Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1077: Các vị đại nhân... 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Minh Thanh Đạt lại theo thói quen nhìn lên những cành cây phía ngoài bứctường cao của Minh Viên, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ thầm mùa đôngđã kết thúc, gió xuân đã thổi về, nhưng những chồi non mới mọc vài ngày trước,sao lại bị lạnh chết cơ chứ?Hắn biết cục diện hiện tại đang đặt đặt trước mặt mình và trước mặt gia tộccũng khắc nghiệt hệt như mùa đông. Căn cơ trăm năm của Minh gia sao lại dễdàng bị người khác hại chết như vậy? Có điều từ khi trở thành thương nhânhoàng gia buôn bán hàng hóa của Nội Khố, Minh gia kiếm được nhiều nhưngcũng mắc kẹt quá sâu, không thể rút ra được, dần dần trở thành nơi đọ sức củacác thế lực lớn trong triều đình.Thương nhân có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, làm sao có thể chịu nổi đùabỡn từ triều đình? Cho dù là bị chèn ép trong suốt một năm qua, hay kiểm soátgiá cả hàng hóa vài tháng trước, cùng với lần đập vỡ gương bạc ác độc đến mứccó phần vô lại... Minh gia đã bỏ ra quá mồ hôi xương máu, mất đi quá nhiềuthực lực. Việc buôn bán của toàn bộ gia tộc ngày càng khó khăn.Nếu hắn có thể thoát thân, Minh gia vẫn có khả năng tồn tại.Nhưng hắn không thể thoát thân, vì vậy cần phải giải quyết vấn đề. Mà vấnđề cấp bách nhất đối với Minh gia hiện nay chính về lưu thông tiền bạc và thiếuvốn lưu động. Để giải quyết vấn đề này, cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Có điều,dù sao Thái Bình tiền trang cũng không phải là động không đáy, không thể cứcứu trợ Minh gia mãi được, bên phía Đông Di thành đã có người bắt đầu phảnđối. Còn Chiêu Thương tiền trang chết tiệt kia...Lông mày Minh Thanh Đạt nhíu lại, ho một tiếng, cảm thấy một cơn quặnlên trong lồng ngực.Nếu như không phải Chiêu Thương tiền trang muốn lấy ba phần mười cổphần của Minh gia, trong tay lại nắm đầy đủ lợi thế, Minh Thanh Đạt sẽ khôngphản ứng mất lý trí như vậy. Thậm thậm chí hắn còn muốn hợp tác sâu hơn vớiChiêu Thương tiền trang, lúc nào vượt qua cơn sóng gió này, hắn sẽ đưa tay mờichào đối phương, kiếm hết bạc trong thiên hạ.Nhưng mà... muốn chiếm đoạt gia sản của mình? Điều này đã chạm đến giớihạn của Minh Thanh Đạt, đó là gia sản mà hắn phải giết mẹ, phải quỳ gối nhẫnnhục cầu vinh. Làm sao hắn lại có thể vì bốn trăm vạn lượng bạc mà dễ dàngđưa đi cho được?Có điều... bây giờ Minh gia thực sự không thể lấy bạc trắng ra trả lại bốntrăm vạn lượng bạc này được, cho dù Chiêu Thương tiền trang đưa ra mức giáthấp trong khế ước, nhưng gần gần ba trăm vạn lượng bạc trắng, Minh ThanhĐạt cũng không thể trả nổi.Hắn ho càng mạnh, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát và khuất phục.Vân Chi Lan lại dẫn người của mình ra đi. Chẳng qua lần trước là vị cao thủkiếm thuật này bị thương dưới tay của Giám Sát viện, còn lần này hắn đã bỏ đimột cách tiêu sái và tự tại. Hai tình huống khác biệt khiến Minh Thanh Đạt ngửithấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm. Đêm hôm đó tại Chiêu Thương tiền trang,tuy có không ít người đã chết nhưng vẫn không cướp được sổ sách và giấy nợ.Hành động trong Đông Di thành cũng không có chút động tĩnh nào. Ngược lại,nha môn khu vực Giang Nam đã nhanh chóng tiếp nhận vào vụ án mạng tạiChiêu Thương tiền trang, triển khai binh lực hùng mạnh canh gác.Cùng lúc đó, tư binh của Minh gia cũng bị châu quân của Tổng đốc GiangNam Tiết Thanh theo dõi.Minh Thanh Đạt biết mình không thể tiếp tục sử dụng những biện phápcứng rắn nữa. Bị triều đình theo dõi chặt chẽ như vậy, chỉ có thể tìm kiếm giảipháp cho mọi chuyện theo con đường buôn bán. Để giải quyết khủng hoảnghiện tại của Minh gia, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là phải nhượng bộ.Hắn mệt mỏi nói với di thái thái bên cạnh: "Mời người của Chiêu Thươngtiền trang đến đây... Nàng tự tới mời, hãy thể hiện thái độ tốt một chút."Người hầu gái thân cận của Minh lão thái quân ngày trước gật đầu, sau đónhắc nhở: "Chàng hãy mau chóng tới nhờ kinh đô hỗ trợ."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Mẫu thân không biết nàngtừng là cung nữ của Trưởng công chúa, nhưng nàng biết ta hiểu rất rõ điều này...Vì vậy, không cần ra sức nhắc nhở ta. Ta và Trưởng công chúa vốn là người trêncùng một con thuyền, ta cũng không có ý định rời khỏi."Hắn dừng một chút, cảm thấy không nên trút giận lên nữ nhân này, lắc đầunói: "Ta đã sớm gửi tin vào cung, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ có cách ngăncản bàn tay của Phạm Nhàn."Nếu Trưởng công chúa điện hạ có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ có đủ âmmưu quỷ kế đẩy chuyện này tới tranh luận trong triều đình, trì hoãn việc GiámSát viện chèn ép lên Minh gia.Vấn đề là ở chỗ, thực ra bây giờ mọi người đều rất bận.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Minh Thanh Đạt lại theo thói quen nhìn lên những cành cây phía ngoài bứctường cao của Minh Viên, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ thầm mùa đôngđã kết thúc, gió xuân đã thổi về, nhưng những chồi non mới mọc vài ngày trước,sao lại bị lạnh chết cơ chứ?Hắn biết cục diện hiện tại đang đặt đặt trước mặt mình và trước mặt gia tộccũng khắc nghiệt hệt như mùa đông. Căn cơ trăm năm của Minh gia sao lại dễdàng bị người khác hại chết như vậy? Có điều từ khi trở thành thương nhânhoàng gia buôn bán hàng hóa của Nội Khố, Minh gia kiếm được nhiều nhưngcũng mắc kẹt quá sâu, không thể rút ra được, dần dần trở thành nơi đọ sức củacác thế lực lớn trong triều đình.Thương nhân có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, làm sao có thể chịu nổi đùabỡn từ triều đình? Cho dù là bị chèn ép trong suốt một năm qua, hay kiểm soátgiá cả hàng hóa vài tháng trước, cùng với lần đập vỡ gương bạc ác độc đến mứccó phần vô lại... Minh gia đã bỏ ra quá mồ hôi xương máu, mất đi quá nhiềuthực lực. Việc buôn bán của toàn bộ gia tộc ngày càng khó khăn.Nếu hắn có thể thoát thân, Minh gia vẫn có khả năng tồn tại.Nhưng hắn không thể thoát thân, vì vậy cần phải giải quyết vấn đề. Mà vấnđề cấp bách nhất đối với Minh gia hiện nay chính về lưu thông tiền bạc và thiếuvốn lưu động. Để giải quyết vấn đề này, cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Có điều,dù sao Thái Bình tiền trang cũng không phải là động không đáy, không thể cứcứu trợ Minh gia mãi được, bên phía Đông Di thành đã có người bắt đầu phảnđối. Còn Chiêu Thương tiền trang chết tiệt kia...Lông mày Minh Thanh Đạt nhíu lại, ho một tiếng, cảm thấy một cơn quặnlên trong lồng ngực.Nếu như không phải Chiêu Thương tiền trang muốn lấy ba phần mười cổphần của Minh gia, trong tay lại nắm đầy đủ lợi thế, Minh Thanh Đạt sẽ khôngphản ứng mất lý trí như vậy. Thậm thậm chí hắn còn muốn hợp tác sâu hơn vớiChiêu Thương tiền trang, lúc nào vượt qua cơn sóng gió này, hắn sẽ đưa tay mờichào đối phương, kiếm hết bạc trong thiên hạ.Nhưng mà... muốn chiếm đoạt gia sản của mình? Điều này đã chạm đến giớihạn của Minh Thanh Đạt, đó là gia sản mà hắn phải giết mẹ, phải quỳ gối nhẫnnhục cầu vinh. Làm sao hắn lại có thể vì bốn trăm vạn lượng bạc mà dễ dàngđưa đi cho được?Có điều... bây giờ Minh gia thực sự không thể lấy bạc trắng ra trả lại bốntrăm vạn lượng bạc này được, cho dù Chiêu Thương tiền trang đưa ra mức giáthấp trong khế ước, nhưng gần gần ba trăm vạn lượng bạc trắng, Minh ThanhĐạt cũng không thể trả nổi.Hắn ho càng mạnh, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát và khuất phục.Vân Chi Lan lại dẫn người của mình ra đi. Chẳng qua lần trước là vị cao thủkiếm thuật này bị thương dưới tay của Giám Sát viện, còn lần này hắn đã bỏ đimột cách tiêu sái và tự tại. Hai tình huống khác biệt khiến Minh Thanh Đạt ngửithấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm. Đêm hôm đó tại Chiêu Thương tiền trang,tuy có không ít người đã chết nhưng vẫn không cướp được sổ sách và giấy nợ.Hành động trong Đông Di thành cũng không có chút động tĩnh nào. Ngược lại,nha môn khu vực Giang Nam đã nhanh chóng tiếp nhận vào vụ án mạng tạiChiêu Thương tiền trang, triển khai binh lực hùng mạnh canh gác.Cùng lúc đó, tư binh của Minh gia cũng bị châu quân của Tổng đốc GiangNam Tiết Thanh theo dõi.Minh Thanh Đạt biết mình không thể tiếp tục sử dụng những biện phápcứng rắn nữa. Bị triều đình theo dõi chặt chẽ như vậy, chỉ có thể tìm kiếm giảipháp cho mọi chuyện theo con đường buôn bán. Để giải quyết khủng hoảnghiện tại của Minh gia, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là phải nhượng bộ.Hắn mệt mỏi nói với di thái thái bên cạnh: "Mời người của Chiêu Thươngtiền trang đến đây... Nàng tự tới mời, hãy thể hiện thái độ tốt một chút."Người hầu gái thân cận của Minh lão thái quân ngày trước gật đầu, sau đónhắc nhở: "Chàng hãy mau chóng tới nhờ kinh đô hỗ trợ."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Mẫu thân không biết nàngtừng là cung nữ của Trưởng công chúa, nhưng nàng biết ta hiểu rất rõ điều này...Vì vậy, không cần ra sức nhắc nhở ta. Ta và Trưởng công chúa vốn là người trêncùng một con thuyền, ta cũng không có ý định rời khỏi."Hắn dừng một chút, cảm thấy không nên trút giận lên nữ nhân này, lắc đầunói: "Ta đã sớm gửi tin vào cung, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ có cách ngăncản bàn tay của Phạm Nhàn."Nếu Trưởng công chúa điện hạ có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ có đủ âmmưu quỷ kế đẩy chuyện này tới tranh luận trong triều đình, trì hoãn việc GiámSát viện chèn ép lên Minh gia.Vấn đề là ở chỗ, thực ra bây giờ mọi người đều rất bận.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Minh Thanh Đạt lại theo thói quen nhìn lên những cành cây phía ngoài bứctường cao của Minh Viên, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ thầm mùa đôngđã kết thúc, gió xuân đã thổi về, nhưng những chồi non mới mọc vài ngày trước,sao lại bị lạnh chết cơ chứ?Hắn biết cục diện hiện tại đang đặt đặt trước mặt mình và trước mặt gia tộccũng khắc nghiệt hệt như mùa đông. Căn cơ trăm năm của Minh gia sao lại dễdàng bị người khác hại chết như vậy? Có điều từ khi trở thành thương nhânhoàng gia buôn bán hàng hóa của Nội Khố, Minh gia kiếm được nhiều nhưngcũng mắc kẹt quá sâu, không thể rút ra được, dần dần trở thành nơi đọ sức củacác thế lực lớn trong triều đình.Thương nhân có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, làm sao có thể chịu nổi đùabỡn từ triều đình? Cho dù là bị chèn ép trong suốt một năm qua, hay kiểm soátgiá cả hàng hóa vài tháng trước, cùng với lần đập vỡ gương bạc ác độc đến mứccó phần vô lại... Minh gia đã bỏ ra quá mồ hôi xương máu, mất đi quá nhiềuthực lực. Việc buôn bán của toàn bộ gia tộc ngày càng khó khăn.Nếu hắn có thể thoát thân, Minh gia vẫn có khả năng tồn tại.Nhưng hắn không thể thoát thân, vì vậy cần phải giải quyết vấn đề. Mà vấnđề cấp bách nhất đối với Minh gia hiện nay chính về lưu thông tiền bạc và thiếuvốn lưu động. Để giải quyết vấn đề này, cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Có điều,dù sao Thái Bình tiền trang cũng không phải là động không đáy, không thể cứcứu trợ Minh gia mãi được, bên phía Đông Di thành đã có người bắt đầu phảnđối. Còn Chiêu Thương tiền trang chết tiệt kia...Lông mày Minh Thanh Đạt nhíu lại, ho một tiếng, cảm thấy một cơn quặnlên trong lồng ngực.Nếu như không phải Chiêu Thương tiền trang muốn lấy ba phần mười cổphần của Minh gia, trong tay lại nắm đầy đủ lợi thế, Minh Thanh Đạt sẽ khôngphản ứng mất lý trí như vậy. Thậm thậm chí hắn còn muốn hợp tác sâu hơn vớiChiêu Thương tiền trang, lúc nào vượt qua cơn sóng gió này, hắn sẽ đưa tay mờichào đối phương, kiếm hết bạc trong thiên hạ.Nhưng mà... muốn chiếm đoạt gia sản của mình? Điều này đã chạm đến giớihạn của Minh Thanh Đạt, đó là gia sản mà hắn phải giết mẹ, phải quỳ gối nhẫnnhục cầu vinh. Làm sao hắn lại có thể vì bốn trăm vạn lượng bạc mà dễ dàngđưa đi cho được?Có điều... bây giờ Minh gia thực sự không thể lấy bạc trắng ra trả lại bốntrăm vạn lượng bạc này được, cho dù Chiêu Thương tiền trang đưa ra mức giáthấp trong khế ước, nhưng gần gần ba trăm vạn lượng bạc trắng, Minh ThanhĐạt cũng không thể trả nổi.Hắn ho càng mạnh, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát và khuất phục.Vân Chi Lan lại dẫn người của mình ra đi. Chẳng qua lần trước là vị cao thủkiếm thuật này bị thương dưới tay của Giám Sát viện, còn lần này hắn đã bỏ đimột cách tiêu sái và tự tại. Hai tình huống khác biệt khiến Minh Thanh Đạt ngửithấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm. Đêm hôm đó tại Chiêu Thương tiền trang,tuy có không ít người đã chết nhưng vẫn không cướp được sổ sách và giấy nợ.Hành động trong Đông Di thành cũng không có chút động tĩnh nào. Ngược lại,nha môn khu vực Giang Nam đã nhanh chóng tiếp nhận vào vụ án mạng tạiChiêu Thương tiền trang, triển khai binh lực hùng mạnh canh gác.Cùng lúc đó, tư binh của Minh gia cũng bị châu quân của Tổng đốc GiangNam Tiết Thanh theo dõi.Minh Thanh Đạt biết mình không thể tiếp tục sử dụng những biện phápcứng rắn nữa. Bị triều đình theo dõi chặt chẽ như vậy, chỉ có thể tìm kiếm giảipháp cho mọi chuyện theo con đường buôn bán. Để giải quyết khủng hoảnghiện tại của Minh gia, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là phải nhượng bộ.Hắn mệt mỏi nói với di thái thái bên cạnh: "Mời người của Chiêu Thươngtiền trang đến đây... Nàng tự tới mời, hãy thể hiện thái độ tốt một chút."Người hầu gái thân cận của Minh lão thái quân ngày trước gật đầu, sau đónhắc nhở: "Chàng hãy mau chóng tới nhờ kinh đô hỗ trợ."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Mẫu thân không biết nàngtừng là cung nữ của Trưởng công chúa, nhưng nàng biết ta hiểu rất rõ điều này...Vì vậy, không cần ra sức nhắc nhở ta. Ta và Trưởng công chúa vốn là người trêncùng một con thuyền, ta cũng không có ý định rời khỏi."Hắn dừng một chút, cảm thấy không nên trút giận lên nữ nhân này, lắc đầunói: "Ta đã sớm gửi tin vào cung, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ có cách ngăncản bàn tay của Phạm Nhàn."Nếu Trưởng công chúa điện hạ có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ có đủ âmmưu quỷ kế đẩy chuyện này tới tranh luận trong triều đình, trì hoãn việc GiámSát viện chèn ép lên Minh gia.Vấn đề là ở chỗ, thực ra bây giờ mọi người đều rất bận.

Chương 1077: Các vị đại nhân... 4