Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1079: Tiếng cười vang lên trong Minh Viên 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một tiếp bốp giòn giã vang lên! Minh Thanh Đạt đột nhiên tát thẳng tới,đánh Minh Lan Thạch ngã lăn ra đất!Minh Lan Thạch ôm gương mặt tê dại, nằm nửa người mặt trên đất, cảmthấy có máu tươi chảy ra trong miệng, nhìn phụ thân giận dữ như sư tử phátbệnh, hoàn toàn không nói nên lời."Nha môn? Nha môn à! Ngươi cũng biết đó là nha môn cơ à! Nha môn tràmuối không dám điều tra nhà ta... Nhưng chẳng lẽ Giám Sát viện không thể éphọ điều tra?" Minh Thanh Đạt hạ giọng gầm thét, ánh mắt hỗn tạp đầy tức giận,chán nản và không thể tin nổi: "Dương Kế Mỹ! Đầu óc ngươi phát điên rồi à?Cái tên bán muối đó chỉ là chó của Tiết Thanh! Chỗ ở của Phạm Nhàn tại TôChâu chính là Hoa Viên của hắn!"Trong lòng Minh Thanh Đạt bỗng lạnh buốt, đạp mạnh lên người con trai,cắn răng mắng: "Sao ta lại nuôi ra một đứa con ngu dốt phá hoại như ngươi cơchứ!"Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại được, uể oải nói: "Chuyện buôn lậumuối này có để lộ nhược điểm gì không? Cẩn thận Giám Sát viện lôi tội danhnày ra chém đầu ngươi.""Phụ thân cứ yên tâm." Minh Lan Thạch vùng vẫy quỳ trước mặt hắn, "Sốbạc kia là trực tiếp chuyển từ Chiêu Thương tiền trang ra, mặc dù tên chó máDương Kế Mỹ kia biết là con, nhưng quan phủ không thể tìm ra chứng cứ gì.""Nhưng nếu Chiêu Thương tiền trang đưa khế ước giữa ngươi và bọn họ lêncông đường... thì quan phủ đã có chứng cứ." Minh Thanh Đạt buồn bã thở dài.Minh Lan Thạch đột nhiên phát lạnh: "Tiền trang này... không phải củaPhạm Nhàn đáy chứ?"Minh Thanh Đạt run rẩy, một lát sau mới lẳng lặng lắc đầu: "Không thể làcủa Phạm Nhàn được, Trưởng công chúa đã điều tra bộ Hộ ở kinh thành, tacũng đã để mắt đến Phạm Nhàn, hắn không có nhiều bạc đến bày ra được cụcdiện này."Câu nói này rất đơn giản, nhưng phía sau nó chứa đựng muôn vàn khó khănvà vất vả. Minh gia muốn kết làm ăn cùng Chiêu Thương tiền trang, đươngnhiên phải điều tra rõ ràng căn cơ của tiền trang này, đồng thời xác nhận Nhànkhông có quan hệ nào với Chiêu Thương tiền trang. Có điều, Minh Thanh Đạtkhông lường trước được, tuy kết quả điều tra của hắn không sai, chủ nhân củaChiêu Thương tiền trang thực sự không phải là Phạm Nhàn... Vị chủ nhân đóchính là Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề!"Phải luôn thận trọng trong mọi việc." Minh Thanh Đạt ngẩng đầu, cố gắngkiềm chế cảm xúc thất vọng của mình: "Nhượng lại ba phần mười... thật có lỗivới liệt tổ liệt tông, nhưng có thể trì hoãn thêm một thời gian, chờ đợi chiêuthức tiếp theo từ kinh đô."Chẳng qua trong hai vừa rồi Minh gia dần dần suy yếu, thậm chí tới cuốicùng bị tiêu diệt, thực chất chính là do... hai chữ từ "trì hoãn" này!o O oSau một lúc lâu, tới khi đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang ngồi trongphòng ngáp lần thứ hai mươi, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạtmới mang bộ mặt âm trầm bước ra.Đại chưởng quỹ mỉm cười nói: "Minh lão gia khiến người ta chờ lâu quá."Minh Thanh Đạt không chắp tay hành lễ, cũng không nói gì dư thừa, lạnhlùng đáp: "Đưa ta khế ước nửa phần cổ phần của Lan Thạch, hủy bỏ tất cả cácsổ sách liên quan, ta sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhân nhà ngươi.""Vâng thưa Minh lão gia." Đại chưởng quỹ vẫn bình tĩnh như trước, rút từtrong lồng ngực rút ra một bức văn thư, đưa tới trước mặt Minh Thanh Đạt. Đâychính là khế ước mà Minh Lân Đá đã ký để nhận bạc đem đi buôn lậu muối, cóvẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.Trước khi Minh Thanh Đạt kịp mở miệng, đại chưởng quỹ đã hạ giọng nói:"Phần còn lại, khi trở về sẽ được hủy bỏ."Minh Thanh Đạt chỉ biết mệt mỏi gật đầu.Đến chiều tối, các tiên sinh thu chi Minh gia và của Chiêu Thương tiềntrang lần lượt bước vào. Đại chưởng quỹ đã ra sức yêu cầu các thương gia giàucó được mời đến dự lễ ngồi xuống một bên, và giấy tờ chứng thực từ phía quanphủ Tô Châu cũng đã sẵn sàng.Trên bàn, ba tờ giấy trắng được trải ra, chữ viết như rồng bay phượng múa,chỉ trong giây lát, ba tờ văn thư về việc chuyển đổi khoản nợ thành cổ phần đãhoàn thành. Đám cáo già Tôn Hùng và các phú thương dự lễ trong thành TôChâu nhìn mãi mới hiểu được nội dung trên đó, không hít một hơi lạnh, sửngsốt đến mức không thể nói nên lời!Chiêu Thương tiền trang đã mua cổ phần trong Minh gia, chiếm tới ba phầnmười!Tuy các vị đại nhân ở Giang Nam đã sớm nhận ra hoàn cảnh túng quẫn củaMinh gia, nhưng chẳng ai có thể tưởng tượng được một gia tộc giàu có nhưMinh gia lại gặp khó khăn đến mức này. Tuy không thể nói là sơn cùng thủytận, nhưng phải dùng lượng bạc vay nợ bốn trăm vạn lượng để đổi lấy ba phầnmười cổ phần của Minh gia?... Các thương nhân suy tư trong chốc lát, nghĩ đếnkhó khăn hiện tại của Minh gia chủ yếu là do vấn đề lưu động tiền vốn, vì vậyhọ lập tức hiểu ra, thấy được giá cả mà Chiêu Thương tiền trang đưa ra rất hợplý.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một tiếp bốp giòn giã vang lên! Minh Thanh Đạt đột nhiên tát thẳng tới,đánh Minh Lan Thạch ngã lăn ra đất!Minh Lan Thạch ôm gương mặt tê dại, nằm nửa người mặt trên đất, cảmthấy có máu tươi chảy ra trong miệng, nhìn phụ thân giận dữ như sư tử phátbệnh, hoàn toàn không nói nên lời."Nha môn? Nha môn à! Ngươi cũng biết đó là nha môn cơ à! Nha môn tràmuối không dám điều tra nhà ta... Nhưng chẳng lẽ Giám Sát viện không thể éphọ điều tra?" Minh Thanh Đạt hạ giọng gầm thét, ánh mắt hỗn tạp đầy tức giận,chán nản và không thể tin nổi: "Dương Kế Mỹ! Đầu óc ngươi phát điên rồi à?Cái tên bán muối đó chỉ là chó của Tiết Thanh! Chỗ ở của Phạm Nhàn tại TôChâu chính là Hoa Viên của hắn!"Trong lòng Minh Thanh Đạt bỗng lạnh buốt, đạp mạnh lên người con trai,cắn răng mắng: "Sao ta lại nuôi ra một đứa con ngu dốt phá hoại như ngươi cơchứ!"Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại được, uể oải nói: "Chuyện buôn lậumuối này có để lộ nhược điểm gì không? Cẩn thận Giám Sát viện lôi tội danhnày ra chém đầu ngươi.""Phụ thân cứ yên tâm." Minh Lan Thạch vùng vẫy quỳ trước mặt hắn, "Sốbạc kia là trực tiếp chuyển từ Chiêu Thương tiền trang ra, mặc dù tên chó máDương Kế Mỹ kia biết là con, nhưng quan phủ không thể tìm ra chứng cứ gì.""Nhưng nếu Chiêu Thương tiền trang đưa khế ước giữa ngươi và bọn họ lêncông đường... thì quan phủ đã có chứng cứ." Minh Thanh Đạt buồn bã thở dài.Minh Lan Thạch đột nhiên phát lạnh: "Tiền trang này... không phải củaPhạm Nhàn đáy chứ?"Minh Thanh Đạt run rẩy, một lát sau mới lẳng lặng lắc đầu: "Không thể làcủa Phạm Nhàn được, Trưởng công chúa đã điều tra bộ Hộ ở kinh thành, tacũng đã để mắt đến Phạm Nhàn, hắn không có nhiều bạc đến bày ra được cụcdiện này."Câu nói này rất đơn giản, nhưng phía sau nó chứa đựng muôn vàn khó khănvà vất vả. Minh gia muốn kết làm ăn cùng Chiêu Thương tiền trang, đươngnhiên phải điều tra rõ ràng căn cơ của tiền trang này, đồng thời xác nhận Nhànkhông có quan hệ nào với Chiêu Thương tiền trang. Có điều, Minh Thanh Đạtkhông lường trước được, tuy kết quả điều tra của hắn không sai, chủ nhân củaChiêu Thương tiền trang thực sự không phải là Phạm Nhàn... Vị chủ nhân đóchính là Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề!"Phải luôn thận trọng trong mọi việc." Minh Thanh Đạt ngẩng đầu, cố gắngkiềm chế cảm xúc thất vọng của mình: "Nhượng lại ba phần mười... thật có lỗivới liệt tổ liệt tông, nhưng có thể trì hoãn thêm một thời gian, chờ đợi chiêuthức tiếp theo từ kinh đô."Chẳng qua trong hai vừa rồi Minh gia dần dần suy yếu, thậm chí tới cuốicùng bị tiêu diệt, thực chất chính là do... hai chữ từ "trì hoãn" này!o O oSau một lúc lâu, tới khi đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang ngồi trongphòng ngáp lần thứ hai mươi, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạtmới mang bộ mặt âm trầm bước ra.Đại chưởng quỹ mỉm cười nói: "Minh lão gia khiến người ta chờ lâu quá."Minh Thanh Đạt không chắp tay hành lễ, cũng không nói gì dư thừa, lạnhlùng đáp: "Đưa ta khế ước nửa phần cổ phần của Lan Thạch, hủy bỏ tất cả cácsổ sách liên quan, ta sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhân nhà ngươi.""Vâng thưa Minh lão gia." Đại chưởng quỹ vẫn bình tĩnh như trước, rút từtrong lồng ngực rút ra một bức văn thư, đưa tới trước mặt Minh Thanh Đạt. Đâychính là khế ước mà Minh Lân Đá đã ký để nhận bạc đem đi buôn lậu muối, cóvẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.Trước khi Minh Thanh Đạt kịp mở miệng, đại chưởng quỹ đã hạ giọng nói:"Phần còn lại, khi trở về sẽ được hủy bỏ."Minh Thanh Đạt chỉ biết mệt mỏi gật đầu.Đến chiều tối, các tiên sinh thu chi Minh gia và của Chiêu Thương tiềntrang lần lượt bước vào. Đại chưởng quỹ đã ra sức yêu cầu các thương gia giàucó được mời đến dự lễ ngồi xuống một bên, và giấy tờ chứng thực từ phía quanphủ Tô Châu cũng đã sẵn sàng.Trên bàn, ba tờ giấy trắng được trải ra, chữ viết như rồng bay phượng múa,chỉ trong giây lát, ba tờ văn thư về việc chuyển đổi khoản nợ thành cổ phần đãhoàn thành. Đám cáo già Tôn Hùng và các phú thương dự lễ trong thành TôChâu nhìn mãi mới hiểu được nội dung trên đó, không hít một hơi lạnh, sửngsốt đến mức không thể nói nên lời!Chiêu Thương tiền trang đã mua cổ phần trong Minh gia, chiếm tới ba phầnmười!Tuy các vị đại nhân ở Giang Nam đã sớm nhận ra hoàn cảnh túng quẫn củaMinh gia, nhưng chẳng ai có thể tưởng tượng được một gia tộc giàu có nhưMinh gia lại gặp khó khăn đến mức này. Tuy không thể nói là sơn cùng thủytận, nhưng phải dùng lượng bạc vay nợ bốn trăm vạn lượng để đổi lấy ba phầnmười cổ phần của Minh gia?... Các thương nhân suy tư trong chốc lát, nghĩ đếnkhó khăn hiện tại của Minh gia chủ yếu là do vấn đề lưu động tiền vốn, vì vậyhọ lập tức hiểu ra, thấy được giá cả mà Chiêu Thương tiền trang đưa ra rất hợplý.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một tiếp bốp giòn giã vang lên! Minh Thanh Đạt đột nhiên tát thẳng tới,đánh Minh Lan Thạch ngã lăn ra đất!Minh Lan Thạch ôm gương mặt tê dại, nằm nửa người mặt trên đất, cảmthấy có máu tươi chảy ra trong miệng, nhìn phụ thân giận dữ như sư tử phátbệnh, hoàn toàn không nói nên lời."Nha môn? Nha môn à! Ngươi cũng biết đó là nha môn cơ à! Nha môn tràmuối không dám điều tra nhà ta... Nhưng chẳng lẽ Giám Sát viện không thể éphọ điều tra?" Minh Thanh Đạt hạ giọng gầm thét, ánh mắt hỗn tạp đầy tức giận,chán nản và không thể tin nổi: "Dương Kế Mỹ! Đầu óc ngươi phát điên rồi à?Cái tên bán muối đó chỉ là chó của Tiết Thanh! Chỗ ở của Phạm Nhàn tại TôChâu chính là Hoa Viên của hắn!"Trong lòng Minh Thanh Đạt bỗng lạnh buốt, đạp mạnh lên người con trai,cắn răng mắng: "Sao ta lại nuôi ra một đứa con ngu dốt phá hoại như ngươi cơchứ!"Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại được, uể oải nói: "Chuyện buôn lậumuối này có để lộ nhược điểm gì không? Cẩn thận Giám Sát viện lôi tội danhnày ra chém đầu ngươi.""Phụ thân cứ yên tâm." Minh Lan Thạch vùng vẫy quỳ trước mặt hắn, "Sốbạc kia là trực tiếp chuyển từ Chiêu Thương tiền trang ra, mặc dù tên chó máDương Kế Mỹ kia biết là con, nhưng quan phủ không thể tìm ra chứng cứ gì.""Nhưng nếu Chiêu Thương tiền trang đưa khế ước giữa ngươi và bọn họ lêncông đường... thì quan phủ đã có chứng cứ." Minh Thanh Đạt buồn bã thở dài.Minh Lan Thạch đột nhiên phát lạnh: "Tiền trang này... không phải củaPhạm Nhàn đáy chứ?"Minh Thanh Đạt run rẩy, một lát sau mới lẳng lặng lắc đầu: "Không thể làcủa Phạm Nhàn được, Trưởng công chúa đã điều tra bộ Hộ ở kinh thành, tacũng đã để mắt đến Phạm Nhàn, hắn không có nhiều bạc đến bày ra được cụcdiện này."Câu nói này rất đơn giản, nhưng phía sau nó chứa đựng muôn vàn khó khănvà vất vả. Minh gia muốn kết làm ăn cùng Chiêu Thương tiền trang, đươngnhiên phải điều tra rõ ràng căn cơ của tiền trang này, đồng thời xác nhận Nhànkhông có quan hệ nào với Chiêu Thương tiền trang. Có điều, Minh Thanh Đạtkhông lường trước được, tuy kết quả điều tra của hắn không sai, chủ nhân củaChiêu Thương tiền trang thực sự không phải là Phạm Nhàn... Vị chủ nhân đóchính là Tiểu Hoàng đế của Bắc Tề!"Phải luôn thận trọng trong mọi việc." Minh Thanh Đạt ngẩng đầu, cố gắngkiềm chế cảm xúc thất vọng của mình: "Nhượng lại ba phần mười... thật có lỗivới liệt tổ liệt tông, nhưng có thể trì hoãn thêm một thời gian, chờ đợi chiêuthức tiếp theo từ kinh đô."Chẳng qua trong hai vừa rồi Minh gia dần dần suy yếu, thậm chí tới cuốicùng bị tiêu diệt, thực chất chính là do... hai chữ từ "trì hoãn" này!o O oSau một lúc lâu, tới khi đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang ngồi trongphòng ngáp lần thứ hai mươi, chủ nhân hiện tại của Minh gia Minh Thanh Đạtmới mang bộ mặt âm trầm bước ra.Đại chưởng quỹ mỉm cười nói: "Minh lão gia khiến người ta chờ lâu quá."Minh Thanh Đạt không chắp tay hành lễ, cũng không nói gì dư thừa, lạnhlùng đáp: "Đưa ta khế ước nửa phần cổ phần của Lan Thạch, hủy bỏ tất cả cácsổ sách liên quan, ta sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhân nhà ngươi.""Vâng thưa Minh lão gia." Đại chưởng quỹ vẫn bình tĩnh như trước, rút từtrong lồng ngực rút ra một bức văn thư, đưa tới trước mặt Minh Thanh Đạt. Đâychính là khế ước mà Minh Lân Đá đã ký để nhận bạc đem đi buôn lậu muối, cóvẻ như hắn đã chuẩn bị từ trước.Trước khi Minh Thanh Đạt kịp mở miệng, đại chưởng quỹ đã hạ giọng nói:"Phần còn lại, khi trở về sẽ được hủy bỏ."Minh Thanh Đạt chỉ biết mệt mỏi gật đầu.Đến chiều tối, các tiên sinh thu chi Minh gia và của Chiêu Thương tiềntrang lần lượt bước vào. Đại chưởng quỹ đã ra sức yêu cầu các thương gia giàucó được mời đến dự lễ ngồi xuống một bên, và giấy tờ chứng thực từ phía quanphủ Tô Châu cũng đã sẵn sàng.Trên bàn, ba tờ giấy trắng được trải ra, chữ viết như rồng bay phượng múa,chỉ trong giây lát, ba tờ văn thư về việc chuyển đổi khoản nợ thành cổ phần đãhoàn thành. Đám cáo già Tôn Hùng và các phú thương dự lễ trong thành TôChâu nhìn mãi mới hiểu được nội dung trên đó, không hít một hơi lạnh, sửngsốt đến mức không thể nói nên lời!Chiêu Thương tiền trang đã mua cổ phần trong Minh gia, chiếm tới ba phầnmười!Tuy các vị đại nhân ở Giang Nam đã sớm nhận ra hoàn cảnh túng quẫn củaMinh gia, nhưng chẳng ai có thể tưởng tượng được một gia tộc giàu có nhưMinh gia lại gặp khó khăn đến mức này. Tuy không thể nói là sơn cùng thủytận, nhưng phải dùng lượng bạc vay nợ bốn trăm vạn lượng để đổi lấy ba phầnmười cổ phần của Minh gia?... Các thương nhân suy tư trong chốc lát, nghĩ đếnkhó khăn hiện tại của Minh gia chủ yếu là do vấn đề lưu động tiền vốn, vì vậyhọ lập tức hiểu ra, thấy được giá cả mà Chiêu Thương tiền trang đưa ra rất hợplý.

Chương 1079: Tiếng cười vang lên trong Minh Viên 2