Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1098: Dông tố 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh tay của hắn run rẩy, ghé tai sát vào cánh cửa, lắng nghe những tiếngđộng ngoài gian nhà. Thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thê thảm và tiếngkhóc lóc, nhưng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc sau đó lập tức biến mất.Gương mặt của hắn trắng bệch, biết ngoài kia có người đang giết chóc. Sốngở khu Hoán Y phường màu chủ yếu là những thái giám và cung nữ phục vụ choĐông cung và Quảng Tín cung. Đương nhiên Hồng Trúc biết rõ chuyện gì đangxảy ra ngoài kia. Hắn nắm chặt con dao, căng thẳng đến nỗi cắn rách môi màkhông hề hay biết.Không biết khi nào đámng kia sẽ đến giết mình.Không biết hắn có thể liều mạng giết chết một người hay không.Hồng Trúc căng thẳng chờ đợi tử vong gõ cửa.o O oCó điều, sau một thời gian dài vẫn không có ai đến gõ cửa nhà Hồng Trúc,tiếng động trong Hoán Y phường dần dần im lặng, mọi thứ ngoài gian nhà trởlại bình yên.Hắn nuốt một ngụm nước bọt đầy mùi tanh, căng thẳng nhìn ra ngoài quakhe cửa, phát hiện ra bên ngoài đã không có ai. Hắn muốn mở cửa ra ngoài xemxem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể đã cứng đờ vì sợ hãi, không thể dichuyển dù chỉ một bước.Hắn cúi người xuống xoa xoa mắt cá chân, dốc hết dũng khí, mở cửa bướcra đường phố của Hoán Y phường, lơ đãng nhìn quanh, phát hiện cửa lớn nơi ởcủa những tiểu thái giám và cung nữ cách đó không xa vẫn đang đóng chặt,dường như mọi thứ không có gì lạ thường.Hắn tiến tới một khu nhà nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa tay ra đẩy cánhcửa ra.Cánh cửa này chưa khóa, chỉ đẩy một cái là mở ra.Hồng Trúc nhìn khoảng sân trong trước mắt, sắc mặt hắn càng hêm tái nhợt,thậm chí đôi môi cũng phủ một màu xanh.Hắn không thấy thi thể đầy sân, nhưng hắn lại thấy vài vết máu ở những góckhuất. Hơn nữa lúc này gian nhà đã trống rỗng, không một bóng người.Nói vậy là những gian nhà khác cũng không khác gì, những tiểu thái giámvà cung nữ trong những gian nhà này đã bị bệ hạ hạ chỉ giết sạch, thậm chí thithể cũng bị kéo đi giữa bóng đêm, bị thiêu rụi ở nơi bí mật nào đó trước bìnhminh.Bàn tay của bệ hạ, đúng là tanh máu.o O oHồng Trúc ngây ngốc rời khỏi gian nhà trống rỗng đó, đứng giữa một conhẻm vắng lặng của Hoán Y phường. Hắn không hiểu vì sao những người đókhông giết mình, cảm giác sống sót sau tai họa và nỗi sợ hãi đan xen trong lònghắn, khiến toàn thân hắn run rẩy.Cạch một tiếng!Trên bầu trời, giữa đám mây đen u ám, một tia chớp lóe lên rồi nhanh chóngvụt tắt. Tiếng sấm vang dội vọng khắp kinh đô và những ngôi làng xung quanh.Không bao lâu sau , một cơn gió lớn thổi qua, vô số giọt mưa hòa mình phía gióvà sấm, đổ xuống mặt đất.Hồng Trúc đứng dưới cơn mưa lớn, để mặc cho nước mưa gột rửa gươngmặt của mình, thấm ướt chiếc áo mỏng manh của mình. Một lúc lâu sau hắnmới khôi phục tinh thần, nắm chặt con dao như một cọng cỏ cứu mạng, trở vềtrong gian nhà nhỏ của mình, đóng chặt cửa gỗ lại, không dám mở ra nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Phụ hoàng, rốt cuộc là vì sao!" Thái tử thể hiện vẻ phẫn nộ ngày thườnghiếm thấy, đứng trước mặt phụ hoàng của mình, hét lớn: "Vì sao!"Hoàng đế Khánh Quốc không trả lời câu hỏi của Thái tử, hắn chỉ nhìn chằmchằm vào gương mặt thất hồn lạc phách của Hoàng hậu, chắp hai tay sau lưng,chậm rãi cúi đầu xuống, ghé sát gương mặt mình bên mặt Hoàng hậu.Thân thể Hoàng hậu chợt chấn động, nhìn nam nhân trung niên mình đangnhích lại gần, nhìn con người mà mình quen thuộc nhất, yêu thương nhất vàcũng là căm hận nhất. Hoàng hậu thấy rõ tà áo long bào màu vàng óng ánh vớiviền màu đen trên người hắn, nhận ra được đường vân kim tuyến trên tà áo,ngửi được mùi vị đặc trưng từ người đối phương, nhưng lại không thể nhìn rõbiểu cảm trên gương mặt nam nhân kia, không thể xác định tâm trạng ẩn sau vẻmặt đó.Bao năm trôi qua, thực ra Hoàng hậu vẫn chưa bao giờ thấy rõ về Hoàng đế.Thân thể Hoàng hậu lại run rẩy một thoáng, rõ ràng đang cảm thấy sợ hãiHoàng đế từ tận đáy lòng.Hoàng đế ghé sát bên tai Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Ngươi dạy được đứacon trai tốt đấy."Hoàng hậu lập tức choáng váng, hoàn toàn không hiểu vì sao hôm nay lạixảy ra chuyện kinh khủng thanh trừ trong cung. Đến lúc nghe Hoàng đế nói,Hoàng hậu mới biết mọi chuyện liên quan đến Thái tử. Nhưng gần đây Thái tửkhá an phận giữ mình, sao lại gây ra rắc rối được? Đặc biệt là nghe những lờinày từ miệng Hoàng đế, một cảm xúc chỉ có ở phụ nữ khiến Hoàng hậu trở nênkích động, hét lên the thé: "Con trai của ta? Chẳng lẽ nó không phải là con traicủa ngài à?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh tay của hắn run rẩy, ghé tai sát vào cánh cửa, lắng nghe những tiếngđộng ngoài gian nhà. Thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thê thảm và tiếngkhóc lóc, nhưng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc sau đó lập tức biến mất.Gương mặt của hắn trắng bệch, biết ngoài kia có người đang giết chóc. Sốngở khu Hoán Y phường màu chủ yếu là những thái giám và cung nữ phục vụ choĐông cung và Quảng Tín cung. Đương nhiên Hồng Trúc biết rõ chuyện gì đangxảy ra ngoài kia. Hắn nắm chặt con dao, căng thẳng đến nỗi cắn rách môi màkhông hề hay biết.Không biết khi nào đámng kia sẽ đến giết mình.Không biết hắn có thể liều mạng giết chết một người hay không.Hồng Trúc căng thẳng chờ đợi tử vong gõ cửa.o O oCó điều, sau một thời gian dài vẫn không có ai đến gõ cửa nhà Hồng Trúc,tiếng động trong Hoán Y phường dần dần im lặng, mọi thứ ngoài gian nhà trởlại bình yên.Hắn nuốt một ngụm nước bọt đầy mùi tanh, căng thẳng nhìn ra ngoài quakhe cửa, phát hiện ra bên ngoài đã không có ai. Hắn muốn mở cửa ra ngoài xemxem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể đã cứng đờ vì sợ hãi, không thể dichuyển dù chỉ một bước.Hắn cúi người xuống xoa xoa mắt cá chân, dốc hết dũng khí, mở cửa bướcra đường phố của Hoán Y phường, lơ đãng nhìn quanh, phát hiện cửa lớn nơi ởcủa những tiểu thái giám và cung nữ cách đó không xa vẫn đang đóng chặt,dường như mọi thứ không có gì lạ thường.Hắn tiến tới một khu nhà nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa tay ra đẩy cánhcửa ra.Cánh cửa này chưa khóa, chỉ đẩy một cái là mở ra.Hồng Trúc nhìn khoảng sân trong trước mắt, sắc mặt hắn càng hêm tái nhợt,thậm chí đôi môi cũng phủ một màu xanh.Hắn không thấy thi thể đầy sân, nhưng hắn lại thấy vài vết máu ở những góckhuất. Hơn nữa lúc này gian nhà đã trống rỗng, không một bóng người.Nói vậy là những gian nhà khác cũng không khác gì, những tiểu thái giámvà cung nữ trong những gian nhà này đã bị bệ hạ hạ chỉ giết sạch, thậm chí thithể cũng bị kéo đi giữa bóng đêm, bị thiêu rụi ở nơi bí mật nào đó trước bìnhminh.Bàn tay của bệ hạ, đúng là tanh máu.o O oHồng Trúc ngây ngốc rời khỏi gian nhà trống rỗng đó, đứng giữa một conhẻm vắng lặng của Hoán Y phường. Hắn không hiểu vì sao những người đókhông giết mình, cảm giác sống sót sau tai họa và nỗi sợ hãi đan xen trong lònghắn, khiến toàn thân hắn run rẩy.Cạch một tiếng!Trên bầu trời, giữa đám mây đen u ám, một tia chớp lóe lên rồi nhanh chóngvụt tắt. Tiếng sấm vang dội vọng khắp kinh đô và những ngôi làng xung quanh.Không bao lâu sau , một cơn gió lớn thổi qua, vô số giọt mưa hòa mình phía gióvà sấm, đổ xuống mặt đất.Hồng Trúc đứng dưới cơn mưa lớn, để mặc cho nước mưa gột rửa gươngmặt của mình, thấm ướt chiếc áo mỏng manh của mình. Một lúc lâu sau hắnmới khôi phục tinh thần, nắm chặt con dao như một cọng cỏ cứu mạng, trở vềtrong gian nhà nhỏ của mình, đóng chặt cửa gỗ lại, không dám mở ra nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Phụ hoàng, rốt cuộc là vì sao!" Thái tử thể hiện vẻ phẫn nộ ngày thườnghiếm thấy, đứng trước mặt phụ hoàng của mình, hét lớn: "Vì sao!"Hoàng đế Khánh Quốc không trả lời câu hỏi của Thái tử, hắn chỉ nhìn chằmchằm vào gương mặt thất hồn lạc phách của Hoàng hậu, chắp hai tay sau lưng,chậm rãi cúi đầu xuống, ghé sát gương mặt mình bên mặt Hoàng hậu.Thân thể Hoàng hậu chợt chấn động, nhìn nam nhân trung niên mình đangnhích lại gần, nhìn con người mà mình quen thuộc nhất, yêu thương nhất vàcũng là căm hận nhất. Hoàng hậu thấy rõ tà áo long bào màu vàng óng ánh vớiviền màu đen trên người hắn, nhận ra được đường vân kim tuyến trên tà áo,ngửi được mùi vị đặc trưng từ người đối phương, nhưng lại không thể nhìn rõbiểu cảm trên gương mặt nam nhân kia, không thể xác định tâm trạng ẩn sau vẻmặt đó.Bao năm trôi qua, thực ra Hoàng hậu vẫn chưa bao giờ thấy rõ về Hoàng đế.Thân thể Hoàng hậu lại run rẩy một thoáng, rõ ràng đang cảm thấy sợ hãiHoàng đế từ tận đáy lòng.Hoàng đế ghé sát bên tai Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Ngươi dạy được đứacon trai tốt đấy."Hoàng hậu lập tức choáng váng, hoàn toàn không hiểu vì sao hôm nay lạixảy ra chuyện kinh khủng thanh trừ trong cung. Đến lúc nghe Hoàng đế nói,Hoàng hậu mới biết mọi chuyện liên quan đến Thái tử. Nhưng gần đây Thái tửkhá an phận giữ mình, sao lại gây ra rắc rối được? Đặc biệt là nghe những lờinày từ miệng Hoàng đế, một cảm xúc chỉ có ở phụ nữ khiến Hoàng hậu trở nênkích động, hét lên the thé: "Con trai của ta? Chẳng lẽ nó không phải là con traicủa ngài à?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cánh tay của hắn run rẩy, ghé tai sát vào cánh cửa, lắng nghe những tiếngđộng ngoài gian nhà. Thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thê thảm và tiếngkhóc lóc, nhưng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc sau đó lập tức biến mất.Gương mặt của hắn trắng bệch, biết ngoài kia có người đang giết chóc. Sốngở khu Hoán Y phường màu chủ yếu là những thái giám và cung nữ phục vụ choĐông cung và Quảng Tín cung. Đương nhiên Hồng Trúc biết rõ chuyện gì đangxảy ra ngoài kia. Hắn nắm chặt con dao, căng thẳng đến nỗi cắn rách môi màkhông hề hay biết.Không biết khi nào đámng kia sẽ đến giết mình.Không biết hắn có thể liều mạng giết chết một người hay không.Hồng Trúc căng thẳng chờ đợi tử vong gõ cửa.o O oCó điều, sau một thời gian dài vẫn không có ai đến gõ cửa nhà Hồng Trúc,tiếng động trong Hoán Y phường dần dần im lặng, mọi thứ ngoài gian nhà trởlại bình yên.Hắn nuốt một ngụm nước bọt đầy mùi tanh, căng thẳng nhìn ra ngoài quakhe cửa, phát hiện ra bên ngoài đã không có ai. Hắn muốn mở cửa ra ngoài xemxem đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể đã cứng đờ vì sợ hãi, không thể dichuyển dù chỉ một bước.Hắn cúi người xuống xoa xoa mắt cá chân, dốc hết dũng khí, mở cửa bướcra đường phố của Hoán Y phường, lơ đãng nhìn quanh, phát hiện cửa lớn nơi ởcủa những tiểu thái giám và cung nữ cách đó không xa vẫn đang đóng chặt,dường như mọi thứ không có gì lạ thường.Hắn tiến tới một khu nhà nhỏ, cẩn thận từng chút một đưa tay ra đẩy cánhcửa ra.Cánh cửa này chưa khóa, chỉ đẩy một cái là mở ra.Hồng Trúc nhìn khoảng sân trong trước mắt, sắc mặt hắn càng hêm tái nhợt,thậm chí đôi môi cũng phủ một màu xanh.Hắn không thấy thi thể đầy sân, nhưng hắn lại thấy vài vết máu ở những góckhuất. Hơn nữa lúc này gian nhà đã trống rỗng, không một bóng người.Nói vậy là những gian nhà khác cũng không khác gì, những tiểu thái giámvà cung nữ trong những gian nhà này đã bị bệ hạ hạ chỉ giết sạch, thậm chí thithể cũng bị kéo đi giữa bóng đêm, bị thiêu rụi ở nơi bí mật nào đó trước bìnhminh.Bàn tay của bệ hạ, đúng là tanh máu.o O oHồng Trúc ngây ngốc rời khỏi gian nhà trống rỗng đó, đứng giữa một conhẻm vắng lặng của Hoán Y phường. Hắn không hiểu vì sao những người đókhông giết mình, cảm giác sống sót sau tai họa và nỗi sợ hãi đan xen trong lònghắn, khiến toàn thân hắn run rẩy.Cạch một tiếng!Trên bầu trời, giữa đám mây đen u ám, một tia chớp lóe lên rồi nhanh chóngvụt tắt. Tiếng sấm vang dội vọng khắp kinh đô và những ngôi làng xung quanh.Không bao lâu sau , một cơn gió lớn thổi qua, vô số giọt mưa hòa mình phía gióvà sấm, đổ xuống mặt đất.Hồng Trúc đứng dưới cơn mưa lớn, để mặc cho nước mưa gột rửa gươngmặt của mình, thấm ướt chiếc áo mỏng manh của mình. Một lúc lâu sau hắnmới khôi phục tinh thần, nắm chặt con dao như một cọng cỏ cứu mạng, trở vềtrong gian nhà nhỏ của mình, đóng chặt cửa gỗ lại, không dám mở ra nữa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Phụ hoàng, rốt cuộc là vì sao!" Thái tử thể hiện vẻ phẫn nộ ngày thườnghiếm thấy, đứng trước mặt phụ hoàng của mình, hét lớn: "Vì sao!"Hoàng đế Khánh Quốc không trả lời câu hỏi của Thái tử, hắn chỉ nhìn chằmchằm vào gương mặt thất hồn lạc phách của Hoàng hậu, chắp hai tay sau lưng,chậm rãi cúi đầu xuống, ghé sát gương mặt mình bên mặt Hoàng hậu.Thân thể Hoàng hậu chợt chấn động, nhìn nam nhân trung niên mình đangnhích lại gần, nhìn con người mà mình quen thuộc nhất, yêu thương nhất vàcũng là căm hận nhất. Hoàng hậu thấy rõ tà áo long bào màu vàng óng ánh vớiviền màu đen trên người hắn, nhận ra được đường vân kim tuyến trên tà áo,ngửi được mùi vị đặc trưng từ người đối phương, nhưng lại không thể nhìn rõbiểu cảm trên gương mặt nam nhân kia, không thể xác định tâm trạng ẩn sau vẻmặt đó.Bao năm trôi qua, thực ra Hoàng hậu vẫn chưa bao giờ thấy rõ về Hoàng đế.Thân thể Hoàng hậu lại run rẩy một thoáng, rõ ràng đang cảm thấy sợ hãiHoàng đế từ tận đáy lòng.Hoàng đế ghé sát bên tai Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Ngươi dạy được đứacon trai tốt đấy."Hoàng hậu lập tức choáng váng, hoàn toàn không hiểu vì sao hôm nay lạixảy ra chuyện kinh khủng thanh trừ trong cung. Đến lúc nghe Hoàng đế nói,Hoàng hậu mới biết mọi chuyện liên quan đến Thái tử. Nhưng gần đây Thái tửkhá an phận giữ mình, sao lại gây ra rắc rối được? Đặc biệt là nghe những lờinày từ miệng Hoàng đế, một cảm xúc chỉ có ở phụ nữ khiến Hoàng hậu trở nênkích động, hét lên the thé: "Con trai của ta? Chẳng lẽ nó không phải là con traicủa ngài à?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑