Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1094: Máu và đất vàng trong hoàng cung 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói vậy là tất cả mọi người trong biệt phủ của Trưởng công chúa đều đã mấtmạng. Xét theo góc độ nào đó, có thể nói những người này đều bị Viên HoànhĐạo hại chết. Vấn đề nằm ở chỗ trong mắt mọi người, hiện giờ Viên Hoành Đạolà thân tín bên cạnh Trưởng công chúa. Do đó nếu hắn không trốn sớm, có lẽhắn sẽ bị đám kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện giết chết ngay tại chỗ.Nếu như Phí Giới không ra tay trước.o O oNgôi nhà này là một trong những nơi giấu diếm nhất của Giám Sát viện.Viên Hoành Đạo nghiêng đầu, thấy một tách trà đặt trên bàn, hắn không chút dodự liền uống, giúp cổ họng khô ráp của mình trở nên mềm mịn."Ngươi có không sợ trà này có độc không?"Một người đàn ông trung niên với nụ cười trên môi bước ra từ phòng trong,chính là cha của Tiểu Ngôn công tử, từng là người cai quản ở Tứ Xử, NgônNhược Hải.Viên Hoành Đạo nhìn hắn một cách cảnh giác, sau khi xác nhận danh tínhcủa đối phương, hắn mới nói nhỏ: "Ta vốn không còn hi vọng sống sót."Trong mắt kẻ hai mặt thành công nhất Khánh Quốc, nửa canh giờ truy quéthừng đông hôm nay đã cho thấy Hoàng đế không còn khoan dung cho Trưởngcông chúa. Hơn nữa hắn tin rằng, với năng lực của Hoàng đế và Trần Việntrưởng, chỉ cần nửa canh giờ, bên phe Trưởng công chúa sẽ bị thanh trừ sạch sẽ.Nếu Trưởng công chúa không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào nữa, thế thì chắcchắn mọi dấu vết tồn tại của mình cũng sẽ bị xoá sạch. Nhưng Viên Hoàng Đạokhông cảm thấy chút buồn rầu nào, bởi vì từ nhiều năm trước khi bắt đầu đitheo Lâm Nhược Phủ, hắn đã sẵn lòng hi sinh cho Khánh Quốc bất cứ lúc nào.Có điều, Ngôn Nhược Hải chỉ mỉm cười rút ra những giấy tờ thông quan vàdụng cụ ngụy trang, nói: "Lâu rồi ngươi không ở trong viện, chắc không biết,xưa nay bệ hạ và Viện trưởng đại nhân chưa bao giờ tùy tiện từ bỏ bất cứ thuộchạ nào."Viên Hoành Đạo khẽ giật mình, sau đó lại cười khổ.Lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục bình dân chạy vào từ cửa sau,gương mặt đầy hoảng loạn. Khi này nhận ra gương mặt Viên Hoành Đạo, ngườiphụ nữ này há hốc mồm ngỡ ngàng, dường như không thể tin nổi hắn lại xuấthiện ở đây.Viên Hoành Đạo cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì hắn từng gặp nữ nhân nàyở Tín Dương, lúc đó thân phận của cô gái này chính một cung nữ thân tín bêncạnh Trưởng công chúa... Hóa ra cung nữ này cũng là người của bệ hạ?Ngôn Nhược Hải nhìn cô cung nữ đó một cái rồi nói: "Cô ra muộn quá."Cung nữ kia cúi đầu đáp lời: "Đêm qua sau khi ta ra ngoài, Hồng công côngđã tự mình ra tay bao vây Quảng Tín cung... Ta không dám tùy tiện di chuyển,nên đã đến chậm một chút."Ngôn Nhược Hải nhìn qua hai người và nói: "Hai vị đều là công thần củatriều đình. Bệ hạ và Viện trưởng đại nhân rất hài lòng với biểu hiện của hai vịtrong những năm qua. Chuyện hôm nay quá cấp bách nên ta phải để hai vị gặpmặt. Điều này cũng nhằm mục đích đề phòng ngày sau hai vị không biết thânphận của nhau, tránh gây ra tổn thất không cần thiết."Không nhiều lời thừa thãi, Ngôn Nhược Hải căn adựn một vài điều sau đóbắt đầu sắp xếp đưa hai mật thái thành công nhất của Giám Sát viện ra khỏikinh đô.Viên Hoành Đạo cau mày hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?""Ngươi về Tín Dương." Ngôn Nhược Hải nói từng chữ một: "Đợi ở TínDương."Viên Hoành Đạo có vẻ không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài nóilà... Trưởng công chúa sẽ trở về Tín Dương?""Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi khả năng." Ngôn Nhược Hải nhẹ nhàngnói: "Chuyện của Hoàng gia, ai dám chắc chắn... Về việc làm sao giải thích saukhi trở về Tín Dương, ta sẽ từ từ nói cho ngươi."Hắn quay sang nói với cung nữ kia: "Cô cứ tiếp tục ẩn náu trong kinh đô.Nếu tương lai có biến cố, còn cần ngươi vào cung."Cuối cùng vị quan viên cao cấp Giám Sát viện đã về hưu trên danh nghĩa,Ngôn Nhược Hải rất thành khẩn cúi người với Viên Hoành Đạo và cung nữ kia:"Đã khổ cực cho hai vị rồi."Trong phòng yên tĩnh trở lại. Ngôn Nhược Hải nhìn qua bức tường baongoài cửa sổ, nhớ tới vị đồng liêu vừa mới rời khỏi. Hắn nhíu mày, không biếtđang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.Với tâm cơ và thủ đoạn của Trưởng công chúa, thế nhưng chỉ cần nửa canhgiờ Giám Sát viện đã có thể đào ra tất cả các thế lực ẩn giấu trong kinh đô củacô ta. Bọn họ sẽ tiếp tục dọn dẹp một cách nhanh chóng và quyết liệt nhất, làmmọi việc một cách ung dung thoải mái như vậy... Chuyện này hoàn toàn khôngkhớp với ước định đáng sợ mà mọi người dành cho Trưởng công chúa. Lý dotrong đó là vì từ trước đây rất lâu Giám Sát viện từ lâu đã gài hai "mũi kim" bêncạnh Trưởng công chúa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nói vậy là tất cả mọi người trong biệt phủ của Trưởng công chúa đều đã mất

mạng. Xét theo góc độ nào đó, có thể nói những người này đều bị Viên Hoành

Đạo hại chết. Vấn đề nằm ở chỗ trong mắt mọi người, hiện giờ Viên Hoành Đạo

là thân tín bên cạnh Trưởng công chúa. Do đó nếu hắn không trốn sớm, có lẽ

hắn sẽ bị đám kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện giết chết ngay tại chỗ.

Nếu như Phí Giới không ra tay trước.

o O o

Ngôi nhà này là một trong những nơi giấu diếm nhất của Giám Sát viện.

Viên Hoành Đạo nghiêng đầu, thấy một tách trà đặt trên bàn, hắn không chút do

dự liền uống, giúp cổ họng khô ráp của mình trở nên mềm mịn.

"Ngươi có không sợ trà này có độc không?"

Một người đàn ông trung niên với nụ cười trên môi bước ra từ phòng trong,

chính là cha của Tiểu Ngôn công tử, từng là người cai quản ở Tứ Xử, Ngôn

Nhược Hải.

Viên Hoành Đạo nhìn hắn một cách cảnh giác, sau khi xác nhận danh tính

của đối phương, hắn mới nói nhỏ: "Ta vốn không còn hi vọng sống sót."

Trong mắt kẻ hai mặt thành công nhất Khánh Quốc, nửa canh giờ truy quét

hừng đông hôm nay đã cho thấy Hoàng đế không còn khoan dung cho Trưởng

công chúa. Hơn nữa hắn tin rằng, với năng lực của Hoàng đế và Trần Viện

trưởng, chỉ cần nửa canh giờ, bên phe Trưởng công chúa sẽ bị thanh trừ sạch sẽ.

Nếu Trưởng công chúa không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào nữa, thế thì chắc

chắn mọi dấu vết tồn tại của mình cũng sẽ bị xoá sạch. Nhưng Viên Hoàng Đạo

không cảm thấy chút buồn rầu nào, bởi vì từ nhiều năm trước khi bắt đầu đi

theo Lâm Nhược Phủ, hắn đã sẵn lòng hi sinh cho Khánh Quốc bất cứ lúc nào.

Có điều, Ngôn Nhược Hải chỉ mỉm cười rút ra những giấy tờ thông quan và

dụng cụ ngụy trang, nói: "Lâu rồi ngươi không ở trong viện, chắc không biết,

xưa nay bệ hạ và Viện trưởng đại nhân chưa bao giờ tùy tiện từ bỏ bất cứ thuộc

hạ nào."

Viên Hoành Đạo khẽ giật mình, sau đó lại cười khổ.

Lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục bình dân chạy vào từ cửa sau,

gương mặt đầy hoảng loạn. Khi này nhận ra gương mặt Viên Hoành Đạo, người

phụ nữ này há hốc mồm ngỡ ngàng, dường như không thể tin nổi hắn lại xuất

hiện ở đây.

Viên Hoành Đạo cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì hắn từng gặp nữ nhân này

ở Tín Dương, lúc đó thân phận của cô gái này chính một cung nữ thân tín bên

cạnh Trưởng công chúa... Hóa ra cung nữ này cũng là người của bệ hạ?

Ngôn Nhược Hải nhìn cô cung nữ đó một cái rồi nói: "Cô ra muộn quá."

Cung nữ kia cúi đầu đáp lời: "Đêm qua sau khi ta ra ngoài, Hồng công công

đã tự mình ra tay bao vây Quảng Tín cung... Ta không dám tùy tiện di chuyển,

nên đã đến chậm một chút."

Ngôn Nhược Hải nhìn qua hai người và nói: "Hai vị đều là công thần của

triều đình. Bệ hạ và Viện trưởng đại nhân rất hài lòng với biểu hiện của hai vị

trong những năm qua. Chuyện hôm nay quá cấp bách nên ta phải để hai vị gặp

mặt. Điều này cũng nhằm mục đích đề phòng ngày sau hai vị không biết thân

phận của nhau, tránh gây ra tổn thất không cần thiết."

Không nhiều lời thừa thãi, Ngôn Nhược Hải căn adựn một vài điều sau đó

bắt đầu sắp xếp đưa hai mật thái thành công nhất của Giám Sát viện ra khỏi

kinh đô.

Viên Hoành Đạo cau mày hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Ngươi về Tín Dương." Ngôn Nhược Hải nói từng chữ một: "Đợi ở Tín

Dương."

Viên Hoành Đạo có vẻ không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài nói

là... Trưởng công chúa sẽ trở về Tín Dương?"

"Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi khả năng." Ngôn Nhược Hải nhẹ nhàng

nói: "Chuyện của Hoàng gia, ai dám chắc chắn... Về việc làm sao giải thích sau

khi trở về Tín Dương, ta sẽ từ từ nói cho ngươi."

Hắn quay sang nói với cung nữ kia: "Cô cứ tiếp tục ẩn náu trong kinh đô.

Nếu tương lai có biến cố, còn cần ngươi vào cung."

Cuối cùng vị quan viên cao cấp Giám Sát viện đã về hưu trên danh nghĩa,

Ngôn Nhược Hải rất thành khẩn cúi người với Viên Hoành Đạo và cung nữ kia:

"Đã khổ cực cho hai vị rồi."

Trong phòng yên tĩnh trở lại. Ngôn Nhược Hải nhìn qua bức tường bao

ngoài cửa sổ, nhớ tới vị đồng liêu vừa mới rời khỏi. Hắn nhíu mày, không biết

đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.

Với tâm cơ và thủ đoạn của Trưởng công chúa, thế nhưng chỉ cần nửa canh

giờ Giám Sát viện đã có thể đào ra tất cả các thế lực ẩn giấu trong kinh đô của

cô ta. Bọn họ sẽ tiếp tục dọn dẹp một cách nhanh chóng và quyết liệt nhất, làm

mọi việc một cách ung dung thoải mái như vậy... Chuyện này hoàn toàn không

khớp với ước định đáng sợ mà mọi người dành cho Trưởng công chúa. Lý do

trong đó là vì từ trước đây rất lâu Giám Sát viện từ lâu đã gài hai "mũi kim" bên

cạnh Trưởng công chúa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nói vậy là tất cả mọi người trong biệt phủ của Trưởng công chúa đều đã mấtmạng. Xét theo góc độ nào đó, có thể nói những người này đều bị Viên HoànhĐạo hại chết. Vấn đề nằm ở chỗ trong mắt mọi người, hiện giờ Viên Hoành Đạolà thân tín bên cạnh Trưởng công chúa. Do đó nếu hắn không trốn sớm, có lẽhắn sẽ bị đám kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện giết chết ngay tại chỗ.Nếu như Phí Giới không ra tay trước.o O oNgôi nhà này là một trong những nơi giấu diếm nhất của Giám Sát viện.Viên Hoành Đạo nghiêng đầu, thấy một tách trà đặt trên bàn, hắn không chút dodự liền uống, giúp cổ họng khô ráp của mình trở nên mềm mịn."Ngươi có không sợ trà này có độc không?"Một người đàn ông trung niên với nụ cười trên môi bước ra từ phòng trong,chính là cha của Tiểu Ngôn công tử, từng là người cai quản ở Tứ Xử, NgônNhược Hải.Viên Hoành Đạo nhìn hắn một cách cảnh giác, sau khi xác nhận danh tínhcủa đối phương, hắn mới nói nhỏ: "Ta vốn không còn hi vọng sống sót."Trong mắt kẻ hai mặt thành công nhất Khánh Quốc, nửa canh giờ truy quéthừng đông hôm nay đã cho thấy Hoàng đế không còn khoan dung cho Trưởngcông chúa. Hơn nữa hắn tin rằng, với năng lực của Hoàng đế và Trần Việntrưởng, chỉ cần nửa canh giờ, bên phe Trưởng công chúa sẽ bị thanh trừ sạch sẽ.Nếu Trưởng công chúa không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào nữa, thế thì chắcchắn mọi dấu vết tồn tại của mình cũng sẽ bị xoá sạch. Nhưng Viên Hoàng Đạokhông cảm thấy chút buồn rầu nào, bởi vì từ nhiều năm trước khi bắt đầu đitheo Lâm Nhược Phủ, hắn đã sẵn lòng hi sinh cho Khánh Quốc bất cứ lúc nào.Có điều, Ngôn Nhược Hải chỉ mỉm cười rút ra những giấy tờ thông quan vàdụng cụ ngụy trang, nói: "Lâu rồi ngươi không ở trong viện, chắc không biết,xưa nay bệ hạ và Viện trưởng đại nhân chưa bao giờ tùy tiện từ bỏ bất cứ thuộchạ nào."Viên Hoành Đạo khẽ giật mình, sau đó lại cười khổ.Lúc này, một người phụ nữ mặc trang phục bình dân chạy vào từ cửa sau,gương mặt đầy hoảng loạn. Khi này nhận ra gương mặt Viên Hoành Đạo, ngườiphụ nữ này há hốc mồm ngỡ ngàng, dường như không thể tin nổi hắn lại xuấthiện ở đây.Viên Hoành Đạo cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì hắn từng gặp nữ nhân nàyở Tín Dương, lúc đó thân phận của cô gái này chính một cung nữ thân tín bêncạnh Trưởng công chúa... Hóa ra cung nữ này cũng là người của bệ hạ?Ngôn Nhược Hải nhìn cô cung nữ đó một cái rồi nói: "Cô ra muộn quá."Cung nữ kia cúi đầu đáp lời: "Đêm qua sau khi ta ra ngoài, Hồng công côngđã tự mình ra tay bao vây Quảng Tín cung... Ta không dám tùy tiện di chuyển,nên đã đến chậm một chút."Ngôn Nhược Hải nhìn qua hai người và nói: "Hai vị đều là công thần củatriều đình. Bệ hạ và Viện trưởng đại nhân rất hài lòng với biểu hiện của hai vịtrong những năm qua. Chuyện hôm nay quá cấp bách nên ta phải để hai vị gặpmặt. Điều này cũng nhằm mục đích đề phòng ngày sau hai vị không biết thânphận của nhau, tránh gây ra tổn thất không cần thiết."Không nhiều lời thừa thãi, Ngôn Nhược Hải căn adựn một vài điều sau đóbắt đầu sắp xếp đưa hai mật thái thành công nhất của Giám Sát viện ra khỏikinh đô.Viên Hoành Đạo cau mày hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?""Ngươi về Tín Dương." Ngôn Nhược Hải nói từng chữ một: "Đợi ở TínDương."Viên Hoành Đạo có vẻ không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài nóilà... Trưởng công chúa sẽ trở về Tín Dương?""Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi khả năng." Ngôn Nhược Hải nhẹ nhàngnói: "Chuyện của Hoàng gia, ai dám chắc chắn... Về việc làm sao giải thích saukhi trở về Tín Dương, ta sẽ từ từ nói cho ngươi."Hắn quay sang nói với cung nữ kia: "Cô cứ tiếp tục ẩn náu trong kinh đô.Nếu tương lai có biến cố, còn cần ngươi vào cung."Cuối cùng vị quan viên cao cấp Giám Sát viện đã về hưu trên danh nghĩa,Ngôn Nhược Hải rất thành khẩn cúi người với Viên Hoành Đạo và cung nữ kia:"Đã khổ cực cho hai vị rồi."Trong phòng yên tĩnh trở lại. Ngôn Nhược Hải nhìn qua bức tường baongoài cửa sổ, nhớ tới vị đồng liêu vừa mới rời khỏi. Hắn nhíu mày, không biếtđang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.Với tâm cơ và thủ đoạn của Trưởng công chúa, thế nhưng chỉ cần nửa canhgiờ Giám Sát viện đã có thể đào ra tất cả các thế lực ẩn giấu trong kinh đô củacô ta. Bọn họ sẽ tiếp tục dọn dẹp một cách nhanh chóng và quyết liệt nhất, làmmọi việc một cách ung dung thoải mái như vậy... Chuyện này hoàn toàn khôngkhớp với ước định đáng sợ mà mọi người dành cho Trưởng công chúa. Lý dotrong đó là vì từ trước đây rất lâu Giám Sát viện từ lâu đã gài hai "mũi kim" bêncạnh Trưởng công chúa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1094: Máu và đất vàng trong hoàng cung 1