Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1080: Tiếng cười vang lên trong Minh Viên 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Minh Thanh Đạt nhấc bút lông, trầm ngâm trong chốc lát, không bày tỏ tháiđộ, hết sức bình tĩnh ký tên của mình và đặt dấu tay lên.Mọi người im lặng chứng kiến cảnh tượng này, dù là bạn hay thù với Minhgia đều bái phục lòng dạ và quyết tâm Minh lão gia. Một gia tộc trăm năm, chiasẻ ba phần mười cổ phần cho người ngoài, không phải người phi phàm thì tuyệtđối không thể có hành động phi phàm như vậy được.Người đại diện ký tên và đặt dấu tay cho Chiêu Thương tiền trang... là mộtthanh niên, một thanh niên có ngoại hình tuấn tú tuyệt luân, nhưng luôn đứngsau lưng của đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang.Ban đầu, mọi người không chú ý đến sự tồn tại của hắn, tới tận lúc này họmới bất ngờ nhận ra, dồn dập đưa ánh mắt kinh ngạc sang phía hắn, tự hỏichẳng lẽ vị chủ nhân bí ẩn của Chiêu Thương tiền trang chính là người thanhniên không chút danh tiếng này à?Lúc này rốt cuộc Minh Thanh Đạt cũng nhíu mày, nói: "Hóa ra ngài chính làđại chủ nhân của tiền trang, trước đây đã thất lễ, mong ngài đừng trách."Không thể trách Minh Thanh Đạt không nhận ra, bởi vì Vương Thập TamLang bộ dáng tiêu sái thản nhiên, thực sự không giống như một hình mẫu kiêuhùng trong giới thương nhân, thậm chí không hề có chút dáng vẻ của người trênvị trí cao.Vương Thập Tam Lang bỗng hơi lúng túng, không biết mình có nên thừanhận hay không, bởi vì hắn không biết tới thời điểm này Phạm Nhàn còn có thểđứng sau màn hay không.o O oNgay lúc này, ngoài cửa Minh Viên bỗng nhiên vang lên tiếng động ồn ào,tiếp theo đó là tiếng cửa chính mở toang, sau đó cửa thứ hai và cửa thứ ba cũngđồng loạt mở ra, tiếng ồn ào nhanh chóng vang vọng vào đại sảnh nơi đang kýtên. Tiếng bước chân vội vã tiến tới cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tiếngxướng lễ, mang theo một chút thô bạo và ngạo mạn.Minh Thanh Đạt nhíu chặt lông mày nhìn ra ngoài sảnh, không biết ngườiđến là ai.Tiếng bước chân vô cùng ung dung.Vì tâm trạng chủ nhân của những bước chân này đang vô cùng ung dung.Phạm Nhàn mặc bộ quan phục Giám Sát viện màu đen, bước qua bậc cửa đivào, gương mặt y nở nụ cười đầy sảng khoái. Phía sau y là Hồng Thường Thanhvà một số quan viên Giám Sát viện, bao gồm cả vị thất thiếu gia của Minh gia,thân pháp.Hắn không chào hỏi những thương nhân và quan viên kia, đi thẳng tiến đếntrước mặt Minh Thanh Đạt, nhìn vị lão gia tử này bằng ánh mắt khó lường.Không biết nhìn bao lâu, Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, nhìn lại vị khâmsai đại nhân mà nghe đồn vẫn đang khu vực Sa Châu, nói: "Khâm sai đại nhânđại giá quang lâm, thứ lỗi vì không đón tiếp từ xa."Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Sự việc quan trọng thế này, làm sao ta lại khôngđến cho được? Đặc biệt là ta còn muốn nói lời cảm ơn với Minh lão gia.""Cảm ơn?" Trái tim Minh Thanh Đạt khẽ run rẩy."Cảm ơn ba thành cổ phần của ngươi." Hắn ghé sát tai Minh Thanh Đạt, nóibằng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: "Chiêu Thương tiền trang... làcủa ta."Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, tự hỏi không biết mình có nghe nhầm gìkhông?Phạm Nhàn nhìn giấy tờ trên bàn vẫn chưa khô mực, khóe môi nở một nụcười thỏa mãn. Một năm dày công lập kế hoạch, một năm nhẫn nhịn, cuối cùnghôm nay cũng thấy kết quả, làm sao y có thể không vui cho được?Tuy y biết nói rõ thân phận sẽ khiến cho Chiêu Thương tiền trang khôngcách nào tránh khỏi ánh mắt của triều đình, nhưng đây cũng là chuyện khôngthể tránh khỏi. Y cũng cần lợi dụng danh tiếng này, để Tiểu Hoàng đế của BắcTề kiếm chác no đủ rồi thu tay lại... Mặc dù bị Hoàng đế lão tử chú ý, có thểPhạm Nhàn sẽ phải chịu tổn thất hơn một trăm vạn lượng bạc, nhưng y cũngchẳng quan tâm đến chuyện này.Minh gia tung hoành tại Giang Nam cả trăm năm, tung hoành giữa triềuđình và giang hồ, nắm trong tay vô số tính mạng của bách tính... hôm nay đã đổichủ! Một vở kịch long trọng cơ này, làm sao Phạm Nhàn bỏ lỡ cho được? Chỉphải trả có một trăm vạn lượng bạc để mua vé vào xem, để có thể tận mắt chứngkiến cảnh tượng này, thật sự rất đáng giá!Y nhìn sắc mặt Minh Đạt biến đổi không ngừng, híp mắt suy nghĩ suy nghĩ,nếu như Minh lão gia đột nhiên bất tỉnh, thế thì tấm vé này lại càng đáng giá.Có vẻ như trời cao đã nghe thấy tiếng lòng của y, Minh Thanh Đạt nhìn đạichưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đứng sau lưng Phạm Nhàn, rồi nhìn ngườithanh niên kia đưa tờ giấy khế ước vào tay Phạm Nhàn, cuối cùng cũng hiểumôn chủ. Chẳng qua hắn vẫn không thể hiểu nổi... bộ Hộ không thể chuyểnsạch Quốc Khố được... Phạm Nhàn lấy đâu ra nhiều bạc đến vậy, mở hẳn mộttiền trang?Toàn thân Minh Thanh Đạt run rẩy, hai mắt ửng đỏ, yết hầu lẩm bẩm haitiếng nhưng không thốt được thành lời, khí huyết công tâm, thân thể đổ sậpxuống dưới.Phạm Nhàn quay sang nhìn mọi người xung quanh, tùy ý chắp tay thi lễ, sauđó đứng giữa đại sảnh hào hoa phú quý của Minh Viên bắt đầu cười ha ha.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Minh Thanh Đạt nhấc bút lông, trầm ngâm trong chốc lát, không bày tỏ thái

độ, hết sức bình tĩnh ký tên của mình và đặt dấu tay lên.

Mọi người im lặng chứng kiến cảnh tượng này, dù là bạn hay thù với Minh

gia đều bái phục lòng dạ và quyết tâm Minh lão gia. Một gia tộc trăm năm, chia

sẻ ba phần mười cổ phần cho người ngoài, không phải người phi phàm thì tuyệt

đối không thể có hành động phi phàm như vậy được.

Người đại diện ký tên và đặt dấu tay cho Chiêu Thương tiền trang... là một

thanh niên, một thanh niên có ngoại hình tuấn tú tuyệt luân, nhưng luôn đứng

sau lưng của đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang.

Ban đầu, mọi người không chú ý đến sự tồn tại của hắn, tới tận lúc này họ

mới bất ngờ nhận ra, dồn dập đưa ánh mắt kinh ngạc sang phía hắn, tự hỏi

chẳng lẽ vị chủ nhân bí ẩn của Chiêu Thương tiền trang chính là người thanh

niên không chút danh tiếng này à?

Lúc này rốt cuộc Minh Thanh Đạt cũng nhíu mày, nói: "Hóa ra ngài chính là

đại chủ nhân của tiền trang, trước đây đã thất lễ, mong ngài đừng trách."

Không thể trách Minh Thanh Đạt không nhận ra, bởi vì Vương Thập Tam

Lang bộ dáng tiêu sái thản nhiên, thực sự không giống như một hình mẫu kiêu

hùng trong giới thương nhân, thậm chí không hề có chút dáng vẻ của người trên

vị trí cao.

Vương Thập Tam Lang bỗng hơi lúng túng, không biết mình có nên thừa

nhận hay không, bởi vì hắn không biết tới thời điểm này Phạm Nhàn còn có thể

đứng sau màn hay không.

o O o

Ngay lúc này, ngoài cửa Minh Viên bỗng nhiên vang lên tiếng động ồn ào,

tiếp theo đó là tiếng cửa chính mở toang, sau đó cửa thứ hai và cửa thứ ba cũng

đồng loạt mở ra, tiếng ồn ào nhanh chóng vang vọng vào đại sảnh nơi đang ký

tên. Tiếng bước chân vội vã tiến tới cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tiếng

xướng lễ, mang theo một chút thô bạo và ngạo mạn.

Minh Thanh Đạt nhíu chặt lông mày nhìn ra ngoài sảnh, không biết người

đến là ai.

Tiếng bước chân vô cùng ung dung.

Vì tâm trạng chủ nhân của những bước chân này đang vô cùng ung dung.

Phạm Nhàn mặc bộ quan phục Giám Sát viện màu đen, bước qua bậc cửa đi

vào, gương mặt y nở nụ cười đầy sảng khoái. Phía sau y là Hồng Thường Thanh

và một số quan viên Giám Sát viện, bao gồm cả vị thất thiếu gia của Minh gia,

thân pháp.

Hắn không chào hỏi những thương nhân và quan viên kia, đi thẳng tiến đến

trước mặt Minh Thanh Đạt, nhìn vị lão gia tử này bằng ánh mắt khó lường.

Không biết nhìn bao lâu, Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, nhìn lại vị khâm

sai đại nhân mà nghe đồn vẫn đang khu vực Sa Châu, nói: "Khâm sai đại nhân

đại giá quang lâm, thứ lỗi vì không đón tiếp từ xa."

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Sự việc quan trọng thế này, làm sao ta lại không

đến cho được? Đặc biệt là ta còn muốn nói lời cảm ơn với Minh lão gia."

"Cảm ơn?" Trái tim Minh Thanh Đạt khẽ run rẩy.

"Cảm ơn ba thành cổ phần của ngươi." Hắn ghé sát tai Minh Thanh Đạt, nói

bằng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: "Chiêu Thương tiền trang... là

của ta."

Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, tự hỏi không biết mình có nghe nhầm gì

không?

Phạm Nhàn nhìn giấy tờ trên bàn vẫn chưa khô mực, khóe môi nở một nụ

cười thỏa mãn. Một năm dày công lập kế hoạch, một năm nhẫn nhịn, cuối cùng

hôm nay cũng thấy kết quả, làm sao y có thể không vui cho được?

Tuy y biết nói rõ thân phận sẽ khiến cho Chiêu Thương tiền trang không

cách nào tránh khỏi ánh mắt của triều đình, nhưng đây cũng là chuyện không

thể tránh khỏi. Y cũng cần lợi dụng danh tiếng này, để Tiểu Hoàng đế của Bắc

Tề kiếm chác no đủ rồi thu tay lại... Mặc dù bị Hoàng đế lão tử chú ý, có thể

Phạm Nhàn sẽ phải chịu tổn thất hơn một trăm vạn lượng bạc, nhưng y cũng

chẳng quan tâm đến chuyện này.

Minh gia tung hoành tại Giang Nam cả trăm năm, tung hoành giữa triều

đình và giang hồ, nắm trong tay vô số tính mạng của bách tính... hôm nay đã đổi

chủ! Một vở kịch long trọng cơ này, làm sao Phạm Nhàn bỏ lỡ cho được? Chỉ

phải trả có một trăm vạn lượng bạc để mua vé vào xem, để có thể tận mắt chứng

kiến cảnh tượng này, thật sự rất đáng giá!

Y nhìn sắc mặt Minh Đạt biến đổi không ngừng, híp mắt suy nghĩ suy nghĩ,

nếu như Minh lão gia đột nhiên bất tỉnh, thế thì tấm vé này lại càng đáng giá.

Có vẻ như trời cao đã nghe thấy tiếng lòng của y, Minh Thanh Đạt nhìn đại

chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đứng sau lưng Phạm Nhàn, rồi nhìn người

thanh niên kia đưa tờ giấy khế ước vào tay Phạm Nhàn, cuối cùng cũng hiểu

môn chủ. Chẳng qua hắn vẫn không thể hiểu nổi... bộ Hộ không thể chuyển

sạch Quốc Khố được... Phạm Nhàn lấy đâu ra nhiều bạc đến vậy, mở hẳn một

tiền trang?

Toàn thân Minh Thanh Đạt run rẩy, hai mắt ửng đỏ, yết hầu lẩm bẩm hai

tiếng nhưng không thốt được thành lời, khí huyết công tâm, thân thể đổ sập

xuống dưới.

Phạm Nhàn quay sang nhìn mọi người xung quanh, tùy ý chắp tay thi lễ, sau

đó đứng giữa đại sảnh hào hoa phú quý của Minh Viên bắt đầu cười ha ha.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Minh Thanh Đạt nhấc bút lông, trầm ngâm trong chốc lát, không bày tỏ tháiđộ, hết sức bình tĩnh ký tên của mình và đặt dấu tay lên.Mọi người im lặng chứng kiến cảnh tượng này, dù là bạn hay thù với Minhgia đều bái phục lòng dạ và quyết tâm Minh lão gia. Một gia tộc trăm năm, chiasẻ ba phần mười cổ phần cho người ngoài, không phải người phi phàm thì tuyệtđối không thể có hành động phi phàm như vậy được.Người đại diện ký tên và đặt dấu tay cho Chiêu Thương tiền trang... là mộtthanh niên, một thanh niên có ngoại hình tuấn tú tuyệt luân, nhưng luôn đứngsau lưng của đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang.Ban đầu, mọi người không chú ý đến sự tồn tại của hắn, tới tận lúc này họmới bất ngờ nhận ra, dồn dập đưa ánh mắt kinh ngạc sang phía hắn, tự hỏichẳng lẽ vị chủ nhân bí ẩn của Chiêu Thương tiền trang chính là người thanhniên không chút danh tiếng này à?Lúc này rốt cuộc Minh Thanh Đạt cũng nhíu mày, nói: "Hóa ra ngài chính làđại chủ nhân của tiền trang, trước đây đã thất lễ, mong ngài đừng trách."Không thể trách Minh Thanh Đạt không nhận ra, bởi vì Vương Thập TamLang bộ dáng tiêu sái thản nhiên, thực sự không giống như một hình mẫu kiêuhùng trong giới thương nhân, thậm chí không hề có chút dáng vẻ của người trênvị trí cao.Vương Thập Tam Lang bỗng hơi lúng túng, không biết mình có nên thừanhận hay không, bởi vì hắn không biết tới thời điểm này Phạm Nhàn còn có thểđứng sau màn hay không.o O oNgay lúc này, ngoài cửa Minh Viên bỗng nhiên vang lên tiếng động ồn ào,tiếp theo đó là tiếng cửa chính mở toang, sau đó cửa thứ hai và cửa thứ ba cũngđồng loạt mở ra, tiếng ồn ào nhanh chóng vang vọng vào đại sảnh nơi đang kýtên. Tiếng bước chân vội vã tiến tới cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tiếngxướng lễ, mang theo một chút thô bạo và ngạo mạn.Minh Thanh Đạt nhíu chặt lông mày nhìn ra ngoài sảnh, không biết ngườiđến là ai.Tiếng bước chân vô cùng ung dung.Vì tâm trạng chủ nhân của những bước chân này đang vô cùng ung dung.Phạm Nhàn mặc bộ quan phục Giám Sát viện màu đen, bước qua bậc cửa đivào, gương mặt y nở nụ cười đầy sảng khoái. Phía sau y là Hồng Thường Thanhvà một số quan viên Giám Sát viện, bao gồm cả vị thất thiếu gia của Minh gia,thân pháp.Hắn không chào hỏi những thương nhân và quan viên kia, đi thẳng tiến đếntrước mặt Minh Thanh Đạt, nhìn vị lão gia tử này bằng ánh mắt khó lường.Không biết nhìn bao lâu, Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, nhìn lại vị khâmsai đại nhân mà nghe đồn vẫn đang khu vực Sa Châu, nói: "Khâm sai đại nhânđại giá quang lâm, thứ lỗi vì không đón tiếp từ xa."Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Sự việc quan trọng thế này, làm sao ta lại khôngđến cho được? Đặc biệt là ta còn muốn nói lời cảm ơn với Minh lão gia.""Cảm ơn?" Trái tim Minh Thanh Đạt khẽ run rẩy."Cảm ơn ba thành cổ phần của ngươi." Hắn ghé sát tai Minh Thanh Đạt, nóibằng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: "Chiêu Thương tiền trang... làcủa ta."Minh Thanh Đạt khẽ nhíu mày, tự hỏi không biết mình có nghe nhầm gìkhông?Phạm Nhàn nhìn giấy tờ trên bàn vẫn chưa khô mực, khóe môi nở một nụcười thỏa mãn. Một năm dày công lập kế hoạch, một năm nhẫn nhịn, cuối cùnghôm nay cũng thấy kết quả, làm sao y có thể không vui cho được?Tuy y biết nói rõ thân phận sẽ khiến cho Chiêu Thương tiền trang khôngcách nào tránh khỏi ánh mắt của triều đình, nhưng đây cũng là chuyện khôngthể tránh khỏi. Y cũng cần lợi dụng danh tiếng này, để Tiểu Hoàng đế của BắcTề kiếm chác no đủ rồi thu tay lại... Mặc dù bị Hoàng đế lão tử chú ý, có thểPhạm Nhàn sẽ phải chịu tổn thất hơn một trăm vạn lượng bạc, nhưng y cũngchẳng quan tâm đến chuyện này.Minh gia tung hoành tại Giang Nam cả trăm năm, tung hoành giữa triềuđình và giang hồ, nắm trong tay vô số tính mạng của bách tính... hôm nay đã đổichủ! Một vở kịch long trọng cơ này, làm sao Phạm Nhàn bỏ lỡ cho được? Chỉphải trả có một trăm vạn lượng bạc để mua vé vào xem, để có thể tận mắt chứngkiến cảnh tượng này, thật sự rất đáng giá!Y nhìn sắc mặt Minh Đạt biến đổi không ngừng, híp mắt suy nghĩ suy nghĩ,nếu như Minh lão gia đột nhiên bất tỉnh, thế thì tấm vé này lại càng đáng giá.Có vẻ như trời cao đã nghe thấy tiếng lòng của y, Minh Thanh Đạt nhìn đạichưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang đứng sau lưng Phạm Nhàn, rồi nhìn ngườithanh niên kia đưa tờ giấy khế ước vào tay Phạm Nhàn, cuối cùng cũng hiểumôn chủ. Chẳng qua hắn vẫn không thể hiểu nổi... bộ Hộ không thể chuyểnsạch Quốc Khố được... Phạm Nhàn lấy đâu ra nhiều bạc đến vậy, mở hẳn mộttiền trang?Toàn thân Minh Thanh Đạt run rẩy, hai mắt ửng đỏ, yết hầu lẩm bẩm haitiếng nhưng không thốt được thành lời, khí huyết công tâm, thân thể đổ sậpxuống dưới.Phạm Nhàn quay sang nhìn mọi người xung quanh, tùy ý chắp tay thi lễ, sauđó đứng giữa đại sảnh hào hoa phú quý của Minh Viên bắt đầu cười ha ha.

Chương 1080: Tiếng cười vang lên trong Minh Viên 3