Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1071: Đây là một âm mưu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cũng giống như Tiết Thanh, đều hiểu rõ ý đồ của Hoàng đế.Phải nuốt lấy Minh gia, hơn nữa còn phải nuốt trọn, nhưng không thể để mọiviệc quá khó coi, không được để thực lực của bản thân Minh gia bị tổn thất quánhiều, ảnh hưởng đến ổn định của toàn bộ Giang Nam.Vì vậy y sẽ không trơ mắt nhìn Minh gia sụp đổ, Minh Thanh Đạt cũngkhông thể đứng nhìn Minh gia gặp nguy nan. Vì thế lần đòi nợ này không hề cóý định thu hồi tất cả tài sản, chỉ muốn tìm giành... một vài lợi ích lớn. Còn hômnay, lí do mà mấy tiền trang đó đến Minh Viên đòi tiền... hoàn toàn là bởi vìPhạm Nhàn vẫn ôm hy vọng mong manh... có thể che giấu chủ nhân thật sựđứng sau Chiêu Thương tiền trang.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thế gian này, người mắc nợ luôn có lý do và lòng tin hơn là người chomượn tiền, do đó, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạt đang cầmchén trà ấm, chậm rãi nhấp từng ngụm trà, mí mắt cũng không muốn nhấc lên.Tuy người ngồi bên dưới hắn là đại diện của các tiền trang, nhưng theo danhnghĩa họ đều là chủ nợ của hắn.Những chưởng quỹ của các tiền trang kia cũng không hề tỏ ra như những kẻđòi nợ, ngồi trên ghế một cách rất hèn mọn, chỉ dám đặt lên đó một phần ba cáimông, thi thoảng lại đưa mắt nhìn vị chủ nhân Minh gia, trong mắt lóe lên vẻ sợhãi, nào có giống như đến đòi nợ.Những chưởng quỹ tiền trang này biết rằng mình chẳng khác nào lũ kiến bénhỏ, vị chủ nhân Minh gia này chỉ cần giơ ngón tay là có thể bóp chết mình,trục xuất mình ra khỏi vùng đất Giang Nam này. Nhưng hôm nay, họ không thểkhông đến. Bởi vì những sóng gió mà Minh gia trải qua trong suốt một năm vừaqua đã khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, lại thêm bị người khác kích động, chonên hôm nay đều tới tụ tập trong sảnh tiếp khách của Minh gia.Bọn họ đại diện cho vốn liếng, mặc dù lượng bạc không nhiều, nhưng đóvẫn là vốn liếng. Họ coi trọng vốn liếng của mình nhất, điều không thể chấpnhận nhất chính là việc phải chịu tổn thất. Đặc biệt trong một tháng gần đây,mọi người đều biết cường độ đả kích của Giám Sát viện đối với Minh gia đãtăng cường, Minh gia liên tiếp chịu thiệt hại... Mà gần đây nhất, lô kính bạc bịphá hỏng và Nội Khố Chuyển Vận ti tới đòi bạc sáng này, cuối cùng đã làm sụpđổ phòng tuyến tâm lý của những chưởng quỹ tiền trang này.Một vị lão chưởng quỹ vẻ mặt khỏ xử, cung kính nói: "Minh lão gia, Minhgia đã đứng đầu giới thương nhân Giang Nam gần trăm năm, nếu nói họ khôngtrả bạc... thì chắc chắn không có ai tin. Chẳng qua gần đây có quá nhiều tin đồntrên phố phường, chúng ta mong lão gia tử có thể cho chúng ta một câu trả lờichắc chắn.""Câu trả lời chắc chắn?" Minh Thanh Đạt nhíu mày khó chịu, lũ châu chấuvô sỉ này! Thường ngày thì có quỳ trước cửa, mình cũng lười nhìn vào, bây giờlại dám đến đây... đòi nợ mình!Thực ra Minh lão gia tử không quan tâm đến đám chưởng quỹ tiền trangnày, ngay cả khi Minh gia gặp khó khăn trong vấn đề xoay vòng bạc, khoản bạccòn lại vẫn là dư dả. Khóe mắt hắn nhìn lướt qua vị chưởng quỹ tiền trang vẫnlẳng lặng ngồi sau cùng.Phía sau vị đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đang là một thanh niênvẻ ngoài tuấn tú. Không mấy ai biết quan hệ giữa Chiêu Thương và Minh gia, ỞGiang Nam Chiêu Thương tiền trang không mấy nổi danh, cho nên hắn ngồi ởhàng ghế sau cùng. Trong lòng Minh Thanh Đạt có dự cảm không lành, hômnay Chiêu Thương tiền trang xem trò vui à?Hắn không hứng thù trò chuyện với đám, chưởng quỹ tiền trang này, nângchén trà lên tiễn khách, đồng thời lạnh lùng bảo họ vào trong phòng thu chi trảhết món nợ mười mấy vạn lượng, Minh gia không chịu nổi cảm giác nhục nhãnhư vậy.Các vị chưởng quỹ tiền trang thầm vui mừng, sau đó lại chuyển sang kinhhãi. Trước tiên mừng rỡ vì cuối cùng bạc của tới tay, mặc dù mất một chút lãi;kinh hãi đằng sau là vì phong độ hào phóng của Minh gia... Chẳng lẽ tin đòn màđám người bọn mình nhận được có sai lầm?.o O o.Tất cả các chưởng quỹ đều lui ra ngoài, Minh Thanh Đạt nghiêng đầu nhìnvị đại chưởng quỹ kia vẫn không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: "Ta biết, họ đềudo bị ngươi khuyên đến."Đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang mỉm cười, không hề phản báclời nói này.Minh Thanh Đạt nhíu mày: "Nói đi, ngươi muốn gì?"Họ đều là những lão cáo già chìm nổi trong giới thương nhân hàng chụcnăm, qua một năm hợp tác với Chiêu Thương tiền trang, Minh Thanh Đạt thầmhiểu vị đại chưởng quỹ tiền trang này tuy không mấy nổi danh, nhưng chắcchắn cũng là nhân vật không dễ đối phó. Bây giờ, đám tôm tép đã rời đi, cuộctrò chuyện giữa họ trở nên thẳng thắn hơn nhiều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cũng giống như Tiết Thanh, đều hiểu rõ ý đồ của Hoàng đế.
Phải nuốt lấy Minh gia, hơn nữa còn phải nuốt trọn, nhưng không thể để mọi
việc quá khó coi, không được để thực lực của bản thân Minh gia bị tổn thất quá
nhiều, ảnh hưởng đến ổn định của toàn bộ Giang Nam.
Vì vậy y sẽ không trơ mắt nhìn Minh gia sụp đổ, Minh Thanh Đạt cũng
không thể đứng nhìn Minh gia gặp nguy nan. Vì thế lần đòi nợ này không hề có
ý định thu hồi tất cả tài sản, chỉ muốn tìm giành... một vài lợi ích lớn. Còn hôm
nay, lí do mà mấy tiền trang đó đến Minh Viên đòi tiền... hoàn toàn là bởi vì
Phạm Nhàn vẫn ôm hy vọng mong manh... có thể che giấu chủ nhân thật sự
đứng sau Chiêu Thương tiền trang.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên thế gian này, người mắc nợ luôn có lý do và lòng tin hơn là người cho
mượn tiền, do đó, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạt đang cầm
chén trà ấm, chậm rãi nhấp từng ngụm trà, mí mắt cũng không muốn nhấc lên.
Tuy người ngồi bên dưới hắn là đại diện của các tiền trang, nhưng theo danh
nghĩa họ đều là chủ nợ của hắn.
Những chưởng quỹ của các tiền trang kia cũng không hề tỏ ra như những kẻ
đòi nợ, ngồi trên ghế một cách rất hèn mọn, chỉ dám đặt lên đó một phần ba cái
mông, thi thoảng lại đưa mắt nhìn vị chủ nhân Minh gia, trong mắt lóe lên vẻ sợ
hãi, nào có giống như đến đòi nợ.
Những chưởng quỹ tiền trang này biết rằng mình chẳng khác nào lũ kiến bé
nhỏ, vị chủ nhân Minh gia này chỉ cần giơ ngón tay là có thể bóp chết mình,
trục xuất mình ra khỏi vùng đất Giang Nam này. Nhưng hôm nay, họ không thể
không đến. Bởi vì những sóng gió mà Minh gia trải qua trong suốt một năm vừa
qua đã khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, lại thêm bị người khác kích động, cho
nên hôm nay đều tới tụ tập trong sảnh tiếp khách của Minh gia.
Bọn họ đại diện cho vốn liếng, mặc dù lượng bạc không nhiều, nhưng đó
vẫn là vốn liếng. Họ coi trọng vốn liếng của mình nhất, điều không thể chấp
nhận nhất chính là việc phải chịu tổn thất. Đặc biệt trong một tháng gần đây,
mọi người đều biết cường độ đả kích của Giám Sát viện đối với Minh gia đã
tăng cường, Minh gia liên tiếp chịu thiệt hại... Mà gần đây nhất, lô kính bạc bị
phá hỏng và Nội Khố Chuyển Vận ti tới đòi bạc sáng này, cuối cùng đã làm sụp
đổ phòng tuyến tâm lý của những chưởng quỹ tiền trang này.
Một vị lão chưởng quỹ vẻ mặt khỏ xử, cung kính nói: "Minh lão gia, Minh
gia đã đứng đầu giới thương nhân Giang Nam gần trăm năm, nếu nói họ không
trả bạc... thì chắc chắn không có ai tin. Chẳng qua gần đây có quá nhiều tin đồn
trên phố phường, chúng ta mong lão gia tử có thể cho chúng ta một câu trả lời
chắc chắn."
"Câu trả lời chắc chắn?" Minh Thanh Đạt nhíu mày khó chịu, lũ châu chấu
vô sỉ này! Thường ngày thì có quỳ trước cửa, mình cũng lười nhìn vào, bây giờ
lại dám đến đây... đòi nợ mình!
Thực ra Minh lão gia tử không quan tâm đến đám chưởng quỹ tiền trang
này, ngay cả khi Minh gia gặp khó khăn trong vấn đề xoay vòng bạc, khoản bạc
còn lại vẫn là dư dả. Khóe mắt hắn nhìn lướt qua vị chưởng quỹ tiền trang vẫn
lẳng lặng ngồi sau cùng.
Phía sau vị đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đang là một thanh niên
vẻ ngoài tuấn tú. Không mấy ai biết quan hệ giữa Chiêu Thương và Minh gia, Ở
Giang Nam Chiêu Thương tiền trang không mấy nổi danh, cho nên hắn ngồi ở
hàng ghế sau cùng. Trong lòng Minh Thanh Đạt có dự cảm không lành, hôm
nay Chiêu Thương tiền trang xem trò vui à?
Hắn không hứng thù trò chuyện với đám, chưởng quỹ tiền trang này, nâng
chén trà lên tiễn khách, đồng thời lạnh lùng bảo họ vào trong phòng thu chi trả
hết món nợ mười mấy vạn lượng, Minh gia không chịu nổi cảm giác nhục nhã
như vậy.
Các vị chưởng quỹ tiền trang thầm vui mừng, sau đó lại chuyển sang kinh
hãi. Trước tiên mừng rỡ vì cuối cùng bạc của tới tay, mặc dù mất một chút lãi;
kinh hãi đằng sau là vì phong độ hào phóng của Minh gia... Chẳng lẽ tin đòn mà
đám người bọn mình nhận được có sai lầm?
.o O o.
Tất cả các chưởng quỹ đều lui ra ngoài, Minh Thanh Đạt nghiêng đầu nhìn
vị đại chưởng quỹ kia vẫn không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: "Ta biết, họ đều
do bị ngươi khuyên đến."
Đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang mỉm cười, không hề phản bác
lời nói này.
Minh Thanh Đạt nhíu mày: "Nói đi, ngươi muốn gì?"
Họ đều là những lão cáo già chìm nổi trong giới thương nhân hàng chục
năm, qua một năm hợp tác với Chiêu Thương tiền trang, Minh Thanh Đạt thầm
hiểu vị đại chưởng quỹ tiền trang này tuy không mấy nổi danh, nhưng chắc
chắn cũng là nhân vật không dễ đối phó. Bây giờ, đám tôm tép đã rời đi, cuộc
trò chuyện giữa họ trở nên thẳng thắn hơn nhiều.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cũng giống như Tiết Thanh, đều hiểu rõ ý đồ của Hoàng đế.Phải nuốt lấy Minh gia, hơn nữa còn phải nuốt trọn, nhưng không thể để mọiviệc quá khó coi, không được để thực lực của bản thân Minh gia bị tổn thất quánhiều, ảnh hưởng đến ổn định của toàn bộ Giang Nam.Vì vậy y sẽ không trơ mắt nhìn Minh gia sụp đổ, Minh Thanh Đạt cũngkhông thể đứng nhìn Minh gia gặp nguy nan. Vì thế lần đòi nợ này không hề cóý định thu hồi tất cả tài sản, chỉ muốn tìm giành... một vài lợi ích lớn. Còn hômnay, lí do mà mấy tiền trang đó đến Minh Viên đòi tiền... hoàn toàn là bởi vìPhạm Nhàn vẫn ôm hy vọng mong manh... có thể che giấu chủ nhân thật sựđứng sau Chiêu Thương tiền trang.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên thế gian này, người mắc nợ luôn có lý do và lòng tin hơn là người chomượn tiền, do đó, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạt đang cầmchén trà ấm, chậm rãi nhấp từng ngụm trà, mí mắt cũng không muốn nhấc lên.Tuy người ngồi bên dưới hắn là đại diện của các tiền trang, nhưng theo danhnghĩa họ đều là chủ nợ của hắn.Những chưởng quỹ của các tiền trang kia cũng không hề tỏ ra như những kẻđòi nợ, ngồi trên ghế một cách rất hèn mọn, chỉ dám đặt lên đó một phần ba cáimông, thi thoảng lại đưa mắt nhìn vị chủ nhân Minh gia, trong mắt lóe lên vẻ sợhãi, nào có giống như đến đòi nợ.Những chưởng quỹ tiền trang này biết rằng mình chẳng khác nào lũ kiến bénhỏ, vị chủ nhân Minh gia này chỉ cần giơ ngón tay là có thể bóp chết mình,trục xuất mình ra khỏi vùng đất Giang Nam này. Nhưng hôm nay, họ không thểkhông đến. Bởi vì những sóng gió mà Minh gia trải qua trong suốt một năm vừaqua đã khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, lại thêm bị người khác kích động, chonên hôm nay đều tới tụ tập trong sảnh tiếp khách của Minh gia.Bọn họ đại diện cho vốn liếng, mặc dù lượng bạc không nhiều, nhưng đóvẫn là vốn liếng. Họ coi trọng vốn liếng của mình nhất, điều không thể chấpnhận nhất chính là việc phải chịu tổn thất. Đặc biệt trong một tháng gần đây,mọi người đều biết cường độ đả kích của Giám Sát viện đối với Minh gia đãtăng cường, Minh gia liên tiếp chịu thiệt hại... Mà gần đây nhất, lô kính bạc bịphá hỏng và Nội Khố Chuyển Vận ti tới đòi bạc sáng này, cuối cùng đã làm sụpđổ phòng tuyến tâm lý của những chưởng quỹ tiền trang này.Một vị lão chưởng quỹ vẻ mặt khỏ xử, cung kính nói: "Minh lão gia, Minhgia đã đứng đầu giới thương nhân Giang Nam gần trăm năm, nếu nói họ khôngtrả bạc... thì chắc chắn không có ai tin. Chẳng qua gần đây có quá nhiều tin đồntrên phố phường, chúng ta mong lão gia tử có thể cho chúng ta một câu trả lờichắc chắn.""Câu trả lời chắc chắn?" Minh Thanh Đạt nhíu mày khó chịu, lũ châu chấuvô sỉ này! Thường ngày thì có quỳ trước cửa, mình cũng lười nhìn vào, bây giờlại dám đến đây... đòi nợ mình!Thực ra Minh lão gia tử không quan tâm đến đám chưởng quỹ tiền trangnày, ngay cả khi Minh gia gặp khó khăn trong vấn đề xoay vòng bạc, khoản bạccòn lại vẫn là dư dả. Khóe mắt hắn nhìn lướt qua vị chưởng quỹ tiền trang vẫnlẳng lặng ngồi sau cùng.Phía sau vị đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đang là một thanh niênvẻ ngoài tuấn tú. Không mấy ai biết quan hệ giữa Chiêu Thương và Minh gia, ỞGiang Nam Chiêu Thương tiền trang không mấy nổi danh, cho nên hắn ngồi ởhàng ghế sau cùng. Trong lòng Minh Thanh Đạt có dự cảm không lành, hômnay Chiêu Thương tiền trang xem trò vui à?Hắn không hứng thù trò chuyện với đám, chưởng quỹ tiền trang này, nângchén trà lên tiễn khách, đồng thời lạnh lùng bảo họ vào trong phòng thu chi trảhết món nợ mười mấy vạn lượng, Minh gia không chịu nổi cảm giác nhục nhãnhư vậy.Các vị chưởng quỹ tiền trang thầm vui mừng, sau đó lại chuyển sang kinhhãi. Trước tiên mừng rỡ vì cuối cùng bạc của tới tay, mặc dù mất một chút lãi;kinh hãi đằng sau là vì phong độ hào phóng của Minh gia... Chẳng lẽ tin đòn màđám người bọn mình nhận được có sai lầm?.o O o.Tất cả các chưởng quỹ đều lui ra ngoài, Minh Thanh Đạt nghiêng đầu nhìnvị đại chưởng quỹ kia vẫn không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: "Ta biết, họ đềudo bị ngươi khuyên đến."Đại chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang mỉm cười, không hề phản báclời nói này.Minh Thanh Đạt nhíu mày: "Nói đi, ngươi muốn gì?"Họ đều là những lão cáo già chìm nổi trong giới thương nhân hàng chụcnăm, qua một năm hợp tác với Chiêu Thương tiền trang, Minh Thanh Đạt thầmhiểu vị đại chưởng quỹ tiền trang này tuy không mấy nổi danh, nhưng chắcchắn cũng là nhân vật không dễ đối phó. Bây giờ, đám tôm tép đã rời đi, cuộctrò chuyện giữa họ trở nên thẳng thắn hơn nhiều.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑