Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1036: Nguồn gốc của Phạm Tam Bảo 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chủ tiệm hoảng hốt đáp: "Công công, đây là món hàng Hoàng hậu trongcung đang cần gấp, trễ mất vài ngày, không chỉ là mình ta, e là công côngcũng..."Hồng Trúc nghe xong có vẻ không vui, trừng mắt trầm giọng nói: "Ngươivểnh tai lên nghe cho rõ đây, lúc nào trong cung cần vải thì phải xem khi nào tacó hứng... Nương nương có địa vị ra sao mà phải nhớ mấy việc nhỏ nhặt này!"Nói xong, Hồng Trúc phất ống tay áo bỏ đi, gương mặt cau có.Chủ tiệm theo sau, chỉ nghĩ rằng mình đã làm mất lòng vị đại thái giám này,trong lòng kêu khổ liên tục, thầm nghĩ không biết trong mấy ngày sắp tới mìnhphải nhét bao nhiêu ngân phiếu lên người tên thái giám này. Hắn nào biết, sắcmặt cau có của Hồng Trúc là bởi vì... trong lòng hắn vừa sợ hãi, vừa phấnkhích.Hồng Trúc biết rõ mình và Tiểu Phạm đại nhân đang làm chuyện gì, lại cànghiểu rõ mình chỉ là một tên tiểu thái giám nhưng lại có thể làm thay đổi diệnmạo lịch sử Khánh Quốc. Trong thâm tâm hắn không phải thái giám, mà làngười đọc sách. Thứ mà người đọc sách mong muốn nhất chính là trị quốc bìnhthiên hạ, mà mãi đến ngày hôm nay cuối cùng Hồng Trúc cũng nhận ra, tuymình chỉ là một thái giám nhưng thực chất cũng có thể thay đổi thiên hạ này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quay về kinh đô được một tháng, Phạm Nhàn đánh hơi được cái mùi rất rấtrõ ràng, cũng hiểu được một số chuyện, trong đó quan trọng nhất là những lờimà Nhị hoàng tử từng nói riêng với y. Y thừa nhận phán đoán của Nhị hoàng tửlà cực kỳ chính xác, nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, hoàn cảnh củamình sẽ trở nên cực kỳ lúng túng, con đường phía trước cũng mù mịt không cógì sáng tỏ.Vị Hoàng đế bệ hạ trầm mặc của Khánh Quốc này rất có uy tín trong lòngdân chúng, mặc dù trong những năm gần đây đã rất lạnh lùng vô tình khích bácmấy đứa con của mình cạnh tranh và đấu đá với nhau, nhưng mức độ của nhữngcuộc tranh đấu này vẫn được kiểm soát trong mức độ nào đó. Bởi vì, tuy Hoàngđế cực kỳ lạnh lùng và mạnh mẽ nhưng không phải loại người biến thái. Bất cứngười cha nào, miễn không phải là biến thái, sẽ không thể trơ mắt nhìn các contrai của mình tàn sát lẫn nhau.Nhị hoàng tử trước đây, và Phạm Nhàn bây giờ, thực ra đều chỉ là “đá màidao” mà Hoàng đế dùng để rèn giũa Thái tử. Nếu con dao bảo bối mới ra lòThái tử bị gãy trên hai tảng đá mài, Hoàng đế cũng không ngần ngại thay thế.Xưa nay cạnh tranh giữa các Hoàng tử luôn kịch liệt như vậy.Hiện tại biểu hiện của Thái tử rất tốt, mặc dù không có nhiều cơ hội để pháthuy hết mình, thanh đao kia vẫn bị cất trong vỏ không được thấy ánh mặt trời—— nhưng rõ ràng Thái tử này không phải là loại yếu đuối, chẳng qua nhữngcơ hội tỏa sáng trước đây đều bị các huynh đệ cướp mất. Nếu đao vẫn giữ trongvỏ, ngược lại sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy yên tâm, bởi vì lựa chọn của Thái tửđủ thể hiện trí thông minh, có một loại trí tuệ nhường nhịn.Hoàng đế luôn lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện, muốn nhìn thấu tấmlòng của các con mình, vì vậy Hoàng đế luôn Thái tử rất nhiều cơ hội cho, rấtnhiều thời gian. Nếu Thái tử cứ bình tĩnh chờ đợi như vậy, chưa chắc Hoàng đếđã có thay đổi gì lớn.Mà không thay đổi, đối với Phạm Nhàn mà nói, là điều không thể chấp nhậnđược. Một số năm sau, khi Thái tử lên ngôi, Hoàng hậu sẽ trở thành Hoàng tháihậu, thế thì Phạm Nhàn phải làm sao? Chính như những gì lão nhị từng nói, bâygiờ người thực sự phải lo lắng là Phạm Nhàn.Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép Phạm Nhàn làm những việc quá lạthường. Mặc dù Phạm Nhàn vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế luôn giữ im lặng,nhưng có một lúc nào đó y đột nhiên nghĩ đến một câu nói, không nhớ là TrầnBình Bình, phụ thân hay nhạc phụ đã từng nói, một câu rất quan trọng.Hoàng đế đa nghi, Hoàng đế mẫn cảm, nhưng... những thứ Hoàng đế mongmuốn quá nhiều. Hoàng đế muốn thống nhất thiên hạ, Hoàng đế muốn có danhhiệu lộng lẫy nhất trên trang sử.Nhưng nếu muốn vĩnh viễn rực rỡ, đương nhiên Hoàng đế Khánh Quốc phảiquan tâm đến đánh giá của lịch sử đối với mình. Nếu thay đổi Thái tử, sự việcnày sẽ được ghi chép trong sử sách và đặt ra những câu hỏi về đức hạnh và nănglực của hắn. Nếu các hoàng tử của hắn tàn sát lẫn nhau, chắc chắn đó sẽ là mộtnét mực càng đậm trên trang sử.Phạm Nhàn đặt cốc trà xuống, hít một hơi lạnh cuối cùng cũng hiểu nguyênnhân Hoàng đế im lặng. Từ đầu đến cuối Hoàng đế vẫn luôn hy vọng mâu thuẫntrong việc tranh giành ngôi báu có thể được giải quyết một cách hòa bình vàgiang sơn của Khánh Quốc có thể tiếp tục được truyền lại trong một tình huốnghòa hoãn nào đó.Thân là đế vương, chỉ mong muốn hai điều: một là lãnh thổ và hai là danhtiếng muôn đời.Và Hoàng đế không chịu từ bỏ bất kỳ điều nào trong số đó.

Chủ tiệm hoảng hốt đáp: "Công công, đây là món hàng Hoàng hậu trong

cung đang cần gấp, trễ mất vài ngày, không chỉ là mình ta, e là công công

cũng..."

Hồng Trúc nghe xong có vẻ không vui, trừng mắt trầm giọng nói: "Ngươi

vểnh tai lên nghe cho rõ đây, lúc nào trong cung cần vải thì phải xem khi nào ta

có hứng... Nương nương có địa vị ra sao mà phải nhớ mấy việc nhỏ nhặt này!"

Nói xong, Hồng Trúc phất ống tay áo bỏ đi, gương mặt cau có.

Chủ tiệm theo sau, chỉ nghĩ rằng mình đã làm mất lòng vị đại thái giám này,

trong lòng kêu khổ liên tục, thầm nghĩ không biết trong mấy ngày sắp tới mình

phải nhét bao nhiêu ngân phiếu lên người tên thái giám này. Hắn nào biết, sắc

mặt cau có của Hồng Trúc là bởi vì... trong lòng hắn vừa sợ hãi, vừa phấn

khích.

Hồng Trúc biết rõ mình và Tiểu Phạm đại nhân đang làm chuyện gì, lại càng

hiểu rõ mình chỉ là một tên tiểu thái giám nhưng lại có thể làm thay đổi diện

mạo lịch sử Khánh Quốc. Trong thâm tâm hắn không phải thái giám, mà là

người đọc sách. Thứ mà người đọc sách mong muốn nhất chính là trị quốc bình

thiên hạ, mà mãi đến ngày hôm nay cuối cùng Hồng Trúc cũng nhận ra, tuy

mình chỉ là một thái giám nhưng thực chất cũng có thể thay đổi thiên hạ này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quay về kinh đô được một tháng, Phạm Nhàn đánh hơi được cái mùi rất rất

rõ ràng, cũng hiểu được một số chuyện, trong đó quan trọng nhất là những lời

mà Nhị hoàng tử từng nói riêng với y. Y thừa nhận phán đoán của Nhị hoàng tử

là cực kỳ chính xác, nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, hoàn cảnh của

mình sẽ trở nên cực kỳ lúng túng, con đường phía trước cũng mù mịt không có

gì sáng tỏ.

Vị Hoàng đế bệ hạ trầm mặc của Khánh Quốc này rất có uy tín trong lòng

dân chúng, mặc dù trong những năm gần đây đã rất lạnh lùng vô tình khích bác

mấy đứa con của mình cạnh tranh và đấu đá với nhau, nhưng mức độ của những

cuộc tranh đấu này vẫn được kiểm soát trong mức độ nào đó. Bởi vì, tuy Hoàng

đế cực kỳ lạnh lùng và mạnh mẽ nhưng không phải loại người biến thái. Bất cứ

người cha nào, miễn không phải là biến thái, sẽ không thể trơ mắt nhìn các con

trai của mình tàn sát lẫn nhau.

Nhị hoàng tử trước đây, và Phạm Nhàn bây giờ, thực ra đều chỉ là “đá mài

dao” mà Hoàng đế dùng để rèn giũa Thái tử. Nếu con dao bảo bối mới ra lò

Thái tử bị gãy trên hai tảng đá mài, Hoàng đế cũng không ngần ngại thay thế.

Xưa nay cạnh tranh giữa các Hoàng tử luôn kịch liệt như vậy.

Hiện tại biểu hiện của Thái tử rất tốt, mặc dù không có nhiều cơ hội để phát

huy hết mình, thanh đao kia vẫn bị cất trong vỏ không được thấy ánh mặt trời

—— nhưng rõ ràng Thái tử này không phải là loại yếu đuối, chẳng qua những

cơ hội tỏa sáng trước đây đều bị các huynh đệ cướp mất. Nếu đao vẫn giữ trong

vỏ, ngược lại sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy yên tâm, bởi vì lựa chọn của Thái tử

đủ thể hiện trí thông minh, có một loại trí tuệ nhường nhịn.

Hoàng đế luôn lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện, muốn nhìn thấu tấm

lòng của các con mình, vì vậy Hoàng đế luôn Thái tử rất nhiều cơ hội cho, rất

nhiều thời gian. Nếu Thái tử cứ bình tĩnh chờ đợi như vậy, chưa chắc Hoàng đế

đã có thay đổi gì lớn.

Mà không thay đổi, đối với Phạm Nhàn mà nói, là điều không thể chấp nhận

được. Một số năm sau, khi Thái tử lên ngôi, Hoàng hậu sẽ trở thành Hoàng thái

hậu, thế thì Phạm Nhàn phải làm sao? Chính như những gì lão nhị từng nói, bây

giờ người thực sự phải lo lắng là Phạm Nhàn.

Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép Phạm Nhàn làm những việc quá lạ

thường. Mặc dù Phạm Nhàn vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế luôn giữ im lặng,

nhưng có một lúc nào đó y đột nhiên nghĩ đến một câu nói, không nhớ là Trần

Bình Bình, phụ thân hay nhạc phụ đã từng nói, một câu rất quan trọng.

Hoàng đế đa nghi, Hoàng đế mẫn cảm, nhưng... những thứ Hoàng đế mong

muốn quá nhiều. Hoàng đế muốn thống nhất thiên hạ, Hoàng đế muốn có danh

hiệu lộng lẫy nhất trên trang sử.

Nhưng nếu muốn vĩnh viễn rực rỡ, đương nhiên Hoàng đế Khánh Quốc phải

quan tâm đến đánh giá của lịch sử đối với mình. Nếu thay đổi Thái tử, sự việc

này sẽ được ghi chép trong sử sách và đặt ra những câu hỏi về đức hạnh và năng

lực của hắn. Nếu các hoàng tử của hắn tàn sát lẫn nhau, chắc chắn đó sẽ là một

nét mực càng đậm trên trang sử.

Phạm Nhàn đặt cốc trà xuống, hít một hơi lạnh cuối cùng cũng hiểu nguyên

nhân Hoàng đế im lặng. Từ đầu đến cuối Hoàng đế vẫn luôn hy vọng mâu thuẫn

trong việc tranh giành ngôi báu có thể được giải quyết một cách hòa bình và

giang sơn của Khánh Quốc có thể tiếp tục được truyền lại trong một tình huống

hòa hoãn nào đó.

Thân là đế vương, chỉ mong muốn hai điều: một là lãnh thổ và hai là danh

tiếng muôn đời.

Và Hoàng đế không chịu từ bỏ bất kỳ điều nào trong số đó.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chủ tiệm hoảng hốt đáp: "Công công, đây là món hàng Hoàng hậu trongcung đang cần gấp, trễ mất vài ngày, không chỉ là mình ta, e là công côngcũng..."Hồng Trúc nghe xong có vẻ không vui, trừng mắt trầm giọng nói: "Ngươivểnh tai lên nghe cho rõ đây, lúc nào trong cung cần vải thì phải xem khi nào tacó hứng... Nương nương có địa vị ra sao mà phải nhớ mấy việc nhỏ nhặt này!"Nói xong, Hồng Trúc phất ống tay áo bỏ đi, gương mặt cau có.Chủ tiệm theo sau, chỉ nghĩ rằng mình đã làm mất lòng vị đại thái giám này,trong lòng kêu khổ liên tục, thầm nghĩ không biết trong mấy ngày sắp tới mìnhphải nhét bao nhiêu ngân phiếu lên người tên thái giám này. Hắn nào biết, sắcmặt cau có của Hồng Trúc là bởi vì... trong lòng hắn vừa sợ hãi, vừa phấnkhích.Hồng Trúc biết rõ mình và Tiểu Phạm đại nhân đang làm chuyện gì, lại cànghiểu rõ mình chỉ là một tên tiểu thái giám nhưng lại có thể làm thay đổi diệnmạo lịch sử Khánh Quốc. Trong thâm tâm hắn không phải thái giám, mà làngười đọc sách. Thứ mà người đọc sách mong muốn nhất chính là trị quốc bìnhthiên hạ, mà mãi đến ngày hôm nay cuối cùng Hồng Trúc cũng nhận ra, tuymình chỉ là một thái giám nhưng thực chất cũng có thể thay đổi thiên hạ này.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Quay về kinh đô được một tháng, Phạm Nhàn đánh hơi được cái mùi rất rấtrõ ràng, cũng hiểu được một số chuyện, trong đó quan trọng nhất là những lờimà Nhị hoàng tử từng nói riêng với y. Y thừa nhận phán đoán của Nhị hoàng tửlà cực kỳ chính xác, nếu tình hình tiếp tục phát triển như vậy, hoàn cảnh củamình sẽ trở nên cực kỳ lúng túng, con đường phía trước cũng mù mịt không cógì sáng tỏ.Vị Hoàng đế bệ hạ trầm mặc của Khánh Quốc này rất có uy tín trong lòngdân chúng, mặc dù trong những năm gần đây đã rất lạnh lùng vô tình khích bácmấy đứa con của mình cạnh tranh và đấu đá với nhau, nhưng mức độ của nhữngcuộc tranh đấu này vẫn được kiểm soát trong mức độ nào đó. Bởi vì, tuy Hoàngđế cực kỳ lạnh lùng và mạnh mẽ nhưng không phải loại người biến thái. Bất cứngười cha nào, miễn không phải là biến thái, sẽ không thể trơ mắt nhìn các contrai của mình tàn sát lẫn nhau.Nhị hoàng tử trước đây, và Phạm Nhàn bây giờ, thực ra đều chỉ là “đá màidao” mà Hoàng đế dùng để rèn giũa Thái tử. Nếu con dao bảo bối mới ra lòThái tử bị gãy trên hai tảng đá mài, Hoàng đế cũng không ngần ngại thay thế.Xưa nay cạnh tranh giữa các Hoàng tử luôn kịch liệt như vậy.Hiện tại biểu hiện của Thái tử rất tốt, mặc dù không có nhiều cơ hội để pháthuy hết mình, thanh đao kia vẫn bị cất trong vỏ không được thấy ánh mặt trời—— nhưng rõ ràng Thái tử này không phải là loại yếu đuối, chẳng qua nhữngcơ hội tỏa sáng trước đây đều bị các huynh đệ cướp mất. Nếu đao vẫn giữ trongvỏ, ngược lại sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy yên tâm, bởi vì lựa chọn của Thái tửđủ thể hiện trí thông minh, có một loại trí tuệ nhường nhịn.Hoàng đế luôn lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện, muốn nhìn thấu tấmlòng của các con mình, vì vậy Hoàng đế luôn Thái tử rất nhiều cơ hội cho, rấtnhiều thời gian. Nếu Thái tử cứ bình tĩnh chờ đợi như vậy, chưa chắc Hoàng đếđã có thay đổi gì lớn.Mà không thay đổi, đối với Phạm Nhàn mà nói, là điều không thể chấp nhậnđược. Một số năm sau, khi Thái tử lên ngôi, Hoàng hậu sẽ trở thành Hoàng tháihậu, thế thì Phạm Nhàn phải làm sao? Chính như những gì lão nhị từng nói, bâygiờ người thực sự phải lo lắng là Phạm Nhàn.Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép Phạm Nhàn làm những việc quá lạthường. Mặc dù Phạm Nhàn vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế luôn giữ im lặng,nhưng có một lúc nào đó y đột nhiên nghĩ đến một câu nói, không nhớ là TrầnBình Bình, phụ thân hay nhạc phụ đã từng nói, một câu rất quan trọng.Hoàng đế đa nghi, Hoàng đế mẫn cảm, nhưng... những thứ Hoàng đế mongmuốn quá nhiều. Hoàng đế muốn thống nhất thiên hạ, Hoàng đế muốn có danhhiệu lộng lẫy nhất trên trang sử.Nhưng nếu muốn vĩnh viễn rực rỡ, đương nhiên Hoàng đế Khánh Quốc phảiquan tâm đến đánh giá của lịch sử đối với mình. Nếu thay đổi Thái tử, sự việcnày sẽ được ghi chép trong sử sách và đặt ra những câu hỏi về đức hạnh và nănglực của hắn. Nếu các hoàng tử của hắn tàn sát lẫn nhau, chắc chắn đó sẽ là mộtnét mực càng đậm trên trang sử.Phạm Nhàn đặt cốc trà xuống, hít một hơi lạnh cuối cùng cũng hiểu nguyênnhân Hoàng đế im lặng. Từ đầu đến cuối Hoàng đế vẫn luôn hy vọng mâu thuẫntrong việc tranh giành ngôi báu có thể được giải quyết một cách hòa bình vàgiang sơn của Khánh Quốc có thể tiếp tục được truyền lại trong một tình huốnghòa hoãn nào đó.Thân là đế vương, chỉ mong muốn hai điều: một là lãnh thổ và hai là danhtiếng muôn đời.Và Hoàng đế không chịu từ bỏ bất kỳ điều nào trong số đó.

Chương 1036: Nguồn gốc của Phạm Tam Bảo 1