Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1039: Nguồn gốc của Phạm Tam Bảo 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn luôn mong muốn Đằng Tử Kinh có thể bước lên con đường quantrường, cũng coi như không thiệt cho đối phương vì đã tận tâm phục vụ kể từkhi đón mình ở Đạm Châu, và vì cái chân bị thương. Có điều, tính cách củaĐằng Tử Kinh rất giống với Vương Khải Niên, mặc dù có lòng với quantrường, nhưng lại càng yêu thích cuộc sống bên cạnh Phạm Nhàn. Thêm vào đó,hắn ta thực sự không thể tiếp thu được những quyển sách về binh pháp chiếnlược, vì thế sau ba ngày đọc sách ở điền trang, hắn đã chạy về.Gương mặt Đằng Tử Kinh biểu lộ vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng nghĩtới chuyện quan trọng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: "Thiếu gia, mau mau về phủthôi, lão gia đã trở về, cả nhà đều đang chờ đón ngài.""Rốt cuộc có chuyện gì?" Phạm Nhàn nhíu mày, đi tới dắt tay Đại Bảo,chuẩn bị ra ngoài lên xe.Đằng Tử Kinh theo sau y, cười nói: "Liễu di nương đã có tin vui."Phạm Nhàn ngây ngẩn, lập tức quay lại gãi đầu hỏi: "Cái gì? Chẳng lẽ ta sắpcó thêm một đứa em trai nữa? Phụ thân đại nhân... đúng là phi thường."Đằng Tử Kinh sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra ý của y, vội vàng giảithích: "Không phải là phu nhân, mà là di nương có tin vui."Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi rốt cuộc câu này nghĩa là sao. Y ngồi lên xengựa, chỉnh sửa y phục của Đại Bảo, quay đầu lại tức tối hỏi: "Nói rõ chút đi,cho dù là quý phủ của Quốc công có tin vui cũng không phải vội vội vàng vàngnhư thế."Đằng Tử Kinh không kìm được bật cười, nói: "Không phải quý phủ củaQuốc Công, mà là quý phủ của chúng ta... Là Tư Tư cô nương có tin vui."Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhận ra mặc dù mình đã thu Tư Tư vàophủ từ lâu, nhưng sâu trong thâm tâm y vẫn coi cô như một muội muội, thực sựchưa có ý nghĩ nào về việc cô đã thật sự là một thiếp thất. Hơn nữa rất trùnghợp là, từ nhỏ Tư Tư đã được nuôi như nha hoàn trong nhà cũ ở Đạm Châu, côvốn không có họ. Khi sau này vào kinh đô, Liễu thị - mẫu thân của Tư Triếtthấy đồng cảm nên đã đối xử với Tư Tư rất tốt, cuối cùng quyết định cho Tư Tưlấy họ Liễu.Liễu di nương, Liễu di nương, hoá ra... là nói về Tư Tư, chẳng trách lúc đóPhạm Nhàn không nhận ra."Tư Tư đã mang thai à?" Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thế thì phải nhanhchóng trở về phủ xem thử. Nữ nhân khi mới mang thai thường rất nóng tính,nhất là những nha đầu mạnh mẽ như Tư Tư, Đi chậm không khéo lại bị oántrách một hồi lâu."o O oXe ngựa phóng băng băng trên đường, rời khỏi phía tây thành, hướng về vịtrí Phạm phủ ở phía nam thành.Bất chợt, bên trong xe ngựa phát ra một tiếng động trầm trầm, có vẻ là ai đóđã nhảy lên, ngốc nghếch đến mức khiến cái đầu và buồng xe cứng ngắc tiếpxúc thân mật một lượt.Trong xe ngựa vang lên một giọng nói lớn tới mức khủng khiếp, âm thaychứa đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, đến nỗi người đi đường trên nửa con phốđều nghe rõ rành rành."Tư Tư đã mang thai! Ta sắp làm cha rồi?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng vậy, tái sinh trong thế giới Khánh Quốc này, nếu bấm ngón tay tínhtoán có lẽ Phạm Nhàn đã vào khoảng ba mấy mươi tuổi, cuối cùng cũng sắp làmcha. Việc sinh sản đời sau của sinh vật luôn là nhu cầu bản năng mạnh thứ hai,vì vậy theo lý thuyết, khi đã Phạm Nhàn đủ trưởng thành, gặp được chuyện vuilớn như vậy, y nên thể hiện nỗi hân hoan ở mức có thể kiểm soát được.Có điều rõ ràng phản ứng của y có vấn đề, vì y quá phấn khích, đến mứckhông thể khống chế nổi, đồng thời bên cạnh nỗi hân hoan kia còn có vẻ sợ sệt.Ngồi bên giường của Tư Tư, Phạm Nhàn như thằng ngốc nhìn cô gái lớnhơn mình hai tuổi. Gương mặt Tư Tư mặt có hơi tái, dường như sau khi biếttrong bụng mình đột nhiên có thêm một sinh linh nhỏ bé, cô cũng bắt đầu cảmthấy căng thẳng. Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn cô, hỏi: "Làm sao lại mang thaiđược nhỉ?"Uyển Nhi ngồi ở đầu giường cho Tư Tư ăn gì đó, gương mặt rạng rỡ vuisướng. Cô luôn mong mỏi được sinh con cho Phạm Nhàn, nhưng mãi vẫn chưathành công. Lúc này biết Tư Tư đã mang thai, nghĩ đến việc Phạm Nhàn sẽ cóđời sau, thân là chính thất cô cũng cực kỳ vui vẻ. Nếu là trong một gia đình bìnhthường, thê tử không có con có lẽ sẽ ghen tị với thiếp thất, nhưng do thân phậnđịa vị của cô và Tư Tư chênh lệch quá lớn, chuyện ghen tị như đúng là có phầnngớ ngẩn.Khi nghe Phạm Nhàn đặt ra câu hỏi kỳ quặc kia, Uyển Nhi không nhịn đượcnhíu mày trách móc: "Nói kiểu gì thế?"Phạm Nhàn cười ngây ngô. Hai ngày trước y còn lo lắng không biết liệungười phương bắc kia có mang cốt nhục của mình hay không, giờ lại đột nhiênphát hiện ra người phụ nữ bên cạnh mình đã mang bầu. Những cảm xúc thayđổi quá đột ngột, từ lo lắng quá mức đến vui mừng vô bờ bến, đã khiến y thựcsự biến thành Phạm Tam Bảo.
Hắn luôn mong muốn Đằng Tử Kinh có thể bước lên con đường quan
trường, cũng coi như không thiệt cho đối phương vì đã tận tâm phục vụ kể từ
khi đón mình ở Đạm Châu, và vì cái chân bị thương. Có điều, tính cách của
Đằng Tử Kinh rất giống với Vương Khải Niên, mặc dù có lòng với quan
trường, nhưng lại càng yêu thích cuộc sống bên cạnh Phạm Nhàn. Thêm vào đó,
hắn ta thực sự không thể tiếp thu được những quyển sách về binh pháp chiến
lược, vì thế sau ba ngày đọc sách ở điền trang, hắn đã chạy về.
Gương mặt Đằng Tử Kinh biểu lộ vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng nghĩ
tới chuyện quan trọng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: "Thiếu gia, mau mau về phủ
thôi, lão gia đã trở về, cả nhà đều đang chờ đón ngài."
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Phạm Nhàn nhíu mày, đi tới dắt tay Đại Bảo,
chuẩn bị ra ngoài lên xe.
Đằng Tử Kinh theo sau y, cười nói: "Liễu di nương đã có tin vui."
Phạm Nhàn ngây ngẩn, lập tức quay lại gãi đầu hỏi: "Cái gì? Chẳng lẽ ta sắp
có thêm một đứa em trai nữa? Phụ thân đại nhân... đúng là phi thường."
Đằng Tử Kinh sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra ý của y, vội vàng giải
thích: "Không phải là phu nhân, mà là di nương có tin vui."
Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi rốt cuộc câu này nghĩa là sao. Y ngồi lên xe
ngựa, chỉnh sửa y phục của Đại Bảo, quay đầu lại tức tối hỏi: "Nói rõ chút đi,
cho dù là quý phủ của Quốc công có tin vui cũng không phải vội vội vàng vàng
như thế."
Đằng Tử Kinh không kìm được bật cười, nói: "Không phải quý phủ của
Quốc Công, mà là quý phủ của chúng ta... Là Tư Tư cô nương có tin vui."
Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhận ra mặc dù mình đã thu Tư Tư vào
phủ từ lâu, nhưng sâu trong thâm tâm y vẫn coi cô như một muội muội, thực sự
chưa có ý nghĩ nào về việc cô đã thật sự là một thiếp thất. Hơn nữa rất trùng
hợp là, từ nhỏ Tư Tư đã được nuôi như nha hoàn trong nhà cũ ở Đạm Châu, cô
vốn không có họ. Khi sau này vào kinh đô, Liễu thị - mẫu thân của Tư Triết
thấy đồng cảm nên đã đối xử với Tư Tư rất tốt, cuối cùng quyết định cho Tư Tư
lấy họ Liễu.
Liễu di nương, Liễu di nương, hoá ra... là nói về Tư Tư, chẳng trách lúc đó
Phạm Nhàn không nhận ra.
"Tư Tư đã mang thai à?" Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thế thì phải nhanh
chóng trở về phủ xem thử. Nữ nhân khi mới mang thai thường rất nóng tính,
nhất là những nha đầu mạnh mẽ như Tư Tư, Đi chậm không khéo lại bị oán
trách một hồi lâu."
o O o
Xe ngựa phóng băng băng trên đường, rời khỏi phía tây thành, hướng về vị
trí Phạm phủ ở phía nam thành.
Bất chợt, bên trong xe ngựa phát ra một tiếng động trầm trầm, có vẻ là ai đó
đã nhảy lên, ngốc nghếch đến mức khiến cái đầu và buồng xe cứng ngắc tiếp
xúc thân mật một lượt.
Trong xe ngựa vang lên một giọng nói lớn tới mức khủng khiếp, âm thay
chứa đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, đến nỗi người đi đường trên nửa con phố
đều nghe rõ rành rành.
"Tư Tư đã mang thai! Ta sắp làm cha rồi?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đúng vậy, tái sinh trong thế giới Khánh Quốc này, nếu bấm ngón tay tính
toán có lẽ Phạm Nhàn đã vào khoảng ba mấy mươi tuổi, cuối cùng cũng sắp làm
cha. Việc sinh sản đời sau của sinh vật luôn là nhu cầu bản năng mạnh thứ hai,
vì vậy theo lý thuyết, khi đã Phạm Nhàn đủ trưởng thành, gặp được chuyện vui
lớn như vậy, y nên thể hiện nỗi hân hoan ở mức có thể kiểm soát được.
Có điều rõ ràng phản ứng của y có vấn đề, vì y quá phấn khích, đến mức
không thể khống chế nổi, đồng thời bên cạnh nỗi hân hoan kia còn có vẻ sợ sệt.
Ngồi bên giường của Tư Tư, Phạm Nhàn như thằng ngốc nhìn cô gái lớn
hơn mình hai tuổi. Gương mặt Tư Tư mặt có hơi tái, dường như sau khi biết
trong bụng mình đột nhiên có thêm một sinh linh nhỏ bé, cô cũng bắt đầu cảm
thấy căng thẳng. Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn cô, hỏi: "Làm sao lại mang thai
được nhỉ?"
Uyển Nhi ngồi ở đầu giường cho Tư Tư ăn gì đó, gương mặt rạng rỡ vui
sướng. Cô luôn mong mỏi được sinh con cho Phạm Nhàn, nhưng mãi vẫn chưa
thành công. Lúc này biết Tư Tư đã mang thai, nghĩ đến việc Phạm Nhàn sẽ có
đời sau, thân là chính thất cô cũng cực kỳ vui vẻ. Nếu là trong một gia đình bình
thường, thê tử không có con có lẽ sẽ ghen tị với thiếp thất, nhưng do thân phận
địa vị của cô và Tư Tư chênh lệch quá lớn, chuyện ghen tị như đúng là có phần
ngớ ngẩn.
Khi nghe Phạm Nhàn đặt ra câu hỏi kỳ quặc kia, Uyển Nhi không nhịn được
nhíu mày trách móc: "Nói kiểu gì thế?"
Phạm Nhàn cười ngây ngô. Hai ngày trước y còn lo lắng không biết liệu
người phương bắc kia có mang cốt nhục của mình hay không, giờ lại đột nhiên
phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh mình đã mang bầu. Những cảm xúc thay
đổi quá đột ngột, từ lo lắng quá mức đến vui mừng vô bờ bến, đã khiến y thực
sự biến thành Phạm Tam Bảo.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hắn luôn mong muốn Đằng Tử Kinh có thể bước lên con đường quantrường, cũng coi như không thiệt cho đối phương vì đã tận tâm phục vụ kể từkhi đón mình ở Đạm Châu, và vì cái chân bị thương. Có điều, tính cách củaĐằng Tử Kinh rất giống với Vương Khải Niên, mặc dù có lòng với quantrường, nhưng lại càng yêu thích cuộc sống bên cạnh Phạm Nhàn. Thêm vào đó,hắn ta thực sự không thể tiếp thu được những quyển sách về binh pháp chiếnlược, vì thế sau ba ngày đọc sách ở điền trang, hắn đã chạy về.Gương mặt Đằng Tử Kinh biểu lộ vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng nghĩtới chuyện quan trọng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: "Thiếu gia, mau mau về phủthôi, lão gia đã trở về, cả nhà đều đang chờ đón ngài.""Rốt cuộc có chuyện gì?" Phạm Nhàn nhíu mày, đi tới dắt tay Đại Bảo,chuẩn bị ra ngoài lên xe.Đằng Tử Kinh theo sau y, cười nói: "Liễu di nương đã có tin vui."Phạm Nhàn ngây ngẩn, lập tức quay lại gãi đầu hỏi: "Cái gì? Chẳng lẽ ta sắpcó thêm một đứa em trai nữa? Phụ thân đại nhân... đúng là phi thường."Đằng Tử Kinh sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra ý của y, vội vàng giảithích: "Không phải là phu nhân, mà là di nương có tin vui."Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi rốt cuộc câu này nghĩa là sao. Y ngồi lên xengựa, chỉnh sửa y phục của Đại Bảo, quay đầu lại tức tối hỏi: "Nói rõ chút đi,cho dù là quý phủ của Quốc công có tin vui cũng không phải vội vội vàng vàngnhư thế."Đằng Tử Kinh không kìm được bật cười, nói: "Không phải quý phủ củaQuốc Công, mà là quý phủ của chúng ta... Là Tư Tư cô nương có tin vui."Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhận ra mặc dù mình đã thu Tư Tư vàophủ từ lâu, nhưng sâu trong thâm tâm y vẫn coi cô như một muội muội, thực sựchưa có ý nghĩ nào về việc cô đã thật sự là một thiếp thất. Hơn nữa rất trùnghợp là, từ nhỏ Tư Tư đã được nuôi như nha hoàn trong nhà cũ ở Đạm Châu, côvốn không có họ. Khi sau này vào kinh đô, Liễu thị - mẫu thân của Tư Triếtthấy đồng cảm nên đã đối xử với Tư Tư rất tốt, cuối cùng quyết định cho Tư Tưlấy họ Liễu.Liễu di nương, Liễu di nương, hoá ra... là nói về Tư Tư, chẳng trách lúc đóPhạm Nhàn không nhận ra."Tư Tư đã mang thai à?" Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thế thì phải nhanhchóng trở về phủ xem thử. Nữ nhân khi mới mang thai thường rất nóng tính,nhất là những nha đầu mạnh mẽ như Tư Tư, Đi chậm không khéo lại bị oántrách một hồi lâu."o O oXe ngựa phóng băng băng trên đường, rời khỏi phía tây thành, hướng về vịtrí Phạm phủ ở phía nam thành.Bất chợt, bên trong xe ngựa phát ra một tiếng động trầm trầm, có vẻ là ai đóđã nhảy lên, ngốc nghếch đến mức khiến cái đầu và buồng xe cứng ngắc tiếpxúc thân mật một lượt.Trong xe ngựa vang lên một giọng nói lớn tới mức khủng khiếp, âm thaychứa đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, đến nỗi người đi đường trên nửa con phốđều nghe rõ rành rành."Tư Tư đã mang thai! Ta sắp làm cha rồi?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng vậy, tái sinh trong thế giới Khánh Quốc này, nếu bấm ngón tay tínhtoán có lẽ Phạm Nhàn đã vào khoảng ba mấy mươi tuổi, cuối cùng cũng sắp làmcha. Việc sinh sản đời sau của sinh vật luôn là nhu cầu bản năng mạnh thứ hai,vì vậy theo lý thuyết, khi đã Phạm Nhàn đủ trưởng thành, gặp được chuyện vuilớn như vậy, y nên thể hiện nỗi hân hoan ở mức có thể kiểm soát được.Có điều rõ ràng phản ứng của y có vấn đề, vì y quá phấn khích, đến mứckhông thể khống chế nổi, đồng thời bên cạnh nỗi hân hoan kia còn có vẻ sợ sệt.Ngồi bên giường của Tư Tư, Phạm Nhàn như thằng ngốc nhìn cô gái lớnhơn mình hai tuổi. Gương mặt Tư Tư mặt có hơi tái, dường như sau khi biếttrong bụng mình đột nhiên có thêm một sinh linh nhỏ bé, cô cũng bắt đầu cảmthấy căng thẳng. Phạm Nhàn ngây ngốc nhìn cô, hỏi: "Làm sao lại mang thaiđược nhỉ?"Uyển Nhi ngồi ở đầu giường cho Tư Tư ăn gì đó, gương mặt rạng rỡ vuisướng. Cô luôn mong mỏi được sinh con cho Phạm Nhàn, nhưng mãi vẫn chưathành công. Lúc này biết Tư Tư đã mang thai, nghĩ đến việc Phạm Nhàn sẽ cóđời sau, thân là chính thất cô cũng cực kỳ vui vẻ. Nếu là trong một gia đình bìnhthường, thê tử không có con có lẽ sẽ ghen tị với thiếp thất, nhưng do thân phậnđịa vị của cô và Tư Tư chênh lệch quá lớn, chuyện ghen tị như đúng là có phầnngớ ngẩn.Khi nghe Phạm Nhàn đặt ra câu hỏi kỳ quặc kia, Uyển Nhi không nhịn đượcnhíu mày trách móc: "Nói kiểu gì thế?"Phạm Nhàn cười ngây ngô. Hai ngày trước y còn lo lắng không biết liệungười phương bắc kia có mang cốt nhục của mình hay không, giờ lại đột nhiênphát hiện ra người phụ nữ bên cạnh mình đã mang bầu. Những cảm xúc thayđổi quá đột ngột, từ lo lắng quá mức đến vui mừng vô bờ bến, đã khiến y thựcsự biến thành Phạm Tam Bảo.