Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1076: Các vị đại nhân... 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sắc mặt Vân Chi Lan lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng ẩn giấu, hắnmỉm cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì, dắt theo hai nữ đệ tử rời khỏi sân sau.Ngay lúc sắp đi ra khỏi, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Sư đệ bảo trọng, PhạmNhàn còn âm hiểm hơn những gì đệ tưởng tượng."Vương Thập Tam Lang cười khổ "Đại sư huynh, nếu huynh đến nói vớiMinh Thanh Đạt, đệ tin chắc mình sẽ có cơ hội được xem Phạm Nhàn chậm rãihại chết mình như thế nào."Vân Chi Lan không quay đầu lại, hai vai vững chãi như đúc bằng thép. Hắnim lặng một lát rồi nói: "Hắn dùng lợi ích lớn đến như vậy làm tiền đặt cược,muốn thăm dò mức độ trung thành của đệ đối với hắn... Ta thực sự không hiểu."“Đệ cũng không hiểu.” Vương Thập Tam Lang chậm rãi nói: "Có lẽ hắn tựtin đến mức cho dù đệ phản bội hắn, hắn cũng có cách diệt trừ Minh gia. Hắnchỉ muốn đệ chịu trách nhiệm trong việc này, nhân tiện xem xét thái độ của đệ."Vân Chi Lan nói: "Rốt cuộc ý tứ của sư phụ là sao? Minh gia quan trọnghơn hay là lòng tin của Phạm Nhàn đối với đệ quan trọng hơn? Biết được điềunày, ta mới có thể quyết định nên làm thế nào.""Lòng tin của Tiểu Phạm đại nhân là quan trọng nhất." Vương Thập TamLương thành khẩn nói: "Cho dù đệ liên thủ với huynh, tiết lộ chân tướng trongmọi chuyện cho Minh Thanh Đạt, giúp Minh gia vượt qua sóng gió lần này,nhưng lần sau thì sao?... Chung quy thì Nội Khố vẫn thuộc về Tiểu Phạm đạinhân, sư phụ cũng không ngại thiết lập một loại tình hữu nghị nào đó với vị tiểubằng hữu nước khác.""Vậy vừa rồi đệ không nên nói với ta." Vân Chi Lan chậm rãi nói.Vương Thập Tam Lương mỉm cười nhìn về phía sau mình, nơi đại chưởngquỹ Chiêu Thương tiền trang vẻ mặt cảnh giác ôm đống giấy tờ: "Cho dù đệkhông tiết lộ cho huynh, nhưng không ai biết liệu đệ có âm thầm thông báo chohuynh hay không, thế nên tốt hơn hết là nói thẳng với huynh.""Xem ra trong Đông Di thành cũng không động thủ." Vân Chi Lan thở dài,không phải hắn tiếc nuối vì đi chuyến uổng công, mà đang kinh ngạc trước hànhđộng sâu sắc gian xảo dưới gương mặt ngây dại của sư phụ. Mãi đến hôm nayhắn mới biết, đệ tử nhỏ tuổi và bí ẩn nhất kia, sau khi rời khỏi Kiếm Lư vẫnluôn làm việc dưới trướng Phạm Nhàn."Đúng vậy." Vương Thập Tam Lang gật đầu nói: "Hôm nay đệ phải làmviệc, cho nên xin xin đại sư huynh tạm thời rút lui, cũng xin giữ im lặng.""Ta có thể rút lui, nhưng vì sao phải giữ im lặng?" Vân Chi Lan bình tĩnh.Vương Thập Tam Lang rút từ trong áo ra một tấm ngọc bài nho nhỏ, đưacho hắn xem qua. Vân Chi Lan thấy tấm ngọc bài này, lập tức thở dài lắc đầucười nói: "Mọi người trong môn phái đều biết, đệ không có kiếm bài, ai ngờ sưphụ đưa đệ cái này.".o O o.Trong thế giới này, mọi người, mọi thế lực đều làm cỏ đầu tường, còn nhánhcủa Đông Di thành hiển nhiên là một cây đại thụ chọc trời. Nếu như bọn họ ngảtheo bất cứ hướng nào, cũng có thể tạo ra một kết cục không ai ngờ đến, khôngcách nào nghiêng về như cũ.Cho nên, Tứ Cố Kiếm không thể ngả, bởi vì kiếm của hắn có trách nhiệmbảo vệ Đông Di thành. Hắn phải đánh giá rõ ràng tình hình Khánh Quốc trướckhi đưa ra quyết định. Hoặc có thể nói, chỉ khi có sự cám dỗ mạnh mẽ đến mứcchết người, hắn mới ra tay.Do Phạm Nhàn đột ngột quật khởi, hắn nhất định phải đảm bảo thành ý đầyđủ đối với Phạm Nhàn, đó là một phần thái độ, đó cũng là Vương Thập TamLang. Còn một phần thái độ hắn giữ lại bên phía Trưởng công chúa, chẳng hạnnhư Vân Chi Lan.Chỉ cần như vậy, sau này trong nội bộ Khánh Quốc cho dù bên nào chiếnthắng, hắn cũng có thể thu được lợi ích tương ứng.Đây chính là bắt cá hai tay, nhưng cả hai tay đều cực kỳ rắn chắc.Mà đợt tập kích Chiêu Thương tiền trang đêm nay, lại khiến hai tay Tứ CốKiếm phải giằng co trực diện, chỉ e ngay chính vị Đại tông sư này cũng khônglường trước được.Phạm Nhàn đã ra tay trước, nên Vân Chi Lan chỉ có thể rút lui, nhưng hắnkhông cần im lặng, hắn hoàn toàn có thể nói cho Minh Thanh Đạt biết chântướng, để Minh Thanh Đạt từ chối việc Chiêu Thương tiền trang tham gia cổphần. có điều. Nhưng hắn đã thấy kiếm bài của sư phụ, cho nên cũng hiểu đượctình hình hiện tại, biết vị Đại tông sư này đang ngả sang bên nào.o O oTrong Chiêu Thương tiền trang hoàn toàn tĩnh lặng, loáng thoáng mùi máutươi từ sảnh trước lan tới.Đại chưởng quỹ tiền trang lúc trước vẫn luôn cảnh giác, nhưng gương mặthiện giờ đã bình tĩnh điềm đạm trở lại. Hắn trịnh trọng thi lễ với Vương ThậpTam Lang đang ngây ngốc cầm lá cờ xanh trong tay, cung kính nói: "Chúcmừng Thập Tam đại nhân đã qua ải."Vương Thập Tam Lang ngây ngốc nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới thở dàinói: "Con người đúng là phức tạp, sư phụ và Phạm Nhàn đều là... hai người rấtthú vị."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sắc mặt Vân Chi Lan lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng ẩn giấu, hắnmỉm cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì, dắt theo hai nữ đệ tử rời khỏi sân sau.Ngay lúc sắp đi ra khỏi, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Sư đệ bảo trọng, PhạmNhàn còn âm hiểm hơn những gì đệ tưởng tượng."Vương Thập Tam Lang cười khổ "Đại sư huynh, nếu huynh đến nói vớiMinh Thanh Đạt, đệ tin chắc mình sẽ có cơ hội được xem Phạm Nhàn chậm rãihại chết mình như thế nào."Vân Chi Lan không quay đầu lại, hai vai vững chãi như đúc bằng thép. Hắnim lặng một lát rồi nói: "Hắn dùng lợi ích lớn đến như vậy làm tiền đặt cược,muốn thăm dò mức độ trung thành của đệ đối với hắn... Ta thực sự không hiểu."“Đệ cũng không hiểu.” Vương Thập Tam Lang chậm rãi nói: "Có lẽ hắn tựtin đến mức cho dù đệ phản bội hắn, hắn cũng có cách diệt trừ Minh gia. Hắnchỉ muốn đệ chịu trách nhiệm trong việc này, nhân tiện xem xét thái độ của đệ."Vân Chi Lan nói: "Rốt cuộc ý tứ của sư phụ là sao? Minh gia quan trọnghơn hay là lòng tin của Phạm Nhàn đối với đệ quan trọng hơn? Biết được điềunày, ta mới có thể quyết định nên làm thế nào.""Lòng tin của Tiểu Phạm đại nhân là quan trọng nhất." Vương Thập TamLương thành khẩn nói: "Cho dù đệ liên thủ với huynh, tiết lộ chân tướng trongmọi chuyện cho Minh Thanh Đạt, giúp Minh gia vượt qua sóng gió lần này,nhưng lần sau thì sao?... Chung quy thì Nội Khố vẫn thuộc về Tiểu Phạm đạinhân, sư phụ cũng không ngại thiết lập một loại tình hữu nghị nào đó với vị tiểubằng hữu nước khác.""Vậy vừa rồi đệ không nên nói với ta." Vân Chi Lan chậm rãi nói.Vương Thập Tam Lương mỉm cười nhìn về phía sau mình, nơi đại chưởngquỹ Chiêu Thương tiền trang vẻ mặt cảnh giác ôm đống giấy tờ: "Cho dù đệkhông tiết lộ cho huynh, nhưng không ai biết liệu đệ có âm thầm thông báo chohuynh hay không, thế nên tốt hơn hết là nói thẳng với huynh.""Xem ra trong Đông Di thành cũng không động thủ." Vân Chi Lan thở dài,không phải hắn tiếc nuối vì đi chuyến uổng công, mà đang kinh ngạc trước hànhđộng sâu sắc gian xảo dưới gương mặt ngây dại của sư phụ. Mãi đến hôm nayhắn mới biết, đệ tử nhỏ tuổi và bí ẩn nhất kia, sau khi rời khỏi Kiếm Lư vẫnluôn làm việc dưới trướng Phạm Nhàn."Đúng vậy." Vương Thập Tam Lang gật đầu nói: "Hôm nay đệ phải làmviệc, cho nên xin xin đại sư huynh tạm thời rút lui, cũng xin giữ im lặng.""Ta có thể rút lui, nhưng vì sao phải giữ im lặng?" Vân Chi Lan bình tĩnh.Vương Thập Tam Lang rút từ trong áo ra một tấm ngọc bài nho nhỏ, đưacho hắn xem qua. Vân Chi Lan thấy tấm ngọc bài này, lập tức thở dài lắc đầucười nói: "Mọi người trong môn phái đều biết, đệ không có kiếm bài, ai ngờ sưphụ đưa đệ cái này.".o O o.Trong thế giới này, mọi người, mọi thế lực đều làm cỏ đầu tường, còn nhánhcủa Đông Di thành hiển nhiên là một cây đại thụ chọc trời. Nếu như bọn họ ngảtheo bất cứ hướng nào, cũng có thể tạo ra một kết cục không ai ngờ đến, khôngcách nào nghiêng về như cũ.Cho nên, Tứ Cố Kiếm không thể ngả, bởi vì kiếm của hắn có trách nhiệmbảo vệ Đông Di thành. Hắn phải đánh giá rõ ràng tình hình Khánh Quốc trướckhi đưa ra quyết định. Hoặc có thể nói, chỉ khi có sự cám dỗ mạnh mẽ đến mứcchết người, hắn mới ra tay.Do Phạm Nhàn đột ngột quật khởi, hắn nhất định phải đảm bảo thành ý đầyđủ đối với Phạm Nhàn, đó là một phần thái độ, đó cũng là Vương Thập TamLang. Còn một phần thái độ hắn giữ lại bên phía Trưởng công chúa, chẳng hạnnhư Vân Chi Lan.Chỉ cần như vậy, sau này trong nội bộ Khánh Quốc cho dù bên nào chiếnthắng, hắn cũng có thể thu được lợi ích tương ứng.Đây chính là bắt cá hai tay, nhưng cả hai tay đều cực kỳ rắn chắc.Mà đợt tập kích Chiêu Thương tiền trang đêm nay, lại khiến hai tay Tứ CốKiếm phải giằng co trực diện, chỉ e ngay chính vị Đại tông sư này cũng khônglường trước được.Phạm Nhàn đã ra tay trước, nên Vân Chi Lan chỉ có thể rút lui, nhưng hắnkhông cần im lặng, hắn hoàn toàn có thể nói cho Minh Thanh Đạt biết chântướng, để Minh Thanh Đạt từ chối việc Chiêu Thương tiền trang tham gia cổphần. có điều. Nhưng hắn đã thấy kiếm bài của sư phụ, cho nên cũng hiểu đượctình hình hiện tại, biết vị Đại tông sư này đang ngả sang bên nào.o O oTrong Chiêu Thương tiền trang hoàn toàn tĩnh lặng, loáng thoáng mùi máutươi từ sảnh trước lan tới.Đại chưởng quỹ tiền trang lúc trước vẫn luôn cảnh giác, nhưng gương mặthiện giờ đã bình tĩnh điềm đạm trở lại. Hắn trịnh trọng thi lễ với Vương ThậpTam Lang đang ngây ngốc cầm lá cờ xanh trong tay, cung kính nói: "Chúcmừng Thập Tam đại nhân đã qua ải."Vương Thập Tam Lang ngây ngốc nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới thở dàinói: "Con người đúng là phức tạp, sư phụ và Phạm Nhàn đều là... hai người rấtthú vị."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sắc mặt Vân Chi Lan lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng ẩn giấu, hắnmỉm cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì, dắt theo hai nữ đệ tử rời khỏi sân sau.Ngay lúc sắp đi ra khỏi, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Sư đệ bảo trọng, PhạmNhàn còn âm hiểm hơn những gì đệ tưởng tượng."Vương Thập Tam Lang cười khổ "Đại sư huynh, nếu huynh đến nói vớiMinh Thanh Đạt, đệ tin chắc mình sẽ có cơ hội được xem Phạm Nhàn chậm rãihại chết mình như thế nào."Vân Chi Lan không quay đầu lại, hai vai vững chãi như đúc bằng thép. Hắnim lặng một lát rồi nói: "Hắn dùng lợi ích lớn đến như vậy làm tiền đặt cược,muốn thăm dò mức độ trung thành của đệ đối với hắn... Ta thực sự không hiểu."“Đệ cũng không hiểu.” Vương Thập Tam Lang chậm rãi nói: "Có lẽ hắn tựtin đến mức cho dù đệ phản bội hắn, hắn cũng có cách diệt trừ Minh gia. Hắnchỉ muốn đệ chịu trách nhiệm trong việc này, nhân tiện xem xét thái độ của đệ."Vân Chi Lan nói: "Rốt cuộc ý tứ của sư phụ là sao? Minh gia quan trọnghơn hay là lòng tin của Phạm Nhàn đối với đệ quan trọng hơn? Biết được điềunày, ta mới có thể quyết định nên làm thế nào.""Lòng tin của Tiểu Phạm đại nhân là quan trọng nhất." Vương Thập TamLương thành khẩn nói: "Cho dù đệ liên thủ với huynh, tiết lộ chân tướng trongmọi chuyện cho Minh Thanh Đạt, giúp Minh gia vượt qua sóng gió lần này,nhưng lần sau thì sao?... Chung quy thì Nội Khố vẫn thuộc về Tiểu Phạm đạinhân, sư phụ cũng không ngại thiết lập một loại tình hữu nghị nào đó với vị tiểubằng hữu nước khác.""Vậy vừa rồi đệ không nên nói với ta." Vân Chi Lan chậm rãi nói.Vương Thập Tam Lương mỉm cười nhìn về phía sau mình, nơi đại chưởngquỹ Chiêu Thương tiền trang vẻ mặt cảnh giác ôm đống giấy tờ: "Cho dù đệkhông tiết lộ cho huynh, nhưng không ai biết liệu đệ có âm thầm thông báo chohuynh hay không, thế nên tốt hơn hết là nói thẳng với huynh.""Xem ra trong Đông Di thành cũng không động thủ." Vân Chi Lan thở dài,không phải hắn tiếc nuối vì đi chuyến uổng công, mà đang kinh ngạc trước hànhđộng sâu sắc gian xảo dưới gương mặt ngây dại của sư phụ. Mãi đến hôm nayhắn mới biết, đệ tử nhỏ tuổi và bí ẩn nhất kia, sau khi rời khỏi Kiếm Lư vẫnluôn làm việc dưới trướng Phạm Nhàn."Đúng vậy." Vương Thập Tam Lang gật đầu nói: "Hôm nay đệ phải làmviệc, cho nên xin xin đại sư huynh tạm thời rút lui, cũng xin giữ im lặng.""Ta có thể rút lui, nhưng vì sao phải giữ im lặng?" Vân Chi Lan bình tĩnh.Vương Thập Tam Lang rút từ trong áo ra một tấm ngọc bài nho nhỏ, đưacho hắn xem qua. Vân Chi Lan thấy tấm ngọc bài này, lập tức thở dài lắc đầucười nói: "Mọi người trong môn phái đều biết, đệ không có kiếm bài, ai ngờ sưphụ đưa đệ cái này.".o O o.Trong thế giới này, mọi người, mọi thế lực đều làm cỏ đầu tường, còn nhánhcủa Đông Di thành hiển nhiên là một cây đại thụ chọc trời. Nếu như bọn họ ngảtheo bất cứ hướng nào, cũng có thể tạo ra một kết cục không ai ngờ đến, khôngcách nào nghiêng về như cũ.Cho nên, Tứ Cố Kiếm không thể ngả, bởi vì kiếm của hắn có trách nhiệmbảo vệ Đông Di thành. Hắn phải đánh giá rõ ràng tình hình Khánh Quốc trướckhi đưa ra quyết định. Hoặc có thể nói, chỉ khi có sự cám dỗ mạnh mẽ đến mứcchết người, hắn mới ra tay.Do Phạm Nhàn đột ngột quật khởi, hắn nhất định phải đảm bảo thành ý đầyđủ đối với Phạm Nhàn, đó là một phần thái độ, đó cũng là Vương Thập TamLang. Còn một phần thái độ hắn giữ lại bên phía Trưởng công chúa, chẳng hạnnhư Vân Chi Lan.Chỉ cần như vậy, sau này trong nội bộ Khánh Quốc cho dù bên nào chiếnthắng, hắn cũng có thể thu được lợi ích tương ứng.Đây chính là bắt cá hai tay, nhưng cả hai tay đều cực kỳ rắn chắc.Mà đợt tập kích Chiêu Thương tiền trang đêm nay, lại khiến hai tay Tứ CốKiếm phải giằng co trực diện, chỉ e ngay chính vị Đại tông sư này cũng khônglường trước được.Phạm Nhàn đã ra tay trước, nên Vân Chi Lan chỉ có thể rút lui, nhưng hắnkhông cần im lặng, hắn hoàn toàn có thể nói cho Minh Thanh Đạt biết chântướng, để Minh Thanh Đạt từ chối việc Chiêu Thương tiền trang tham gia cổphần. có điều. Nhưng hắn đã thấy kiếm bài của sư phụ, cho nên cũng hiểu đượctình hình hiện tại, biết vị Đại tông sư này đang ngả sang bên nào.o O oTrong Chiêu Thương tiền trang hoàn toàn tĩnh lặng, loáng thoáng mùi máutươi từ sảnh trước lan tới.Đại chưởng quỹ tiền trang lúc trước vẫn luôn cảnh giác, nhưng gương mặthiện giờ đã bình tĩnh điềm đạm trở lại. Hắn trịnh trọng thi lễ với Vương ThậpTam Lang đang ngây ngốc cầm lá cờ xanh trong tay, cung kính nói: "Chúcmừng Thập Tam đại nhân đã qua ải."Vương Thập Tam Lang ngây ngốc nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới thở dàinói: "Con người đúng là phức tạp, sư phụ và Phạm Nhàn đều là... hai người rấtthú vị."