Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1106: Quả nhân 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay lúc này, cung nữ đang cầm chậu mở miệng, dường như muốn nói điềugì đó.Nhưng một thái giám già nua lại chậm rãi bước từ ngoài điện vào.Trong khắp hoàng cung, ngoại trừ Hoàng đế, chỉ có vị lão thái giám này mớicó quyền bước vào phòng ngủ của Thái hậu mà không cần thông báo trước. Khinhững cung nữ và ma ma xung quanh Thái hậu thấy lão thái giám này đi vào, ainấy càng im lặng. Chỉ có cung nữ đang cầm chậu đồng toát lên vẻ tuyệt vọng vàđắn đo.Hồng lão thái giám chậm rãi bước đến bên cạnh Thái hậu và nói: "Mấy ngàytrước, Đông Cung bắt được vài tên nô tài tay chân không sạch sẽ nhưng chưagiết sạch, kết quả gây ra một cuộc náo loạn nho nhỏ. Lão nô đã gửi Tiểu DiêuTử đến, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi."Thái hậu nhẹ nhàng nhíu mày, "Ồ" một tiếng, ánh mắt đảo qua cung nữ đangbưng chậu .Hồng lão thái giám cũng đưa đôi mắt vẩn đục của mình nhìn về phía cungnữ đó.Cung nữ kia run rẩy một chút, từ từ cúi đầu.o O oCó điều, cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói với tốc độ rất nhanh:"Đông Cung..."Mới nói được hai chữ, cô nàng đã dừng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn vềphía trước.Thái hậu đưa bàn tay già nua run rẩy của mình lên, nắm chặt lấy cổ tay củaHồng lão thái giám. Bởi vì bà biết chỉ cần Hồng lão thái giám muốn, ông ta cóquá nhiều cách có thể khiến cung nữ kia không thể phát ra tiếng nào."Hỏa hoạn." Cung nữ đang bưng chậu run rẩy nói: "Lửa quá lớn, Hoàng hậunương nương và Thái tử vẫn đang ở bên trong."Hồng lão thái giám chậm rãi lắc đầu, rút tay vào trong áo.Thái hậu nhìn chằm chằm vào cung nữ trước mặt, hỏi: "Bệ hạ đang ở đâu?""Bệ hạ đang ở trong Quảng Tín cung."Cung nữ đó cắn môi, lần cuối cùng thay chủ nhân của mình truyền lời, cũnglà lời nói cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Tay trái cô lấy mũi châm trongống áo, đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi trào ra.Chậu nước trong tay cô nàng rơi xuống, phát ra tiếng vang giòn giã, thân thểcô nàng cũng ngã lăn ra nền đất, tạo thành một tiếng vang trầm trầm.Trong Hàm Quang điện tĩnh lặng như chết, tất cả cung nữ và ma ma đềusững sờ trước sự việc vừa xảy ra, không ai nói nên lời."Cái thứ chết cũng không hết tội!" Thái hậu đứng dậy, không buồn nhìn thithể của cung nữ trên mặt đất tới một cái, ra lệnh: "Tới Quảng Tín cung."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cơn mưa bên ngoài Quảng Tín cung đang dần tạnh, hơi thở của Trưởngcông chúa cũng ngày càng yếu đi, màu đỏ trên gương mặt cô ả dần chuyểnthành một màu đỏ sậm gần như màu của cái chết. Đôi mắt to tròn quyến rũ củaTrưởng công chúa bắt đầu nổi lên, trở nên cực kỳ quỷ dị. Thân thể cô ả treo lơlửng trên bức tường cung điện mỹ lệ, sinh mệnh của Lý Vân Duệ hoàn toànnằm trong bàn tay tráng kiện nắm chặt lấy phần cổ trắng noãn của cô ả.Có lẽ cái chết sắp đến, nhưng nữ nhân này, nữ nhân kỳ lạ nhất trong haimươi năm qua của Khánh Quốc, cuối cùng vẫn là kẻ điên. Do đó, trong mắtTrưởng công chúa chẳng có vẻ sợ hãi trước cái chết, chỉ mang một chút chếgiễu và châm chọc.Người mà Trưởng công chúa chế giễu và châm chọc, đương nhiên là thiênhạ đệ nhất trước mắt cô ả, huynh trưởng của cô ả, Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc.Có lẽ vì vẻ chế giễu ấy, bàn tay của Hoàng đế Khánh Quốc hơi buông lỏng,cho Lý Vân Duệ một khoảnh khắc hít thở. Lý Vân Duệ thở mạnh, đột nhiên giơvà đấm lên, liều mạng đánh vào thân hình vững chắc của Hoàng đế. Do hít thởquá gấp gáp, thậm chí nước mũi và nước miếng của cô ả cũng văng ra, chảyxuống gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng hơi méo mó của cô ả.Có lẽ cái chết không đáng sợ, nhưng không có ai lúc sắp chết đột nhiên nắmđược cơ hội sống sót, lại không mất bình tĩnh.Hoàng đế nhìn cô ả bằng ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, gằn từng chữ một,nói: "Hóa ra, kẻ điên cũng sợ chết."Trưởng công chúa nhổ nước bọt vào mặt Hoàng đế, giọng nói khàn khàn,cười như điên dại.Hoàng đế chậm rãi lau nước bọt trên mặt, sắc mặt không hề thay đổi, lại giơtay chậm rãi lau đi những thứ trên mặt Trưởng công chúa và nói: "Mấy năm quahình như hai huynh muội chúng ta ít khi trò chuyện thật tâm. Cho ngươi thêmchút thời gian cũng có sao?""Không cần thêm thời gian." Trưởng công chúa khó nhọc cười nói: "Ta chỉđang nghĩ, nếu hôm nay ngươi giết chết ta, liệu sau này ngươi có muốn giếtTrần Bình Bình không... Kỳ diệu nhất là trong một chuyện lớn như ở ThanhCung, ngươi lại không mang theo một Hổ Vệ nào... Ngươi đang đề phòng ai?Đề phòng Phạm Kiến à?"Với tình hình triều đình Khánh Quốc, một thế khi cân bằng bị phá vỡ hoàntoàn, thân là đế vương đương nhiên phải thiết lập một trạng thái cân bằng mới.Còn thế hệ trước, đương nhiên sẽ trở thành vật tế.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay lúc này, cung nữ đang cầm chậu mở miệng, dường như muốn nói điềugì đó.Nhưng một thái giám già nua lại chậm rãi bước từ ngoài điện vào.Trong khắp hoàng cung, ngoại trừ Hoàng đế, chỉ có vị lão thái giám này mớicó quyền bước vào phòng ngủ của Thái hậu mà không cần thông báo trước. Khinhững cung nữ và ma ma xung quanh Thái hậu thấy lão thái giám này đi vào, ainấy càng im lặng. Chỉ có cung nữ đang cầm chậu đồng toát lên vẻ tuyệt vọng vàđắn đo.Hồng lão thái giám chậm rãi bước đến bên cạnh Thái hậu và nói: "Mấy ngàytrước, Đông Cung bắt được vài tên nô tài tay chân không sạch sẽ nhưng chưagiết sạch, kết quả gây ra một cuộc náo loạn nho nhỏ. Lão nô đã gửi Tiểu DiêuTử đến, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi."Thái hậu nhẹ nhàng nhíu mày, "Ồ" một tiếng, ánh mắt đảo qua cung nữ đangbưng chậu .Hồng lão thái giám cũng đưa đôi mắt vẩn đục của mình nhìn về phía cungnữ đó.Cung nữ kia run rẩy một chút, từ từ cúi đầu.o O oCó điều, cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói với tốc độ rất nhanh:"Đông Cung..."Mới nói được hai chữ, cô nàng đã dừng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn vềphía trước.Thái hậu đưa bàn tay già nua run rẩy của mình lên, nắm chặt lấy cổ tay củaHồng lão thái giám. Bởi vì bà biết chỉ cần Hồng lão thái giám muốn, ông ta cóquá nhiều cách có thể khiến cung nữ kia không thể phát ra tiếng nào."Hỏa hoạn." Cung nữ đang bưng chậu run rẩy nói: "Lửa quá lớn, Hoàng hậunương nương và Thái tử vẫn đang ở bên trong."Hồng lão thái giám chậm rãi lắc đầu, rút tay vào trong áo.Thái hậu nhìn chằm chằm vào cung nữ trước mặt, hỏi: "Bệ hạ đang ở đâu?""Bệ hạ đang ở trong Quảng Tín cung."Cung nữ đó cắn môi, lần cuối cùng thay chủ nhân của mình truyền lời, cũnglà lời nói cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Tay trái cô lấy mũi châm trongống áo, đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi trào ra.Chậu nước trong tay cô nàng rơi xuống, phát ra tiếng vang giòn giã, thân thểcô nàng cũng ngã lăn ra nền đất, tạo thành một tiếng vang trầm trầm.Trong Hàm Quang điện tĩnh lặng như chết, tất cả cung nữ và ma ma đềusững sờ trước sự việc vừa xảy ra, không ai nói nên lời."Cái thứ chết cũng không hết tội!" Thái hậu đứng dậy, không buồn nhìn thithể của cung nữ trên mặt đất tới một cái, ra lệnh: "Tới Quảng Tín cung."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cơn mưa bên ngoài Quảng Tín cung đang dần tạnh, hơi thở của Trưởngcông chúa cũng ngày càng yếu đi, màu đỏ trên gương mặt cô ả dần chuyểnthành một màu đỏ sậm gần như màu của cái chết. Đôi mắt to tròn quyến rũ củaTrưởng công chúa bắt đầu nổi lên, trở nên cực kỳ quỷ dị. Thân thể cô ả treo lơlửng trên bức tường cung điện mỹ lệ, sinh mệnh của Lý Vân Duệ hoàn toànnằm trong bàn tay tráng kiện nắm chặt lấy phần cổ trắng noãn của cô ả.Có lẽ cái chết sắp đến, nhưng nữ nhân này, nữ nhân kỳ lạ nhất trong haimươi năm qua của Khánh Quốc, cuối cùng vẫn là kẻ điên. Do đó, trong mắtTrưởng công chúa chẳng có vẻ sợ hãi trước cái chết, chỉ mang một chút chếgiễu và châm chọc.Người mà Trưởng công chúa chế giễu và châm chọc, đương nhiên là thiênhạ đệ nhất trước mắt cô ả, huynh trưởng của cô ả, Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc.Có lẽ vì vẻ chế giễu ấy, bàn tay của Hoàng đế Khánh Quốc hơi buông lỏng,cho Lý Vân Duệ một khoảnh khắc hít thở. Lý Vân Duệ thở mạnh, đột nhiên giơvà đấm lên, liều mạng đánh vào thân hình vững chắc của Hoàng đế. Do hít thởquá gấp gáp, thậm chí nước mũi và nước miếng của cô ả cũng văng ra, chảyxuống gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng hơi méo mó của cô ả.Có lẽ cái chết không đáng sợ, nhưng không có ai lúc sắp chết đột nhiên nắmđược cơ hội sống sót, lại không mất bình tĩnh.Hoàng đế nhìn cô ả bằng ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, gằn từng chữ một,nói: "Hóa ra, kẻ điên cũng sợ chết."Trưởng công chúa nhổ nước bọt vào mặt Hoàng đế, giọng nói khàn khàn,cười như điên dại.Hoàng đế chậm rãi lau nước bọt trên mặt, sắc mặt không hề thay đổi, lại giơtay chậm rãi lau đi những thứ trên mặt Trưởng công chúa và nói: "Mấy năm quahình như hai huynh muội chúng ta ít khi trò chuyện thật tâm. Cho ngươi thêmchút thời gian cũng có sao?""Không cần thêm thời gian." Trưởng công chúa khó nhọc cười nói: "Ta chỉđang nghĩ, nếu hôm nay ngươi giết chết ta, liệu sau này ngươi có muốn giếtTrần Bình Bình không... Kỳ diệu nhất là trong một chuyện lớn như ở ThanhCung, ngươi lại không mang theo một Hổ Vệ nào... Ngươi đang đề phòng ai?Đề phòng Phạm Kiến à?"Với tình hình triều đình Khánh Quốc, một thế khi cân bằng bị phá vỡ hoàntoàn, thân là đế vương đương nhiên phải thiết lập một trạng thái cân bằng mới.Còn thế hệ trước, đương nhiên sẽ trở thành vật tế.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngay lúc này, cung nữ đang cầm chậu mở miệng, dường như muốn nói điềugì đó.Nhưng một thái giám già nua lại chậm rãi bước từ ngoài điện vào.Trong khắp hoàng cung, ngoại trừ Hoàng đế, chỉ có vị lão thái giám này mớicó quyền bước vào phòng ngủ của Thái hậu mà không cần thông báo trước. Khinhững cung nữ và ma ma xung quanh Thái hậu thấy lão thái giám này đi vào, ainấy càng im lặng. Chỉ có cung nữ đang cầm chậu đồng toát lên vẻ tuyệt vọng vàđắn đo.Hồng lão thái giám chậm rãi bước đến bên cạnh Thái hậu và nói: "Mấy ngàytrước, Đông Cung bắt được vài tên nô tài tay chân không sạch sẽ nhưng chưagiết sạch, kết quả gây ra một cuộc náo loạn nho nhỏ. Lão nô đã gửi Tiểu DiêuTử đến, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi."Thái hậu nhẹ nhàng nhíu mày, "Ồ" một tiếng, ánh mắt đảo qua cung nữ đangbưng chậu .Hồng lão thái giám cũng đưa đôi mắt vẩn đục của mình nhìn về phía cungnữ đó.Cung nữ kia run rẩy một chút, từ từ cúi đầu.o O oCó điều, cô nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói với tốc độ rất nhanh:"Đông Cung..."Mới nói được hai chữ, cô nàng đã dừng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn vềphía trước.Thái hậu đưa bàn tay già nua run rẩy của mình lên, nắm chặt lấy cổ tay củaHồng lão thái giám. Bởi vì bà biết chỉ cần Hồng lão thái giám muốn, ông ta cóquá nhiều cách có thể khiến cung nữ kia không thể phát ra tiếng nào."Hỏa hoạn." Cung nữ đang bưng chậu run rẩy nói: "Lửa quá lớn, Hoàng hậunương nương và Thái tử vẫn đang ở bên trong."Hồng lão thái giám chậm rãi lắc đầu, rút tay vào trong áo.Thái hậu nhìn chằm chằm vào cung nữ trước mặt, hỏi: "Bệ hạ đang ở đâu?""Bệ hạ đang ở trong Quảng Tín cung."Cung nữ đó cắn môi, lần cuối cùng thay chủ nhân của mình truyền lời, cũnglà lời nói cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Tay trái cô lấy mũi châm trongống áo, đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi trào ra.Chậu nước trong tay cô nàng rơi xuống, phát ra tiếng vang giòn giã, thân thểcô nàng cũng ngã lăn ra nền đất, tạo thành một tiếng vang trầm trầm.Trong Hàm Quang điện tĩnh lặng như chết, tất cả cung nữ và ma ma đềusững sờ trước sự việc vừa xảy ra, không ai nói nên lời."Cái thứ chết cũng không hết tội!" Thái hậu đứng dậy, không buồn nhìn thithể của cung nữ trên mặt đất tới một cái, ra lệnh: "Tới Quảng Tín cung."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cơn mưa bên ngoài Quảng Tín cung đang dần tạnh, hơi thở của Trưởngcông chúa cũng ngày càng yếu đi, màu đỏ trên gương mặt cô ả dần chuyểnthành một màu đỏ sậm gần như màu của cái chết. Đôi mắt to tròn quyến rũ củaTrưởng công chúa bắt đầu nổi lên, trở nên cực kỳ quỷ dị. Thân thể cô ả treo lơlửng trên bức tường cung điện mỹ lệ, sinh mệnh của Lý Vân Duệ hoàn toànnằm trong bàn tay tráng kiện nắm chặt lấy phần cổ trắng noãn của cô ả.Có lẽ cái chết sắp đến, nhưng nữ nhân này, nữ nhân kỳ lạ nhất trong haimươi năm qua của Khánh Quốc, cuối cùng vẫn là kẻ điên. Do đó, trong mắtTrưởng công chúa chẳng có vẻ sợ hãi trước cái chết, chỉ mang một chút chếgiễu và châm chọc.Người mà Trưởng công chúa chế giễu và châm chọc, đương nhiên là thiênhạ đệ nhất trước mắt cô ả, huynh trưởng của cô ả, Hoàng đế bệ hạ của KhánhQuốc.Có lẽ vì vẻ chế giễu ấy, bàn tay của Hoàng đế Khánh Quốc hơi buông lỏng,cho Lý Vân Duệ một khoảnh khắc hít thở. Lý Vân Duệ thở mạnh, đột nhiên giơvà đấm lên, liều mạng đánh vào thân hình vững chắc của Hoàng đế. Do hít thởquá gấp gáp, thậm chí nước mũi và nước miếng của cô ả cũng văng ra, chảyxuống gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng hơi méo mó của cô ả.Có lẽ cái chết không đáng sợ, nhưng không có ai lúc sắp chết đột nhiên nắmđược cơ hội sống sót, lại không mất bình tĩnh.Hoàng đế nhìn cô ả bằng ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, gằn từng chữ một,nói: "Hóa ra, kẻ điên cũng sợ chết."Trưởng công chúa nhổ nước bọt vào mặt Hoàng đế, giọng nói khàn khàn,cười như điên dại.Hoàng đế chậm rãi lau nước bọt trên mặt, sắc mặt không hề thay đổi, lại giơtay chậm rãi lau đi những thứ trên mặt Trưởng công chúa và nói: "Mấy năm quahình như hai huynh muội chúng ta ít khi trò chuyện thật tâm. Cho ngươi thêmchút thời gian cũng có sao?""Không cần thêm thời gian." Trưởng công chúa khó nhọc cười nói: "Ta chỉđang nghĩ, nếu hôm nay ngươi giết chết ta, liệu sau này ngươi có muốn giếtTrần Bình Bình không... Kỳ diệu nhất là trong một chuyện lớn như ở ThanhCung, ngươi lại không mang theo một Hổ Vệ nào... Ngươi đang đề phòng ai?Đề phòng Phạm Kiến à?"Với tình hình triều đình Khánh Quốc, một thế khi cân bằng bị phá vỡ hoàntoàn, thân là đế vương đương nhiên phải thiết lập một trạng thái cân bằng mới.Còn thế hệ trước, đương nhiên sẽ trở thành vật tế.