Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1111: Lưu đày 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Để tránh lời đàm tiếu trong dân gian, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫngiữ nguyên phong hiệu và đất phong." Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "NhâmThiếu An!"Nhâm Thiếu An, chức vụ Chính khanh Thái Thường tự, đang quỳ ở phíasau, nhanh chóng tiến lên vài bước. Dưới chân hắn run rẩy, trong lòng cũngđang lo sợ. Ban đầu cứ nghĩ rằng cuộc họp ở Ngự Thư phòng không liên quangì đến mình, bấy giờ vẫn luôn ngờ vực và sợ sệt, lúc này mới biết hóa ra bệ hạmuốn mình tiếp chỉ.Thái Thường tự quản lý việc sinh hoạt của các thành viên Hoàng gia và tấtcả nghi lễ trong cung."Có thần.""Trưởng công chúa tình cờ cảm lạnh, nên được dời vào biệt viện hoàng giaở tây thành để tĩnh dưỡng. Trừ khi có ý chỉ, ngoài ra không ai được làm phiền,kẻ trái lệnh, chém.""Giao cho Giám Sát viện canh gác." Hoàng đế tạm dừng lại một chút, sau đóchậm rãi nhắm mắt, uể oải nói: "Khi nào đê điều Đại Giang được sửa chữa hoàntoàn, lúc đó mới cho Trưởng công chúa ra ngoài.""Thần... lĩnh chỉ." Nhâm Thiếu An kinh hãi tới nỗi muốn khóc, trong lòngnghĩ thầm Đại Giang dài vạn dặm, cho dù Dương Vạn Lý tu sửa tốt đến đâuchăng nữa chỉ e cũng mất tới mấy trăm năm, khi đó không khéo Trưởng côngchúa đã hóa thành đống xương khô từ lâu rồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong cung đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Tuy rằng hôm đó trời mưa rất to,nhưng vụ hỏa hoạn này lại xuất hiện một cách khó hiểu. có điều dưới sự sắp đặthữu ý hay vô tình, Thái tử và Thái Phó và mọi người đều trải qua cơn kinh hãi,Thái tử điện hạ không muốn nói chuyện.Do đó, trong những ngày tiếp theo, Thái tử không tới đứng nghe ở Ngự Thưphòng cũng có một lý do vô cùng thích hợp, không mấy người nghi ngờ trongchuyện này cất giấu vấn đề gì.Biệt viện hoàng thất, chính là nơi năm xưa Lâm Uyển Nhi chuẩn bị kết hôn,chuyển đến sống sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng là nơi Phạm Nhàn từngnhiều lần trèo tường. Nhưng nếu bây giờ y định trèo thêm hai lần nữa, chắcchắn sẽ bị vô số tên nỏ bắn thành con nhím gai.Phòng vệ bốn phía của biệt viện vô cùng nghiêm ngặt. Bốn con đường xungquanh viện đã được phong tỏa từ lâu, giống như một chữ "hồi (回)"khổng lồ.Biệt viện giống là vòng tròn nhỏ bên trong, còn phía ngoài là vòng phong tỏachặt chẽ của bị Giám Sát viện.Trong cái vòng tròn nhỏ kia, danh nghĩa là nơi Trưởng công chúa điềudưỡng thân thể, nhưng thực ra các vị đại thần trong triều đình đều biết vị côngchúa này đã bị Hoàng đế giam cầm ở đây. Giám Sát viện canh gác vô cùngnghiêm ngặt, có lẽ ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào, đương nhiêntin tức từ bên trong cũng không thể truyền ra ngoài.Sẽ bị giam cầm bao lâu?Một chiếc xe ngựa dưới được các hộ vệ bao quanh, chậm rãi di chuyển từphía đông tới. Trước đó chủ nhân của chiếc xe ngựa này đã vào cung một lầnnhưng không nhận được bất cứ thông tin gì, cho nên lần này đã mạo hiểm đếnbiệt viện hoàng gia ở phía tây thành.Người đánh xe là Đằng Tử Kinh. Trên chiếc xe ngựa in biểu tượng của giatộc họ Phạm, nhưng khi còn cách biệt viện chỉ một nửa con đường, xe ngựa đãbị người ta lạnh lùng ngăn cản.Rèm che trên xe nhẹ nhàng vén lên, để lộ ra gương mặt mệt mỏi và đượmchút buồn bã của Lâm Uyển Nhi. Cô đã vào cung gặp Thái hậu, nhưng khônggặp được Hoàng hậu. Mặc dù Thái hậu không nói gì, nhưng bầu không khítrong cung và một số dấu hiệu không bình thường khác đã xác nhận nhữngphỏng đoán trong lòng cô.Cho dù xét theo góc độ của Phạm Nhàn hay góc độ của dòng dõi hoàng tộc,thật ra hôm nay cô không nên đến biệt viện, dù rằng người bị giam giữ bêntrong chính là mẫu thân của cô.Nhưng cô không thể không đến. Trong lòng cô luôn có một linh cảm khônglành, nếu không gặp lại người phụ nữ đó, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn cơhội nào nữa.Giam cầm, bao nhiêu năm cơ chứ?.o O o ."Phu nhân, ý chỉ rất rõ ràng nghiêm cấm bất cứ ai làm phiền đến điện hạnghỉ ngơi." Một quan viên của Giám Sát viện bình tĩnh nói: "Không thì mời phunhân tới xin ý chỉ đi."Sau một hồi thương thảo, xe ngựa của Phạm phủ vẫn không thể tiến thêmbước nữa. Lâm Uyển Nhi thở dài, trở lại xe, biết mình không nên đến đây,nhưng... cô lắc đầu nói: "Ta biết rồi."Quan viên Giám Sát viện kia thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng hành lễ đểbày tỏ lòng biết ơn. Nếu là đại thần hay quý nhân khác muốn đến biệt viện gặpTrưởng công chúa, có lẽ người trong Giám Sát viện đã vung gậy xua đuổi từlâu. Có điều, nữ nhân trong chiếc xe ngựa này chính là con gái ruột của Trưởngcông chúa, và quan trọng hơn hết, cô còn là thê tử của Đề Ti đại nhân PhạmNhàn của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Để tránh lời đàm tiếu trong dân gian, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫn
giữ nguyên phong hiệu và đất phong." Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "Nhâm
Thiếu An!"
Nhâm Thiếu An, chức vụ Chính khanh Thái Thường tự, đang quỳ ở phía
sau, nhanh chóng tiến lên vài bước. Dưới chân hắn run rẩy, trong lòng cũng
đang lo sợ. Ban đầu cứ nghĩ rằng cuộc họp ở Ngự Thư phòng không liên quan
gì đến mình, bấy giờ vẫn luôn ngờ vực và sợ sệt, lúc này mới biết hóa ra bệ hạ
muốn mình tiếp chỉ.
Thái Thường tự quản lý việc sinh hoạt của các thành viên Hoàng gia và tất
cả nghi lễ trong cung.
"Có thần."
"Trưởng công chúa tình cờ cảm lạnh, nên được dời vào biệt viện hoàng gia
ở tây thành để tĩnh dưỡng. Trừ khi có ý chỉ, ngoài ra không ai được làm phiền,
kẻ trái lệnh, chém."
"Giao cho Giám Sát viện canh gác." Hoàng đế tạm dừng lại một chút, sau đó
chậm rãi nhắm mắt, uể oải nói: "Khi nào đê điều Đại Giang được sửa chữa hoàn
toàn, lúc đó mới cho Trưởng công chúa ra ngoài."
"Thần... lĩnh chỉ." Nhâm Thiếu An kinh hãi tới nỗi muốn khóc, trong lòng
nghĩ thầm Đại Giang dài vạn dặm, cho dù Dương Vạn Lý tu sửa tốt đến đâu
chăng nữa chỉ e cũng mất tới mấy trăm năm, khi đó không khéo Trưởng công
chúa đã hóa thành đống xương khô từ lâu rồi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong cung đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Tuy rằng hôm đó trời mưa rất to,
nhưng vụ hỏa hoạn này lại xuất hiện một cách khó hiểu. có điều dưới sự sắp đặt
hữu ý hay vô tình, Thái tử và Thái Phó và mọi người đều trải qua cơn kinh hãi,
Thái tử điện hạ không muốn nói chuyện.
Do đó, trong những ngày tiếp theo, Thái tử không tới đứng nghe ở Ngự Thư
phòng cũng có một lý do vô cùng thích hợp, không mấy người nghi ngờ trong
chuyện này cất giấu vấn đề gì.
Biệt viện hoàng thất, chính là nơi năm xưa Lâm Uyển Nhi chuẩn bị kết hôn,
chuyển đến sống sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng là nơi Phạm Nhàn từng
nhiều lần trèo tường. Nhưng nếu bây giờ y định trèo thêm hai lần nữa, chắc
chắn sẽ bị vô số tên nỏ bắn thành con nhím gai.
Phòng vệ bốn phía của biệt viện vô cùng nghiêm ngặt. Bốn con đường xung
quanh viện đã được phong tỏa từ lâu, giống như một chữ "hồi (回)"khổng lồ.
Biệt viện giống là vòng tròn nhỏ bên trong, còn phía ngoài là vòng phong tỏa
chặt chẽ của bị Giám Sát viện.
Trong cái vòng tròn nhỏ kia, danh nghĩa là nơi Trưởng công chúa điều
dưỡng thân thể, nhưng thực ra các vị đại thần trong triều đình đều biết vị công
chúa này đã bị Hoàng đế giam cầm ở đây. Giám Sát viện canh gác vô cùng
nghiêm ngặt, có lẽ ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào, đương nhiên
tin tức từ bên trong cũng không thể truyền ra ngoài.
Sẽ bị giam cầm bao lâu?
Một chiếc xe ngựa dưới được các hộ vệ bao quanh, chậm rãi di chuyển từ
phía đông tới. Trước đó chủ nhân của chiếc xe ngựa này đã vào cung một lần
nhưng không nhận được bất cứ thông tin gì, cho nên lần này đã mạo hiểm đến
biệt viện hoàng gia ở phía tây thành.
Người đánh xe là Đằng Tử Kinh. Trên chiếc xe ngựa in biểu tượng của gia
tộc họ Phạm, nhưng khi còn cách biệt viện chỉ một nửa con đường, xe ngựa đã
bị người ta lạnh lùng ngăn cản.
Rèm che trên xe nhẹ nhàng vén lên, để lộ ra gương mặt mệt mỏi và đượm
chút buồn bã của Lâm Uyển Nhi. Cô đã vào cung gặp Thái hậu, nhưng không
gặp được Hoàng hậu. Mặc dù Thái hậu không nói gì, nhưng bầu không khí
trong cung và một số dấu hiệu không bình thường khác đã xác nhận những
phỏng đoán trong lòng cô.
Cho dù xét theo góc độ của Phạm Nhàn hay góc độ của dòng dõi hoàng tộc,
thật ra hôm nay cô không nên đến biệt viện, dù rằng người bị giam giữ bên
trong chính là mẫu thân của cô.
Nhưng cô không thể không đến. Trong lòng cô luôn có một linh cảm không
lành, nếu không gặp lại người phụ nữ đó, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn cơ
hội nào nữa.
Giam cầm, bao nhiêu năm cơ chứ?
.o O o .
"Phu nhân, ý chỉ rất rõ ràng nghiêm cấm bất cứ ai làm phiền đến điện hạ
nghỉ ngơi." Một quan viên của Giám Sát viện bình tĩnh nói: "Không thì mời phu
nhân tới xin ý chỉ đi."
Sau một hồi thương thảo, xe ngựa của Phạm phủ vẫn không thể tiến thêm
bước nữa. Lâm Uyển Nhi thở dài, trở lại xe, biết mình không nên đến đây,
nhưng... cô lắc đầu nói: "Ta biết rồi."
Quan viên Giám Sát viện kia thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng hành lễ để
bày tỏ lòng biết ơn. Nếu là đại thần hay quý nhân khác muốn đến biệt viện gặp
Trưởng công chúa, có lẽ người trong Giám Sát viện đã vung gậy xua đuổi từ
lâu. Có điều, nữ nhân trong chiếc xe ngựa này chính là con gái ruột của Trưởng
công chúa, và quan trọng hơn hết, cô còn là thê tử của Đề Ti đại nhân Phạm
Nhàn của Giám Sát viện.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Để tránh lời đàm tiếu trong dân gian, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ vẫngiữ nguyên phong hiệu và đất phong." Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "NhâmThiếu An!"Nhâm Thiếu An, chức vụ Chính khanh Thái Thường tự, đang quỳ ở phíasau, nhanh chóng tiến lên vài bước. Dưới chân hắn run rẩy, trong lòng cũngđang lo sợ. Ban đầu cứ nghĩ rằng cuộc họp ở Ngự Thư phòng không liên quangì đến mình, bấy giờ vẫn luôn ngờ vực và sợ sệt, lúc này mới biết hóa ra bệ hạmuốn mình tiếp chỉ.Thái Thường tự quản lý việc sinh hoạt của các thành viên Hoàng gia và tấtcả nghi lễ trong cung."Có thần.""Trưởng công chúa tình cờ cảm lạnh, nên được dời vào biệt viện hoàng giaở tây thành để tĩnh dưỡng. Trừ khi có ý chỉ, ngoài ra không ai được làm phiền,kẻ trái lệnh, chém.""Giao cho Giám Sát viện canh gác." Hoàng đế tạm dừng lại một chút, sau đóchậm rãi nhắm mắt, uể oải nói: "Khi nào đê điều Đại Giang được sửa chữa hoàntoàn, lúc đó mới cho Trưởng công chúa ra ngoài.""Thần... lĩnh chỉ." Nhâm Thiếu An kinh hãi tới nỗi muốn khóc, trong lòngnghĩ thầm Đại Giang dài vạn dặm, cho dù Dương Vạn Lý tu sửa tốt đến đâuchăng nữa chỉ e cũng mất tới mấy trăm năm, khi đó không khéo Trưởng côngchúa đã hóa thành đống xương khô từ lâu rồi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong cung đã xảy ra một vụ hỏa hoạn. Tuy rằng hôm đó trời mưa rất to,nhưng vụ hỏa hoạn này lại xuất hiện một cách khó hiểu. có điều dưới sự sắp đặthữu ý hay vô tình, Thái tử và Thái Phó và mọi người đều trải qua cơn kinh hãi,Thái tử điện hạ không muốn nói chuyện.Do đó, trong những ngày tiếp theo, Thái tử không tới đứng nghe ở Ngự Thưphòng cũng có một lý do vô cùng thích hợp, không mấy người nghi ngờ trongchuyện này cất giấu vấn đề gì.Biệt viện hoàng thất, chính là nơi năm xưa Lâm Uyển Nhi chuẩn bị kết hôn,chuyển đến sống sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng là nơi Phạm Nhàn từngnhiều lần trèo tường. Nhưng nếu bây giờ y định trèo thêm hai lần nữa, chắcchắn sẽ bị vô số tên nỏ bắn thành con nhím gai.Phòng vệ bốn phía của biệt viện vô cùng nghiêm ngặt. Bốn con đường xungquanh viện đã được phong tỏa từ lâu, giống như một chữ "hồi (回)"khổng lồ.Biệt viện giống là vòng tròn nhỏ bên trong, còn phía ngoài là vòng phong tỏachặt chẽ của bị Giám Sát viện.Trong cái vòng tròn nhỏ kia, danh nghĩa là nơi Trưởng công chúa điềudưỡng thân thể, nhưng thực ra các vị đại thần trong triều đình đều biết vị côngchúa này đã bị Hoàng đế giam cầm ở đây. Giám Sát viện canh gác vô cùngnghiêm ngặt, có lẽ ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào, đương nhiêntin tức từ bên trong cũng không thể truyền ra ngoài.Sẽ bị giam cầm bao lâu?Một chiếc xe ngựa dưới được các hộ vệ bao quanh, chậm rãi di chuyển từphía đông tới. Trước đó chủ nhân của chiếc xe ngựa này đã vào cung một lầnnhưng không nhận được bất cứ thông tin gì, cho nên lần này đã mạo hiểm đếnbiệt viện hoàng gia ở phía tây thành.Người đánh xe là Đằng Tử Kinh. Trên chiếc xe ngựa in biểu tượng của giatộc họ Phạm, nhưng khi còn cách biệt viện chỉ một nửa con đường, xe ngựa đãbị người ta lạnh lùng ngăn cản.Rèm che trên xe nhẹ nhàng vén lên, để lộ ra gương mặt mệt mỏi và đượmchút buồn bã của Lâm Uyển Nhi. Cô đã vào cung gặp Thái hậu, nhưng khônggặp được Hoàng hậu. Mặc dù Thái hậu không nói gì, nhưng bầu không khítrong cung và một số dấu hiệu không bình thường khác đã xác nhận nhữngphỏng đoán trong lòng cô.Cho dù xét theo góc độ của Phạm Nhàn hay góc độ của dòng dõi hoàng tộc,thật ra hôm nay cô không nên đến biệt viện, dù rằng người bị giam giữ bêntrong chính là mẫu thân của cô.Nhưng cô không thể không đến. Trong lòng cô luôn có một linh cảm khônglành, nếu không gặp lại người phụ nữ đó, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn cơhội nào nữa.Giam cầm, bao nhiêu năm cơ chứ?.o O o ."Phu nhân, ý chỉ rất rõ ràng nghiêm cấm bất cứ ai làm phiền đến điện hạnghỉ ngơi." Một quan viên của Giám Sát viện bình tĩnh nói: "Không thì mời phunhân tới xin ý chỉ đi."Sau một hồi thương thảo, xe ngựa của Phạm phủ vẫn không thể tiến thêmbước nữa. Lâm Uyển Nhi thở dài, trở lại xe, biết mình không nên đến đây,nhưng... cô lắc đầu nói: "Ta biết rồi."Quan viên Giám Sát viện kia thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng hành lễ đểbày tỏ lòng biết ơn. Nếu là đại thần hay quý nhân khác muốn đến biệt viện gặpTrưởng công chúa, có lẽ người trong Giám Sát viện đã vung gậy xua đuổi từlâu. Có điều, nữ nhân trong chiếc xe ngựa này chính là con gái ruột của Trưởngcông chúa, và quan trọng hơn hết, cô còn là thê tử của Đề Ti đại nhân PhạmNhàn của Giám Sát viện.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑