Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1066: Đá lớn đè xe ai ngăn nổi 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người tiên phong là Sử Văn Mậu, được vị đường huynh đệ Nhâm Thiếu An- Phó sứ Nội Khố Chuyển Vận ti dưới sự hợp tác hết mình của, cùng với sắpxếp khéo léo của mấy ông lão Diệp chưởng quỹ ở Khánh Dư đường, từ cuối hènăm trước, sản lượng của tam đại phường thuộc Nội Khố đã bắt đầu tăng lênmột cách ổn định, chất lượng cũng được cải thiện đáng kể.Hàng tồn kho nhiều, tức là đồ ăn cũng nhiều, Minh gia không muốn bỏ lỡ cơhội này. Thêm vào đó trong thời gian gần đây Giám Sát viện đã giảm bớt việcquấy rối Minh gia, cho nên toàn bộ sản nghiệp của Minh gia đều đã phục hồi.Chỉ trong thời gian ngắn, Minh gia đã nuốt vô số hàng hoá, vận chuyển đếnĐông Di thành và Tuyền Châu.Lượng hàng lớn như thế tuy đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc của Minh gia,nhưng Minh Thanh Đạt hề không lo lắng, vì chỉ cần xoay tay một cái là sẽ cóbạc thu về. Đây cũng chính là lý do khiến mấy ngày gần đây tâm trạng của hắntrở nên thoải mái hơn hẳn. Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy, sẽ là nhữngngày tháng tốt đẹp cỡ nào.Có điều, tam đại phường thuộc Nội Khố Chuyển Vận ti đột ngột dừng hoạtđộng mà không rõ lý do!o O oKhi tin tức về việc đình công lan tới Tô Châu, Minh Thanh Đạt nổi giận lôiđình, giao cho Minh Lan Thạch nhanh chóng đến nha môn Nội Khố ChuyểnVận ti để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Hồng Thường Thanh hết sức vô sỉtiếp nhận lời chất vấn của hắn, nhưng chỉ chịu nói là tam đại phường đang tiếnhành kiểm tra thiết bị theo thường lệ, phải chờ thêm một thời gian nữa.Minh gia có quyền tức giận và la hét, bởi vì bọn họ là thương nhân hoànggia đã đặt hàng từ Nội Khố với số lượng lên tới hàng triệu lượng bạc. Nội Khốđã nhận tiền đặt hàng của họ thì phải đảm bảo nguồn cung cấp hàng hóa; nếukhông, bọn họ có quyền khởi kiện trước triều đình.Có điều, Hồng Thường Thanh cũng có lý do để trì hoãn. Bởi vì trong suốtmột năm về trước, tam đại phường đã hoàn thành số lượng hàng hóa quy địnhtrong khế ước. Cho dù việc này bị chững lại trong mười ngày hay nửa tháng,những hàng hóa mà Minh gia các ngươi nên nhận cũng đã nhận đủ.Minh Thanh Đạt bất lực, chỉ có thể dựa vào quyền lực trong quan trường đểtìm hiểu thông tin thực sự về vùng Mân Bắc. Sau một thời gian dài, cuối cùngcũng có tin tức trả về, nghe nói tam đại phường đang gặp sự cố với công nhân,Vị Tô đại nhân của Giám Sát viện đã chém đầu hai mươi mấy người mới miễncưỡng trấn áp được, nhưng việc này đã làm chậm công việc nhiều ngày.Sau khi biết được lý do này, Minh gia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cầnkhông phải mưu đồ của Phạm Nhàn là tốt rồi. Sau đó bọn họ bắt đầu mong chờngày Nội Khố bắt đầu hoạt động trở lại. Lý do Minh gia cảm thấy lo lắng căngthẳng như vậy... hoàn toàn là vì trong hai tháng trước mọi việc đều mưa thuậngió hòa, Minh gia dần dần công nhận khả năng cung cấp hàng hóa của Nội Khố,dựa trên số lượng hàng ngày, ký kết khế ước lớn với Đông Di thành và hảingoại.Đơn hàng nay đã đến hạn, Minh gia đang cần một lượng lớn hàng hóa. Đốivới thương gia, danh tiếng là quan trọng nhất; Minh gia thà chịu thiệt về tiềncòn bạc còn hơn không có hàng để bán.Vài ngày sau, cuối cùng tam đại phường cũng tái khởi động sản xuất... cóđiều số lượng các loại hàng hóa được sản xuất ra rất hạn chế, chỉ như muối bỏbiển, chẳng biết bao giờ mới khôi phục được tình hình như năm trước. Tronglúc nhất thời, Minh gia lại rơi vào tình trạng hoảng loạn nho nhỏ. Để hoàn thànhkhế ước, bọn họ buộc phải đi khắp nơi để tìm hàng, lôi cả hàng hóa dự trữ cuốicùng của gia tộc ra, thậm chí còn vạn bất đắc dĩ phải mua hàng với giá cao từnhững thương gia ở phía Bắc và phía Nam.Sau khi nhận báo cáo từ người quản lý sổ sách, ước lượng số bạc có thể lưuthông trong gia tộc, Minh Thanh Đạt cau mày nói: "Rốt cuộc Phạm định làm gìvậy? Chẳng lẽ chỉ ngừng cung hàng hóa cho ta vài ngày mà muốn đánh đổ tahay sao? Đúng là quá ngây thơ."Minh Lan Thạch ở bên cạnh lắng nghe, trong miệng cảm thấy đắng ngắt.Mấy ngày qua, anh ta âm thầm rút một khoản bạc từ Chiêu Thương tiền trangđể tham gia vào thương vụ buôn muối riêng. Đối tượng hợp tác lần này của hắnchính là Dương Kế Mỹ, thương gia buôn muối lớn nhất ở Giang Nam. Hơn nữa,hắn biết mối quan hệ giữa Dương Kế Mỹ và Tổng đốc Tiết Thanh rất chặt chẽ,cho nên không cảm thấy lo lắng gì... Chỉ có điều việc kinh doanh buôn muốiriêng này cần ít nhất ba tháng mới có lãi... Nếu phụ thân biết hắn đã dùng bạcđể lưu thông trong nhà để chuyển hướng đầu tư, không biết có còn bình tĩnhnhư bây giờ không?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người tiên phong là Sử Văn Mậu, được vị đường huynh đệ Nhâm Thiếu An
- Phó sứ Nội Khố Chuyển Vận ti dưới sự hợp tác hết mình của, cùng với sắp
xếp khéo léo của mấy ông lão Diệp chưởng quỹ ở Khánh Dư đường, từ cuối hè
năm trước, sản lượng của tam đại phường thuộc Nội Khố đã bắt đầu tăng lên
một cách ổn định, chất lượng cũng được cải thiện đáng kể.
Hàng tồn kho nhiều, tức là đồ ăn cũng nhiều, Minh gia không muốn bỏ lỡ cơ
hội này. Thêm vào đó trong thời gian gần đây Giám Sát viện đã giảm bớt việc
quấy rối Minh gia, cho nên toàn bộ sản nghiệp của Minh gia đều đã phục hồi.
Chỉ trong thời gian ngắn, Minh gia đã nuốt vô số hàng hoá, vận chuyển đến
Đông Di thành và Tuyền Châu.
Lượng hàng lớn như thế tuy đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc của Minh gia,
nhưng Minh Thanh Đạt hề không lo lắng, vì chỉ cần xoay tay một cái là sẽ có
bạc thu về. Đây cũng chính là lý do khiến mấy ngày gần đây tâm trạng của hắn
trở nên thoải mái hơn hẳn. Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy, sẽ là những
ngày tháng tốt đẹp cỡ nào.
Có điều, tam đại phường thuộc Nội Khố Chuyển Vận ti đột ngột dừng hoạt
động mà không rõ lý do!
o O o
Khi tin tức về việc đình công lan tới Tô Châu, Minh Thanh Đạt nổi giận lôi
đình, giao cho Minh Lan Thạch nhanh chóng đến nha môn Nội Khố Chuyển
Vận ti để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Hồng Thường Thanh hết sức vô sỉ
tiếp nhận lời chất vấn của hắn, nhưng chỉ chịu nói là tam đại phường đang tiến
hành kiểm tra thiết bị theo thường lệ, phải chờ thêm một thời gian nữa.
Minh gia có quyền tức giận và la hét, bởi vì bọn họ là thương nhân hoàng
gia đã đặt hàng từ Nội Khố với số lượng lên tới hàng triệu lượng bạc. Nội Khố
đã nhận tiền đặt hàng của họ thì phải đảm bảo nguồn cung cấp hàng hóa; nếu
không, bọn họ có quyền khởi kiện trước triều đình.
Có điều, Hồng Thường Thanh cũng có lý do để trì hoãn. Bởi vì trong suốt
một năm về trước, tam đại phường đã hoàn thành số lượng hàng hóa quy định
trong khế ước. Cho dù việc này bị chững lại trong mười ngày hay nửa tháng,
những hàng hóa mà Minh gia các ngươi nên nhận cũng đã nhận đủ.
Minh Thanh Đạt bất lực, chỉ có thể dựa vào quyền lực trong quan trường để
tìm hiểu thông tin thực sự về vùng Mân Bắc. Sau một thời gian dài, cuối cùng
cũng có tin tức trả về, nghe nói tam đại phường đang gặp sự cố với công nhân,
Vị Tô đại nhân của Giám Sát viện đã chém đầu hai mươi mấy người mới miễn
cưỡng trấn áp được, nhưng việc này đã làm chậm công việc nhiều ngày.
Sau khi biết được lý do này, Minh gia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần
không phải mưu đồ của Phạm Nhàn là tốt rồi. Sau đó bọn họ bắt đầu mong chờ
ngày Nội Khố bắt đầu hoạt động trở lại. Lý do Minh gia cảm thấy lo lắng căng
thẳng như vậy... hoàn toàn là vì trong hai tháng trước mọi việc đều mưa thuận
gió hòa, Minh gia dần dần công nhận khả năng cung cấp hàng hóa của Nội Khố,
dựa trên số lượng hàng ngày, ký kết khế ước lớn với Đông Di thành và hải
ngoại.
Đơn hàng nay đã đến hạn, Minh gia đang cần một lượng lớn hàng hóa. Đối
với thương gia, danh tiếng là quan trọng nhất; Minh gia thà chịu thiệt về tiền
còn bạc còn hơn không có hàng để bán.
Vài ngày sau, cuối cùng tam đại phường cũng tái khởi động sản xuất... có
điều số lượng các loại hàng hóa được sản xuất ra rất hạn chế, chỉ như muối bỏ
biển, chẳng biết bao giờ mới khôi phục được tình hình như năm trước. Trong
lúc nhất thời, Minh gia lại rơi vào tình trạng hoảng loạn nho nhỏ. Để hoàn thành
khế ước, bọn họ buộc phải đi khắp nơi để tìm hàng, lôi cả hàng hóa dự trữ cuối
cùng của gia tộc ra, thậm chí còn vạn bất đắc dĩ phải mua hàng với giá cao từ
những thương gia ở phía Bắc và phía Nam.
Sau khi nhận báo cáo từ người quản lý sổ sách, ước lượng số bạc có thể lưu
thông trong gia tộc, Minh Thanh Đạt cau mày nói: "Rốt cuộc Phạm định làm gì
vậy? Chẳng lẽ chỉ ngừng cung hàng hóa cho ta vài ngày mà muốn đánh đổ ta
hay sao? Đúng là quá ngây thơ."
Minh Lan Thạch ở bên cạnh lắng nghe, trong miệng cảm thấy đắng ngắt.
Mấy ngày qua, anh ta âm thầm rút một khoản bạc từ Chiêu Thương tiền trang
để tham gia vào thương vụ buôn muối riêng. Đối tượng hợp tác lần này của hắn
chính là Dương Kế Mỹ, thương gia buôn muối lớn nhất ở Giang Nam. Hơn nữa,
hắn biết mối quan hệ giữa Dương Kế Mỹ và Tổng đốc Tiết Thanh rất chặt chẽ,
cho nên không cảm thấy lo lắng gì... Chỉ có điều việc kinh doanh buôn muối
riêng này cần ít nhất ba tháng mới có lãi... Nếu phụ thân biết hắn đã dùng bạc
để lưu thông trong nhà để chuyển hướng đầu tư, không biết có còn bình tĩnh
như bây giờ không?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người tiên phong là Sử Văn Mậu, được vị đường huynh đệ Nhâm Thiếu An- Phó sứ Nội Khố Chuyển Vận ti dưới sự hợp tác hết mình của, cùng với sắpxếp khéo léo của mấy ông lão Diệp chưởng quỹ ở Khánh Dư đường, từ cuối hènăm trước, sản lượng của tam đại phường thuộc Nội Khố đã bắt đầu tăng lênmột cách ổn định, chất lượng cũng được cải thiện đáng kể.Hàng tồn kho nhiều, tức là đồ ăn cũng nhiều, Minh gia không muốn bỏ lỡ cơhội này. Thêm vào đó trong thời gian gần đây Giám Sát viện đã giảm bớt việcquấy rối Minh gia, cho nên toàn bộ sản nghiệp của Minh gia đều đã phục hồi.Chỉ trong thời gian ngắn, Minh gia đã nuốt vô số hàng hoá, vận chuyển đếnĐông Di thành và Tuyền Châu.Lượng hàng lớn như thế tuy đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc của Minh gia,nhưng Minh Thanh Đạt hề không lo lắng, vì chỉ cần xoay tay một cái là sẽ cóbạc thu về. Đây cũng chính là lý do khiến mấy ngày gần đây tâm trạng của hắntrở nên thoải mái hơn hẳn. Nếu mọi chuyện tiếp tục diễn ra như vậy, sẽ là nhữngngày tháng tốt đẹp cỡ nào.Có điều, tam đại phường thuộc Nội Khố Chuyển Vận ti đột ngột dừng hoạtđộng mà không rõ lý do!o O oKhi tin tức về việc đình công lan tới Tô Châu, Minh Thanh Đạt nổi giận lôiđình, giao cho Minh Lan Thạch nhanh chóng đến nha môn Nội Khố ChuyểnVận ti để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Hồng Thường Thanh hết sức vô sỉtiếp nhận lời chất vấn của hắn, nhưng chỉ chịu nói là tam đại phường đang tiếnhành kiểm tra thiết bị theo thường lệ, phải chờ thêm một thời gian nữa.Minh gia có quyền tức giận và la hét, bởi vì bọn họ là thương nhân hoànggia đã đặt hàng từ Nội Khố với số lượng lên tới hàng triệu lượng bạc. Nội Khốđã nhận tiền đặt hàng của họ thì phải đảm bảo nguồn cung cấp hàng hóa; nếukhông, bọn họ có quyền khởi kiện trước triều đình.Có điều, Hồng Thường Thanh cũng có lý do để trì hoãn. Bởi vì trong suốtmột năm về trước, tam đại phường đã hoàn thành số lượng hàng hóa quy địnhtrong khế ước. Cho dù việc này bị chững lại trong mười ngày hay nửa tháng,những hàng hóa mà Minh gia các ngươi nên nhận cũng đã nhận đủ.Minh Thanh Đạt bất lực, chỉ có thể dựa vào quyền lực trong quan trường đểtìm hiểu thông tin thực sự về vùng Mân Bắc. Sau một thời gian dài, cuối cùngcũng có tin tức trả về, nghe nói tam đại phường đang gặp sự cố với công nhân,Vị Tô đại nhân của Giám Sát viện đã chém đầu hai mươi mấy người mới miễncưỡng trấn áp được, nhưng việc này đã làm chậm công việc nhiều ngày.Sau khi biết được lý do này, Minh gia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cầnkhông phải mưu đồ của Phạm Nhàn là tốt rồi. Sau đó bọn họ bắt đầu mong chờngày Nội Khố bắt đầu hoạt động trở lại. Lý do Minh gia cảm thấy lo lắng căngthẳng như vậy... hoàn toàn là vì trong hai tháng trước mọi việc đều mưa thuậngió hòa, Minh gia dần dần công nhận khả năng cung cấp hàng hóa của Nội Khố,dựa trên số lượng hàng ngày, ký kết khế ước lớn với Đông Di thành và hảingoại.Đơn hàng nay đã đến hạn, Minh gia đang cần một lượng lớn hàng hóa. Đốivới thương gia, danh tiếng là quan trọng nhất; Minh gia thà chịu thiệt về tiềncòn bạc còn hơn không có hàng để bán.Vài ngày sau, cuối cùng tam đại phường cũng tái khởi động sản xuất... cóđiều số lượng các loại hàng hóa được sản xuất ra rất hạn chế, chỉ như muối bỏbiển, chẳng biết bao giờ mới khôi phục được tình hình như năm trước. Tronglúc nhất thời, Minh gia lại rơi vào tình trạng hoảng loạn nho nhỏ. Để hoàn thànhkhế ước, bọn họ buộc phải đi khắp nơi để tìm hàng, lôi cả hàng hóa dự trữ cuốicùng của gia tộc ra, thậm chí còn vạn bất đắc dĩ phải mua hàng với giá cao từnhững thương gia ở phía Bắc và phía Nam.Sau khi nhận báo cáo từ người quản lý sổ sách, ước lượng số bạc có thể lưuthông trong gia tộc, Minh Thanh Đạt cau mày nói: "Rốt cuộc Phạm định làm gìvậy? Chẳng lẽ chỉ ngừng cung hàng hóa cho ta vài ngày mà muốn đánh đổ tahay sao? Đúng là quá ngây thơ."Minh Lan Thạch ở bên cạnh lắng nghe, trong miệng cảm thấy đắng ngắt.Mấy ngày qua, anh ta âm thầm rút một khoản bạc từ Chiêu Thương tiền trangđể tham gia vào thương vụ buôn muối riêng. Đối tượng hợp tác lần này của hắnchính là Dương Kế Mỹ, thương gia buôn muối lớn nhất ở Giang Nam. Hơn nữa,hắn biết mối quan hệ giữa Dương Kế Mỹ và Tổng đốc Tiết Thanh rất chặt chẽ,cho nên không cảm thấy lo lắng gì... Chỉ có điều việc kinh doanh buôn muốiriêng này cần ít nhất ba tháng mới có lãi... Nếu phụ thân biết hắn đã dùng bạcđể lưu thông trong nhà để chuyển hướng đầu tư, không biết có còn bình tĩnhnhư bây giờ không?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑