Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1050: Thái độ quyết định tất cả 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy một chút khoái trá, y muốn nhìn thấy vẻthẹn quá hóa giận, vẻ điên cuồng của người đàn ông trung niên kia, muốn phávỡ sự bình tĩnh giả tạo của Hoàng đế, dày xéo cõi lòng vị bệ hạ này.Nói cho cùng, tất cả mọi người đều chỉ là một lũ tàn nhẫn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm ấy, trời quang mây tạnh, mặc dù mùa xuân chưa đến nhưng trờiđã trong xanh, hai hàng cây cao chót vót bên rìa đường lớn ngoài cổng thànhkinh đô như đang nhe nanh múa vuốt đe dọa những kẻ rời xa quê hương này.Một dãy xe ngựa màu đen nối đuôi nhau đi ra từ trong cổng thành, xếp hàngdọc lề đường, đồng thời chờ đợi đám đông phía trước giải tán. Một thanh niênvén rèm xe bước ra, đứng trước xe ngựa, dựa vào mái che, nhìn về phía xa xăm,khẽ nhíu mày tự nhủ: "Sao lại như vậy nhỉ?"Thanh niên đó chính là Phạm Nhàn. Giờ đã tới tháng hai, y không còn lý donào để ở lại kinh đô. Hơn nữa trong tình hình hiện tại, y đương nhiên biết mìnhcàng rời xa kinh đô càng tốt, có vậy thì sau này mới không bị kéo xuống vũngnước đục. Chỉ có điều việc Tư Tư mang thai khiến y hơi đau đầu... Lúc sautrong phủ bàn bạc cẩn thận một phen, quyết định để Uyển Nhi ở lại kinh đô đểchăm sóc, còn y một mình lên đường đến Giang Nam.Hôm nay chính là ngày y rời kinh đô. Đã có vết xe đổ lần trước, y khôngthông báo cho nhiều người, thậm chí những sĩ tử trẻ tuổi trong Thái Học việncũng không biết tin tức này, chuyến đi này có vẻ khá yên lặng, càng tôn thêmvài phần cô đơn.Phạm Nhàn nhìn những tướng sĩ Khánh Quốc đang xếp hàng trước mặt, khẽnhíu mày.Không lâu sau, bên phía đội ngũ tạm biệt có vài kỵ binh tách ra, bọn họ trựctiếp quay trở lại, chạy về phía đội xe của Phạm Nhàn. Khi tiếng vó ngựa vọnglại, Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, xuống khỏi xe ngựa chờ đợi.Người dẫn đầu đoàn kỵ binh là một quan quân, trên người hắn ta mặc áogiáp mỏng, dáng vẻ oai hùng, phía sau là mấy vị trợ thủ.Vị quan quân này cưỡi ngựa tới trước mặt Phạm Nhàn rồi mới xoay ngườixuống ngựa, động tác gọn gàng nhanh nhẹn. Đợi khi hắn tháo miếng giáp trênmặt, để lộ gương mặt tuấn tú dịu dàng, mới phát hiện ra người này chính là Thếtử của Tĩnh Vương gia, Lý Hoằng Thành."Không ngờ hai huynh đệ chúng ta lại đồng thời rời kinh." Lý Hoằng Thànhvỗ mạnh lên vai Phạm Nhàn, cười nói.Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài và nói: "Đang yên lành ở kinh đô, sao lại phảinhập ngũ? Nam nhân trong thế gian, đương nhiên phải kiến công lập nghiệp,nhưng không nhất định phải đi kiếm trên chiến trường... Nếu như Vương giakhông nói cho ta, ta còn chẳng biết ngươi có kế hoạch này."Khánh Quốc đã chinh phục thiên hạ từ trên lưng ngựa, tác phong dân chúngmạnh mẽ đơn giản, ngay cả con cháu hoàng tộc cũng học cưỡi ngựa và võ nghệtừ nhỏ; trong thế hệ trước đã có thói quen đi tòng quân xuất chinh; trong thế hệnày thì Đại hoàng tử là tấm gương mẫu mực, đi lên từ một vị trí giáo quan nhonhỏ, vươn mình trở thành Đại tướng quân.Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ngươi cũng biết mà, nếunhư ta ở lại kinh đô, chắc chắn phụ vương sẽ giam ta trong phủ... Chuyện đóchẳng khác nào ngồi tù, ta thà tới phía tây đối đầu với lũ Hồ kỳ dị quái đản cònhơn chịu uất ức như vậy."Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ngươinhất định phải bảo trọng, nếu không trong ta sẽ rất áy náy.""Nếu có thể khiến trong lòng ngươi cảm thấy áy náy, lần này xuất chinhcũng coi như không uổng." Lý Hoằng Thành hơi ngạc nhiên, sau đó nụ cười nở:"Sống trên cõi đời này, chung quy cũng phải tìm cho mình một số mục tiêu, lầnnày ta gia nhập quân đội tây chinh, đâu phải chỉ để thỏa mãn ước mơ thuở nhỏ."Phạm Nhàn nói: "Ta không biết ngươi còn có lý tưởng cuộc đời như vậy, tacòn tưởng lý tưởng cuộc đời của ngươi chỉ nằm trên mấy con thuyền hoa..."Hai người nhìn nhau cười, nhận ra xung quanh còn có nhiều người, khôngtiện trò chuyện sâu hơn. Lý Hoằng Thành nắm cương ngựa, cùng Phạm Nhàn đisong song tới chỗ đường lớn trên sườn dốc. Nơi này không có nhiều cành lá,ánh mặt trời ảm đạm bị tách thành từng mảng lạnh lẽo.Một không gian yên tĩnh, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữahai người.Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát, trên gương mặt dần dần hiện lên nụcười nhẹ nhõm, thoải mái nói: "Những việc đã xảy ra trong hai năm qua đã giúpta thấy rõ... Trong kinh đô, ta không chơi lại ngươi, ngay cả lão nhị cũng khôngchơi lại ngươi... Như thế cũng tốt, cứ kinh đô lại cho ngươi chơi, ta tới phía tâychơi."Phạm Nhàn cười khổ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy một chút khoái trá, y muốn nhìn thấy vẻ
thẹn quá hóa giận, vẻ điên cuồng của người đàn ông trung niên kia, muốn phá
vỡ sự bình tĩnh giả tạo của Hoàng đế, dày xéo cõi lòng vị bệ hạ này.
Nói cho cùng, tất cả mọi người đều chỉ là một lũ tàn nhẫn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngày hôm ấy, trời quang mây tạnh, mặc dù mùa xuân chưa đến nhưng trời
đã trong xanh, hai hàng cây cao chót vót bên rìa đường lớn ngoài cổng thành
kinh đô như đang nhe nanh múa vuốt đe dọa những kẻ rời xa quê hương này.
Một dãy xe ngựa màu đen nối đuôi nhau đi ra từ trong cổng thành, xếp hàng
dọc lề đường, đồng thời chờ đợi đám đông phía trước giải tán. Một thanh niên
vén rèm xe bước ra, đứng trước xe ngựa, dựa vào mái che, nhìn về phía xa xăm,
khẽ nhíu mày tự nhủ: "Sao lại như vậy nhỉ?"
Thanh niên đó chính là Phạm Nhàn. Giờ đã tới tháng hai, y không còn lý do
nào để ở lại kinh đô. Hơn nữa trong tình hình hiện tại, y đương nhiên biết mình
càng rời xa kinh đô càng tốt, có vậy thì sau này mới không bị kéo xuống vũng
nước đục. Chỉ có điều việc Tư Tư mang thai khiến y hơi đau đầu... Lúc sau
trong phủ bàn bạc cẩn thận một phen, quyết định để Uyển Nhi ở lại kinh đô để
chăm sóc, còn y một mình lên đường đến Giang Nam.
Hôm nay chính là ngày y rời kinh đô. Đã có vết xe đổ lần trước, y không
thông báo cho nhiều người, thậm chí những sĩ tử trẻ tuổi trong Thái Học viện
cũng không biết tin tức này, chuyến đi này có vẻ khá yên lặng, càng tôn thêm
vài phần cô đơn.
Phạm Nhàn nhìn những tướng sĩ Khánh Quốc đang xếp hàng trước mặt, khẽ
nhíu mày.
Không lâu sau, bên phía đội ngũ tạm biệt có vài kỵ binh tách ra, bọn họ trực
tiếp quay trở lại, chạy về phía đội xe của Phạm Nhàn. Khi tiếng vó ngựa vọng
lại, Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, xuống khỏi xe ngựa chờ đợi.
Người dẫn đầu đoàn kỵ binh là một quan quân, trên người hắn ta mặc áo
giáp mỏng, dáng vẻ oai hùng, phía sau là mấy vị trợ thủ.
Vị quan quân này cưỡi ngựa tới trước mặt Phạm Nhàn rồi mới xoay người
xuống ngựa, động tác gọn gàng nhanh nhẹn. Đợi khi hắn tháo miếng giáp trên
mặt, để lộ gương mặt tuấn tú dịu dàng, mới phát hiện ra người này chính là Thế
tử của Tĩnh Vương gia, Lý Hoằng Thành.
"Không ngờ hai huynh đệ chúng ta lại đồng thời rời kinh." Lý Hoằng Thành
vỗ mạnh lên vai Phạm Nhàn, cười nói.
Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài và nói: "Đang yên lành ở kinh đô, sao lại phải
nhập ngũ? Nam nhân trong thế gian, đương nhiên phải kiến công lập nghiệp,
nhưng không nhất định phải đi kiếm trên chiến trường... Nếu như Vương gia
không nói cho ta, ta còn chẳng biết ngươi có kế hoạch này."
Khánh Quốc đã chinh phục thiên hạ từ trên lưng ngựa, tác phong dân chúng
mạnh mẽ đơn giản, ngay cả con cháu hoàng tộc cũng học cưỡi ngựa và võ nghệ
từ nhỏ; trong thế hệ trước đã có thói quen đi tòng quân xuất chinh; trong thế hệ
này thì Đại hoàng tử là tấm gương mẫu mực, đi lên từ một vị trí giáo quan nho
nhỏ, vươn mình trở thành Đại tướng quân.
Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ngươi cũng biết mà, nếu
như ta ở lại kinh đô, chắc chắn phụ vương sẽ giam ta trong phủ... Chuyện đó
chẳng khác nào ngồi tù, ta thà tới phía tây đối đầu với lũ Hồ kỳ dị quái đản còn
hơn chịu uất ức như vậy."
Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ngươi
nhất định phải bảo trọng, nếu không trong ta sẽ rất áy náy."
"Nếu có thể khiến trong lòng ngươi cảm thấy áy náy, lần này xuất chinh
cũng coi như không uổng." Lý Hoằng Thành hơi ngạc nhiên, sau đó nụ cười nở:
"Sống trên cõi đời này, chung quy cũng phải tìm cho mình một số mục tiêu, lần
này ta gia nhập quân đội tây chinh, đâu phải chỉ để thỏa mãn ước mơ thuở nhỏ."
Phạm Nhàn nói: "Ta không biết ngươi còn có lý tưởng cuộc đời như vậy, ta
còn tưởng lý tưởng cuộc đời của ngươi chỉ nằm trên mấy con thuyền hoa..."
Hai người nhìn nhau cười, nhận ra xung quanh còn có nhiều người, không
tiện trò chuyện sâu hơn. Lý Hoằng Thành nắm cương ngựa, cùng Phạm Nhàn đi
song song tới chỗ đường lớn trên sườn dốc. Nơi này không có nhiều cành lá,
ánh mặt trời ảm đạm bị tách thành từng mảng lạnh lẽo.
Một không gian yên tĩnh, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa
hai người.
Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát, trên gương mặt dần dần hiện lên nụ
cười nhẹ nhõm, thoải mái nói: "Những việc đã xảy ra trong hai năm qua đã giúp
ta thấy rõ... Trong kinh đô, ta không chơi lại ngươi, ngay cả lão nhị cũng không
chơi lại ngươi... Như thế cũng tốt, cứ kinh đô lại cho ngươi chơi, ta tới phía tây
chơi."
Phạm Nhàn cười khổ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn đột nhiên cảm thấy một chút khoái trá, y muốn nhìn thấy vẻthẹn quá hóa giận, vẻ điên cuồng của người đàn ông trung niên kia, muốn phávỡ sự bình tĩnh giả tạo của Hoàng đế, dày xéo cõi lòng vị bệ hạ này.Nói cho cùng, tất cả mọi người đều chỉ là một lũ tàn nhẫn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngày hôm ấy, trời quang mây tạnh, mặc dù mùa xuân chưa đến nhưng trờiđã trong xanh, hai hàng cây cao chót vót bên rìa đường lớn ngoài cổng thànhkinh đô như đang nhe nanh múa vuốt đe dọa những kẻ rời xa quê hương này.Một dãy xe ngựa màu đen nối đuôi nhau đi ra từ trong cổng thành, xếp hàngdọc lề đường, đồng thời chờ đợi đám đông phía trước giải tán. Một thanh niênvén rèm xe bước ra, đứng trước xe ngựa, dựa vào mái che, nhìn về phía xa xăm,khẽ nhíu mày tự nhủ: "Sao lại như vậy nhỉ?"Thanh niên đó chính là Phạm Nhàn. Giờ đã tới tháng hai, y không còn lý donào để ở lại kinh đô. Hơn nữa trong tình hình hiện tại, y đương nhiên biết mìnhcàng rời xa kinh đô càng tốt, có vậy thì sau này mới không bị kéo xuống vũngnước đục. Chỉ có điều việc Tư Tư mang thai khiến y hơi đau đầu... Lúc sautrong phủ bàn bạc cẩn thận một phen, quyết định để Uyển Nhi ở lại kinh đô đểchăm sóc, còn y một mình lên đường đến Giang Nam.Hôm nay chính là ngày y rời kinh đô. Đã có vết xe đổ lần trước, y khôngthông báo cho nhiều người, thậm chí những sĩ tử trẻ tuổi trong Thái Học việncũng không biết tin tức này, chuyến đi này có vẻ khá yên lặng, càng tôn thêmvài phần cô đơn.Phạm Nhàn nhìn những tướng sĩ Khánh Quốc đang xếp hàng trước mặt, khẽnhíu mày.Không lâu sau, bên phía đội ngũ tạm biệt có vài kỵ binh tách ra, bọn họ trựctiếp quay trở lại, chạy về phía đội xe của Phạm Nhàn. Khi tiếng vó ngựa vọnglại, Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, xuống khỏi xe ngựa chờ đợi.Người dẫn đầu đoàn kỵ binh là một quan quân, trên người hắn ta mặc áogiáp mỏng, dáng vẻ oai hùng, phía sau là mấy vị trợ thủ.Vị quan quân này cưỡi ngựa tới trước mặt Phạm Nhàn rồi mới xoay ngườixuống ngựa, động tác gọn gàng nhanh nhẹn. Đợi khi hắn tháo miếng giáp trênmặt, để lộ gương mặt tuấn tú dịu dàng, mới phát hiện ra người này chính là Thếtử của Tĩnh Vương gia, Lý Hoằng Thành."Không ngờ hai huynh đệ chúng ta lại đồng thời rời kinh." Lý Hoằng Thànhvỗ mạnh lên vai Phạm Nhàn, cười nói.Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài và nói: "Đang yên lành ở kinh đô, sao lại phảinhập ngũ? Nam nhân trong thế gian, đương nhiên phải kiến công lập nghiệp,nhưng không nhất định phải đi kiếm trên chiến trường... Nếu như Vương giakhông nói cho ta, ta còn chẳng biết ngươi có kế hoạch này."Khánh Quốc đã chinh phục thiên hạ từ trên lưng ngựa, tác phong dân chúngmạnh mẽ đơn giản, ngay cả con cháu hoàng tộc cũng học cưỡi ngựa và võ nghệtừ nhỏ; trong thế hệ trước đã có thói quen đi tòng quân xuất chinh; trong thế hệnày thì Đại hoàng tử là tấm gương mẫu mực, đi lên từ một vị trí giáo quan nhonhỏ, vươn mình trở thành Đại tướng quân.Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ngươi cũng biết mà, nếunhư ta ở lại kinh đô, chắc chắn phụ vương sẽ giam ta trong phủ... Chuyện đóchẳng khác nào ngồi tù, ta thà tới phía tây đối đầu với lũ Hồ kỳ dị quái đản cònhơn chịu uất ức như vậy."Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ngươinhất định phải bảo trọng, nếu không trong ta sẽ rất áy náy.""Nếu có thể khiến trong lòng ngươi cảm thấy áy náy, lần này xuất chinhcũng coi như không uổng." Lý Hoằng Thành hơi ngạc nhiên, sau đó nụ cười nở:"Sống trên cõi đời này, chung quy cũng phải tìm cho mình một số mục tiêu, lầnnày ta gia nhập quân đội tây chinh, đâu phải chỉ để thỏa mãn ước mơ thuở nhỏ."Phạm Nhàn nói: "Ta không biết ngươi còn có lý tưởng cuộc đời như vậy, tacòn tưởng lý tưởng cuộc đời của ngươi chỉ nằm trên mấy con thuyền hoa..."Hai người nhìn nhau cười, nhận ra xung quanh còn có nhiều người, khôngtiện trò chuyện sâu hơn. Lý Hoằng Thành nắm cương ngựa, cùng Phạm Nhàn đisong song tới chỗ đường lớn trên sườn dốc. Nơi này không có nhiều cành lá,ánh mặt trời ảm đạm bị tách thành từng mảng lạnh lẽo.Một không gian yên tĩnh, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữahai người.Lý Hoằng Thành im lặng trong chốc lát, trên gương mặt dần dần hiện lên nụcười nhẹ nhõm, thoải mái nói: "Những việc đã xảy ra trong hai năm qua đã giúpta thấy rõ... Trong kinh đô, ta không chơi lại ngươi, ngay cả lão nhị cũng khôngchơi lại ngươi... Như thế cũng tốt, cứ kinh đô lại cho ngươi chơi, ta tới phía tâychơi."Phạm Nhàn cười khổ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.