Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1092: Nửa canh giờ... 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại hoàng tử nhìn Trần Bình Bìnhvà hỏi thẳng.Trần Bình Bình không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Không có gì, tối quacó cao thủ Đông Di thành đột nhiên vào trong viện, trộm mất không ít thông tinquý giá. Ta đã vào kinh thành ngay đêm qua, xin Thánh chỉ, giờ đang tiến hànhlục soát toàn thành."Đại hoàng tử nhíu mày, trong lòng biết rõ đây chỉ là một câu nói dối, nhưngloại gian tế nào lẻn vào kinh đô mà khiến cho Trần Bình Bình phải đau đầu nhưvậy? Còn khiến cửa hoàng cung cũng phải đóng lại?Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lễ phép hỏi: "Lão viện trưởng, ngài cócần quân phòng vệ kinh đô phối hợp gì không?""Tạ Tô à..." Trần Bình Bình nhìn Thống lĩnh này trong chốc lát, thở dài nói:"Ngươi mới nhậm chức không lâu, phải nhanh chóng kiểm soát lực lượng quânphòng vệ kinh đô. Hôm nay ngươi chỉ có chức vụ mà không thể chỉ huy binh sĩdưới quyền, làm sao phối hợp được?"Tạ Tô Thống lĩnh ngớ người, miệng lưỡi chát đắng, biết lời nói của Trầnviện trưởng là sự thật. Quân phòng vệ kinh đô trước thì bị Diệp gia nắm giữsuốt hai mươi năm, sau thì là là nhị công tử của Tần gia quản lý. Cả hai nhàDiệp Tần đã đặt không biết bao thân tín vào quân phòng vệ kinh đô. Với vị thếcủa họ trong quân đội, mình chỉ là kẻ ngoại lai bên nhánh quân tây chinh, muốnkiểm soát toàn bộ đúng là rất khó khăn.Đại hoàng tử lo lắng hỏi: "Trần thúc, ngài nói thật đi, sự việc có nghiêmtrọng không? Vì sao cửa hoàng cung lại đóng lại?""Là chuyện nhỏ thôi." Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần nửa canh giờ,sẽ không có bất cứ vấn đề gì.""Đúng rồi." Ông ngồi trên xe lăn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay lên triều chậmlại thêm nửa canh giờ, các ngươi hãy truyền lời đến các phủ, tránh kẻo mấy lãogià như Thư Vu chờ ngoài cửa cung lâu quá lại chửi đổng lên."Lại là nửa canh giờ, Đại hoàng tử càng thêm lo lắng, nhưng biết trước khimọi chuyện kết thúc Trần viện trưởng sẽ không nói sự thật với mình.Cuối cùng Trần Bình Bình nói: "À, có vài quý phủ thì các ngươi không cầnphải truyền lời nữa, người của ta đã đi rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng là người của Giám Sát viện đã được phái đi, đến khu bình dân Hà Trìphường. Được phủ nha kinh đô phối hợp, bọn họ đã bắt giữ một nhóm namnhân hung ác vẫn còn đang ngủ. Mặc dù đám người giang hồ này ra sức chốngcự, nhưng cuối cùng sau khi trả giá mười mấy mạng người, vẫn không thểkhông cúi đầu, bị dây thừng đen trói lại.Một nhánh Giám Sát viện khác đã đến quý phủ của một số vị Ngự sử thuộcĐô Sát viện, cũng rất thô bạo đè những Ngự sử nổi tiếng cứng rắn quả cảm nàymặt đất, không chút nhã nhặn trực tiếp áp giải những người này đến Đại Lý tự.Trong phủ đệ của các Ngự sử này, tiếng la hét kinh hoàng và tiếng gào khócvang lên khắp nơi.Giữa đội ngũ Giám Sát viện, một thanh niên gương mặt bằng mũ đen nhíumày nói với thủ lĩnh Mộc Thiết bên cạnh: "Mộc đại nhân, dù sao những ngườinày cũng là Ngự sử của Đô Sát viện, ngay cả bệ hạ cũng khoan dung cho, ngheđồn là không có tội... Các ngươi cứ bắt bớ bừa bãi như thế, chẳng lẽ không sợlàm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệ hạ sao?""Hạ đại nhân, hiện nay ngài là đại nhân chấp bút của Đô Sát viện." MộcThiết cung kính nói: "Còn việc xử lý sau này, hoàn toàn theo sắp xếp của đạinhân."Hóa ra người này chính là Hạ Tông Vĩnh. Hắn là Ngự sử mà Hoàng đếKhánh Quốc đã cử vào Giám Sát viện trong lần thay máu trước đó. Không biếtTrần Bình Bình nghĩ áo mà lại người này theo Giám Sát viện tham gia vào hoạtđộng nhắm vào với Đô Sát viện lần này.Hạ Tông Vĩnh hừ lạnh một tiếng, biết rằng nếu sau khi trời sáng mình xuấthiện, hợp tác với đám người Giám Sát viện bắt giữ các vị Ngự Sử này, danhtiếng của mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng hắn cũng là người thông minh,biết hành động sáng sớm hôm nay là ý tứ từ trong cung, cũng dần dần dần nhậnra , đây là lực lượng duy nhất mà bệ hạ có thể dựa vào để đối phó với Trưởngcông chúa.Vì vậy, hắn không dám có bất cứ ý kiến phản đối nào.Có điều hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc, trước đó kinh đô vẫn bình yên, nhưngvì sao đột nhiên bệ hạ lại không dung tha Trưởng công chúa nữa?o O oĐội ngũ Giám Sát viện thứ ba hiện đang ở trong Nhan phủ.Ngôn Băng Vân gương mặt lạnh lùng cầm viện lệnh trong tay, nhìn NhanHành Thư đang quỳ gối trước mặt, chậm rãi mà kiên định tuyên đọc những tộidanh của Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư, từng tội lỗi nối tiếp nhau, khôngcái nào không phải là tội ác ngập trời chấn động nhân tâm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại hoàng tử nhìn Trần Bình Bình

và hỏi thẳng.

Trần Bình Bình không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Không có gì, tối qua

có cao thủ Đông Di thành đột nhiên vào trong viện, trộm mất không ít thông tin

quý giá. Ta đã vào kinh thành ngay đêm qua, xin Thánh chỉ, giờ đang tiến hành

lục soát toàn thành."

Đại hoàng tử nhíu mày, trong lòng biết rõ đây chỉ là một câu nói dối, nhưng

loại gian tế nào lẻn vào kinh đô mà khiến cho Trần Bình Bình phải đau đầu như

vậy? Còn khiến cửa hoàng cung cũng phải đóng lại?

Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lễ phép hỏi: "Lão viện trưởng, ngài có

cần quân phòng vệ kinh đô phối hợp gì không?"

"Tạ Tô à..." Trần Bình Bình nhìn Thống lĩnh này trong chốc lát, thở dài nói:

"Ngươi mới nhậm chức không lâu, phải nhanh chóng kiểm soát lực lượng quân

phòng vệ kinh đô. Hôm nay ngươi chỉ có chức vụ mà không thể chỉ huy binh sĩ

dưới quyền, làm sao phối hợp được?"

Tạ Tô Thống lĩnh ngớ người, miệng lưỡi chát đắng, biết lời nói của Trần

viện trưởng là sự thật. Quân phòng vệ kinh đô trước thì bị Diệp gia nắm giữ

suốt hai mươi năm, sau thì là là nhị công tử của Tần gia quản lý. Cả hai nhà

Diệp Tần đã đặt không biết bao thân tín vào quân phòng vệ kinh đô. Với vị thế

của họ trong quân đội, mình chỉ là kẻ ngoại lai bên nhánh quân tây chinh, muốn

kiểm soát toàn bộ đúng là rất khó khăn.

Đại hoàng tử lo lắng hỏi: "Trần thúc, ngài nói thật đi, sự việc có nghiêm

trọng không? Vì sao cửa hoàng cung lại đóng lại?"

"Là chuyện nhỏ thôi." Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần nửa canh giờ,

sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

"Đúng rồi." Ông ngồi trên xe lăn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay lên triều chậm

lại thêm nửa canh giờ, các ngươi hãy truyền lời đến các phủ, tránh kẻo mấy lão

già như Thư Vu chờ ngoài cửa cung lâu quá lại chửi đổng lên."

Lại là nửa canh giờ, Đại hoàng tử càng thêm lo lắng, nhưng biết trước khi

mọi chuyện kết thúc Trần viện trưởng sẽ không nói sự thật với mình.

Cuối cùng Trần Bình Bình nói: "À, có vài quý phủ thì các ngươi không cần

phải truyền lời nữa, người của ta đã đi rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đúng là người của Giám Sát viện đã được phái đi, đến khu bình dân Hà Trì

phường. Được phủ nha kinh đô phối hợp, bọn họ đã bắt giữ một nhóm nam

nhân hung ác vẫn còn đang ngủ. Mặc dù đám người giang hồ này ra sức chống

cự, nhưng cuối cùng sau khi trả giá mười mấy mạng người, vẫn không thể

không cúi đầu, bị dây thừng đen trói lại.

Một nhánh Giám Sát viện khác đã đến quý phủ của một số vị Ngự sử thuộc

Đô Sát viện, cũng rất thô bạo đè những Ngự sử nổi tiếng cứng rắn quả cảm này

mặt đất, không chút nhã nhặn trực tiếp áp giải những người này đến Đại Lý tự.

Trong phủ đệ của các Ngự sử này, tiếng la hét kinh hoàng và tiếng gào khóc

vang lên khắp nơi.

Giữa đội ngũ Giám Sát viện, một thanh niên gương mặt bằng mũ đen nhíu

mày nói với thủ lĩnh Mộc Thiết bên cạnh: "Mộc đại nhân, dù sao những người

này cũng là Ngự sử của Đô Sát viện, ngay cả bệ hạ cũng khoan dung cho, nghe

đồn là không có tội... Các ngươi cứ bắt bớ bừa bãi như thế, chẳng lẽ không sợ

làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệ hạ sao?"

"Hạ đại nhân, hiện nay ngài là đại nhân chấp bút của Đô Sát viện." Mộc

Thiết cung kính nói: "Còn việc xử lý sau này, hoàn toàn theo sắp xếp của đại

nhân."

Hóa ra người này chính là Hạ Tông Vĩnh. Hắn là Ngự sử mà Hoàng đế

Khánh Quốc đã cử vào Giám Sát viện trong lần thay máu trước đó. Không biết

Trần Bình Bình nghĩ áo mà lại người này theo Giám Sát viện tham gia vào hoạt

động nhắm vào với Đô Sát viện lần này.

Hạ Tông Vĩnh hừ lạnh một tiếng, biết rằng nếu sau khi trời sáng mình xuất

hiện, hợp tác với đám người Giám Sát viện bắt giữ các vị Ngự Sử này, danh

tiếng của mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng hắn cũng là người thông minh,

biết hành động sáng sớm hôm nay là ý tứ từ trong cung, cũng dần dần dần nhận

ra , đây là lực lượng duy nhất mà bệ hạ có thể dựa vào để đối phó với Trưởng

công chúa.

Vì vậy, hắn không dám có bất cứ ý kiến phản đối nào.

Có điều hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc, trước đó kinh đô vẫn bình yên, nhưng

vì sao đột nhiên bệ hạ lại không dung tha Trưởng công chúa nữa?

o O o

Đội ngũ Giám Sát viện thứ ba hiện đang ở trong Nhan phủ.

Ngôn Băng Vân gương mặt lạnh lùng cầm viện lệnh trong tay, nhìn Nhan

Hành Thư đang quỳ gối trước mặt, chậm rãi mà kiên định tuyên đọc những tội

danh của Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư, từng tội lỗi nối tiếp nhau, không

cái nào không phải là tội ác ngập trời chấn động nhân tâm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đại hoàng tử nhìn Trần Bình Bìnhvà hỏi thẳng.Trần Bình Bình không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Không có gì, tối quacó cao thủ Đông Di thành đột nhiên vào trong viện, trộm mất không ít thông tinquý giá. Ta đã vào kinh thành ngay đêm qua, xin Thánh chỉ, giờ đang tiến hànhlục soát toàn thành."Đại hoàng tử nhíu mày, trong lòng biết rõ đây chỉ là một câu nói dối, nhưngloại gian tế nào lẻn vào kinh đô mà khiến cho Trần Bình Bình phải đau đầu nhưvậy? Còn khiến cửa hoàng cung cũng phải đóng lại?Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô lễ phép hỏi: "Lão viện trưởng, ngài cócần quân phòng vệ kinh đô phối hợp gì không?""Tạ Tô à..." Trần Bình Bình nhìn Thống lĩnh này trong chốc lát, thở dài nói:"Ngươi mới nhậm chức không lâu, phải nhanh chóng kiểm soát lực lượng quânphòng vệ kinh đô. Hôm nay ngươi chỉ có chức vụ mà không thể chỉ huy binh sĩdưới quyền, làm sao phối hợp được?"Tạ Tô Thống lĩnh ngớ người, miệng lưỡi chát đắng, biết lời nói của Trầnviện trưởng là sự thật. Quân phòng vệ kinh đô trước thì bị Diệp gia nắm giữsuốt hai mươi năm, sau thì là là nhị công tử của Tần gia quản lý. Cả hai nhàDiệp Tần đã đặt không biết bao thân tín vào quân phòng vệ kinh đô. Với vị thếcủa họ trong quân đội, mình chỉ là kẻ ngoại lai bên nhánh quân tây chinh, muốnkiểm soát toàn bộ đúng là rất khó khăn.Đại hoàng tử lo lắng hỏi: "Trần thúc, ngài nói thật đi, sự việc có nghiêmtrọng không? Vì sao cửa hoàng cung lại đóng lại?""Là chuyện nhỏ thôi." Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần nửa canh giờ,sẽ không có bất cứ vấn đề gì.""Đúng rồi." Ông ngồi trên xe lăn nói: "Bệ hạ có chỉ, hôm nay lên triều chậmlại thêm nửa canh giờ, các ngươi hãy truyền lời đến các phủ, tránh kẻo mấy lãogià như Thư Vu chờ ngoài cửa cung lâu quá lại chửi đổng lên."Lại là nửa canh giờ, Đại hoàng tử càng thêm lo lắng, nhưng biết trước khimọi chuyện kết thúc Trần viện trưởng sẽ không nói sự thật với mình.Cuối cùng Trần Bình Bình nói: "À, có vài quý phủ thì các ngươi không cầnphải truyền lời nữa, người của ta đã đi rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đúng là người của Giám Sát viện đã được phái đi, đến khu bình dân Hà Trìphường. Được phủ nha kinh đô phối hợp, bọn họ đã bắt giữ một nhóm namnhân hung ác vẫn còn đang ngủ. Mặc dù đám người giang hồ này ra sức chốngcự, nhưng cuối cùng sau khi trả giá mười mấy mạng người, vẫn không thểkhông cúi đầu, bị dây thừng đen trói lại.Một nhánh Giám Sát viện khác đã đến quý phủ của một số vị Ngự sử thuộcĐô Sát viện, cũng rất thô bạo đè những Ngự sử nổi tiếng cứng rắn quả cảm nàymặt đất, không chút nhã nhặn trực tiếp áp giải những người này đến Đại Lý tự.Trong phủ đệ của các Ngự sử này, tiếng la hét kinh hoàng và tiếng gào khócvang lên khắp nơi.Giữa đội ngũ Giám Sát viện, một thanh niên gương mặt bằng mũ đen nhíumày nói với thủ lĩnh Mộc Thiết bên cạnh: "Mộc đại nhân, dù sao những ngườinày cũng là Ngự sử của Đô Sát viện, ngay cả bệ hạ cũng khoan dung cho, ngheđồn là không có tội... Các ngươi cứ bắt bớ bừa bãi như thế, chẳng lẽ không sợlàm ảnh hưởng đến danh tiếng của bệ hạ sao?""Hạ đại nhân, hiện nay ngài là đại nhân chấp bút của Đô Sát viện." MộcThiết cung kính nói: "Còn việc xử lý sau này, hoàn toàn theo sắp xếp của đạinhân."Hóa ra người này chính là Hạ Tông Vĩnh. Hắn là Ngự sử mà Hoàng đếKhánh Quốc đã cử vào Giám Sát viện trong lần thay máu trước đó. Không biếtTrần Bình Bình nghĩ áo mà lại người này theo Giám Sát viện tham gia vào hoạtđộng nhắm vào với Đô Sát viện lần này.Hạ Tông Vĩnh hừ lạnh một tiếng, biết rằng nếu sau khi trời sáng mình xuấthiện, hợp tác với đám người Giám Sát viện bắt giữ các vị Ngự Sử này, danhtiếng của mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng hắn cũng là người thông minh,biết hành động sáng sớm hôm nay là ý tứ từ trong cung, cũng dần dần dần nhậnra , đây là lực lượng duy nhất mà bệ hạ có thể dựa vào để đối phó với Trưởngcông chúa.Vì vậy, hắn không dám có bất cứ ý kiến phản đối nào.Có điều hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc, trước đó kinh đô vẫn bình yên, nhưngvì sao đột nhiên bệ hạ lại không dung tha Trưởng công chúa nữa?o O oĐội ngũ Giám Sát viện thứ ba hiện đang ở trong Nhan phủ.Ngôn Băng Vân gương mặt lạnh lùng cầm viện lệnh trong tay, nhìn NhanHành Thư đang quỳ gối trước mặt, chậm rãi mà kiên định tuyên đọc những tộidanh của Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư, từng tội lỗi nối tiếp nhau, khôngcái nào không phải là tội ác ngập trời chấn động nhân tâm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1092: Nửa canh giờ... 3