Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1048: Thái độ quyết định tất cả 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "An tâm?""Đúng, cho ta thêm nửa năm nữa là có thể giải quyết vấn đề khiến phu thêcác ngươi đau đầu." Phí Giới tươi cười nói: "Sau đó, ta buộc phải nhắc nhởngươi một điều, hạn trở về của ngươi sắp tới, đừng có lấy lý do Tư Tư mangthai mà trốn tránh việc trở lại Giang Nam."Dựa theo thái độ trong cung, có thể Phạm Nhàn sẽ bị giữ lại ở kinh đô vìviệc này, đây mới là điều mà Trần Bình Bình và Phí Giới thực sự lo lắng. Saukhi suy nghĩ một hồi, y gật đầu, loáng thoáng cảm thấy Trần Bình Bình và PhíGiới có vẻ không muốn y ở lại kinh đô quá lâu, hình như họ cũng nhận thấy cólẽ kinh đô sẽ xảy ra chuyện lớn.Cuối cùng, Phạm Nhàn không thể nhịn được nữa nữa, Phí Giới chính là sưphụ của y từ khi còn nhỏ, theo góc nhìn của y, lão là người khó có thể làm hạimình nhất trên cõi đời này. Y do dự một hồi rồi nói: "Có phải trong cung sắpxảy ra chuyện gì hay không?"Phí Giới nở nụ cười, nói: "Xảy ra chuyện gì được chứ?" Trong ánh mắt củalão lóe lên vẻ lo âu, nhưng lại giấu được ánh mắt Phạm Nhàn.Lão nhìn gương mặt của Phạm Nhàn vẫn thanh tịnh không chút bụi trần hệtnhư mười mấy năm về trước, không khỏi nhớ lại thời gian dẫn Phạm Nhàn đàomộ mổ xác, phẫu thuật moi ruột, trong lòng hắn thầm ảm đạm, nhẹ nhàng cườinói: "Sau này mà chỉ có một mình, phải thận trọng hơn một chút, đừng như lúccòn nhỏ, thường xuyên bị người khác lừa gạt."Phạm Nhàn thoáng ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vộivàng hỏi: "Tiên sinh nói vậy là có ý gì?"Phí Giới gãi đầu, không buồn không để ý đến việc bụi gàu bay tứ tung, nói:"Không có ý gì cả, chẳng qua ngươi cũng biết ta quanh năm suốt tháng đều langthang trong núi, ít khi ở bên cạnh ngươi... Ừm, về loại thuốc hút ấy, ta chưatừng giải thích rõ ràng với ngươi, đúng là là lỗi của ta."Phạm Nhàn cảm động, gấp rút nói: "Tiên sinh nói đi đâu vậy, không có ngàithì hai phu thê chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."Phí Giới cười khẽ, sau đó không nói thêm gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm sau vào cung tạ ơn, tuy trong lòng Phạm Nhàn không cam lòngnhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười thành khẩn cảm tạ, còn phải đi một lượtqua các cung điện. Đặc biệt là lúc ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, phải thểhiện rõ lòng biết ơn của mình, lại phủ thêm vẻ kích động và luống cuống khimới làm cha, biểu diễn cực kỳ đặc sắcDọc đường, cung điện đỏ chót đã không còn tuyết trắng, mang vẻ đẹp thanhnhã và yên tĩnh. Lúc này, Phạm Nhàn đang ngồi trong Đông Cung, trò chuyệncâu được câu chăng với Thái tử điện hạ trước mặt. Y nhìn vị Thái tử ĐôngCung trong trang phục màu vàng nhạt, nhìn gương mặt tỏ ra rất thành khẩn củahắn, nghĩ về những điều sắp xảy ra không lâu sau, không hiểu vì sao trong lònglại dâng lên chút áy náy.Lúc này Thái tử đang khuyên y và cô cô, tức là nhạc mẫu của y nên hòagiải, có thể thấy Thái tử nói rất chân thành, chẳng qua không biết hắn đangđứng trên lập trường của Phạm Nhàn hay Trưởng công chúa để xem xết vấn đề."Cứ quên chuyện lúc trước đi, cũng như những lời bản cung đã nói vớingươi lúc ở Bão Nguyệt lâu. Chuyện của đời trước, sao lại phải ảnh hưởng đếnchúng ta ở hiện tại?"Thái tử vừa nói với vẻ bình tĩnh, vừa vỗ nhẹ lên vai Phạm Nhàn.o O oLợi ích lớn đến đâu sẽ sản sinh lời nói dối lớn cỡ đó, cũng bồi dưỡng đượcdiễn viên xuất sắc tương ứng. Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng điều này. Đứngtrong triều đình, mọi người thăm dò lẫn nhau đều là xoay quanh quyền sở hữucủa chiếc ghế kia, đây là lợi ích lớn nhất trên cõi đời màu, vì vậy cho dù Thái tửcó nói dối ngay trước mặt y cũng không có gì đáng ngạc nhiên.Vấn đề nằm ở chỗ Phạm Nhàn hoàn toàn không biết được rốt cuộc lời nóicủa Thái tử cuối cùng có bao nhiêu phần là thật, nếu như đặt chính mình vào vịtrí của Thái tử, liệu có đưa ra lời hứa hẹn như vậy không?Bỏ qua chuyện trước kia?Với địa vị của Thái tử, tình thương của Thái hậu, và mối quan hệ bí mật vớiTrưởng công chúa mà không ai biết, nếu có thêm sự ủng hộ từ Giám Sát viện vàNội Khố của Phạm Nhàn, tương lai không ai có thể ngăn cản hắn lên ngôi. Chonên nếu có thể thuyết phục Phạm Nhàn ủng hộ, dường như Thái tử có thể hysinh tương ứng.Có điều với những trải nghiệm và hiểu biết về cuộc đời của Phạm Nhàn, ytin không thể có giao dịch như vậy được, trừ phi Thái tử thực sự trở thành mộtkẻ không cha không mẹ. Nhưng nếu đối phương thực sự trở thành loại ngườinhư vậy, làm sao Phạm Nhàn dám ngồi chung với hắn?Y và Thái tử trò chuyện thân mật, đôi khi lại nhớ tới lúc mới đến kinh đô,nhớ tới thái độ thân thiện và vài câu chuyện của vị Thái tử Đông Cung này, tầngmây phức tạp trong lòng y ngày càng dày thêm.

"An tâm?"

"Đúng, cho ta thêm nửa năm nữa là có thể giải quyết vấn đề khiến phu thê

các ngươi đau đầu." Phí Giới tươi cười nói: "Sau đó, ta buộc phải nhắc nhở

ngươi một điều, hạn trở về của ngươi sắp tới, đừng có lấy lý do Tư Tư mang

thai mà trốn tránh việc trở lại Giang Nam."

Dựa theo thái độ trong cung, có thể Phạm Nhàn sẽ bị giữ lại ở kinh đô vì

việc này, đây mới là điều mà Trần Bình Bình và Phí Giới thực sự lo lắng. Sau

khi suy nghĩ một hồi, y gật đầu, loáng thoáng cảm thấy Trần Bình Bình và Phí

Giới có vẻ không muốn y ở lại kinh đô quá lâu, hình như họ cũng nhận thấy có

lẽ kinh đô sẽ xảy ra chuyện lớn.

Cuối cùng, Phạm Nhàn không thể nhịn được nữa nữa, Phí Giới chính là sư

phụ của y từ khi còn nhỏ, theo góc nhìn của y, lão là người khó có thể làm hại

mình nhất trên cõi đời này. Y do dự một hồi rồi nói: "Có phải trong cung sắp

xảy ra chuyện gì hay không?"

Phí Giới nở nụ cười, nói: "Xảy ra chuyện gì được chứ?" Trong ánh mắt của

lão lóe lên vẻ lo âu, nhưng lại giấu được ánh mắt Phạm Nhàn.

Lão nhìn gương mặt của Phạm Nhàn vẫn thanh tịnh không chút bụi trần hệt

như mười mấy năm về trước, không khỏi nhớ lại thời gian dẫn Phạm Nhàn đào

mộ mổ xác, phẫu thuật moi ruột, trong lòng hắn thầm ảm đạm, nhẹ nhàng cười

nói: "Sau này mà chỉ có một mình, phải thận trọng hơn một chút, đừng như lúc

còn nhỏ, thường xuyên bị người khác lừa gạt."

Phạm Nhàn thoáng ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vội

vàng hỏi: "Tiên sinh nói vậy là có ý gì?"

Phí Giới gãi đầu, không buồn không để ý đến việc bụi gàu bay tứ tung, nói:

"Không có ý gì cả, chẳng qua ngươi cũng biết ta quanh năm suốt tháng đều lang

thang trong núi, ít khi ở bên cạnh ngươi... Ừm, về loại thuốc hút ấy, ta chưa

từng giải thích rõ ràng với ngươi, đúng là là lỗi của ta."

Phạm Nhàn cảm động, gấp rút nói: "Tiên sinh nói đi đâu vậy, không có ngài

thì hai phu thê chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."

Phí Giới cười khẽ, sau đó không nói thêm gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm sau vào cung tạ ơn, tuy trong lòng Phạm Nhàn không cam lòng

nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười thành khẩn cảm tạ, còn phải đi một lượt

qua các cung điện. Đặc biệt là lúc ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, phải thể

hiện rõ lòng biết ơn của mình, lại phủ thêm vẻ kích động và luống cuống khi

mới làm cha, biểu diễn cực kỳ đặc sắc

Dọc đường, cung điện đỏ chót đã không còn tuyết trắng, mang vẻ đẹp thanh

nhã và yên tĩnh. Lúc này, Phạm Nhàn đang ngồi trong Đông Cung, trò chuyện

câu được câu chăng với Thái tử điện hạ trước mặt. Y nhìn vị Thái tử Đông

Cung trong trang phục màu vàng nhạt, nhìn gương mặt tỏ ra rất thành khẩn của

hắn, nghĩ về những điều sắp xảy ra không lâu sau, không hiểu vì sao trong lòng

lại dâng lên chút áy náy.

Lúc này Thái tử đang khuyên y và cô cô, tức là nhạc mẫu của y nên hòa

giải, có thể thấy Thái tử nói rất chân thành, chẳng qua không biết hắn đang

đứng trên lập trường của Phạm Nhàn hay Trưởng công chúa để xem xết vấn đề.

"Cứ quên chuyện lúc trước đi, cũng như những lời bản cung đã nói với

ngươi lúc ở Bão Nguyệt lâu. Chuyện của đời trước, sao lại phải ảnh hưởng đến

chúng ta ở hiện tại?"

Thái tử vừa nói với vẻ bình tĩnh, vừa vỗ nhẹ lên vai Phạm Nhàn.

o O o

Lợi ích lớn đến đâu sẽ sản sinh lời nói dối lớn cỡ đó, cũng bồi dưỡng được

diễn viên xuất sắc tương ứng. Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng điều này. Đứng

trong triều đình, mọi người thăm dò lẫn nhau đều là xoay quanh quyền sở hữu

của chiếc ghế kia, đây là lợi ích lớn nhất trên cõi đời màu, vì vậy cho dù Thái tử

có nói dối ngay trước mặt y cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Vấn đề nằm ở chỗ Phạm Nhàn hoàn toàn không biết được rốt cuộc lời nói

của Thái tử cuối cùng có bao nhiêu phần là thật, nếu như đặt chính mình vào vị

trí của Thái tử, liệu có đưa ra lời hứa hẹn như vậy không?

Bỏ qua chuyện trước kia?

Với địa vị của Thái tử, tình thương của Thái hậu, và mối quan hệ bí mật với

Trưởng công chúa mà không ai biết, nếu có thêm sự ủng hộ từ Giám Sát viện và

Nội Khố của Phạm Nhàn, tương lai không ai có thể ngăn cản hắn lên ngôi. Cho

nên nếu có thể thuyết phục Phạm Nhàn ủng hộ, dường như Thái tử có thể hy

sinh tương ứng.

Có điều với những trải nghiệm và hiểu biết về cuộc đời của Phạm Nhàn, y

tin không thể có giao dịch như vậy được, trừ phi Thái tử thực sự trở thành một

kẻ không cha không mẹ. Nhưng nếu đối phương thực sự trở thành loại người

như vậy, làm sao Phạm Nhàn dám ngồi chung với hắn?

Y và Thái tử trò chuyện thân mật, đôi khi lại nhớ tới lúc mới đến kinh đô,

nhớ tới thái độ thân thiện và vài câu chuyện của vị Thái tử Đông Cung này, tầng

mây phức tạp trong lòng y ngày càng dày thêm.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "An tâm?""Đúng, cho ta thêm nửa năm nữa là có thể giải quyết vấn đề khiến phu thêcác ngươi đau đầu." Phí Giới tươi cười nói: "Sau đó, ta buộc phải nhắc nhởngươi một điều, hạn trở về của ngươi sắp tới, đừng có lấy lý do Tư Tư mangthai mà trốn tránh việc trở lại Giang Nam."Dựa theo thái độ trong cung, có thể Phạm Nhàn sẽ bị giữ lại ở kinh đô vìviệc này, đây mới là điều mà Trần Bình Bình và Phí Giới thực sự lo lắng. Saukhi suy nghĩ một hồi, y gật đầu, loáng thoáng cảm thấy Trần Bình Bình và PhíGiới có vẻ không muốn y ở lại kinh đô quá lâu, hình như họ cũng nhận thấy cólẽ kinh đô sẽ xảy ra chuyện lớn.Cuối cùng, Phạm Nhàn không thể nhịn được nữa nữa, Phí Giới chính là sưphụ của y từ khi còn nhỏ, theo góc nhìn của y, lão là người khó có thể làm hạimình nhất trên cõi đời này. Y do dự một hồi rồi nói: "Có phải trong cung sắpxảy ra chuyện gì hay không?"Phí Giới nở nụ cười, nói: "Xảy ra chuyện gì được chứ?" Trong ánh mắt củalão lóe lên vẻ lo âu, nhưng lại giấu được ánh mắt Phạm Nhàn.Lão nhìn gương mặt của Phạm Nhàn vẫn thanh tịnh không chút bụi trần hệtnhư mười mấy năm về trước, không khỏi nhớ lại thời gian dẫn Phạm Nhàn đàomộ mổ xác, phẫu thuật moi ruột, trong lòng hắn thầm ảm đạm, nhẹ nhàng cườinói: "Sau này mà chỉ có một mình, phải thận trọng hơn một chút, đừng như lúccòn nhỏ, thường xuyên bị người khác lừa gạt."Phạm Nhàn thoáng ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vộivàng hỏi: "Tiên sinh nói vậy là có ý gì?"Phí Giới gãi đầu, không buồn không để ý đến việc bụi gàu bay tứ tung, nói:"Không có ý gì cả, chẳng qua ngươi cũng biết ta quanh năm suốt tháng đều langthang trong núi, ít khi ở bên cạnh ngươi... Ừm, về loại thuốc hút ấy, ta chưatừng giải thích rõ ràng với ngươi, đúng là là lỗi của ta."Phạm Nhàn cảm động, gấp rút nói: "Tiên sinh nói đi đâu vậy, không có ngàithì hai phu thê chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi."Phí Giới cười khẽ, sau đó không nói thêm gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm sau vào cung tạ ơn, tuy trong lòng Phạm Nhàn không cam lòngnhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười thành khẩn cảm tạ, còn phải đi một lượtqua các cung điện. Đặc biệt là lúc ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, phải thểhiện rõ lòng biết ơn của mình, lại phủ thêm vẻ kích động và luống cuống khimới làm cha, biểu diễn cực kỳ đặc sắcDọc đường, cung điện đỏ chót đã không còn tuyết trắng, mang vẻ đẹp thanhnhã và yên tĩnh. Lúc này, Phạm Nhàn đang ngồi trong Đông Cung, trò chuyệncâu được câu chăng với Thái tử điện hạ trước mặt. Y nhìn vị Thái tử ĐôngCung trong trang phục màu vàng nhạt, nhìn gương mặt tỏ ra rất thành khẩn củahắn, nghĩ về những điều sắp xảy ra không lâu sau, không hiểu vì sao trong lònglại dâng lên chút áy náy.Lúc này Thái tử đang khuyên y và cô cô, tức là nhạc mẫu của y nên hòagiải, có thể thấy Thái tử nói rất chân thành, chẳng qua không biết hắn đangđứng trên lập trường của Phạm Nhàn hay Trưởng công chúa để xem xết vấn đề."Cứ quên chuyện lúc trước đi, cũng như những lời bản cung đã nói vớingươi lúc ở Bão Nguyệt lâu. Chuyện của đời trước, sao lại phải ảnh hưởng đếnchúng ta ở hiện tại?"Thái tử vừa nói với vẻ bình tĩnh, vừa vỗ nhẹ lên vai Phạm Nhàn.o O oLợi ích lớn đến đâu sẽ sản sinh lời nói dối lớn cỡ đó, cũng bồi dưỡng đượcdiễn viên xuất sắc tương ứng. Phạm Nhàn cực kỳ tin tưởng điều này. Đứngtrong triều đình, mọi người thăm dò lẫn nhau đều là xoay quanh quyền sở hữucủa chiếc ghế kia, đây là lợi ích lớn nhất trên cõi đời màu, vì vậy cho dù Thái tửcó nói dối ngay trước mặt y cũng không có gì đáng ngạc nhiên.Vấn đề nằm ở chỗ Phạm Nhàn hoàn toàn không biết được rốt cuộc lời nóicủa Thái tử cuối cùng có bao nhiêu phần là thật, nếu như đặt chính mình vào vịtrí của Thái tử, liệu có đưa ra lời hứa hẹn như vậy không?Bỏ qua chuyện trước kia?Với địa vị của Thái tử, tình thương của Thái hậu, và mối quan hệ bí mật vớiTrưởng công chúa mà không ai biết, nếu có thêm sự ủng hộ từ Giám Sát viện vàNội Khố của Phạm Nhàn, tương lai không ai có thể ngăn cản hắn lên ngôi. Chonên nếu có thể thuyết phục Phạm Nhàn ủng hộ, dường như Thái tử có thể hysinh tương ứng.Có điều với những trải nghiệm và hiểu biết về cuộc đời của Phạm Nhàn, ytin không thể có giao dịch như vậy được, trừ phi Thái tử thực sự trở thành mộtkẻ không cha không mẹ. Nhưng nếu đối phương thực sự trở thành loại ngườinhư vậy, làm sao Phạm Nhàn dám ngồi chung với hắn?Y và Thái tử trò chuyện thân mật, đôi khi lại nhớ tới lúc mới đến kinh đô,nhớ tới thái độ thân thiện và vài câu chuyện của vị Thái tử Đông Cung này, tầngmây phức tạp trong lòng y ngày càng dày thêm.

Chương 1048: Thái độ quyết định tất cả 1