Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1081: Người trẻ tuổi vô lương tâm 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng cười chỉ kéo dài một lúc rồi dừng lại, bởi vì Phạm Nhàn tự nhận ramình đắc ý hơi quá, đây không phải là dấu hiệu tốt.Minh Thanh Đạt ngất đi giờ cũng tỉnh lại. Tấm áo choàng của hắn khônggió mà tự bay, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ bừng, hung hãn nhìn chằm chằm vàogương mặt Phạm Nhàn.Tiếng cười đã ngừng, người hôn mê đã tỉnh, cảnh tượng lúc trước như chưatừng xảy ra, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, ba phần mười cổ phần củaMinh gia đã rơi vào tay Phạm Nhàn.Nếu chỉ có ba phần mười, thế thì còn thiếu rất nhiều.Minh Thanh Đạt nhìn Hạ Tê Phi đứng sau lưng Phạm Nhàn, nghĩ về mộtphần mười cổ phần trong tay kẻ này, lại nghĩ về Minh tứ gia đang dần dần xacách gia tộc. Trong lòng hắn càng thêm giá lạnh, nhưng vẫn còn ôm một chúthy vọng may mắn."Tiễn khách." Lão gia tử nhìn thoáng qua giấy tờ trong tay Phạm Nhàn, nóimột cách mệt mỏi và chán chường.Phạm Nhàn vẫn không động đậy, híp mắt nhìn kiến trúc tuyệt đẹp trongMinh Viên, vẻ mặt đầy thích thú, cứ như trang viên đã thuộc về y.Sắc mặt Minh Thanh Đạt lại thay đổi.Hạ Tê Phi nhanh chóng bước ra từ phía sau Phạm Nhàn, liếc mắt về phía đạica của mình, nhẹ nhàng nói: "Tiễn khách."Tuy cùng nói hai từ "tiễn khách", nhưng từ miệng hai người lại biểu thị thayđổi trong quyền sở hữu Minh gia, Hạ Tê Phi chính thức đứng ra thách thứcMinh Thanh Đạt.Khách khứa trong sảnh tiếp đón cũng hiểu sự việc hôm nay đã lên đến đỉnhđiểm, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong cơn nóng giận Minh lãogia tử sẽ như thế nào. Để bảo toàn bản thân, ai nấy nhanh chóng tháo chạy, thậmchí bất chấp lễ nghi. Bao gồm cả quan viên làm chứng của Tô Châu phủ, tất cảvội vội vàng vàng hành lễ với Phạm Nhàn rồi rời khỏi Minh Viên .o O oTrong sảnh tiếp khách lại trở nên tĩnh lặng, những người còn lại có nhân mãbên phía Phạm Nhàn và hai nam đinh bên Minh gia. Mặc dù số lượng không ít,nhưng ai cũng biết sắp phải lật bài, không người nào dám phát tiếng động gì.Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, rút từ trong lồngngực ra một tờ giấy khế ước, chậm rãi xé nát: "Vì sao ngươi không vô lại nốt đi,nuốt luôn cả nửa thành cổ phần này của Lan Thạch?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Ta là mệnh quan triều đình,không hề làm ăn buôn bán gì, sao lại lấy cổ phần của con trai ngươi?"Y bước tới phía sau nhóm người của mình, ngồi xuống trên ghế, không nóithêm gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.Hôm nay, y đến thành Tô Châu, một phần là muốn xem vở kịch này, phầnkhác là để ủng hộ Hạ Tê Phi. Minh gia đã cắm rễ trong khu vực Giang Nam từlâu, có hơn một ngàn tư binh, nếu thực sự làm lớn chuyện thì lực lượng GiangNam thủy trại của Hạ Tê Phi chưa chắc đã có thể chống cự trực diện.Hạ Tê Phi đứng trước mặt Minh Thanh Đạt, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Chủnhân của Chiêu Thương tiền trang đã viết sẵn một bức thư trước, ba thành cổphần trong tay ông ấy sẽ do ta định đoạt. Năm ngoái, Tô Châu phủ phán quyếtđại ca phải bồi thường cho tiểu thất. Đại ca rất rộng lượng, tặng lại một thành cổphần, Tiểu thất vô cùng cảm kích, ngày sau đại ca an hưởng cuối đời tại MinhViên, chắc chắn tiểu thất sẽ phục vụ hết mình."Minh Thanh Đạt được con trai đỡ lấy, miễn cưỡng đứng trong sảnh. Hắnliếc mắt nhìn những nam đinh Minh gia sau lưng mình, gương mặt nở nụ cườicay đắng, nói: "Xem ra có khá nhiều người lén lút quy thuận bên ngươi, nếukhông vì sao lời nói của ngươi lại tự tin như vậy... Cũng phải thôi, trong suốtmột năm qua, toàn bộ sức lực của Minh gia ta đều tập trung ứng phó với TiểuPhạm đại nhân, nhưng lại bỏ sót nhà ngươi."Lời này vừa nói ra, gương mặt đám nam đinh của Minh bỗng gia trở nênphức tạp. Những kẻ âm thầm quy thuận Hạ Tê Phi lộ vẻ xấu hổ, những ngườikhông rõ tình hình đều giật mình kinh ngạc. Chỉ có Minh tứ gia, đưa mắt nhìnlên bầu trời, vẻ mặt lạnh nhạt tới khó tả.Minh Thanh Đạt hít sâu một hơi, gương mặt ngày càng già cả. Hắn biết đốiphương đã dám tới cướp vị trí chủ nhân của Minh gia, chắc chắn cũng có đủ tựtin. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng.Hắn quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh tứ gia,gằn từng chữ một: "Ngươi cũng đưa cổ phần cho hắn à?""Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Minh tứ gia chậm rãi đáp.Minh Thanh Đạt cười thảm ba tiếng, chỉ thẳng vào mũi của Minh tứ gia vàchửi: "Thằng ngu! Minh gia chết cũng là vì ngươi! Để ta xem xem sau khingươi chết còn mặt mũi nào đi liệt tổ liệt tông Minh gia, lát nữa làm sao đối mặtvới mẫu thân của ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng cười chỉ kéo dài một lúc rồi dừng lại, bởi vì Phạm Nhàn tự nhận ramình đắc ý hơi quá, đây không phải là dấu hiệu tốt.Minh Thanh Đạt ngất đi giờ cũng tỉnh lại. Tấm áo choàng của hắn khônggió mà tự bay, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ bừng, hung hãn nhìn chằm chằm vàogương mặt Phạm Nhàn.Tiếng cười đã ngừng, người hôn mê đã tỉnh, cảnh tượng lúc trước như chưatừng xảy ra, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, ba phần mười cổ phần củaMinh gia đã rơi vào tay Phạm Nhàn.Nếu chỉ có ba phần mười, thế thì còn thiếu rất nhiều.Minh Thanh Đạt nhìn Hạ Tê Phi đứng sau lưng Phạm Nhàn, nghĩ về mộtphần mười cổ phần trong tay kẻ này, lại nghĩ về Minh tứ gia đang dần dần xacách gia tộc. Trong lòng hắn càng thêm giá lạnh, nhưng vẫn còn ôm một chúthy vọng may mắn."Tiễn khách." Lão gia tử nhìn thoáng qua giấy tờ trong tay Phạm Nhàn, nóimột cách mệt mỏi và chán chường.Phạm Nhàn vẫn không động đậy, híp mắt nhìn kiến trúc tuyệt đẹp trongMinh Viên, vẻ mặt đầy thích thú, cứ như trang viên đã thuộc về y.Sắc mặt Minh Thanh Đạt lại thay đổi.Hạ Tê Phi nhanh chóng bước ra từ phía sau Phạm Nhàn, liếc mắt về phía đạica của mình, nhẹ nhàng nói: "Tiễn khách."Tuy cùng nói hai từ "tiễn khách", nhưng từ miệng hai người lại biểu thị thayđổi trong quyền sở hữu Minh gia, Hạ Tê Phi chính thức đứng ra thách thứcMinh Thanh Đạt.Khách khứa trong sảnh tiếp đón cũng hiểu sự việc hôm nay đã lên đến đỉnhđiểm, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong cơn nóng giận Minh lãogia tử sẽ như thế nào. Để bảo toàn bản thân, ai nấy nhanh chóng tháo chạy, thậmchí bất chấp lễ nghi. Bao gồm cả quan viên làm chứng của Tô Châu phủ, tất cảvội vội vàng vàng hành lễ với Phạm Nhàn rồi rời khỏi Minh Viên .o O oTrong sảnh tiếp khách lại trở nên tĩnh lặng, những người còn lại có nhân mãbên phía Phạm Nhàn và hai nam đinh bên Minh gia. Mặc dù số lượng không ít,nhưng ai cũng biết sắp phải lật bài, không người nào dám phát tiếng động gì.Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, rút từ trong lồngngực ra một tờ giấy khế ước, chậm rãi xé nát: "Vì sao ngươi không vô lại nốt đi,nuốt luôn cả nửa thành cổ phần này của Lan Thạch?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Ta là mệnh quan triều đình,không hề làm ăn buôn bán gì, sao lại lấy cổ phần của con trai ngươi?"Y bước tới phía sau nhóm người của mình, ngồi xuống trên ghế, không nóithêm gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.Hôm nay, y đến thành Tô Châu, một phần là muốn xem vở kịch này, phầnkhác là để ủng hộ Hạ Tê Phi. Minh gia đã cắm rễ trong khu vực Giang Nam từlâu, có hơn một ngàn tư binh, nếu thực sự làm lớn chuyện thì lực lượng GiangNam thủy trại của Hạ Tê Phi chưa chắc đã có thể chống cự trực diện.Hạ Tê Phi đứng trước mặt Minh Thanh Đạt, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Chủnhân của Chiêu Thương tiền trang đã viết sẵn một bức thư trước, ba thành cổphần trong tay ông ấy sẽ do ta định đoạt. Năm ngoái, Tô Châu phủ phán quyếtđại ca phải bồi thường cho tiểu thất. Đại ca rất rộng lượng, tặng lại một thành cổphần, Tiểu thất vô cùng cảm kích, ngày sau đại ca an hưởng cuối đời tại MinhViên, chắc chắn tiểu thất sẽ phục vụ hết mình."Minh Thanh Đạt được con trai đỡ lấy, miễn cưỡng đứng trong sảnh. Hắnliếc mắt nhìn những nam đinh Minh gia sau lưng mình, gương mặt nở nụ cườicay đắng, nói: "Xem ra có khá nhiều người lén lút quy thuận bên ngươi, nếukhông vì sao lời nói của ngươi lại tự tin như vậy... Cũng phải thôi, trong suốtmột năm qua, toàn bộ sức lực của Minh gia ta đều tập trung ứng phó với TiểuPhạm đại nhân, nhưng lại bỏ sót nhà ngươi."Lời này vừa nói ra, gương mặt đám nam đinh của Minh bỗng gia trở nênphức tạp. Những kẻ âm thầm quy thuận Hạ Tê Phi lộ vẻ xấu hổ, những ngườikhông rõ tình hình đều giật mình kinh ngạc. Chỉ có Minh tứ gia, đưa mắt nhìnlên bầu trời, vẻ mặt lạnh nhạt tới khó tả.Minh Thanh Đạt hít sâu một hơi, gương mặt ngày càng già cả. Hắn biết đốiphương đã dám tới cướp vị trí chủ nhân của Minh gia, chắc chắn cũng có đủ tựtin. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng.Hắn quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh tứ gia,gằn từng chữ một: "Ngươi cũng đưa cổ phần cho hắn à?""Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Minh tứ gia chậm rãi đáp.Minh Thanh Đạt cười thảm ba tiếng, chỉ thẳng vào mũi của Minh tứ gia vàchửi: "Thằng ngu! Minh gia chết cũng là vì ngươi! Để ta xem xem sau khingươi chết còn mặt mũi nào đi liệt tổ liệt tông Minh gia, lát nữa làm sao đối mặtvới mẫu thân của ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng cười chỉ kéo dài một lúc rồi dừng lại, bởi vì Phạm Nhàn tự nhận ramình đắc ý hơi quá, đây không phải là dấu hiệu tốt.Minh Thanh Đạt ngất đi giờ cũng tỉnh lại. Tấm áo choàng của hắn khônggió mà tự bay, hai tay siết chặt, đôi mắt đỏ bừng, hung hãn nhìn chằm chằm vàogương mặt Phạm Nhàn.Tiếng cười đã ngừng, người hôn mê đã tỉnh, cảnh tượng lúc trước như chưatừng xảy ra, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, ba phần mười cổ phần củaMinh gia đã rơi vào tay Phạm Nhàn.Nếu chỉ có ba phần mười, thế thì còn thiếu rất nhiều.Minh Thanh Đạt nhìn Hạ Tê Phi đứng sau lưng Phạm Nhàn, nghĩ về mộtphần mười cổ phần trong tay kẻ này, lại nghĩ về Minh tứ gia đang dần dần xacách gia tộc. Trong lòng hắn càng thêm giá lạnh, nhưng vẫn còn ôm một chúthy vọng may mắn."Tiễn khách." Lão gia tử nhìn thoáng qua giấy tờ trong tay Phạm Nhàn, nóimột cách mệt mỏi và chán chường.Phạm Nhàn vẫn không động đậy, híp mắt nhìn kiến trúc tuyệt đẹp trongMinh Viên, vẻ mặt đầy thích thú, cứ như trang viên đã thuộc về y.Sắc mặt Minh Thanh Đạt lại thay đổi.Hạ Tê Phi nhanh chóng bước ra từ phía sau Phạm Nhàn, liếc mắt về phía đạica của mình, nhẹ nhàng nói: "Tiễn khách."Tuy cùng nói hai từ "tiễn khách", nhưng từ miệng hai người lại biểu thị thayđổi trong quyền sở hữu Minh gia, Hạ Tê Phi chính thức đứng ra thách thứcMinh Thanh Đạt.Khách khứa trong sảnh tiếp đón cũng hiểu sự việc hôm nay đã lên đến đỉnhđiểm, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong cơn nóng giận Minh lãogia tử sẽ như thế nào. Để bảo toàn bản thân, ai nấy nhanh chóng tháo chạy, thậmchí bất chấp lễ nghi. Bao gồm cả quan viên làm chứng của Tô Châu phủ, tất cảvội vội vàng vàng hành lễ với Phạm Nhàn rồi rời khỏi Minh Viên .o O oTrong sảnh tiếp khách lại trở nên tĩnh lặng, những người còn lại có nhân mãbên phía Phạm Nhàn và hai nam đinh bên Minh gia. Mặc dù số lượng không ít,nhưng ai cũng biết sắp phải lật bài, không người nào dám phát tiếng động gì.Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, rút từ trong lồngngực ra một tờ giấy khế ước, chậm rãi xé nát: "Vì sao ngươi không vô lại nốt đi,nuốt luôn cả nửa thành cổ phần này của Lan Thạch?"Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Ta là mệnh quan triều đình,không hề làm ăn buôn bán gì, sao lại lấy cổ phần của con trai ngươi?"Y bước tới phía sau nhóm người của mình, ngồi xuống trên ghế, không nóithêm gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.Hôm nay, y đến thành Tô Châu, một phần là muốn xem vở kịch này, phầnkhác là để ủng hộ Hạ Tê Phi. Minh gia đã cắm rễ trong khu vực Giang Nam từlâu, có hơn một ngàn tư binh, nếu thực sự làm lớn chuyện thì lực lượng GiangNam thủy trại của Hạ Tê Phi chưa chắc đã có thể chống cự trực diện.Hạ Tê Phi đứng trước mặt Minh Thanh Đạt, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Chủnhân của Chiêu Thương tiền trang đã viết sẵn một bức thư trước, ba thành cổphần trong tay ông ấy sẽ do ta định đoạt. Năm ngoái, Tô Châu phủ phán quyếtđại ca phải bồi thường cho tiểu thất. Đại ca rất rộng lượng, tặng lại một thành cổphần, Tiểu thất vô cùng cảm kích, ngày sau đại ca an hưởng cuối đời tại MinhViên, chắc chắn tiểu thất sẽ phục vụ hết mình."Minh Thanh Đạt được con trai đỡ lấy, miễn cưỡng đứng trong sảnh. Hắnliếc mắt nhìn những nam đinh Minh gia sau lưng mình, gương mặt nở nụ cườicay đắng, nói: "Xem ra có khá nhiều người lén lút quy thuận bên ngươi, nếukhông vì sao lời nói của ngươi lại tự tin như vậy... Cũng phải thôi, trong suốtmột năm qua, toàn bộ sức lực của Minh gia ta đều tập trung ứng phó với TiểuPhạm đại nhân, nhưng lại bỏ sót nhà ngươi."Lời này vừa nói ra, gương mặt đám nam đinh của Minh bỗng gia trở nênphức tạp. Những kẻ âm thầm quy thuận Hạ Tê Phi lộ vẻ xấu hổ, những ngườikhông rõ tình hình đều giật mình kinh ngạc. Chỉ có Minh tứ gia, đưa mắt nhìnlên bầu trời, vẻ mặt lạnh nhạt tới khó tả.Minh Thanh Đạt hít sâu một hơi, gương mặt ngày càng già cả. Hắn biết đốiphương đã dám tới cướp vị trí chủ nhân của Minh gia, chắc chắn cũng có đủ tựtin. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng.Hắn quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Minh tứ gia,gằn từng chữ một: "Ngươi cũng đưa cổ phần cho hắn à?""Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Minh tứ gia chậm rãi đáp.Minh Thanh Đạt cười thảm ba tiếng, chỉ thẳng vào mũi của Minh tứ gia vàchửi: "Thằng ngu! Minh gia chết cũng là vì ngươi! Để ta xem xem sau khingươi chết còn mặt mũi nào đi liệt tổ liệt tông Minh gia, lát nữa làm sao đối mặtvới mẫu thân của ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑