Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1057: Chiêu Thương tiền trang 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Con đường đầy cửa hàng và tiền trang ở Tô Châu không quá dài, được látbằng đá xanh, tạo nên vẻ yên bình đặc biệt. Những người đến đây không phải vìhọ nghèo đến một mức độ nào đó thì là vì họ giàu đến một mức độ nào đó.Minh Lan Thạch thân là người kế nghiệp Minh gia, đương nhiên thuộc vềnhóm người sau. Cho nên khi hắn lẳng lặng đi đến tiền trang có treo cờ xanhChiêu Thương, lập tức được đại chưởng quỹ của tiền trang cung kính nghênhtiếp.Kể từ khi Phạm Nhàn đến Giang Nam, cường độ chi bạc ra ngoài của Minhgia đã tăng vọt, đặc biệt sau sự kiện đấu giá hạng muc Nội Khố. Với thực lựchùng hậu trải rộng khắp thiên hạ của Thái Bình tiền trang, trong lúc nhất thờicũng không thể tập hợp được một lượng lớn bạc trắng như vậy. Do đó Minh giađã mạo hiểm tìm đến tiền trang Chiêu Thương để xin giúp đỡ.Không nghĩ tới, Chiêu Thương tiền trang lại thật sự đồng ý, lần hợp tác nàyđã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp cho Minh gia. Sau khi điều tra kỹ lưỡng về lýlịch, Minh gia xác định nguồn tài chính của Chiêu Thương tiền trang là từ tàisản kế thừa của Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề năm xưa - Thẩm Trọng cùng vớimột gia tộc ở Đông Di thành, vì vậy Minh gia cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.Hợp tác giữa hai bên càng ngày càng tăng, mức độ thân thiết giữa họ ngàycàng sâu đậm. Ngoài Bình tiền trang ra, Chiêu Thương tiền trang đã trở thànhđối tượng hợp tác lớn nhất với Minh gia. Trong hơn một năm qua, Minh gia đãrút ra hơn ba trăm vạn lượng bạc từ tiền trang này.Hôm nay, Minh Lân Thạch lại đến để rút bạc, hai bên rất thân thiết ký kếtkhế ước và giấy công chứng, hoàn thành mọi thủ tục cần thiết.Bỗng dưng, đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang có vẻ khó xử nói:"Minh thiếu gia, có một việc ta không biết có nên nói hay không?"Minh Lân Thạch nhíu mày, trong lòng bỗng giật thót, không biết liệu cóphải Chiêu Thương tiền trang đột nhiên nảy sinh ngờ gì về Minh gia haykhông?Quả nhiên, vị đại chưởng quỹ với gương mặt khá bình thường này thử dòhỏi: "Mấy tháng qua mọi thứ đều không tệ, nhưng ta nghe nói... Khâm sai đạinhân sắp trở về Giang Nam."Minh Lan Thạch hừ lạnh, nghĩ thầm toàn bộ thế gian đều biết mình khônghòa thuận với Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn, sao trước đây Chiêu Thương tiềntrang các ngươi không sợ mà giờ đây lại sợ?Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa nói: "Minh gia đã dẫn đầu giới thươngnhân Giang Nam cả trăm năm, một tiền trang nho nhỏ như chúng ta nào dámhoài nghi điều gì, chỉ có điều... vẫn phải nhắc nhở thiếu gia một tiếng, thiên hạnày có biết bao chuyện làm ăn buôn bán, sao cứ nhất quyết phải đối đầu vớitriều đình?"Minh Lan Thạch thầm giật mình, câu này rất hợp với ý định muốn dẫn dắtMinh gia theo một hướng mới của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không phảingười cầm quyền của Minh gia, lại cảm thấy nghi ngờ về lời nhắc nhở đột ngộtcủa vị đại chưởng quỹ này. Đang trước mặt người ngoài, đương nhiên hắn cũngmuốn nói nhiều, chỉ mỉm cười: "Có chuyện làm ăn nào có thể kiếm tiền bằngNội Khố?"Đại chưởng quỹ cười khúc khích vài tiếng, không nói gì thêm.o O oSau khi xe ngựa của Minh gia rời khỏi con đường lát đá xanh, đại chưởngquỹ của Chiêu Thương tiền trang kều khom người quay lại, trở về phòng khođược canh phòng nghiêm ngặt ở phía sau.. Trong kho có chứa bạc và các biênlai từ mọi nơi, và rõ ràng đại chưởng quỹ cực kỳ quan tâm đến tấm biên laichuyển bạc này của Minh gia. Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào một ngăngỗ riêng biệt, liếc mắt nhìn vào bên trong.Biên lai bên trong đã rất dày, nếu lúc này Chiêu Thương tiền trang đòi Minhgia trả nợ, Minh gia lại không thể phá vỡ ước định với triều đình, nếu muốn rútkhỏi việc tiêu thụ sản phẩm Nội Khố, thế thì chỉ có cách bán bớt gia sản hùnghậu để trả nợ.Đương nhiên, Chiêu Thương tiền trang sẽ không làm việc như vậy.Đại chưởng quỹ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, mỉm cười nói với trợ thủ bêncạnh: "Minh lục gia đã mượn bao nhiêu bạc rồi?""Đã vượt quá giới hạn." Trợ thủ kia cung kính trả lời, hắn rất bái phục thủđoạn của đại chưởng quỹ, vì hắn biết, thực ra hiện giờ Chiêu Thương tiền trangđã sở hữu gần một nửa tài sản của Minh gia. Mặc dù giá trị tài sản của Minh giatuyệt đối không chỉ có thế, nhưng một khi tài sản được phản ánh trên giấy tờ,trong một thời điểm cụ thể nào đó, nó sẽ giảm bớt đi rất nhiều."Vị khách kia... mang theo khế ước có con dấu?""Đúng."Đại chưởng quỹ lớn gật đầu, biết chủ nhân chuẩn bị động thủ, có điều...chẳng phải người vẫn chưa về Giang Nam à?Trong căn phòng bên mé sau của Chiêu Thương tiền trang, đại chưởng quỹliếc mắt một thấy lá cờ xanh, cung kính hỏi: "Vị đại nhân này, tiếp theo chúngta nên làm gì?

Con đường đầy cửa hàng và tiền trang ở Tô Châu không quá dài, được lát

bằng đá xanh, tạo nên vẻ yên bình đặc biệt. Những người đến đây không phải vì

họ nghèo đến một mức độ nào đó thì là vì họ giàu đến một mức độ nào đó.

Minh Lan Thạch thân là người kế nghiệp Minh gia, đương nhiên thuộc về

nhóm người sau. Cho nên khi hắn lẳng lặng đi đến tiền trang có treo cờ xanh

Chiêu Thương, lập tức được đại chưởng quỹ của tiền trang cung kính nghênh

tiếp.

Kể từ khi Phạm Nhàn đến Giang Nam, cường độ chi bạc ra ngoài của Minh

gia đã tăng vọt, đặc biệt sau sự kiện đấu giá hạng muc Nội Khố. Với thực lực

hùng hậu trải rộng khắp thiên hạ của Thái Bình tiền trang, trong lúc nhất thời

cũng không thể tập hợp được một lượng lớn bạc trắng như vậy. Do đó Minh gia

đã mạo hiểm tìm đến tiền trang Chiêu Thương để xin giúp đỡ.

Không nghĩ tới, Chiêu Thương tiền trang lại thật sự đồng ý, lần hợp tác này

đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp cho Minh gia. Sau khi điều tra kỹ lưỡng về lý

lịch, Minh gia xác định nguồn tài chính của Chiêu Thương tiền trang là từ tài

sản kế thừa của Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề năm xưa - Thẩm Trọng cùng với

một gia tộc ở Đông Di thành, vì vậy Minh gia cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Hợp tác giữa hai bên càng ngày càng tăng, mức độ thân thiết giữa họ ngày

càng sâu đậm. Ngoài Bình tiền trang ra, Chiêu Thương tiền trang đã trở thành

đối tượng hợp tác lớn nhất với Minh gia. Trong hơn một năm qua, Minh gia đã

rút ra hơn ba trăm vạn lượng bạc từ tiền trang này.

Hôm nay, Minh Lân Thạch lại đến để rút bạc, hai bên rất thân thiết ký kết

khế ước và giấy công chứng, hoàn thành mọi thủ tục cần thiết.

Bỗng dưng, đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang có vẻ khó xử nói:

"Minh thiếu gia, có một việc ta không biết có nên nói hay không?"

Minh Lân Thạch nhíu mày, trong lòng bỗng giật thót, không biết liệu có

phải Chiêu Thương tiền trang đột nhiên nảy sinh ngờ gì về Minh gia hay

không?

Quả nhiên, vị đại chưởng quỹ với gương mặt khá bình thường này thử dò

hỏi: "Mấy tháng qua mọi thứ đều không tệ, nhưng ta nghe nói... Khâm sai đại

nhân sắp trở về Giang Nam."

Minh Lan Thạch hừ lạnh, nghĩ thầm toàn bộ thế gian đều biết mình không

hòa thuận với Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn, sao trước đây Chiêu Thương tiền

trang các ngươi không sợ mà giờ đây lại sợ?

Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa nói: "Minh gia đã dẫn đầu giới thương

nhân Giang Nam cả trăm năm, một tiền trang nho nhỏ như chúng ta nào dám

hoài nghi điều gì, chỉ có điều... vẫn phải nhắc nhở thiếu gia một tiếng, thiên hạ

này có biết bao chuyện làm ăn buôn bán, sao cứ nhất quyết phải đối đầu với

triều đình?"

Minh Lan Thạch thầm giật mình, câu này rất hợp với ý định muốn dẫn dắt

Minh gia theo một hướng mới của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không phải

người cầm quyền của Minh gia, lại cảm thấy nghi ngờ về lời nhắc nhở đột ngột

của vị đại chưởng quỹ này. Đang trước mặt người ngoài, đương nhiên hắn cũng

muốn nói nhiều, chỉ mỉm cười: "Có chuyện làm ăn nào có thể kiếm tiền bằng

Nội Khố?"

Đại chưởng quỹ cười khúc khích vài tiếng, không nói gì thêm.

o O o

Sau khi xe ngựa của Minh gia rời khỏi con đường lát đá xanh, đại chưởng

quỹ của Chiêu Thương tiền trang kều khom người quay lại, trở về phòng kho

được canh phòng nghiêm ngặt ở phía sau.. Trong kho có chứa bạc và các biên

lai từ mọi nơi, và rõ ràng đại chưởng quỹ cực kỳ quan tâm đến tấm biên lai

chuyển bạc này của Minh gia. Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào một ngăn

gỗ riêng biệt, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Biên lai bên trong đã rất dày, nếu lúc này Chiêu Thương tiền trang đòi Minh

gia trả nợ, Minh gia lại không thể phá vỡ ước định với triều đình, nếu muốn rút

khỏi việc tiêu thụ sản phẩm Nội Khố, thế thì chỉ có cách bán bớt gia sản hùng

hậu để trả nợ.

Đương nhiên, Chiêu Thương tiền trang sẽ không làm việc như vậy.

Đại chưởng quỹ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, mỉm cười nói với trợ thủ bên

cạnh: "Minh lục gia đã mượn bao nhiêu bạc rồi?"

"Đã vượt quá giới hạn." Trợ thủ kia cung kính trả lời, hắn rất bái phục thủ

đoạn của đại chưởng quỹ, vì hắn biết, thực ra hiện giờ Chiêu Thương tiền trang

đã sở hữu gần một nửa tài sản của Minh gia. Mặc dù giá trị tài sản của Minh gia

tuyệt đối không chỉ có thế, nhưng một khi tài sản được phản ánh trên giấy tờ,

trong một thời điểm cụ thể nào đó, nó sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

"Vị khách kia... mang theo khế ước có con dấu?"

"Đúng."

Đại chưởng quỹ lớn gật đầu, biết chủ nhân chuẩn bị động thủ, có điều...

chẳng phải người vẫn chưa về Giang Nam à?

Trong căn phòng bên mé sau của Chiêu Thương tiền trang, đại chưởng quỹ

liếc mắt một thấy lá cờ xanh, cung kính hỏi: "Vị đại nhân này, tiếp theo chúng

ta nên làm gì?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Con đường đầy cửa hàng và tiền trang ở Tô Châu không quá dài, được látbằng đá xanh, tạo nên vẻ yên bình đặc biệt. Những người đến đây không phải vìhọ nghèo đến một mức độ nào đó thì là vì họ giàu đến một mức độ nào đó.Minh Lan Thạch thân là người kế nghiệp Minh gia, đương nhiên thuộc vềnhóm người sau. Cho nên khi hắn lẳng lặng đi đến tiền trang có treo cờ xanhChiêu Thương, lập tức được đại chưởng quỹ của tiền trang cung kính nghênhtiếp.Kể từ khi Phạm Nhàn đến Giang Nam, cường độ chi bạc ra ngoài của Minhgia đã tăng vọt, đặc biệt sau sự kiện đấu giá hạng muc Nội Khố. Với thực lựchùng hậu trải rộng khắp thiên hạ của Thái Bình tiền trang, trong lúc nhất thờicũng không thể tập hợp được một lượng lớn bạc trắng như vậy. Do đó Minh giađã mạo hiểm tìm đến tiền trang Chiêu Thương để xin giúp đỡ.Không nghĩ tới, Chiêu Thương tiền trang lại thật sự đồng ý, lần hợp tác nàyđã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp cho Minh gia. Sau khi điều tra kỹ lưỡng về lýlịch, Minh gia xác định nguồn tài chính của Chiêu Thương tiền trang là từ tàisản kế thừa của Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Bắc Tề năm xưa - Thẩm Trọng cùng vớimột gia tộc ở Đông Di thành, vì vậy Minh gia cũng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.Hợp tác giữa hai bên càng ngày càng tăng, mức độ thân thiết giữa họ ngàycàng sâu đậm. Ngoài Bình tiền trang ra, Chiêu Thương tiền trang đã trở thànhđối tượng hợp tác lớn nhất với Minh gia. Trong hơn một năm qua, Minh gia đãrút ra hơn ba trăm vạn lượng bạc từ tiền trang này.Hôm nay, Minh Lân Thạch lại đến để rút bạc, hai bên rất thân thiết ký kếtkhế ước và giấy công chứng, hoàn thành mọi thủ tục cần thiết.Bỗng dưng, đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang có vẻ khó xử nói:"Minh thiếu gia, có một việc ta không biết có nên nói hay không?"Minh Lân Thạch nhíu mày, trong lòng bỗng giật thót, không biết liệu cóphải Chiêu Thương tiền trang đột nhiên nảy sinh ngờ gì về Minh gia haykhông?Quả nhiên, vị đại chưởng quỹ với gương mặt khá bình thường này thử dòhỏi: "Mấy tháng qua mọi thứ đều không tệ, nhưng ta nghe nói... Khâm sai đạinhân sắp trở về Giang Nam."Minh Lan Thạch hừ lạnh, nghĩ thầm toàn bộ thế gian đều biết mình khônghòa thuận với Khâm sai đại nhân Phạm Nhàn, sao trước đây Chiêu Thương tiềntrang các ngươi không sợ mà giờ đây lại sợ?Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa nói: "Minh gia đã dẫn đầu giới thươngnhân Giang Nam cả trăm năm, một tiền trang nho nhỏ như chúng ta nào dámhoài nghi điều gì, chỉ có điều... vẫn phải nhắc nhở thiếu gia một tiếng, thiên hạnày có biết bao chuyện làm ăn buôn bán, sao cứ nhất quyết phải đối đầu vớitriều đình?"Minh Lan Thạch thầm giật mình, câu này rất hợp với ý định muốn dẫn dắtMinh gia theo một hướng mới của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng không phảingười cầm quyền của Minh gia, lại cảm thấy nghi ngờ về lời nhắc nhở đột ngộtcủa vị đại chưởng quỹ này. Đang trước mặt người ngoài, đương nhiên hắn cũngmuốn nói nhiều, chỉ mỉm cười: "Có chuyện làm ăn nào có thể kiếm tiền bằngNội Khố?"Đại chưởng quỹ cười khúc khích vài tiếng, không nói gì thêm.o O oSau khi xe ngựa của Minh gia rời khỏi con đường lát đá xanh, đại chưởngquỹ của Chiêu Thương tiền trang kều khom người quay lại, trở về phòng khođược canh phòng nghiêm ngặt ở phía sau.. Trong kho có chứa bạc và các biênlai từ mọi nơi, và rõ ràng đại chưởng quỹ cực kỳ quan tâm đến tấm biên laichuyển bạc này của Minh gia. Hắn cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào một ngăngỗ riêng biệt, liếc mắt nhìn vào bên trong.Biên lai bên trong đã rất dày, nếu lúc này Chiêu Thương tiền trang đòi Minhgia trả nợ, Minh gia lại không thể phá vỡ ước định với triều đình, nếu muốn rútkhỏi việc tiêu thụ sản phẩm Nội Khố, thế thì chỉ có cách bán bớt gia sản hùnghậu để trả nợ.Đương nhiên, Chiêu Thương tiền trang sẽ không làm việc như vậy.Đại chưởng quỹ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, mỉm cười nói với trợ thủ bêncạnh: "Minh lục gia đã mượn bao nhiêu bạc rồi?""Đã vượt quá giới hạn." Trợ thủ kia cung kính trả lời, hắn rất bái phục thủđoạn của đại chưởng quỹ, vì hắn biết, thực ra hiện giờ Chiêu Thương tiền trangđã sở hữu gần một nửa tài sản của Minh gia. Mặc dù giá trị tài sản của Minh giatuyệt đối không chỉ có thế, nhưng một khi tài sản được phản ánh trên giấy tờ,trong một thời điểm cụ thể nào đó, nó sẽ giảm bớt đi rất nhiều."Vị khách kia... mang theo khế ước có con dấu?""Đúng."Đại chưởng quỹ lớn gật đầu, biết chủ nhân chuẩn bị động thủ, có điều...chẳng phải người vẫn chưa về Giang Nam à?Trong căn phòng bên mé sau của Chiêu Thương tiền trang, đại chưởng quỹliếc mắt một thấy lá cờ xanh, cung kính hỏi: "Vị đại nhân này, tiếp theo chúngta nên làm gì?

Chương 1057: Chiêu Thương tiền trang 4