Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1031: Thái giám cũng có thể thay đổi thiên hạ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn biết mình đáng bị mắng. Chuyện đại sự liên quan đến quân độicủa quốc gia, nhưng y lại trì hoãn quá lâu mới vào cung, khiến người trong cungphải tìm kiếm y nhiều lần. Không biết điều như vậy có thể gây làm tổn hại đếnviệc nữa, chẳng trách được Hoàng đế giận dữ đến vậy.Nhưng theo Phạm Nhàn thấy, vụ việc mà y muốn điều tra hôm nay, mặc dùlà chuyện nhà nhưng thực ra cũng là việc nước. Chẳng qua y không thể tiết lộchuyện này cho ai, chỉ có thể giữ nó trong lòng, im lặng chịu mắng.Không nói câu nào cũng là quên không thỉnh tội, cho nên sắc mặt củaHoàng đế không khá hơn chút nào, hừ lạnh hai tiếng rồi bắt hắn đứng trong gócgiá lạnh.Hôm nay Hoàng đế triệu Phạm Nhàn vào cung, ban đầu là muốn tạo một cơhội cho y tiếp xúc với nơi giới cao tầng Khánh Quốc đưa ra quyết sách ứng phóvới những sự kiện bất ngờ, cũng mang ý định dạy dỗ nâng đỡ y. Không ngờPhạm Nhàn lại đến muộn đến như vậy, đương nhiên Hoàng đế cảm thấy khôngvui.Nghị sự đã bắt đầu từ lâu, ban đầu đã quyết định cho Diệp Trọng dẫn quântiến về phía tây ba trăm dặm, đàn áp đầu óc đang rục rịch của bên Tây Hồ, đồngthời chỉ thị cho Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, sớm trở lại phương bắc,chặn đứng sự hùng tướng thế hệ này của Bắc Tề là Thượng Sơn Hổ.Còn có một số vấn đề về hậu cần cụ thể nhưng Phạm Nhàn không chú ýnghe được chữ nào, chỉ biết cuối cùng Hoàng đế đã đáp lại lời hứa của mình,đuổi Yến Tiểu Ất đi. Còn Diệp Trọng... Phạm Nhàn vô thức ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy một vị võ tướng ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải. Vị võ tướng này vócdáng hoàn toàn không cao lớn, ngược lại hơi mập mạp. Đôi mắt của ông ta rủxuống như thiếu tinh thần, nhưng đôi khi lại nhìn về phía Phạm Nhàn một cái,ánh mắt đầy ẩn ý.Người này chính là phụ thân của Diệp Linh Nhi, Thủ bị kinh đô tiền nhiệm,hiện đang là Đại đô đốc Định Châu, Diệp Trọng.Phạm Nhàn nhìn ông ta, mỉm cười ôn tồn. Đột nhiên, bên tai y vang lêntiếng tuyên đọc ý chỉ của Diêu Thái, kể về năm thứ bảy của Khánh Lịch đã trôiqua thế nào. Y thầm giật mình, bấy giờ mới nhớ ra đã bước sang năm mới.Chuyện mây mưa trong căn miếu nhỏ ấy... phải nói là đã xảy ra vào mùa hè hainăm trước, chứ không phải năm ngoái.o O oSau khi cuộc họp khẩn cấp tại Ngự Thư phòng kết thúc, Hoàng đế giữ PhạmNhàn lại nhưng không tức giận mắng mỏ nữa mà chỉ đưa ánh mắt nhìn y. PhạmNhàn biết hôm nay mình đã mắc lỗi nên không tiện cứng đầu, chỉ biết cười khổthỉnh tội.Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Chẳng phải vừa rồi ngươi đang ở trong phủ HòaThân vương à? Sau đó đã đi đâu?"Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Trong viện đột nhiên có việc gấp, nên phảichạy tới giải quyết."Hoàng đế không vui hỏi: "Chuyện gì mà quan trọng hơn mối họa ở biêngiới?"Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Là tin từ phương bắc truyền về,Thượng Sam Hổ đã nhận lệnh tiến về phía nam, hiện đã cách Yến Kinh ba trămdặm... Nhưng hắn không dẫn theo thân binh."Sắc mặt Hoàng đế dịu đi đôi chút, nói: "Hóa ra là thế, Tiểu Hoàng đế củaBắc Tề dám sử dụng Thượng Sam Hổ, đúng là chuyện hiếm thấy... Nhưng chỉcó ba trăm thân binh mà cũng không dám dùng, xem ra lòng dạ hắn cũng chỉđến vậy mà thôi."Phạm Nhàn nghĩ thầm, trên đời này có rất nhiều người đã từng làm Hoàngđế, nhưng người tự tin đến mức biến thái như ngài mới là hiếm thấy. Ngay sauđó Hoàng đế lại hỏi một vài câu về buổi họp mặt ở phủ Hòa Thân vương, với vẻmặt và lời nói có vẻ rất hài lòng với hành động của Đại hoàng tử.Trong lòng Phạm Nhàn lại giá lạnh, biết lão nhị nói không sai. Mặc dùHoàng đế lão tử thường xuyên kích thích đám con trai của mình đánh nhau,nhưng vẫn không muốn con cái của mình chịu tổn hại đến mức không thể chấpnhận được.Lại nói thêm vài câu, Hoàng đế nhận ra tâm trạng bất ổn của Phạm Nhàn,bèn đuổi y ra ngoài.Phạm Nhàn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã rời khỏi hành lang Thái Cựcđiện. Đột nhiên y dừng lại, nhìn vị tướng lĩnh vóc dáng khôi ngô trước mặt, âmthầm cảnh giác.Tướng lĩnh trước mắt không mặc giáp áo, sau lưng hắn cũng không đeotrường cung. Nhưng cho dù như vậy, Phạm Nhàn vẫn nhẹ nhàng cúi đầu nheomắt lại, có thế mới đủ kháng cự tiễn ý nồng nặc từ người đối diện.Mũi tên được sử dụng để giết người, nhưng "tiễn ý" không phải là "sát ý".Nó chỉ là một loại khí thế giống như muốn xé nát toàn bộ y phục của kẻ địch, đểlộ làn da trắng bệch yếu ớt bên dưới.Với thực lực và tinh thần cường đại của Phạm Nhàn, y vẫn bị khí thế nàychèn ép. Rõ ràng là tu vi của vị tướng lĩnh này cao hơn y một bậc
Phạm Nhàn biết mình đáng bị mắng. Chuyện đại sự liên quan đến quân đội
của quốc gia, nhưng y lại trì hoãn quá lâu mới vào cung, khiến người trong cung
phải tìm kiếm y nhiều lần. Không biết điều như vậy có thể gây làm tổn hại đến
việc nữa, chẳng trách được Hoàng đế giận dữ đến vậy.
Nhưng theo Phạm Nhàn thấy, vụ việc mà y muốn điều tra hôm nay, mặc dù
là chuyện nhà nhưng thực ra cũng là việc nước. Chẳng qua y không thể tiết lộ
chuyện này cho ai, chỉ có thể giữ nó trong lòng, im lặng chịu mắng.
Không nói câu nào cũng là quên không thỉnh tội, cho nên sắc mặt của
Hoàng đế không khá hơn chút nào, hừ lạnh hai tiếng rồi bắt hắn đứng trong góc
giá lạnh.
Hôm nay Hoàng đế triệu Phạm Nhàn vào cung, ban đầu là muốn tạo một cơ
hội cho y tiếp xúc với nơi giới cao tầng Khánh Quốc đưa ra quyết sách ứng phó
với những sự kiện bất ngờ, cũng mang ý định dạy dỗ nâng đỡ y. Không ngờ
Phạm Nhàn lại đến muộn đến như vậy, đương nhiên Hoàng đế cảm thấy không
vui.
Nghị sự đã bắt đầu từ lâu, ban đầu đã quyết định cho Diệp Trọng dẫn quân
tiến về phía tây ba trăm dặm, đàn áp đầu óc đang rục rịch của bên Tây Hồ, đồng
thời chỉ thị cho Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, sớm trở lại phương bắc,
chặn đứng sự hùng tướng thế hệ này của Bắc Tề là Thượng Sơn Hổ.
Còn có một số vấn đề về hậu cần cụ thể nhưng Phạm Nhàn không chú ý
nghe được chữ nào, chỉ biết cuối cùng Hoàng đế đã đáp lại lời hứa của mình,
đuổi Yến Tiểu Ất đi. Còn Diệp Trọng... Phạm Nhàn vô thức ngẩng đầu nhìn lên,
chỉ thấy một vị võ tướng ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải. Vị võ tướng này vóc
dáng hoàn toàn không cao lớn, ngược lại hơi mập mạp. Đôi mắt của ông ta rủ
xuống như thiếu tinh thần, nhưng đôi khi lại nhìn về phía Phạm Nhàn một cái,
ánh mắt đầy ẩn ý.
Người này chính là phụ thân của Diệp Linh Nhi, Thủ bị kinh đô tiền nhiệm,
hiện đang là Đại đô đốc Định Châu, Diệp Trọng.
Phạm Nhàn nhìn ông ta, mỉm cười ôn tồn. Đột nhiên, bên tai y vang lên
tiếng tuyên đọc ý chỉ của Diêu Thái, kể về năm thứ bảy của Khánh Lịch đã trôi
qua thế nào. Y thầm giật mình, bấy giờ mới nhớ ra đã bước sang năm mới.
Chuyện mây mưa trong căn miếu nhỏ ấy... phải nói là đã xảy ra vào mùa hè hai
năm trước, chứ không phải năm ngoái.
o O o
Sau khi cuộc họp khẩn cấp tại Ngự Thư phòng kết thúc, Hoàng đế giữ Phạm
Nhàn lại nhưng không tức giận mắng mỏ nữa mà chỉ đưa ánh mắt nhìn y. Phạm
Nhàn biết hôm nay mình đã mắc lỗi nên không tiện cứng đầu, chỉ biết cười khổ
thỉnh tội.
Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Chẳng phải vừa rồi ngươi đang ở trong phủ Hòa
Thân vương à? Sau đó đã đi đâu?"
Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Trong viện đột nhiên có việc gấp, nên phải
chạy tới giải quyết."
Hoàng đế không vui hỏi: "Chuyện gì mà quan trọng hơn mối họa ở biên
giới?"
Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Là tin từ phương bắc truyền về,
Thượng Sam Hổ đã nhận lệnh tiến về phía nam, hiện đã cách Yến Kinh ba trăm
dặm... Nhưng hắn không dẫn theo thân binh."
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi đôi chút, nói: "Hóa ra là thế, Tiểu Hoàng đế của
Bắc Tề dám sử dụng Thượng Sam Hổ, đúng là chuyện hiếm thấy... Nhưng chỉ
có ba trăm thân binh mà cũng không dám dùng, xem ra lòng dạ hắn cũng chỉ
đến vậy mà thôi."
Phạm Nhàn nghĩ thầm, trên đời này có rất nhiều người đã từng làm Hoàng
đế, nhưng người tự tin đến mức biến thái như ngài mới là hiếm thấy. Ngay sau
đó Hoàng đế lại hỏi một vài câu về buổi họp mặt ở phủ Hòa Thân vương, với vẻ
mặt và lời nói có vẻ rất hài lòng với hành động của Đại hoàng tử.
Trong lòng Phạm Nhàn lại giá lạnh, biết lão nhị nói không sai. Mặc dù
Hoàng đế lão tử thường xuyên kích thích đám con trai của mình đánh nhau,
nhưng vẫn không muốn con cái của mình chịu tổn hại đến mức không thể chấp
nhận được.
Lại nói thêm vài câu, Hoàng đế nhận ra tâm trạng bất ổn của Phạm Nhàn,
bèn đuổi y ra ngoài.
Phạm Nhàn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã rời khỏi hành lang Thái Cực
điện. Đột nhiên y dừng lại, nhìn vị tướng lĩnh vóc dáng khôi ngô trước mặt, âm
thầm cảnh giác.
Tướng lĩnh trước mắt không mặc giáp áo, sau lưng hắn cũng không đeo
trường cung. Nhưng cho dù như vậy, Phạm Nhàn vẫn nhẹ nhàng cúi đầu nheo
mắt lại, có thế mới đủ kháng cự tiễn ý nồng nặc từ người đối diện.
Mũi tên được sử dụng để giết người, nhưng "tiễn ý" không phải là "sát ý".
Nó chỉ là một loại khí thế giống như muốn xé nát toàn bộ y phục của kẻ địch, để
lộ làn da trắng bệch yếu ớt bên dưới.
Với thực lực và tinh thần cường đại của Phạm Nhàn, y vẫn bị khí thế này
chèn ép. Rõ ràng là tu vi của vị tướng lĩnh này cao hơn y một bậc
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn biết mình đáng bị mắng. Chuyện đại sự liên quan đến quân độicủa quốc gia, nhưng y lại trì hoãn quá lâu mới vào cung, khiến người trong cungphải tìm kiếm y nhiều lần. Không biết điều như vậy có thể gây làm tổn hại đếnviệc nữa, chẳng trách được Hoàng đế giận dữ đến vậy.Nhưng theo Phạm Nhàn thấy, vụ việc mà y muốn điều tra hôm nay, mặc dùlà chuyện nhà nhưng thực ra cũng là việc nước. Chẳng qua y không thể tiết lộchuyện này cho ai, chỉ có thể giữ nó trong lòng, im lặng chịu mắng.Không nói câu nào cũng là quên không thỉnh tội, cho nên sắc mặt củaHoàng đế không khá hơn chút nào, hừ lạnh hai tiếng rồi bắt hắn đứng trong gócgiá lạnh.Hôm nay Hoàng đế triệu Phạm Nhàn vào cung, ban đầu là muốn tạo một cơhội cho y tiếp xúc với nơi giới cao tầng Khánh Quốc đưa ra quyết sách ứng phóvới những sự kiện bất ngờ, cũng mang ý định dạy dỗ nâng đỡ y. Không ngờPhạm Nhàn lại đến muộn đến như vậy, đương nhiên Hoàng đế cảm thấy khôngvui.Nghị sự đã bắt đầu từ lâu, ban đầu đã quyết định cho Diệp Trọng dẫn quântiến về phía tây ba trăm dặm, đàn áp đầu óc đang rục rịch của bên Tây Hồ, đồngthời chỉ thị cho Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, sớm trở lại phương bắc,chặn đứng sự hùng tướng thế hệ này của Bắc Tề là Thượng Sơn Hổ.Còn có một số vấn đề về hậu cần cụ thể nhưng Phạm Nhàn không chú ýnghe được chữ nào, chỉ biết cuối cùng Hoàng đế đã đáp lại lời hứa của mình,đuổi Yến Tiểu Ất đi. Còn Diệp Trọng... Phạm Nhàn vô thức ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy một vị võ tướng ngồi ở vị trí thứ hai bên tay phải. Vị võ tướng này vócdáng hoàn toàn không cao lớn, ngược lại hơi mập mạp. Đôi mắt của ông ta rủxuống như thiếu tinh thần, nhưng đôi khi lại nhìn về phía Phạm Nhàn một cái,ánh mắt đầy ẩn ý.Người này chính là phụ thân của Diệp Linh Nhi, Thủ bị kinh đô tiền nhiệm,hiện đang là Đại đô đốc Định Châu, Diệp Trọng.Phạm Nhàn nhìn ông ta, mỉm cười ôn tồn. Đột nhiên, bên tai y vang lêntiếng tuyên đọc ý chỉ của Diêu Thái, kể về năm thứ bảy của Khánh Lịch đã trôiqua thế nào. Y thầm giật mình, bấy giờ mới nhớ ra đã bước sang năm mới.Chuyện mây mưa trong căn miếu nhỏ ấy... phải nói là đã xảy ra vào mùa hè hainăm trước, chứ không phải năm ngoái.o O oSau khi cuộc họp khẩn cấp tại Ngự Thư phòng kết thúc, Hoàng đế giữ PhạmNhàn lại nhưng không tức giận mắng mỏ nữa mà chỉ đưa ánh mắt nhìn y. PhạmNhàn biết hôm nay mình đã mắc lỗi nên không tiện cứng đầu, chỉ biết cười khổthỉnh tội.Hoàng đế nhíu mày hỏi: "Chẳng phải vừa rồi ngươi đang ở trong phủ HòaThân vương à? Sau đó đã đi đâu?"Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Trong viện đột nhiên có việc gấp, nên phảichạy tới giải quyết."Hoàng đế không vui hỏi: "Chuyện gì mà quan trọng hơn mối họa ở biêngiới?"Phạm Nhàn vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Là tin từ phương bắc truyền về,Thượng Sam Hổ đã nhận lệnh tiến về phía nam, hiện đã cách Yến Kinh ba trămdặm... Nhưng hắn không dẫn theo thân binh."Sắc mặt Hoàng đế dịu đi đôi chút, nói: "Hóa ra là thế, Tiểu Hoàng đế củaBắc Tề dám sử dụng Thượng Sam Hổ, đúng là chuyện hiếm thấy... Nhưng chỉcó ba trăm thân binh mà cũng không dám dùng, xem ra lòng dạ hắn cũng chỉđến vậy mà thôi."Phạm Nhàn nghĩ thầm, trên đời này có rất nhiều người đã từng làm Hoàngđế, nhưng người tự tin đến mức biến thái như ngài mới là hiếm thấy. Ngay sauđó Hoàng đế lại hỏi một vài câu về buổi họp mặt ở phủ Hòa Thân vương, với vẻmặt và lời nói có vẻ rất hài lòng với hành động của Đại hoàng tử.Trong lòng Phạm Nhàn lại giá lạnh, biết lão nhị nói không sai. Mặc dùHoàng đế lão tử thường xuyên kích thích đám con trai của mình đánh nhau,nhưng vẫn không muốn con cái của mình chịu tổn hại đến mức không thể chấpnhận được.Lại nói thêm vài câu, Hoàng đế nhận ra tâm trạng bất ổn của Phạm Nhàn,bèn đuổi y ra ngoài.Phạm Nhàn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã rời khỏi hành lang Thái Cựcđiện. Đột nhiên y dừng lại, nhìn vị tướng lĩnh vóc dáng khôi ngô trước mặt, âmthầm cảnh giác.Tướng lĩnh trước mắt không mặc giáp áo, sau lưng hắn cũng không đeotrường cung. Nhưng cho dù như vậy, Phạm Nhàn vẫn nhẹ nhàng cúi đầu nheomắt lại, có thế mới đủ kháng cự tiễn ý nồng nặc từ người đối diện.Mũi tên được sử dụng để giết người, nhưng "tiễn ý" không phải là "sát ý".Nó chỉ là một loại khí thế giống như muốn xé nát toàn bộ y phục của kẻ địch, đểlộ làn da trắng bệch yếu ớt bên dưới.Với thực lực và tinh thần cường đại của Phạm Nhàn, y vẫn bị khí thế nàychèn ép. Rõ ràng là tu vi của vị tướng lĩnh này cao hơn y một bậc