Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1041: Người làm cha mẹ 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, lúc trước khi cô mắc bệnh phổi cũng bịPhạm Nhàn ép uống sữa dê mỗi ngày. Mùi sữa dê thực sự khó chịu, cô khôngnhịn được bật cười, quay ra cửa nói: "Chẳng lẻ sữa dê này là tiên đan?"Phạm Nhàn quay lại cười nói: "Tuy không phải tiên đan nhưng thật sự rấtthứ tốt, chẳng qua là hơi nặng mùi một chút. Tư Tư nàng phải cố chịu đựng,kiên trì uống sữa vào."Lâm Uyển Nhi đột nhiên nhớ tới biện pháp mà Tứ Kỳ đã nghĩ ra lúc trước,vui vẻ nói: "Chuyện này cứ để Tứ Kỳ làm cho, không biết cô ấy cho thêm hạthạnh nhân hay là trà hoa nhài, hương vị hơi chát một chút nhưng lại loại bỏđược mùi hôi."Vừa nghe nói để Tứ Kỳ phục vụ chuyện ăn uống cho mình, Tư Tư đangnằm trên giường cảm thấy rất bất an. Cô vốn dĩ là đại nha hoàn có địa vị ngangbằng với Tứ Kỳ, nhưng giờ đang mang bầu, đãi ngộ đột nhiên tăng lên đáng kể.Cô thực sự không dám nhận, chỉ sợ mọi người từ trên xuống dưới trong phủ sẽnói xấu mình, cho nên vô thức muốn mở miệng từ chối.Phạm Nhàn xua tay, nói: "Trong hậu viện này không có nhiều lễ tiết giả tạonhư vậy, lúc nàng làm nha hoàn, chẳng phải ta vẫn đấm lưng cho nàng à... Cứđể Tứ Kỳ vất vả một chút, chẳng qua không biết cách này có hiệu quả haykhông."Tư Tư mặt đỏ, lại phát hiện ngoài cửa thấp thoáng gương mặt đắc ý của nhađầu Tứ Kỳ, nha đầu này cười nói: "Chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Khi đósữa dê hàng của tiểu thư đều do nô ti chuẩn bị, chỉ cần dùng vải lọc bã trà làđược."Uyển Nhi tức tối bật cười nhìn cô: "Xem ngươi đắc ý tới mức nào kìa."Tư Tư kiên trì gọi Phạm Nhàn là thiếu gia, Tứ Tỳ kiên trì gọi Uyển Nhi làtiểu thư. Trong nhà có một cặp chủ nhân nam nữ, cùng với hai đại nha hoànkiểu này, đúng là cách xưng hô có phần kỳ quái. Có lẽ cũng chỉ có loại namnhân mang kinh nghiệm từ kiếp trước như Phạm Nhàn mới có thể không màngtới chuyện danh phận. Cũng may là ba cô gái này đều có thể phối hợp với bướcchân của y, đây cũng là chuyện rất tốt."Lúc bình thường phải phơi nắng nhiều hơn, đừng tin vào những lời vớ vẩncủa mấy bà đỡ. Nếu không thông gió, ngồi trong nhà sẽ bị nghẹt chết đấy."Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một điều, rất nghiêm túc nói với thê tử của ĐằngĐại Gia và Uyển Nhi. Y biết nếu Liễu Thị nổi tính cổ hủ, chỉ có hai người nàymới có thể nói giúp Tư Tư vài lời."Phì phì..." Thê tử của Đằng Đại Gia vội vàng phì hai cái, nói: "Hôm nay làngày vui, sao lại nói ra từ ấy."Phạm Nhàn không để tâm, tự lẩm bẩm: "Phải đảm bảo có đủ rau củ và hoaquả, tuyệt đối không được để thiếu." Sau đó y quay đầu lại nói với Tư Tư: "Chodù không muốn ăn cũng phải cố ăn... Mấy món ăn vặt, nàng cứ bảo đám nhahoàn làm cho.""Được rồi được rồi." Thê tử của Đằng Đại Gia dày, tự mình tự tiện chặnmiệng của Phạm Nhàn lại, nói: "Dẫu sao cũng là đứa đầu tiên, sau này sẽ cònnhiều con cháu, nếu thiếu gia cứ luôn lo lắng dông dài như vậy, không khéođám hạ nhân chúng ta mệt chết mất."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lại cẩn thận an ủi Tư Tư một hồi, kể vài câu chuyện cười để côbuông lỏng tâm thần, sau đó dắt tay Uyển Nhi ra khỏi phòng. Hai người tùy tiệndạo chơi trong khu hậu viện phía sau, dọc đường thấy vài hạ nhân khá đắc lựctrong phủ đang vội vã đi qua, thấy hai người là nhanh chóng hành lễ. Chỉ cóđiều, trên gương mặt họ có vẻ hơi lúng túng."Họ đi đâu thế?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.Uyển Nhi mỉm cười nói: "Bọn họ đang tới chúc mừng Tư Tư, thấy thiếp...đương nhiên sẽ cảm thấy lúng túng.""Lúng túng cái gì?" Không phải Phạm Nhàn ngu dốt tới mức đó, y chỉ lolắng Uyển Nhi có khúc mắc gì đó trong lòng nên cố ý hỏi.Uyển Nhi lườm y một cái, tựa đầu vào vai y, nhỏ giọng nói: "Chàng nghĩsao?"Phạm Nhàn vỗ về đôi má mũm mĩm của cô, mỉm cười hỏi: "Thế nàng vui vẻthật hay chỉ giả vờ?"Gương mặt của Uyển Nhi vẫn còn nét trẻ con, nhưng toát lên vẻ thong dongcủa nữ chủ nhân, vẫn là ba chữ như trước: "Chàng nghĩ sao?"o O o"Ta căng thẳng lắm à?" Phạm Nhàn nắm tay Uyển Nhi, dắt cô đến ngồixuống trên chiếc ghế đá gần hòn giả sơn, ôm Uyển Nhi vào lòng. Nơi này vôcùng yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân. Uyển Nhi hơi ngượngngùng nhưng cũng để y làm theo ý mình."Không khéo còn đóng băng ấy."Uyển Nhi oán hận lẩm bẩm một câu, đột nhiên nghĩ về câu hỏi của y, suy tưmột lúc rồi mới ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt long lanh sang chăm chú nhìn y.Sau khi im lặng một lúc lâu cô mới nghiêm túc nói: "Đây cũng là câu mà thiếpmuốn hỏi chàng. Vì sao trên mặt chàng có vẻ không mấy vui mừng, thậm chí...có phần hơi căng thẳng, sợ hãi... Chàng lo lắng cái gì? Lo cho cảm nhận củathiếp ư? Chàng phải biết thiếp không phải loại người như vậy mà."
Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, lúc trước khi cô mắc bệnh phổi cũng bị
Phạm Nhàn ép uống sữa dê mỗi ngày. Mùi sữa dê thực sự khó chịu, cô không
nhịn được bật cười, quay ra cửa nói: "Chẳng lẻ sữa dê này là tiên đan?"
Phạm Nhàn quay lại cười nói: "Tuy không phải tiên đan nhưng thật sự rất
thứ tốt, chẳng qua là hơi nặng mùi một chút. Tư Tư nàng phải cố chịu đựng,
kiên trì uống sữa vào."
Lâm Uyển Nhi đột nhiên nhớ tới biện pháp mà Tứ Kỳ đã nghĩ ra lúc trước,
vui vẻ nói: "Chuyện này cứ để Tứ Kỳ làm cho, không biết cô ấy cho thêm hạt
hạnh nhân hay là trà hoa nhài, hương vị hơi chát một chút nhưng lại loại bỏ
được mùi hôi."
Vừa nghe nói để Tứ Kỳ phục vụ chuyện ăn uống cho mình, Tư Tư đang
nằm trên giường cảm thấy rất bất an. Cô vốn dĩ là đại nha hoàn có địa vị ngang
bằng với Tứ Kỳ, nhưng giờ đang mang bầu, đãi ngộ đột nhiên tăng lên đáng kể.
Cô thực sự không dám nhận, chỉ sợ mọi người từ trên xuống dưới trong phủ sẽ
nói xấu mình, cho nên vô thức muốn mở miệng từ chối.
Phạm Nhàn xua tay, nói: "Trong hậu viện này không có nhiều lễ tiết giả tạo
như vậy, lúc nàng làm nha hoàn, chẳng phải ta vẫn đấm lưng cho nàng à... Cứ
để Tứ Kỳ vất vả một chút, chẳng qua không biết cách này có hiệu quả hay
không."
Tư Tư mặt đỏ, lại phát hiện ngoài cửa thấp thoáng gương mặt đắc ý của nha
đầu Tứ Kỳ, nha đầu này cười nói: "Chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Khi đó
sữa dê hàng của tiểu thư đều do nô ti chuẩn bị, chỉ cần dùng vải lọc bã trà là
được."
Uyển Nhi tức tối bật cười nhìn cô: "Xem ngươi đắc ý tới mức nào kìa."
Tư Tư kiên trì gọi Phạm Nhàn là thiếu gia, Tứ Tỳ kiên trì gọi Uyển Nhi là
tiểu thư. Trong nhà có một cặp chủ nhân nam nữ, cùng với hai đại nha hoàn
kiểu này, đúng là cách xưng hô có phần kỳ quái. Có lẽ cũng chỉ có loại nam
nhân mang kinh nghiệm từ kiếp trước như Phạm Nhàn mới có thể không màng
tới chuyện danh phận. Cũng may là ba cô gái này đều có thể phối hợp với bước
chân của y, đây cũng là chuyện rất tốt.
"Lúc bình thường phải phơi nắng nhiều hơn, đừng tin vào những lời vớ vẩn
của mấy bà đỡ. Nếu không thông gió, ngồi trong nhà sẽ bị nghẹt chết đấy."
Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một điều, rất nghiêm túc nói với thê tử của Đằng
Đại Gia và Uyển Nhi. Y biết nếu Liễu Thị nổi tính cổ hủ, chỉ có hai người này
mới có thể nói giúp Tư Tư vài lời.
"Phì phì..." Thê tử của Đằng Đại Gia vội vàng phì hai cái, nói: "Hôm nay là
ngày vui, sao lại nói ra từ ấy."
Phạm Nhàn không để tâm, tự lẩm bẩm: "Phải đảm bảo có đủ rau củ và hoa
quả, tuyệt đối không được để thiếu." Sau đó y quay đầu lại nói với Tư Tư: "Cho
dù không muốn ăn cũng phải cố ăn... Mấy món ăn vặt, nàng cứ bảo đám nha
hoàn làm cho."
"Được rồi được rồi." Thê tử của Đằng Đại Gia dày, tự mình tự tiện chặn
miệng của Phạm Nhàn lại, nói: "Dẫu sao cũng là đứa đầu tiên, sau này sẽ còn
nhiều con cháu, nếu thiếu gia cứ luôn lo lắng dông dài như vậy, không khéo
đám hạ nhân chúng ta mệt chết mất."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lại cẩn thận an ủi Tư Tư một hồi, kể vài câu chuyện cười để cô
buông lỏng tâm thần, sau đó dắt tay Uyển Nhi ra khỏi phòng. Hai người tùy tiện
dạo chơi trong khu hậu viện phía sau, dọc đường thấy vài hạ nhân khá đắc lực
trong phủ đang vội vã đi qua, thấy hai người là nhanh chóng hành lễ. Chỉ có
điều, trên gương mặt họ có vẻ hơi lúng túng.
"Họ đi đâu thế?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.
Uyển Nhi mỉm cười nói: "Bọn họ đang tới chúc mừng Tư Tư, thấy thiếp...
đương nhiên sẽ cảm thấy lúng túng."
"Lúng túng cái gì?" Không phải Phạm Nhàn ngu dốt tới mức đó, y chỉ lo
lắng Uyển Nhi có khúc mắc gì đó trong lòng nên cố ý hỏi.
Uyển Nhi lườm y một cái, tựa đầu vào vai y, nhỏ giọng nói: "Chàng nghĩ
sao?"
Phạm Nhàn vỗ về đôi má mũm mĩm của cô, mỉm cười hỏi: "Thế nàng vui vẻ
thật hay chỉ giả vờ?"
Gương mặt của Uyển Nhi vẫn còn nét trẻ con, nhưng toát lên vẻ thong dong
của nữ chủ nhân, vẫn là ba chữ như trước: "Chàng nghĩ sao?"
o O o
"Ta căng thẳng lắm à?" Phạm Nhàn nắm tay Uyển Nhi, dắt cô đến ngồi
xuống trên chiếc ghế đá gần hòn giả sơn, ôm Uyển Nhi vào lòng. Nơi này vô
cùng yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân. Uyển Nhi hơi ngượng
ngùng nhưng cũng để y làm theo ý mình.
"Không khéo còn đóng băng ấy."
Uyển Nhi oán hận lẩm bẩm một câu, đột nhiên nghĩ về câu hỏi của y, suy tư
một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt long lanh sang chăm chú nhìn y.
Sau khi im lặng một lúc lâu cô mới nghiêm túc nói: "Đây cũng là câu mà thiếp
muốn hỏi chàng. Vì sao trên mặt chàng có vẻ không mấy vui mừng, thậm chí...
có phần hơi căng thẳng, sợ hãi... Chàng lo lắng cái gì? Lo cho cảm nhận của
thiếp ư? Chàng phải biết thiếp không phải loại người như vậy mà."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, lúc trước khi cô mắc bệnh phổi cũng bịPhạm Nhàn ép uống sữa dê mỗi ngày. Mùi sữa dê thực sự khó chịu, cô khôngnhịn được bật cười, quay ra cửa nói: "Chẳng lẻ sữa dê này là tiên đan?"Phạm Nhàn quay lại cười nói: "Tuy không phải tiên đan nhưng thật sự rấtthứ tốt, chẳng qua là hơi nặng mùi một chút. Tư Tư nàng phải cố chịu đựng,kiên trì uống sữa vào."Lâm Uyển Nhi đột nhiên nhớ tới biện pháp mà Tứ Kỳ đã nghĩ ra lúc trước,vui vẻ nói: "Chuyện này cứ để Tứ Kỳ làm cho, không biết cô ấy cho thêm hạthạnh nhân hay là trà hoa nhài, hương vị hơi chát một chút nhưng lại loại bỏđược mùi hôi."Vừa nghe nói để Tứ Kỳ phục vụ chuyện ăn uống cho mình, Tư Tư đangnằm trên giường cảm thấy rất bất an. Cô vốn dĩ là đại nha hoàn có địa vị ngangbằng với Tứ Kỳ, nhưng giờ đang mang bầu, đãi ngộ đột nhiên tăng lên đáng kể.Cô thực sự không dám nhận, chỉ sợ mọi người từ trên xuống dưới trong phủ sẽnói xấu mình, cho nên vô thức muốn mở miệng từ chối.Phạm Nhàn xua tay, nói: "Trong hậu viện này không có nhiều lễ tiết giả tạonhư vậy, lúc nàng làm nha hoàn, chẳng phải ta vẫn đấm lưng cho nàng à... Cứđể Tứ Kỳ vất vả một chút, chẳng qua không biết cách này có hiệu quả haykhông."Tư Tư mặt đỏ, lại phát hiện ngoài cửa thấp thoáng gương mặt đắc ý của nhađầu Tứ Kỳ, nha đầu này cười nói: "Chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả. Khi đósữa dê hàng của tiểu thư đều do nô ti chuẩn bị, chỉ cần dùng vải lọc bã trà làđược."Uyển Nhi tức tối bật cười nhìn cô: "Xem ngươi đắc ý tới mức nào kìa."Tư Tư kiên trì gọi Phạm Nhàn là thiếu gia, Tứ Tỳ kiên trì gọi Uyển Nhi làtiểu thư. Trong nhà có một cặp chủ nhân nam nữ, cùng với hai đại nha hoànkiểu này, đúng là cách xưng hô có phần kỳ quái. Có lẽ cũng chỉ có loại namnhân mang kinh nghiệm từ kiếp trước như Phạm Nhàn mới có thể không màngtới chuyện danh phận. Cũng may là ba cô gái này đều có thể phối hợp với bướcchân của y, đây cũng là chuyện rất tốt."Lúc bình thường phải phơi nắng nhiều hơn, đừng tin vào những lời vớ vẩncủa mấy bà đỡ. Nếu không thông gió, ngồi trong nhà sẽ bị nghẹt chết đấy."Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một điều, rất nghiêm túc nói với thê tử của ĐằngĐại Gia và Uyển Nhi. Y biết nếu Liễu Thị nổi tính cổ hủ, chỉ có hai người nàymới có thể nói giúp Tư Tư vài lời."Phì phì..." Thê tử của Đằng Đại Gia vội vàng phì hai cái, nói: "Hôm nay làngày vui, sao lại nói ra từ ấy."Phạm Nhàn không để tâm, tự lẩm bẩm: "Phải đảm bảo có đủ rau củ và hoaquả, tuyệt đối không được để thiếu." Sau đó y quay đầu lại nói với Tư Tư: "Chodù không muốn ăn cũng phải cố ăn... Mấy món ăn vặt, nàng cứ bảo đám nhahoàn làm cho.""Được rồi được rồi." Thê tử của Đằng Đại Gia dày, tự mình tự tiện chặnmiệng của Phạm Nhàn lại, nói: "Dẫu sao cũng là đứa đầu tiên, sau này sẽ cònnhiều con cháu, nếu thiếu gia cứ luôn lo lắng dông dài như vậy, không khéođám hạ nhân chúng ta mệt chết mất."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lại cẩn thận an ủi Tư Tư một hồi, kể vài câu chuyện cười để côbuông lỏng tâm thần, sau đó dắt tay Uyển Nhi ra khỏi phòng. Hai người tùy tiệndạo chơi trong khu hậu viện phía sau, dọc đường thấy vài hạ nhân khá đắc lựctrong phủ đang vội vã đi qua, thấy hai người là nhanh chóng hành lễ. Chỉ cóđiều, trên gương mặt họ có vẻ hơi lúng túng."Họ đi đâu thế?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.Uyển Nhi mỉm cười nói: "Bọn họ đang tới chúc mừng Tư Tư, thấy thiếp...đương nhiên sẽ cảm thấy lúng túng.""Lúng túng cái gì?" Không phải Phạm Nhàn ngu dốt tới mức đó, y chỉ lolắng Uyển Nhi có khúc mắc gì đó trong lòng nên cố ý hỏi.Uyển Nhi lườm y một cái, tựa đầu vào vai y, nhỏ giọng nói: "Chàng nghĩsao?"Phạm Nhàn vỗ về đôi má mũm mĩm của cô, mỉm cười hỏi: "Thế nàng vui vẻthật hay chỉ giả vờ?"Gương mặt của Uyển Nhi vẫn còn nét trẻ con, nhưng toát lên vẻ thong dongcủa nữ chủ nhân, vẫn là ba chữ như trước: "Chàng nghĩ sao?"o O o"Ta căng thẳng lắm à?" Phạm Nhàn nắm tay Uyển Nhi, dắt cô đến ngồixuống trên chiếc ghế đá gần hòn giả sơn, ôm Uyển Nhi vào lòng. Nơi này vôcùng yên tĩnh, không có tiếng bước chân của hạ nhân. Uyển Nhi hơi ngượngngùng nhưng cũng để y làm theo ý mình."Không khéo còn đóng băng ấy."Uyển Nhi oán hận lẩm bẩm một câu, đột nhiên nghĩ về câu hỏi của y, suy tưmột lúc rồi mới ngẩng đầu lên, đưa cặp mắt long lanh sang chăm chú nhìn y.Sau khi im lặng một lúc lâu cô mới nghiêm túc nói: "Đây cũng là câu mà thiếpmuốn hỏi chàng. Vì sao trên mặt chàng có vẻ không mấy vui mừng, thậm chí...có phần hơi căng thẳng, sợ hãi... Chàng lo lắng cái gì? Lo cho cảm nhận củathiếp ư? Chàng phải biết thiếp không phải loại người như vậy mà."