Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1067: Đá lớn đè xe ai ngăn nổi 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Minh gia chúng ta có thể thiếu thứ khác, nhưng chắc chắn có bạc." MinhThanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Phạm Nhàn muốn kiểm soát giá cả hàng hóatrên thị trường, muốn nuốt bạc của Minh gia chúng ta, thế thì cho hắn nuốt, dùsao sau này hắn cũng phải nôn ra... Chúng ta nhất định phải hoàn thành đơnhàng lần này."Có điều, hành động của Giám Sát viện không chỉ đơn giản là thao túng giácả. Ngay sau ngày hôm sau khi Minh gia thu mua hàng với giá cao... công nhântrong tam đại phường cứ như đột nhiên tràn đầy sức sống, hoạt động sản xuấttrong Nội Khố bất ngờ tăng trưởng mạnh mẽ, không thấy dấu hiệu nào của việcgiảm sản lượng, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí họ đã tạo ramột kỷ lục sản lượng mới trong ngày.Mặc dù giá hàng mà mấy đại thương nhân hoàng gia bán ra được triều đìnhtính toán, nhưng khi bán ra ngoài vẫn phải chịu sự điều chỉnh từ những nguồncung cấp hàng hóa bên trên. Bây giờ, giá hàng đã giảm xuống, việc kinh doanhlại tốt hơn nhiều. Lĩnh Nam Hùng gia, Tôn gia thậm chí là Hạ Minh ký đềukiếm được khá nhiều từ đợt sóng giá cả này, chủ yếu là từ chênh lệch giá cả màMinh gia phải gánh chịu... ai bảo Minh gia đặt hàng nhiều nhất.Minh gia đã phải làm việc rất vất vả mới có thể mua hàng với giá cao, hoànthành đại bộ phận đơn hàng, nhưng lại phải chứng kiến giá hàng trên thị trườnggiảm mạnh, đương nhiên căm tức tới khó tả. Đặc biệt là đám người hải ngoại lạicàng vô sỉ chạy về Lĩnh Nam để mua hàng giá rẻ... khiến Minh gia phải chịuthiệt thòi khi giữ một lượng lớn đồ sứ có giá cao.Chỉ trong chiến dịch này, Minh gia đã chịu tổn thất lượng bạc lưu thông lêntới bảy mươi vạn lượng.Nếu là trước kia, bảy mươi vạn lượng này không phải vấn đề gì đối vớiGiang Nam Minh gia, nhưng sau khi bị Giám Sát viện dốc toàn lực chèn ép suốtmột năm, nguồn vốn lưu động của Minh gia đã gần như cạn kiệt, hoàn toàn phụthuộc vào hai Thái Bình tiền trang và Chiêu Thương để duy trì. Bây giờ, lại cóthêm bảy mươi vạn lượng bạc biến mất tuyết tan, khiến cho chủ nhân của Minhgia Minh Thanh Đạt không thể không cảnh giác.o O o“Lô hàng này nhất định phải giao thành công. Tuy Thi Ích Bảo là ngườingoại quốc, nhưng phía sau hắn là một hiệu buôn lớn của người nước ngoài,chắc chắn sẽ không như lũ người vô sỉ trên đảo kia, hắn cũng là người giữ chữtín.” Minh Thanh Đạt xoa đôi mắt mệt mỏi, nói với con trai mình: "Lan Thạch,lần này con phải tự mình giao hàng, nhớ phải thận trọng."Minh Lan Thạch gật đầu, biết lô hàng này vô cùng quan trọng. Vì lô hàngnày là do phụ thân đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, liên hệ để có thể lấyra từ kho bên trong.Những mặt hàng thử nghiệm này, chính là sản phẩm được nghiên cứu và sảnxuất thành công lần đầu tiên từ kho, giống như loại rượu mạnh hay nước hoangày xưa, mặc dù giá cả rất cao nhưng mọi người đều biết chắc chắn đó lànhững thứ mới lạ. Một khi được bán ra, có thể coi như bằng vàng.Lô hàng thử nghiệm này là những tấm gương — Minh Lan Thạch đã tựmình kiểm tra. Những tấm gương này là làm từ vật liệu thủy tinh, nhưng khôngbiết mặt sau làm như thế nào mà lại phủ được một lớp bạc, khi soi vào thấy rõtừng đường nét, đúng là bảo bối.Theo lý thuyết, với quan hệ giữa Phạm Nhàn và Minh gia, Nội Khố có mộtlô hàng thử nghiệm quan trọng như vậy thì thế nào đi nữa cũng chẳng tới phiênMinh gia phát tài. Có điều Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam lâu năm, thôngqua một thương nhân hoàng gia khác mới thu được lô hàng này. Nhưng tronglòng Minh Lan Thạch vẫn có chút cảm giác bất an... Nếu có thể chuyển chỗ bộkính bạc này một cách an toàn đến tay của Thi Ích Bảo ở Tuyền Châu, tình hìnhtài chính hiện tại của Minh gia sẽ được cải thiện đáng kể. Nhưng mọi chuyện...có thật sự thuận lợi như vậy không?"Không cần lo lắng." Minh Thanh Đạt sắc mặt âm trầm nói: "Ta đã thôngbáo cho kinh đô, lô hàng này con sẽ tự mình áp tải, bên lực lượng thủy quânGiao Châu cũng đã được thông báo. Lần này chúng ta không tự đi biển, tuykiếm được ít một chút, nhưng chắc chắn di chuyển giữa các châu quận sẽ antoàn..."Vị chủ nhân Minh gia đã nhẫn nhịn Phạm Nhàn suốt một năm đột nhiênngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nếu có kẻ nào... thực sự dám giết người cướphàng... cũng không thể giết sạch mọi người được, có người trốn về, chúng ta sẽtới kinh thành thưa kiện trước triều đình!".o O o.Sau ba ngày, trên một ngọn núi nhỏ từ Tô Châu đi về phía đông nam, HồngThường Thanh nhìn xuống đoàn xe dài dằng dẵng dưới chân núi, nở nụ cười.Xe chở bạc không nhiều, chỉ có hai xe ngựa, nhưng Minh gia lại huy động nămtrăm tư binh để hộ tống, rõ ràng họ cực kỳ coi trọng đơn hàng xuất khẩu này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Minh gia chúng ta có thể thiếu thứ khác, nhưng chắc chắn có bạc." Minh

Thanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Phạm Nhàn muốn kiểm soát giá cả hàng hóa

trên thị trường, muốn nuốt bạc của Minh gia chúng ta, thế thì cho hắn nuốt, dù

sao sau này hắn cũng phải nôn ra... Chúng ta nhất định phải hoàn thành đơn

hàng lần này."

Có điều, hành động của Giám Sát viện không chỉ đơn giản là thao túng giá

cả. Ngay sau ngày hôm sau khi Minh gia thu mua hàng với giá cao... công nhân

trong tam đại phường cứ như đột nhiên tràn đầy sức sống, hoạt động sản xuất

trong Nội Khố bất ngờ tăng trưởng mạnh mẽ, không thấy dấu hiệu nào của việc

giảm sản lượng, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí họ đã tạo ra

một kỷ lục sản lượng mới trong ngày.

Mặc dù giá hàng mà mấy đại thương nhân hoàng gia bán ra được triều đình

tính toán, nhưng khi bán ra ngoài vẫn phải chịu sự điều chỉnh từ những nguồn

cung cấp hàng hóa bên trên. Bây giờ, giá hàng đã giảm xuống, việc kinh doanh

lại tốt hơn nhiều. Lĩnh Nam Hùng gia, Tôn gia thậm chí là Hạ Minh ký đều

kiếm được khá nhiều từ đợt sóng giá cả này, chủ yếu là từ chênh lệch giá cả mà

Minh gia phải gánh chịu... ai bảo Minh gia đặt hàng nhiều nhất.

Minh gia đã phải làm việc rất vất vả mới có thể mua hàng với giá cao, hoàn

thành đại bộ phận đơn hàng, nhưng lại phải chứng kiến giá hàng trên thị trường

giảm mạnh, đương nhiên căm tức tới khó tả. Đặc biệt là đám người hải ngoại lại

càng vô sỉ chạy về Lĩnh Nam để mua hàng giá rẻ... khiến Minh gia phải chịu

thiệt thòi khi giữ một lượng lớn đồ sứ có giá cao.

Chỉ trong chiến dịch này, Minh gia đã chịu tổn thất lượng bạc lưu thông lên

tới bảy mươi vạn lượng.

Nếu là trước kia, bảy mươi vạn lượng này không phải vấn đề gì đối với

Giang Nam Minh gia, nhưng sau khi bị Giám Sát viện dốc toàn lực chèn ép suốt

một năm, nguồn vốn lưu động của Minh gia đã gần như cạn kiệt, hoàn toàn phụ

thuộc vào hai Thái Bình tiền trang và Chiêu Thương để duy trì. Bây giờ, lại có

thêm bảy mươi vạn lượng bạc biến mất tuyết tan, khiến cho chủ nhân của Minh

gia Minh Thanh Đạt không thể không cảnh giác.

o O o

“Lô hàng này nhất định phải giao thành công. Tuy Thi Ích Bảo là người

ngoại quốc, nhưng phía sau hắn là một hiệu buôn lớn của người nước ngoài,

chắc chắn sẽ không như lũ người vô sỉ trên đảo kia, hắn cũng là người giữ chữ

tín.” Minh Thanh Đạt xoa đôi mắt mệt mỏi, nói với con trai mình: "Lan Thạch,

lần này con phải tự mình giao hàng, nhớ phải thận trọng."

Minh Lan Thạch gật đầu, biết lô hàng này vô cùng quan trọng. Vì lô hàng

này là do phụ thân đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, liên hệ để có thể lấy

ra từ kho bên trong.

Những mặt hàng thử nghiệm này, chính là sản phẩm được nghiên cứu và sản

xuất thành công lần đầu tiên từ kho, giống như loại rượu mạnh hay nước hoa

ngày xưa, mặc dù giá cả rất cao nhưng mọi người đều biết chắc chắn đó là

những thứ mới lạ. Một khi được bán ra, có thể coi như bằng vàng.

Lô hàng thử nghiệm này là những tấm gương — Minh Lan Thạch đã tự

mình kiểm tra. Những tấm gương này là làm từ vật liệu thủy tinh, nhưng không

biết mặt sau làm như thế nào mà lại phủ được một lớp bạc, khi soi vào thấy rõ

từng đường nét, đúng là bảo bối.

Theo lý thuyết, với quan hệ giữa Phạm Nhàn và Minh gia, Nội Khố có một

lô hàng thử nghiệm quan trọng như vậy thì thế nào đi nữa cũng chẳng tới phiên

Minh gia phát tài. Có điều Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam lâu năm, thông

qua một thương nhân hoàng gia khác mới thu được lô hàng này. Nhưng trong

lòng Minh Lan Thạch vẫn có chút cảm giác bất an... Nếu có thể chuyển chỗ bộ

kính bạc này một cách an toàn đến tay của Thi Ích Bảo ở Tuyền Châu, tình hình

tài chính hiện tại của Minh gia sẽ được cải thiện đáng kể. Nhưng mọi chuyện...

có thật sự thuận lợi như vậy không?

"Không cần lo lắng." Minh Thanh Đạt sắc mặt âm trầm nói: "Ta đã thông

báo cho kinh đô, lô hàng này con sẽ tự mình áp tải, bên lực lượng thủy quân

Giao Châu cũng đã được thông báo. Lần này chúng ta không tự đi biển, tuy

kiếm được ít một chút, nhưng chắc chắn di chuyển giữa các châu quận sẽ an

toàn..."

Vị chủ nhân Minh gia đã nhẫn nhịn Phạm Nhàn suốt một năm đột nhiên

ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nếu có kẻ nào... thực sự dám giết người cướp

hàng... cũng không thể giết sạch mọi người được, có người trốn về, chúng ta sẽ

tới kinh thành thưa kiện trước triều đình!"

.o O o.

Sau ba ngày, trên một ngọn núi nhỏ từ Tô Châu đi về phía đông nam, Hồng

Thường Thanh nhìn xuống đoàn xe dài dằng dẵng dưới chân núi, nở nụ cười.

Xe chở bạc không nhiều, chỉ có hai xe ngựa, nhưng Minh gia lại huy động năm

trăm tư binh để hộ tống, rõ ràng họ cực kỳ coi trọng đơn hàng xuất khẩu này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Minh gia chúng ta có thể thiếu thứ khác, nhưng chắc chắn có bạc." MinhThanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Phạm Nhàn muốn kiểm soát giá cả hàng hóatrên thị trường, muốn nuốt bạc của Minh gia chúng ta, thế thì cho hắn nuốt, dùsao sau này hắn cũng phải nôn ra... Chúng ta nhất định phải hoàn thành đơnhàng lần này."Có điều, hành động của Giám Sát viện không chỉ đơn giản là thao túng giácả. Ngay sau ngày hôm sau khi Minh gia thu mua hàng với giá cao... công nhântrong tam đại phường cứ như đột nhiên tràn đầy sức sống, hoạt động sản xuấttrong Nội Khố bất ngờ tăng trưởng mạnh mẽ, không thấy dấu hiệu nào của việcgiảm sản lượng, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, thậm chí họ đã tạo ramột kỷ lục sản lượng mới trong ngày.Mặc dù giá hàng mà mấy đại thương nhân hoàng gia bán ra được triều đìnhtính toán, nhưng khi bán ra ngoài vẫn phải chịu sự điều chỉnh từ những nguồncung cấp hàng hóa bên trên. Bây giờ, giá hàng đã giảm xuống, việc kinh doanhlại tốt hơn nhiều. Lĩnh Nam Hùng gia, Tôn gia thậm chí là Hạ Minh ký đềukiếm được khá nhiều từ đợt sóng giá cả này, chủ yếu là từ chênh lệch giá cả màMinh gia phải gánh chịu... ai bảo Minh gia đặt hàng nhiều nhất.Minh gia đã phải làm việc rất vất vả mới có thể mua hàng với giá cao, hoànthành đại bộ phận đơn hàng, nhưng lại phải chứng kiến giá hàng trên thị trườnggiảm mạnh, đương nhiên căm tức tới khó tả. Đặc biệt là đám người hải ngoại lạicàng vô sỉ chạy về Lĩnh Nam để mua hàng giá rẻ... khiến Minh gia phải chịuthiệt thòi khi giữ một lượng lớn đồ sứ có giá cao.Chỉ trong chiến dịch này, Minh gia đã chịu tổn thất lượng bạc lưu thông lêntới bảy mươi vạn lượng.Nếu là trước kia, bảy mươi vạn lượng này không phải vấn đề gì đối vớiGiang Nam Minh gia, nhưng sau khi bị Giám Sát viện dốc toàn lực chèn ép suốtmột năm, nguồn vốn lưu động của Minh gia đã gần như cạn kiệt, hoàn toàn phụthuộc vào hai Thái Bình tiền trang và Chiêu Thương để duy trì. Bây giờ, lại cóthêm bảy mươi vạn lượng bạc biến mất tuyết tan, khiến cho chủ nhân của Minhgia Minh Thanh Đạt không thể không cảnh giác.o O o“Lô hàng này nhất định phải giao thành công. Tuy Thi Ích Bảo là ngườingoại quốc, nhưng phía sau hắn là một hiệu buôn lớn của người nước ngoài,chắc chắn sẽ không như lũ người vô sỉ trên đảo kia, hắn cũng là người giữ chữtín.” Minh Thanh Đạt xoa đôi mắt mệt mỏi, nói với con trai mình: "Lan Thạch,lần này con phải tự mình giao hàng, nhớ phải thận trọng."Minh Lan Thạch gật đầu, biết lô hàng này vô cùng quan trọng. Vì lô hàngnày là do phụ thân đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, liên hệ để có thể lấyra từ kho bên trong.Những mặt hàng thử nghiệm này, chính là sản phẩm được nghiên cứu và sảnxuất thành công lần đầu tiên từ kho, giống như loại rượu mạnh hay nước hoangày xưa, mặc dù giá cả rất cao nhưng mọi người đều biết chắc chắn đó lànhững thứ mới lạ. Một khi được bán ra, có thể coi như bằng vàng.Lô hàng thử nghiệm này là những tấm gương — Minh Lan Thạch đã tựmình kiểm tra. Những tấm gương này là làm từ vật liệu thủy tinh, nhưng khôngbiết mặt sau làm như thế nào mà lại phủ được một lớp bạc, khi soi vào thấy rõtừng đường nét, đúng là bảo bối.Theo lý thuyết, với quan hệ giữa Phạm Nhàn và Minh gia, Nội Khố có mộtlô hàng thử nghiệm quan trọng như vậy thì thế nào đi nữa cũng chẳng tới phiênMinh gia phát tài. Có điều Minh gia đã kinh doanh ở Giang Nam lâu năm, thôngqua một thương nhân hoàng gia khác mới thu được lô hàng này. Nhưng tronglòng Minh Lan Thạch vẫn có chút cảm giác bất an... Nếu có thể chuyển chỗ bộkính bạc này một cách an toàn đến tay của Thi Ích Bảo ở Tuyền Châu, tình hìnhtài chính hiện tại của Minh gia sẽ được cải thiện đáng kể. Nhưng mọi chuyện...có thật sự thuận lợi như vậy không?"Không cần lo lắng." Minh Thanh Đạt sắc mặt âm trầm nói: "Ta đã thôngbáo cho kinh đô, lô hàng này con sẽ tự mình áp tải, bên lực lượng thủy quânGiao Châu cũng đã được thông báo. Lần này chúng ta không tự đi biển, tuykiếm được ít một chút, nhưng chắc chắn di chuyển giữa các châu quận sẽ antoàn..."Vị chủ nhân Minh gia đã nhẫn nhịn Phạm Nhàn suốt một năm đột nhiênngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Nếu có kẻ nào... thực sự dám giết người cướphàng... cũng không thể giết sạch mọi người được, có người trốn về, chúng ta sẽtới kinh thành thưa kiện trước triều đình!".o O o.Sau ba ngày, trên một ngọn núi nhỏ từ Tô Châu đi về phía đông nam, HồngThường Thanh nhìn xuống đoàn xe dài dằng dẵng dưới chân núi, nở nụ cười.Xe chở bạc không nhiều, chỉ có hai xe ngựa, nhưng Minh gia lại huy động nămtrăm tư binh để hộ tống, rõ ràng họ cực kỳ coi trọng đơn hàng xuất khẩu này.

Chương 1067: Đá lớn đè xe ai ngăn nổi 4