Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1095: Máu và đất vàng trong hoàng cung 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong số đó, "mũi kim" Viên Hoành Đạo cực kỳ quan trọng, đặc biệt là từkhi Trưởng công chúa để ý đến thư sinh tuấn tú họ Lâm trong kỳ thi khoa cử, đãđược bố trí bên cạnh hắn.Còn nói về cung nữ kia, cô nàng chỉ nắm giữ một số thói quen và sở thíchcủa Trưởng công chúa, đồng thời đã sắp đặt cho Hồng Trúc "tình cờ" phát hiệnra bí mật này. Trong khi đó, Viên Hoành Đạo với tư cách mưu sĩ của TínDương, hiểu rất rõ về thực lực và mục tiêu của Trưởng công chúa.Có người âm thầm truyền đạt tin tức giúp Giám Sát viện như vậy, phíaTrưởng công chúa làm sao chống đỡ nổi bão táp mưa sa của Giám Sát viện. Dođó từ trước đến giờ Trần Bình chưa bao giờ xem Trưởng công chúa là kẻ địchcần phải chú ý, cũng chính vì lẽ đó hôm nay Giám Sát viện ra tay cực kỳ nhanhchóng và chính xác.Viên Hoành Đạo chính là cái đinh đầu tiên mà Giám Sát viện tung ra khimới thành lập. Trải qua nhiều năm bị triều đình và thiên hạ mài mòn, tới giờ sọtđinh đó chỉ còn mình hắn. Nhưng hắn lại lại không biết đã từ lâu rồi Giám Sátviện không còn giống như Giám Sát viện của năm xưa.Đã từ rất lâu rồi Trần Bình Bình luôn lạnh lùng vắt ngang giữa những ngườinày và Hoàng đế. Cái gọi là "mượn thế" chính là như vậy. Tất cả đều vì KhánhQuốc, tuy trong lòng họ vẫn còn bám víu chấp niệm này, nhưng trên thực tế tấtcả mọi hành động của họ đều do Trần Bình Bình sắp xếp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc trời vẫn tối thui, trong gian trạch viện mênh mông kia, vị lão gia tửthích trồng cải trắng đã thức dậy, dùng muôi gỗ để tưới nước cho đất.Vị đại lão đức cao vọng trọng trong quân đội, Tần lão gia tử đã lớn tuổi, chonên thường thức dậy sớm hơn so với người bình thường.Hôm nay con trai thứ hai của ông cũng rời giường khá sớm, Tần Hằng hiệnđang đảm nhiệm chức vụ Phó sứ Khu Mật viện nhưng lại bị ép phải rời khỏi vịtrí Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, mang gương mặt lo âu chạy từ tiền việntới, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Anh ta ghé sát tai lão gia tử thìthầm vài câu.Tuy bây giờ hắn không còn là Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, nhưngdẫu sao Tần gia vẫn có nhiều mắt tai trong quân đội, chỉ trong thời gian rấtngắn, đã biết về dị động trong kinh đô và hành động của Giám Sát viện vàosáng sớm ngày hôm nay,.Tần lão gia tử khẽ nhíu mày, gương mặt già nua lộ vẻ kinh ngạc: "Bệ hạ ratay với Trưởng công chúa... vì sao?"Không ai biết lý do vì sao sau một thời gian dài yên bình, Hoàng đế KhánhQuốc lại đột nhiên ra tay, nhất là khi trong vài tháng gần đây Trưởng công chúaluôn tỏ ra ngoan ngoãn như vậy."Chúng ta nên làm gì đây?" Tần Hằng lo lắng hỏi. Nếu hành động hôm naycủa Hoàng đế chỉ là khởi đầu của một loạt những động tác lớn, vậy tiếp theo aisẽ phải chịu xui rủi?"Chúng ta không nên làm gì cả." Tần lão gia tử thở dài và nói: "Chẳng lẽnào con định tạo phản à? Đừng có hỏi mấy câu như thế.""Nhưng... Trưởng công chúa biết một số chuyện về gia tộc chúng ta."Tần lão gia tử lạnh lùng nói: "Chuyện gì cơ? Cổ phần của Minh gia hay làthủy quân Giao Châu? Bên phía Giao Châu đã có đường huynh của con giảiquyết, sẽ không có nhược điểm nào lọt vào trong cung. Còn về Minh gia... dùsao bệ hạ cũng không đến mức vì một thành cổ phần mà đốt trụi mớ xương giàcủa ta.""Nhưng..." Tần Hằng vẫn còn lo lắng, "Nếu hôm nay Trưởng công chúa thấtthế, mà chúng ta không ra tay... ngày sau, phe của Phạm Nhàn sẽ độc bá trongtriều đình. Con lo tương lai Phạm Nhàn sẽ làm gì đó."Tần lão gia tử nhíu mày nói: "Quan trọng là xem hôm nay Lý Vân Duệ cósống sót hay không.""Ý ngài là Bệ hạ sẽ ban cái chết cho Trưởng công chúa?" Tần Hằng trợntrừng hai mắt như không thể tin vào tai mình, "Làm sao Thái hậu lại cho phépchuyện này xảy ra được! Chẳng lẽ bệ hạ không sợ triều đình đại loạn?"Tần lão gia tử cười khẩy, nói: "Nếu ta là Bệ hạ, muốn đối phó với một kẻđiên rồ như Trưởng công chúa, hoặc là không động gì đến, một khi hành độngthì phải giết chết... Nhưng con nói cũng đúng, trong cung còn có Thái hậu, bệhạ lại là một vị quân chủ coi trọng danh tiếng, nên chưa chắc Lý Vân Duệ đãphải chết.""Nếu Lý Vân Duệ bỏ mạng, mọi việc chúng ta làm cũng là vô ích." Tần lãogia tử ném muôi gỗ xuống đất, nói: "Nếu cô ta may mắn sống sót, bây giờchúng ta cũng không thể làm gì cả... Tin ta đi, chỉ cần cô ta còn sống, tương laisẽ phản kích cực kỳ điên cuồng. Khi đó... chúng ta sẽ có cơ hội."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong số đó, "mũi kim" Viên Hoành Đạo cực kỳ quan trọng, đặc biệt là từ
khi Trưởng công chúa để ý đến thư sinh tuấn tú họ Lâm trong kỳ thi khoa cử, đã
được bố trí bên cạnh hắn.
Còn nói về cung nữ kia, cô nàng chỉ nắm giữ một số thói quen và sở thích
của Trưởng công chúa, đồng thời đã sắp đặt cho Hồng Trúc "tình cờ" phát hiện
ra bí mật này. Trong khi đó, Viên Hoành Đạo với tư cách mưu sĩ của Tín
Dương, hiểu rất rõ về thực lực và mục tiêu của Trưởng công chúa.
Có người âm thầm truyền đạt tin tức giúp Giám Sát viện như vậy, phía
Trưởng công chúa làm sao chống đỡ nổi bão táp mưa sa của Giám Sát viện. Do
đó từ trước đến giờ Trần Bình chưa bao giờ xem Trưởng công chúa là kẻ địch
cần phải chú ý, cũng chính vì lẽ đó hôm nay Giám Sát viện ra tay cực kỳ nhanh
chóng và chính xác.
Viên Hoành Đạo chính là cái đinh đầu tiên mà Giám Sát viện tung ra khi
mới thành lập. Trải qua nhiều năm bị triều đình và thiên hạ mài mòn, tới giờ sọt
đinh đó chỉ còn mình hắn. Nhưng hắn lại lại không biết đã từ lâu rồi Giám Sát
viện không còn giống như Giám Sát viện của năm xưa.
Đã từ rất lâu rồi Trần Bình Bình luôn lạnh lùng vắt ngang giữa những người
này và Hoàng đế. Cái gọi là "mượn thế" chính là như vậy. Tất cả đều vì Khánh
Quốc, tuy trong lòng họ vẫn còn bám víu chấp niệm này, nhưng trên thực tế tất
cả mọi hành động của họ đều do Trần Bình Bình sắp xếp.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc trời vẫn tối thui, trong gian trạch viện mênh mông kia, vị lão gia tử
thích trồng cải trắng đã thức dậy, dùng muôi gỗ để tưới nước cho đất.
Vị đại lão đức cao vọng trọng trong quân đội, Tần lão gia tử đã lớn tuổi, cho
nên thường thức dậy sớm hơn so với người bình thường.
Hôm nay con trai thứ hai của ông cũng rời giường khá sớm, Tần Hằng hiện
đang đảm nhiệm chức vụ Phó sứ Khu Mật viện nhưng lại bị ép phải rời khỏi vị
trí Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, mang gương mặt lo âu chạy từ tiền viện
tới, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Anh ta ghé sát tai lão gia tử thì
thầm vài câu.
Tuy bây giờ hắn không còn là Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, nhưng
dẫu sao Tần gia vẫn có nhiều mắt tai trong quân đội, chỉ trong thời gian rất
ngắn, đã biết về dị động trong kinh đô và hành động của Giám Sát viện vào
sáng sớm ngày hôm nay,.
Tần lão gia tử khẽ nhíu mày, gương mặt già nua lộ vẻ kinh ngạc: "Bệ hạ ra
tay với Trưởng công chúa... vì sao?"
Không ai biết lý do vì sao sau một thời gian dài yên bình, Hoàng đế Khánh
Quốc lại đột nhiên ra tay, nhất là khi trong vài tháng gần đây Trưởng công chúa
luôn tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Tần Hằng lo lắng hỏi. Nếu hành động hôm nay
của Hoàng đế chỉ là khởi đầu của một loạt những động tác lớn, vậy tiếp theo ai
sẽ phải chịu xui rủi?
"Chúng ta không nên làm gì cả." Tần lão gia tử thở dài và nói: "Chẳng lẽ
nào con định tạo phản à? Đừng có hỏi mấy câu như thế."
"Nhưng... Trưởng công chúa biết một số chuyện về gia tộc chúng ta."
Tần lão gia tử lạnh lùng nói: "Chuyện gì cơ? Cổ phần của Minh gia hay là
thủy quân Giao Châu? Bên phía Giao Châu đã có đường huynh của con giải
quyết, sẽ không có nhược điểm nào lọt vào trong cung. Còn về Minh gia... dù
sao bệ hạ cũng không đến mức vì một thành cổ phần mà đốt trụi mớ xương già
của ta."
"Nhưng..." Tần Hằng vẫn còn lo lắng, "Nếu hôm nay Trưởng công chúa thất
thế, mà chúng ta không ra tay... ngày sau, phe của Phạm Nhàn sẽ độc bá trong
triều đình. Con lo tương lai Phạm Nhàn sẽ làm gì đó."
Tần lão gia tử nhíu mày nói: "Quan trọng là xem hôm nay Lý Vân Duệ có
sống sót hay không."
"Ý ngài là Bệ hạ sẽ ban cái chết cho Trưởng công chúa?" Tần Hằng trợn
trừng hai mắt như không thể tin vào tai mình, "Làm sao Thái hậu lại cho phép
chuyện này xảy ra được! Chẳng lẽ bệ hạ không sợ triều đình đại loạn?"
Tần lão gia tử cười khẩy, nói: "Nếu ta là Bệ hạ, muốn đối phó với một kẻ
điên rồ như Trưởng công chúa, hoặc là không động gì đến, một khi hành động
thì phải giết chết... Nhưng con nói cũng đúng, trong cung còn có Thái hậu, bệ
hạ lại là một vị quân chủ coi trọng danh tiếng, nên chưa chắc Lý Vân Duệ đã
phải chết."
"Nếu Lý Vân Duệ bỏ mạng, mọi việc chúng ta làm cũng là vô ích." Tần lão
gia tử ném muôi gỗ xuống đất, nói: "Nếu cô ta may mắn sống sót, bây giờ
chúng ta cũng không thể làm gì cả... Tin ta đi, chỉ cần cô ta còn sống, tương lai
sẽ phản kích cực kỳ điên cuồng. Khi đó... chúng ta sẽ có cơ hội."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong số đó, "mũi kim" Viên Hoành Đạo cực kỳ quan trọng, đặc biệt là từkhi Trưởng công chúa để ý đến thư sinh tuấn tú họ Lâm trong kỳ thi khoa cử, đãđược bố trí bên cạnh hắn.Còn nói về cung nữ kia, cô nàng chỉ nắm giữ một số thói quen và sở thíchcủa Trưởng công chúa, đồng thời đã sắp đặt cho Hồng Trúc "tình cờ" phát hiệnra bí mật này. Trong khi đó, Viên Hoành Đạo với tư cách mưu sĩ của TínDương, hiểu rất rõ về thực lực và mục tiêu của Trưởng công chúa.Có người âm thầm truyền đạt tin tức giúp Giám Sát viện như vậy, phíaTrưởng công chúa làm sao chống đỡ nổi bão táp mưa sa của Giám Sát viện. Dođó từ trước đến giờ Trần Bình chưa bao giờ xem Trưởng công chúa là kẻ địchcần phải chú ý, cũng chính vì lẽ đó hôm nay Giám Sát viện ra tay cực kỳ nhanhchóng và chính xác.Viên Hoành Đạo chính là cái đinh đầu tiên mà Giám Sát viện tung ra khimới thành lập. Trải qua nhiều năm bị triều đình và thiên hạ mài mòn, tới giờ sọtđinh đó chỉ còn mình hắn. Nhưng hắn lại lại không biết đã từ lâu rồi Giám Sátviện không còn giống như Giám Sát viện của năm xưa.Đã từ rất lâu rồi Trần Bình Bình luôn lạnh lùng vắt ngang giữa những ngườinày và Hoàng đế. Cái gọi là "mượn thế" chính là như vậy. Tất cả đều vì KhánhQuốc, tuy trong lòng họ vẫn còn bám víu chấp niệm này, nhưng trên thực tế tấtcả mọi hành động của họ đều do Trần Bình Bình sắp xếp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sắc trời vẫn tối thui, trong gian trạch viện mênh mông kia, vị lão gia tửthích trồng cải trắng đã thức dậy, dùng muôi gỗ để tưới nước cho đất.Vị đại lão đức cao vọng trọng trong quân đội, Tần lão gia tử đã lớn tuổi, chonên thường thức dậy sớm hơn so với người bình thường.Hôm nay con trai thứ hai của ông cũng rời giường khá sớm, Tần Hằng hiệnđang đảm nhiệm chức vụ Phó sứ Khu Mật viện nhưng lại bị ép phải rời khỏi vịtrí Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, mang gương mặt lo âu chạy từ tiền việntới, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Anh ta ghé sát tai lão gia tử thìthầm vài câu.Tuy bây giờ hắn không còn là Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô, nhưngdẫu sao Tần gia vẫn có nhiều mắt tai trong quân đội, chỉ trong thời gian rấtngắn, đã biết về dị động trong kinh đô và hành động của Giám Sát viện vàosáng sớm ngày hôm nay,.Tần lão gia tử khẽ nhíu mày, gương mặt già nua lộ vẻ kinh ngạc: "Bệ hạ ratay với Trưởng công chúa... vì sao?"Không ai biết lý do vì sao sau một thời gian dài yên bình, Hoàng đế KhánhQuốc lại đột nhiên ra tay, nhất là khi trong vài tháng gần đây Trưởng công chúaluôn tỏ ra ngoan ngoãn như vậy."Chúng ta nên làm gì đây?" Tần Hằng lo lắng hỏi. Nếu hành động hôm naycủa Hoàng đế chỉ là khởi đầu của một loạt những động tác lớn, vậy tiếp theo aisẽ phải chịu xui rủi?"Chúng ta không nên làm gì cả." Tần lão gia tử thở dài và nói: "Chẳng lẽnào con định tạo phản à? Đừng có hỏi mấy câu như thế.""Nhưng... Trưởng công chúa biết một số chuyện về gia tộc chúng ta."Tần lão gia tử lạnh lùng nói: "Chuyện gì cơ? Cổ phần của Minh gia hay làthủy quân Giao Châu? Bên phía Giao Châu đã có đường huynh của con giảiquyết, sẽ không có nhược điểm nào lọt vào trong cung. Còn về Minh gia... dùsao bệ hạ cũng không đến mức vì một thành cổ phần mà đốt trụi mớ xương giàcủa ta.""Nhưng..." Tần Hằng vẫn còn lo lắng, "Nếu hôm nay Trưởng công chúa thấtthế, mà chúng ta không ra tay... ngày sau, phe của Phạm Nhàn sẽ độc bá trongtriều đình. Con lo tương lai Phạm Nhàn sẽ làm gì đó."Tần lão gia tử nhíu mày nói: "Quan trọng là xem hôm nay Lý Vân Duệ cósống sót hay không.""Ý ngài là Bệ hạ sẽ ban cái chết cho Trưởng công chúa?" Tần Hằng trợntrừng hai mắt như không thể tin vào tai mình, "Làm sao Thái hậu lại cho phépchuyện này xảy ra được! Chẳng lẽ bệ hạ không sợ triều đình đại loạn?"Tần lão gia tử cười khẩy, nói: "Nếu ta là Bệ hạ, muốn đối phó với một kẻđiên rồ như Trưởng công chúa, hoặc là không động gì đến, một khi hành độngthì phải giết chết... Nhưng con nói cũng đúng, trong cung còn có Thái hậu, bệhạ lại là một vị quân chủ coi trọng danh tiếng, nên chưa chắc Lý Vân Duệ đãphải chết.""Nếu Lý Vân Duệ bỏ mạng, mọi việc chúng ta làm cũng là vô ích." Tần lãogia tử ném muôi gỗ xuống đất, nói: "Nếu cô ta may mắn sống sót, bây giờchúng ta cũng không thể làm gì cả... Tin ta đi, chỉ cần cô ta còn sống, tương laisẽ phản kích cực kỳ điên cuồng. Khi đó... chúng ta sẽ có cơ hội."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑