Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1051: Thái độ quyết định tất cả 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một lúc lâu sau y mới thành khẩn nói: "Lần này đi Tây Hồ, đường xá xa xôikhó nhọc, ngươi phải giữ gìn... Mặc dù mưu cầu công danh trong quân ngũ làđường tắt, nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Tuy bây giờ Đại điện hạ bây đãnắm quân quyền, nhưng lúc mới tới phía tây cũng phải gánh chịu biết bao nămtháng khó khăn, ngươi cũng biết nơi đó khổ cực như thế nào rồi đấy."Lý Hoằng Thành gật đầu suy tư, nghiêm túc nói: "Đã gia nhập quân đội,đương nhiên ta đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu rồi. Phụ thân đại nhân cũng hiểu rõsuy nghĩ của ta, nếu không người đã chẳng đồng ý."Cái gọi là suy nghĩ, chính là quyết tâm thoát ly khỏi những tranh đấu nguyhiểm nhưng nhàm chán tại kinh đô. Nhưng khi Phạm Nhàn nghĩ đến chuyện lầnnày quân đội chinh phạt phương Tây vẫn là của Diệp gia, là gia đình nhạc phụcủa Nhị hoàng tử, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác lạ lùng. Y nhìngương mặt của Lý Hoằng Thành, cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫnkhông kìm được, mở miệng nói: "Diệp Trọng... Là nhạc phụ của lão nhị, nếungươi đã quyết tâm không can dự vào chuyện ở kinh đô..."Trước khi y kịp nhắc nhở xong, Lý Hoằng Thành đã vung tay ngắt lời y,bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, những gì ta đã hứa với ngươi, đương nhiên ta sẽthực hiện được. Ta không phải thằng ngốc... chỉ có điều..." Hắn cười phá lên, "...chỉ có điều ngươi quá thông minh, mới khiến chúng ta khó tìm ra cơ hội tỏasáng. Đặc biệt là trong hai năm qua, ngươi mượn tay phụ vương ép chặt taxuống, nếu ta còn không cúi đầu trước ngươi, chỉ e lại bị giam lỏng tiếp."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Không phải ta mượn tay Tĩnh Vương gia để chènép ngươi, mà là Tĩnh Vương gia mượn tay ta để chèn ép ngươi. Ngươi phải hiểucái này.""Thế nào cũng được." Lý Hoằng Thành thở dài: "Dù sao thì suy nghĩ củaphụ thân và của ngươi đều như nhau, nếu đã thế, sao ta phải cố sức vùng vẫy?Lần này đi về phía Tây cũng không tồi, máu lửa trên chiến trường chắc sẽ thẳngthắn hơn một chút."Hắn đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, thành khẩnnói: "Mối quan hệ giữa ta và lão nhị luôn tốt đẹp... có việc này muốn nhờngươi."Chữ nhờ này được nói ra hơi nặng nề, Phạm Nhàn lập tức đoán được hắn sẽnói gì, nhíu mày cướp lời: "Ta chỉ là một thần tử, có những việc không do taquyết định, hơn nữa, ai có thể dự đoán chính xác thắng bại ra sao? Không cầnnói trước về những chuyện này."Lý Hoằng Thành bình tĩnh lắc đầu một cái: "Ngươi không cho ta nói trước,chắc là sợ không dám chấp nhận thỉnh cầu của ta... Ngươi nói thắng bại cònchưa biết được, cũng đúng. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì trong mấy năm ngắnngủi ngươi cũng không thể đánh bại bọn họ, nhưng không hiểu sao, ta vẫn luôncảm thấy ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng.""Quá khen." Phạm Nhàn cười khổ."Nhưng ngươi đừng quên, dù sao hắn cũng là huynh đệ của ngươi... huynhđệ ruột thịt." Lý Hoằng Thành nhìn vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: "Nếu thật sựngày như vậy, ta mong ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống.""Ngươi đề cao ta quá." Phạm Nhàn nhẹ nhàng xuay mình, đưa mắt nhìn vềmột hướng khác bên cạnh kinh đô, thản nhiên nói: "Hắn là hoàng tử, còn nhữngkẻ làm thần tử như chúng ta cho dù có quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũngkhông thể quyết định sinh tử của hắn... Hơn nữa ngươi bảo ta nên tha cho hắnmột con đường sống, nhưng nếu một ngày nào đó lão Nhị bắt được ta, hắn cótha cho ta một con đường sống hay không?"Giọng nói của y dần trở nên lạnh lẽo: "Ta đã cho lão nhị rất nhiều thời gianđể suy nghĩ. Ngươi cũng biết mà, hơn một năm qua ta lột bỏ vây cánh của hắnlà để làm gì... Nhưng hắn không chịu, dã tâm của hắn quá lớn, lớn đến mứcchính hắn cũng không thể kiểm soát được. Đã như vậy, nếu ta còn cố khống chếbản thân mình... thế thì là ta đang tự tìm đường chết."Lý Hoằng chậm rãi cúi đầu, nói: "Từ khi hắn mười tuổi, hắn đã bị ép đi trêncon đường tranh đoạt... Qua nhiều năm như vậy, nó trở thành mục tiêu của cuộcđời mà hắn không cách nào thay đổi. Cho dù ngươi có đánh hắn đến mức chỉcòn lại mình hắn, hắn cũng không cam lòng.""Đúng là đạo lý này." Gương mặt Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lùng, giơ tayphải lên, chỉ về hướng mà mình đang nhìn, nói: "Từ nơi này đi tiếp mấy chụcdặm, là điền trang của Phạm gia ta, ngươi biết ở đó có gì không?"Lý Hoằng Thành nhìn y một cái."Nơi đó, chôn bốn người." Phạm Nhàn buông cánh tay xuống, nói: "Bốn hộvệ của Phạm gia, là những người luôn theo sát ta sau khi ta về kinh đô, bị giếtchết trên đường Ngưu Lạn."Y tiếp tục: "Vụ ám sát trên đường Ngưu Lạn, đó là ý của Trưởng công chúa,được sắp đặt bởi lão nhị. Tuy ngươi chỉ là người bị lợi dụng, nhưng ngươi cũngkhông thể phủ nhận... dù sao đi nữa ngươi cũng là đồng phạm... Từ ngày hômđó trở đi, ta đã thề, trong kinh đô này nếu còn ai muốn giết ta, ta sẽ khôngnương tay nể tình với chúng."
Một lúc lâu sau y mới thành khẩn nói: "Lần này đi Tây Hồ, đường xá xa xôi
khó nhọc, ngươi phải giữ gìn... Mặc dù mưu cầu công danh trong quân ngũ là
đường tắt, nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Tuy bây giờ Đại điện hạ bây đã
nắm quân quyền, nhưng lúc mới tới phía tây cũng phải gánh chịu biết bao năm
tháng khó khăn, ngươi cũng biết nơi đó khổ cực như thế nào rồi đấy."
Lý Hoằng Thành gật đầu suy tư, nghiêm túc nói: "Đã gia nhập quân đội,
đương nhiên ta đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu rồi. Phụ thân đại nhân cũng hiểu rõ
suy nghĩ của ta, nếu không người đã chẳng đồng ý."
Cái gọi là suy nghĩ, chính là quyết tâm thoát ly khỏi những tranh đấu nguy
hiểm nhưng nhàm chán tại kinh đô. Nhưng khi Phạm Nhàn nghĩ đến chuyện lần
này quân đội chinh phạt phương Tây vẫn là của Diệp gia, là gia đình nhạc phụ
của Nhị hoàng tử, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác lạ lùng. Y nhìn
gương mặt của Lý Hoằng Thành, cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn
không kìm được, mở miệng nói: "Diệp Trọng... Là nhạc phụ của lão nhị, nếu
ngươi đã quyết tâm không can dự vào chuyện ở kinh đô..."
Trước khi y kịp nhắc nhở xong, Lý Hoằng Thành đã vung tay ngắt lời y,
bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, những gì ta đã hứa với ngươi, đương nhiên ta sẽ
thực hiện được. Ta không phải thằng ngốc... chỉ có điều..." Hắn cười phá lên, "...
chỉ có điều ngươi quá thông minh, mới khiến chúng ta khó tìm ra cơ hội tỏa
sáng. Đặc biệt là trong hai năm qua, ngươi mượn tay phụ vương ép chặt ta
xuống, nếu ta còn không cúi đầu trước ngươi, chỉ e lại bị giam lỏng tiếp."
Phạm Nhàn cười khổ nói: "Không phải ta mượn tay Tĩnh Vương gia để chèn
ép ngươi, mà là Tĩnh Vương gia mượn tay ta để chèn ép ngươi. Ngươi phải hiểu
cái này."
"Thế nào cũng được." Lý Hoằng Thành thở dài: "Dù sao thì suy nghĩ của
phụ thân và của ngươi đều như nhau, nếu đã thế, sao ta phải cố sức vùng vẫy?
Lần này đi về phía Tây cũng không tồi, máu lửa trên chiến trường chắc sẽ thẳng
thắn hơn một chút."
Hắn đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, thành khẩn
nói: "Mối quan hệ giữa ta và lão nhị luôn tốt đẹp... có việc này muốn nhờ
ngươi."
Chữ nhờ này được nói ra hơi nặng nề, Phạm Nhàn lập tức đoán được hắn sẽ
nói gì, nhíu mày cướp lời: "Ta chỉ là một thần tử, có những việc không do ta
quyết định, hơn nữa, ai có thể dự đoán chính xác thắng bại ra sao? Không cần
nói trước về những chuyện này."
Lý Hoằng Thành bình tĩnh lắc đầu một cái: "Ngươi không cho ta nói trước,
chắc là sợ không dám chấp nhận thỉnh cầu của ta... Ngươi nói thắng bại còn
chưa biết được, cũng đúng. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì trong mấy năm ngắn
ngủi ngươi cũng không thể đánh bại bọn họ, nhưng không hiểu sao, ta vẫn luôn
cảm thấy ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng."
"Quá khen." Phạm Nhàn cười khổ.
"Nhưng ngươi đừng quên, dù sao hắn cũng là huynh đệ của ngươi... huynh
đệ ruột thịt." Lý Hoằng Thành nhìn vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: "Nếu thật sự
ngày như vậy, ta mong ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống."
"Ngươi đề cao ta quá." Phạm Nhàn nhẹ nhàng xuay mình, đưa mắt nhìn về
một hướng khác bên cạnh kinh đô, thản nhiên nói: "Hắn là hoàng tử, còn những
kẻ làm thần tử như chúng ta cho dù có quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũng
không thể quyết định sinh tử của hắn... Hơn nữa ngươi bảo ta nên tha cho hắn
một con đường sống, nhưng nếu một ngày nào đó lão Nhị bắt được ta, hắn có
tha cho ta một con đường sống hay không?"
Giọng nói của y dần trở nên lạnh lẽo: "Ta đã cho lão nhị rất nhiều thời gian
để suy nghĩ. Ngươi cũng biết mà, hơn một năm qua ta lột bỏ vây cánh của hắn
là để làm gì... Nhưng hắn không chịu, dã tâm của hắn quá lớn, lớn đến mức
chính hắn cũng không thể kiểm soát được. Đã như vậy, nếu ta còn cố khống chế
bản thân mình... thế thì là ta đang tự tìm đường chết."
Lý Hoằng chậm rãi cúi đầu, nói: "Từ khi hắn mười tuổi, hắn đã bị ép đi trên
con đường tranh đoạt... Qua nhiều năm như vậy, nó trở thành mục tiêu của cuộc
đời mà hắn không cách nào thay đổi. Cho dù ngươi có đánh hắn đến mức chỉ
còn lại mình hắn, hắn cũng không cam lòng."
"Đúng là đạo lý này." Gương mặt Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lùng, giơ tay
phải lên, chỉ về hướng mà mình đang nhìn, nói: "Từ nơi này đi tiếp mấy chục
dặm, là điền trang của Phạm gia ta, ngươi biết ở đó có gì không?"
Lý Hoằng Thành nhìn y một cái.
"Nơi đó, chôn bốn người." Phạm Nhàn buông cánh tay xuống, nói: "Bốn hộ
vệ của Phạm gia, là những người luôn theo sát ta sau khi ta về kinh đô, bị giết
chết trên đường Ngưu Lạn."
Y tiếp tục: "Vụ ám sát trên đường Ngưu Lạn, đó là ý của Trưởng công chúa,
được sắp đặt bởi lão nhị. Tuy ngươi chỉ là người bị lợi dụng, nhưng ngươi cũng
không thể phủ nhận... dù sao đi nữa ngươi cũng là đồng phạm... Từ ngày hôm
đó trở đi, ta đã thề, trong kinh đô này nếu còn ai muốn giết ta, ta sẽ không
nương tay nể tình với chúng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một lúc lâu sau y mới thành khẩn nói: "Lần này đi Tây Hồ, đường xá xa xôikhó nhọc, ngươi phải giữ gìn... Mặc dù mưu cầu công danh trong quân ngũ làđường tắt, nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Tuy bây giờ Đại điện hạ bây đãnắm quân quyền, nhưng lúc mới tới phía tây cũng phải gánh chịu biết bao nămtháng khó khăn, ngươi cũng biết nơi đó khổ cực như thế nào rồi đấy."Lý Hoằng Thành gật đầu suy tư, nghiêm túc nói: "Đã gia nhập quân đội,đương nhiên ta đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu rồi. Phụ thân đại nhân cũng hiểu rõsuy nghĩ của ta, nếu không người đã chẳng đồng ý."Cái gọi là suy nghĩ, chính là quyết tâm thoát ly khỏi những tranh đấu nguyhiểm nhưng nhàm chán tại kinh đô. Nhưng khi Phạm Nhàn nghĩ đến chuyện lầnnày quân đội chinh phạt phương Tây vẫn là của Diệp gia, là gia đình nhạc phụcủa Nhị hoàng tử, trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác lạ lùng. Y nhìngương mặt của Lý Hoằng Thành, cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫnkhông kìm được, mở miệng nói: "Diệp Trọng... Là nhạc phụ của lão nhị, nếungươi đã quyết tâm không can dự vào chuyện ở kinh đô..."Trước khi y kịp nhắc nhở xong, Lý Hoằng Thành đã vung tay ngắt lời y,bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, những gì ta đã hứa với ngươi, đương nhiên ta sẽthực hiện được. Ta không phải thằng ngốc... chỉ có điều..." Hắn cười phá lên, "...chỉ có điều ngươi quá thông minh, mới khiến chúng ta khó tìm ra cơ hội tỏasáng. Đặc biệt là trong hai năm qua, ngươi mượn tay phụ vương ép chặt taxuống, nếu ta còn không cúi đầu trước ngươi, chỉ e lại bị giam lỏng tiếp."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Không phải ta mượn tay Tĩnh Vương gia để chènép ngươi, mà là Tĩnh Vương gia mượn tay ta để chèn ép ngươi. Ngươi phải hiểucái này.""Thế nào cũng được." Lý Hoằng Thành thở dài: "Dù sao thì suy nghĩ củaphụ thân và của ngươi đều như nhau, nếu đã thế, sao ta phải cố sức vùng vẫy?Lần này đi về phía Tây cũng không tồi, máu lửa trên chiến trường chắc sẽ thẳngthắn hơn một chút."Hắn đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, thành khẩnnói: "Mối quan hệ giữa ta và lão nhị luôn tốt đẹp... có việc này muốn nhờngươi."Chữ nhờ này được nói ra hơi nặng nề, Phạm Nhàn lập tức đoán được hắn sẽnói gì, nhíu mày cướp lời: "Ta chỉ là một thần tử, có những việc không do taquyết định, hơn nữa, ai có thể dự đoán chính xác thắng bại ra sao? Không cầnnói trước về những chuyện này."Lý Hoằng Thành bình tĩnh lắc đầu một cái: "Ngươi không cho ta nói trước,chắc là sợ không dám chấp nhận thỉnh cầu của ta... Ngươi nói thắng bại cònchưa biết được, cũng đúng. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì trong mấy năm ngắnngủi ngươi cũng không thể đánh bại bọn họ, nhưng không hiểu sao, ta vẫn luôncảm thấy ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng.""Quá khen." Phạm Nhàn cười khổ."Nhưng ngươi đừng quên, dù sao hắn cũng là huynh đệ của ngươi... huynhđệ ruột thịt." Lý Hoằng Thành nhìn vào đôi mắt y, nghiêm túc nói: "Nếu thật sựngày như vậy, ta mong ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống.""Ngươi đề cao ta quá." Phạm Nhàn nhẹ nhàng xuay mình, đưa mắt nhìn vềmột hướng khác bên cạnh kinh đô, thản nhiên nói: "Hắn là hoàng tử, còn nhữngkẻ làm thần tử như chúng ta cho dù có quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũngkhông thể quyết định sinh tử của hắn... Hơn nữa ngươi bảo ta nên tha cho hắnmột con đường sống, nhưng nếu một ngày nào đó lão Nhị bắt được ta, hắn cótha cho ta một con đường sống hay không?"Giọng nói của y dần trở nên lạnh lẽo: "Ta đã cho lão nhị rất nhiều thời gianđể suy nghĩ. Ngươi cũng biết mà, hơn một năm qua ta lột bỏ vây cánh của hắnlà để làm gì... Nhưng hắn không chịu, dã tâm của hắn quá lớn, lớn đến mứcchính hắn cũng không thể kiểm soát được. Đã như vậy, nếu ta còn cố khống chếbản thân mình... thế thì là ta đang tự tìm đường chết."Lý Hoằng chậm rãi cúi đầu, nói: "Từ khi hắn mười tuổi, hắn đã bị ép đi trêncon đường tranh đoạt... Qua nhiều năm như vậy, nó trở thành mục tiêu của cuộcđời mà hắn không cách nào thay đổi. Cho dù ngươi có đánh hắn đến mức chỉcòn lại mình hắn, hắn cũng không cam lòng.""Đúng là đạo lý này." Gương mặt Phạm Nhàn dần trở nên lạnh lùng, giơ tayphải lên, chỉ về hướng mà mình đang nhìn, nói: "Từ nơi này đi tiếp mấy chụcdặm, là điền trang của Phạm gia ta, ngươi biết ở đó có gì không?"Lý Hoằng Thành nhìn y một cái."Nơi đó, chôn bốn người." Phạm Nhàn buông cánh tay xuống, nói: "Bốn hộvệ của Phạm gia, là những người luôn theo sát ta sau khi ta về kinh đô, bị giếtchết trên đường Ngưu Lạn."Y tiếp tục: "Vụ ám sát trên đường Ngưu Lạn, đó là ý của Trưởng công chúa,được sắp đặt bởi lão nhị. Tuy ngươi chỉ là người bị lợi dụng, nhưng ngươi cũngkhông thể phủ nhận... dù sao đi nữa ngươi cũng là đồng phạm... Từ ngày hômđó trở đi, ta đã thề, trong kinh đô này nếu còn ai muốn giết ta, ta sẽ khôngnương tay nể tình với chúng."