Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1105: Quả nhân 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngọn lửa này thật kỳ lạ, dường như không phải do cung điện tự cháy, mà cóai đó đã sử dụng nguyên liệu dễ cháy như dầu mỡ, vì vậy ngọn lửa cháy rất dữdội, mà ngay cả nước mưa cũng không thể dập tắt. Có điều, sau khi nguyên liệudễ bắt lửa này cháy hết, ngọn lửa không còn năng lượng để tiếp tục, nhanhchóng bị dập tắt.Có thái giám trung thành vội vàng phá vỡ cánh cửa cung đã cháy đen kịt,muốn xông vào cứu chủ nhân bên trong.Nhưng sau khi thái giám kia đập vỡ cửa cung lại phát hiện trước mắt mìnhbỗng tối đen, không rõ vì sao lại bị một cây cột gỗ đập trúng đầu, ngất lịm đi.Diêu thái giám lạnh lùng bước vào trước tiên, những vệ sĩ và thái giám saulưng lại tiếp tục bao vây Đông Cung, ngăn cản đám người cứu hỏa đang quaysang nhìn nhau bên ngoài cung điện.Bên trong Đông Cung lúc này đã bị đốt tới mức tan hoang. Mà trên phiến đángập nước trước điện, Hoàng hậu đang được Thái tử ôm trong lòng, trên ngườingoài một số vết cháy thì chỉ có vẻ chật vật do nước mưa làm ướt áo.Diêu thái giám cúi mình hành lễ: "Lửa đã tắt."Ý nghĩa rất rõ ràng, bây giờ lửa đã được dập tắt, hai vị chủ nhân nên tạmthời chịu khổ, ở lại trong cung này một lát.Bàn tay Thái tử bỏng rộp, hắn chăm chú nhìn vào mắt Diêu thái giám, trênmặt lóe lên vẻ tàn nhẫn, gằn từng chữ một nói: "Trừ phi ngươi giết bản cungngay lập tức, bằng không toàn bộ hoàng thành đều biết tin Đông Cung bị cháy,ngươi nghĩ sẽ giấu được bao lâu?"Sau đó, Thái tử cất cao giọng nói, bình tĩnh nói: "Bản cung vẫn bình an vôsự, chỉ có điều mẫu hậu bị khói hun nên hôn mê bất tỉnh." Âm thanh này nhẹnhàng vang lên, dễ dàng vọng ra ngoài Đông Cung, khiến cho đám người đếncứu hỏa trút được gánh nặng trong lòng. Miễn là Hoàng hậu và Thái tử khôngcó vấn đề gì, họ cũng không cần lo mình sẽ gặp bất trắc.Có điều, tiếng nói này rơi vào tai các thái giám thị vệ bao vây quanh ĐôngCung, mang một ý nghĩa khác.o O oDiêu thái giám sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vị Thái tử trước mặt xưanay luôn hết sức bình thường. Hắn khẽ nhíu mày, thế mới biết dù sao đi nữa vịThái tử này cũng là con ruột của Hoàng đế bệ hạ. Trong tình huống đại họa lâmđầu, hắn quả quyết đốt lửa tự thiêu bức ép, thủ đoạn thật quá tinh diệuHoàng đế muốn giải quyết việc nhà, muốn giữ gìn thể diện của mình, chonên ông đã chọn những giờ phút tối tăm nhất trước lúc bình minh. Trời giúp vui,gửi một cơn dông tố lớn để tăng bầu không khí. Hôm nay trong hoàng cung đãcó hơn một trăm nô tài tử vong, chỉ để che miệng mọi người.Nhưng lúc này Đông Cung lại bốc cháy, mọi người đều biết Thái tử vàHoàng hậu vẫn an toàn. Chuyện này không thể giữ kín được nữa, từ cái gọi làviệc nhà đã dần dần trở thành quốc sự.Diêu thái giám nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thái tử điện hạ, đột nhiên tronglòng chấn động. Hắn nhận ra vị Thái tử lúc bình thường khá uất ức này, một khigặp sự chuyện là cả vẻ mặt lẫn thần sắc đều giống hệt bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người phụ nữ có quyền lực nhất ở Khánh Quốc, bà lão kia thực ra đã tỉnhdậy từ nửa canh giờ trước. Lão nhân gia không ngủ nhiều, nhưng Thái hậu vẫngiữ thói quen nằm trên chiếc giường mềm mại của Hàm Quang điện, nhắm mắtdưỡng thần.Ngày hôm nay, không hiểu vì sao bà lão đã tỉnh từ lâu nhưng sắc trời vẫn tốiđen, khiến người ta không thấy muốn đứng dậy đi dạo trong vườn.Đặc biệt là những tiếng sấm sau đó, khiến cho lông mày của Thái hậu lãonhân gia nhíu lại, nhắm mắt chặt hơn. Bà không sợ sét đánh, nhưng ghét tiếngsấm, luôn cảm thấy liệu có phải ông trời có ý kiến gì với Lý gia của mình haykhông, cho nên mới dùng cách này để báo cho mình.Sau tiếng sấm tiếng gió, đằng xa có tiếng ồn, nhưng nó biến mất rất nhanh,trong cung điện tăm tối mọi thứ lại trở về bình yên.Thái hậu không muốn nằm nữa, được các ma ma và cung nữ hầu hạ chậmrãi dậy khỏi giường, run run rẩy rẩy mặc xiêm y, trên trán thắt một sợi dây màuxanh tinh tế, sau đó được đỡ ngồi xuống ghế.Cung nữ lặng lẽ đưa chậu vàng đến phục vụ lão nhân gia rửa chân, trongchậu nước ấm bốc hơi nóng.Thái hậu mê nhìn chằm chằm vào hơi nóng mù mịt trong chậu.Một lúc sau, bà lão thở dài, vẫy tay nói: "Vừa rồi là nơi nào náo loạn vậy?"Các cung nữ và ma ma nhìn nhau, tuy họ cũng đã nghe thấy, có vẻ như làbên phía Đông cung; nhưng giờ vẫn là sáng sớm, chưa ai rời khỏi điện, đềukhông biết chính xác đã chuyện gì xảy ra. Mặc dù có người đoán ra có sự cố ởĐông Cung, nhưng không ai dám nói suy đoán của mình trước mặt Thái hậu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngọn lửa này thật kỳ lạ, dường như không phải do cung điện tự cháy, mà có
ai đó đã sử dụng nguyên liệu dễ cháy như dầu mỡ, vì vậy ngọn lửa cháy rất dữ
dội, mà ngay cả nước mưa cũng không thể dập tắt. Có điều, sau khi nguyên liệu
dễ bắt lửa này cháy hết, ngọn lửa không còn năng lượng để tiếp tục, nhanh
chóng bị dập tắt.
Có thái giám trung thành vội vàng phá vỡ cánh cửa cung đã cháy đen kịt,
muốn xông vào cứu chủ nhân bên trong.
Nhưng sau khi thái giám kia đập vỡ cửa cung lại phát hiện trước mắt mình
bỗng tối đen, không rõ vì sao lại bị một cây cột gỗ đập trúng đầu, ngất lịm đi.
Diêu thái giám lạnh lùng bước vào trước tiên, những vệ sĩ và thái giám sau
lưng lại tiếp tục bao vây Đông Cung, ngăn cản đám người cứu hỏa đang quay
sang nhìn nhau bên ngoài cung điện.
Bên trong Đông Cung lúc này đã bị đốt tới mức tan hoang. Mà trên phiến đá
ngập nước trước điện, Hoàng hậu đang được Thái tử ôm trong lòng, trên người
ngoài một số vết cháy thì chỉ có vẻ chật vật do nước mưa làm ướt áo.
Diêu thái giám cúi mình hành lễ: "Lửa đã tắt."
Ý nghĩa rất rõ ràng, bây giờ lửa đã được dập tắt, hai vị chủ nhân nên tạm
thời chịu khổ, ở lại trong cung này một lát.
Bàn tay Thái tử bỏng rộp, hắn chăm chú nhìn vào mắt Diêu thái giám, trên
mặt lóe lên vẻ tàn nhẫn, gằn từng chữ một nói: "Trừ phi ngươi giết bản cung
ngay lập tức, bằng không toàn bộ hoàng thành đều biết tin Đông Cung bị cháy,
ngươi nghĩ sẽ giấu được bao lâu?"
Sau đó, Thái tử cất cao giọng nói, bình tĩnh nói: "Bản cung vẫn bình an vô
sự, chỉ có điều mẫu hậu bị khói hun nên hôn mê bất tỉnh." Âm thanh này nhẹ
nhàng vang lên, dễ dàng vọng ra ngoài Đông Cung, khiến cho đám người đến
cứu hỏa trút được gánh nặng trong lòng. Miễn là Hoàng hậu và Thái tử không
có vấn đề gì, họ cũng không cần lo mình sẽ gặp bất trắc.
Có điều, tiếng nói này rơi vào tai các thái giám thị vệ bao vây quanh Đông
Cung, mang một ý nghĩa khác.
o O o
Diêu thái giám sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vị Thái tử trước mặt xưa
nay luôn hết sức bình thường. Hắn khẽ nhíu mày, thế mới biết dù sao đi nữa vị
Thái tử này cũng là con ruột của Hoàng đế bệ hạ. Trong tình huống đại họa lâm
đầu, hắn quả quyết đốt lửa tự thiêu bức ép, thủ đoạn thật quá tinh diệu
Hoàng đế muốn giải quyết việc nhà, muốn giữ gìn thể diện của mình, cho
nên ông đã chọn những giờ phút tối tăm nhất trước lúc bình minh. Trời giúp vui,
gửi một cơn dông tố lớn để tăng bầu không khí. Hôm nay trong hoàng cung đã
có hơn một trăm nô tài tử vong, chỉ để che miệng mọi người.
Nhưng lúc này Đông Cung lại bốc cháy, mọi người đều biết Thái tử và
Hoàng hậu vẫn an toàn. Chuyện này không thể giữ kín được nữa, từ cái gọi là
việc nhà đã dần dần trở thành quốc sự.
Diêu thái giám nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thái tử điện hạ, đột nhiên trong
lòng chấn động. Hắn nhận ra vị Thái tử lúc bình thường khá uất ức này, một khi
gặp sự chuyện là cả vẻ mặt lẫn thần sắc đều giống hệt bệ hạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người phụ nữ có quyền lực nhất ở Khánh Quốc, bà lão kia thực ra đã tỉnh
dậy từ nửa canh giờ trước. Lão nhân gia không ngủ nhiều, nhưng Thái hậu vẫn
giữ thói quen nằm trên chiếc giường mềm mại của Hàm Quang điện, nhắm mắt
dưỡng thần.
Ngày hôm nay, không hiểu vì sao bà lão đã tỉnh từ lâu nhưng sắc trời vẫn tối
đen, khiến người ta không thấy muốn đứng dậy đi dạo trong vườn.
Đặc biệt là những tiếng sấm sau đó, khiến cho lông mày của Thái hậu lão
nhân gia nhíu lại, nhắm mắt chặt hơn. Bà không sợ sét đánh, nhưng ghét tiếng
sấm, luôn cảm thấy liệu có phải ông trời có ý kiến gì với Lý gia của mình hay
không, cho nên mới dùng cách này để báo cho mình.
Sau tiếng sấm tiếng gió, đằng xa có tiếng ồn, nhưng nó biến mất rất nhanh,
trong cung điện tăm tối mọi thứ lại trở về bình yên.
Thái hậu không muốn nằm nữa, được các ma ma và cung nữ hầu hạ chậm
rãi dậy khỏi giường, run run rẩy rẩy mặc xiêm y, trên trán thắt một sợi dây màu
xanh tinh tế, sau đó được đỡ ngồi xuống ghế.
Cung nữ lặng lẽ đưa chậu vàng đến phục vụ lão nhân gia rửa chân, trong
chậu nước ấm bốc hơi nóng.
Thái hậu mê nhìn chằm chằm vào hơi nóng mù mịt trong chậu.
Một lúc sau, bà lão thở dài, vẫy tay nói: "Vừa rồi là nơi nào náo loạn vậy?"
Các cung nữ và ma ma nhìn nhau, tuy họ cũng đã nghe thấy, có vẻ như là
bên phía Đông cung; nhưng giờ vẫn là sáng sớm, chưa ai rời khỏi điện, đều
không biết chính xác đã chuyện gì xảy ra. Mặc dù có người đoán ra có sự cố ở
Đông Cung, nhưng không ai dám nói suy đoán của mình trước mặt Thái hậu.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngọn lửa này thật kỳ lạ, dường như không phải do cung điện tự cháy, mà cóai đó đã sử dụng nguyên liệu dễ cháy như dầu mỡ, vì vậy ngọn lửa cháy rất dữdội, mà ngay cả nước mưa cũng không thể dập tắt. Có điều, sau khi nguyên liệudễ bắt lửa này cháy hết, ngọn lửa không còn năng lượng để tiếp tục, nhanhchóng bị dập tắt.Có thái giám trung thành vội vàng phá vỡ cánh cửa cung đã cháy đen kịt,muốn xông vào cứu chủ nhân bên trong.Nhưng sau khi thái giám kia đập vỡ cửa cung lại phát hiện trước mắt mìnhbỗng tối đen, không rõ vì sao lại bị một cây cột gỗ đập trúng đầu, ngất lịm đi.Diêu thái giám lạnh lùng bước vào trước tiên, những vệ sĩ và thái giám saulưng lại tiếp tục bao vây Đông Cung, ngăn cản đám người cứu hỏa đang quaysang nhìn nhau bên ngoài cung điện.Bên trong Đông Cung lúc này đã bị đốt tới mức tan hoang. Mà trên phiến đángập nước trước điện, Hoàng hậu đang được Thái tử ôm trong lòng, trên ngườingoài một số vết cháy thì chỉ có vẻ chật vật do nước mưa làm ướt áo.Diêu thái giám cúi mình hành lễ: "Lửa đã tắt."Ý nghĩa rất rõ ràng, bây giờ lửa đã được dập tắt, hai vị chủ nhân nên tạmthời chịu khổ, ở lại trong cung này một lát.Bàn tay Thái tử bỏng rộp, hắn chăm chú nhìn vào mắt Diêu thái giám, trênmặt lóe lên vẻ tàn nhẫn, gằn từng chữ một nói: "Trừ phi ngươi giết bản cungngay lập tức, bằng không toàn bộ hoàng thành đều biết tin Đông Cung bị cháy,ngươi nghĩ sẽ giấu được bao lâu?"Sau đó, Thái tử cất cao giọng nói, bình tĩnh nói: "Bản cung vẫn bình an vôsự, chỉ có điều mẫu hậu bị khói hun nên hôn mê bất tỉnh." Âm thanh này nhẹnhàng vang lên, dễ dàng vọng ra ngoài Đông Cung, khiến cho đám người đếncứu hỏa trút được gánh nặng trong lòng. Miễn là Hoàng hậu và Thái tử khôngcó vấn đề gì, họ cũng không cần lo mình sẽ gặp bất trắc.Có điều, tiếng nói này rơi vào tai các thái giám thị vệ bao vây quanh ĐôngCung, mang một ý nghĩa khác.o O oDiêu thái giám sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vị Thái tử trước mặt xưanay luôn hết sức bình thường. Hắn khẽ nhíu mày, thế mới biết dù sao đi nữa vịThái tử này cũng là con ruột của Hoàng đế bệ hạ. Trong tình huống đại họa lâmđầu, hắn quả quyết đốt lửa tự thiêu bức ép, thủ đoạn thật quá tinh diệuHoàng đế muốn giải quyết việc nhà, muốn giữ gìn thể diện của mình, chonên ông đã chọn những giờ phút tối tăm nhất trước lúc bình minh. Trời giúp vui,gửi một cơn dông tố lớn để tăng bầu không khí. Hôm nay trong hoàng cung đãcó hơn một trăm nô tài tử vong, chỉ để che miệng mọi người.Nhưng lúc này Đông Cung lại bốc cháy, mọi người đều biết Thái tử vàHoàng hậu vẫn an toàn. Chuyện này không thể giữ kín được nữa, từ cái gọi làviệc nhà đã dần dần trở thành quốc sự.Diêu thái giám nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thái tử điện hạ, đột nhiên tronglòng chấn động. Hắn nhận ra vị Thái tử lúc bình thường khá uất ức này, một khigặp sự chuyện là cả vẻ mặt lẫn thần sắc đều giống hệt bệ hạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người phụ nữ có quyền lực nhất ở Khánh Quốc, bà lão kia thực ra đã tỉnhdậy từ nửa canh giờ trước. Lão nhân gia không ngủ nhiều, nhưng Thái hậu vẫngiữ thói quen nằm trên chiếc giường mềm mại của Hàm Quang điện, nhắm mắtdưỡng thần.Ngày hôm nay, không hiểu vì sao bà lão đã tỉnh từ lâu nhưng sắc trời vẫn tốiđen, khiến người ta không thấy muốn đứng dậy đi dạo trong vườn.Đặc biệt là những tiếng sấm sau đó, khiến cho lông mày của Thái hậu lãonhân gia nhíu lại, nhắm mắt chặt hơn. Bà không sợ sét đánh, nhưng ghét tiếngsấm, luôn cảm thấy liệu có phải ông trời có ý kiến gì với Lý gia của mình haykhông, cho nên mới dùng cách này để báo cho mình.Sau tiếng sấm tiếng gió, đằng xa có tiếng ồn, nhưng nó biến mất rất nhanh,trong cung điện tăm tối mọi thứ lại trở về bình yên.Thái hậu không muốn nằm nữa, được các ma ma và cung nữ hầu hạ chậmrãi dậy khỏi giường, run run rẩy rẩy mặc xiêm y, trên trán thắt một sợi dây màuxanh tinh tế, sau đó được đỡ ngồi xuống ghế.Cung nữ lặng lẽ đưa chậu vàng đến phục vụ lão nhân gia rửa chân, trongchậu nước ấm bốc hơi nóng.Thái hậu mê nhìn chằm chằm vào hơi nóng mù mịt trong chậu.Một lúc sau, bà lão thở dài, vẫy tay nói: "Vừa rồi là nơi nào náo loạn vậy?"Các cung nữ và ma ma nhìn nhau, tuy họ cũng đã nghe thấy, có vẻ như làbên phía Đông cung; nhưng giờ vẫn là sáng sớm, chưa ai rời khỏi điện, đềukhông biết chính xác đã chuyện gì xảy ra. Mặc dù có người đoán ra có sự cố ởĐông Cung, nhưng không ai dám nói suy đoán của mình trước mặt Thái hậu.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑