Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1040: Người làm cha mẹ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Uyển Nhi cầm bát ra khỏi phòng. Phạm Nhàn nhìn Tư Tư đang nằm trêngiường, ôn tồn nói: "Nàng nghỉ ngơi đi nhé."Bình thường Tư Tư vẫn ngủ ở gian ngoài của phòng ngủ chính tại khu saucủa Phạm phủ, nhưng hôm nay đại phu đột nhiên phát hiện có dấu hiệu mangthai, Liễu Thị đã đứng ra làm chủ chọn một số gian phòng thoáng đãng để côchuyển vào.Phạm Nhàn quay đầu ngắm nghía trang trí trong phòng, âm thầm cảm kíchLiễu Thị. Lúc quay sang nhìn gương mặt mệt mỏi trắng bệch của Tư Tư, tronglòng y lại dâng lên một chút ân hận, nhỏ giọng nói: "Lỗi là của ta, không ngờ talại là người cuối cùng được biết."Lúc này, với tư cách là chủ nhân của một gia đình, Phạm Nhàn nên thể hiệnvẻ ôn tồn, hân hoan và nói nhiều lời dịu dàng giúp bà bầu yên tâm. Nhưng mớinói được hai câu, y đã nghẹn lời, ngây ngốc nhìn gương mặt Tư Tư, một lúc lâusau vẫn không thể nói nên lời.Sau một khi im lặng một hồi, đôi mắt của Tư Tư đỏ hoe, cắn môi nói:"Thiếu gia, xem ra chàng không vui.""Làm gì có chuyện đấy?" Phạm Nhàn giật mình, mỉm cười nói: "Chẳng quaquá bất ngờ, chưa chuẩn bị tâm lý."Y cầm tay cô nương, nhẹ nhàng xoa nắn, mỉm cười nói: "Trong lòng ta,nàng vẫn là đại nha đầu luôn đứng bên cạnh ta mài mực thêm hương. Ta vẫnluôn cảm thấy chưa được bao lâukể từ khi chúng ta rời khỏi Đàm Châu... khôngngờ nàng sắp trở thành mẹ của em bé rồi.""Chúng ta đã rời khỏi Đàm Châu đã được ba năm rồi, thiếu gia ngốc nghếchcủa ta ơi."Tư Tư nín khóc mỉm cười , dựa nửa người vào giường, ánh mắt dịu dàngnhìn y. Cho dù là lúc đi chung ở cùng tại Giang Nam hay sau khi chính thức quacửa tại Đàm Châu, cô vẫn giữ thói quen gọi y là "thiếu gia", chưa từng thay đổi."Cho dù sau này ta trở thành ông già, chỉ e vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xongxuôi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ tay cô, nói: "Chuyện làm cha, đúng là có phầnđáng sợ.""Thiếu gia cái gì chẳng biết... mà việc sinh con lại là của nữ nhân.""Cái gì chẳng biết? Sinh con là việc của nữ nhân, nhưng dạy con thì là tráchnhiệm của nam nhân... Nuôi dạy một đứa trẻ lớn lên thành người, chuyện nàycòn khó khăn hơn cả sáng tác thơ ca hay đi giết người."Phạm Nhàn tự cười nhạo, nhẹ nhàng đưa tay vào trong chăn, vuốt ve cáibụng hơi nhô lên của Tư Tư, không nhịn được tự trách mình: "Vừa rồi phụ thânbảo đã bốn tháng rồi... Sao nàng không nói với ta... Cho dù nàng ngại ngùng,nhưng vẫn nên thông báo thiếu nãi nãi một tiếng chứ."Tư Tư cảm nhận bàn tay di chuyển trên bụng mình, hai gò má đỏ ửng, kéochăn lên tới cổ, nhẹ nhàng nói: "Ta sợ... ta là giả.""Mang thai đâu có chuyện thật giả." Phạm Nhàn nhắm mắt cảm nhận sựnhịp đập dưới lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một số cảm xúc phức tạp, cóniềm vui, có nỗi sợ, một chút chua xót... Phải chăng trong bụng kia là con củamình?Trong lúc nhất thời y thực sự không thể tiếp thu được sự thật mình sắp làmcha, nỗi sợ hãi kia thậm chí còn lớn hơn cảm giác vui mừng. May mắn thay lúcnày y vẫn tỉnh táo, không đến mức để lộ ra trước mặt Tư Tư, nếu không chắcchắn cô nương mới lên làm mẹ này sẽ hận y bằng chết.Phạm Nhàn day day cái đầu đau âm ỉ, nói: "Bây giờ ta nên làm gì đây?"Tư Tư không nhịn được bật cười: "Thiếu gia, đương nhiên là lúc nào cần ănthì ăn, lúc nào cần ngủ thì ngủ. Không thể vì ta mang thai mà bắt thiếu gia bảovệ ngày đêm bên cạnh được."Phạm Nhàn đột nhiên dịu dàng nắm lấy cổ tay Tư Tư, đặt ngón tay lên trên,nhắm mắt lắng nghe mạch đập.Lúc này, Uyển Nhi vừa vặn đi vào, thấy tướng công đang bắt mạch cho TưTư, mở to đôi mắt hiếu kỳ hỏi: "Là con trai hay con gái?"Phạm Nhàn chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nói: "Làm sao mà biết dễ như vậyđược, nàng nghĩ ngón tay ta là siêu âm à, làm sao nắm được chính xác?".o O o."Nắm được gì cơ?" Uyển Nhi và Tư Tư nghe từ ngữ mới mẻ này, đồng thờinhíu mày, không hiểu gì cả.Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, dặn dò Tư Tư về những việc cần chú ý hàngngày, đặc biệt là tránh không được để cảm lạnh, sau đó y ra ngoài cửa, gọi thêtử của Đằng Đại Gia tới, hướng dẫn cô một cách chi tiết. Về phần nữ hầu và hạnhân phải chọn những người có sức khỏe, chuyện ăn uống thì không nên chỉtoàn thịt cá, chỉ cần chọn những món có dinh dưỡng."Trong thôn trang có sữa dê không?"Thê tử của Đằng Đại Gia hớn hở gật đầu, trong bụng Tư Tư đang mang thaiđứa cháu đầu lòng của Phạm gia, chẳng trách những hạ nhân này kích độngkhông thôi.Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn nói: "Mỗi ngày một bát, nhấtđịnh phải đun sôi."Trong phòng, Tư Tư tựa vào người Uyển Nhi, khổ sở nói: "Ta không thíchuống sữa dê."
Uyển Nhi cầm bát ra khỏi phòng. Phạm Nhàn nhìn Tư Tư đang nằm trên
giường, ôn tồn nói: "Nàng nghỉ ngơi đi nhé."
Bình thường Tư Tư vẫn ngủ ở gian ngoài của phòng ngủ chính tại khu sau
của Phạm phủ, nhưng hôm nay đại phu đột nhiên phát hiện có dấu hiệu mang
thai, Liễu Thị đã đứng ra làm chủ chọn một số gian phòng thoáng đãng để cô
chuyển vào.
Phạm Nhàn quay đầu ngắm nghía trang trí trong phòng, âm thầm cảm kích
Liễu Thị. Lúc quay sang nhìn gương mặt mệt mỏi trắng bệch của Tư Tư, trong
lòng y lại dâng lên một chút ân hận, nhỏ giọng nói: "Lỗi là của ta, không ngờ ta
lại là người cuối cùng được biết."
Lúc này, với tư cách là chủ nhân của một gia đình, Phạm Nhàn nên thể hiện
vẻ ôn tồn, hân hoan và nói nhiều lời dịu dàng giúp bà bầu yên tâm. Nhưng mới
nói được hai câu, y đã nghẹn lời, ngây ngốc nhìn gương mặt Tư Tư, một lúc lâu
sau vẫn không thể nói nên lời.
Sau một khi im lặng một hồi, đôi mắt của Tư Tư đỏ hoe, cắn môi nói:
"Thiếu gia, xem ra chàng không vui."
"Làm gì có chuyện đấy?" Phạm Nhàn giật mình, mỉm cười nói: "Chẳng qua
quá bất ngờ, chưa chuẩn bị tâm lý."
Y cầm tay cô nương, nhẹ nhàng xoa nắn, mỉm cười nói: "Trong lòng ta,
nàng vẫn là đại nha đầu luôn đứng bên cạnh ta mài mực thêm hương. Ta vẫn
luôn cảm thấy chưa được bao lâukể từ khi chúng ta rời khỏi Đàm Châu... không
ngờ nàng sắp trở thành mẹ của em bé rồi."
"Chúng ta đã rời khỏi Đàm Châu đã được ba năm rồi, thiếu gia ngốc nghếch
của ta ơi."
Tư Tư nín khóc mỉm cười , dựa nửa người vào giường, ánh mắt dịu dàng
nhìn y. Cho dù là lúc đi chung ở cùng tại Giang Nam hay sau khi chính thức qua
cửa tại Đàm Châu, cô vẫn giữ thói quen gọi y là "thiếu gia", chưa từng thay đổi.
"Cho dù sau này ta trở thành ông già, chỉ e vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong
xuôi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ tay cô, nói: "Chuyện làm cha, đúng là có phần
đáng sợ."
"Thiếu gia cái gì chẳng biết... mà việc sinh con lại là của nữ nhân."
"Cái gì chẳng biết? Sinh con là việc của nữ nhân, nhưng dạy con thì là trách
nhiệm của nam nhân... Nuôi dạy một đứa trẻ lớn lên thành người, chuyện này
còn khó khăn hơn cả sáng tác thơ ca hay đi giết người."
Phạm Nhàn tự cười nhạo, nhẹ nhàng đưa tay vào trong chăn, vuốt ve cái
bụng hơi nhô lên của Tư Tư, không nhịn được tự trách mình: "Vừa rồi phụ thân
bảo đã bốn tháng rồi... Sao nàng không nói với ta... Cho dù nàng ngại ngùng,
nhưng vẫn nên thông báo thiếu nãi nãi một tiếng chứ."
Tư Tư cảm nhận bàn tay di chuyển trên bụng mình, hai gò má đỏ ửng, kéo
chăn lên tới cổ, nhẹ nhàng nói: "Ta sợ... ta là giả."
"Mang thai đâu có chuyện thật giả." Phạm Nhàn nhắm mắt cảm nhận sự
nhịp đập dưới lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một số cảm xúc phức tạp, có
niềm vui, có nỗi sợ, một chút chua xót... Phải chăng trong bụng kia là con của
mình?
Trong lúc nhất thời y thực sự không thể tiếp thu được sự thật mình sắp làm
cha, nỗi sợ hãi kia thậm chí còn lớn hơn cảm giác vui mừng. May mắn thay lúc
này y vẫn tỉnh táo, không đến mức để lộ ra trước mặt Tư Tư, nếu không chắc
chắn cô nương mới lên làm mẹ này sẽ hận y bằng chết.
Phạm Nhàn day day cái đầu đau âm ỉ, nói: "Bây giờ ta nên làm gì đây?"
Tư Tư không nhịn được bật cười: "Thiếu gia, đương nhiên là lúc nào cần ăn
thì ăn, lúc nào cần ngủ thì ngủ. Không thể vì ta mang thai mà bắt thiếu gia bảo
vệ ngày đêm bên cạnh được."
Phạm Nhàn đột nhiên dịu dàng nắm lấy cổ tay Tư Tư, đặt ngón tay lên trên,
nhắm mắt lắng nghe mạch đập.
Lúc này, Uyển Nhi vừa vặn đi vào, thấy tướng công đang bắt mạch cho Tư
Tư, mở to đôi mắt hiếu kỳ hỏi: "Là con trai hay con gái?"
Phạm Nhàn chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nói: "Làm sao mà biết dễ như vậy
được, nàng nghĩ ngón tay ta là siêu âm à, làm sao nắm được chính xác?"
.o O o.
"Nắm được gì cơ?" Uyển Nhi và Tư Tư nghe từ ngữ mới mẻ này, đồng thời
nhíu mày, không hiểu gì cả.
Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, dặn dò Tư Tư về những việc cần chú ý hàng
ngày, đặc biệt là tránh không được để cảm lạnh, sau đó y ra ngoài cửa, gọi thê
tử của Đằng Đại Gia tới, hướng dẫn cô một cách chi tiết. Về phần nữ hầu và hạ
nhân phải chọn những người có sức khỏe, chuyện ăn uống thì không nên chỉ
toàn thịt cá, chỉ cần chọn những món có dinh dưỡng.
"Trong thôn trang có sữa dê không?"
Thê tử của Đằng Đại Gia hớn hở gật đầu, trong bụng Tư Tư đang mang thai
đứa cháu đầu lòng của Phạm gia, chẳng trách những hạ nhân này kích động
không thôi.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn nói: "Mỗi ngày một bát, nhất
định phải đun sôi."
Trong phòng, Tư Tư tựa vào người Uyển Nhi, khổ sở nói: "Ta không thích
uống sữa dê."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Uyển Nhi cầm bát ra khỏi phòng. Phạm Nhàn nhìn Tư Tư đang nằm trêngiường, ôn tồn nói: "Nàng nghỉ ngơi đi nhé."Bình thường Tư Tư vẫn ngủ ở gian ngoài của phòng ngủ chính tại khu saucủa Phạm phủ, nhưng hôm nay đại phu đột nhiên phát hiện có dấu hiệu mangthai, Liễu Thị đã đứng ra làm chủ chọn một số gian phòng thoáng đãng để côchuyển vào.Phạm Nhàn quay đầu ngắm nghía trang trí trong phòng, âm thầm cảm kíchLiễu Thị. Lúc quay sang nhìn gương mặt mệt mỏi trắng bệch của Tư Tư, tronglòng y lại dâng lên một chút ân hận, nhỏ giọng nói: "Lỗi là của ta, không ngờ talại là người cuối cùng được biết."Lúc này, với tư cách là chủ nhân của một gia đình, Phạm Nhàn nên thể hiệnvẻ ôn tồn, hân hoan và nói nhiều lời dịu dàng giúp bà bầu yên tâm. Nhưng mớinói được hai câu, y đã nghẹn lời, ngây ngốc nhìn gương mặt Tư Tư, một lúc lâusau vẫn không thể nói nên lời.Sau một khi im lặng một hồi, đôi mắt của Tư Tư đỏ hoe, cắn môi nói:"Thiếu gia, xem ra chàng không vui.""Làm gì có chuyện đấy?" Phạm Nhàn giật mình, mỉm cười nói: "Chẳng quaquá bất ngờ, chưa chuẩn bị tâm lý."Y cầm tay cô nương, nhẹ nhàng xoa nắn, mỉm cười nói: "Trong lòng ta,nàng vẫn là đại nha đầu luôn đứng bên cạnh ta mài mực thêm hương. Ta vẫnluôn cảm thấy chưa được bao lâukể từ khi chúng ta rời khỏi Đàm Châu... khôngngờ nàng sắp trở thành mẹ của em bé rồi.""Chúng ta đã rời khỏi Đàm Châu đã được ba năm rồi, thiếu gia ngốc nghếchcủa ta ơi."Tư Tư nín khóc mỉm cười , dựa nửa người vào giường, ánh mắt dịu dàngnhìn y. Cho dù là lúc đi chung ở cùng tại Giang Nam hay sau khi chính thức quacửa tại Đàm Châu, cô vẫn giữ thói quen gọi y là "thiếu gia", chưa từng thay đổi."Cho dù sau này ta trở thành ông già, chỉ e vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xongxuôi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ tay cô, nói: "Chuyện làm cha, đúng là có phầnđáng sợ.""Thiếu gia cái gì chẳng biết... mà việc sinh con lại là của nữ nhân.""Cái gì chẳng biết? Sinh con là việc của nữ nhân, nhưng dạy con thì là tráchnhiệm của nam nhân... Nuôi dạy một đứa trẻ lớn lên thành người, chuyện nàycòn khó khăn hơn cả sáng tác thơ ca hay đi giết người."Phạm Nhàn tự cười nhạo, nhẹ nhàng đưa tay vào trong chăn, vuốt ve cáibụng hơi nhô lên của Tư Tư, không nhịn được tự trách mình: "Vừa rồi phụ thânbảo đã bốn tháng rồi... Sao nàng không nói với ta... Cho dù nàng ngại ngùng,nhưng vẫn nên thông báo thiếu nãi nãi một tiếng chứ."Tư Tư cảm nhận bàn tay di chuyển trên bụng mình, hai gò má đỏ ửng, kéochăn lên tới cổ, nhẹ nhàng nói: "Ta sợ... ta là giả.""Mang thai đâu có chuyện thật giả." Phạm Nhàn nhắm mắt cảm nhận sựnhịp đập dưới lòng bàn tay, trong lòng dâng lên một số cảm xúc phức tạp, cóniềm vui, có nỗi sợ, một chút chua xót... Phải chăng trong bụng kia là con củamình?Trong lúc nhất thời y thực sự không thể tiếp thu được sự thật mình sắp làmcha, nỗi sợ hãi kia thậm chí còn lớn hơn cảm giác vui mừng. May mắn thay lúcnày y vẫn tỉnh táo, không đến mức để lộ ra trước mặt Tư Tư, nếu không chắcchắn cô nương mới lên làm mẹ này sẽ hận y bằng chết.Phạm Nhàn day day cái đầu đau âm ỉ, nói: "Bây giờ ta nên làm gì đây?"Tư Tư không nhịn được bật cười: "Thiếu gia, đương nhiên là lúc nào cần ănthì ăn, lúc nào cần ngủ thì ngủ. Không thể vì ta mang thai mà bắt thiếu gia bảovệ ngày đêm bên cạnh được."Phạm Nhàn đột nhiên dịu dàng nắm lấy cổ tay Tư Tư, đặt ngón tay lên trên,nhắm mắt lắng nghe mạch đập.Lúc này, Uyển Nhi vừa vặn đi vào, thấy tướng công đang bắt mạch cho TưTư, mở to đôi mắt hiếu kỳ hỏi: "Là con trai hay con gái?"Phạm Nhàn chậm rãi rút tay lại, mỉm cười nói: "Làm sao mà biết dễ như vậyđược, nàng nghĩ ngón tay ta là siêu âm à, làm sao nắm được chính xác?".o O o."Nắm được gì cơ?" Uyển Nhi và Tư Tư nghe từ ngữ mới mẻ này, đồng thờinhíu mày, không hiểu gì cả.Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, dặn dò Tư Tư về những việc cần chú ý hàngngày, đặc biệt là tránh không được để cảm lạnh, sau đó y ra ngoài cửa, gọi thêtử của Đằng Đại Gia tới, hướng dẫn cô một cách chi tiết. Về phần nữ hầu và hạnhân phải chọn những người có sức khỏe, chuyện ăn uống thì không nên chỉtoàn thịt cá, chỉ cần chọn những món có dinh dưỡng."Trong thôn trang có sữa dê không?"Thê tử của Đằng Đại Gia hớn hở gật đầu, trong bụng Tư Tư đang mang thaiđứa cháu đầu lòng của Phạm gia, chẳng trách những hạ nhân này kích độngkhông thôi.Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn nói: "Mỗi ngày một bát, nhấtđịnh phải đun sôi."Trong phòng, Tư Tư tựa vào người Uyển Nhi, khổ sở nói: "Ta không thíchuống sữa dê."