Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1037: Nguồn gốc của Phạm Tam Bảo 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười lạnh, tự nhủ: "Ném con mình vào rừngđể dạy dỗ, nhưng cuối cùng lại mong muốn đưa những đứa con đã biến thành dãthú khát máu trở lại con đường nhân tính, Hoàng đế mơ mộng đẹp quá rồi đấy."Tranh đấu hoàng quyền, do Hoàng đế đè ép kịch liệt và âm thầm tỏ thái độngầm, dần dần trở nên hòa hoãn. Có điều Phạm Nhàn không thể chấp nhận tìnhhình chỉ dừng lại ở mức này, y nhất định phải thúc đẩy Hoàng đế sớm đưa raquyết định.Khi ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã đón được là ông lão trong Trần Viên rấtđồng lòng với mình, cũng đang sử dụng mọi cách để tác động tới tâm tư củaHoàng đế, mong muốn vị đế vương này sớm đưa ra quyết định.Nhưng điều mà y không biết là Trần Bình Bình đã hết sức tài tình dệt nênmột mạng lưới lớn, bao gồm cả nguyên nhân thực sự trong cái chết của TamThạch đại sư, mối quan hệ giữa Quân Sơn hội và Trưởng công chúa... Nhưngbiết bao bí mật nặng ký như vậy, Hoàng đế vẫn chưa thể thật sự hạ quyết tâmgiải quyết những vấn đề này.Vì vậy, Trần Bình Bình đã lựa chọn chiêu thức tàn nhẫn nhất, mà trong tìnhhuống mà Trần Bình Bình không hề hay biết biết, chiêu thức này đã bị PhạmNhàn lợi dụng.Hai người, một già một trẻ, cùng nhau nỗ lực vì một mục đích chung. lẳnglặng lập kế hoạch kích thích tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc, lợi dụng tínhđa nghi và đố kỵ ẩn sâu trong lòng của vị quân vương này để đạt được mục tiêucủa mình. Trên thế gian này, những người hiểu rõ tâm can Hoàng đế KhánhQuốc như Trần Bình Bình và Phạm Nhàn không nhiều; kẻ dám lập âm mưuchọc giận Hoàng đế Khánh Quốc lại càng ít ỏi. Nhìn chung, điều này chỉ chứngminh những người lãnh đạo của Giám Sát viện đều là loại liều mạng, tàn nhẫn,không biết dơ.Chẳng qua mục tiêu của Trần Bình Bình không chỉ dừng lại ở việc ép Tháitử từ bỏ. Trong điểm này, ý đồ của ông còn sâu xa và cuồng bạo hơn nhiều sovới Phạm Nhàn.o O oTháng giêng sắp qua đi, hành trình trở về kinh đô của Phạm Nhàn cũng sắpkết thúc. Các thuộc hạ đều đang chuẩn bị cho việc trở về Giang Nam, bầu trờiPhạm Nhàn cũng tranh thủ thời gian cuối cùng để bầu bạn với cho phụ thân vàTrần Bình Bình vài ngày. Cả hai người này này đều đã cao tuổi, mà Phạm Nhànlại phải ở Giang Nam lâu ngày, không thể chăm lo cho họ, thực sự cảm thấy cóphần áy náy.Còn Đại Bảo từ Đàm Châu đến Hàng Châu, rồi tiếp tục tới Ngô Châu, saukhi ở bên Lâm Tướng gia trong dịp năm mới, cuối cùng cũng trở lại kinh đô.Đương nhiên Phạm Nhàn phải dẫn đại cữu ca của mình đi dạo một vòng trongkinh đô. Tuy hai người Đại ngốc và Nhị ngốc chơi rất vui vẻ, nhưng thời gianquá gấp gáp, nên khó tránh khỏi cảm giác hoang mang.Trong lịch trình dày đặc mà đã được sắp xếp chi tiết, Phạm Tư Triệt theo độingũ cấp hai mà Đặng Tử Việt đã để lại, lại một lần nữa đi về phương bắc. Cácthương hội ở phía bắc cần thiếu niên thiên tài này quản lý, rời Thượng Kinh quálâu cũng không tốt. Sau khi Phạm Nhàn xác nhận sự việc kia, cảm xúc của anhđối với phương bắc rơi vào một tình trạng khó xử. Cho dù y cảm thấy yên tâmhơn về an toàn của đệ đệ và muội muội ở phía bắc, nhưng... trong tiềm thức, ylại muốn tránh né điều gì đó, và do đó, y vẫn chưa cho Phạm Tư Triệt gửi mậtthư tới Hoàng đế Bắc Tề.Những người khác trong Khải Niên tiểu tổ cũng lu bù với công việc. HồngThường Thanh mang theo thủ lệnh của Phạm Nhàn đi tới Giang Nam trước.Đây là việc vô cùng quan trọng, Phạm Nhàn đã bảo hắn thông báo cho Tô VănMậu chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi sự việc trong cung bộc phát, thông tin cầnđược truyền đến Giang Nam, tạo ra chênh lệch thời gian hoàn hảo, đủ để nuốttrọn toàn bộ Minh gia.Trong Nhất Xử,, hai chú cháu Mộc Thiết và Mộc Phong Nhi đều bận rộn vớicông việc ở kinh đô, không thể luôn đi theo bên cạnh Phạm Nhàn. Tiểu Ngôncông tử đang bận rộn quản lý công việc hàng ngày trong Viện Giám Sát, lại cònphải tránh né các quý phu nhân ở kinh đô giới thiệu hôn sự, khổ sở vô cùng.Trong lúc nhất thời, bên cạnh Phạm Nhàn chỉ còn lại một mình lão già VươngKhải Niên này.Ngày hôm đó, Phạm Nhàn đang ăn cơm cùng Đại Bảo trong gian nhà củaVương Khải Niên, đột nhiên y nghĩ tới Ngôn Băng Vân đáng thương, lại nhớđến những lời mà Đại vương phi âm thầm nói với mình trong Hòa Thân vươngphủ. Phạm Nhàn không khỏi lắc đầu.Nếu Ngôn Băng Vân thật sự muốn kết hôn với tiểu thư nhà họ Thẩm, đâyquả thực là chuyện khó khăn lớn bằng trời. Đầu tiên, vấn đề này cần được bệ hạtrong cung chấp thuận, tiếp theo là tiểu thư Thẩm gia cần có một thân phận phùhợp. Đại vương phi từng là hảo hữu của tiểu thư Thẩm gia khi còn ở ThượngKinh, nên đương nhiên giao việc khó khăn này cho Phạm Nhàn xử lý.
Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười lạnh, tự nhủ: "Ném con mình vào rừng
để dạy dỗ, nhưng cuối cùng lại mong muốn đưa những đứa con đã biến thành dã
thú khát máu trở lại con đường nhân tính, Hoàng đế mơ mộng đẹp quá rồi đấy."
Tranh đấu hoàng quyền, do Hoàng đế đè ép kịch liệt và âm thầm tỏ thái độ
ngầm, dần dần trở nên hòa hoãn. Có điều Phạm Nhàn không thể chấp nhận tình
hình chỉ dừng lại ở mức này, y nhất định phải thúc đẩy Hoàng đế sớm đưa ra
quyết định.
Khi ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã đón được là ông lão trong Trần Viên rất
đồng lòng với mình, cũng đang sử dụng mọi cách để tác động tới tâm tư của
Hoàng đế, mong muốn vị đế vương này sớm đưa ra quyết định.
Nhưng điều mà y không biết là Trần Bình Bình đã hết sức tài tình dệt nên
một mạng lưới lớn, bao gồm cả nguyên nhân thực sự trong cái chết của Tam
Thạch đại sư, mối quan hệ giữa Quân Sơn hội và Trưởng công chúa... Nhưng
biết bao bí mật nặng ký như vậy, Hoàng đế vẫn chưa thể thật sự hạ quyết tâm
giải quyết những vấn đề này.
Vì vậy, Trần Bình Bình đã lựa chọn chiêu thức tàn nhẫn nhất, mà trong tình
huống mà Trần Bình Bình không hề hay biết biết, chiêu thức này đã bị Phạm
Nhàn lợi dụng.
Hai người, một già một trẻ, cùng nhau nỗ lực vì một mục đích chung. lẳng
lặng lập kế hoạch kích thích tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc, lợi dụng tính
đa nghi và đố kỵ ẩn sâu trong lòng của vị quân vương này để đạt được mục tiêu
của mình. Trên thế gian này, những người hiểu rõ tâm can Hoàng đế Khánh
Quốc như Trần Bình Bình và Phạm Nhàn không nhiều; kẻ dám lập âm mưu
chọc giận Hoàng đế Khánh Quốc lại càng ít ỏi. Nhìn chung, điều này chỉ chứng
minh những người lãnh đạo của Giám Sát viện đều là loại liều mạng, tàn nhẫn,
không biết dơ.
Chẳng qua mục tiêu của Trần Bình Bình không chỉ dừng lại ở việc ép Thái
tử từ bỏ. Trong điểm này, ý đồ của ông còn sâu xa và cuồng bạo hơn nhiều so
với Phạm Nhàn.
o O o
Tháng giêng sắp qua đi, hành trình trở về kinh đô của Phạm Nhàn cũng sắp
kết thúc. Các thuộc hạ đều đang chuẩn bị cho việc trở về Giang Nam, bầu trời
Phạm Nhàn cũng tranh thủ thời gian cuối cùng để bầu bạn với cho phụ thân và
Trần Bình Bình vài ngày. Cả hai người này này đều đã cao tuổi, mà Phạm Nhàn
lại phải ở Giang Nam lâu ngày, không thể chăm lo cho họ, thực sự cảm thấy có
phần áy náy.
Còn Đại Bảo từ Đàm Châu đến Hàng Châu, rồi tiếp tục tới Ngô Châu, sau
khi ở bên Lâm Tướng gia trong dịp năm mới, cuối cùng cũng trở lại kinh đô.
Đương nhiên Phạm Nhàn phải dẫn đại cữu ca của mình đi dạo một vòng trong
kinh đô. Tuy hai người Đại ngốc và Nhị ngốc chơi rất vui vẻ, nhưng thời gian
quá gấp gáp, nên khó tránh khỏi cảm giác hoang mang.
Trong lịch trình dày đặc mà đã được sắp xếp chi tiết, Phạm Tư Triệt theo đội
ngũ cấp hai mà Đặng Tử Việt đã để lại, lại một lần nữa đi về phương bắc. Các
thương hội ở phía bắc cần thiếu niên thiên tài này quản lý, rời Thượng Kinh quá
lâu cũng không tốt. Sau khi Phạm Nhàn xác nhận sự việc kia, cảm xúc của anh
đối với phương bắc rơi vào một tình trạng khó xử. Cho dù y cảm thấy yên tâm
hơn về an toàn của đệ đệ và muội muội ở phía bắc, nhưng... trong tiềm thức, y
lại muốn tránh né điều gì đó, và do đó, y vẫn chưa cho Phạm Tư Triệt gửi mật
thư tới Hoàng đế Bắc Tề.
Những người khác trong Khải Niên tiểu tổ cũng lu bù với công việc. Hồng
Thường Thanh mang theo thủ lệnh của Phạm Nhàn đi tới Giang Nam trước.
Đây là việc vô cùng quan trọng, Phạm Nhàn đã bảo hắn thông báo cho Tô Văn
Mậu chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi sự việc trong cung bộc phát, thông tin cần
được truyền đến Giang Nam, tạo ra chênh lệch thời gian hoàn hảo, đủ để nuốt
trọn toàn bộ Minh gia.
Trong Nhất Xử,, hai chú cháu Mộc Thiết và Mộc Phong Nhi đều bận rộn với
công việc ở kinh đô, không thể luôn đi theo bên cạnh Phạm Nhàn. Tiểu Ngôn
công tử đang bận rộn quản lý công việc hàng ngày trong Viện Giám Sát, lại còn
phải tránh né các quý phu nhân ở kinh đô giới thiệu hôn sự, khổ sở vô cùng.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Phạm Nhàn chỉ còn lại một mình lão già Vương
Khải Niên này.
Ngày hôm đó, Phạm Nhàn đang ăn cơm cùng Đại Bảo trong gian nhà của
Vương Khải Niên, đột nhiên y nghĩ tới Ngôn Băng Vân đáng thương, lại nhớ
đến những lời mà Đại vương phi âm thầm nói với mình trong Hòa Thân vương
phủ. Phạm Nhàn không khỏi lắc đầu.
Nếu Ngôn Băng Vân thật sự muốn kết hôn với tiểu thư nhà họ Thẩm, đây
quả thực là chuyện khó khăn lớn bằng trời. Đầu tiên, vấn đề này cần được bệ hạ
trong cung chấp thuận, tiếp theo là tiểu thư Thẩm gia cần có một thân phận phù
hợp. Đại vương phi từng là hảo hữu của tiểu thư Thẩm gia khi còn ở Thượng
Kinh, nên đương nhiên giao việc khó khăn này cho Phạm Nhàn xử lý.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười lạnh, tự nhủ: "Ném con mình vào rừngđể dạy dỗ, nhưng cuối cùng lại mong muốn đưa những đứa con đã biến thành dãthú khát máu trở lại con đường nhân tính, Hoàng đế mơ mộng đẹp quá rồi đấy."Tranh đấu hoàng quyền, do Hoàng đế đè ép kịch liệt và âm thầm tỏ thái độngầm, dần dần trở nên hòa hoãn. Có điều Phạm Nhàn không thể chấp nhận tìnhhình chỉ dừng lại ở mức này, y nhất định phải thúc đẩy Hoàng đế sớm đưa raquyết định.Khi ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã đón được là ông lão trong Trần Viên rấtđồng lòng với mình, cũng đang sử dụng mọi cách để tác động tới tâm tư củaHoàng đế, mong muốn vị đế vương này sớm đưa ra quyết định.Nhưng điều mà y không biết là Trần Bình Bình đã hết sức tài tình dệt nênmột mạng lưới lớn, bao gồm cả nguyên nhân thực sự trong cái chết của TamThạch đại sư, mối quan hệ giữa Quân Sơn hội và Trưởng công chúa... Nhưngbiết bao bí mật nặng ký như vậy, Hoàng đế vẫn chưa thể thật sự hạ quyết tâmgiải quyết những vấn đề này.Vì vậy, Trần Bình Bình đã lựa chọn chiêu thức tàn nhẫn nhất, mà trong tìnhhuống mà Trần Bình Bình không hề hay biết biết, chiêu thức này đã bị PhạmNhàn lợi dụng.Hai người, một già một trẻ, cùng nhau nỗ lực vì một mục đích chung. lẳnglặng lập kế hoạch kích thích tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc, lợi dụng tínhđa nghi và đố kỵ ẩn sâu trong lòng của vị quân vương này để đạt được mục tiêucủa mình. Trên thế gian này, những người hiểu rõ tâm can Hoàng đế KhánhQuốc như Trần Bình Bình và Phạm Nhàn không nhiều; kẻ dám lập âm mưuchọc giận Hoàng đế Khánh Quốc lại càng ít ỏi. Nhìn chung, điều này chỉ chứngminh những người lãnh đạo của Giám Sát viện đều là loại liều mạng, tàn nhẫn,không biết dơ.Chẳng qua mục tiêu của Trần Bình Bình không chỉ dừng lại ở việc ép Tháitử từ bỏ. Trong điểm này, ý đồ của ông còn sâu xa và cuồng bạo hơn nhiều sovới Phạm Nhàn.o O oTháng giêng sắp qua đi, hành trình trở về kinh đô của Phạm Nhàn cũng sắpkết thúc. Các thuộc hạ đều đang chuẩn bị cho việc trở về Giang Nam, bầu trờiPhạm Nhàn cũng tranh thủ thời gian cuối cùng để bầu bạn với cho phụ thân vàTrần Bình Bình vài ngày. Cả hai người này này đều đã cao tuổi, mà Phạm Nhànlại phải ở Giang Nam lâu ngày, không thể chăm lo cho họ, thực sự cảm thấy cóphần áy náy.Còn Đại Bảo từ Đàm Châu đến Hàng Châu, rồi tiếp tục tới Ngô Châu, saukhi ở bên Lâm Tướng gia trong dịp năm mới, cuối cùng cũng trở lại kinh đô.Đương nhiên Phạm Nhàn phải dẫn đại cữu ca của mình đi dạo một vòng trongkinh đô. Tuy hai người Đại ngốc và Nhị ngốc chơi rất vui vẻ, nhưng thời gianquá gấp gáp, nên khó tránh khỏi cảm giác hoang mang.Trong lịch trình dày đặc mà đã được sắp xếp chi tiết, Phạm Tư Triệt theo độingũ cấp hai mà Đặng Tử Việt đã để lại, lại một lần nữa đi về phương bắc. Cácthương hội ở phía bắc cần thiếu niên thiên tài này quản lý, rời Thượng Kinh quálâu cũng không tốt. Sau khi Phạm Nhàn xác nhận sự việc kia, cảm xúc của anhđối với phương bắc rơi vào một tình trạng khó xử. Cho dù y cảm thấy yên tâmhơn về an toàn của đệ đệ và muội muội ở phía bắc, nhưng... trong tiềm thức, ylại muốn tránh né điều gì đó, và do đó, y vẫn chưa cho Phạm Tư Triệt gửi mậtthư tới Hoàng đế Bắc Tề.Những người khác trong Khải Niên tiểu tổ cũng lu bù với công việc. HồngThường Thanh mang theo thủ lệnh của Phạm Nhàn đi tới Giang Nam trước.Đây là việc vô cùng quan trọng, Phạm Nhàn đã bảo hắn thông báo cho Tô VănMậu chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi sự việc trong cung bộc phát, thông tin cầnđược truyền đến Giang Nam, tạo ra chênh lệch thời gian hoàn hảo, đủ để nuốttrọn toàn bộ Minh gia.Trong Nhất Xử,, hai chú cháu Mộc Thiết và Mộc Phong Nhi đều bận rộn vớicông việc ở kinh đô, không thể luôn đi theo bên cạnh Phạm Nhàn. Tiểu Ngôncông tử đang bận rộn quản lý công việc hàng ngày trong Viện Giám Sát, lại cònphải tránh né các quý phu nhân ở kinh đô giới thiệu hôn sự, khổ sở vô cùng.Trong lúc nhất thời, bên cạnh Phạm Nhàn chỉ còn lại một mình lão già VươngKhải Niên này.Ngày hôm đó, Phạm Nhàn đang ăn cơm cùng Đại Bảo trong gian nhà củaVương Khải Niên, đột nhiên y nghĩ tới Ngôn Băng Vân đáng thương, lại nhớđến những lời mà Đại vương phi âm thầm nói với mình trong Hòa Thân vươngphủ. Phạm Nhàn không khỏi lắc đầu.Nếu Ngôn Băng Vân thật sự muốn kết hôn với tiểu thư nhà họ Thẩm, đâyquả thực là chuyện khó khăn lớn bằng trời. Đầu tiên, vấn đề này cần được bệ hạtrong cung chấp thuận, tiếp theo là tiểu thư Thẩm gia cần có một thân phận phùhợp. Đại vương phi từng là hảo hữu của tiểu thư Thẩm gia khi còn ở ThượngKinh, nên đương nhiên giao việc khó khăn này cho Phạm Nhàn xử lý.