Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1112: Lưu đày 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Danh phận này khiến cho tất cả mọi người trong Giám Sát viện không dámthất lễ.Lâm Uyển Nhi như không nghe thấy hắn nói gì, ngây người nhìn vườn hoaquen thuộc đằng xa, chậm rãi cúi đầu, nước mắt không kìm lại được tuôn trào,trong lòng thầm cầu nguyện cho mẫu thân mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Trưởng công chúa bị giam cầm đã gây ra một chấn động mãnh liệttrong triều đình.Bởi vì không ai dám coi thường sức ảnh hưởng mà Trưởng công chúa ẩndưới triều chính của Khánh Quốc suốt mười mấy năm qua, cũng không dám coithường khả năng khống chế trên dưới triều chính của những xung quanh cô ả.Nếu Trưởng công chúa chưa chết, thế thì không ai biết tương lai sẽ diễn ranhư thế nào. May mắn là Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ nhanh chóng và quyết liệtthanh trừ sạch sẽ phe phái của Trưởng công chúa, thể hiện rõ nét khả năngkhống chế và uy lực đáng sợ của một vị đế vương. Không mấy ai lo lắng vềchuyện triều chính sẽ có thay đổi gì lớn.Có một số phe phái cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, chẳng hạn nhưGiám Sát viện, như Môn Hạ Trung Thư, hay như Thái Thường tự. Có rất nhiềungười lại cảm thấy lo sợ, không biết khi nào mình cũng được mời đến Giám Sátviện uống trà. Nhiều người khác lại cảm thấy hứng thú, cho rằng có thể chứngkiến tiết mục phản bội giữa huynh muội Hoàng đế và Trưởng công chúa, đúnglà không uổng kiếp này.Cũng có những người cảm thấy buồn bã và đau lòng. Lý do của sự buồn bãvà đau lòng này khác nhau: chẳng hạn như Lâm Uyển Nhi buồn vì tình mẹ con,còn người khác thì buồn vì mất đi nhiều cơ hội để thăng tiến.Có điều, tất cả mọi người đều có một nhận thức chung: trong tất cả các thếlực, chắc chắn Nhị hoàng tử là người cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhất.Phạm Nhàn tốn thời gian hai năm để đẩy mối quan hệ giữa Trưởng côngchúa và Nhị hoàng tử ra ngoài ánh sáng, khiến cho phe phái của Nhị hoàng tử bịđánh tới mức chạy tứ lung tung. Mọi người đều biết chỗ dựa thực sự phía sauNhị hoàng tử chính là Trưởng công chúa. Bây giờ Trưởng công chúa đã thất thếvà bị giam cầm, Nhị hoàng tử sẽ phải làm gì?Rất ít người biết đến mối quan hệ giữa Trưởng công chúa và Thái tử.Kể cả Nhị hoàng tử.Cho nên trong vương phủ, Nhị hoàng tử đúng như những gì mọi người suyđoán, bàng hoàng, buồn bã, thất vọng, đau lòng và hoảng loạn. Hắn luốngcuống ngồi trên ghế, cánh tay vô thức cầm một miếng bánh ngọt lên, nhưngkhông cho vào miệng, ngón tay bóp chặt cái bánh đến mức nó bắt đầu nát bấy,đôi mắt thất thần nhìn về phía cổng lớn của vương phủ - cứ như bất cứ lúc nàocác thái giám trong cung và quan viên Thái Thường tự cũng có thể xông vào,bắt giam chính mình.Dù thế nào Nhị hoàng tử cũng không thể hiểu nổi, vì sao phụ hoàng lại độtnhiên ra tay với cô cô. Hơn nữa, hắn càng sợ hãi trước hành động im ắng khôngmột tiếng động của phụ thân, trước một đòn quá mức mãnh liệt như vậy. Mãicho đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng, bệ hạ vẫn bất động không có nghĩa làngài không có khả năng hành động, chỉ là trước đây ngài không muốn hànhđộng mà thôi.Thiên tử hành động, trời đất đổi sắc, im ắng không một tiếng động. Sau mộtcơn dông tố, thế cục trong kinh đô đã hoàn toàn thay đổi.Nhị hoàng tử không biết mình sắp phải đối diện với điều gì, Hoàng đế biếtrõ về mối quan hệ giữa hắn và Trưởng công chúa, có lẽ... cả cuộc đời này hắn sẽkhông còn cơ hội nào nữa.Hắn thở dài một tiếng, đặt bánh ngọt lên chiếc đĩa bên cạnh, cười khổ nhậnlấy chiếc khăn lau tay, nhìn Vương phi Yến Linh Nhi bên cạnh và nói: "Nếu cóvấn đề gì, chắc chắn phụ hoàng sẽ nể mặt thúc tổ của nàng, không làm khó nàngđâu."Đôi mắt Yến Linh Nhi lóe lên vẻ lo lắng. Đương nhiên cô biết vì sao nhữngngày qua phu quân của cô luôn ngoan ngoãn ở trong phủ, luôn chuẩn bị choviệc bị truy bắt.Nhưng cô lại không thể an ủi hay làm gì giúp đỡ hắn.Lực lượng mà Nhị hoàng tử có thể dựa vào bây giờ chính là Diệp gia.Nhưng sau khi Trưởng công chúa bị giam cầm, hắn không dám có bất cứ liênlạc nào với Diệp gia, vì hắn biết rõ mọi hành động của mình đều dưới nằm dướiánh mắt quan sát ở trong cung.Hắn chưa chuẩn bị tinh thần. Nói chính xác hơn là, sau khi cô cô đột nhiênbị đánh rơi xuống bụi trần, hắn không còn dũng khí làm bất cứ điều gì. Hắn sợmình sẽ khiến phụ hoàng càng thêm tức giận.Do quan ngại cho tính mạng của mình, tốt hơn hết nên giữ yên lặng, bị giamcầm ít nhất cũng không phải là tử vong.Nhị hoàng tử ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ đợi chờ ngày tận thế. Mọingười trong triều đình kinh đô, cũng đang chờ đợi ngày Nhị hoàng tử gặp nạn.Có điều, tuy đã chờ lâu, trong hoàng cung vẫn không có ý chỉ nào được đưa ra.Sự thật này khiến mọi người nảy sinh nghi vấn, âm thầm phỏng đoán khôngngừng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Danh phận này khiến cho tất cả mọi người trong Giám Sát viện không dámthất lễ.Lâm Uyển Nhi như không nghe thấy hắn nói gì, ngây người nhìn vườn hoaquen thuộc đằng xa, chậm rãi cúi đầu, nước mắt không kìm lại được tuôn trào,trong lòng thầm cầu nguyện cho mẫu thân mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Trưởng công chúa bị giam cầm đã gây ra một chấn động mãnh liệttrong triều đình.Bởi vì không ai dám coi thường sức ảnh hưởng mà Trưởng công chúa ẩndưới triều chính của Khánh Quốc suốt mười mấy năm qua, cũng không dám coithường khả năng khống chế trên dưới triều chính của những xung quanh cô ả.Nếu Trưởng công chúa chưa chết, thế thì không ai biết tương lai sẽ diễn ranhư thế nào. May mắn là Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ nhanh chóng và quyết liệtthanh trừ sạch sẽ phe phái của Trưởng công chúa, thể hiện rõ nét khả năngkhống chế và uy lực đáng sợ của một vị đế vương. Không mấy ai lo lắng vềchuyện triều chính sẽ có thay đổi gì lớn.Có một số phe phái cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, chẳng hạn nhưGiám Sát viện, như Môn Hạ Trung Thư, hay như Thái Thường tự. Có rất nhiềungười lại cảm thấy lo sợ, không biết khi nào mình cũng được mời đến Giám Sátviện uống trà. Nhiều người khác lại cảm thấy hứng thú, cho rằng có thể chứngkiến tiết mục phản bội giữa huynh muội Hoàng đế và Trưởng công chúa, đúnglà không uổng kiếp này.Cũng có những người cảm thấy buồn bã và đau lòng. Lý do của sự buồn bãvà đau lòng này khác nhau: chẳng hạn như Lâm Uyển Nhi buồn vì tình mẹ con,còn người khác thì buồn vì mất đi nhiều cơ hội để thăng tiến.Có điều, tất cả mọi người đều có một nhận thức chung: trong tất cả các thếlực, chắc chắn Nhị hoàng tử là người cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhất.Phạm Nhàn tốn thời gian hai năm để đẩy mối quan hệ giữa Trưởng côngchúa và Nhị hoàng tử ra ngoài ánh sáng, khiến cho phe phái của Nhị hoàng tử bịđánh tới mức chạy tứ lung tung. Mọi người đều biết chỗ dựa thực sự phía sauNhị hoàng tử chính là Trưởng công chúa. Bây giờ Trưởng công chúa đã thất thếvà bị giam cầm, Nhị hoàng tử sẽ phải làm gì?Rất ít người biết đến mối quan hệ giữa Trưởng công chúa và Thái tử.Kể cả Nhị hoàng tử.Cho nên trong vương phủ, Nhị hoàng tử đúng như những gì mọi người suyđoán, bàng hoàng, buồn bã, thất vọng, đau lòng và hoảng loạn. Hắn luốngcuống ngồi trên ghế, cánh tay vô thức cầm một miếng bánh ngọt lên, nhưngkhông cho vào miệng, ngón tay bóp chặt cái bánh đến mức nó bắt đầu nát bấy,đôi mắt thất thần nhìn về phía cổng lớn của vương phủ - cứ như bất cứ lúc nàocác thái giám trong cung và quan viên Thái Thường tự cũng có thể xông vào,bắt giam chính mình.Dù thế nào Nhị hoàng tử cũng không thể hiểu nổi, vì sao phụ hoàng lại độtnhiên ra tay với cô cô. Hơn nữa, hắn càng sợ hãi trước hành động im ắng khôngmột tiếng động của phụ thân, trước một đòn quá mức mãnh liệt như vậy. Mãicho đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng, bệ hạ vẫn bất động không có nghĩa làngài không có khả năng hành động, chỉ là trước đây ngài không muốn hànhđộng mà thôi.Thiên tử hành động, trời đất đổi sắc, im ắng không một tiếng động. Sau mộtcơn dông tố, thế cục trong kinh đô đã hoàn toàn thay đổi.Nhị hoàng tử không biết mình sắp phải đối diện với điều gì, Hoàng đế biếtrõ về mối quan hệ giữa hắn và Trưởng công chúa, có lẽ... cả cuộc đời này hắn sẽkhông còn cơ hội nào nữa.Hắn thở dài một tiếng, đặt bánh ngọt lên chiếc đĩa bên cạnh, cười khổ nhậnlấy chiếc khăn lau tay, nhìn Vương phi Yến Linh Nhi bên cạnh và nói: "Nếu cóvấn đề gì, chắc chắn phụ hoàng sẽ nể mặt thúc tổ của nàng, không làm khó nàngđâu."Đôi mắt Yến Linh Nhi lóe lên vẻ lo lắng. Đương nhiên cô biết vì sao nhữngngày qua phu quân của cô luôn ngoan ngoãn ở trong phủ, luôn chuẩn bị choviệc bị truy bắt.Nhưng cô lại không thể an ủi hay làm gì giúp đỡ hắn.Lực lượng mà Nhị hoàng tử có thể dựa vào bây giờ chính là Diệp gia.Nhưng sau khi Trưởng công chúa bị giam cầm, hắn không dám có bất cứ liênlạc nào với Diệp gia, vì hắn biết rõ mọi hành động của mình đều dưới nằm dướiánh mắt quan sát ở trong cung.Hắn chưa chuẩn bị tinh thần. Nói chính xác hơn là, sau khi cô cô đột nhiênbị đánh rơi xuống bụi trần, hắn không còn dũng khí làm bất cứ điều gì. Hắn sợmình sẽ khiến phụ hoàng càng thêm tức giận.Do quan ngại cho tính mạng của mình, tốt hơn hết nên giữ yên lặng, bị giamcầm ít nhất cũng không phải là tử vong.Nhị hoàng tử ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ đợi chờ ngày tận thế. Mọingười trong triều đình kinh đô, cũng đang chờ đợi ngày Nhị hoàng tử gặp nạn.Có điều, tuy đã chờ lâu, trong hoàng cung vẫn không có ý chỉ nào được đưa ra.Sự thật này khiến mọi người nảy sinh nghi vấn, âm thầm phỏng đoán khôngngừng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Danh phận này khiến cho tất cả mọi người trong Giám Sát viện không dámthất lễ.Lâm Uyển Nhi như không nghe thấy hắn nói gì, ngây người nhìn vườn hoaquen thuộc đằng xa, chậm rãi cúi đầu, nước mắt không kìm lại được tuôn trào,trong lòng thầm cầu nguyện cho mẫu thân mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Việc Trưởng công chúa bị giam cầm đã gây ra một chấn động mãnh liệttrong triều đình.Bởi vì không ai dám coi thường sức ảnh hưởng mà Trưởng công chúa ẩndưới triều chính của Khánh Quốc suốt mười mấy năm qua, cũng không dám coithường khả năng khống chế trên dưới triều chính của những xung quanh cô ả.Nếu Trưởng công chúa chưa chết, thế thì không ai biết tương lai sẽ diễn ranhư thế nào. May mắn là Hoàng đế bệ hạ đã cực kỳ nhanh chóng và quyết liệtthanh trừ sạch sẽ phe phái của Trưởng công chúa, thể hiện rõ nét khả năngkhống chế và uy lực đáng sợ của một vị đế vương. Không mấy ai lo lắng vềchuyện triều chính sẽ có thay đổi gì lớn.Có một số phe phái cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, chẳng hạn nhưGiám Sát viện, như Môn Hạ Trung Thư, hay như Thái Thường tự. Có rất nhiềungười lại cảm thấy lo sợ, không biết khi nào mình cũng được mời đến Giám Sátviện uống trà. Nhiều người khác lại cảm thấy hứng thú, cho rằng có thể chứngkiến tiết mục phản bội giữa huynh muội Hoàng đế và Trưởng công chúa, đúnglà không uổng kiếp này.Cũng có những người cảm thấy buồn bã và đau lòng. Lý do của sự buồn bãvà đau lòng này khác nhau: chẳng hạn như Lâm Uyển Nhi buồn vì tình mẹ con,còn người khác thì buồn vì mất đi nhiều cơ hội để thăng tiến.Có điều, tất cả mọi người đều có một nhận thức chung: trong tất cả các thếlực, chắc chắn Nhị hoàng tử là người cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhất.Phạm Nhàn tốn thời gian hai năm để đẩy mối quan hệ giữa Trưởng côngchúa và Nhị hoàng tử ra ngoài ánh sáng, khiến cho phe phái của Nhị hoàng tử bịđánh tới mức chạy tứ lung tung. Mọi người đều biết chỗ dựa thực sự phía sauNhị hoàng tử chính là Trưởng công chúa. Bây giờ Trưởng công chúa đã thất thếvà bị giam cầm, Nhị hoàng tử sẽ phải làm gì?Rất ít người biết đến mối quan hệ giữa Trưởng công chúa và Thái tử.Kể cả Nhị hoàng tử.Cho nên trong vương phủ, Nhị hoàng tử đúng như những gì mọi người suyđoán, bàng hoàng, buồn bã, thất vọng, đau lòng và hoảng loạn. Hắn luốngcuống ngồi trên ghế, cánh tay vô thức cầm một miếng bánh ngọt lên, nhưngkhông cho vào miệng, ngón tay bóp chặt cái bánh đến mức nó bắt đầu nát bấy,đôi mắt thất thần nhìn về phía cổng lớn của vương phủ - cứ như bất cứ lúc nàocác thái giám trong cung và quan viên Thái Thường tự cũng có thể xông vào,bắt giam chính mình.Dù thế nào Nhị hoàng tử cũng không thể hiểu nổi, vì sao phụ hoàng lại độtnhiên ra tay với cô cô. Hơn nữa, hắn càng sợ hãi trước hành động im ắng khôngmột tiếng động của phụ thân, trước một đòn quá mức mãnh liệt như vậy. Mãicho đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng, bệ hạ vẫn bất động không có nghĩa làngài không có khả năng hành động, chỉ là trước đây ngài không muốn hànhđộng mà thôi.Thiên tử hành động, trời đất đổi sắc, im ắng không một tiếng động. Sau mộtcơn dông tố, thế cục trong kinh đô đã hoàn toàn thay đổi.Nhị hoàng tử không biết mình sắp phải đối diện với điều gì, Hoàng đế biếtrõ về mối quan hệ giữa hắn và Trưởng công chúa, có lẽ... cả cuộc đời này hắn sẽkhông còn cơ hội nào nữa.Hắn thở dài một tiếng, đặt bánh ngọt lên chiếc đĩa bên cạnh, cười khổ nhậnlấy chiếc khăn lau tay, nhìn Vương phi Yến Linh Nhi bên cạnh và nói: "Nếu cóvấn đề gì, chắc chắn phụ hoàng sẽ nể mặt thúc tổ của nàng, không làm khó nàngđâu."Đôi mắt Yến Linh Nhi lóe lên vẻ lo lắng. Đương nhiên cô biết vì sao nhữngngày qua phu quân của cô luôn ngoan ngoãn ở trong phủ, luôn chuẩn bị choviệc bị truy bắt.Nhưng cô lại không thể an ủi hay làm gì giúp đỡ hắn.Lực lượng mà Nhị hoàng tử có thể dựa vào bây giờ chính là Diệp gia.Nhưng sau khi Trưởng công chúa bị giam cầm, hắn không dám có bất cứ liênlạc nào với Diệp gia, vì hắn biết rõ mọi hành động của mình đều dưới nằm dướiánh mắt quan sát ở trong cung.Hắn chưa chuẩn bị tinh thần. Nói chính xác hơn là, sau khi cô cô đột nhiênbị đánh rơi xuống bụi trần, hắn không còn dũng khí làm bất cứ điều gì. Hắn sợmình sẽ khiến phụ hoàng càng thêm tức giận.Do quan ngại cho tính mạng của mình, tốt hơn hết nên giữ yên lặng, bị giamcầm ít nhất cũng không phải là tử vong.Nhị hoàng tử ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ đợi chờ ngày tận thế. Mọingười trong triều đình kinh đô, cũng đang chờ đợi ngày Nhị hoàng tử gặp nạn.Có điều, tuy đã chờ lâu, trong hoàng cung vẫn không có ý chỉ nào được đưa ra.Sự thật này khiến mọi người nảy sinh nghi vấn, âm thầm phỏng đoán khôngngừng.