Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1032: Thái giám cũng có thể thay đổi thiên hạ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, cường giả tuyệt đối trong cửu phẩm, làngười có khả năng thách đấu Đại tông sư nhất trên đời."Xin chào Đại đô đốc."Phạm Nhàn mỉm cười, ôn tồn cúi đầu thi lễ Yến Tiểu Ất.Yến Tiểu Ất đứng dưới dãy hành lang, ánh mắt sâu thẳm giống như dòngsuối cọ rửa gương mặt của Phạm Nhàn. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, hắn vẫnkhông có phản ứng gì, giọng điệu hơi khàn khàn: "Mấy ngày nữa bản tướng sẽsớm trở về phương Bắc, mỗi khi nghĩ tới lúc trong cung treo đèn hoa tổ chứchội nghị quân sự nhưng lại không thể đánh một trận với Đề Ti đại nhân, cảmthấy thực sự tiếc nuối."Cái gọi là hội nghị quân sự mà nói, thực là thi đấu quyền anh do triều đìnhtổ chức. Đó là quan điểm của Phạm Nhàn. Hơn nữa y cũng biết, trong một quốcgia coi trọng chiến công, vinh danh vũ lực, nếu Yến Tiểu Ất thực sự phát điên,bất chấp thể diện của của Hoàng đế lão tử, thách thức mình ngay trên điện...Yến Tiểu Ất có nổi điên không? Phạm Nhàn biết phe Trưởng công chúa đềucó máu điên, đặc biệt sau khi con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất - Yến ThậnĐộc, bị y sai vị Thập Tam Lang đáng yêu kia giết chết.Mình có thể đánh bại Yến Tiểu Ất không? Phạm Nhàn đặt tay lên ngực tựhỏi, không thể phun khí độc trong điện, càng không thể sử dụng nỏ cầm tay.Giao chiến chính diện bằng võ đạo, mình vẫn còn kém những cao thủ cửu phẩmđỉnh phong một chút. Mặc dù trong điện thì Yến Tiểu Ất cũng không thể sửdụng cây trường cung nổi tiếng của mình, nhưng y sẽ không ngu ngốc đến mứcnghĩ rằng tất cả tài nghệ siêu phàm của Yến Tiểu Ất đều gắn liền với cây cungđó.Vì thế, nếu hội nghị quân sự diễn ra, cho dù cuối cùng Hồng lão công côngcó thể bảo toàn mạng sống cho mình, nhưng chắc chắn mình sẽ bị thương nặng.Hôm nay trong buổi họp về vấn đề quân sự, hoàng đế đã lệnh cho Yến TiểuẤt sớm trở về phương Bắc, đây là đáp lại yêu cầu của Phạm Nhàn, dù sao ycũng không muốn bị thương. Nhưng theo như tình hình hiện tại, Yến Tiểu Ấthoàn toàn không che giấu nỗi thất vọng và cơn thịnh nộ của mình.Phạm Nhàn không nhịn bật cười, quay về phía vị đại nhân trong phái thựclực của quân đội, cười ôn tồn nói: "Đại đô đốc, ta nghĩ là ngài đã hiểu lầm điềugì rồi."Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó nói: "Ta chỉ muốn lĩnh giáo Tiểu ThủĐoạn của Phạm Đề ti mà thôi."Phạm Nhàn cũng im lặng trong chốc lát rồi chắp tay nói: "Trong thời đạithái bình hưng thịnh này, nên bớt đánh đánh giết giết một chút thì hơn."Dưới lòng hành lang chỉ còn lại Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất đứng đối diệnnhau, một cảm giác nguy hiểm dâng lên. Nhưng Phạm Nhàn biết đang là tronghoàng cung, cho dù thế nào Yến Tiểu Ất cũng không ra tay, vì thế y không quálo lắng, dõi đôi mắt trong trẻo bình tĩnh chăm chú quan sát đối phương."Khụ khụ."Một tiếng ho khan vang lên, không phải từ Hồng lão thái giám mà từ mộtbóng người lùn lùn nhưng khí thế hùng hồn tựa Đông Sơn, đột nhiên xuất hiệnbên cạnh hai người.Diệp Trọng.Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ thầm vị này đến thật đúng lúc, y không muốntiếp tục đấu mắt với Yến Tiểu Ất trên hành lang."Yến đô đốc, Phạm Đề ti, đây là trong địa trong cung cấm, xin đừng làmồn."Khi Diệp Trọng giữ chức Thủ bị kinh đô, Phạm Nhàn còn chưa sinh ra, YếnTiểu Ất còn đang săn thú trên núi. Thâm niên và uy tín của Diệp Trọng đặt đó,khiến mỗi lời nói của lão đều mang sức nặng rất lớn.Yến Tiểu Ất thoáng kinh ngạc, sau đó quay sang hành lễ.Phạm Nhàn cười hỏi: "Diệp thúc, đã lâu không gặp, ở Định Châu có khỏekhông?"Diệp Trọng can thiệp vào, Yến Tiểu Ất im lặng không nói gì thêm. DiệpTrọng cũng nhận ra mâu thuẫn giữa Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn, lão nhăn mày,tự hỏi vì sao cái chết của con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất lại trở thành một bíẩn, và vì sao Yến Tiểu Ất lại tin chắc đó là do Phạm Nhàn?"Hạ quan còn có công việc trên người, xin phép cáo từ." Phạm Nhàn lợidụng cơ hội, nhanh chóng thoát thân.Diệp Trọng gật đầu.Yến Tiểu Ất lại chậm rãi nói: "Phạm đại nhân nhất định phải chăm sóc sứckhỏe cho tốt."Trong lòng Phạm Nhàn lạnh buốt, hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của đốiphương, một cang hào hùng dâng lên, chắp tay lên trời, cười ha hả nói: "Có trờicao phù hộ, không cần Yến Đại đô đốc phải lo."Nụ cười trên mặt Yến Tiểu Ất đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu xương, hắnnhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, gằn từng câu từng chữ: "Trời cao cũngkhông thể che được mắt ta, Phạm Nhàn, ngươi sẽ chết dưới tay của ta."Lúc này mọi người đều đang trong hoàng cung, Diệp Trọng vẫn ở bên cạnh,nhưng Yến Tiểu Ất lại ngông cuồng đến mức nói ra lời đe dọa như vậy. DiệpTrọng không giữ nhịn được nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, cường giả tuyệt đối trong cửu phẩm, là

người có khả năng thách đấu Đại tông sư nhất trên đời.

"Xin chào Đại đô đốc."

Phạm Nhàn mỉm cười, ôn tồn cúi đầu thi lễ Yến Tiểu Ất.

Yến Tiểu Ất đứng dưới dãy hành lang, ánh mắt sâu thẳm giống như dòng

suối cọ rửa gương mặt của Phạm Nhàn. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, hắn vẫn

không có phản ứng gì, giọng điệu hơi khàn khàn: "Mấy ngày nữa bản tướng sẽ

sớm trở về phương Bắc, mỗi khi nghĩ tới lúc trong cung treo đèn hoa tổ chức

hội nghị quân sự nhưng lại không thể đánh một trận với Đề Ti đại nhân, cảm

thấy thực sự tiếc nuối."

Cái gọi là hội nghị quân sự mà nói, thực là thi đấu quyền anh do triều đình

tổ chức. Đó là quan điểm của Phạm Nhàn. Hơn nữa y cũng biết, trong một quốc

gia coi trọng chiến công, vinh danh vũ lực, nếu Yến Tiểu Ất thực sự phát điên,

bất chấp thể diện của của Hoàng đế lão tử, thách thức mình ngay trên điện...

Yến Tiểu Ất có nổi điên không? Phạm Nhàn biết phe Trưởng công chúa đều

có máu điên, đặc biệt sau khi con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất - Yến Thận

Độc, bị y sai vị Thập Tam Lang đáng yêu kia giết chết.

Mình có thể đánh bại Yến Tiểu Ất không? Phạm Nhàn đặt tay lên ngực tự

hỏi, không thể phun khí độc trong điện, càng không thể sử dụng nỏ cầm tay.

Giao chiến chính diện bằng võ đạo, mình vẫn còn kém những cao thủ cửu phẩm

đỉnh phong một chút. Mặc dù trong điện thì Yến Tiểu Ất cũng không thể sử

dụng cây trường cung nổi tiếng của mình, nhưng y sẽ không ngu ngốc đến mức

nghĩ rằng tất cả tài nghệ siêu phàm của Yến Tiểu Ất đều gắn liền với cây cung

đó.

Vì thế, nếu hội nghị quân sự diễn ra, cho dù cuối cùng Hồng lão công công

có thể bảo toàn mạng sống cho mình, nhưng chắc chắn mình sẽ bị thương nặng.

Hôm nay trong buổi họp về vấn đề quân sự, hoàng đế đã lệnh cho Yến Tiểu

Ất sớm trở về phương Bắc, đây là đáp lại yêu cầu của Phạm Nhàn, dù sao y

cũng không muốn bị thương. Nhưng theo như tình hình hiện tại, Yến Tiểu Ất

hoàn toàn không che giấu nỗi thất vọng và cơn thịnh nộ của mình.

Phạm Nhàn không nhịn bật cười, quay về phía vị đại nhân trong phái thực

lực của quân đội, cười ôn tồn nói: "Đại đô đốc, ta nghĩ là ngài đã hiểu lầm điều

gì rồi."

Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó nói: "Ta chỉ muốn lĩnh giáo Tiểu Thủ

Đoạn của Phạm Đề ti mà thôi."

Phạm Nhàn cũng im lặng trong chốc lát rồi chắp tay nói: "Trong thời đại

thái bình hưng thịnh này, nên bớt đánh đánh giết giết một chút thì hơn."

Dưới lòng hành lang chỉ còn lại Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất đứng đối diện

nhau, một cảm giác nguy hiểm dâng lên. Nhưng Phạm Nhàn biết đang là trong

hoàng cung, cho dù thế nào Yến Tiểu Ất cũng không ra tay, vì thế y không quá

lo lắng, dõi đôi mắt trong trẻo bình tĩnh chăm chú quan sát đối phương.

"Khụ khụ."

Một tiếng ho khan vang lên, không phải từ Hồng lão thái giám mà từ một

bóng người lùn lùn nhưng khí thế hùng hồn tựa Đông Sơn, đột nhiên xuất hiện

bên cạnh hai người.

Diệp Trọng.

Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ thầm vị này đến thật đúng lúc, y không muốn

tiếp tục đấu mắt với Yến Tiểu Ất trên hành lang.

"Yến đô đốc, Phạm Đề ti, đây là trong địa trong cung cấm, xin đừng làm

ồn."

Khi Diệp Trọng giữ chức Thủ bị kinh đô, Phạm Nhàn còn chưa sinh ra, Yến

Tiểu Ất còn đang săn thú trên núi. Thâm niên và uy tín của Diệp Trọng đặt đó,

khiến mỗi lời nói của lão đều mang sức nặng rất lớn.

Yến Tiểu Ất thoáng kinh ngạc, sau đó quay sang hành lễ.

Phạm Nhàn cười hỏi: "Diệp thúc, đã lâu không gặp, ở Định Châu có khỏe

không?"

Diệp Trọng can thiệp vào, Yến Tiểu Ất im lặng không nói gì thêm. Diệp

Trọng cũng nhận ra mâu thuẫn giữa Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn, lão nhăn mày,

tự hỏi vì sao cái chết của con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất lại trở thành một bí

ẩn, và vì sao Yến Tiểu Ất lại tin chắc đó là do Phạm Nhàn?

"Hạ quan còn có công việc trên người, xin phép cáo từ." Phạm Nhàn lợi

dụng cơ hội, nhanh chóng thoát thân.

Diệp Trọng gật đầu.

Yến Tiểu Ất lại chậm rãi nói: "Phạm đại nhân nhất định phải chăm sóc sức

khỏe cho tốt."

Trong lòng Phạm Nhàn lạnh buốt, hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của đối

phương, một cang hào hùng dâng lên, chắp tay lên trời, cười ha hả nói: "Có trời

cao phù hộ, không cần Yến Đại đô đốc phải lo."

Nụ cười trên mặt Yến Tiểu Ất đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu xương, hắn

nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, gằn từng câu từng chữ: "Trời cao cũng

không thể che được mắt ta, Phạm Nhàn, ngươi sẽ chết dưới tay của ta."

Lúc này mọi người đều đang trong hoàng cung, Diệp Trọng vẫn ở bên cạnh,

nhưng Yến Tiểu Ất lại ngông cuồng đến mức nói ra lời đe dọa như vậy. Diệp

Trọng không giữ nhịn được nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất, cường giả tuyệt đối trong cửu phẩm, làngười có khả năng thách đấu Đại tông sư nhất trên đời."Xin chào Đại đô đốc."Phạm Nhàn mỉm cười, ôn tồn cúi đầu thi lễ Yến Tiểu Ất.Yến Tiểu Ất đứng dưới dãy hành lang, ánh mắt sâu thẳm giống như dòngsuối cọ rửa gương mặt của Phạm Nhàn. Nghe Phạm Nhàn nói vậy, hắn vẫnkhông có phản ứng gì, giọng điệu hơi khàn khàn: "Mấy ngày nữa bản tướng sẽsớm trở về phương Bắc, mỗi khi nghĩ tới lúc trong cung treo đèn hoa tổ chứchội nghị quân sự nhưng lại không thể đánh một trận với Đề Ti đại nhân, cảmthấy thực sự tiếc nuối."Cái gọi là hội nghị quân sự mà nói, thực là thi đấu quyền anh do triều đìnhtổ chức. Đó là quan điểm của Phạm Nhàn. Hơn nữa y cũng biết, trong một quốcgia coi trọng chiến công, vinh danh vũ lực, nếu Yến Tiểu Ất thực sự phát điên,bất chấp thể diện của của Hoàng đế lão tử, thách thức mình ngay trên điện...Yến Tiểu Ất có nổi điên không? Phạm Nhàn biết phe Trưởng công chúa đềucó máu điên, đặc biệt sau khi con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất - Yến ThậnĐộc, bị y sai vị Thập Tam Lang đáng yêu kia giết chết.Mình có thể đánh bại Yến Tiểu Ất không? Phạm Nhàn đặt tay lên ngực tựhỏi, không thể phun khí độc trong điện, càng không thể sử dụng nỏ cầm tay.Giao chiến chính diện bằng võ đạo, mình vẫn còn kém những cao thủ cửu phẩmđỉnh phong một chút. Mặc dù trong điện thì Yến Tiểu Ất cũng không thể sửdụng cây trường cung nổi tiếng của mình, nhưng y sẽ không ngu ngốc đến mứcnghĩ rằng tất cả tài nghệ siêu phàm của Yến Tiểu Ất đều gắn liền với cây cungđó.Vì thế, nếu hội nghị quân sự diễn ra, cho dù cuối cùng Hồng lão công côngcó thể bảo toàn mạng sống cho mình, nhưng chắc chắn mình sẽ bị thương nặng.Hôm nay trong buổi họp về vấn đề quân sự, hoàng đế đã lệnh cho Yến TiểuẤt sớm trở về phương Bắc, đây là đáp lại yêu cầu của Phạm Nhàn, dù sao ycũng không muốn bị thương. Nhưng theo như tình hình hiện tại, Yến Tiểu Ấthoàn toàn không che giấu nỗi thất vọng và cơn thịnh nộ của mình.Phạm Nhàn không nhịn bật cười, quay về phía vị đại nhân trong phái thựclực của quân đội, cười ôn tồn nói: "Đại đô đốc, ta nghĩ là ngài đã hiểu lầm điềugì rồi."Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó nói: "Ta chỉ muốn lĩnh giáo Tiểu ThủĐoạn của Phạm Đề ti mà thôi."Phạm Nhàn cũng im lặng trong chốc lát rồi chắp tay nói: "Trong thời đạithái bình hưng thịnh này, nên bớt đánh đánh giết giết một chút thì hơn."Dưới lòng hành lang chỉ còn lại Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất đứng đối diệnnhau, một cảm giác nguy hiểm dâng lên. Nhưng Phạm Nhàn biết đang là tronghoàng cung, cho dù thế nào Yến Tiểu Ất cũng không ra tay, vì thế y không quálo lắng, dõi đôi mắt trong trẻo bình tĩnh chăm chú quan sát đối phương."Khụ khụ."Một tiếng ho khan vang lên, không phải từ Hồng lão thái giám mà từ mộtbóng người lùn lùn nhưng khí thế hùng hồn tựa Đông Sơn, đột nhiên xuất hiệnbên cạnh hai người.Diệp Trọng.Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ thầm vị này đến thật đúng lúc, y không muốntiếp tục đấu mắt với Yến Tiểu Ất trên hành lang."Yến đô đốc, Phạm Đề ti, đây là trong địa trong cung cấm, xin đừng làmồn."Khi Diệp Trọng giữ chức Thủ bị kinh đô, Phạm Nhàn còn chưa sinh ra, YếnTiểu Ất còn đang săn thú trên núi. Thâm niên và uy tín của Diệp Trọng đặt đó,khiến mỗi lời nói của lão đều mang sức nặng rất lớn.Yến Tiểu Ất thoáng kinh ngạc, sau đó quay sang hành lễ.Phạm Nhàn cười hỏi: "Diệp thúc, đã lâu không gặp, ở Định Châu có khỏekhông?"Diệp Trọng can thiệp vào, Yến Tiểu Ất im lặng không nói gì thêm. DiệpTrọng cũng nhận ra mâu thuẫn giữa Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn, lão nhăn mày,tự hỏi vì sao cái chết của con trai duy nhất của Yến Tiểu Ất lại trở thành một bíẩn, và vì sao Yến Tiểu Ất lại tin chắc đó là do Phạm Nhàn?"Hạ quan còn có công việc trên người, xin phép cáo từ." Phạm Nhàn lợidụng cơ hội, nhanh chóng thoát thân.Diệp Trọng gật đầu.Yến Tiểu Ất lại chậm rãi nói: "Phạm đại nhân nhất định phải chăm sóc sứckhỏe cho tốt."Trong lòng Phạm Nhàn lạnh buốt, hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của đốiphương, một cang hào hùng dâng lên, chắp tay lên trời, cười ha hả nói: "Có trờicao phù hộ, không cần Yến Đại đô đốc phải lo."Nụ cười trên mặt Yến Tiểu Ất đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu xương, hắnnhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, gằn từng câu từng chữ: "Trời cao cũngkhông thể che được mắt ta, Phạm Nhàn, ngươi sẽ chết dưới tay của ta."Lúc này mọi người đều đang trong hoàng cung, Diệp Trọng vẫn ở bên cạnh,nhưng Yến Tiểu Ất lại ngông cuồng đến mức nói ra lời đe dọa như vậy. DiệpTrọng không giữ nhịn được nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

Chương 1032: Thái giám cũng có thể thay đổi thiên hạ 2