Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1027: Ta biết mùa hè năm ngoái cô đã làm gì 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng ầm nổ vang, Phạm Nhàn Phạm Nhàn xuất chưởng giữa lúc giận dữ,chân khí bá đạo tràn ngập trong cơ thể phóng thích mãnh liệt, chưởng phongbộc phát, không gì không phá. Chỉ trong chớp mắt, trên đường phố tĩnh lặngvang lên tiếng mảnh gỗ vỡ vụn.Chiếc xe ngựa màu đen như làm từ giấy, bị chưởng này đập tan đập tan nửa bên,bánh xe vỡ vụn, xe ngựa đổ nghiêng, con ngựa hoảng loạn đạp liên hồi. ĐằngTử Kinh kinh hãi đến mức biến sắc, cố gắng đứng vững tại chỗ.Tro bụi mịt mù dần lắng xuống, Phạm Nhàn trong bộ đồ quan màu đen đứngngây ngốc giữa đống gỗ vụn.Bên cạnh y, Hổ Vệ Cao Đạt rút nửa thanh trường đao ra khỏi vỏ, ánh mắt lóelên tinh quang, tìm kiếm dấu vết của thích khách. Bảy tám tên kiếm thủ Lục Xửchia ra bốn phía, nắm chặt cây dùi sắt bên hông, tay trái cầm nỏ chỉ ra phíangoài.Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, bất giác nghĩ đến hai chữ trên lá thưmẫu thân để lại trong rương, khóe môi nhếch lên tành một nụ cười tự giễu đếncực điểm, rồi lại buồn bã thở dài: "Đúng là báo ứng..."Cao Đạt kiểm tra xung quanh, xác nhận không có kẻ địch nào xuất hiện, cóphần buồn bực tra trường đao vào vỏ, tiếng ma sát giữa lưỡi đao và phần miệngvỏ đao tạo nên một âm thanh khô khốc.Sáu kiếm thủ Lục Xử mặc áo đen bên cạnh và những mật thám giả trang thànhngười qua đường cách đó không xa hầu như đồng loạt báo cáo, mọi thứ đềubình thường. Các thuộc hạ của Phạm Nhàn nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, không rõvừa rồi trên xe ngựa đã xảy ra chuyện gì.Đằng Tử Kinh dọn dẹp những mảnh gỗ vụn của bánh xe, cẩn thận từng chútmột định đến đỡ lấy Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có vấn đề gì.Sau đó y nhận ra mình vô thức nổi giận lại tạo ra cả đống rác rác trên con đườngyên bình này, cũng gây bao nhiêu rắc rối cho những người dưới quyền mình.Cao Đạt đeo thanh trường đao đi đến bên y, thì thầm hỏi: "Đại nhân, đã xảy rachuyện gì vậy?""Không sao cả." Phạm Nhàn cười khổ, tiếp tục bước đi.Giám Sát viện hoạt động với hiệu suất cực cao, không bao lâu sau một chiếc xengựa màu đen hoàn toàn mới đã xuất hiện từ góc phố, dừng lại trước mọi người.Đằng Tử Kinh xoa xoa hai chân đang run rẩy vì sợ hãi, chuẩn bị nhận lấy dâycương. Phạm Nhàn trách cứ: "Đã sợ đến vậy rồi, về nghỉ ngơi đi."Đằng Tử Kinh gượng cười đáp lại, trao dây cương cho Mộc Phong Nhi.Không cần ai căn dặn, tự có người bắt tay vào dọn dẹp đường phố, tránh quấynhiễu tới cho dân chúng trong kinh đô. Xe ngựa lại tiếp tục chạy, Phạm Nhànngồi trên xe suy tư, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời. Mộc Phong Nhiđánh xe trên con đường yên tĩnh, càng đi càng cảm thấy bất an, không nhịnđược quay đầu lại nói qua lớp rèm bông: "Đại nhân, trong cung đang giục rấtgấp."Có sắc chỉ muốn Phạm Nhàn vào cung bàn việc, nhưng Phạm Nhàn lại chọnviệc ngồi trên xe ngựa dạo phố. Trước đó, người được gửi đến phủ thân vươngtruyền chỉ thị chính là Mộc Phong Nhi, anh biết dù Phạm Nhàn có kiêu hãnh thếnào, bệ hạ trong cung chắc chắn sẽ không trách móc anh, nhưng với bản thânanh thì sao? Vì vậy, anh đã lấy hết can đảm, bắt đầu thúc giục.Lúc này trong lòng Phạm Nhàn đâu thể quan tâm gì đến Tây Hồ hay hoàngcung gì đó, đầu óc chỉ nghĩ về những vụ kiện tụng, đột nhiên quát tháo: "Tađang suy nghĩ, đừng làm phiền ta!"Mọi người xung xe ngựa quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy thật kỳ lạ, khônghiểu vì sao hôm nay tâm trạng của Đề ti đại nhân lại bết bát đến như vậy.Trong mắt các quan viên trên khắp thiên hạ, Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn làmột kẻ bề ngoài dịu dàng nhưng thủ đoạn hung tàn độc ác. Có điều trong mắtnhững nhân viên trực thuộc Giám Sát viện, Tiểu Phạm đại nhân lại là một vị thủtrưởng cực kỳ rất khoan dung, hào phóng và rộng lượng với thuộc hạ.Đừng nói tới việc mắng mỏ, thậm chí trong công việc hàng ngày, Phạm Nhàncòn không hề nặng lời với những tâm phúc của mình. Chính vì vậy, trong lòngmọi người đều cảm thấy quái lạ, không biết chuyện gì đã khiến Tiểu Phạm đạinhân mất bình tĩnh đến vậy, chẳng qua cũng không ai dám tới hỏi.Xe ngựa không đi thẳng vào hoàng cung, mà đến Giám Sát viện theo ý củaPhạm Nhàn.Y đi bình bịch ba bước xuống xe, không buồn liếc mắt mắt nhìn tòa nhà màuxám đen này, tiến vào bên trong. Trên đường có vài quan viên Giám Sát viện rangoài làm việc, thấy vẻ mặt của đằng đằng sát khí của Đề ti đại nhân, ai nấy giậtmình vội vàng tránh sang một bên hành lễ.Đang lúc sắp bước vào Giám Sát viện, Phạm Nhàn đột ngột dừng lại.
Một tiếng ầm nổ vang, Phạm Nhàn Phạm Nhàn xuất chưởng giữa lúc giận dữ,
chân khí bá đạo tràn ngập trong cơ thể phóng thích mãnh liệt, chưởng phong
bộc phát, không gì không phá. Chỉ trong chớp mắt, trên đường phố tĩnh lặng
vang lên tiếng mảnh gỗ vỡ vụn.
Chiếc xe ngựa màu đen như làm từ giấy, bị chưởng này đập tan đập tan nửa bên,
bánh xe vỡ vụn, xe ngựa đổ nghiêng, con ngựa hoảng loạn đạp liên hồi. Đằng
Tử Kinh kinh hãi đến mức biến sắc, cố gắng đứng vững tại chỗ.
Tro bụi mịt mù dần lắng xuống, Phạm Nhàn trong bộ đồ quan màu đen đứng
ngây ngốc giữa đống gỗ vụn.
Bên cạnh y, Hổ Vệ Cao Đạt rút nửa thanh trường đao ra khỏi vỏ, ánh mắt lóe
lên tinh quang, tìm kiếm dấu vết của thích khách. Bảy tám tên kiếm thủ Lục Xử
chia ra bốn phía, nắm chặt cây dùi sắt bên hông, tay trái cầm nỏ chỉ ra phía
ngoài.
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, bất giác nghĩ đến hai chữ trên lá thư
mẫu thân để lại trong rương, khóe môi nhếch lên tành một nụ cười tự giễu đến
cực điểm, rồi lại buồn bã thở dài: "Đúng là báo ứng..."
Cao Đạt kiểm tra xung quanh, xác nhận không có kẻ địch nào xuất hiện, có
phần buồn bực tra trường đao vào vỏ, tiếng ma sát giữa lưỡi đao và phần miệng
vỏ đao tạo nên một âm thanh khô khốc.
Sáu kiếm thủ Lục Xử mặc áo đen bên cạnh và những mật thám giả trang thành
người qua đường cách đó không xa hầu như đồng loạt báo cáo, mọi thứ đều
bình thường. Các thuộc hạ của Phạm Nhàn nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, không rõ
vừa rồi trên xe ngựa đã xảy ra chuyện gì.
Đằng Tử Kinh dọn dẹp những mảnh gỗ vụn của bánh xe, cẩn thận từng chút
một định đến đỡ lấy Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn lắc đầu một cái, khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có vấn đề gì.
Sau đó y nhận ra mình vô thức nổi giận lại tạo ra cả đống rác rác trên con đường
yên bình này, cũng gây bao nhiêu rắc rối cho những người dưới quyền mình.
Cao Đạt đeo thanh trường đao đi đến bên y, thì thầm hỏi: "Đại nhân, đã xảy ra
chuyện gì vậy?"
"Không sao cả." Phạm Nhàn cười khổ, tiếp tục bước đi.
Giám Sát viện hoạt động với hiệu suất cực cao, không bao lâu sau một chiếc xe
ngựa màu đen hoàn toàn mới đã xuất hiện từ góc phố, dừng lại trước mọi người.
Đằng Tử Kinh xoa xoa hai chân đang run rẩy vì sợ hãi, chuẩn bị nhận lấy dây
cương. Phạm Nhàn trách cứ: "Đã sợ đến vậy rồi, về nghỉ ngơi đi."
Đằng Tử Kinh gượng cười đáp lại, trao dây cương cho Mộc Phong Nhi.
Không cần ai căn dặn, tự có người bắt tay vào dọn dẹp đường phố, tránh quấy
nhiễu tới cho dân chúng trong kinh đô. Xe ngựa lại tiếp tục chạy, Phạm Nhàn
ngồi trên xe suy tư, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời. Mộc Phong Nhi
đánh xe trên con đường yên tĩnh, càng đi càng cảm thấy bất an, không nhịn
được quay đầu lại nói qua lớp rèm bông: "Đại nhân, trong cung đang giục rất
gấp."
Có sắc chỉ muốn Phạm Nhàn vào cung bàn việc, nhưng Phạm Nhàn lại chọn
việc ngồi trên xe ngựa dạo phố. Trước đó, người được gửi đến phủ thân vương
truyền chỉ thị chính là Mộc Phong Nhi, anh biết dù Phạm Nhàn có kiêu hãnh thế
nào, bệ hạ trong cung chắc chắn sẽ không trách móc anh, nhưng với bản thân
anh thì sao? Vì vậy, anh đã lấy hết can đảm, bắt đầu thúc giục.
Lúc này trong lòng Phạm Nhàn đâu thể quan tâm gì đến Tây Hồ hay hoàng
cung gì đó, đầu óc chỉ nghĩ về những vụ kiện tụng, đột nhiên quát tháo: "Ta
đang suy nghĩ, đừng làm phiền ta!"
Mọi người xung xe ngựa quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy thật kỳ lạ, không
hiểu vì sao hôm nay tâm trạng của Đề ti đại nhân lại bết bát đến như vậy.
Trong mắt các quan viên trên khắp thiên hạ, Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn là
một kẻ bề ngoài dịu dàng nhưng thủ đoạn hung tàn độc ác. Có điều trong mắt
những nhân viên trực thuộc Giám Sát viện, Tiểu Phạm đại nhân lại là một vị thủ
trưởng cực kỳ rất khoan dung, hào phóng và rộng lượng với thuộc hạ.
Đừng nói tới việc mắng mỏ, thậm chí trong công việc hàng ngày, Phạm Nhàn
còn không hề nặng lời với những tâm phúc của mình. Chính vì vậy, trong lòng
mọi người đều cảm thấy quái lạ, không biết chuyện gì đã khiến Tiểu Phạm đại
nhân mất bình tĩnh đến vậy, chẳng qua cũng không ai dám tới hỏi.
Xe ngựa không đi thẳng vào hoàng cung, mà đến Giám Sát viện theo ý của
Phạm Nhàn.
Y đi bình bịch ba bước xuống xe, không buồn liếc mắt mắt nhìn tòa nhà màu
xám đen này, tiến vào bên trong. Trên đường có vài quan viên Giám Sát viện ra
ngoài làm việc, thấy vẻ mặt của đằng đằng sát khí của Đề ti đại nhân, ai nấy giật
mình vội vàng tránh sang một bên hành lễ.
Đang lúc sắp bước vào Giám Sát viện, Phạm Nhàn đột ngột dừng lại.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một tiếng ầm nổ vang, Phạm Nhàn Phạm Nhàn xuất chưởng giữa lúc giận dữ,chân khí bá đạo tràn ngập trong cơ thể phóng thích mãnh liệt, chưởng phongbộc phát, không gì không phá. Chỉ trong chớp mắt, trên đường phố tĩnh lặngvang lên tiếng mảnh gỗ vỡ vụn.Chiếc xe ngựa màu đen như làm từ giấy, bị chưởng này đập tan đập tan nửa bên,bánh xe vỡ vụn, xe ngựa đổ nghiêng, con ngựa hoảng loạn đạp liên hồi. ĐằngTử Kinh kinh hãi đến mức biến sắc, cố gắng đứng vững tại chỗ.Tro bụi mịt mù dần lắng xuống, Phạm Nhàn trong bộ đồ quan màu đen đứngngây ngốc giữa đống gỗ vụn.Bên cạnh y, Hổ Vệ Cao Đạt rút nửa thanh trường đao ra khỏi vỏ, ánh mắt lóelên tinh quang, tìm kiếm dấu vết của thích khách. Bảy tám tên kiếm thủ Lục Xửchia ra bốn phía, nắm chặt cây dùi sắt bên hông, tay trái cầm nỏ chỉ ra phíangoài.Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, bất giác nghĩ đến hai chữ trên lá thưmẫu thân để lại trong rương, khóe môi nhếch lên tành một nụ cười tự giễu đếncực điểm, rồi lại buồn bã thở dài: "Đúng là báo ứng..."Cao Đạt kiểm tra xung quanh, xác nhận không có kẻ địch nào xuất hiện, cóphần buồn bực tra trường đao vào vỏ, tiếng ma sát giữa lưỡi đao và phần miệngvỏ đao tạo nên một âm thanh khô khốc.Sáu kiếm thủ Lục Xử mặc áo đen bên cạnh và những mật thám giả trang thànhngười qua đường cách đó không xa hầu như đồng loạt báo cáo, mọi thứ đềubình thường. Các thuộc hạ của Phạm Nhàn nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, không rõvừa rồi trên xe ngựa đã xảy ra chuyện gì.Đằng Tử Kinh dọn dẹp những mảnh gỗ vụn của bánh xe, cẩn thận từng chútmột định đến đỡ lấy Phạm Nhàn.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, khoát tay áo, ra hiệu bản thân không có vấn đề gì.Sau đó y nhận ra mình vô thức nổi giận lại tạo ra cả đống rác rác trên con đườngyên bình này, cũng gây bao nhiêu rắc rối cho những người dưới quyền mình.Cao Đạt đeo thanh trường đao đi đến bên y, thì thầm hỏi: "Đại nhân, đã xảy rachuyện gì vậy?""Không sao cả." Phạm Nhàn cười khổ, tiếp tục bước đi.Giám Sát viện hoạt động với hiệu suất cực cao, không bao lâu sau một chiếc xengựa màu đen hoàn toàn mới đã xuất hiện từ góc phố, dừng lại trước mọi người.Đằng Tử Kinh xoa xoa hai chân đang run rẩy vì sợ hãi, chuẩn bị nhận lấy dâycương. Phạm Nhàn trách cứ: "Đã sợ đến vậy rồi, về nghỉ ngơi đi."Đằng Tử Kinh gượng cười đáp lại, trao dây cương cho Mộc Phong Nhi.Không cần ai căn dặn, tự có người bắt tay vào dọn dẹp đường phố, tránh quấynhiễu tới cho dân chúng trong kinh đô. Xe ngựa lại tiếp tục chạy, Phạm Nhànngồi trên xe suy tư, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời. Mộc Phong Nhiđánh xe trên con đường yên tĩnh, càng đi càng cảm thấy bất an, không nhịnđược quay đầu lại nói qua lớp rèm bông: "Đại nhân, trong cung đang giục rấtgấp."Có sắc chỉ muốn Phạm Nhàn vào cung bàn việc, nhưng Phạm Nhàn lại chọnviệc ngồi trên xe ngựa dạo phố. Trước đó, người được gửi đến phủ thân vươngtruyền chỉ thị chính là Mộc Phong Nhi, anh biết dù Phạm Nhàn có kiêu hãnh thếnào, bệ hạ trong cung chắc chắn sẽ không trách móc anh, nhưng với bản thânanh thì sao? Vì vậy, anh đã lấy hết can đảm, bắt đầu thúc giục.Lúc này trong lòng Phạm Nhàn đâu thể quan tâm gì đến Tây Hồ hay hoàngcung gì đó, đầu óc chỉ nghĩ về những vụ kiện tụng, đột nhiên quát tháo: "Tađang suy nghĩ, đừng làm phiền ta!"Mọi người xung xe ngựa quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy thật kỳ lạ, khônghiểu vì sao hôm nay tâm trạng của Đề ti đại nhân lại bết bát đến như vậy.Trong mắt các quan viên trên khắp thiên hạ, Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn làmột kẻ bề ngoài dịu dàng nhưng thủ đoạn hung tàn độc ác. Có điều trong mắtnhững nhân viên trực thuộc Giám Sát viện, Tiểu Phạm đại nhân lại là một vị thủtrưởng cực kỳ rất khoan dung, hào phóng và rộng lượng với thuộc hạ.Đừng nói tới việc mắng mỏ, thậm chí trong công việc hàng ngày, Phạm Nhàncòn không hề nặng lời với những tâm phúc của mình. Chính vì vậy, trong lòngmọi người đều cảm thấy quái lạ, không biết chuyện gì đã khiến Tiểu Phạm đạinhân mất bình tĩnh đến vậy, chẳng qua cũng không ai dám tới hỏi.Xe ngựa không đi thẳng vào hoàng cung, mà đến Giám Sát viện theo ý củaPhạm Nhàn.Y đi bình bịch ba bước xuống xe, không buồn liếc mắt mắt nhìn tòa nhà màuxám đen này, tiến vào bên trong. Trên đường có vài quan viên Giám Sát viện rangoài làm việc, thấy vẻ mặt của đằng đằng sát khí của Đề ti đại nhân, ai nấy giậtmình vội vàng tránh sang một bên hành lễ.Đang lúc sắp bước vào Giám Sát viện, Phạm Nhàn đột ngột dừng lại.