Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1049: Thái độ quyết định tất cả 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Uyển Nhi muội muội có khỏe không?"Y đi qua đi lại trong hoàng cung lâu như vậy, chỉ có Thái tử Đông Cung làngười đầu tiên hỏi thẳng Uyển Nhi có khỏe không, câu hỏi rất trực tiếp.Phạm Nhàn mỉm cười, tinh thần lại hơi ngây ngẩn, nói chuyện với Thái tửmột cách lơ đãng. Ánh mắt y lại dừng trên gò má đối phương, chăm chú quansát, dần dần nhận ra những chi tiết mà trước đây mình không để ý đến.Thái tử rất cô đơn, rất đáng thương..o O o .Từ Đông Cung đi ra ngoài cung, bấy giờ mặt trời chiều đã từ từ lặn xuống.Ánh sáng màu đỏ nhạt của hoàng hôn chiếu rọi lên bức bình tường đỏ tươi củacung điện, từ từ lan rộng, khiến cho những bụi cây giá lạnh xung quanh vànhững kiến trúc hùng vĩ của cung điện đều được phủ thêm một màu đỏ, mộtmàu đỏ không hề may mắn.Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, gương mặt bình tĩnh, như đang suy tư.Tất cả suy nghĩ hôm nay đều là về Thái tử, đúng như cảm giác trong mộtkhoảnh khắc lúc trước, lúc này nhìn kỹ lại Phạm Nhàn mới nhận ra, trong sốnăm hoàng tử kể cả bản thân mình, thật ra người đáng thương nhất lại là Tháitử. Vị Thái tử Đông Cung này chỉ lớn tuổi hơn mình một chút. Trước khi mìnhsinh ra, gia Diệp gia đã diệt vong, vậy còn Thái tử thì sao?.o O o .Bốn năm sau khi Diệp gia bị hủy diệt, đêm tanh máu tại kinh đô. Gia tộcbên nhà ngoại của Thái tử bị tàn sát tới tận cùng, ông ngoại của hắn bị phụ thânmình giết chết, số người thân mất đi của hắn còn hơn xa chính mình. Từ đó trởđi, Thái tử sống một mình cô độc trong cung, luôn trong tình trạng căng thẳngbất an, người duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu và Hoàng hậu yêu thươnghắn.Không, Hoàng hậu không tính, đúng xác như lời phụ thân đã nói năm xưa,Hoàng đế không phế hậu hay thay người, chính là vì Hoàng hậu vô cùng nguxuẩn. Họ hàng bên ngoại bị sát hại tới tận cùng, tình cảnh như vậy chính là điềuHoàng đế đang cần.Chỗ dựa duy nhất của Thái chỉ có Thái hậu, còn khi hắn dần dần lớn lên, domôi trường cung đình và ký ức sâu sắc của Hoàng hậu về sự kiện năm đã tạonên tính cách trung dung và có phần nhút nhát của vị Thái tử này. Hắn không cóbằng hữu, cũng không thể có bằng hữu, chỉ có im lặng.Nhưng Hoàng đế của Khánh Quốc không muốn người kế nhiệm mà mìnhlựa chọn lúc nào cũng chỉ biết im lặng như vậy, cho nên hắn đã đẩy Nhị hoàngtử ra, định mài giũa Thái tử này sắc bén hơn một chút, cuối cùng lại đẩy PhạmNhàn ra, đánh bại Nhị hoàng tử, tiếp tục mài giũa Thái tử.Cuộc sống dị dạng như vậy, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề tâm lý.Im lặng với im lặng, không phải bùng nổ trong im lặng thì sẽ là biến tháitrong im lặng. Có vẻ như Thái tử đã chọn cái sau, nhưng dường như bản chấtthực sự của hắn không đáng sợ đến vậy.Phạm Nhàn đi dưới bức tường hoàng cung, quay đầu lại nhìn Thái Cực đạiđiện nguy nga tráng lệ tỏa hào quang rực rỡ như ánh lửa. Y híp mắt lại, thở dàitrong lòng, sao ta lại phải đứng đối lập với ngươi cơ chứ?Nếu đem Thái tử và Nhị hoàng tử ra so sánh, thật ra Phạm Nhàn càngnghiêng về phía Thái tử hơn một chút, bởi vì hắn hiểu rõ sự vô tình dưới vẻ mặtdịu dàng của Nhị hoàng tử.Nhưng mà hắn có thể thử đánh Nhị hoàng tử rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bảovệ tính mạng của đối phương, nhưng lại không thể dùng cách tương tự đối vớiThái tử. Bởi vì địa vị của Thái tử quá đặc biệt, hoặc là hắn trở thành rồng baytrong mây mây, hoặc hắn phải đầm đìa máu me rớt xuống suối vàng.Nhị hoàng tử nhất định phải hành động mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàngđế, do đó hắn đã tạo cho Phạm Nhàn quá nhiều cơ hội. Thái tử thì hoàn toànngược lại, hắn không hề làm gì, cũng không cần làm gì là có thể rất tự nhiên kếthừa ngôi báu. Một khi Thái tử hiểu được điều này, hắn sẽ giữ được sự bình tĩnhthông tuệ như đã thể hiện trong suốt một năm qua, lạnh lùng chứng kiến mọithứ qua đi.Có điều, bình tĩnh không đồng nghĩa với khoan dung. Nếu như Phạm Nhànbị thái độ giả dối này lừa gạt, mềm lòng nhẹ dạ, một khi đối phương thật sự lênngôi, thứ nghênh đón Phạm Nhàn sẽ là Hoàng hậu điên cuồng truy sát báo thù,cùng với Trưởng công chúa vô tình thanh trừng.Khi ấy, liệu Thái tử còn có thể thương tiếc tính mạng mình?Có điều Nhị hoàng tử không bị Phạm Nhàn đánh ngã, Thái tử cũng xônglên... Y ta nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, để cõi lòng mình trở nên lạnh giá nhưbăng, cứng rắn như đá, thầm nghĩ , thời thế hiện giờ muốn sống sót cũng chẳngdễ dàng gì, ngươi đừng trách ta.Cuối cùng y liếc mắt nhìn về phía hoàng cung sáng rực như đang bị lửacháy, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Thực ra căn nguyên của tất cả những thứ nàychính là người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng kia.

"Uyển Nhi muội muội có khỏe không?"

Y đi qua đi lại trong hoàng cung lâu như vậy, chỉ có Thái tử Đông Cung là

người đầu tiên hỏi thẳng Uyển Nhi có khỏe không, câu hỏi rất trực tiếp.

Phạm Nhàn mỉm cười, tinh thần lại hơi ngây ngẩn, nói chuyện với Thái tử

một cách lơ đãng. Ánh mắt y lại dừng trên gò má đối phương, chăm chú quan

sát, dần dần nhận ra những chi tiết mà trước đây mình không để ý đến.

Thái tử rất cô đơn, rất đáng thương.

.o O o .

Từ Đông Cung đi ra ngoài cung, bấy giờ mặt trời chiều đã từ từ lặn xuống.

Ánh sáng màu đỏ nhạt của hoàng hôn chiếu rọi lên bức bình tường đỏ tươi của

cung điện, từ từ lan rộng, khiến cho những bụi cây giá lạnh xung quanh và

những kiến trúc hùng vĩ của cung điện đều được phủ thêm một màu đỏ, một

màu đỏ không hề may mắn.

Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, gương mặt bình tĩnh, như đang suy tư.

Tất cả suy nghĩ hôm nay đều là về Thái tử, đúng như cảm giác trong một

khoảnh khắc lúc trước, lúc này nhìn kỹ lại Phạm Nhàn mới nhận ra, trong số

năm hoàng tử kể cả bản thân mình, thật ra người đáng thương nhất lại là Thái

tử. Vị Thái tử Đông Cung này chỉ lớn tuổi hơn mình một chút. Trước khi mình

sinh ra, gia Diệp gia đã diệt vong, vậy còn Thái tử thì sao?

.o O o .

Bốn năm sau khi Diệp gia bị hủy diệt, đêm tanh máu tại kinh đô. Gia tộc

bên nhà ngoại của Thái tử bị tàn sát tới tận cùng, ông ngoại của hắn bị phụ thân

mình giết chết, số người thân mất đi của hắn còn hơn xa chính mình. Từ đó trở

đi, Thái tử sống một mình cô độc trong cung, luôn trong tình trạng căng thẳng

bất an, người duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu và Hoàng hậu yêu thương

hắn.

Không, Hoàng hậu không tính, đúng xác như lời phụ thân đã nói năm xưa,

Hoàng đế không phế hậu hay thay người, chính là vì Hoàng hậu vô cùng ngu

xuẩn. Họ hàng bên ngoại bị sát hại tới tận cùng, tình cảnh như vậy chính là điều

Hoàng đế đang cần.

Chỗ dựa duy nhất của Thái chỉ có Thái hậu, còn khi hắn dần dần lớn lên, do

môi trường cung đình và ký ức sâu sắc của Hoàng hậu về sự kiện năm đã tạo

nên tính cách trung dung và có phần nhút nhát của vị Thái tử này. Hắn không có

bằng hữu, cũng không thể có bằng hữu, chỉ có im lặng.

Nhưng Hoàng đế của Khánh Quốc không muốn người kế nhiệm mà mình

lựa chọn lúc nào cũng chỉ biết im lặng như vậy, cho nên hắn đã đẩy Nhị hoàng

tử ra, định mài giũa Thái tử này sắc bén hơn một chút, cuối cùng lại đẩy Phạm

Nhàn ra, đánh bại Nhị hoàng tử, tiếp tục mài giũa Thái tử.

Cuộc sống dị dạng như vậy, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề tâm lý.

Im lặng với im lặng, không phải bùng nổ trong im lặng thì sẽ là biến thái

trong im lặng. Có vẻ như Thái tử đã chọn cái sau, nhưng dường như bản chất

thực sự của hắn không đáng sợ đến vậy.

Phạm Nhàn đi dưới bức tường hoàng cung, quay đầu lại nhìn Thái Cực đại

điện nguy nga tráng lệ tỏa hào quang rực rỡ như ánh lửa. Y híp mắt lại, thở dài

trong lòng, sao ta lại phải đứng đối lập với ngươi cơ chứ?

Nếu đem Thái tử và Nhị hoàng tử ra so sánh, thật ra Phạm Nhàn càng

nghiêng về phía Thái tử hơn một chút, bởi vì hắn hiểu rõ sự vô tình dưới vẻ mặt

dịu dàng của Nhị hoàng tử.

Nhưng mà hắn có thể thử đánh Nhị hoàng tử rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bảo

vệ tính mạng của đối phương, nhưng lại không thể dùng cách tương tự đối với

Thái tử. Bởi vì địa vị của Thái tử quá đặc biệt, hoặc là hắn trở thành rồng bay

trong mây mây, hoặc hắn phải đầm đìa máu me rớt xuống suối vàng.

Nhị hoàng tử nhất định phải hành động mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng

đế, do đó hắn đã tạo cho Phạm Nhàn quá nhiều cơ hội. Thái tử thì hoàn toàn

ngược lại, hắn không hề làm gì, cũng không cần làm gì là có thể rất tự nhiên kế

thừa ngôi báu. Một khi Thái tử hiểu được điều này, hắn sẽ giữ được sự bình tĩnh

thông tuệ như đã thể hiện trong suốt một năm qua, lạnh lùng chứng kiến mọi

thứ qua đi.

Có điều, bình tĩnh không đồng nghĩa với khoan dung. Nếu như Phạm Nhàn

bị thái độ giả dối này lừa gạt, mềm lòng nhẹ dạ, một khi đối phương thật sự lên

ngôi, thứ nghênh đón Phạm Nhàn sẽ là Hoàng hậu điên cuồng truy sát báo thù,

cùng với Trưởng công chúa vô tình thanh trừng.

Khi ấy, liệu Thái tử còn có thể thương tiếc tính mạng mình?

Có điều Nhị hoàng tử không bị Phạm Nhàn đánh ngã, Thái tử cũng xông

lên... Y ta nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, để cõi lòng mình trở nên lạnh giá như

băng, cứng rắn như đá, thầm nghĩ , thời thế hiện giờ muốn sống sót cũng chẳng

dễ dàng gì, ngươi đừng trách ta.

Cuối cùng y liếc mắt nhìn về phía hoàng cung sáng rực như đang bị lửa

cháy, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Thực ra căn nguyên của tất cả những thứ này

chính là người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng kia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Uyển Nhi muội muội có khỏe không?"Y đi qua đi lại trong hoàng cung lâu như vậy, chỉ có Thái tử Đông Cung làngười đầu tiên hỏi thẳng Uyển Nhi có khỏe không, câu hỏi rất trực tiếp.Phạm Nhàn mỉm cười, tinh thần lại hơi ngây ngẩn, nói chuyện với Thái tửmột cách lơ đãng. Ánh mắt y lại dừng trên gò má đối phương, chăm chú quansát, dần dần nhận ra những chi tiết mà trước đây mình không để ý đến.Thái tử rất cô đơn, rất đáng thương..o O o .Từ Đông Cung đi ra ngoài cung, bấy giờ mặt trời chiều đã từ từ lặn xuống.Ánh sáng màu đỏ nhạt của hoàng hôn chiếu rọi lên bức bình tường đỏ tươi củacung điện, từ từ lan rộng, khiến cho những bụi cây giá lạnh xung quanh vànhững kiến trúc hùng vĩ của cung điện đều được phủ thêm một màu đỏ, mộtmàu đỏ không hề may mắn.Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, gương mặt bình tĩnh, như đang suy tư.Tất cả suy nghĩ hôm nay đều là về Thái tử, đúng như cảm giác trong mộtkhoảnh khắc lúc trước, lúc này nhìn kỹ lại Phạm Nhàn mới nhận ra, trong sốnăm hoàng tử kể cả bản thân mình, thật ra người đáng thương nhất lại là Tháitử. Vị Thái tử Đông Cung này chỉ lớn tuổi hơn mình một chút. Trước khi mìnhsinh ra, gia Diệp gia đã diệt vong, vậy còn Thái tử thì sao?.o O o .Bốn năm sau khi Diệp gia bị hủy diệt, đêm tanh máu tại kinh đô. Gia tộcbên nhà ngoại của Thái tử bị tàn sát tới tận cùng, ông ngoại của hắn bị phụ thânmình giết chết, số người thân mất đi của hắn còn hơn xa chính mình. Từ đó trởđi, Thái tử sống một mình cô độc trong cung, luôn trong tình trạng căng thẳngbất an, người duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu và Hoàng hậu yêu thươnghắn.Không, Hoàng hậu không tính, đúng xác như lời phụ thân đã nói năm xưa,Hoàng đế không phế hậu hay thay người, chính là vì Hoàng hậu vô cùng nguxuẩn. Họ hàng bên ngoại bị sát hại tới tận cùng, tình cảnh như vậy chính là điềuHoàng đế đang cần.Chỗ dựa duy nhất của Thái chỉ có Thái hậu, còn khi hắn dần dần lớn lên, domôi trường cung đình và ký ức sâu sắc của Hoàng hậu về sự kiện năm đã tạonên tính cách trung dung và có phần nhút nhát của vị Thái tử này. Hắn không cóbằng hữu, cũng không thể có bằng hữu, chỉ có im lặng.Nhưng Hoàng đế của Khánh Quốc không muốn người kế nhiệm mà mìnhlựa chọn lúc nào cũng chỉ biết im lặng như vậy, cho nên hắn đã đẩy Nhị hoàngtử ra, định mài giũa Thái tử này sắc bén hơn một chút, cuối cùng lại đẩy PhạmNhàn ra, đánh bại Nhị hoàng tử, tiếp tục mài giũa Thái tử.Cuộc sống dị dạng như vậy, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề tâm lý.Im lặng với im lặng, không phải bùng nổ trong im lặng thì sẽ là biến tháitrong im lặng. Có vẻ như Thái tử đã chọn cái sau, nhưng dường như bản chấtthực sự của hắn không đáng sợ đến vậy.Phạm Nhàn đi dưới bức tường hoàng cung, quay đầu lại nhìn Thái Cực đạiđiện nguy nga tráng lệ tỏa hào quang rực rỡ như ánh lửa. Y híp mắt lại, thở dàitrong lòng, sao ta lại phải đứng đối lập với ngươi cơ chứ?Nếu đem Thái tử và Nhị hoàng tử ra so sánh, thật ra Phạm Nhàn càngnghiêng về phía Thái tử hơn một chút, bởi vì hắn hiểu rõ sự vô tình dưới vẻ mặtdịu dàng của Nhị hoàng tử.Nhưng mà hắn có thể thử đánh Nhị hoàng tử rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bảovệ tính mạng của đối phương, nhưng lại không thể dùng cách tương tự đối vớiThái tử. Bởi vì địa vị của Thái tử quá đặc biệt, hoặc là hắn trở thành rồng baytrong mây mây, hoặc hắn phải đầm đìa máu me rớt xuống suối vàng.Nhị hoàng tử nhất định phải hành động mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàngđế, do đó hắn đã tạo cho Phạm Nhàn quá nhiều cơ hội. Thái tử thì hoàn toànngược lại, hắn không hề làm gì, cũng không cần làm gì là có thể rất tự nhiên kếthừa ngôi báu. Một khi Thái tử hiểu được điều này, hắn sẽ giữ được sự bình tĩnhthông tuệ như đã thể hiện trong suốt một năm qua, lạnh lùng chứng kiến mọithứ qua đi.Có điều, bình tĩnh không đồng nghĩa với khoan dung. Nếu như Phạm Nhànbị thái độ giả dối này lừa gạt, mềm lòng nhẹ dạ, một khi đối phương thật sự lênngôi, thứ nghênh đón Phạm Nhàn sẽ là Hoàng hậu điên cuồng truy sát báo thù,cùng với Trưởng công chúa vô tình thanh trừng.Khi ấy, liệu Thái tử còn có thể thương tiếc tính mạng mình?Có điều Nhị hoàng tử không bị Phạm Nhàn đánh ngã, Thái tử cũng xônglên... Y ta nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm, để cõi lòng mình trở nên lạnh giá nhưbăng, cứng rắn như đá, thầm nghĩ , thời thế hiện giờ muốn sống sót cũng chẳngdễ dàng gì, ngươi đừng trách ta.Cuối cùng y liếc mắt nhìn về phía hoàng cung sáng rực như đang bị lửacháy, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Thực ra căn nguyên của tất cả những thứ nàychính là người đàn ông trung niên ngồi trên ngai vàng kia.

Chương 1049: Thái độ quyết định tất cả 2