Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1103: Dông tố 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trưởng công chúa cười ha hả như điên như dại: "Hôm nay mới biết, nỗi đauđớn và tuyệt vọng của ngươi còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, ta rất hàilòng."Hoàng đế lạnh lùng nhìn cô ả, chậm rãi nói: "Nó yêu ngươi?""Không được sao?" Gò má Trưởng công chúa đỏ ửng đầy mũ lệ, dưới ánhsáng thi thoảng lại lóe lên, càng trở nên quyến rũ. Cô ả thở hổn hển, kiêu ngạonói: "Trong thiên hạ này, nam nhân nào không mến mộ bản cung... liệu cóchăng?"Cô ả nhìn gương mặt Hoàng đế gần trong gang tấc, bất chợt giật mình, ngâyngốc nâng cánh tay phải mềm yếu lên, vuốt nhẹ lên mặt hắn, nói với giọng đầysi mê: "Hoàng đế ca ca, ngươi cũng thích ta mà.""Vô sỉ!" Hoàng đế gạt tay cô ả ra.Lý Vân Duệ không hề tức giận, chỉ thở hổn hển, cực kỳ kiên định nói:"Ngươi thích ta... chẳng qua ta là muội muội của ngươi, nhưng... thế thì đã saosao? Thích chính là thích, cho dù ngươi chôn giấu tâm tư dưới chân núi ĐạiĐông sơn, hay giấu trong lòng biển sâu, tình cảm đó vẫn bị chính ngươi pháthiện ra, tâm tư là không thể vứt bỏ.""Không phải nam nhân nào cũng dễ động tình như dã thú." Hoàng đế lạnhlùng nhìn muội muội đang hô hấp càng ngày càng gấp gáp, "Không phải namnhân nào đều sẽ ngã lòng dưới váy của ngươi. Nữ nhân, đừng bao giờ nghĩmình có thể đứng trên đỉnh đầu nam nhân.""Ngươi đang nói về Diệp Khinh Mi ư?" Lý Vân Duệ đột nhiên nhổ mộtngụm nước bọt vào mặt hắn: "Ta không phải là ả!""Ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng nàng." Hoàng đế đột nhiên tiến lạigần, thì thầm vào tai cô ả: "Dẫu cho ngươi đã làm bao chuyện suốt bấy lâu nay,trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không thể sánh được với nàng... chính ngươi cũngbiết rõ điều này."Gương mặt Lý Vân Duệ bỗng trở nên tái mét, dường như đã bị những lờinày đã đâm vào điểm yếu sâu trong lòng.Ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ, tiếp tục thì thầm vào tai cô ả: "Ngươi chỉ cóthể đuổi theo dấu chân của nàng, nhưng... mãi mãi không thể bắt kịp. Bây giờ,mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về con trai của ta và nàng ấy, có phải ngươiđang cảm thấy đau khổ khôngchứ?"Lý Vân Duệ cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hoàng đế."Thậm chí ngươi còn không bằng đứa con tư sinh của ta." Ngoài cửa tiếngsấm rền vang, lời nói của Hoàng đế nhẹ nhàng thì thầm bên Trưởng công chúa,nhưng khi vang vào tai cô ả, nó còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm: "Vừa rồi ngươitự hào mình có thể đùa bỡn với mọi nam nhân trong thiên hạ, vậy sao khôngđùa bỡn với nó đi?"Ánh mắt Lý Vân Duệ dần dần bình tĩnh lại, tiếng nói khó nhọc nhưng rất ổnđịnh: "Nó là tướng công của Uyển Nhi."Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu và độc địa: "Ngươi còn dámxuống tay với đứa cháu trai của mình, còn biết đến hai từ 'liêm sỉ' cơ à?"Trưởng công chúa không chút yếu thế, nhìn hắn một cách đáng thương:"Trong ba huynh muội chúng ta, sao lại có đến hai người điên như vậy? Takhông biết, chẳng lẽ ngươi biết? Nếu ngươi biết, năm xưa đã chẳng cướp ngườiyêu của thuộc hạ mình vào cung làm phi tử!"Tiếng sấm sét ngoài điện chợt ngưng bặt, trong cung điện tĩnh lặng nhưchết.Bàn tay của Hoàng đế kiên định bất động, nắm chặt yết hầu mảnh khảnh củaTrưởng công chúa, một lát sau vẫn không nói lời nào."Năm đó Bắc phạt, ngươi bị thương nặng, toàn thân cứng ngắc không thể cửđộng." Trưởng công chúa ho khan, ác độc và hả hê nói: "Chính là nhờ TrầnBình Bình vượt ngàn dặm tập kích, mạo hiểm cứu ngươi ra khỏi dãy núi phíaBắc, là nữ nô Đông Di năm xưa Ninh Tài nhân đã hầu hạ cái cọc gỗ nhà ngươisuốt quãng đường dài đó. Suốt thời gian khó khăn đó, Trần viện trưởng chỉ cóthể uống nước đái ngựa, ăn thịt ngựa... Nhưng hai vị ân nhân như vậy, ngươi đãđối xử như thế nào? Ngươi thừa biết Bình Bình thích Ninh Tài nhân, Ninh Tàinhân cũng kính trọng Trần Bình Bình. Nhưng vị chủ nhân nhà này, lại chen vào,chiếm đoạt Ninh Tài nhân... Hoàng đế ca ca à, đừng tưởng khi đó ta còn nhỏnên không biết chuyện này. vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ chỉvì thân phận của Ninh Tài nhân? Vì sao lại xử tử cô ấy? Nếu như không phảiDiệp Khinh Mi ra mặt biện hộ, Ninh Tài nhân và Đại hoàng tử đã không còn tồntại từ lâu rồi... chẳng lẽ ngươi biết cái thứ liêm sỉ à?""Đừng có nói mấy lời vớ vẩn như Trần Bình Bình là thái giám!" Trưởngcông chúa ác độc nói: "Ngươi cho là mình sạch sẽ hơn ta à?"o O oNhưng điều khiến Lý Vân Duệ thất vọng là, Hoàng đế không hề khiếp sợhay bất an, chỉ lạnh lùng nhìn mình.Hoàng đế chậm rãi gia tăng lực lượng trên bàn tay, gằn từng chữ một nói:"Trước lúc chết vẫn không quên gây xích mích quan hệ giữa trẫm và Trần Việntrưởng. Vân Duệ, trẫm thật sự rất tán thưởng ngươi, do đó trẫm... không thể giữngươi lại."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trưởng công chúa cười ha hả như điên như dại: "Hôm nay mới biết, nỗi đauđớn và tuyệt vọng của ngươi còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, ta rất hàilòng."Hoàng đế lạnh lùng nhìn cô ả, chậm rãi nói: "Nó yêu ngươi?""Không được sao?" Gò má Trưởng công chúa đỏ ửng đầy mũ lệ, dưới ánhsáng thi thoảng lại lóe lên, càng trở nên quyến rũ. Cô ả thở hổn hển, kiêu ngạonói: "Trong thiên hạ này, nam nhân nào không mến mộ bản cung... liệu cóchăng?"Cô ả nhìn gương mặt Hoàng đế gần trong gang tấc, bất chợt giật mình, ngâyngốc nâng cánh tay phải mềm yếu lên, vuốt nhẹ lên mặt hắn, nói với giọng đầysi mê: "Hoàng đế ca ca, ngươi cũng thích ta mà.""Vô sỉ!" Hoàng đế gạt tay cô ả ra.Lý Vân Duệ không hề tức giận, chỉ thở hổn hển, cực kỳ kiên định nói:"Ngươi thích ta... chẳng qua ta là muội muội của ngươi, nhưng... thế thì đã saosao? Thích chính là thích, cho dù ngươi chôn giấu tâm tư dưới chân núi ĐạiĐông sơn, hay giấu trong lòng biển sâu, tình cảm đó vẫn bị chính ngươi pháthiện ra, tâm tư là không thể vứt bỏ.""Không phải nam nhân nào cũng dễ động tình như dã thú." Hoàng đế lạnhlùng nhìn muội muội đang hô hấp càng ngày càng gấp gáp, "Không phải namnhân nào đều sẽ ngã lòng dưới váy của ngươi. Nữ nhân, đừng bao giờ nghĩmình có thể đứng trên đỉnh đầu nam nhân.""Ngươi đang nói về Diệp Khinh Mi ư?" Lý Vân Duệ đột nhiên nhổ mộtngụm nước bọt vào mặt hắn: "Ta không phải là ả!""Ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng nàng." Hoàng đế đột nhiên tiến lạigần, thì thầm vào tai cô ả: "Dẫu cho ngươi đã làm bao chuyện suốt bấy lâu nay,trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không thể sánh được với nàng... chính ngươi cũngbiết rõ điều này."Gương mặt Lý Vân Duệ bỗng trở nên tái mét, dường như đã bị những lờinày đã đâm vào điểm yếu sâu trong lòng.Ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ, tiếp tục thì thầm vào tai cô ả: "Ngươi chỉ cóthể đuổi theo dấu chân của nàng, nhưng... mãi mãi không thể bắt kịp. Bây giờ,mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về con trai của ta và nàng ấy, có phải ngươiđang cảm thấy đau khổ khôngchứ?"Lý Vân Duệ cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hoàng đế."Thậm chí ngươi còn không bằng đứa con tư sinh của ta." Ngoài cửa tiếngsấm rền vang, lời nói của Hoàng đế nhẹ nhàng thì thầm bên Trưởng công chúa,nhưng khi vang vào tai cô ả, nó còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm: "Vừa rồi ngươitự hào mình có thể đùa bỡn với mọi nam nhân trong thiên hạ, vậy sao khôngđùa bỡn với nó đi?"Ánh mắt Lý Vân Duệ dần dần bình tĩnh lại, tiếng nói khó nhọc nhưng rất ổnđịnh: "Nó là tướng công của Uyển Nhi."Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu và độc địa: "Ngươi còn dámxuống tay với đứa cháu trai của mình, còn biết đến hai từ 'liêm sỉ' cơ à?"Trưởng công chúa không chút yếu thế, nhìn hắn một cách đáng thương:"Trong ba huynh muội chúng ta, sao lại có đến hai người điên như vậy? Takhông biết, chẳng lẽ ngươi biết? Nếu ngươi biết, năm xưa đã chẳng cướp ngườiyêu của thuộc hạ mình vào cung làm phi tử!"Tiếng sấm sét ngoài điện chợt ngưng bặt, trong cung điện tĩnh lặng nhưchết.Bàn tay của Hoàng đế kiên định bất động, nắm chặt yết hầu mảnh khảnh củaTrưởng công chúa, một lát sau vẫn không nói lời nào."Năm đó Bắc phạt, ngươi bị thương nặng, toàn thân cứng ngắc không thể cửđộng." Trưởng công chúa ho khan, ác độc và hả hê nói: "Chính là nhờ TrầnBình Bình vượt ngàn dặm tập kích, mạo hiểm cứu ngươi ra khỏi dãy núi phíaBắc, là nữ nô Đông Di năm xưa Ninh Tài nhân đã hầu hạ cái cọc gỗ nhà ngươisuốt quãng đường dài đó. Suốt thời gian khó khăn đó, Trần viện trưởng chỉ cóthể uống nước đái ngựa, ăn thịt ngựa... Nhưng hai vị ân nhân như vậy, ngươi đãđối xử như thế nào? Ngươi thừa biết Bình Bình thích Ninh Tài nhân, Ninh Tàinhân cũng kính trọng Trần Bình Bình. Nhưng vị chủ nhân nhà này, lại chen vào,chiếm đoạt Ninh Tài nhân... Hoàng đế ca ca à, đừng tưởng khi đó ta còn nhỏnên không biết chuyện này. vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ chỉvì thân phận của Ninh Tài nhân? Vì sao lại xử tử cô ấy? Nếu như không phảiDiệp Khinh Mi ra mặt biện hộ, Ninh Tài nhân và Đại hoàng tử đã không còn tồntại từ lâu rồi... chẳng lẽ ngươi biết cái thứ liêm sỉ à?""Đừng có nói mấy lời vớ vẩn như Trần Bình Bình là thái giám!" Trưởngcông chúa ác độc nói: "Ngươi cho là mình sạch sẽ hơn ta à?"o O oNhưng điều khiến Lý Vân Duệ thất vọng là, Hoàng đế không hề khiếp sợhay bất an, chỉ lạnh lùng nhìn mình.Hoàng đế chậm rãi gia tăng lực lượng trên bàn tay, gằn từng chữ một nói:"Trước lúc chết vẫn không quên gây xích mích quan hệ giữa trẫm và Trần Việntrưởng. Vân Duệ, trẫm thật sự rất tán thưởng ngươi, do đó trẫm... không thể giữngươi lại."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trưởng công chúa cười ha hả như điên như dại: "Hôm nay mới biết, nỗi đauđớn và tuyệt vọng của ngươi còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, ta rất hàilòng."Hoàng đế lạnh lùng nhìn cô ả, chậm rãi nói: "Nó yêu ngươi?""Không được sao?" Gò má Trưởng công chúa đỏ ửng đầy mũ lệ, dưới ánhsáng thi thoảng lại lóe lên, càng trở nên quyến rũ. Cô ả thở hổn hển, kiêu ngạonói: "Trong thiên hạ này, nam nhân nào không mến mộ bản cung... liệu cóchăng?"Cô ả nhìn gương mặt Hoàng đế gần trong gang tấc, bất chợt giật mình, ngâyngốc nâng cánh tay phải mềm yếu lên, vuốt nhẹ lên mặt hắn, nói với giọng đầysi mê: "Hoàng đế ca ca, ngươi cũng thích ta mà.""Vô sỉ!" Hoàng đế gạt tay cô ả ra.Lý Vân Duệ không hề tức giận, chỉ thở hổn hển, cực kỳ kiên định nói:"Ngươi thích ta... chẳng qua ta là muội muội của ngươi, nhưng... thế thì đã saosao? Thích chính là thích, cho dù ngươi chôn giấu tâm tư dưới chân núi ĐạiĐông sơn, hay giấu trong lòng biển sâu, tình cảm đó vẫn bị chính ngươi pháthiện ra, tâm tư là không thể vứt bỏ.""Không phải nam nhân nào cũng dễ động tình như dã thú." Hoàng đế lạnhlùng nhìn muội muội đang hô hấp càng ngày càng gấp gáp, "Không phải namnhân nào đều sẽ ngã lòng dưới váy của ngươi. Nữ nhân, đừng bao giờ nghĩmình có thể đứng trên đỉnh đầu nam nhân.""Ngươi đang nói về Diệp Khinh Mi ư?" Lý Vân Duệ đột nhiên nhổ mộtngụm nước bọt vào mặt hắn: "Ta không phải là ả!""Ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng nàng." Hoàng đế đột nhiên tiến lạigần, thì thầm vào tai cô ả: "Dẫu cho ngươi đã làm bao chuyện suốt bấy lâu nay,trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không thể sánh được với nàng... chính ngươi cũngbiết rõ điều này."Gương mặt Lý Vân Duệ bỗng trở nên tái mét, dường như đã bị những lờinày đã đâm vào điểm yếu sâu trong lòng.Ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ, tiếp tục thì thầm vào tai cô ả: "Ngươi chỉ cóthể đuổi theo dấu chân của nàng, nhưng... mãi mãi không thể bắt kịp. Bây giờ,mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về con trai của ta và nàng ấy, có phải ngươiđang cảm thấy đau khổ khôngchứ?"Lý Vân Duệ cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hoàng đế."Thậm chí ngươi còn không bằng đứa con tư sinh của ta." Ngoài cửa tiếngsấm rền vang, lời nói của Hoàng đế nhẹ nhàng thì thầm bên Trưởng công chúa,nhưng khi vang vào tai cô ả, nó còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm: "Vừa rồi ngươitự hào mình có thể đùa bỡn với mọi nam nhân trong thiên hạ, vậy sao khôngđùa bỡn với nó đi?"Ánh mắt Lý Vân Duệ dần dần bình tĩnh lại, tiếng nói khó nhọc nhưng rất ổnđịnh: "Nó là tướng công của Uyển Nhi."Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu và độc địa: "Ngươi còn dámxuống tay với đứa cháu trai của mình, còn biết đến hai từ 'liêm sỉ' cơ à?"Trưởng công chúa không chút yếu thế, nhìn hắn một cách đáng thương:"Trong ba huynh muội chúng ta, sao lại có đến hai người điên như vậy? Takhông biết, chẳng lẽ ngươi biết? Nếu ngươi biết, năm xưa đã chẳng cướp ngườiyêu của thuộc hạ mình vào cung làm phi tử!"Tiếng sấm sét ngoài điện chợt ngưng bặt, trong cung điện tĩnh lặng nhưchết.Bàn tay của Hoàng đế kiên định bất động, nắm chặt yết hầu mảnh khảnh củaTrưởng công chúa, một lát sau vẫn không nói lời nào."Năm đó Bắc phạt, ngươi bị thương nặng, toàn thân cứng ngắc không thể cửđộng." Trưởng công chúa ho khan, ác độc và hả hê nói: "Chính là nhờ TrầnBình Bình vượt ngàn dặm tập kích, mạo hiểm cứu ngươi ra khỏi dãy núi phíaBắc, là nữ nô Đông Di năm xưa Ninh Tài nhân đã hầu hạ cái cọc gỗ nhà ngươisuốt quãng đường dài đó. Suốt thời gian khó khăn đó, Trần viện trưởng chỉ cóthể uống nước đái ngựa, ăn thịt ngựa... Nhưng hai vị ân nhân như vậy, ngươi đãđối xử như thế nào? Ngươi thừa biết Bình Bình thích Ninh Tài nhân, Ninh Tàinhân cũng kính trọng Trần Bình Bình. Nhưng vị chủ nhân nhà này, lại chen vào,chiếm đoạt Ninh Tài nhân... Hoàng đế ca ca à, đừng tưởng khi đó ta còn nhỏnên không biết chuyện này. vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ chỉvì thân phận của Ninh Tài nhân? Vì sao lại xử tử cô ấy? Nếu như không phảiDiệp Khinh Mi ra mặt biện hộ, Ninh Tài nhân và Đại hoàng tử đã không còn tồntại từ lâu rồi... chẳng lẽ ngươi biết cái thứ liêm sỉ à?""Đừng có nói mấy lời vớ vẩn như Trần Bình Bình là thái giám!" Trưởngcông chúa ác độc nói: "Ngươi cho là mình sạch sẽ hơn ta à?"o O oNhưng điều khiến Lý Vân Duệ thất vọng là, Hoàng đế không hề khiếp sợhay bất an, chỉ lạnh lùng nhìn mình.Hoàng đế chậm rãi gia tăng lực lượng trên bàn tay, gằn từng chữ một nói:"Trước lúc chết vẫn không quên gây xích mích quan hệ giữa trẫm và Trần Việntrưởng. Vân Duệ, trẫm thật sự rất tán thưởng ngươi, do đó trẫm... không thể giữngươi lại."