Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1099: Dông tố 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng hậu nghe thấy tiếng bốp giòn giã, Hoàng đế chậm rãi thu hồi bàn tay,nhìn Hoàng hậu trước mặt đang che gò má không thể tin vào mắt mình, lạnhlùng nói: "Nếu ngươi không muốn bị trẫm phế hậu, thế thì đừng có la hét ởđây."Tuy lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng mang vẻ lạnh lùng khiến người ta khôngrét mà run.Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ tuyệt vọng, nhìn Hoàng đế, lúc khóc lúccười như điên như dại: "Ngươi đánh ta... ngươi đánh ta cơ à? Mười mấy nămqua... thậm chí ngươi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, bây giờ lại đánh ta? Cóphải ta nên... tạ ơn ngươi không?"Lúc này Thái tử thấy mẫu hậu bị lăng mạ, gầm lên điên cuồng lao thẳng tới,che trước mặt Hoàng hậu, ánh mắt đầy phẫn nộ và hoảng loạn nhìn chằm chằmvào Hoàng đế, hét lớn: "Phụ thân, đủ rồi!"Có điều tuy Thái tử đứng giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, nhưng đôi mắt sâuthẳm của Hoàng đế như không thấy Thái tử. Ánh mắt hắn xuyên qua thân thểđứa con trai trước mặt, chỉ nhìn Hoàng hậu lã chã nước mắt phía sau, bình thảnnói: "Tuyệt đối không được để mất thể thống. Hiểu chưa, Hoàng hậu?"Hoàng hậu sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng đế qua thân hìnhkhông mấy to lớn của Thái tử, cắn môi, một lúc lâu sau vẫn không nói một lời.Hoàng đế thấy Hoàng hậu không đáp lời, nhíu mày, bước thêm một bước.Lại tiếp tục đi tiếp một bước nữa, sẽ chạm trực tiếp vào Thái tử.Lúc này, trong lòng Thái tử đã phát lạnh. Hắn biết rõ phụ hoàng của mình làngười cay nghiệt vô tình như thế nào. Thân là bậc quân vương, xưa nay phụhoàng không bao giờ có lòng dạ đàn bà. Đặc biệt vào thời khắc này phụ hoàngđã tát vào mặt mẫu hậu một cái, nhưng ít ra điều này cũng chứng minh rằng phụhoàng vẫn coi mẫu hậu như một con người.Có điều ánh mắt Hoàng đế lại trực tiếp bỏ qua mình, cứ như thể bản thânkhông hề tồn tại. Điều này mang ý nghĩa gì? Điều này chứng minh Hoàng đế đãkhông còn coi Thái tử như một con người!o O oThái tử không hiểu vì sao phụ hoàng lại tức giận đến như vậy, không thểdung tha cho mình như thế. Đột nhiên hắn nghĩ đến sự việc, sắc mặt càng trắngbệch, nhưng hắn vẫn đứng chắn trước mặt Hoàng hậu, vì hắn muốn bảo vệ mẫuthân của mình.Tuy Hoàng đế chỉ tiến thêm một bước nhưng Thái tử lại cảm thấy như cómột tòa Đại Đông sơn ép xuống đỉnh đầu, một khí thế bức người phun trào từnam nhân mặc long bào trước mặt, trực tiếp đè lên người hắn.Thái tử dường như cảm nhận được tiếng kẽo kẹt dưới đầu gối mình, tronglòng đầy sợ hãi. Hắn muốn lùi bước nhưng lại không thể lùi bước, bởi hắn biếtHoàng đế đang trong cơn thịnh nộ, không biết trong cơn thịnh nộ như vậyHoàng đế sẽ làm gì với mẫu hậu.Vì vậy, hắn không hề do dự che giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, dốc hết sứcmình để chống lại khí thế bức người từ vị Thiên tử này. Trong lòng hắn thầmhoảng hốt, tự hỏi liệu đây có phải là khí thế của một vị bá chủ thời đại haykhông? Chẳng lẽ những ai ngồi trên trên ghế rồng đều phải máu lạnh vô tìnhnhư vậy?"Vì sao?" Dưới áp lực khủng khiếp đó, Thái tử khó khăn chống đỡ, trên cổnổi gân xanh, hắn hét lớn: "Phụ vương, vì sao?"Lần này, cuối cùng Hoàng đế cũng nhìn thẳng vào mắt Thái tử, quan sátnam nhân trẻ tuổi dám che trước mặt mình. Ánh mắt Hoàng đế lóe lên ánh sángthăm thẳm, giọng nói như gằn từ kẽ môi, trầm giọng mắng: "Kinh tởm!"o O oThái tử đã hiểu, cũng đã xác nhận suy đoán của mình, hoàn toàn suy sụp.Đôi chân hắn mềm nhũn, bất ngờ ngồi sụp xuống trước mặt Hoàng đế, bắt đầukhóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả gương mặt.Hoàng đế không buồn liếc nhìn hắn, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, lạnhlùng vung tay, lại một cái tát vang trời!Hoàng hậu kêu lên thảm thiết, bị cái tát này đánh ngã lăn trên mặt đất, nằmgục trên giường.Hoàng đế cúi đầu xuống, ghé sát tai Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi nói:"Trẫm giao đứa nhỏ này cho ngươi, mà ngươi lại dạy nó ra thế này à?"o O oHoàng đế đứng thẳng người dậy, lạnh lùng bước ra khỏi Đông Cung. Khisắp rời khỏi cửa cung hắn mới quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng và chán ghétnhìn Thái tử đang ngồi co quắp trên muốn, mặt đất, khinh bỉ nói: "Nếu trướcđây ngươi dám đứng thẳng trước mặt trẫm, có lẽ trẫm sẽ tôn trọng ngươi mộtchút."Sau khi nói xong, vị Hoàng đế lạnh lùng và vô tình của Khánh Quốc phấttay áo bỏ đi, bóng dáng hắn vẫn kiên cường, vẫn lạnh lùng, đến mức khônggiống như một vị trượng phu hay một phụ thân, mà... chỉ như một vị quân chủ.Cổng lớn của Đông cung từ từ đóng lại, mùi máu tanh vẫn còn trong điện,nhưng ngoại trừ Hoàng hậu và Thái tử đang khóc rống lên, nơi này đã khôngmột bóng người, mang đậm vẻ yên tĩnh lặng, cô tịch.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng hậu nghe thấy tiếng bốp giòn giã, Hoàng đế chậm rãi thu hồi bàn tay,
nhìn Hoàng hậu trước mặt đang che gò má không thể tin vào mắt mình, lạnh
lùng nói: "Nếu ngươi không muốn bị trẫm phế hậu, thế thì đừng có la hét ở
đây."
Tuy lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng mang vẻ lạnh lùng khiến người ta không
rét mà run.
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ tuyệt vọng, nhìn Hoàng đế, lúc khóc lúc
cười như điên như dại: "Ngươi đánh ta... ngươi đánh ta cơ à? Mười mấy năm
qua... thậm chí ngươi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, bây giờ lại đánh ta? Có
phải ta nên... tạ ơn ngươi không?"
Lúc này Thái tử thấy mẫu hậu bị lăng mạ, gầm lên điên cuồng lao thẳng tới,
che trước mặt Hoàng hậu, ánh mắt đầy phẫn nộ và hoảng loạn nhìn chằm chằm
vào Hoàng đế, hét lớn: "Phụ thân, đủ rồi!"
Có điều tuy Thái tử đứng giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, nhưng đôi mắt sâu
thẳm của Hoàng đế như không thấy Thái tử. Ánh mắt hắn xuyên qua thân thể
đứa con trai trước mặt, chỉ nhìn Hoàng hậu lã chã nước mắt phía sau, bình thản
nói: "Tuyệt đối không được để mất thể thống. Hiểu chưa, Hoàng hậu?"
Hoàng hậu sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng đế qua thân hình
không mấy to lớn của Thái tử, cắn môi, một lúc lâu sau vẫn không nói một lời.
Hoàng đế thấy Hoàng hậu không đáp lời, nhíu mày, bước thêm một bước.
Lại tiếp tục đi tiếp một bước nữa, sẽ chạm trực tiếp vào Thái tử.
Lúc này, trong lòng Thái tử đã phát lạnh. Hắn biết rõ phụ hoàng của mình là
người cay nghiệt vô tình như thế nào. Thân là bậc quân vương, xưa nay phụ
hoàng không bao giờ có lòng dạ đàn bà. Đặc biệt vào thời khắc này phụ hoàng
đã tát vào mặt mẫu hậu một cái, nhưng ít ra điều này cũng chứng minh rằng phụ
hoàng vẫn coi mẫu hậu như một con người.
Có điều ánh mắt Hoàng đế lại trực tiếp bỏ qua mình, cứ như thể bản thân
không hề tồn tại. Điều này mang ý nghĩa gì? Điều này chứng minh Hoàng đế đã
không còn coi Thái tử như một con người!
o O o
Thái tử không hiểu vì sao phụ hoàng lại tức giận đến như vậy, không thể
dung tha cho mình như thế. Đột nhiên hắn nghĩ đến sự việc, sắc mặt càng trắng
bệch, nhưng hắn vẫn đứng chắn trước mặt Hoàng hậu, vì hắn muốn bảo vệ mẫu
thân của mình.
Tuy Hoàng đế chỉ tiến thêm một bước nhưng Thái tử lại cảm thấy như có
một tòa Đại Đông sơn ép xuống đỉnh đầu, một khí thế bức người phun trào từ
nam nhân mặc long bào trước mặt, trực tiếp đè lên người hắn.
Thái tử dường như cảm nhận được tiếng kẽo kẹt dưới đầu gối mình, trong
lòng đầy sợ hãi. Hắn muốn lùi bước nhưng lại không thể lùi bước, bởi hắn biết
Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ, không biết trong cơn thịnh nộ như vậy
Hoàng đế sẽ làm gì với mẫu hậu.
Vì vậy, hắn không hề do dự che giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, dốc hết sức
mình để chống lại khí thế bức người từ vị Thiên tử này. Trong lòng hắn thầm
hoảng hốt, tự hỏi liệu đây có phải là khí thế của một vị bá chủ thời đại hay
không? Chẳng lẽ những ai ngồi trên trên ghế rồng đều phải máu lạnh vô tình
như vậy?
"Vì sao?" Dưới áp lực khủng khiếp đó, Thái tử khó khăn chống đỡ, trên cổ
nổi gân xanh, hắn hét lớn: "Phụ vương, vì sao?"
Lần này, cuối cùng Hoàng đế cũng nhìn thẳng vào mắt Thái tử, quan sát
nam nhân trẻ tuổi dám che trước mặt mình. Ánh mắt Hoàng đế lóe lên ánh sáng
thăm thẳm, giọng nói như gằn từ kẽ môi, trầm giọng mắng: "Kinh tởm!"
o O o
Thái tử đã hiểu, cũng đã xác nhận suy đoán của mình, hoàn toàn suy sụp.
Đôi chân hắn mềm nhũn, bất ngờ ngồi sụp xuống trước mặt Hoàng đế, bắt đầu
khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả gương mặt.
Hoàng đế không buồn liếc nhìn hắn, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, lạnh
lùng vung tay, lại một cái tát vang trời!
Hoàng hậu kêu lên thảm thiết, bị cái tát này đánh ngã lăn trên mặt đất, nằm
gục trên giường.
Hoàng đế cúi đầu xuống, ghé sát tai Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trẫm giao đứa nhỏ này cho ngươi, mà ngươi lại dạy nó ra thế này à?"
o O o
Hoàng đế đứng thẳng người dậy, lạnh lùng bước ra khỏi Đông Cung. Khi
sắp rời khỏi cửa cung hắn mới quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng và chán ghét
nhìn Thái tử đang ngồi co quắp trên muốn, mặt đất, khinh bỉ nói: "Nếu trước
đây ngươi dám đứng thẳng trước mặt trẫm, có lẽ trẫm sẽ tôn trọng ngươi một
chút."
Sau khi nói xong, vị Hoàng đế lạnh lùng và vô tình của Khánh Quốc phất
tay áo bỏ đi, bóng dáng hắn vẫn kiên cường, vẫn lạnh lùng, đến mức không
giống như một vị trượng phu hay một phụ thân, mà... chỉ như một vị quân chủ.
Cổng lớn của Đông cung từ từ đóng lại, mùi máu tanh vẫn còn trong điện,
nhưng ngoại trừ Hoàng hậu và Thái tử đang khóc rống lên, nơi này đã không
một bóng người, mang đậm vẻ yên tĩnh lặng, cô tịch.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hoàng hậu nghe thấy tiếng bốp giòn giã, Hoàng đế chậm rãi thu hồi bàn tay,nhìn Hoàng hậu trước mặt đang che gò má không thể tin vào mắt mình, lạnhlùng nói: "Nếu ngươi không muốn bị trẫm phế hậu, thế thì đừng có la hét ởđây."Tuy lời nói nghe nhẹ nhàng, nhưng mang vẻ lạnh lùng khiến người ta khôngrét mà run.Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ tuyệt vọng, nhìn Hoàng đế, lúc khóc lúccười như điên như dại: "Ngươi đánh ta... ngươi đánh ta cơ à? Mười mấy nămqua... thậm chí ngươi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, bây giờ lại đánh ta? Cóphải ta nên... tạ ơn ngươi không?"Lúc này Thái tử thấy mẫu hậu bị lăng mạ, gầm lên điên cuồng lao thẳng tới,che trước mặt Hoàng hậu, ánh mắt đầy phẫn nộ và hoảng loạn nhìn chằm chằmvào Hoàng đế, hét lớn: "Phụ thân, đủ rồi!"Có điều tuy Thái tử đứng giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, nhưng đôi mắt sâuthẳm của Hoàng đế như không thấy Thái tử. Ánh mắt hắn xuyên qua thân thểđứa con trai trước mặt, chỉ nhìn Hoàng hậu lã chã nước mắt phía sau, bình thảnnói: "Tuyệt đối không được để mất thể thống. Hiểu chưa, Hoàng hậu?"Hoàng hậu sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng đế qua thân hìnhkhông mấy to lớn của Thái tử, cắn môi, một lúc lâu sau vẫn không nói một lời.Hoàng đế thấy Hoàng hậu không đáp lời, nhíu mày, bước thêm một bước.Lại tiếp tục đi tiếp một bước nữa, sẽ chạm trực tiếp vào Thái tử.Lúc này, trong lòng Thái tử đã phát lạnh. Hắn biết rõ phụ hoàng của mình làngười cay nghiệt vô tình như thế nào. Thân là bậc quân vương, xưa nay phụhoàng không bao giờ có lòng dạ đàn bà. Đặc biệt vào thời khắc này phụ hoàngđã tát vào mặt mẫu hậu một cái, nhưng ít ra điều này cũng chứng minh rằng phụhoàng vẫn coi mẫu hậu như một con người.Có điều ánh mắt Hoàng đế lại trực tiếp bỏ qua mình, cứ như thể bản thânkhông hề tồn tại. Điều này mang ý nghĩa gì? Điều này chứng minh Hoàng đế đãkhông còn coi Thái tử như một con người!o O oThái tử không hiểu vì sao phụ hoàng lại tức giận đến như vậy, không thểdung tha cho mình như thế. Đột nhiên hắn nghĩ đến sự việc, sắc mặt càng trắngbệch, nhưng hắn vẫn đứng chắn trước mặt Hoàng hậu, vì hắn muốn bảo vệ mẫuthân của mình.Tuy Hoàng đế chỉ tiến thêm một bước nhưng Thái tử lại cảm thấy như cómột tòa Đại Đông sơn ép xuống đỉnh đầu, một khí thế bức người phun trào từnam nhân mặc long bào trước mặt, trực tiếp đè lên người hắn.Thái tử dường như cảm nhận được tiếng kẽo kẹt dưới đầu gối mình, tronglòng đầy sợ hãi. Hắn muốn lùi bước nhưng lại không thể lùi bước, bởi hắn biếtHoàng đế đang trong cơn thịnh nộ, không biết trong cơn thịnh nộ như vậyHoàng đế sẽ làm gì với mẫu hậu.Vì vậy, hắn không hề do dự che giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, dốc hết sứcmình để chống lại khí thế bức người từ vị Thiên tử này. Trong lòng hắn thầmhoảng hốt, tự hỏi liệu đây có phải là khí thế của một vị bá chủ thời đại haykhông? Chẳng lẽ những ai ngồi trên trên ghế rồng đều phải máu lạnh vô tìnhnhư vậy?"Vì sao?" Dưới áp lực khủng khiếp đó, Thái tử khó khăn chống đỡ, trên cổnổi gân xanh, hắn hét lớn: "Phụ vương, vì sao?"Lần này, cuối cùng Hoàng đế cũng nhìn thẳng vào mắt Thái tử, quan sátnam nhân trẻ tuổi dám che trước mặt mình. Ánh mắt Hoàng đế lóe lên ánh sángthăm thẳm, giọng nói như gằn từ kẽ môi, trầm giọng mắng: "Kinh tởm!"o O oThái tử đã hiểu, cũng đã xác nhận suy đoán của mình, hoàn toàn suy sụp.Đôi chân hắn mềm nhũn, bất ngờ ngồi sụp xuống trước mặt Hoàng đế, bắt đầukhóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm cả gương mặt.Hoàng đế không buồn liếc nhìn hắn, bước tới bên cạnh Hoàng hậu, lạnhlùng vung tay, lại một cái tát vang trời!Hoàng hậu kêu lên thảm thiết, bị cái tát này đánh ngã lăn trên mặt đất, nằmgục trên giường.Hoàng đế cúi đầu xuống, ghé sát tai Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi nói:"Trẫm giao đứa nhỏ này cho ngươi, mà ngươi lại dạy nó ra thế này à?"o O oHoàng đế đứng thẳng người dậy, lạnh lùng bước ra khỏi Đông Cung. Khisắp rời khỏi cửa cung hắn mới quay đầu lại, đưa ánh mắt lạnh lùng và chán ghétnhìn Thái tử đang ngồi co quắp trên muốn, mặt đất, khinh bỉ nói: "Nếu trướcđây ngươi dám đứng thẳng trước mặt trẫm, có lẽ trẫm sẽ tôn trọng ngươi mộtchút."Sau khi nói xong, vị Hoàng đế lạnh lùng và vô tình của Khánh Quốc phấttay áo bỏ đi, bóng dáng hắn vẫn kiên cường, vẫn lạnh lùng, đến mức khônggiống như một vị trượng phu hay một phụ thân, mà... chỉ như một vị quân chủ.Cổng lớn của Đông cung từ từ đóng lại, mùi máu tanh vẫn còn trong điện,nhưng ngoại trừ Hoàng hậu và Thái tử đang khóc rống lên, nơi này đã khôngmột bóng người, mang đậm vẻ yên tĩnh lặng, cô tịch.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑