Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1091: Nửa canh giờ... 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cúi thấp đầu hơn, nói: "Bệ hạ vốn đã có quyết định sángsuốt rồi, nô tài chỉ cần tuân theo kế hoạch đã định."Hoàng đế im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Mấy tháng trước, cũng ở nơinày trẫm đã nói với ngươi , trẫm muốn đùa giỡn với bọn chúng... có điều, dẫusao nó vẫn là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, những đứa trẻ kia dù saocũng là con trai của trẫm, cho nên trong lòng trẫm luôn có ba phần không đànhlòng. Nhưng đến giờ phút này, cho dù không đành lòng cũng phải hành động."Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề thay đổi nhưngsâu thẳm trong lòng lại dâng lên, một cảm giác kỳ quái. Để Hoàng bệ hạ thật sựquyết tâm, ông đã làm rất nhiều điều, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ đượctới khoảnh khắc Hoàng đế mở miệng."Ngươi ở ngoài cung, trẫm ở trong cung."Hoàng đế Khánh Quốc chậm rãi nhắm mắt lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm đó, mười ba Thành môn ti của Kinh đô nhận được chỉ thị từ trongcung cùng với bản thông tin đã được kiểm duyệt của Giám Sát viện, thời gianmở cửa thành kinh đô bị trì hoãn nửa canh giờ. Ánh ban mai mờ ảo, nhữngngười dân ngoại ô đang chuẩn bị vào thành với những giỏ rau củ, thịt thà và tráicây đang xếp hàng dài ngoài cửa thành, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyệngì đang xảy ra.Kinh đô rất hiếm khi trì hoãn mở cửa thành, nhưng theo thông tin từ nhữngquan binh ở phía trước, đêm hôm qua có một gian tế từ Đông Di thành đã địnhxâm nhập vào Giám Sát viện. Do đó, bây giờ trong Kinh đô đang diễn ra mộtcuộc truy quét quy mô lớn để ngăn chặn gian tế bỏ trốn ra khỏi thành, nên cửathành được bảo vệ nghiêm ngặt.Dân chúng nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn ai phàn nàn, có điều lại hạgiọng mắng chửi đám gian tế không biết điều của Đông Di thành..Còn ở trong kinh đô, Giám Sát viện được Trần Bình Bình chỉ đạo trực tiếp,đã bắt đầu hành động từ lúc hừng đông. Mấy năm nay Viện trưởng đại nhân vẫnở trong Trần Viên , Giám Sát viện do Phạm Nhàn chỉ đạo trực tiếp. Nhưng ngàyhôm nay, ngay khi ông lấy lại quyền lực trong Giám Sát viện, tốc độ hành độngvà năng lực giữ bí mật của Giám Sát viện nhanh chóng trở lại mức độ khủngkhiếp. Chỉ trong chưa đến một canh giờ, Giám Sát viện đã âm thầm kiểm soátđược bốn phủ đệ.Quân phòng vệ kinh đô không nhận được bất cứ tin tức nào. Các binh sĩtuần tra đêm đứng đó trợn mắt há hốc mồm nhìn các quan viên mặc đồ đen củaGiám Sát viện bận rộn đi đi lại lại, vội vội vàng vàng về báo cáo lên cấp trên,không biết kinh đô đã xảy ra chuyện lớn gì.Hơn một nghìn cấm quân bảo vệ hoàng thành gia cũng không có phản ứnggì, chỉ lẳng lặng bảo vệ cổng lớn của Hoàng cung.Vị tướng lĩnh mới được Hoàng đế Khánh Quốc đề bạt lên làm Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô là một đại tướng từng theo Đại hoàng tử tây chinh, nghethuộc hạ bẩm báo, hắn vội vàng mặc đồ chạy tới ngoài cung... Nhưng chỉ thấymột tòa hoàng thành bình yên dị thường, không chút dấu hiệu khác lạ.Hầu công công đôi mắt còn mơ màng dẫn theo một nhóm thị vệ đứng phíasau cấm quân, lạnh lùng từ chối thỉnh cầu vào chủ nhân bẩm báo của vị Thónglĩnh đại nhân này.Không bao lâu sau, Đại hoàng tử bên Hòa Thân vương phủ vẫn đang ngủcũng cưỡi ngựa đến. Có điều ngay cả thỉnh cầu vào cung của hắn cũng bị Hầucông công từ chối một cách bình tĩnh và kiên quyết.Đại hoàng tử và Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô đưa mắt nhìn nhau, đềuthấy vẻ cảnh giác và bất an trong lòng đối phương. Lúc này, trời chưa sáng,nhưng trên bầu trời lại có mây đen kéo qua qua, khiến kinh đô càng thêm u tốidưới bóng mây. Những mật thám thám và quan viên của Giám Sát viện đã bắtđầu hành động, nhưng hai vị đại nhân chịu trách nhiệm bảo vệ kinh đô này lạihoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô cẩn thận từng chút một nhìn Đại hoàngtử, nói: "Đại soái, có nên đến Giám Sát viện hỏi xem không?"Trong quân đội Tây chinh, vị Thống lĩnh này là phó tướng cho Đại hoàngtử, vì thế hắn mà vẫn quen gọi Đại hoàng tử bằng danh hiệu "Đại soái". Đạihoàng tử sửng sốt vỗ nhẹ lên trán, hôm nay Giám Sát viện đã điều động toàn bộlực lượng, chắc chắn phải là có ý chỉ từ trong cung, hơn nữa người chủ trì việcnày chắc chắn là Trần viện trưởng . Người khác có thể không dám hỏi mặt đốimặt với Trần Viện trưởng, nhưng mình thì sợ gì?Không bao lâu sau, hai vị này dẫn theo thân binh chuyển từ cửa Hoàngthành tới Giám Sát viện. Khi bước vào trong viện, cả hai không gặp bất cứ cảntrở nào, chẳng mấy chốc đã thấy lão thọt bên bờ ao cạn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cúi thấp đầu hơn, nói: "Bệ hạ vốn đã có quyết định sángsuốt rồi, nô tài chỉ cần tuân theo kế hoạch đã định."Hoàng đế im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Mấy tháng trước, cũng ở nơinày trẫm đã nói với ngươi , trẫm muốn đùa giỡn với bọn chúng... có điều, dẫusao nó vẫn là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, những đứa trẻ kia dù saocũng là con trai của trẫm, cho nên trong lòng trẫm luôn có ba phần không đànhlòng. Nhưng đến giờ phút này, cho dù không đành lòng cũng phải hành động."Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề thay đổi nhưngsâu thẳm trong lòng lại dâng lên, một cảm giác kỳ quái. Để Hoàng bệ hạ thật sựquyết tâm, ông đã làm rất nhiều điều, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ đượctới khoảnh khắc Hoàng đế mở miệng."Ngươi ở ngoài cung, trẫm ở trong cung."Hoàng đế Khánh Quốc chậm rãi nhắm mắt lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm đó, mười ba Thành môn ti của Kinh đô nhận được chỉ thị từ trongcung cùng với bản thông tin đã được kiểm duyệt của Giám Sát viện, thời gianmở cửa thành kinh đô bị trì hoãn nửa canh giờ. Ánh ban mai mờ ảo, nhữngngười dân ngoại ô đang chuẩn bị vào thành với những giỏ rau củ, thịt thà và tráicây đang xếp hàng dài ngoài cửa thành, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyệngì đang xảy ra.Kinh đô rất hiếm khi trì hoãn mở cửa thành, nhưng theo thông tin từ nhữngquan binh ở phía trước, đêm hôm qua có một gian tế từ Đông Di thành đã địnhxâm nhập vào Giám Sát viện. Do đó, bây giờ trong Kinh đô đang diễn ra mộtcuộc truy quét quy mô lớn để ngăn chặn gian tế bỏ trốn ra khỏi thành, nên cửathành được bảo vệ nghiêm ngặt.Dân chúng nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn ai phàn nàn, có điều lại hạgiọng mắng chửi đám gian tế không biết điều của Đông Di thành..Còn ở trong kinh đô, Giám Sát viện được Trần Bình Bình chỉ đạo trực tiếp,đã bắt đầu hành động từ lúc hừng đông. Mấy năm nay Viện trưởng đại nhân vẫnở trong Trần Viên , Giám Sát viện do Phạm Nhàn chỉ đạo trực tiếp. Nhưng ngàyhôm nay, ngay khi ông lấy lại quyền lực trong Giám Sát viện, tốc độ hành độngvà năng lực giữ bí mật của Giám Sát viện nhanh chóng trở lại mức độ khủngkhiếp. Chỉ trong chưa đến một canh giờ, Giám Sát viện đã âm thầm kiểm soátđược bốn phủ đệ.Quân phòng vệ kinh đô không nhận được bất cứ tin tức nào. Các binh sĩtuần tra đêm đứng đó trợn mắt há hốc mồm nhìn các quan viên mặc đồ đen củaGiám Sát viện bận rộn đi đi lại lại, vội vội vàng vàng về báo cáo lên cấp trên,không biết kinh đô đã xảy ra chuyện lớn gì.Hơn một nghìn cấm quân bảo vệ hoàng thành gia cũng không có phản ứnggì, chỉ lẳng lặng bảo vệ cổng lớn của Hoàng cung.Vị tướng lĩnh mới được Hoàng đế Khánh Quốc đề bạt lên làm Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô là một đại tướng từng theo Đại hoàng tử tây chinh, nghethuộc hạ bẩm báo, hắn vội vàng mặc đồ chạy tới ngoài cung... Nhưng chỉ thấymột tòa hoàng thành bình yên dị thường, không chút dấu hiệu khác lạ.Hầu công công đôi mắt còn mơ màng dẫn theo một nhóm thị vệ đứng phíasau cấm quân, lạnh lùng từ chối thỉnh cầu vào chủ nhân bẩm báo của vị Thónglĩnh đại nhân này.Không bao lâu sau, Đại hoàng tử bên Hòa Thân vương phủ vẫn đang ngủcũng cưỡi ngựa đến. Có điều ngay cả thỉnh cầu vào cung của hắn cũng bị Hầucông công từ chối một cách bình tĩnh và kiên quyết.Đại hoàng tử và Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô đưa mắt nhìn nhau, đềuthấy vẻ cảnh giác và bất an trong lòng đối phương. Lúc này, trời chưa sáng,nhưng trên bầu trời lại có mây đen kéo qua qua, khiến kinh đô càng thêm u tốidưới bóng mây. Những mật thám thám và quan viên của Giám Sát viện đã bắtđầu hành động, nhưng hai vị đại nhân chịu trách nhiệm bảo vệ kinh đô này lạihoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô cẩn thận từng chút một nhìn Đại hoàngtử, nói: "Đại soái, có nên đến Giám Sát viện hỏi xem không?"Trong quân đội Tây chinh, vị Thống lĩnh này là phó tướng cho Đại hoàngtử, vì thế hắn mà vẫn quen gọi Đại hoàng tử bằng danh hiệu "Đại soái". Đạihoàng tử sửng sốt vỗ nhẹ lên trán, hôm nay Giám Sát viện đã điều động toàn bộlực lượng, chắc chắn phải là có ý chỉ từ trong cung, hơn nữa người chủ trì việcnày chắc chắn là Trần viện trưởng . Người khác có thể không dám hỏi mặt đốimặt với Trần Viện trưởng, nhưng mình thì sợ gì?Không bao lâu sau, hai vị này dẫn theo thân binh chuyển từ cửa Hoàngthành tới Giám Sát viện. Khi bước vào trong viện, cả hai không gặp bất cứ cảntrở nào, chẳng mấy chốc đã thấy lão thọt bên bờ ao cạn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trần Bình Bình cúi thấp đầu hơn, nói: "Bệ hạ vốn đã có quyết định sángsuốt rồi, nô tài chỉ cần tuân theo kế hoạch đã định."Hoàng đế im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Mấy tháng trước, cũng ở nơinày trẫm đã nói với ngươi , trẫm muốn đùa giỡn với bọn chúng... có điều, dẫusao nó vẫn là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, những đứa trẻ kia dù saocũng là con trai của trẫm, cho nên trong lòng trẫm luôn có ba phần không đànhlòng. Nhưng đến giờ phút này, cho dù không đành lòng cũng phải hành động."Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề thay đổi nhưngsâu thẳm trong lòng lại dâng lên, một cảm giác kỳ quái. Để Hoàng bệ hạ thật sựquyết tâm, ông đã làm rất nhiều điều, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ đượctới khoảnh khắc Hoàng đế mở miệng."Ngươi ở ngoài cung, trẫm ở trong cung."Hoàng đế Khánh Quốc chậm rãi nhắm mắt lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm hôm đó, mười ba Thành môn ti của Kinh đô nhận được chỉ thị từ trongcung cùng với bản thông tin đã được kiểm duyệt của Giám Sát viện, thời gianmở cửa thành kinh đô bị trì hoãn nửa canh giờ. Ánh ban mai mờ ảo, nhữngngười dân ngoại ô đang chuẩn bị vào thành với những giỏ rau củ, thịt thà và tráicây đang xếp hàng dài ngoài cửa thành, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyệngì đang xảy ra.Kinh đô rất hiếm khi trì hoãn mở cửa thành, nhưng theo thông tin từ nhữngquan binh ở phía trước, đêm hôm qua có một gian tế từ Đông Di thành đã địnhxâm nhập vào Giám Sát viện. Do đó, bây giờ trong Kinh đô đang diễn ra mộtcuộc truy quét quy mô lớn để ngăn chặn gian tế bỏ trốn ra khỏi thành, nên cửathành được bảo vệ nghiêm ngặt.Dân chúng nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn ai phàn nàn, có điều lại hạgiọng mắng chửi đám gian tế không biết điều của Đông Di thành..Còn ở trong kinh đô, Giám Sát viện được Trần Bình Bình chỉ đạo trực tiếp,đã bắt đầu hành động từ lúc hừng đông. Mấy năm nay Viện trưởng đại nhân vẫnở trong Trần Viên , Giám Sát viện do Phạm Nhàn chỉ đạo trực tiếp. Nhưng ngàyhôm nay, ngay khi ông lấy lại quyền lực trong Giám Sát viện, tốc độ hành độngvà năng lực giữ bí mật của Giám Sát viện nhanh chóng trở lại mức độ khủngkhiếp. Chỉ trong chưa đến một canh giờ, Giám Sát viện đã âm thầm kiểm soátđược bốn phủ đệ.Quân phòng vệ kinh đô không nhận được bất cứ tin tức nào. Các binh sĩtuần tra đêm đứng đó trợn mắt há hốc mồm nhìn các quan viên mặc đồ đen củaGiám Sát viện bận rộn đi đi lại lại, vội vội vàng vàng về báo cáo lên cấp trên,không biết kinh đô đã xảy ra chuyện lớn gì.Hơn một nghìn cấm quân bảo vệ hoàng thành gia cũng không có phản ứnggì, chỉ lẳng lặng bảo vệ cổng lớn của Hoàng cung.Vị tướng lĩnh mới được Hoàng đế Khánh Quốc đề bạt lên làm Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô là một đại tướng từng theo Đại hoàng tử tây chinh, nghethuộc hạ bẩm báo, hắn vội vàng mặc đồ chạy tới ngoài cung... Nhưng chỉ thấymột tòa hoàng thành bình yên dị thường, không chút dấu hiệu khác lạ.Hầu công công đôi mắt còn mơ màng dẫn theo một nhóm thị vệ đứng phíasau cấm quân, lạnh lùng từ chối thỉnh cầu vào chủ nhân bẩm báo của vị Thónglĩnh đại nhân này.Không bao lâu sau, Đại hoàng tử bên Hòa Thân vương phủ vẫn đang ngủcũng cưỡi ngựa đến. Có điều ngay cả thỉnh cầu vào cung của hắn cũng bị Hầucông công từ chối một cách bình tĩnh và kiên quyết.Đại hoàng tử và Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô đưa mắt nhìn nhau, đềuthấy vẻ cảnh giác và bất an trong lòng đối phương. Lúc này, trời chưa sáng,nhưng trên bầu trời lại có mây đen kéo qua qua, khiến kinh đô càng thêm u tốidưới bóng mây. Những mật thám thám và quan viên của Giám Sát viện đã bắtđầu hành động, nhưng hai vị đại nhân chịu trách nhiệm bảo vệ kinh đô này lạihoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô cẩn thận từng chút một nhìn Đại hoàngtử, nói: "Đại soái, có nên đến Giám Sát viện hỏi xem không?"Trong quân đội Tây chinh, vị Thống lĩnh này là phó tướng cho Đại hoàngtử, vì thế hắn mà vẫn quen gọi Đại hoàng tử bằng danh hiệu "Đại soái". Đạihoàng tử sửng sốt vỗ nhẹ lên trán, hôm nay Giám Sát viện đã điều động toàn bộlực lượng, chắc chắn phải là có ý chỉ từ trong cung, hơn nữa người chủ trì việcnày chắc chắn là Trần viện trưởng . Người khác có thể không dám hỏi mặt đốimặt với Trần Viện trưởng, nhưng mình thì sợ gì?Không bao lâu sau, hai vị này dẫn theo thân binh chuyển từ cửa Hoàngthành tới Giám Sát viện. Khi bước vào trong viện, cả hai không gặp bất cứ cảntrở nào, chẳng mấy chốc đã thấy lão thọt bên bờ ao cạn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1091: Nửa canh giờ... 2