Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1028: Ta biết mùa hè năm ngoái cô đã làm gì 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không nhìn bọn họ... chỉ là xoay cổ, quay đầu về phía sau, cốgắng nhìn... cứ như muốn xem sau lưng mình có điều gì bất thường.Một người muốn quay đầu nhìn sau mông của mình, đây là một động tác rấtkhó, ngay cho dù là cao thủ cửu phẩm mềm dẻo như Phạm Nhàn cũng cảm thấyvô cùng khó khăn.Cổ của y cảm thấy hơi mệt mỏi, thân thể phản ứng rất tự nhiên, bắt đầu đilòng vòng tại chỗ, cứ như cặp mông thẹn thùng bị quan phục màu đen che kíncảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc với ánh mắt nhìn của chính mình nên ra sức trốntránh.Quay đầu nhìn lại mông của mình, rồi đi lòng vòng tại chỗ.Từng vòng nối tiếp từng vòng.o O oHành động này của Phạm Nhàn thật quá hoang đường, quá buồn cười... Nơinày là cổng lớn của Giám Sát viện, còn y là Đề ti đại nhân cao quý của GiámSát viện, nhưng lại giống như một con mèo... không ngừng đi lòng vòng muốnnhìn thấy đuôi của mình.Bên cạnh y, Cao Đạt và Mộc Phong Nhi thấy cảnh này, há hốc mồm, khóemắt giật giật, hoàn toàn á khẩu. Ngoài á khẩu ra, bọn họ muốn cười nhưng lạikhông dám cười, không hiểu nổi Phạm Nhàn đang chơi trò gì.Mà các quan viên bên trong bên ngoài cửa lớn Giám Sát viện chứng kiếncảnh này cũng ngớ người, như dồn dập hóa thân thành vô số bức tượng đất sét,trợn mắt há hốc mồm nhìn Đề ti đại nhân đi lòng vòng.Nhưng không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tinh thần cường hãn của cácquan viên Giám Sát viện giúp họ giữ được sự im lặng. Bọn họ không biết vì saoĐề ti đại nhân đột nhiên biến thành thằng điên, cũng không biết có phải đây làbài thử thách dành cho mình hay không.Cao Đạt khó khăn lắm mới khép miệng lại được, nhìn Phạm Nhàn, thầmnghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thiếu gia ở lâu với Lâm đại thiếu gia nên cũng hóathành ngu ngốc?Phạm Nhàn đột nhiên dừng điệu múa xoay tròn của mình, đứng yên tại chỗ.Tuy y chỉ quay mấy vòng nhưng đối với những người đứng xem bên cạnh,thời gian y quay vài vòng đã khiến bọn họ có cảm giác sống một ngày dài bằngmột năm.Phạm Nhàn đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó đột ngột giơ ngón tay ra saulưng mình, hỏi Cao Đạt: "Tư thế bước đi của ta có thay đổi không?""Không." Cao Đạt hơi bối rối lắc đầu.Phạm Nhàn thoáng yên lòng một chút, thở dài gãi đầu, sau đó nói: "Ta cũngthấy mọi thứ đều bình thường."Cao Đạt và Mộc Phong đều không hiểu ý, Phạm Nhàn đột ngột rùng mìnhmột cái, nhíu mày buồn nôn, lau hai tay bừa đầy mồ hôi lên vạt áo, sau đó bướcvào trong viện.Đợi tới khi bóng dáng ba người biến mất trong đại sảnh của Giám Sát viện,các quan viên trong viện mới dần dần hồi tỉnh, trong lòng vẫn cảm thấy hoangđường không gì sánh được. Ai nấy nhìn nhau vài lần, thấy ý cười trong mắtnhau, sau đó tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không nhận ra hành động thất thố của mình đã tạo ra vô số chủđề bàn tán cho các thuộc hạ trong Giám Sát viện giữa những ngày đông buồnchán này. Y cũng chẳng có tâm tư để ý đến mấy vấn đề đó, trực tiếp bước vàomật thất, mà không chào hỏi Ngôn Băng Vân đang không hiểu gì cả, trực tiếpyêu cầu hắn mang tất cả hồ sơ tình báo về phương bắc trong một năm rưỡi vừaqua đến đây.Nhị Xử hành động nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn cỡ uống cạn mộtchén trà, đống hồ sơ tình báo như ngọn núi nhỏ đã được chất đống lên chiếc bàntrong mật thất.Phạm Nhàn phất tay một cái, rất thiếu lễ phép yêu cầu Ngôn Băng Vân rakhỏi phòng. Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhận ra tâm trạng bất ổn của PhạmNhàn. Sau khi ra khỏi phòng hắn lén lút hỏi Cao Đạt và Mộc Phong Nhi vàicâu, nhưng cũng không thu được bất cứ manh mối nào.Hồ sơ này mở ra rồi lại đóng lại, Phạm Nhàn vẻ mặt cau có đắm chìm trongsuy nghĩ. Hầu hết trong đống hồ sơ này đều liên quan đến những tin tức và câuchuyện bên trong hoàng cung Thượng Kinh. Trong những ngày trước PhạmNhàn đã đọc qua hầu hết nội dung, đặc biệt là những phần liên quan đến Hoàngđế Bắc Tề, đây chính là điều mà y quan tâm nhất.Nhưng trước đây việc phân tích tính cách của Hoàng đế Bắc Tề từ những hồsơ tình báo lộn xộn này thật sự rất khó khăn. Bây giờ trong lòng Phạm Nhàn,hắn đã có suy đoán và đánh giá riêng của mình về Hoàng đế Bắc Tề, dựa vào đóđể tìm kiếm thông tin, công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.Cái gọi là giả thuyết to gan, cẩn thận tìm chứng cứ, đã có mục tiêu phíatrước đương nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút. Không bao lâu sau, Phạm Nhàn đãdựa vào suy luận của mình, chắp nối vô số chi tiết nhỏ từ những ghi chép cũ kỹtrong nhiều năm, dần dần tiến sát hơn đến sự thật hoang đường kia.
Phạm Nhàn không nhìn bọn họ... chỉ là xoay cổ, quay đầu về phía sau, cố
gắng nhìn... cứ như muốn xem sau lưng mình có điều gì bất thường.
Một người muốn quay đầu nhìn sau mông của mình, đây là một động tác rất
khó, ngay cho dù là cao thủ cửu phẩm mềm dẻo như Phạm Nhàn cũng cảm thấy
vô cùng khó khăn.
Cổ của y cảm thấy hơi mệt mỏi, thân thể phản ứng rất tự nhiên, bắt đầu đi
lòng vòng tại chỗ, cứ như cặp mông thẹn thùng bị quan phục màu đen che kín
cảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc với ánh mắt nhìn của chính mình nên ra sức trốn
tránh.
Quay đầu nhìn lại mông của mình, rồi đi lòng vòng tại chỗ.
Từng vòng nối tiếp từng vòng.
o O o
Hành động này của Phạm Nhàn thật quá hoang đường, quá buồn cười... Nơi
này là cổng lớn của Giám Sát viện, còn y là Đề ti đại nhân cao quý của Giám
Sát viện, nhưng lại giống như một con mèo... không ngừng đi lòng vòng muốn
nhìn thấy đuôi của mình.
Bên cạnh y, Cao Đạt và Mộc Phong Nhi thấy cảnh này, há hốc mồm, khóe
mắt giật giật, hoàn toàn á khẩu. Ngoài á khẩu ra, bọn họ muốn cười nhưng lại
không dám cười, không hiểu nổi Phạm Nhàn đang chơi trò gì.
Mà các quan viên bên trong bên ngoài cửa lớn Giám Sát viện chứng kiến
cảnh này cũng ngớ người, như dồn dập hóa thân thành vô số bức tượng đất sét,
trợn mắt há hốc mồm nhìn Đề ti đại nhân đi lòng vòng.
Nhưng không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tinh thần cường hãn của các
quan viên Giám Sát viện giúp họ giữ được sự im lặng. Bọn họ không biết vì sao
Đề ti đại nhân đột nhiên biến thành thằng điên, cũng không biết có phải đây là
bài thử thách dành cho mình hay không.
Cao Đạt khó khăn lắm mới khép miệng lại được, nhìn Phạm Nhàn, thầm
nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thiếu gia ở lâu với Lâm đại thiếu gia nên cũng hóa
thành ngu ngốc?
Phạm Nhàn đột nhiên dừng điệu múa xoay tròn của mình, đứng yên tại chỗ.
Tuy y chỉ quay mấy vòng nhưng đối với những người đứng xem bên cạnh,
thời gian y quay vài vòng đã khiến bọn họ có cảm giác sống một ngày dài bằng
một năm.
Phạm Nhàn đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó đột ngột giơ ngón tay ra sau
lưng mình, hỏi Cao Đạt: "Tư thế bước đi của ta có thay đổi không?"
"Không." Cao Đạt hơi bối rối lắc đầu.
Phạm Nhàn thoáng yên lòng một chút, thở dài gãi đầu, sau đó nói: "Ta cũng
thấy mọi thứ đều bình thường."
Cao Đạt và Mộc Phong đều không hiểu ý, Phạm Nhàn đột ngột rùng mình
một cái, nhíu mày buồn nôn, lau hai tay bừa đầy mồ hôi lên vạt áo, sau đó bước
vào trong viện.
Đợi tới khi bóng dáng ba người biến mất trong đại sảnh của Giám Sát viện,
các quan viên trong viện mới dần dần hồi tỉnh, trong lòng vẫn cảm thấy hoang
đường không gì sánh được. Ai nấy nhìn nhau vài lần, thấy ý cười trong mắt
nhau, sau đó tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không nhận ra hành động thất thố của mình đã tạo ra vô số chủ
đề bàn tán cho các thuộc hạ trong Giám Sát viện giữa những ngày đông buồn
chán này. Y cũng chẳng có tâm tư để ý đến mấy vấn đề đó, trực tiếp bước vào
mật thất, mà không chào hỏi Ngôn Băng Vân đang không hiểu gì cả, trực tiếp
yêu cầu hắn mang tất cả hồ sơ tình báo về phương bắc trong một năm rưỡi vừa
qua đến đây.
Nhị Xử hành động nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn cỡ uống cạn một
chén trà, đống hồ sơ tình báo như ngọn núi nhỏ đã được chất đống lên chiếc bàn
trong mật thất.
Phạm Nhàn phất tay một cái, rất thiếu lễ phép yêu cầu Ngôn Băng Vân ra
khỏi phòng. Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhận ra tâm trạng bất ổn của Phạm
Nhàn. Sau khi ra khỏi phòng hắn lén lút hỏi Cao Đạt và Mộc Phong Nhi vài
câu, nhưng cũng không thu được bất cứ manh mối nào.
Hồ sơ này mở ra rồi lại đóng lại, Phạm Nhàn vẻ mặt cau có đắm chìm trong
suy nghĩ. Hầu hết trong đống hồ sơ này đều liên quan đến những tin tức và câu
chuyện bên trong hoàng cung Thượng Kinh. Trong những ngày trước Phạm
Nhàn đã đọc qua hầu hết nội dung, đặc biệt là những phần liên quan đến Hoàng
đế Bắc Tề, đây chính là điều mà y quan tâm nhất.
Nhưng trước đây việc phân tích tính cách của Hoàng đế Bắc Tề từ những hồ
sơ tình báo lộn xộn này thật sự rất khó khăn. Bây giờ trong lòng Phạm Nhàn,
hắn đã có suy đoán và đánh giá riêng của mình về Hoàng đế Bắc Tề, dựa vào đó
để tìm kiếm thông tin, công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Cái gọi là giả thuyết to gan, cẩn thận tìm chứng cứ, đã có mục tiêu phía
trước đương nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút. Không bao lâu sau, Phạm Nhàn đã
dựa vào suy luận của mình, chắp nối vô số chi tiết nhỏ từ những ghi chép cũ kỹ
trong nhiều năm, dần dần tiến sát hơn đến sự thật hoang đường kia.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không nhìn bọn họ... chỉ là xoay cổ, quay đầu về phía sau, cốgắng nhìn... cứ như muốn xem sau lưng mình có điều gì bất thường.Một người muốn quay đầu nhìn sau mông của mình, đây là một động tác rấtkhó, ngay cho dù là cao thủ cửu phẩm mềm dẻo như Phạm Nhàn cũng cảm thấyvô cùng khó khăn.Cổ của y cảm thấy hơi mệt mỏi, thân thể phản ứng rất tự nhiên, bắt đầu đilòng vòng tại chỗ, cứ như cặp mông thẹn thùng bị quan phục màu đen che kíncảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc với ánh mắt nhìn của chính mình nên ra sức trốntránh.Quay đầu nhìn lại mông của mình, rồi đi lòng vòng tại chỗ.Từng vòng nối tiếp từng vòng.o O oHành động này của Phạm Nhàn thật quá hoang đường, quá buồn cười... Nơinày là cổng lớn của Giám Sát viện, còn y là Đề ti đại nhân cao quý của GiámSát viện, nhưng lại giống như một con mèo... không ngừng đi lòng vòng muốnnhìn thấy đuôi của mình.Bên cạnh y, Cao Đạt và Mộc Phong Nhi thấy cảnh này, há hốc mồm, khóemắt giật giật, hoàn toàn á khẩu. Ngoài á khẩu ra, bọn họ muốn cười nhưng lạikhông dám cười, không hiểu nổi Phạm Nhàn đang chơi trò gì.Mà các quan viên bên trong bên ngoài cửa lớn Giám Sát viện chứng kiếncảnh này cũng ngớ người, như dồn dập hóa thân thành vô số bức tượng đất sét,trợn mắt há hốc mồm nhìn Đề ti đại nhân đi lòng vòng.Nhưng không gian vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tinh thần cường hãn của cácquan viên Giám Sát viện giúp họ giữ được sự im lặng. Bọn họ không biết vì saoĐề ti đại nhân đột nhiên biến thành thằng điên, cũng không biết có phải đây làbài thử thách dành cho mình hay không.Cao Đạt khó khăn lắm mới khép miệng lại được, nhìn Phạm Nhàn, thầmnghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thiếu gia ở lâu với Lâm đại thiếu gia nên cũng hóathành ngu ngốc?Phạm Nhàn đột nhiên dừng điệu múa xoay tròn của mình, đứng yên tại chỗ.Tuy y chỉ quay mấy vòng nhưng đối với những người đứng xem bên cạnh,thời gian y quay vài vòng đã khiến bọn họ có cảm giác sống một ngày dài bằngmột năm.Phạm Nhàn đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó đột ngột giơ ngón tay ra saulưng mình, hỏi Cao Đạt: "Tư thế bước đi của ta có thay đổi không?""Không." Cao Đạt hơi bối rối lắc đầu.Phạm Nhàn thoáng yên lòng một chút, thở dài gãi đầu, sau đó nói: "Ta cũngthấy mọi thứ đều bình thường."Cao Đạt và Mộc Phong đều không hiểu ý, Phạm Nhàn đột ngột rùng mìnhmột cái, nhíu mày buồn nôn, lau hai tay bừa đầy mồ hôi lên vạt áo, sau đó bướcvào trong viện.Đợi tới khi bóng dáng ba người biến mất trong đại sảnh của Giám Sát viện,các quan viên trong viện mới dần dần hồi tỉnh, trong lòng vẫn cảm thấy hoangđường không gì sánh được. Ai nấy nhìn nhau vài lần, thấy ý cười trong mắtnhau, sau đó tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không nhận ra hành động thất thố của mình đã tạo ra vô số chủđề bàn tán cho các thuộc hạ trong Giám Sát viện giữa những ngày đông buồnchán này. Y cũng chẳng có tâm tư để ý đến mấy vấn đề đó, trực tiếp bước vàomật thất, mà không chào hỏi Ngôn Băng Vân đang không hiểu gì cả, trực tiếpyêu cầu hắn mang tất cả hồ sơ tình báo về phương bắc trong một năm rưỡi vừaqua đến đây.Nhị Xử hành động nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn cỡ uống cạn mộtchén trà, đống hồ sơ tình báo như ngọn núi nhỏ đã được chất đống lên chiếc bàntrong mật thất.Phạm Nhàn phất tay một cái, rất thiếu lễ phép yêu cầu Ngôn Băng Vân rakhỏi phòng. Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhận ra tâm trạng bất ổn của PhạmNhàn. Sau khi ra khỏi phòng hắn lén lút hỏi Cao Đạt và Mộc Phong Nhi vàicâu, nhưng cũng không thu được bất cứ manh mối nào.Hồ sơ này mở ra rồi lại đóng lại, Phạm Nhàn vẻ mặt cau có đắm chìm trongsuy nghĩ. Hầu hết trong đống hồ sơ này đều liên quan đến những tin tức và câuchuyện bên trong hoàng cung Thượng Kinh. Trong những ngày trước PhạmNhàn đã đọc qua hầu hết nội dung, đặc biệt là những phần liên quan đến Hoàngđế Bắc Tề, đây chính là điều mà y quan tâm nhất.Nhưng trước đây việc phân tích tính cách của Hoàng đế Bắc Tề từ những hồsơ tình báo lộn xộn này thật sự rất khó khăn. Bây giờ trong lòng Phạm Nhàn,hắn đã có suy đoán và đánh giá riêng của mình về Hoàng đế Bắc Tề, dựa vào đóđể tìm kiếm thông tin, công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.Cái gọi là giả thuyết to gan, cẩn thận tìm chứng cứ, đã có mục tiêu phíatrước đương nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút. Không bao lâu sau, Phạm Nhàn đãdựa vào suy luận của mình, chắp nối vô số chi tiết nhỏ từ những ghi chép cũ kỹtrong nhiều năm, dần dần tiến sát hơn đến sự thật hoang đường kia.