Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1114: Tiếc nuối... 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Khải Niên nhìn y một cái, suy nghĩ thầm trong lòng... Dù saoTrưởng công chúa cũng là nhạc mẫu của đại nhân, những lời có vẻ hơi máulạnh.Có thể vắt ngang giữa Trưởng công chúa và Hoàng đế, giữ chặt quả bom màPhạm Nhàn đã dùng biết bao nhiêu sức lực để kích nổ, đương nhiên chỉ có vịlão nhân gia sống lâu năm lại trong thâm cung. Có điều, Phạm Nhàn vẫn cảmthấy rất nhiều chỗ khó hiểu và đáng nghi ngờ trong quá trình này."Lòng dạ đàn bà."Y cau mày nói.Câu nói này không chỉ là chỉ trích Hoàng đế đã dừng tay vào phút cuối, màcòn thể hiện sự hoài nghi của y về một khía cạnh khác. Vì sao Trưởng côngchúa thậm chí không phản công một cách đáng kể, mà lại bị Hoàng đế thu phụcdễ dàng như vậy? Mặc dù y biết mọi hành động bên ngoài cung đều do Trầnviện trưởng đại nhân đích thân bố trí, nhưng với hiểu biết của y về vị nhạc mẫucủa mình... Lý Vân Duệ lẳng lặng bó tay chịu trói như vậy, đúng là không hợpvới cái danh tiếng "điên rồ" kia."Ta đã nói với ngươi rồi, Trưởng công chúa rất yêu bệ hạ." Phạm Nhàn mímmôi nói: "Nhưng ta không nghĩ vị này lại si mê đến mức đó. Hoàng đế chưathực sự hành động, chưa thực sự nổi sát tâm, thậm chí nhạc mẫu của ta khôngchủ động phản kháng... Đây là thời thế kiểu gì vậy?"Bên cạnh y, biểu cảm trên mặt Vương Khải Niên rất kỳ quái. Chẳng tráchlão cảm thấy như vậy, thân là thần tử của Khánh Quốc, cho dù có kiêu căng âmmưu phản loạn đến đâu chăng nữa cũng không ai dám nói những lời đại nghịchbất đạo như vậy trong sân nhà của mình.Mà Phạm Nhàn cứ nói, lại còn nói ngay trước mặt hắn, ép hắn phải nghethẳng vào tai, và rõ ràng đây không phải lần đầu tiên y nói những lời như vậy.Vương Khải Niên ho khan hai tiếng khóc nhọc. Lão biết rằng cuộc đời mìnhđã sớm gắn liền với Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân chẳng phải lo lãosẽ phản bội, nên mới dám nói ra những lời càn rỡ như vậy ngay trước mặt lão.Vốn dĩ kế hoạch này là vạch trần những bê bối trong hoàng tộc và ép bệ hạphải động thủ, chỉ có Phạm Nhàn và Vương Khải Niên thực hiện. Sự việc quálớn, những thành viên khác trong Khải Niên tiểu tổ hoàn toàn không nhận đượcthông tin gì, còn Ngôn Băng Vân thì bị che mắt hoàn toàn.May mắn là Giang Nam cách kinh đô khá xa, kế hoạch mà Phạm Nhàn vàVương Khải Niên sắp đặt từ trước chỉ diễn ra sau hai tháng, thậm chí ngay cảthần tiên cũng khó lòng đoán trước được sự việc này có liên quan đến hai ngườibọn họ.Trừ khi Hồng Trúc bất ngờ nảy sinh dũng khí tự sát và kéo cả đồng bọntheo."Trong báo cáo của viện có mấy chỗ đáng lưu ý." Tuy đang làm việc khôngra thần tử nhưng Vương Khải Niên vẫn không thể quen với cách nói năngkhông ra thần tử. Lão khổ sở chỉ vào mấy chỗ trên báo cáo, cố gắng thay đổi đềtài, nhắc nhở: "Vụ hỏa hoạn tại Hồi Xuân đường, người họ hàng ngã ngựa, Tháiy đột tử... Ba sự việc này đều có điểm kỳ quặc.""Ồ?" Phạm Nhàn quay đầu nhìn lão một cái, trên báo cáo của viện không hềliên kết ba vụ việc này lại với nhau, trong cung cũng không cho phép bất cứ kẻnào có ý đồ nhìn ra mối liên hệ bên trong đó. Vấn đề là hai người họ biết rõ bađiểm này, đương nhiên cũng hiểu nguyên nhân của những sự việc trên, "Lẽ nàongươi không cho là Trưởng công chúa và Thái tử muốn giết người diệt khẩu?""Đó chỉ là thuốc, thuốc hoàn toàn không thể coi là chứng cứ gì." Trên tránVương Khải Niên xuất hiện nếp nhăn sâu hoắm, "Trưởng công chúa và Thái tửkhông phải là kẻ ngốc, vì sao khi trong cung điều tra lại làm ra những chuyệnngớ ngẩn như vậy?""Đây cũng là điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Chúng ta giữ những kẻ này sốngsót chính là để cho bệ hạ thẩm vấn." Phạm Nhàn như đang suy tư, "Nhưng rõràng bệ hạ không thẩm vấn, làm sao hắn có thể kết luận chuyện kia?""Còn nữa." Y chỉ vào tờ giấy nghiêm túc nói: "Nếu trong cung không tra rađược, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ không thừa nhận chuyện bẩn thỉu củamình... Rốt cuộc ba vụ án này, do ai gây ra?"Phạm Nhàn nhíu mày, bây giờ nghĩ lại, ba nơi này sống sót thật sự khôngbằng chết đi. Ý tưởng của mình lúc trước đúng là có sai sót trong khâu này...Còn bây giờ điều y đang suy nghĩ là ai đã biến cảnh huống này thành một cụcdiện bế tắc hoàn toàn, khiến bệ hạ không thể điều tra, chỉ có thể dựa vào nghingờ của mình để đưa ra quyết định cuối cùng?Lúc còn ở kinh đô, y và Vương Khải Niên đã loáng thoáng cảm nhận đượcdường như có một thế lực đang làm những việc tương tự như mình. Chỉ có điềulúc đó họ đánh rắn động cỏ nên không dám điều tra sâu hơn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Khải Niên nhìn y một cái, suy nghĩ thầm trong lòng... Dù sao
Trưởng công chúa cũng là nhạc mẫu của đại nhân, những lời có vẻ hơi máu
lạnh.
Có thể vắt ngang giữa Trưởng công chúa và Hoàng đế, giữ chặt quả bom mà
Phạm Nhàn đã dùng biết bao nhiêu sức lực để kích nổ, đương nhiên chỉ có vị
lão nhân gia sống lâu năm lại trong thâm cung. Có điều, Phạm Nhàn vẫn cảm
thấy rất nhiều chỗ khó hiểu và đáng nghi ngờ trong quá trình này.
"Lòng dạ đàn bà."
Y cau mày nói.
Câu nói này không chỉ là chỉ trích Hoàng đế đã dừng tay vào phút cuối, mà
còn thể hiện sự hoài nghi của y về một khía cạnh khác. Vì sao Trưởng công
chúa thậm chí không phản công một cách đáng kể, mà lại bị Hoàng đế thu phục
dễ dàng như vậy? Mặc dù y biết mọi hành động bên ngoài cung đều do Trần
viện trưởng đại nhân đích thân bố trí, nhưng với hiểu biết của y về vị nhạc mẫu
của mình... Lý Vân Duệ lẳng lặng bó tay chịu trói như vậy, đúng là không hợp
với cái danh tiếng "điên rồ" kia.
"Ta đã nói với ngươi rồi, Trưởng công chúa rất yêu bệ hạ." Phạm Nhàn mím
môi nói: "Nhưng ta không nghĩ vị này lại si mê đến mức đó. Hoàng đế chưa
thực sự hành động, chưa thực sự nổi sát tâm, thậm chí nhạc mẫu của ta không
chủ động phản kháng... Đây là thời thế kiểu gì vậy?"
Bên cạnh y, biểu cảm trên mặt Vương Khải Niên rất kỳ quái. Chẳng trách
lão cảm thấy như vậy, thân là thần tử của Khánh Quốc, cho dù có kiêu căng âm
mưu phản loạn đến đâu chăng nữa cũng không ai dám nói những lời đại nghịch
bất đạo như vậy trong sân nhà của mình.
Mà Phạm Nhàn cứ nói, lại còn nói ngay trước mặt hắn, ép hắn phải nghe
thẳng vào tai, và rõ ràng đây không phải lần đầu tiên y nói những lời như vậy.
Vương Khải Niên ho khan hai tiếng khóc nhọc. Lão biết rằng cuộc đời mình
đã sớm gắn liền với Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân chẳng phải lo lão
sẽ phản bội, nên mới dám nói ra những lời càn rỡ như vậy ngay trước mặt lão.
Vốn dĩ kế hoạch này là vạch trần những bê bối trong hoàng tộc và ép bệ hạ
phải động thủ, chỉ có Phạm Nhàn và Vương Khải Niên thực hiện. Sự việc quá
lớn, những thành viên khác trong Khải Niên tiểu tổ hoàn toàn không nhận được
thông tin gì, còn Ngôn Băng Vân thì bị che mắt hoàn toàn.
May mắn là Giang Nam cách kinh đô khá xa, kế hoạch mà Phạm Nhàn và
Vương Khải Niên sắp đặt từ trước chỉ diễn ra sau hai tháng, thậm chí ngay cả
thần tiên cũng khó lòng đoán trước được sự việc này có liên quan đến hai người
bọn họ.
Trừ khi Hồng Trúc bất ngờ nảy sinh dũng khí tự sát và kéo cả đồng bọn
theo.
"Trong báo cáo của viện có mấy chỗ đáng lưu ý." Tuy đang làm việc không
ra thần tử nhưng Vương Khải Niên vẫn không thể quen với cách nói năng
không ra thần tử. Lão khổ sở chỉ vào mấy chỗ trên báo cáo, cố gắng thay đổi đề
tài, nhắc nhở: "Vụ hỏa hoạn tại Hồi Xuân đường, người họ hàng ngã ngựa, Thái
y đột tử... Ba sự việc này đều có điểm kỳ quặc."
"Ồ?" Phạm Nhàn quay đầu nhìn lão một cái, trên báo cáo của viện không hề
liên kết ba vụ việc này lại với nhau, trong cung cũng không cho phép bất cứ kẻ
nào có ý đồ nhìn ra mối liên hệ bên trong đó. Vấn đề là hai người họ biết rõ ba
điểm này, đương nhiên cũng hiểu nguyên nhân của những sự việc trên, "Lẽ nào
ngươi không cho là Trưởng công chúa và Thái tử muốn giết người diệt khẩu?"
"Đó chỉ là thuốc, thuốc hoàn toàn không thể coi là chứng cứ gì." Trên trán
Vương Khải Niên xuất hiện nếp nhăn sâu hoắm, "Trưởng công chúa và Thái tử
không phải là kẻ ngốc, vì sao khi trong cung điều tra lại làm ra những chuyện
ngớ ngẩn như vậy?"
"Đây cũng là điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Chúng ta giữ những kẻ này sống
sót chính là để cho bệ hạ thẩm vấn." Phạm Nhàn như đang suy tư, "Nhưng rõ
ràng bệ hạ không thẩm vấn, làm sao hắn có thể kết luận chuyện kia?"
"Còn nữa." Y chỉ vào tờ giấy nghiêm túc nói: "Nếu trong cung không tra ra
được, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ không thừa nhận chuyện bẩn thỉu của
mình... Rốt cuộc ba vụ án này, do ai gây ra?"
Phạm Nhàn nhíu mày, bây giờ nghĩ lại, ba nơi này sống sót thật sự không
bằng chết đi. Ý tưởng của mình lúc trước đúng là có sai sót trong khâu này...
Còn bây giờ điều y đang suy nghĩ là ai đã biến cảnh huống này thành một cục
diện bế tắc hoàn toàn, khiến bệ hạ không thể điều tra, chỉ có thể dựa vào nghi
ngờ của mình để đưa ra quyết định cuối cùng?
Lúc còn ở kinh đô, y và Vương Khải Niên đã loáng thoáng cảm nhận được
dường như có một thế lực đang làm những việc tương tự như mình. Chỉ có điều
lúc đó họ đánh rắn động cỏ nên không dám điều tra sâu hơn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Khải Niên nhìn y một cái, suy nghĩ thầm trong lòng... Dù saoTrưởng công chúa cũng là nhạc mẫu của đại nhân, những lời có vẻ hơi máulạnh.Có thể vắt ngang giữa Trưởng công chúa và Hoàng đế, giữ chặt quả bom màPhạm Nhàn đã dùng biết bao nhiêu sức lực để kích nổ, đương nhiên chỉ có vịlão nhân gia sống lâu năm lại trong thâm cung. Có điều, Phạm Nhàn vẫn cảmthấy rất nhiều chỗ khó hiểu và đáng nghi ngờ trong quá trình này."Lòng dạ đàn bà."Y cau mày nói.Câu nói này không chỉ là chỉ trích Hoàng đế đã dừng tay vào phút cuối, màcòn thể hiện sự hoài nghi của y về một khía cạnh khác. Vì sao Trưởng côngchúa thậm chí không phản công một cách đáng kể, mà lại bị Hoàng đế thu phụcdễ dàng như vậy? Mặc dù y biết mọi hành động bên ngoài cung đều do Trầnviện trưởng đại nhân đích thân bố trí, nhưng với hiểu biết của y về vị nhạc mẫucủa mình... Lý Vân Duệ lẳng lặng bó tay chịu trói như vậy, đúng là không hợpvới cái danh tiếng "điên rồ" kia."Ta đã nói với ngươi rồi, Trưởng công chúa rất yêu bệ hạ." Phạm Nhàn mímmôi nói: "Nhưng ta không nghĩ vị này lại si mê đến mức đó. Hoàng đế chưathực sự hành động, chưa thực sự nổi sát tâm, thậm chí nhạc mẫu của ta khôngchủ động phản kháng... Đây là thời thế kiểu gì vậy?"Bên cạnh y, biểu cảm trên mặt Vương Khải Niên rất kỳ quái. Chẳng tráchlão cảm thấy như vậy, thân là thần tử của Khánh Quốc, cho dù có kiêu căng âmmưu phản loạn đến đâu chăng nữa cũng không ai dám nói những lời đại nghịchbất đạo như vậy trong sân nhà của mình.Mà Phạm Nhàn cứ nói, lại còn nói ngay trước mặt hắn, ép hắn phải nghethẳng vào tai, và rõ ràng đây không phải lần đầu tiên y nói những lời như vậy.Vương Khải Niên ho khan hai tiếng khóc nhọc. Lão biết rằng cuộc đời mìnhđã sớm gắn liền với Tiểu Phạm đại nhân. Tiểu Phạm đại nhân chẳng phải lo lãosẽ phản bội, nên mới dám nói ra những lời càn rỡ như vậy ngay trước mặt lão.Vốn dĩ kế hoạch này là vạch trần những bê bối trong hoàng tộc và ép bệ hạphải động thủ, chỉ có Phạm Nhàn và Vương Khải Niên thực hiện. Sự việc quálớn, những thành viên khác trong Khải Niên tiểu tổ hoàn toàn không nhận đượcthông tin gì, còn Ngôn Băng Vân thì bị che mắt hoàn toàn.May mắn là Giang Nam cách kinh đô khá xa, kế hoạch mà Phạm Nhàn vàVương Khải Niên sắp đặt từ trước chỉ diễn ra sau hai tháng, thậm chí ngay cảthần tiên cũng khó lòng đoán trước được sự việc này có liên quan đến hai ngườibọn họ.Trừ khi Hồng Trúc bất ngờ nảy sinh dũng khí tự sát và kéo cả đồng bọntheo."Trong báo cáo của viện có mấy chỗ đáng lưu ý." Tuy đang làm việc khôngra thần tử nhưng Vương Khải Niên vẫn không thể quen với cách nói năngkhông ra thần tử. Lão khổ sở chỉ vào mấy chỗ trên báo cáo, cố gắng thay đổi đềtài, nhắc nhở: "Vụ hỏa hoạn tại Hồi Xuân đường, người họ hàng ngã ngựa, Tháiy đột tử... Ba sự việc này đều có điểm kỳ quặc.""Ồ?" Phạm Nhàn quay đầu nhìn lão một cái, trên báo cáo của viện không hềliên kết ba vụ việc này lại với nhau, trong cung cũng không cho phép bất cứ kẻnào có ý đồ nhìn ra mối liên hệ bên trong đó. Vấn đề là hai người họ biết rõ bađiểm này, đương nhiên cũng hiểu nguyên nhân của những sự việc trên, "Lẽ nàongươi không cho là Trưởng công chúa và Thái tử muốn giết người diệt khẩu?""Đó chỉ là thuốc, thuốc hoàn toàn không thể coi là chứng cứ gì." Trên tránVương Khải Niên xuất hiện nếp nhăn sâu hoắm, "Trưởng công chúa và Thái tửkhông phải là kẻ ngốc, vì sao khi trong cung điều tra lại làm ra những chuyệnngớ ngẩn như vậy?""Đây cũng là điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Chúng ta giữ những kẻ này sốngsót chính là để cho bệ hạ thẩm vấn." Phạm Nhàn như đang suy tư, "Nhưng rõràng bệ hạ không thẩm vấn, làm sao hắn có thể kết luận chuyện kia?""Còn nữa." Y chỉ vào tờ giấy nghiêm túc nói: "Nếu trong cung không tra rađược, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ không thừa nhận chuyện bẩn thỉu củamình... Rốt cuộc ba vụ án này, do ai gây ra?"Phạm Nhàn nhíu mày, bây giờ nghĩ lại, ba nơi này sống sót thật sự khôngbằng chết đi. Ý tưởng của mình lúc trước đúng là có sai sót trong khâu này...Còn bây giờ điều y đang suy nghĩ là ai đã biến cảnh huống này thành một cụcdiện bế tắc hoàn toàn, khiến bệ hạ không thể điều tra, chỉ có thể dựa vào nghingờ của mình để đưa ra quyết định cuối cùng?Lúc còn ở kinh đô, y và Vương Khải Niên đã loáng thoáng cảm nhận đượcdường như có một thế lực đang làm những việc tương tự như mình. Chỉ có điềulúc đó họ đánh rắn động cỏ nên không dám điều tra sâu hơn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑