ nóng lòng muốn thử.Phạm Nhàn cố tỏ ra không thấy ánh mắt đó, tự mình bước ra khỏi bóng cây lạnhlẽo, bước về hướng bờ hồ. Lúc này, hai người đã đi một vòng lớn, đến một góckhác của bờ hồ lạnh lẽo, nhìn từ xa có thể thấy góc của gian phòng tiếp khách bịgốc cây che khuất.Sau lưng viu một tiếng có cơn gió lạnh ập tới, cực kỳ nhanh chóng âm hiểmđánh thẳng vào sau tai Phạm Nhàn!Phạm Nhàn chưa kịp quay đầu lại, vai phải rung nhẹ, chân khí bá đạo men theonhững kinh mạch ngày càng rộng rãi, tràn vào cánh tay phải, khiến cho cánh tayphải vung lên hết sức tự nhiên!Bàn tay vung về phía sau, năm ngón tay thon dài như năm nhánh cây, tạo ramấy vệt tàn ảnh, nhanh đến mức khó tin, mà lại cực kỳ rõ ràng điểm nhẹ lênluồng gió lạnh sau đầu.Vài tiếng “lạch cạch" vang lên, mấy thứ trong cơn gió lạnh đó đột nhiên bị đánhrơi.Nhưng Diệp Linh Nhi phản ứng cực kỳ nhanh chóng, một cú đấm thẳng đánhtới sau đầu Phạm Nhàn.Phạm Nhàn cũng không dám bất cẩn, mũi chân xoay một cái, toàn thân quaylại, cả hai bàn tay lật lại che trước mặt... cứ như trước mặt y đột nhiên xuất hiệnhai tấm ván cửa, hoàn toàn ngăn chặn cú đấm của Diệp Linh Nhi.Tiếp theo đó, y giẫm chân xuống, đầu gối khẽ cong, chặn cú đá vô thanh vôt ứcbên dưới.Vài tiếng "bộp bộp " vang lên, trận chiến tuyên bố kết thúc.Phạm Nhàn và Diệp Linh Nhi đứng bên bờ hồ, quyền chưởng giao nhau, dướichân cũng bị kẹp lại... Tư thế này có vẻ mờ ám, Phạm Nhàn cảm thấy bên cạnhđầu gối có cảm giác đàn hồi, trong lòng mình bỗng dao động, sinh một số cảmxúc khác lạ.Y ho một tiếng, tách khỏi Diệp Linh Nhi, vừa cười vừa nói: "Vẫn còn chậmquá."Diệp Linh Nhi có vẻ không hài lòng thu hồi con dao chưa rút khỏi vỏ, đáp: "Làdo ngươi di chuyển nhanh quá."Ánh mắt của Phạm Nhàn vô tình cúi xuống, nhìn đôi giày bông thêu hoa trênchân Diệp Linh Nhi, tưởng tượng vừa rồi nếu mình chậm một chút, để bàn chânnhỏ này đạp vào bụng, chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào."Sau này đừng dùng loại chiêu thức này, không khéo lại đoạn tử tuyệt tôn ngườita." Y trêu chọc.Diệp Linh Nhi hừ một tiếng rồi nói: "Chính sư phụ từng nói, cái gọi là Tiểu ThủĐoạn chính là mấy chữ ‘không biết xấu hổ’ mà thôi... Chẳng trách cú đá của takhông trúng ngươi. Ta hiểu rồi, ngươi thích nhất là sử dụng những thủ đoạn âmhiểm như thế này, đương nhiên có thể đoán trước bước đi của ta."Phạm Nhàn không trả lời, trước đó khi hai người giao chiến, Diệp Linh Nhi sửdụng Tiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn, còn Phạm Nhàn lại sử dụng Đại PháchQuan của Diệp gia, đó là phiên bản đơn giản hóa từ Lưu Vân Tán Thủ của DiệpĐại tông sư. Tuy trong số nữ nhân Diệp Linh Nhi cũng là một cao thủ thất phẩmhiếm có, nhưng trước mặt y, đương nhiên cô không có cơ hội phát huy.Diệp Linh Nhi đột nhiên lấy làm khó hiểu: "Sư phụ, Tuy nhát đâm sau lưng chỉlà chiêu tung hỏa mù, nhưng tại sao ngươi dám sử dụng tán thủ gạt nó ra?"Phạm Nhàn nhìn cô một cái, Tức giận cười nói: "Đã là thử chiêu, đương nhiêncô không dùng vũ khí bôi độc rồi, ta sợ gì?... Ngoài ra Tiểu Thủ Đoạn của côvẫn chưa đủ tàn nhẫn, lúc cuối bị khống chế tay chân nhưng trâm cài tóc trênđầu cũng có thể đem ra giết người."Diệp Linh Nhi lườm y một cái nói: "Thế chẳng phải là xõa hết tóc ra à? Chúngta đang ở trong vương phủ của Đại điện hạ, ta kiếm đâu ra nha hoàn đến chảiđầu cho?"Phạm Nhàn cười ha hả nói: "Thì vẫn còn miệng... dùng để cắn người.""Chẳng lẻ sư phụ của ta lại là một con chó à?" Diệp Linh Nhi căm tức phản bác:"Làm sư phụ, mà chẳng biết nhượng nhịn chút nào."Phạm Nhàn nhìn cô gái cứng đầu không chịu khuất phục, bỗng nhớ lại hai nămtrước, trên đường phố kinh đô, mình đã đấm làm hỏng mũi cô nương này, khiếncô phải ngồi xổm dưới đất khóc lóc. Y không khỏi cười vui vẻ, một lúc sau mớiđột nhiên nói: "Sau này không nên gọi ta là sư phụ, tuy ta không có ý kiến gì,nhưng dù sao bây giờ cô cũng là Vương phi."Chuyện Diệp Linh Nhi và Phạm Nhàn gọi nhau là sư đồ, thực ra giới quyền quýở kinh đô đều biết rất rõ, nhưng chỉ xem như là trò đùa của trẻ con trong nhà,cũng không mấy quan tâm; ngay cả Diệp Trọng cũng chưa từng phản đối gì.Chỉ có điều bây giờ tình hình đã thay đổi, lại thêm thân phận của Diệp Linh Nhicàng thêm cao quý, nên việc Phạm Nhàn đưa ra đề nghị này cũng là điều hiểnnhiên

Chương 1020: Loại khác biệt trong hoàng tộc 2