Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1085: Người trẻ tuổi vô lương tâm 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói xong, y xoay người rời khỏi thư phòng. Hạ Tê Phi ở đằng sau cẩn thậnkhép chặt cửa thư phòng, không để lại bất cũng khe hở nào, thư phòng lại chìmtrong u tối.Minh Thanh Đạt chăm chú nhìn dải lụa trắng trên bàn, im lặng không nói lờinào, một lúc lâu sau thầm thì: "Đúng là loại vô lương tâm..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lực lượng phòng vệ trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện dọn sạch và thaymới, khu vườn đẹp này bỗng chốc chìm vào một không khí yên bình nhưng đầycăng thẳng, đâu đâu cũng thấy những bóng người xa lạ. Tới giờ, Hạ Tê Phi đangkiểm soát mọi việc, hắn tiến hành thay đổi Minh Viên, ít ai trong dòng họ dámthẳng thừng phản kháng mệnh lệnh của hắn."Tư binh của Minh Viên đã bị châu quân mà Tiết Thanh đại nhân phái tớitịch thu khí giới." Sau khi nghe được tin tức, Hạ Tê Phi nhanh chóng báo cáocho Phạm Nhàn: "Lực lượng trong tay Minh Thanh Đạt cũng đã bị dọn sạch.""Có xảy ra vấn đề gì không?""Chết khoảng bốn mươi mấy người.""Ghi nhớ tình nghĩa của Tiết đại nhân." Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trongchốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Bây giờ cuối cùng Minh giacũng thuộc về ngươi, cảm giác trả thù ra sao?"Hạ Tê Phi cúi đầu trả lời: "Minh gia là của đại nhân."Phạm Nhàn không đồng ý, lắc đầu. Hạ Tê Phi nhanh chóng giải thích:"Thuộc hạ muốn nói, Minh gia là của triều đình."Phạm Nhàn quay đầu lại lườm hắn một cái rồi nói: "Minh gia là của ngươi,sẽ chính là của ngươi, từ bao giờ lại trở thành của triều đình hay của ta? Ngươinghĩ những gì ta và Minh Thanh Đạt nói trong thư phòng đều là giả tạo à? Cứyên tâm đi... Triều đình không có hứng thú với Minh gia, chỉ muốn Minh giatuân lệnh mà thôi."Hạ Tê Phi ngớ người, không biết phải đáp ra sao. Triều đình đã bỏ ra baonhiêu vốn liếng, mới có thể khống chế chặt chẽ Minh gia, sao lại tùy tiện giaocho mình quản lý?Phạm Nhàn thở dài một tiếng, giải thích: "Chỗ đứng khác biệt, suy nghĩcũng không giống. Bệ hạ là ai? Bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, mọi tất cảbách tính Khánh Quốc đều là con dân của người. Thế thì, những gì mà nhân dânsở hữu, cũng là những gì người nắm giữ, chỉ cần người dân này quản lý tốt chỗtài sản này... mang lại lợi ích cho dân chúng và triều đình là được. Nếu triềuđình thực sự chiếm cứ Minh gia, thế thì các thương nhân ở Lĩnh Nam TuyềnChâu sẽ nghĩ sao? Hơn nữa, với tính cách cổ hủ của các quan viên trong triềuđình, ai có khả năng quản lý tốt một gia nghiệp lớn như vậy? Cho nên, cứ yêntâm đi."Hạ Tê Phi miệng lưỡi cay đắng, đột nhiên nhớ tới, bệ hạ là chủ nhân của cảthiên hạ, vì vậy không quan tâm tới sản nghiệp của con dân, nhưng Tiểu Phạmđại nhân thì sao? Vì sao ngài ấy cũng không muốn hưởng lợi từ Minh gia?Lời nói của Phạm Nhàn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Vừa rồi ta hỏingươi, cảm giác trả thù thế nào?"Hạ Tê Phi hoang mang lắc đầu: "Đi lại trong Minh Viên với thân phận chủnhân, nhưng lại không có cảm xúc gì... bởi vì nơi này quá xa lạ. Thuộc hạ luôncho rằng hồi bé mình lớn lên ở đây, nếu một ngày trở lại nắm đại quyền , chắcchắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng không hiểu vì sao, thuộc hạ lại không thể cảmthấy vui mừng gì.""Báo thù thường là như vậy." Phạm Nhàn tạm dừng trong chốc lát rồi nói:"Khi đại thù đã trả, thường sẽ cảm thấy mọi thứ trở nên tẻ nhạt."Hạ Tê Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười hỏi: "Thực ra, ý kiến củathuộc hạ và Minh Thanh Đạt khá giống nhau. Cứ nhìn vào sự việc hôm nay vànhìn lại cách đại nhân đã bố trí trong một năm qua, có vẻ như đã quá cẩn thận.""Quá trình biến đổi hòa bình thực ra rất dài." Phạm Nhàn cười nói: "Ổn địnhlà quan trọng nhất, chuyển biến hòa bình mới là con đường đúng đắn... Ta chỉ làtay chân cho bệ hạ, bệ hạ yêu cầu không đánh mà thắng, ta cũng chỉ có thể tuânlệnh..."Y tiếp tục cười khổ nói: "Hơn nữa, trước đây Minh Thanh Đạt được củaTrưởng công chúa và các hoàng tử hỗ trợ, có chỗ dựa từ quân đội, làm sao tađược tự do như bây giờ."Nhắc đến Trưởng công chúa, Hạ Tê Phi nhíu mày hỏi: "Vậy rốt cuộc phảixử lý những phần cổ phần đó như thế nào?""Xóa hết đi, dù sao cũng chỉ là những thứ trên giấy tờ, chứ không có gì thựcsự." Phạm Nhàn dặn dò: "Làm một danh sách, ta sẽ gửi vào cung."Hạ Tê Phi đột nhiên cười khổ: "Lần này đã đắc tội nặng nề với Trưởng côngchúa rồi... Không biết vị quý nhân ấy sẽ trả đũa ra sao."Phạm Nhàn chỉ cười khẽ, không nói năng gì nhưng trong lòng anh thầmnghĩ, Trưởng công chúa trong cung đã bị mình đắc tội đến mức nào, còn phảnkích... vị quý nhân kia chắc không rảnh tay suy nghĩ về những việc này.Y vẫy tay gọi Hạ Tê Phi, hai người người con tư sinh tản bộ trong MinhViên đã đổi chủ, vừa đi vừa thì thầm về những thủ đoạn tiếp theo, ngắm nhìnphong cảnh thanh nhã của một trong ba khu vườn nổi tiếng nhất thiên hạ, cảkhung cảnh lẫn tâm linh đều trở nên tươi đẹp.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói xong, y xoay người rời khỏi thư phòng. Hạ Tê Phi ở đằng sau cẩn thận

khép chặt cửa thư phòng, không để lại bất cũng khe hở nào, thư phòng lại chìm

trong u tối.

Minh Thanh Đạt chăm chú nhìn dải lụa trắng trên bàn, im lặng không nói lời

nào, một lúc lâu sau thầm thì: "Đúng là loại vô lương tâm..."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lực lượng phòng vệ trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện dọn sạch và thay

mới, khu vườn đẹp này bỗng chốc chìm vào một không khí yên bình nhưng đầy

căng thẳng, đâu đâu cũng thấy những bóng người xa lạ. Tới giờ, Hạ Tê Phi đang

kiểm soát mọi việc, hắn tiến hành thay đổi Minh Viên, ít ai trong dòng họ dám

thẳng thừng phản kháng mệnh lệnh của hắn.

"Tư binh của Minh Viên đã bị châu quân mà Tiết Thanh đại nhân phái tới

tịch thu khí giới." Sau khi nghe được tin tức, Hạ Tê Phi nhanh chóng báo cáo

cho Phạm Nhàn: "Lực lượng trong tay Minh Thanh Đạt cũng đã bị dọn sạch."

"Có xảy ra vấn đề gì không?"

"Chết khoảng bốn mươi mấy người."

"Ghi nhớ tình nghĩa của Tiết đại nhân." Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trong

chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Bây giờ cuối cùng Minh gia

cũng thuộc về ngươi, cảm giác trả thù ra sao?"

Hạ Tê Phi cúi đầu trả lời: "Minh gia là của đại nhân."

Phạm Nhàn không đồng ý, lắc đầu. Hạ Tê Phi nhanh chóng giải thích:

"Thuộc hạ muốn nói, Minh gia là của triều đình."

Phạm Nhàn quay đầu lại lườm hắn một cái rồi nói: "Minh gia là của ngươi,

sẽ chính là của ngươi, từ bao giờ lại trở thành của triều đình hay của ta? Ngươi

nghĩ những gì ta và Minh Thanh Đạt nói trong thư phòng đều là giả tạo à? Cứ

yên tâm đi... Triều đình không có hứng thú với Minh gia, chỉ muốn Minh gia

tuân lệnh mà thôi."

Hạ Tê Phi ngớ người, không biết phải đáp ra sao. Triều đình đã bỏ ra bao

nhiêu vốn liếng, mới có thể khống chế chặt chẽ Minh gia, sao lại tùy tiện giao

cho mình quản lý?

Phạm Nhàn thở dài một tiếng, giải thích: "Chỗ đứng khác biệt, suy nghĩ

cũng không giống. Bệ hạ là ai? Bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, mọi tất cả

bách tính Khánh Quốc đều là con dân của người. Thế thì, những gì mà nhân dân

sở hữu, cũng là những gì người nắm giữ, chỉ cần người dân này quản lý tốt chỗ

tài sản này... mang lại lợi ích cho dân chúng và triều đình là được. Nếu triều

đình thực sự chiếm cứ Minh gia, thế thì các thương nhân ở Lĩnh Nam Tuyền

Châu sẽ nghĩ sao? Hơn nữa, với tính cách cổ hủ của các quan viên trong triều

đình, ai có khả năng quản lý tốt một gia nghiệp lớn như vậy? Cho nên, cứ yên

tâm đi."

Hạ Tê Phi miệng lưỡi cay đắng, đột nhiên nhớ tới, bệ hạ là chủ nhân của cả

thiên hạ, vì vậy không quan tâm tới sản nghiệp của con dân, nhưng Tiểu Phạm

đại nhân thì sao? Vì sao ngài ấy cũng không muốn hưởng lợi từ Minh gia?

Lời nói của Phạm Nhàn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Vừa rồi ta hỏi

ngươi, cảm giác trả thù thế nào?"

Hạ Tê Phi hoang mang lắc đầu: "Đi lại trong Minh Viên với thân phận chủ

nhân, nhưng lại không có cảm xúc gì... bởi vì nơi này quá xa lạ. Thuộc hạ luôn

cho rằng hồi bé mình lớn lên ở đây, nếu một ngày trở lại nắm đại quyền , chắc

chắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng không hiểu vì sao, thuộc hạ lại không thể cảm

thấy vui mừng gì."

"Báo thù thường là như vậy." Phạm Nhàn tạm dừng trong chốc lát rồi nói:

"Khi đại thù đã trả, thường sẽ cảm thấy mọi thứ trở nên tẻ nhạt."

Hạ Tê Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười hỏi: "Thực ra, ý kiến của

thuộc hạ và Minh Thanh Đạt khá giống nhau. Cứ nhìn vào sự việc hôm nay và

nhìn lại cách đại nhân đã bố trí trong một năm qua, có vẻ như đã quá cẩn thận."

"Quá trình biến đổi hòa bình thực ra rất dài." Phạm Nhàn cười nói: "Ổn định

là quan trọng nhất, chuyển biến hòa bình mới là con đường đúng đắn... Ta chỉ là

tay chân cho bệ hạ, bệ hạ yêu cầu không đánh mà thắng, ta cũng chỉ có thể tuân

lệnh..."

Y tiếp tục cười khổ nói: "Hơn nữa, trước đây Minh Thanh Đạt được của

Trưởng công chúa và các hoàng tử hỗ trợ, có chỗ dựa từ quân đội, làm sao ta

được tự do như bây giờ."

Nhắc đến Trưởng công chúa, Hạ Tê Phi nhíu mày hỏi: "Vậy rốt cuộc phải

xử lý những phần cổ phần đó như thế nào?"

"Xóa hết đi, dù sao cũng chỉ là những thứ trên giấy tờ, chứ không có gì thực

sự." Phạm Nhàn dặn dò: "Làm một danh sách, ta sẽ gửi vào cung."

Hạ Tê Phi đột nhiên cười khổ: "Lần này đã đắc tội nặng nề với Trưởng công

chúa rồi... Không biết vị quý nhân ấy sẽ trả đũa ra sao."

Phạm Nhàn chỉ cười khẽ, không nói năng gì nhưng trong lòng anh thầm

nghĩ, Trưởng công chúa trong cung đã bị mình đắc tội đến mức nào, còn phản

kích... vị quý nhân kia chắc không rảnh tay suy nghĩ về những việc này.

Y vẫy tay gọi Hạ Tê Phi, hai người người con tư sinh tản bộ trong Minh

Viên đã đổi chủ, vừa đi vừa thì thầm về những thủ đoạn tiếp theo, ngắm nhìn

phong cảnh thanh nhã của một trong ba khu vườn nổi tiếng nhất thiên hạ, cả

khung cảnh lẫn tâm linh đều trở nên tươi đẹp.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói xong, y xoay người rời khỏi thư phòng. Hạ Tê Phi ở đằng sau cẩn thậnkhép chặt cửa thư phòng, không để lại bất cũng khe hở nào, thư phòng lại chìmtrong u tối.Minh Thanh Đạt chăm chú nhìn dải lụa trắng trên bàn, im lặng không nói lờinào, một lúc lâu sau thầm thì: "Đúng là loại vô lương tâm..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lực lượng phòng vệ trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện dọn sạch và thaymới, khu vườn đẹp này bỗng chốc chìm vào một không khí yên bình nhưng đầycăng thẳng, đâu đâu cũng thấy những bóng người xa lạ. Tới giờ, Hạ Tê Phi đangkiểm soát mọi việc, hắn tiến hành thay đổi Minh Viên, ít ai trong dòng họ dámthẳng thừng phản kháng mệnh lệnh của hắn."Tư binh của Minh Viên đã bị châu quân mà Tiết Thanh đại nhân phái tớitịch thu khí giới." Sau khi nghe được tin tức, Hạ Tê Phi nhanh chóng báo cáocho Phạm Nhàn: "Lực lượng trong tay Minh Thanh Đạt cũng đã bị dọn sạch.""Có xảy ra vấn đề gì không?""Chết khoảng bốn mươi mấy người.""Ghi nhớ tình nghĩa của Tiết đại nhân." Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trongchốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Bây giờ cuối cùng Minh giacũng thuộc về ngươi, cảm giác trả thù ra sao?"Hạ Tê Phi cúi đầu trả lời: "Minh gia là của đại nhân."Phạm Nhàn không đồng ý, lắc đầu. Hạ Tê Phi nhanh chóng giải thích:"Thuộc hạ muốn nói, Minh gia là của triều đình."Phạm Nhàn quay đầu lại lườm hắn một cái rồi nói: "Minh gia là của ngươi,sẽ chính là của ngươi, từ bao giờ lại trở thành của triều đình hay của ta? Ngươinghĩ những gì ta và Minh Thanh Đạt nói trong thư phòng đều là giả tạo à? Cứyên tâm đi... Triều đình không có hứng thú với Minh gia, chỉ muốn Minh giatuân lệnh mà thôi."Hạ Tê Phi ngớ người, không biết phải đáp ra sao. Triều đình đã bỏ ra baonhiêu vốn liếng, mới có thể khống chế chặt chẽ Minh gia, sao lại tùy tiện giaocho mình quản lý?Phạm Nhàn thở dài một tiếng, giải thích: "Chỗ đứng khác biệt, suy nghĩcũng không giống. Bệ hạ là ai? Bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, mọi tất cảbách tính Khánh Quốc đều là con dân của người. Thế thì, những gì mà nhân dânsở hữu, cũng là những gì người nắm giữ, chỉ cần người dân này quản lý tốt chỗtài sản này... mang lại lợi ích cho dân chúng và triều đình là được. Nếu triềuđình thực sự chiếm cứ Minh gia, thế thì các thương nhân ở Lĩnh Nam TuyềnChâu sẽ nghĩ sao? Hơn nữa, với tính cách cổ hủ của các quan viên trong triềuđình, ai có khả năng quản lý tốt một gia nghiệp lớn như vậy? Cho nên, cứ yêntâm đi."Hạ Tê Phi miệng lưỡi cay đắng, đột nhiên nhớ tới, bệ hạ là chủ nhân của cảthiên hạ, vì vậy không quan tâm tới sản nghiệp của con dân, nhưng Tiểu Phạmđại nhân thì sao? Vì sao ngài ấy cũng không muốn hưởng lợi từ Minh gia?Lời nói của Phạm Nhàn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Vừa rồi ta hỏingươi, cảm giác trả thù thế nào?"Hạ Tê Phi hoang mang lắc đầu: "Đi lại trong Minh Viên với thân phận chủnhân, nhưng lại không có cảm xúc gì... bởi vì nơi này quá xa lạ. Thuộc hạ luôncho rằng hồi bé mình lớn lên ở đây, nếu một ngày trở lại nắm đại quyền , chắcchắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng không hiểu vì sao, thuộc hạ lại không thể cảmthấy vui mừng gì.""Báo thù thường là như vậy." Phạm Nhàn tạm dừng trong chốc lát rồi nói:"Khi đại thù đã trả, thường sẽ cảm thấy mọi thứ trở nên tẻ nhạt."Hạ Tê Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười hỏi: "Thực ra, ý kiến củathuộc hạ và Minh Thanh Đạt khá giống nhau. Cứ nhìn vào sự việc hôm nay vànhìn lại cách đại nhân đã bố trí trong một năm qua, có vẻ như đã quá cẩn thận.""Quá trình biến đổi hòa bình thực ra rất dài." Phạm Nhàn cười nói: "Ổn địnhlà quan trọng nhất, chuyển biến hòa bình mới là con đường đúng đắn... Ta chỉ làtay chân cho bệ hạ, bệ hạ yêu cầu không đánh mà thắng, ta cũng chỉ có thể tuânlệnh..."Y tiếp tục cười khổ nói: "Hơn nữa, trước đây Minh Thanh Đạt được củaTrưởng công chúa và các hoàng tử hỗ trợ, có chỗ dựa từ quân đội, làm sao tađược tự do như bây giờ."Nhắc đến Trưởng công chúa, Hạ Tê Phi nhíu mày hỏi: "Vậy rốt cuộc phảixử lý những phần cổ phần đó như thế nào?""Xóa hết đi, dù sao cũng chỉ là những thứ trên giấy tờ, chứ không có gì thựcsự." Phạm Nhàn dặn dò: "Làm một danh sách, ta sẽ gửi vào cung."Hạ Tê Phi đột nhiên cười khổ: "Lần này đã đắc tội nặng nề với Trưởng côngchúa rồi... Không biết vị quý nhân ấy sẽ trả đũa ra sao."Phạm Nhàn chỉ cười khẽ, không nói năng gì nhưng trong lòng anh thầmnghĩ, Trưởng công chúa trong cung đã bị mình đắc tội đến mức nào, còn phảnkích... vị quý nhân kia chắc không rảnh tay suy nghĩ về những việc này.Y vẫy tay gọi Hạ Tê Phi, hai người người con tư sinh tản bộ trong MinhViên đã đổi chủ, vừa đi vừa thì thầm về những thủ đoạn tiếp theo, ngắm nhìnphong cảnh thanh nhã của một trong ba khu vườn nổi tiếng nhất thiên hạ, cảkhung cảnh lẫn tâm linh đều trở nên tươi đẹp.

Chương 1085: Người trẻ tuổi vô lương tâm 5