Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1030: Ta biết mùa hè năm ngoái cô đã làm gì 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn tình cảm? Tuy Phạm Nhàn tin có chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng khôngcho rằng một nữ nhân quanh năm mặc nam trang, một Hoàng đế sinh sống trongcảnh căng thẳng và nguy hiểm, lại phóng túng bản thân đến vậy.Thế thì chỉ có một cách giải thích.Xử lý xong xuôi tình báo trong một năm rưỡi vừa qua, Phạm Nhàn thỏa mãnngẩng đầu lên. Trong một năm rưỡi này, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề vẫn ngày ngàyyết triều, không có chuyện quân vương bãi triều sớm, cũng không có ra ngoàidu ngoạn, càng không có tới hành cung nghỉ mát săn bắn.Tóm lại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không rời khỏi tầm mắt mọi người quá haingày. Việc cung cấp dược liệu trong Thái Y viện của hoàng cung Thượng Kinhdiễn ra như thường, dựa theo năng lực nhạy bén của Phạm Nhàn đối với dượcliệu, không có dấu hiệu nào của thuốc dưỡng thai. Đương nhiên, nếu đốiphương âm thầm hành động cũng không thể phát hiện ra được.Chẳng qua dựa theo tình hình hiện tại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không hềmang thai.Phán đoán này khiến tâm trạng của Phạm Nhàn trở nên thoải mái hơn nhiều.Y vô thức đứng dậy duỗi lưng. Điều y sợ nhất là sau khi có một lần gần gũi vớiHoàng đế Bắc Tề, lại khiến đối phương mang thai.Không phải y chưa chuẩn bị tâm trạng làm phụ thân, chẳng qua y chưachuẩn bị làm phụ thân của một Hoàng đế, đặc biệt là trong tình huống bị độngdính thuốc mê này, trở thành mục tiêu cho đối phương mượn giống.Mượn giống thì mượn giống, nếu hạt giống không đâm chồi mọc rễ, thế thìchẳng sao cả. Bóng tối trong lòng Phạm Nhàn đã tan biến gần như hết. Namnhân thường là như vậy, chuyện phát sinh quan hệ với nữ nhân thực ra khôngphải là vấn đề gì lớn, ngay cả trong tình huống bị động như vậy, vẫn có thể an ủilà mình hưởng thụ.Đột nhiên y nghĩ đến Diệp Khinh Mi."Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!"Phạm Nhàn mỉm cười một cách bất đắc dĩ, có phần tự an ủi bản thân. Mìnhkhông thể sánh bằng mẫu thân, nhưng ít ra trong một khía cạnh nào đó, cuốicùng cũng ngang tài ngang sức với mẫu thân - hai bên đều từng ngủ với mộtHoàng đế.Y vô thức lảng tránh việc trải nghiệm của mình thê thảm hơn thủ đoạn củamẫu thân nhiều, phủi mạnh phần mông tê rần của mình, có phần sợ hãi, khôngbiết phải làm gì sau khi rời khỏi mật thất của Giám Sát viện.ngồi trên xe ngựa đến hoàng cung, Phạm Nhàn lấy ra cây bút chì đặc chếcủa Nội Khố, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi sau đó viết lên tờ giấy trắng mộthàng chữ:"Ta biết mùa hè năm ngoái các cô đã làm gì."Sau đó, y niêm phong bức thư rồi giao cho Mộc Phong Nhi, bảo hắn mangđến một gian nhà nhỏ bí mật ở phía tây thành và giao cho Vương Khải Niêm.Những tâm phúc của Phạm Nhàn đã sớm quen với việc Đề ti đại nhân đạinhân thường hay sử dụng tuyến đường bí mật của Giám Sát viện để viết thư tìnhcho cô nương ở phương Bắc, vì vậy Mộc Phong Nhi không cảm thấy có gì lạ.Phạm Nhàn nhìn bóng dáng hắn đi xa, không nhịn được lắc đầu. Đươngnhiên Vương Khải Niên sẽ biết bức thư này của mình viết cho ai, nhưng đâykhông phải là một bức thư tình, cũng không chỉ viết cho một mình Hải Đường,mà là viết cho ba vị cô nương.Y bị đối phương bẫy một vố, giờ đã tỉnh ngộ, đương nhiên phải dựa vàoviệc này để tìm kiếm lợi ích cho mình, ít nhất là lợi ích về mặt tinh thần. Điềuđầu tiên là gửi thư, viết vài dòng, đe dọa đối phương một phen.Với trí tuệ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, chắc chắn biết y muốn nói gì.Phạm Nhàn xoay cây bút chì bằng hai ngón tay, sau đó nhét nó vào túi trêncủa chiếc áo, lắc đầu một cái, đột nhiên nghĩ ra một điều. Trước khi Đại côngchúa sang nước khác, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã tự tay tặng cô túi hương hoakim quế... Chẳng lẽ với tâm tư thông tuệ tinh tế đó, cô ấy lại không nghĩ đếnchuyện mùi hương độc nhất vô nhị trong thiên hạ sẽ khiến mình đoán ra điềugì?Y nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ Hoàng đế trải qua một đêm xuân đó,trong sâu thẳm trái tim cũng có chút vướng mắc gì đó với mình, không đành lòidối gạt cả đời, cho nên đã tìm cách khác nhắc nhở y?Y cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều, thở dài, không nghĩ nữathêm nữa, tự nhủ: "Chẳng lẽ phải đoán ra từ sớm mới phải, người si mê ThạchĐầu Ký như vậy... sao lại là nam nhân cho được?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Ngự Thư phòng đã đông đủ người từ lâu. Phạm Nhàn vẻ mặt lúngtúng đứng ở vị trí cuối cùng. Vừa bước vào, y đã bị Hoàng đế Khánh Quốcmắng xối xả, đương nhiên cũng không có vinh dự được ngồi xuống.Trong số các văn võ đại thần nghồi tại phòng, có lẽ sẽ có người cảm thấy hảhê trước đau khổ của kẻ khác, nhưng họ cũng hiểu, càng bị Hoàng đế mắng chửinặng nề càng chứng tỏ Hoàng đế càng yêu thích Phạm Nhàn. Vì vậy, họ đềukhông dám để lộ nét mặt vui sướng.

Còn tình cảm? Tuy Phạm Nhàn tin có chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng không

cho rằng một nữ nhân quanh năm mặc nam trang, một Hoàng đế sinh sống trong

cảnh căng thẳng và nguy hiểm, lại phóng túng bản thân đến vậy.

Thế thì chỉ có một cách giải thích.

Xử lý xong xuôi tình báo trong một năm rưỡi vừa qua, Phạm Nhàn thỏa mãn

ngẩng đầu lên. Trong một năm rưỡi này, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề vẫn ngày ngày

yết triều, không có chuyện quân vương bãi triều sớm, cũng không có ra ngoài

du ngoạn, càng không có tới hành cung nghỉ mát săn bắn.

Tóm lại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không rời khỏi tầm mắt mọi người quá hai

ngày. Việc cung cấp dược liệu trong Thái Y viện của hoàng cung Thượng Kinh

diễn ra như thường, dựa theo năng lực nhạy bén của Phạm Nhàn đối với dược

liệu, không có dấu hiệu nào của thuốc dưỡng thai. Đương nhiên, nếu đối

phương âm thầm hành động cũng không thể phát hiện ra được.

Chẳng qua dựa theo tình hình hiện tại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không hề

mang thai.

Phán đoán này khiến tâm trạng của Phạm Nhàn trở nên thoải mái hơn nhiều.

Y vô thức đứng dậy duỗi lưng. Điều y sợ nhất là sau khi có một lần gần gũi với

Hoàng đế Bắc Tề, lại khiến đối phương mang thai.

Không phải y chưa chuẩn bị tâm trạng làm phụ thân, chẳng qua y chưa

chuẩn bị làm phụ thân của một Hoàng đế, đặc biệt là trong tình huống bị động

dính thuốc mê này, trở thành mục tiêu cho đối phương mượn giống.

Mượn giống thì mượn giống, nếu hạt giống không đâm chồi mọc rễ, thế thì

chẳng sao cả. Bóng tối trong lòng Phạm Nhàn đã tan biến gần như hết. Nam

nhân thường là như vậy, chuyện phát sinh quan hệ với nữ nhân thực ra không

phải là vấn đề gì lớn, ngay cả trong tình huống bị động như vậy, vẫn có thể an ủi

là mình hưởng thụ.

Đột nhiên y nghĩ đến Diệp Khinh Mi.

"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!"

Phạm Nhàn mỉm cười một cách bất đắc dĩ, có phần tự an ủi bản thân. Mình

không thể sánh bằng mẫu thân, nhưng ít ra trong một khía cạnh nào đó, cuối

cùng cũng ngang tài ngang sức với mẫu thân - hai bên đều từng ngủ với một

Hoàng đế.

Y vô thức lảng tránh việc trải nghiệm của mình thê thảm hơn thủ đoạn của

mẫu thân nhiều, phủi mạnh phần mông tê rần của mình, có phần sợ hãi, không

biết phải làm gì sau khi rời khỏi mật thất của Giám Sát viện.

ngồi trên xe ngựa đến hoàng cung, Phạm Nhàn lấy ra cây bút chì đặc chế

của Nội Khố, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi sau đó viết lên tờ giấy trắng một

hàng chữ:

"Ta biết mùa hè năm ngoái các cô đã làm gì."

Sau đó, y niêm phong bức thư rồi giao cho Mộc Phong Nhi, bảo hắn mang

đến một gian nhà nhỏ bí mật ở phía tây thành và giao cho Vương Khải Niêm.

Những tâm phúc của Phạm Nhàn đã sớm quen với việc Đề ti đại nhân đại

nhân thường hay sử dụng tuyến đường bí mật của Giám Sát viện để viết thư tình

cho cô nương ở phương Bắc, vì vậy Mộc Phong Nhi không cảm thấy có gì lạ.

Phạm Nhàn nhìn bóng dáng hắn đi xa, không nhịn được lắc đầu. Đương

nhiên Vương Khải Niên sẽ biết bức thư này của mình viết cho ai, nhưng đây

không phải là một bức thư tình, cũng không chỉ viết cho một mình Hải Đường,

mà là viết cho ba vị cô nương.

Y bị đối phương bẫy một vố, giờ đã tỉnh ngộ, đương nhiên phải dựa vào

việc này để tìm kiếm lợi ích cho mình, ít nhất là lợi ích về mặt tinh thần. Điều

đầu tiên là gửi thư, viết vài dòng, đe dọa đối phương một phen.

Với trí tuệ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, chắc chắn biết y muốn nói gì.

Phạm Nhàn xoay cây bút chì bằng hai ngón tay, sau đó nhét nó vào túi trên

của chiếc áo, lắc đầu một cái, đột nhiên nghĩ ra một điều. Trước khi Đại công

chúa sang nước khác, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã tự tay tặng cô túi hương hoa

kim quế... Chẳng lẽ với tâm tư thông tuệ tinh tế đó, cô ấy lại không nghĩ đến

chuyện mùi hương độc nhất vô nhị trong thiên hạ sẽ khiến mình đoán ra điều

gì?

Y nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ Hoàng đế trải qua một đêm xuân đó,

trong sâu thẳm trái tim cũng có chút vướng mắc gì đó với mình, không đành lòi

dối gạt cả đời, cho nên đã tìm cách khác nhắc nhở y?

Y cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều, thở dài, không nghĩ nữa

thêm nữa, tự nhủ: "Chẳng lẽ phải đoán ra từ sớm mới phải, người si mê Thạch

Đầu Ký như vậy... sao lại là nam nhân cho được?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Ngự Thư phòng đã đông đủ người từ lâu. Phạm Nhàn vẻ mặt lúng

túng đứng ở vị trí cuối cùng. Vừa bước vào, y đã bị Hoàng đế Khánh Quốc

mắng xối xả, đương nhiên cũng không có vinh dự được ngồi xuống.

Trong số các văn võ đại thần nghồi tại phòng, có lẽ sẽ có người cảm thấy hả

hê trước đau khổ của kẻ khác, nhưng họ cũng hiểu, càng bị Hoàng đế mắng chửi

nặng nề càng chứng tỏ Hoàng đế càng yêu thích Phạm Nhàn. Vì vậy, họ đều

không dám để lộ nét mặt vui sướng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn tình cảm? Tuy Phạm Nhàn tin có chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng khôngcho rằng một nữ nhân quanh năm mặc nam trang, một Hoàng đế sinh sống trongcảnh căng thẳng và nguy hiểm, lại phóng túng bản thân đến vậy.Thế thì chỉ có một cách giải thích.Xử lý xong xuôi tình báo trong một năm rưỡi vừa qua, Phạm Nhàn thỏa mãnngẩng đầu lên. Trong một năm rưỡi này, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề vẫn ngày ngàyyết triều, không có chuyện quân vương bãi triều sớm, cũng không có ra ngoàidu ngoạn, càng không có tới hành cung nghỉ mát săn bắn.Tóm lại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không rời khỏi tầm mắt mọi người quá haingày. Việc cung cấp dược liệu trong Thái Y viện của hoàng cung Thượng Kinhdiễn ra như thường, dựa theo năng lực nhạy bén của Phạm Nhàn đối với dượcliệu, không có dấu hiệu nào của thuốc dưỡng thai. Đương nhiên, nếu đốiphương âm thầm hành động cũng không thể phát hiện ra được.Chẳng qua dựa theo tình hình hiện tại, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không hềmang thai.Phán đoán này khiến tâm trạng của Phạm Nhàn trở nên thoải mái hơn nhiều.Y vô thức đứng dậy duỗi lưng. Điều y sợ nhất là sau khi có một lần gần gũi vớiHoàng đế Bắc Tề, lại khiến đối phương mang thai.Không phải y chưa chuẩn bị tâm trạng làm phụ thân, chẳng qua y chưachuẩn bị làm phụ thân của một Hoàng đế, đặc biệt là trong tình huống bị độngdính thuốc mê này, trở thành mục tiêu cho đối phương mượn giống.Mượn giống thì mượn giống, nếu hạt giống không đâm chồi mọc rễ, thế thìchẳng sao cả. Bóng tối trong lòng Phạm Nhàn đã tan biến gần như hết. Namnhân thường là như vậy, chuyện phát sinh quan hệ với nữ nhân thực ra khôngphải là vấn đề gì lớn, ngay cả trong tình huống bị động như vậy, vẫn có thể an ủilà mình hưởng thụ.Đột nhiên y nghĩ đến Diệp Khinh Mi."Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!"Phạm Nhàn mỉm cười một cách bất đắc dĩ, có phần tự an ủi bản thân. Mìnhkhông thể sánh bằng mẫu thân, nhưng ít ra trong một khía cạnh nào đó, cuốicùng cũng ngang tài ngang sức với mẫu thân - hai bên đều từng ngủ với mộtHoàng đế.Y vô thức lảng tránh việc trải nghiệm của mình thê thảm hơn thủ đoạn củamẫu thân nhiều, phủi mạnh phần mông tê rần của mình, có phần sợ hãi, khôngbiết phải làm gì sau khi rời khỏi mật thất của Giám Sát viện.ngồi trên xe ngựa đến hoàng cung, Phạm Nhàn lấy ra cây bút chì đặc chếcủa Nội Khố, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi sau đó viết lên tờ giấy trắng mộthàng chữ:"Ta biết mùa hè năm ngoái các cô đã làm gì."Sau đó, y niêm phong bức thư rồi giao cho Mộc Phong Nhi, bảo hắn mangđến một gian nhà nhỏ bí mật ở phía tây thành và giao cho Vương Khải Niêm.Những tâm phúc của Phạm Nhàn đã sớm quen với việc Đề ti đại nhân đạinhân thường hay sử dụng tuyến đường bí mật của Giám Sát viện để viết thư tìnhcho cô nương ở phương Bắc, vì vậy Mộc Phong Nhi không cảm thấy có gì lạ.Phạm Nhàn nhìn bóng dáng hắn đi xa, không nhịn được lắc đầu. Đươngnhiên Vương Khải Niên sẽ biết bức thư này của mình viết cho ai, nhưng đâykhông phải là một bức thư tình, cũng không chỉ viết cho một mình Hải Đường,mà là viết cho ba vị cô nương.Y bị đối phương bẫy một vố, giờ đã tỉnh ngộ, đương nhiên phải dựa vàoviệc này để tìm kiếm lợi ích cho mình, ít nhất là lợi ích về mặt tinh thần. Điềuđầu tiên là gửi thư, viết vài dòng, đe dọa đối phương một phen.Với trí tuệ của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, chắc chắn biết y muốn nói gì.Phạm Nhàn xoay cây bút chì bằng hai ngón tay, sau đó nhét nó vào túi trêncủa chiếc áo, lắc đầu một cái, đột nhiên nghĩ ra một điều. Trước khi Đại côngchúa sang nước khác, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã tự tay tặng cô túi hương hoakim quế... Chẳng lẽ với tâm tư thông tuệ tinh tế đó, cô ấy lại không nghĩ đếnchuyện mùi hương độc nhất vô nhị trong thiên hạ sẽ khiến mình đoán ra điềugì?Y nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ Hoàng đế trải qua một đêm xuân đó,trong sâu thẳm trái tim cũng có chút vướng mắc gì đó với mình, không đành lòidối gạt cả đời, cho nên đã tìm cách khác nhắc nhở y?Y cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều, thở dài, không nghĩ nữathêm nữa, tự nhủ: "Chẳng lẽ phải đoán ra từ sớm mới phải, người si mê ThạchĐầu Ký như vậy... sao lại là nam nhân cho được?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Ngự Thư phòng đã đông đủ người từ lâu. Phạm Nhàn vẻ mặt lúngtúng đứng ở vị trí cuối cùng. Vừa bước vào, y đã bị Hoàng đế Khánh Quốcmắng xối xả, đương nhiên cũng không có vinh dự được ngồi xuống.Trong số các văn võ đại thần nghồi tại phòng, có lẽ sẽ có người cảm thấy hảhê trước đau khổ của kẻ khác, nhưng họ cũng hiểu, càng bị Hoàng đế mắng chửinặng nề càng chứng tỏ Hoàng đế càng yêu thích Phạm Nhàn. Vì vậy, họ đềukhông dám để lộ nét mặt vui sướng.

Chương 1030: Ta biết mùa hè năm ngoái cô đã làm gì 4