Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1086: Ba buổi tối trong cung 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sâu trong Hoàng cung của Kinh đô, từ một tháng trước đã bắt đầu có nhữnglời đồn đại. Hễ là nơi mà quý nhân tụ tập như vậy, đám hạ nhân phục vụ cácquý nhân rất thích bàn tán và đàm tiếu, kể lại những chuyện thị phi, và bàn tánvề những bí mật riêng tư của quý nhân... Nhưng lời đồn này thật quá kinh ngườinên chỉ lưu truyền trong hai ngày, sau đó biến mất không một tiếng động.Đó là vì lời đồn này đúng là không đầu không đuôi, hoàn toàn không biếtđồn từ đâu tới, hơn nữa không có chứng cứ gì... Mặc dù các thái giám và cungnữ miệng lưỡi khá độc địa, nhưng không phải họ không biết suy nghĩ. Nếu tiếptục đồn đại, tới tai của các quý nhân trong cung, thế thì chắc chắn mạng sốngnhỏ bé của họ cũng sẽ tiêu tùng.Xưa nay lời đồn luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hoàngcung, hầu hết sẽ biến mất trong sự quên lãng của mọi người. Dù chủ đề có chấnđộng đến mức nào đi nữa, nếu không có gì phát triển, nó cũng không thể duy trìđộ mới mẻ quá lâu.Chủ đề số một của hoàng cung năm nay cứ thế biến mất một cách rất tựnhiên. Có điều, một số người vẫn không quên, đặc biệt là những người đa nghingờ và mẫn cảm nhất. Trong một đêm hôm khuya khoắt nào đó, họ vẫn đangthảo luận về chủ đề này.Diêu Thái giám nói nhỏ: "Lũ tiểu súc sinh này chẳng miệng lưỡi thật bẩnthỉu, ta biết phải làm gì."Nam nhân trung niên trên giường đặt tấu chương trong tay xuống, hoàn toànkhông có vẻ ngang ngược mà một vị Hoàng đế nên có, bình thản nói: "Nghe nóitrong Đông Cung chết mất một cung nữ?"o O oĐêm đã khuya, trong Ngự Thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Hoàng đế KhánhQuốc thường mải mê công việc chính sự, nên ân trạch đối với hậu cung giảm đirất nhiều. Những đêm như hôm nay, thay vì nghỉ ngơi trong hậu cung, Thiên tửthường xuyên chọn ngủ trong Ngự Thư phòng, vì vậy đám người thái giám đãchuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.Một cơn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ, rõ ràng không thể dập tắt ngọn đènđược bảo vệ bởi lớp thủy tinh, nhưng không hiểu vì sao ánh sáng trong phòngvẫn trở nên tối tăm hơn một chút."Thưa vâng, nghe nói đã trộm một mảnh ngọc màu xanh mà Hoàng hậutừng đeo khi còn nhỏ. Sau khi bị thẩm vấn một thời gian, cô ta không còn cáchnào chối cãi, đã chọn cách tự vẫn."Diêu thái giám trình bày sự việc một cách ngắn gọn và rõ ràng với Hoàngđế, không thêm thắt bất cứ chi tiết nào."Mảnh ngọc màu xanh?" Hoàng đế cau mày, dường như đang suy nghĩ vềmón đồ này. Một lát sau, hắn mới mỉm cười nói: "Ta nhớ ra rồi, đó là món đồHoàng hậu từng đeo khi còn nhỏ. Ta nhớ lúc đó, phụ hoàng đã sắp xếp hôn sựnày và tặng nó cho gia đình của Hoàng hậu. Lúc bấy giờ, phụ hoàng mới lênngôi không lâu... nội bộ hoàng cung vẫn đang rối ren, tuy món đồ này khôngphải là thứ cao sang gì, nhưng lúc nhỏ Hoàng hậu rất thích, luôn đeo nó bênmình."Hoàng đế nhíu mày, hồi tỉnh từ những kỷ niệm ấm áp hiếm thấy này, lạnhnhạt nói: "Ta nhớ hoa văn khắc trên đó là hình áng mây."Diêu thái giám im lặng, không biết rốt cuộc tâm trạng của bệ hạ ra sao."Cho dù Hoàng hậu có thích, nhưng cũng không đến mức vì thứ vặt vãnhnày mà đánh chết cung nữ." Khóe môi Hoàng đế có nở một nụ cười lạnh:"Chẳng phải Hoàng hậu là được mệnh danh là vị chủ nhân khoan dung nhấttrong cung sao? Hiền từ, lương thiện, thành thục, đức độ, nhân hậu. Thân làmẫu nghi thiên hạ, vẫn luôn sắm vai rất tốt, sao lại vì việc nhỏ này mà làm hỏngdanh tiếng?"Rõ ràng Diêu thái giám nói là cung nữ xấu hổ tự sát, nhưng Hoàng đế lại nóithẳng là bị đánh chết. Trong cung toàn những người khôn khéo, ai cũng hiểu rõnhững từ ngữ này được sử dụng để che giấu điều gì."Ngươi âm thầm tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra." Hoàng đế nhặt lại tấuchương, khôi phục bình tĩnh.o O oBên trong hoàng cung đã trở lại bình yên như vĩnh viễn không thay đổi, aimà ngờ được Diêu công công lại dẫn dắt mấy vị lão thái giám âm thầm điều tramột việc gì. Có điều, dường như Hoàng đế không quá quan tâm đến việc này,trong mấy ngày sau ngài không hỏi han gì về tin tức này.Lại một đêm khác, Diêu thái giám cung kính bẩm báo: "Cái chết của cungnữ không có vấn đề gì."Hoàng đế gật đầu nói: "Ta đã biết.""Chỉ có điều, buổi chiều ngày hôm đó, trước khi gặp nạn cung nữ kia đã đếnQuảng Tín cung để đưa một cuộn vải thêu. Trước đó một ngày, lô vải ngoạiquốc mà Hoàng hậu yêu cầu từ Đông Di thành đã về. Dựa theo theo quy tắc,ngày hôm sau lô vải sẽ được phân phát đến các cung điện trong hoàng cung,mọi thứ đều bình thường." Diêu thái giám nói thêm một câu.Hoàng đế chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi bức tấu chương, nhìn hắn một lượtrồi lại hạ thấp tầm mắt, bình tĩnh nói: "Ta đã biết."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sâu trong Hoàng cung của Kinh đô, từ một tháng trước đã bắt đầu có những

lời đồn đại. Hễ là nơi mà quý nhân tụ tập như vậy, đám hạ nhân phục vụ các

quý nhân rất thích bàn tán và đàm tiếu, kể lại những chuyện thị phi, và bàn tán

về những bí mật riêng tư của quý nhân... Nhưng lời đồn này thật quá kinh người

nên chỉ lưu truyền trong hai ngày, sau đó biến mất không một tiếng động.

Đó là vì lời đồn này đúng là không đầu không đuôi, hoàn toàn không biết

đồn từ đâu tới, hơn nữa không có chứng cứ gì... Mặc dù các thái giám và cung

nữ miệng lưỡi khá độc địa, nhưng không phải họ không biết suy nghĩ. Nếu tiếp

tục đồn đại, tới tai của các quý nhân trong cung, thế thì chắc chắn mạng sống

nhỏ bé của họ cũng sẽ tiêu tùng.

Xưa nay lời đồn luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hoàng

cung, hầu hết sẽ biến mất trong sự quên lãng của mọi người. Dù chủ đề có chấn

động đến mức nào đi nữa, nếu không có gì phát triển, nó cũng không thể duy trì

độ mới mẻ quá lâu.

Chủ đề số một của hoàng cung năm nay cứ thế biến mất một cách rất tự

nhiên. Có điều, một số người vẫn không quên, đặc biệt là những người đa nghi

ngờ và mẫn cảm nhất. Trong một đêm hôm khuya khoắt nào đó, họ vẫn đang

thảo luận về chủ đề này.

Diêu Thái giám nói nhỏ: "Lũ tiểu súc sinh này chẳng miệng lưỡi thật bẩn

thỉu, ta biết phải làm gì."

Nam nhân trung niên trên giường đặt tấu chương trong tay xuống, hoàn toàn

không có vẻ ngang ngược mà một vị Hoàng đế nên có, bình thản nói: "Nghe nói

trong Đông Cung chết mất một cung nữ?"

o O o

Đêm đã khuya, trong Ngự Thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Hoàng đế Khánh

Quốc thường mải mê công việc chính sự, nên ân trạch đối với hậu cung giảm đi

rất nhiều. Những đêm như hôm nay, thay vì nghỉ ngơi trong hậu cung, Thiên tử

thường xuyên chọn ngủ trong Ngự Thư phòng, vì vậy đám người thái giám đã

chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ, rõ ràng không thể dập tắt ngọn đèn

được bảo vệ bởi lớp thủy tinh, nhưng không hiểu vì sao ánh sáng trong phòng

vẫn trở nên tối tăm hơn một chút.

"Thưa vâng, nghe nói đã trộm một mảnh ngọc màu xanh mà Hoàng hậu

từng đeo khi còn nhỏ. Sau khi bị thẩm vấn một thời gian, cô ta không còn cách

nào chối cãi, đã chọn cách tự vẫn."

Diêu thái giám trình bày sự việc một cách ngắn gọn và rõ ràng với Hoàng

đế, không thêm thắt bất cứ chi tiết nào.

"Mảnh ngọc màu xanh?" Hoàng đế cau mày, dường như đang suy nghĩ về

món đồ này. Một lát sau, hắn mới mỉm cười nói: "Ta nhớ ra rồi, đó là món đồ

Hoàng hậu từng đeo khi còn nhỏ. Ta nhớ lúc đó, phụ hoàng đã sắp xếp hôn sự

này và tặng nó cho gia đình của Hoàng hậu. Lúc bấy giờ, phụ hoàng mới lên

ngôi không lâu... nội bộ hoàng cung vẫn đang rối ren, tuy món đồ này không

phải là thứ cao sang gì, nhưng lúc nhỏ Hoàng hậu rất thích, luôn đeo nó bên

mình."

Hoàng đế nhíu mày, hồi tỉnh từ những kỷ niệm ấm áp hiếm thấy này, lạnh

nhạt nói: "Ta nhớ hoa văn khắc trên đó là hình áng mây."

Diêu thái giám im lặng, không biết rốt cuộc tâm trạng của bệ hạ ra sao.

"Cho dù Hoàng hậu có thích, nhưng cũng không đến mức vì thứ vặt vãnh

này mà đánh chết cung nữ." Khóe môi Hoàng đế có nở một nụ cười lạnh:

"Chẳng phải Hoàng hậu là được mệnh danh là vị chủ nhân khoan dung nhất

trong cung sao? Hiền từ, lương thiện, thành thục, đức độ, nhân hậu. Thân là

mẫu nghi thiên hạ, vẫn luôn sắm vai rất tốt, sao lại vì việc nhỏ này mà làm hỏng

danh tiếng?"

Rõ ràng Diêu thái giám nói là cung nữ xấu hổ tự sát, nhưng Hoàng đế lại nói

thẳng là bị đánh chết. Trong cung toàn những người khôn khéo, ai cũng hiểu rõ

những từ ngữ này được sử dụng để che giấu điều gì.

"Ngươi âm thầm tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra." Hoàng đế nhặt lại tấu

chương, khôi phục bình tĩnh.

o O o

Bên trong hoàng cung đã trở lại bình yên như vĩnh viễn không thay đổi, ai

mà ngờ được Diêu công công lại dẫn dắt mấy vị lão thái giám âm thầm điều tra

một việc gì. Có điều, dường như Hoàng đế không quá quan tâm đến việc này,

trong mấy ngày sau ngài không hỏi han gì về tin tức này.

Lại một đêm khác, Diêu thái giám cung kính bẩm báo: "Cái chết của cung

nữ không có vấn đề gì."

Hoàng đế gật đầu nói: "Ta đã biết."

"Chỉ có điều, buổi chiều ngày hôm đó, trước khi gặp nạn cung nữ kia đã đến

Quảng Tín cung để đưa một cuộn vải thêu. Trước đó một ngày, lô vải ngoại

quốc mà Hoàng hậu yêu cầu từ Đông Di thành đã về. Dựa theo theo quy tắc,

ngày hôm sau lô vải sẽ được phân phát đến các cung điện trong hoàng cung,

mọi thứ đều bình thường." Diêu thái giám nói thêm một câu.

Hoàng đế chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi bức tấu chương, nhìn hắn một lượt

rồi lại hạ thấp tầm mắt, bình tĩnh nói: "Ta đã biết."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sâu trong Hoàng cung của Kinh đô, từ một tháng trước đã bắt đầu có nhữnglời đồn đại. Hễ là nơi mà quý nhân tụ tập như vậy, đám hạ nhân phục vụ cácquý nhân rất thích bàn tán và đàm tiếu, kể lại những chuyện thị phi, và bàn tánvề những bí mật riêng tư của quý nhân... Nhưng lời đồn này thật quá kinh ngườinên chỉ lưu truyền trong hai ngày, sau đó biến mất không một tiếng động.Đó là vì lời đồn này đúng là không đầu không đuôi, hoàn toàn không biếtđồn từ đâu tới, hơn nữa không có chứng cứ gì... Mặc dù các thái giám và cungnữ miệng lưỡi khá độc địa, nhưng không phải họ không biết suy nghĩ. Nếu tiếptục đồn đại, tới tai của các quý nhân trong cung, thế thì chắc chắn mạng sốngnhỏ bé của họ cũng sẽ tiêu tùng.Xưa nay lời đồn luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hoàngcung, hầu hết sẽ biến mất trong sự quên lãng của mọi người. Dù chủ đề có chấnđộng đến mức nào đi nữa, nếu không có gì phát triển, nó cũng không thể duy trìđộ mới mẻ quá lâu.Chủ đề số một của hoàng cung năm nay cứ thế biến mất một cách rất tựnhiên. Có điều, một số người vẫn không quên, đặc biệt là những người đa nghingờ và mẫn cảm nhất. Trong một đêm hôm khuya khoắt nào đó, họ vẫn đangthảo luận về chủ đề này.Diêu Thái giám nói nhỏ: "Lũ tiểu súc sinh này chẳng miệng lưỡi thật bẩnthỉu, ta biết phải làm gì."Nam nhân trung niên trên giường đặt tấu chương trong tay xuống, hoàn toànkhông có vẻ ngang ngược mà một vị Hoàng đế nên có, bình thản nói: "Nghe nóitrong Đông Cung chết mất một cung nữ?"o O oĐêm đã khuya, trong Ngự Thư phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Hoàng đế KhánhQuốc thường mải mê công việc chính sự, nên ân trạch đối với hậu cung giảm đirất nhiều. Những đêm như hôm nay, thay vì nghỉ ngơi trong hậu cung, Thiên tửthường xuyên chọn ngủ trong Ngự Thư phòng, vì vậy đám người thái giám đãchuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.Một cơn gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ, rõ ràng không thể dập tắt ngọn đènđược bảo vệ bởi lớp thủy tinh, nhưng không hiểu vì sao ánh sáng trong phòngvẫn trở nên tối tăm hơn một chút."Thưa vâng, nghe nói đã trộm một mảnh ngọc màu xanh mà Hoàng hậutừng đeo khi còn nhỏ. Sau khi bị thẩm vấn một thời gian, cô ta không còn cáchnào chối cãi, đã chọn cách tự vẫn."Diêu thái giám trình bày sự việc một cách ngắn gọn và rõ ràng với Hoàngđế, không thêm thắt bất cứ chi tiết nào."Mảnh ngọc màu xanh?" Hoàng đế cau mày, dường như đang suy nghĩ vềmón đồ này. Một lát sau, hắn mới mỉm cười nói: "Ta nhớ ra rồi, đó là món đồHoàng hậu từng đeo khi còn nhỏ. Ta nhớ lúc đó, phụ hoàng đã sắp xếp hôn sựnày và tặng nó cho gia đình của Hoàng hậu. Lúc bấy giờ, phụ hoàng mới lênngôi không lâu... nội bộ hoàng cung vẫn đang rối ren, tuy món đồ này khôngphải là thứ cao sang gì, nhưng lúc nhỏ Hoàng hậu rất thích, luôn đeo nó bênmình."Hoàng đế nhíu mày, hồi tỉnh từ những kỷ niệm ấm áp hiếm thấy này, lạnhnhạt nói: "Ta nhớ hoa văn khắc trên đó là hình áng mây."Diêu thái giám im lặng, không biết rốt cuộc tâm trạng của bệ hạ ra sao."Cho dù Hoàng hậu có thích, nhưng cũng không đến mức vì thứ vặt vãnhnày mà đánh chết cung nữ." Khóe môi Hoàng đế có nở một nụ cười lạnh:"Chẳng phải Hoàng hậu là được mệnh danh là vị chủ nhân khoan dung nhấttrong cung sao? Hiền từ, lương thiện, thành thục, đức độ, nhân hậu. Thân làmẫu nghi thiên hạ, vẫn luôn sắm vai rất tốt, sao lại vì việc nhỏ này mà làm hỏngdanh tiếng?"Rõ ràng Diêu thái giám nói là cung nữ xấu hổ tự sát, nhưng Hoàng đế lại nóithẳng là bị đánh chết. Trong cung toàn những người khôn khéo, ai cũng hiểu rõnhững từ ngữ này được sử dụng để che giấu điều gì."Ngươi âm thầm tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra." Hoàng đế nhặt lại tấuchương, khôi phục bình tĩnh.o O oBên trong hoàng cung đã trở lại bình yên như vĩnh viễn không thay đổi, aimà ngờ được Diêu công công lại dẫn dắt mấy vị lão thái giám âm thầm điều tramột việc gì. Có điều, dường như Hoàng đế không quá quan tâm đến việc này,trong mấy ngày sau ngài không hỏi han gì về tin tức này.Lại một đêm khác, Diêu thái giám cung kính bẩm báo: "Cái chết của cungnữ không có vấn đề gì."Hoàng đế gật đầu nói: "Ta đã biết.""Chỉ có điều, buổi chiều ngày hôm đó, trước khi gặp nạn cung nữ kia đã đếnQuảng Tín cung để đưa một cuộn vải thêu. Trước đó một ngày, lô vải ngoạiquốc mà Hoàng hậu yêu cầu từ Đông Di thành đã về. Dựa theo theo quy tắc,ngày hôm sau lô vải sẽ được phân phát đến các cung điện trong hoàng cung,mọi thứ đều bình thường." Diêu thái giám nói thêm một câu.Hoàng đế chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi bức tấu chương, nhìn hắn một lượtrồi lại hạ thấp tầm mắt, bình tĩnh nói: "Ta đã biết."

Chương 1086: Ba buổi tối trong cung 1