Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1070: Đây là một âm mưu 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiết Thanh rời kinh sớm, di đường nhanh, chỉ mất hơn hai mươi ngày đã đếnTô Châu. Hắn biết rõ những thiệt thòi mà Minh gia phải chịu trong thời giangần đây, nhưng hắn vẫn tưởng đây chỉ là Giám Sát viện tiếp tục làm suy yếuMinh gia. Nhưng Tiết Thanh thật sự không ngờ Phạm Nhàn lại tự tin đến mứcđộ viết trong bức thư... dường như đang chuẩn bị giải quyết dứt điểm."Phạm Nhàn dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây có phải đánh nhau đâu."Rõ ràng Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh không biết về mánh lới của ChiêuThương tiền trang, đang đau đầu suy nghĩ xem lòng tin của Phạm Nhàn đến từđâu, vì sao trong thư lại cảnh báo mình, bảo mình chuẩn bị tinh thần."Nếu khâm sai đại nhân đã nói như vậy, tức là trong lòng đã rất chắc chắn."Sư gia bên trái nhíu mày đưa ra ý kiến: "Vấn đề hiện tại là chúng ta nên làm thếnào?"Tiết Thanh chìm vào suy tư, nếu Phạm Nhàn thực sự nuốt được Minh gia,hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên phải tích cực phối hơpj. Nhưngvấn đề là... hắn cũng khá e ngại trước thế lực hoàng tộc đứng sau Minh gia. Nếutrong triều đình không có xu hướng rõ ràng, chắc chắn hắn không dám ra taytrước."Hay là... chúng ta cứ tiếp tục quan sát như năm vừa rồi?" Sư gia bên phảisuy nghĩ cả nửa ngày, chỉ đưa ra một phương án ba phải.Tiết Thanh đột nhiên mở to đôi mắt, hai luồng sáng lạnh lùng lóe lên: "Quansát... chắc chắn là phải tiếp tục, nhưng không thể chỉ quan sát. Phạm Nhàn chỉ làKhâm sai của khu vực Giang Nam, cho dù hắn ta có cách đánh đuổi Minh MinhĐạt ngay ngoài sáng, nhưng trong góc tối lại không tiện để cho Giám Sát việnra tay... chung quy cũng phải quan tâm đến lòng dân của Giang Nam."Cuối cùng Tổng đốc Giang Nam nói: "Điều châu quân trông chừng mộtngàn tư binh Minh gia ở Minh Viên... Nếu như Phạm Nhàn không có cách nàothì chúng ta tiếp tục đứng nhìn. Nhưng nếu Phạm Nhàn thành công, chúng taphải giúp hắn tiêu diệt đám người này!"Sư gia bên phải giọng nói run rẩy: "Đại nhân, điều binh giết người... Nếunhững người trong cung biết được, sẽ có rắc rối rất lớn."Tiết Thanh vẫy vẫy bức mật thư mà Phạm Nhàn tự tay viết, bình tĩnh nói:"Nếu hắn dám làm thì có thể khẳng định là hắn đã nắm chắc tình hình ở kinhđô. Vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổi này không phải là thằng ngu... Viết thư cho tachính là muốn chia sẻ công lao với ta... Nhưng trong một năm nay, nha mônGiang Nam chẳng làm gì cả, nếu muốn chia công lao này thì nhất định phải cóđóng góp."Đột nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tiết Thanhnhíu mày. Sư gia tiến tới mở cửa, một quan viên thuộc hạ trong nha môn GiangNam vội vàng đi vào, không kịp cúi mình, trực tiếp bẩm báo với Tiết Thanh:"Tổng đốc đại nhân, Minh gia xảy ra chuyện rồi!"Minh gia xảy ra chuyện rồiTiết Thanh trong lòng cả kinh, thầm than Phạm Nhàn hành động nhanh thật,nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh hỏi: "Nói cụ thể đi."Tên quan viên kia nuốt một ngụm nước miệng, nói: "Sáng nay, nha môn NộiKhố Chuyển Vận ti đến Minh Viên thu khoản sổ sách, trong danh mục có vẻnhư là kính bạc."Tiết Thanh biết rõ việc lô kính bạc bị Phạm Nhàn sai người đập nát, nhíumày, không khỏi đau lòng hỏi: "Thế rồi sao? Minh gia đã ký khế ước, chi bạccũng là tất nhiên."Câu này rõ ràng là thiên vị Phạm Nhàn, khi triều đình đối đầu với thươnggia, luôn luôn vô liêm sỉ như vậy."Vấn đề chính không phải là khoản bạc này." Tên quan viên kia liếc nhìnTổng đốc một cái, cẩn thận nói: "Nghe nói... việc xoay vòng vốn của Minh giavấn đề, vài tiền trang có quan hệ với nhà họ... bây giờ đều đến Minh Viên để đòinợ!"Đòi nợ?Tiết Thanh đứng bật dậy, Minh gia đã tồn tại ở Giang Nam cả trăm năm,dám đến Minh Viên đòi nợ... thực sự không có mấy ai. Một là vì Minh gia cónhiều bạc, hai là không có tiền trang nào muốn đắc tội với gia tộc này. Vậy ... vìsao hôm nay chuyện này lại thay đổi? Trong đầu Tiết Thanh nảy sinh vô số suynghĩ, lẽ nào Phạm Nhàn chèn ép Minh gia một năm, đã đẩy Minh gia tới mứcsơn cùng thủy tận?Nếu Minh gia thật sự không trả được tiền, bị những tiền trang kia ép phảibán rẻ cửa hàng, gia tộc đại loạn... Tiết Thanh cau mày, hắn hiểu ý của bệ hạ:Minh gia phải được triều đình kiểm soát, nhưng... Minh gia không thể loạnđược!Một khi Minh gia thực sự phá sản, không chỉ là hàng vạn con cháu trong giatộc, ngay cả bách tính Giang Nam chung một nhịp thở cũng không biết phải làmsao!"Thái Bình tiền trang cũng tham gia?""Không.""Phái người tới ngoài Minh viên theo dõi." Đối tượng hợp tác lớn nhất củaMinh gia là Thái Bình tiền trang không tham dự vào chuyện này, Tiết Thanhcảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng mặt mày vẫn u ám, căn dặn: "Nói chonhững người đó biết, triều đình không can thiệp vào mâu thuẫn giữa Minh giavà các tiền trang, nhưng Minh gia không được phép sụp đổ!"o O o

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiết Thanh rời kinh sớm, di đường nhanh, chỉ mất hơn hai mươi ngày đã đến

Tô Châu. Hắn biết rõ những thiệt thòi mà Minh gia phải chịu trong thời gian

gần đây, nhưng hắn vẫn tưởng đây chỉ là Giám Sát viện tiếp tục làm suy yếu

Minh gia. Nhưng Tiết Thanh thật sự không ngờ Phạm Nhàn lại tự tin đến mức

độ viết trong bức thư... dường như đang chuẩn bị giải quyết dứt điểm.

"Phạm Nhàn dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây có phải đánh nhau đâu."

Rõ ràng Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh không biết về mánh lới của Chiêu

Thương tiền trang, đang đau đầu suy nghĩ xem lòng tin của Phạm Nhàn đến từ

đâu, vì sao trong thư lại cảnh báo mình, bảo mình chuẩn bị tinh thần.

"Nếu khâm sai đại nhân đã nói như vậy, tức là trong lòng đã rất chắc chắn."

Sư gia bên trái nhíu mày đưa ra ý kiến: "Vấn đề hiện tại là chúng ta nên làm thế

nào?"

Tiết Thanh chìm vào suy tư, nếu Phạm Nhàn thực sự nuốt được Minh gia,

hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên phải tích cực phối hơpj. Nhưng

vấn đề là... hắn cũng khá e ngại trước thế lực hoàng tộc đứng sau Minh gia. Nếu

trong triều đình không có xu hướng rõ ràng, chắc chắn hắn không dám ra tay

trước.

"Hay là... chúng ta cứ tiếp tục quan sát như năm vừa rồi?" Sư gia bên phải

suy nghĩ cả nửa ngày, chỉ đưa ra một phương án ba phải.

Tiết Thanh đột nhiên mở to đôi mắt, hai luồng sáng lạnh lùng lóe lên: "Quan

sát... chắc chắn là phải tiếp tục, nhưng không thể chỉ quan sát. Phạm Nhàn chỉ là

Khâm sai của khu vực Giang Nam, cho dù hắn ta có cách đánh đuổi Minh Minh

Đạt ngay ngoài sáng, nhưng trong góc tối lại không tiện để cho Giám Sát viện

ra tay... chung quy cũng phải quan tâm đến lòng dân của Giang Nam."

Cuối cùng Tổng đốc Giang Nam nói: "Điều châu quân trông chừng một

ngàn tư binh Minh gia ở Minh Viên... Nếu như Phạm Nhàn không có cách nào

thì chúng ta tiếp tục đứng nhìn. Nhưng nếu Phạm Nhàn thành công, chúng ta

phải giúp hắn tiêu diệt đám người này!"

Sư gia bên phải giọng nói run rẩy: "Đại nhân, điều binh giết người... Nếu

những người trong cung biết được, sẽ có rắc rối rất lớn."

Tiết Thanh vẫy vẫy bức mật thư mà Phạm Nhàn tự tay viết, bình tĩnh nói:

"Nếu hắn dám làm thì có thể khẳng định là hắn đã nắm chắc tình hình ở kinh

đô. Vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổi này không phải là thằng ngu... Viết thư cho ta

chính là muốn chia sẻ công lao với ta... Nhưng trong một năm nay, nha môn

Giang Nam chẳng làm gì cả, nếu muốn chia công lao này thì nhất định phải có

đóng góp."

Đột nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tiết Thanh

nhíu mày. Sư gia tiến tới mở cửa, một quan viên thuộc hạ trong nha môn Giang

Nam vội vàng đi vào, không kịp cúi mình, trực tiếp bẩm báo với Tiết Thanh:

"Tổng đốc đại nhân, Minh gia xảy ra chuyện rồi!"

Minh gia xảy ra chuyện rồi

Tiết Thanh trong lòng cả kinh, thầm than Phạm Nhàn hành động nhanh thật,

nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh hỏi: "Nói cụ thể đi."

Tên quan viên kia nuốt một ngụm nước miệng, nói: "Sáng nay, nha môn Nội

Khố Chuyển Vận ti đến Minh Viên thu khoản sổ sách, trong danh mục có vẻ

như là kính bạc."

Tiết Thanh biết rõ việc lô kính bạc bị Phạm Nhàn sai người đập nát, nhíu

mày, không khỏi đau lòng hỏi: "Thế rồi sao? Minh gia đã ký khế ước, chi bạc

cũng là tất nhiên."

Câu này rõ ràng là thiên vị Phạm Nhàn, khi triều đình đối đầu với thương

gia, luôn luôn vô liêm sỉ như vậy.

"Vấn đề chính không phải là khoản bạc này." Tên quan viên kia liếc nhìn

Tổng đốc một cái, cẩn thận nói: "Nghe nói... việc xoay vòng vốn của Minh gia

vấn đề, vài tiền trang có quan hệ với nhà họ... bây giờ đều đến Minh Viên để đòi

nợ!"

Đòi nợ?

Tiết Thanh đứng bật dậy, Minh gia đã tồn tại ở Giang Nam cả trăm năm,

dám đến Minh Viên đòi nợ... thực sự không có mấy ai. Một là vì Minh gia có

nhiều bạc, hai là không có tiền trang nào muốn đắc tội với gia tộc này. Vậy ... vì

sao hôm nay chuyện này lại thay đổi? Trong đầu Tiết Thanh nảy sinh vô số suy

nghĩ, lẽ nào Phạm Nhàn chèn ép Minh gia một năm, đã đẩy Minh gia tới mức

sơn cùng thủy tận?

Nếu Minh gia thật sự không trả được tiền, bị những tiền trang kia ép phải

bán rẻ cửa hàng, gia tộc đại loạn... Tiết Thanh cau mày, hắn hiểu ý của bệ hạ:

Minh gia phải được triều đình kiểm soát, nhưng... Minh gia không thể loạn

được!

Một khi Minh gia thực sự phá sản, không chỉ là hàng vạn con cháu trong gia

tộc, ngay cả bách tính Giang Nam chung một nhịp thở cũng không biết phải làm

sao!

"Thái Bình tiền trang cũng tham gia?"

"Không."

"Phái người tới ngoài Minh viên theo dõi." Đối tượng hợp tác lớn nhất của

Minh gia là Thái Bình tiền trang không tham dự vào chuyện này, Tiết Thanh

cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng mặt mày vẫn u ám, căn dặn: "Nói cho

những người đó biết, triều đình không can thiệp vào mâu thuẫn giữa Minh gia

và các tiền trang, nhưng Minh gia không được phép sụp đổ!"

o O o

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiết Thanh rời kinh sớm, di đường nhanh, chỉ mất hơn hai mươi ngày đã đếnTô Châu. Hắn biết rõ những thiệt thòi mà Minh gia phải chịu trong thời giangần đây, nhưng hắn vẫn tưởng đây chỉ là Giám Sát viện tiếp tục làm suy yếuMinh gia. Nhưng Tiết Thanh thật sự không ngờ Phạm Nhàn lại tự tin đến mứcđộ viết trong bức thư... dường như đang chuẩn bị giải quyết dứt điểm."Phạm Nhàn dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây có phải đánh nhau đâu."Rõ ràng Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh không biết về mánh lới của ChiêuThương tiền trang, đang đau đầu suy nghĩ xem lòng tin của Phạm Nhàn đến từđâu, vì sao trong thư lại cảnh báo mình, bảo mình chuẩn bị tinh thần."Nếu khâm sai đại nhân đã nói như vậy, tức là trong lòng đã rất chắc chắn."Sư gia bên trái nhíu mày đưa ra ý kiến: "Vấn đề hiện tại là chúng ta nên làm thếnào?"Tiết Thanh chìm vào suy tư, nếu Phạm Nhàn thực sự nuốt được Minh gia,hắn thân là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên phải tích cực phối hơpj. Nhưngvấn đề là... hắn cũng khá e ngại trước thế lực hoàng tộc đứng sau Minh gia. Nếutrong triều đình không có xu hướng rõ ràng, chắc chắn hắn không dám ra taytrước."Hay là... chúng ta cứ tiếp tục quan sát như năm vừa rồi?" Sư gia bên phảisuy nghĩ cả nửa ngày, chỉ đưa ra một phương án ba phải.Tiết Thanh đột nhiên mở to đôi mắt, hai luồng sáng lạnh lùng lóe lên: "Quansát... chắc chắn là phải tiếp tục, nhưng không thể chỉ quan sát. Phạm Nhàn chỉ làKhâm sai của khu vực Giang Nam, cho dù hắn ta có cách đánh đuổi Minh MinhĐạt ngay ngoài sáng, nhưng trong góc tối lại không tiện để cho Giám Sát việnra tay... chung quy cũng phải quan tâm đến lòng dân của Giang Nam."Cuối cùng Tổng đốc Giang Nam nói: "Điều châu quân trông chừng mộtngàn tư binh Minh gia ở Minh Viên... Nếu như Phạm Nhàn không có cách nàothì chúng ta tiếp tục đứng nhìn. Nhưng nếu Phạm Nhàn thành công, chúng taphải giúp hắn tiêu diệt đám người này!"Sư gia bên phải giọng nói run rẩy: "Đại nhân, điều binh giết người... Nếunhững người trong cung biết được, sẽ có rắc rối rất lớn."Tiết Thanh vẫy vẫy bức mật thư mà Phạm Nhàn tự tay viết, bình tĩnh nói:"Nếu hắn dám làm thì có thể khẳng định là hắn đã nắm chắc tình hình ở kinhđô. Vị Khâm sai đại nhân trẻ tuổi này không phải là thằng ngu... Viết thư cho tachính là muốn chia sẻ công lao với ta... Nhưng trong một năm nay, nha mônGiang Nam chẳng làm gì cả, nếu muốn chia công lao này thì nhất định phải cóđóng góp."Đột nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tiết Thanhnhíu mày. Sư gia tiến tới mở cửa, một quan viên thuộc hạ trong nha môn GiangNam vội vàng đi vào, không kịp cúi mình, trực tiếp bẩm báo với Tiết Thanh:"Tổng đốc đại nhân, Minh gia xảy ra chuyện rồi!"Minh gia xảy ra chuyện rồiTiết Thanh trong lòng cả kinh, thầm than Phạm Nhàn hành động nhanh thật,nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh hỏi: "Nói cụ thể đi."Tên quan viên kia nuốt một ngụm nước miệng, nói: "Sáng nay, nha môn NộiKhố Chuyển Vận ti đến Minh Viên thu khoản sổ sách, trong danh mục có vẻnhư là kính bạc."Tiết Thanh biết rõ việc lô kính bạc bị Phạm Nhàn sai người đập nát, nhíumày, không khỏi đau lòng hỏi: "Thế rồi sao? Minh gia đã ký khế ước, chi bạccũng là tất nhiên."Câu này rõ ràng là thiên vị Phạm Nhàn, khi triều đình đối đầu với thươnggia, luôn luôn vô liêm sỉ như vậy."Vấn đề chính không phải là khoản bạc này." Tên quan viên kia liếc nhìnTổng đốc một cái, cẩn thận nói: "Nghe nói... việc xoay vòng vốn của Minh giavấn đề, vài tiền trang có quan hệ với nhà họ... bây giờ đều đến Minh Viên để đòinợ!"Đòi nợ?Tiết Thanh đứng bật dậy, Minh gia đã tồn tại ở Giang Nam cả trăm năm,dám đến Minh Viên đòi nợ... thực sự không có mấy ai. Một là vì Minh gia cónhiều bạc, hai là không có tiền trang nào muốn đắc tội với gia tộc này. Vậy ... vìsao hôm nay chuyện này lại thay đổi? Trong đầu Tiết Thanh nảy sinh vô số suynghĩ, lẽ nào Phạm Nhàn chèn ép Minh gia một năm, đã đẩy Minh gia tới mứcsơn cùng thủy tận?Nếu Minh gia thật sự không trả được tiền, bị những tiền trang kia ép phảibán rẻ cửa hàng, gia tộc đại loạn... Tiết Thanh cau mày, hắn hiểu ý của bệ hạ:Minh gia phải được triều đình kiểm soát, nhưng... Minh gia không thể loạnđược!Một khi Minh gia thực sự phá sản, không chỉ là hàng vạn con cháu trong giatộc, ngay cả bách tính Giang Nam chung một nhịp thở cũng không biết phải làmsao!"Thái Bình tiền trang cũng tham gia?""Không.""Phái người tới ngoài Minh viên theo dõi." Đối tượng hợp tác lớn nhất củaMinh gia là Thái Bình tiền trang không tham dự vào chuyện này, Tiết Thanhcảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng mặt mày vẫn u ám, căn dặn: "Nói chonhững người đó biết, triều đình không can thiệp vào mâu thuẫn giữa Minh giavà các tiền trang, nhưng Minh gia không được phép sụp đổ!"o O o

Chương 1070: Đây là một âm mưu 2