Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1096: Máu và đất vàng trong hoàng cung 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cửa cung đóng chặt, đinh đồng trên cửa như hai con mắt của u hồn, nhìnchằm chằm vào những gương mặt lo âu bên ngoài bức tường cung. Bên ngoàicung không có nhiều người đợi tin tức, chủ yếu là Đại hoàng tử và Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô Tạ Tô. Bọn họ nhìn cửa cung đóng kín, không biếtchuyện gì đang xảy ra bên tron. Tất cả những gì họ biết là Giám Sát viện đã bắtgiữ tất cả các quan viên cao cấp của phe Trưởng công chúa, áp giải đến Đại Lýtự.Đại hoàng tử nhíu mày chặt lông mày, một lúc sau đột nhiên nói: "Khôngđược, ta phải vào cung can gián."Tạ Tô cẩn thận từng chút một g kéo nhẹ áo của Đại hoàng tử, hạ giọng nói:"Đại soái! Đừng hấp tấp, giờ phút này người làm thần tử như chúng ta khôngnên lên tiếng."Đại hoàng tử cau mày đáp: "Ta không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện được,còn Hoàng tổ mẫu thì sao đây?"Lúc này Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc vẫn đang ngủ say trong HàmQuang điện. Tin tức trong ngoài Hàm Quang điện đều bị Hoàng đế Khánh Quốccắt đứt, đảm bảo không có người từ các cung khác đến làm phiền Thái hậu nghỉngơi, cũng như không thể thông báo cho Thái hậu về sự việc đang diễn ra ở mộtsố cung điện khác.Cách Hàm Quang điện không xa là Quảng Tín cung, nơi cư ngụ của Lý VânDuệ - Trưởng công chúa Khánh Quốc, cũng là cô con gái mà Hoàng Thái hậuyêu thương nhất. Lúc này, Quảng Tín cung không còn giữ được vẻ thanh bìnhvà tươi tắn như ngày thường.Một lão thái giám lưng gù lưng, tựa như một cây khô giữa mùa đông, đangđứng trước cửa Quảng Tín cung.Gốc cây khô cắm đó, đây khiến cho khung cảnh mất đi vẻ thanh nhã.Công chúa Lý Vân Duệ đứng ở bậc cửa Quảng Tín cung, lạnh lùng nhìn vịlão thái giám đứng ngoài cửa, nói: "Hồng công công, ta muốn gặp mẫu hậu."Hồng lão thái giám im lặng, cũng không ai đáp trả lời. Những thái giám đitheo lão vào Quảng Tín cung đang rất bận rộn, bận rộn trong việc vận chuyểnthi thể từ mọi ngóc ngách của Quảng Tín cung.Tất cả hai mươi bảy cung nữ trong Quảng Tín cung, kể cả những cung nữ võnghệ cao cường theo hầu bên Trưởng công chúa, giờ phút này đều đã bỏ mạng.Có một số thi thể nằm dưới bức tường ngoài cung, rõ ràng lúc đầu bọn họ đã cốgắng vượt tường cầu cứu.Nhưng đã là Hồng lão thái giám đích thân dẫn người đến nơi này, các cungnữ trong Quảng Tín cung hoàn toàn không thể phản kháng laị, tất cả đều bị giếtchết, thậm chí không ai kịp nói một câu.Không ai muốn nghe các cung nữ nói, ý chỉ của bệ hạ rất rõ ràng, không chophép ai lên tiếng, tất cả đều phải chết.Đám thái giám mang xác của những cung nữ đó lên những chiếc xe ngựa cũkỹ, sau đó lên đường tới nơi thiêu đốt. Trên đường đi, máu tươi từ xe ngựa rơixuống con đường lát đá trong cung, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.Có thái giám cầm chổi rải đất lên những vết máu, sau đó quét sạch.Một lát sau, xe ngựa đi xa, vết máu trên đá dần dần mờ đi, từ từ hóa thànhnhững dấu vết nhạt nhòa, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Cho đến lúc này, Hồng lão thái giám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, uể oảinói: "Trưởng công chúa điện hạ, Thái hậu nương nương đang nghỉ ngơi, bệ hạbảo người đừng quấy rầy Thái hậu. Xin ngài kiên nhẫn đợi một chút, bệ hạ sẽtới gặp ngài sau."Đôi mắt mỹ miều của Trưởng công chúa lóe lên vẻ thù hận, đôi tay buôngthõng bên thân hình chậm rãi siết chặt. Một lát sau, cô ả lại bật cười, nhẹ nhàngcúi người một cách rất hợp lễ nghi, nói: "Thế thì bản cung... sẽ ở đâyđợi Hoàngđế ca ca."Sau khi nói xong câu này, cô ả xoay người bước vào trong cung, đóng cửagỗ lại.Hồng lão thái giám vẫn cúi mình, như gốc cây đã héo úa, lặng lẽ canh giữ ởbên ngoài Quảng Tín cung. Tuy gốc cây này không còn phiến lá, nhưng lại tạocho người ta cảm giác như đang mở rộng vòng tay, ôm trọn Quảng Tín cung,bao vây tứ phía khu cung điện, khiến cho nữ nhân trong cung cảm thấy hít thởcũng khó.o O oTrong Đông Cung bỗng nổi lên tiếng động ồn và hỗn loạn, mọi người đềuthấp thỏm lo âu. Hoàng hậu không trang điểm dung nhan, không đeo trang sức,thấy những thái giám không mời mà đến xâm nhập vào cung, không khỏi nổigiận lôi đình, mày ngài nhíu chặt, gào thét: "Lũ cẩu nô tài các ngươi! Định phảnloạn à?"Diêu thái giám kính cẩn thi lễ, nhẹ nhàng đáp lời: "Nương nương, nô tàikhông dám. Nhưng nô tài đang thi hành mệnh lệnh của Hoàng thượng, khôngthể bất tuân được."Ngay lúc này, Thái tử sắc mặt mặt tái mét bước ra từ hậu điện. Hắn nhìn vềphía đám thái giám và thị vệ trong điện, con ngươi co lại, nhận ra những ngườivừa tới đều là thân tín của phụ hoàng bên Thái Cực Điện và Ngự Thư phòng.Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, sao đám nô tài này dám xông vào ĐôngCung gây rối, nhưng hắn có thể khẳng định đây là ý của phụ hoàng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cửa cung đóng chặt, đinh đồng trên cửa như hai con mắt của u hồn, nhìnchằm chằm vào những gương mặt lo âu bên ngoài bức tường cung. Bên ngoàicung không có nhiều người đợi tin tức, chủ yếu là Đại hoàng tử và Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô Tạ Tô. Bọn họ nhìn cửa cung đóng kín, không biếtchuyện gì đang xảy ra bên tron. Tất cả những gì họ biết là Giám Sát viện đã bắtgiữ tất cả các quan viên cao cấp của phe Trưởng công chúa, áp giải đến Đại Lýtự.Đại hoàng tử nhíu mày chặt lông mày, một lúc sau đột nhiên nói: "Khôngđược, ta phải vào cung can gián."Tạ Tô cẩn thận từng chút một g kéo nhẹ áo của Đại hoàng tử, hạ giọng nói:"Đại soái! Đừng hấp tấp, giờ phút này người làm thần tử như chúng ta khôngnên lên tiếng."Đại hoàng tử cau mày đáp: "Ta không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện được,còn Hoàng tổ mẫu thì sao đây?"Lúc này Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc vẫn đang ngủ say trong HàmQuang điện. Tin tức trong ngoài Hàm Quang điện đều bị Hoàng đế Khánh Quốccắt đứt, đảm bảo không có người từ các cung khác đến làm phiền Thái hậu nghỉngơi, cũng như không thể thông báo cho Thái hậu về sự việc đang diễn ra ở mộtsố cung điện khác.Cách Hàm Quang điện không xa là Quảng Tín cung, nơi cư ngụ của Lý VânDuệ - Trưởng công chúa Khánh Quốc, cũng là cô con gái mà Hoàng Thái hậuyêu thương nhất. Lúc này, Quảng Tín cung không còn giữ được vẻ thanh bìnhvà tươi tắn như ngày thường.Một lão thái giám lưng gù lưng, tựa như một cây khô giữa mùa đông, đangđứng trước cửa Quảng Tín cung.Gốc cây khô cắm đó, đây khiến cho khung cảnh mất đi vẻ thanh nhã.Công chúa Lý Vân Duệ đứng ở bậc cửa Quảng Tín cung, lạnh lùng nhìn vịlão thái giám đứng ngoài cửa, nói: "Hồng công công, ta muốn gặp mẫu hậu."Hồng lão thái giám im lặng, cũng không ai đáp trả lời. Những thái giám đitheo lão vào Quảng Tín cung đang rất bận rộn, bận rộn trong việc vận chuyểnthi thể từ mọi ngóc ngách của Quảng Tín cung.Tất cả hai mươi bảy cung nữ trong Quảng Tín cung, kể cả những cung nữ võnghệ cao cường theo hầu bên Trưởng công chúa, giờ phút này đều đã bỏ mạng.Có một số thi thể nằm dưới bức tường ngoài cung, rõ ràng lúc đầu bọn họ đã cốgắng vượt tường cầu cứu.Nhưng đã là Hồng lão thái giám đích thân dẫn người đến nơi này, các cungnữ trong Quảng Tín cung hoàn toàn không thể phản kháng laị, tất cả đều bị giếtchết, thậm chí không ai kịp nói một câu.Không ai muốn nghe các cung nữ nói, ý chỉ của bệ hạ rất rõ ràng, không chophép ai lên tiếng, tất cả đều phải chết.Đám thái giám mang xác của những cung nữ đó lên những chiếc xe ngựa cũkỹ, sau đó lên đường tới nơi thiêu đốt. Trên đường đi, máu tươi từ xe ngựa rơixuống con đường lát đá trong cung, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.Có thái giám cầm chổi rải đất lên những vết máu, sau đó quét sạch.Một lát sau, xe ngựa đi xa, vết máu trên đá dần dần mờ đi, từ từ hóa thànhnhững dấu vết nhạt nhòa, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Cho đến lúc này, Hồng lão thái giám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, uể oảinói: "Trưởng công chúa điện hạ, Thái hậu nương nương đang nghỉ ngơi, bệ hạbảo người đừng quấy rầy Thái hậu. Xin ngài kiên nhẫn đợi một chút, bệ hạ sẽtới gặp ngài sau."Đôi mắt mỹ miều của Trưởng công chúa lóe lên vẻ thù hận, đôi tay buôngthõng bên thân hình chậm rãi siết chặt. Một lát sau, cô ả lại bật cười, nhẹ nhàngcúi người một cách rất hợp lễ nghi, nói: "Thế thì bản cung... sẽ ở đâyđợi Hoàngđế ca ca."Sau khi nói xong câu này, cô ả xoay người bước vào trong cung, đóng cửagỗ lại.Hồng lão thái giám vẫn cúi mình, như gốc cây đã héo úa, lặng lẽ canh giữ ởbên ngoài Quảng Tín cung. Tuy gốc cây này không còn phiến lá, nhưng lại tạocho người ta cảm giác như đang mở rộng vòng tay, ôm trọn Quảng Tín cung,bao vây tứ phía khu cung điện, khiến cho nữ nhân trong cung cảm thấy hít thởcũng khó.o O oTrong Đông Cung bỗng nổi lên tiếng động ồn và hỗn loạn, mọi người đềuthấp thỏm lo âu. Hoàng hậu không trang điểm dung nhan, không đeo trang sức,thấy những thái giám không mời mà đến xâm nhập vào cung, không khỏi nổigiận lôi đình, mày ngài nhíu chặt, gào thét: "Lũ cẩu nô tài các ngươi! Định phảnloạn à?"Diêu thái giám kính cẩn thi lễ, nhẹ nhàng đáp lời: "Nương nương, nô tàikhông dám. Nhưng nô tài đang thi hành mệnh lệnh của Hoàng thượng, khôngthể bất tuân được."Ngay lúc này, Thái tử sắc mặt mặt tái mét bước ra từ hậu điện. Hắn nhìn vềphía đám thái giám và thị vệ trong điện, con ngươi co lại, nhận ra những ngườivừa tới đều là thân tín của phụ hoàng bên Thái Cực Điện và Ngự Thư phòng.Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, sao đám nô tài này dám xông vào ĐôngCung gây rối, nhưng hắn có thể khẳng định đây là ý của phụ hoàng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cửa cung đóng chặt, đinh đồng trên cửa như hai con mắt của u hồn, nhìnchằm chằm vào những gương mặt lo âu bên ngoài bức tường cung. Bên ngoàicung không có nhiều người đợi tin tức, chủ yếu là Đại hoàng tử và Thống lĩnhquân phòng vệ kinh đô Tạ Tô. Bọn họ nhìn cửa cung đóng kín, không biếtchuyện gì đang xảy ra bên tron. Tất cả những gì họ biết là Giám Sát viện đã bắtgiữ tất cả các quan viên cao cấp của phe Trưởng công chúa, áp giải đến Đại Lýtự.Đại hoàng tử nhíu mày chặt lông mày, một lúc sau đột nhiên nói: "Khôngđược, ta phải vào cung can gián."Tạ Tô cẩn thận từng chút một g kéo nhẹ áo của Đại hoàng tử, hạ giọng nói:"Đại soái! Đừng hấp tấp, giờ phút này người làm thần tử như chúng ta khôngnên lên tiếng."Đại hoàng tử cau mày đáp: "Ta không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện được,còn Hoàng tổ mẫu thì sao đây?"Lúc này Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc vẫn đang ngủ say trong HàmQuang điện. Tin tức trong ngoài Hàm Quang điện đều bị Hoàng đế Khánh Quốccắt đứt, đảm bảo không có người từ các cung khác đến làm phiền Thái hậu nghỉngơi, cũng như không thể thông báo cho Thái hậu về sự việc đang diễn ra ở mộtsố cung điện khác.Cách Hàm Quang điện không xa là Quảng Tín cung, nơi cư ngụ của Lý VânDuệ - Trưởng công chúa Khánh Quốc, cũng là cô con gái mà Hoàng Thái hậuyêu thương nhất. Lúc này, Quảng Tín cung không còn giữ được vẻ thanh bìnhvà tươi tắn như ngày thường.Một lão thái giám lưng gù lưng, tựa như một cây khô giữa mùa đông, đangđứng trước cửa Quảng Tín cung.Gốc cây khô cắm đó, đây khiến cho khung cảnh mất đi vẻ thanh nhã.Công chúa Lý Vân Duệ đứng ở bậc cửa Quảng Tín cung, lạnh lùng nhìn vịlão thái giám đứng ngoài cửa, nói: "Hồng công công, ta muốn gặp mẫu hậu."Hồng lão thái giám im lặng, cũng không ai đáp trả lời. Những thái giám đitheo lão vào Quảng Tín cung đang rất bận rộn, bận rộn trong việc vận chuyểnthi thể từ mọi ngóc ngách của Quảng Tín cung.Tất cả hai mươi bảy cung nữ trong Quảng Tín cung, kể cả những cung nữ võnghệ cao cường theo hầu bên Trưởng công chúa, giờ phút này đều đã bỏ mạng.Có một số thi thể nằm dưới bức tường ngoài cung, rõ ràng lúc đầu bọn họ đã cốgắng vượt tường cầu cứu.Nhưng đã là Hồng lão thái giám đích thân dẫn người đến nơi này, các cungnữ trong Quảng Tín cung hoàn toàn không thể phản kháng laị, tất cả đều bị giếtchết, thậm chí không ai kịp nói một câu.Không ai muốn nghe các cung nữ nói, ý chỉ của bệ hạ rất rõ ràng, không chophép ai lên tiếng, tất cả đều phải chết.Đám thái giám mang xác của những cung nữ đó lên những chiếc xe ngựa cũkỹ, sau đó lên đường tới nơi thiêu đốt. Trên đường đi, máu tươi từ xe ngựa rơixuống con đường lát đá trong cung, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.Có thái giám cầm chổi rải đất lên những vết máu, sau đó quét sạch.Một lát sau, xe ngựa đi xa, vết máu trên đá dần dần mờ đi, từ từ hóa thànhnhững dấu vết nhạt nhòa, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Cho đến lúc này, Hồng lão thái giám mới chậm rãi ngẩng đầu lên, uể oảinói: "Trưởng công chúa điện hạ, Thái hậu nương nương đang nghỉ ngơi, bệ hạbảo người đừng quấy rầy Thái hậu. Xin ngài kiên nhẫn đợi một chút, bệ hạ sẽtới gặp ngài sau."Đôi mắt mỹ miều của Trưởng công chúa lóe lên vẻ thù hận, đôi tay buôngthõng bên thân hình chậm rãi siết chặt. Một lát sau, cô ả lại bật cười, nhẹ nhàngcúi người một cách rất hợp lễ nghi, nói: "Thế thì bản cung... sẽ ở đâyđợi Hoàngđế ca ca."Sau khi nói xong câu này, cô ả xoay người bước vào trong cung, đóng cửagỗ lại.Hồng lão thái giám vẫn cúi mình, như gốc cây đã héo úa, lặng lẽ canh giữ ởbên ngoài Quảng Tín cung. Tuy gốc cây này không còn phiến lá, nhưng lại tạocho người ta cảm giác như đang mở rộng vòng tay, ôm trọn Quảng Tín cung,bao vây tứ phía khu cung điện, khiến cho nữ nhân trong cung cảm thấy hít thởcũng khó.o O oTrong Đông Cung bỗng nổi lên tiếng động ồn và hỗn loạn, mọi người đềuthấp thỏm lo âu. Hoàng hậu không trang điểm dung nhan, không đeo trang sức,thấy những thái giám không mời mà đến xâm nhập vào cung, không khỏi nổigiận lôi đình, mày ngài nhíu chặt, gào thét: "Lũ cẩu nô tài các ngươi! Định phảnloạn à?"Diêu thái giám kính cẩn thi lễ, nhẹ nhàng đáp lời: "Nương nương, nô tàikhông dám. Nhưng nô tài đang thi hành mệnh lệnh của Hoàng thượng, khôngthể bất tuân được."Ngay lúc này, Thái tử sắc mặt mặt tái mét bước ra từ hậu điện. Hắn nhìn vềphía đám thái giám và thị vệ trong điện, con ngươi co lại, nhận ra những ngườivừa tới đều là thân tín của phụ hoàng bên Thái Cực Điện và Ngự Thư phòng.Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, sao đám nô tài này dám xông vào ĐôngCung gây rối, nhưng hắn có thể khẳng định đây là ý của phụ hoàng.