Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1104: Quả nhân 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Đông Cung, hai mẹ con đáng thương vẫn còn thấp thỏm lo âu, gươngmặt tái nhợt của Thái tử lại khá hơn Hoàng hậu nhiều. Tuy hắn cũng biết mìnhsắp phải đối mặt với một kết cục khủng khiếp, nhưng dù sao hắn cũng là contrai của Hoàng đế Khánh Quốc, luôn được nhìn nhận và nuôi dưỡng như Hoàngđế kế nhiệm, lúc này sự bình tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ ẩn trong trong huyếtmạch của hắn đã phát huy tác dụng.Hắn muốn cứu bản thân, đầu tiên là phải cứu Trưởng công chúa. Thái tử biếtrõ trong cung điện này, chỉ duy nhất một người mới có thể cứu mạng trước lưỡidao phẫn nộ của Hoàng đế.Hơn nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ không tiết lộ sự thật cho người đó. Bệ hạtôn trọng hiếu thảo, không thể để cho những điều xấu xa của hoàng gia ảnhhưởng đến sức khỏe của lão nhân gia.Vì vậy, Thái tử biết mình vẫn còn một lối thoát.Nhưng Đông Cung đã sớm bị Diêu thái giám và đám người mà hắn mangtheo bao vây, hoàn toàn không thể liên hệ với người bên ngoài cung. Ngay cảnhững thân tín mà Hoàng hậu và Thái tử đã bồi dưỡng ở cung điện khác, cũngkhông thể tiếp cận được nơi này giữa cơn dông tố."Phóng hỏa đốt cung thôi." Thái tử quay đầu lại, nhìn người mẫu thân kémcỏi đã trở nên hoang mang lo sợ, nói một cách dứt khoát: "Cho trời đang mưacũng phải thiêu trụi cung điện này!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cơn mưa như trút nước vẫn đang gõ lên những kiến trúc trong hoàng thành,gõ lên lòng người trong cung điện. Quảng Tín cung hoàn toàn tĩnh lặng, hay cólẽ quá tĩnh lặng... Ít nhất những lời lẽ độc địa của cặp huynh muội trong cungđiện được tiếng mưa rơi và tiếng sấm nổ che lấp, không có âm thanh nào lọt raphía ngoài.Cho dù như vậy, bên ngoài Quảng Tín cung vẫn không một bóng người,ngay cả Hồng lão thái giám cũng không ở đó. Tất cả mọi người đều giữ khoảngcách, chỉ cần tránh xa Quảng Tín cung cũng tức là giữ được một khoảng cáchvới tử vong.Lúc này, Diêu thái giám vẫn còn ở ngoài Đông Cung, nhưng tâm tư của hắnđã bay sang phía về Quảng Tín cung từ lâu. Tay chân hắn phát lạnh, trong lòngâm u, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì. Tuy hắn biết mình khôngnên nghĩ đến cảnh tượng trong đó nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi.Hắn lau nước mưa trên mặt, cẩn thận theo dõi mọi động tĩnh ở Đông Cung.Bệ hạ đã giao cung điện này cho mình canh giữ, thế thì mình không thể để choHoàng hậu và Thái tử ở bên trong gây ra bất cứ động tĩnh nào.Trái ngược với Quảng Tín cung, tình hình bên phía Đông Cung dường nhưyên tĩnh hơn rất nhiều. Tuy Diêu thái giám hết sức lo lắng nhưng vẫn không hềhoảng sợ. Tất cả nô tài từ trên xuống dưới trong Đông Cung đều đã bị chémđầu, chỉ còn lại cặp mẹ con kia, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không thể gây rađộng tĩnh gì.Có điều, đôi mắt vốn bị nước mưa thấm đẫm của hắn đột nhiên trở nên khôráo, bắt đầu bùng cháy.o O oNgọn lửa lớn quá!Những ánh lửa hùng vĩ bắt đầu bùng lên giữa Đông cung xa hoa tráng lệ,biến thành đốm lửa đỏ tươi, vươn tới bầu trời đầy nước mưa, sức nóng vô biênkèm theo ánh lửa nhanh chóng lan ra mọi phía.Con ngươi của Diêu thái giám đột ngột co lại, nhưng ánh đỏ trong đôi mắtkhông hề nhạt đi - Đông Cung đã bốc cháy! Vào lúc này ngoại trừ hai mẹ contôn quý trong cung tự châm lửa, đâu ai khác có thể làm điều đó. Nhưng... chẳnglẽ hai mẹ con này ý định tự thiêu?Hơn nữa lúc này mưa rơi dày đặc như vậy, ngọn lửa kia làm sao mà cháyđược? V sao trời mưa như trút nước mà vẫn không thể dập tắt ngọn lửa kia?Diêu thái giám biết bây giờ không phải là lúc điều tra xem lửa bắt đầu cháytừ đâu mà là cần lập tức quyết định ngay xem có nên cứu hỏa hay không.Mặc dù Hoàng hậu và Thái tử mẹ con bị tự thiêu, nhưng Diêu thái giámkhông tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn biết cho dù Thiên tử có tức giậnđến đâu đi nữa, nhưng nếu mình đã chịu trách nhiệm trông coi, Hoàng hậu vàThái tử lại không chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiên tử mà qua đời, thế lửa giậncủa Thiên tử sẽ đổ sang phía mình.Chỉ chốc lát sau, cổ họng Diêu thái giám như bị lửa thiêu, hắn gào lên vớigiọng khàn khàn nhưng vẫn đầy sắc bén: "Mau lấy nước đi!"o O oTrong cung điện, không biết có bao nhiêu vạc đồng chứa nước, không rõ cóbao nhiêu thái giám và cung nữ. Khi ngọn lửa bùng phát ở Đông cung, đã cóngười nhanh chóng phản ứng lại, từng tốp chạy về phía này, bắt đầu dùng mọicách để dập lửa. Diêu thái giám đứng bên ngoài với gương mặt nghiêm trọng,quan sát đám người đang bận rộn mà không tham gia, cực kỳ cẩn thận không đểcho bất cứ ai tiếp xúc với hai mẹ con trong cung điện bốc cháy
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Đông Cung, hai mẹ con đáng thương vẫn còn thấp thỏm lo âu, gương
mặt tái nhợt của Thái tử lại khá hơn Hoàng hậu nhiều. Tuy hắn cũng biết mình
sắp phải đối mặt với một kết cục khủng khiếp, nhưng dù sao hắn cũng là con
trai của Hoàng đế Khánh Quốc, luôn được nhìn nhận và nuôi dưỡng như Hoàng
đế kế nhiệm, lúc này sự bình tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ ẩn trong trong huyết
mạch của hắn đã phát huy tác dụng.
Hắn muốn cứu bản thân, đầu tiên là phải cứu Trưởng công chúa. Thái tử biết
rõ trong cung điện này, chỉ duy nhất một người mới có thể cứu mạng trước lưỡi
dao phẫn nộ của Hoàng đế.
Hơn nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ không tiết lộ sự thật cho người đó. Bệ hạ
tôn trọng hiếu thảo, không thể để cho những điều xấu xa của hoàng gia ảnh
hưởng đến sức khỏe của lão nhân gia.
Vì vậy, Thái tử biết mình vẫn còn một lối thoát.
Nhưng Đông Cung đã sớm bị Diêu thái giám và đám người mà hắn mang
theo bao vây, hoàn toàn không thể liên hệ với người bên ngoài cung. Ngay cả
những thân tín mà Hoàng hậu và Thái tử đã bồi dưỡng ở cung điện khác, cũng
không thể tiếp cận được nơi này giữa cơn dông tố.
"Phóng hỏa đốt cung thôi." Thái tử quay đầu lại, nhìn người mẫu thân kém
cỏi đã trở nên hoang mang lo sợ, nói một cách dứt khoát: "Cho trời đang mưa
cũng phải thiêu trụi cung điện này!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cơn mưa như trút nước vẫn đang gõ lên những kiến trúc trong hoàng thành,
gõ lên lòng người trong cung điện. Quảng Tín cung hoàn toàn tĩnh lặng, hay có
lẽ quá tĩnh lặng... Ít nhất những lời lẽ độc địa của cặp huynh muội trong cung
điện được tiếng mưa rơi và tiếng sấm nổ che lấp, không có âm thanh nào lọt ra
phía ngoài.
Cho dù như vậy, bên ngoài Quảng Tín cung vẫn không một bóng người,
ngay cả Hồng lão thái giám cũng không ở đó. Tất cả mọi người đều giữ khoảng
cách, chỉ cần tránh xa Quảng Tín cung cũng tức là giữ được một khoảng cách
với tử vong.
Lúc này, Diêu thái giám vẫn còn ở ngoài Đông Cung, nhưng tâm tư của hắn
đã bay sang phía về Quảng Tín cung từ lâu. Tay chân hắn phát lạnh, trong lòng
âm u, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì. Tuy hắn biết mình không
nên nghĩ đến cảnh tượng trong đó nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi.
Hắn lau nước mưa trên mặt, cẩn thận theo dõi mọi động tĩnh ở Đông Cung.
Bệ hạ đã giao cung điện này cho mình canh giữ, thế thì mình không thể để cho
Hoàng hậu và Thái tử ở bên trong gây ra bất cứ động tĩnh nào.
Trái ngược với Quảng Tín cung, tình hình bên phía Đông Cung dường như
yên tĩnh hơn rất nhiều. Tuy Diêu thái giám hết sức lo lắng nhưng vẫn không hề
hoảng sợ. Tất cả nô tài từ trên xuống dưới trong Đông Cung đều đã bị chém
đầu, chỉ còn lại cặp mẹ con kia, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không thể gây ra
động tĩnh gì.
Có điều, đôi mắt vốn bị nước mưa thấm đẫm của hắn đột nhiên trở nên khô
ráo, bắt đầu bùng cháy.
o O o
Ngọn lửa lớn quá!
Những ánh lửa hùng vĩ bắt đầu bùng lên giữa Đông cung xa hoa tráng lệ,
biến thành đốm lửa đỏ tươi, vươn tới bầu trời đầy nước mưa, sức nóng vô biên
kèm theo ánh lửa nhanh chóng lan ra mọi phía.
Con ngươi của Diêu thái giám đột ngột co lại, nhưng ánh đỏ trong đôi mắt
không hề nhạt đi - Đông Cung đã bốc cháy! Vào lúc này ngoại trừ hai mẹ con
tôn quý trong cung tự châm lửa, đâu ai khác có thể làm điều đó. Nhưng... chẳng
lẽ hai mẹ con này ý định tự thiêu?
Hơn nữa lúc này mưa rơi dày đặc như vậy, ngọn lửa kia làm sao mà cháy
được? V sao trời mưa như trút nước mà vẫn không thể dập tắt ngọn lửa kia?
Diêu thái giám biết bây giờ không phải là lúc điều tra xem lửa bắt đầu cháy
từ đâu mà là cần lập tức quyết định ngay xem có nên cứu hỏa hay không.
Mặc dù Hoàng hậu và Thái tử mẹ con bị tự thiêu, nhưng Diêu thái giám
không tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn biết cho dù Thiên tử có tức giận
đến đâu đi nữa, nhưng nếu mình đã chịu trách nhiệm trông coi, Hoàng hậu và
Thái tử lại không chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiên tử mà qua đời, thế lửa giận
của Thiên tử sẽ đổ sang phía mình.
Chỉ chốc lát sau, cổ họng Diêu thái giám như bị lửa thiêu, hắn gào lên với
giọng khàn khàn nhưng vẫn đầy sắc bén: "Mau lấy nước đi!"
o O o
Trong cung điện, không biết có bao nhiêu vạc đồng chứa nước, không rõ có
bao nhiêu thái giám và cung nữ. Khi ngọn lửa bùng phát ở Đông cung, đã có
người nhanh chóng phản ứng lại, từng tốp chạy về phía này, bắt đầu dùng mọi
cách để dập lửa. Diêu thái giám đứng bên ngoài với gương mặt nghiêm trọng,
quan sát đám người đang bận rộn mà không tham gia, cực kỳ cẩn thận không để
cho bất cứ ai tiếp xúc với hai mẹ con trong cung điện bốc cháy
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Đông Cung, hai mẹ con đáng thương vẫn còn thấp thỏm lo âu, gươngmặt tái nhợt của Thái tử lại khá hơn Hoàng hậu nhiều. Tuy hắn cũng biết mìnhsắp phải đối mặt với một kết cục khủng khiếp, nhưng dù sao hắn cũng là contrai của Hoàng đế Khánh Quốc, luôn được nhìn nhận và nuôi dưỡng như Hoàngđế kế nhiệm, lúc này sự bình tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ ẩn trong trong huyếtmạch của hắn đã phát huy tác dụng.Hắn muốn cứu bản thân, đầu tiên là phải cứu Trưởng công chúa. Thái tử biếtrõ trong cung điện này, chỉ duy nhất một người mới có thể cứu mạng trước lưỡidao phẫn nộ của Hoàng đế.Hơn nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ không tiết lộ sự thật cho người đó. Bệ hạtôn trọng hiếu thảo, không thể để cho những điều xấu xa của hoàng gia ảnhhưởng đến sức khỏe của lão nhân gia.Vì vậy, Thái tử biết mình vẫn còn một lối thoát.Nhưng Đông Cung đã sớm bị Diêu thái giám và đám người mà hắn mangtheo bao vây, hoàn toàn không thể liên hệ với người bên ngoài cung. Ngay cảnhững thân tín mà Hoàng hậu và Thái tử đã bồi dưỡng ở cung điện khác, cũngkhông thể tiếp cận được nơi này giữa cơn dông tố."Phóng hỏa đốt cung thôi." Thái tử quay đầu lại, nhìn người mẫu thân kémcỏi đã trở nên hoang mang lo sợ, nói một cách dứt khoát: "Cho trời đang mưacũng phải thiêu trụi cung điện này!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cơn mưa như trút nước vẫn đang gõ lên những kiến trúc trong hoàng thành,gõ lên lòng người trong cung điện. Quảng Tín cung hoàn toàn tĩnh lặng, hay cólẽ quá tĩnh lặng... Ít nhất những lời lẽ độc địa của cặp huynh muội trong cungđiện được tiếng mưa rơi và tiếng sấm nổ che lấp, không có âm thanh nào lọt raphía ngoài.Cho dù như vậy, bên ngoài Quảng Tín cung vẫn không một bóng người,ngay cả Hồng lão thái giám cũng không ở đó. Tất cả mọi người đều giữ khoảngcách, chỉ cần tránh xa Quảng Tín cung cũng tức là giữ được một khoảng cáchvới tử vong.Lúc này, Diêu thái giám vẫn còn ở ngoài Đông Cung, nhưng tâm tư của hắnđã bay sang phía về Quảng Tín cung từ lâu. Tay chân hắn phát lạnh, trong lòngâm u, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì. Tuy hắn biết mình khôngnên nghĩ đến cảnh tượng trong đó nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi.Hắn lau nước mưa trên mặt, cẩn thận theo dõi mọi động tĩnh ở Đông Cung.Bệ hạ đã giao cung điện này cho mình canh giữ, thế thì mình không thể để choHoàng hậu và Thái tử ở bên trong gây ra bất cứ động tĩnh nào.Trái ngược với Quảng Tín cung, tình hình bên phía Đông Cung dường nhưyên tĩnh hơn rất nhiều. Tuy Diêu thái giám hết sức lo lắng nhưng vẫn không hềhoảng sợ. Tất cả nô tài từ trên xuống dưới trong Đông Cung đều đã bị chémđầu, chỉ còn lại cặp mẹ con kia, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không thể gây rađộng tĩnh gì.Có điều, đôi mắt vốn bị nước mưa thấm đẫm của hắn đột nhiên trở nên khôráo, bắt đầu bùng cháy.o O oNgọn lửa lớn quá!Những ánh lửa hùng vĩ bắt đầu bùng lên giữa Đông cung xa hoa tráng lệ,biến thành đốm lửa đỏ tươi, vươn tới bầu trời đầy nước mưa, sức nóng vô biênkèm theo ánh lửa nhanh chóng lan ra mọi phía.Con ngươi của Diêu thái giám đột ngột co lại, nhưng ánh đỏ trong đôi mắtkhông hề nhạt đi - Đông Cung đã bốc cháy! Vào lúc này ngoại trừ hai mẹ contôn quý trong cung tự châm lửa, đâu ai khác có thể làm điều đó. Nhưng... chẳnglẽ hai mẹ con này ý định tự thiêu?Hơn nữa lúc này mưa rơi dày đặc như vậy, ngọn lửa kia làm sao mà cháyđược? V sao trời mưa như trút nước mà vẫn không thể dập tắt ngọn lửa kia?Diêu thái giám biết bây giờ không phải là lúc điều tra xem lửa bắt đầu cháytừ đâu mà là cần lập tức quyết định ngay xem có nên cứu hỏa hay không.Mặc dù Hoàng hậu và Thái tử mẹ con bị tự thiêu, nhưng Diêu thái giámkhông tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn biết cho dù Thiên tử có tức giậnđến đâu đi nữa, nhưng nếu mình đã chịu trách nhiệm trông coi, Hoàng hậu vàThái tử lại không chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiên tử mà qua đời, thế lửa giậncủa Thiên tử sẽ đổ sang phía mình.Chỉ chốc lát sau, cổ họng Diêu thái giám như bị lửa thiêu, hắn gào lên vớigiọng khàn khàn nhưng vẫn đầy sắc bén: "Mau lấy nước đi!"o O oTrong cung điện, không biết có bao nhiêu vạc đồng chứa nước, không rõ cóbao nhiêu thái giám và cung nữ. Khi ngọn lửa bùng phát ở Đông cung, đã cóngười nhanh chóng phản ứng lại, từng tốp chạy về phía này, bắt đầu dùng mọicách để dập lửa. Diêu thái giám đứng bên ngoài với gương mặt nghiêm trọng,quan sát đám người đang bận rộn mà không tham gia, cực kỳ cẩn thận không đểcho bất cứ ai tiếp xúc với hai mẹ con trong cung điện bốc cháy