Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1115: Tiếc nuối... 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chắc chắn không phải ai khác." Vương Khải Niên thở dài.Phạm Nhàn cũng thở dài, lắc đầu nói: "Ngoại trừ vị kia của chúng ta thì làmgì còn ai.".o O o ."Thái tử điện hạ đã lên đường tới Nam Chiếu..." Trong thư phòng không yênlặng được bao lâu, Phạm Nhàn nói ra mối bận tâm trong lòng: "Dựa theo thờigian, chắc lúc này đã qua địa phận Dĩnh Châu, tiếp tục hành trình về phía nam...Ngươi nói xem vì sao bệ hạ lại sắp xếp như thế này? Chắc chắn đám quan viêntrong triều đình vẫn đang đoán già đoán non, chưa hiểu vì sao việc của Trưởngcông chúa lại liên quan đến thái tử. Nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ bệ hạ sẽtuyệt đối không tha thứ cho một đứa con làm ô nhục hoàng tộc, không để hắn kếthừa đại vị. Đến Nam Chiếu dự lễ... liệu Thừa Càn còn có thể trở về haykhông?"Vương Khải Niên im lặng, không dám trả lời câu hỏi đó.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão, nói: "Hai người chúng ta đã làm biết baonhiêu việc liên lụy tới cả cửu tộc, thảo luận một chút cũng có sao."Vương Khải Niên cười khổ, biết đại nhân lại đang nhắc nhở mình, ý đồđúng là vô sỉ. Lão lắc đầu nói: "Theo thuộc hạ thấy, có lẽ chuyến đi này sẽkhông có vấn đề gì. Cho dù cho bệ hạ có ý định phế bỏ chức vị Thái tử, cũngkhông thể công khai vào lúc này được.""Có lý lắm." Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên bàn. "Suy nghĩ của ta cũng như là nhưvậy. Vị Hoàng đế bệ hạ của chúng ta muốn chính là một dáng vẻ anh minh thầnvõ, lưu danh sử sách, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đè chuyện này xuống,tuyệt đối không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác. Lần này Thái tửđến Nam Chiếu, một là để điều chuyển hắn ra khỏi kinh đô, chậm rãi tính toánviệc phế bỏ người thừa kế, hai là..."Y nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến Nam Chiếu tràn ngập khói độc, bảy támnăm trước Yến Tiểu Ất dẫn quân xuôi nam, tổn thất binh sĩ chủ yếu là vì tai họanày."Chướng khí xâm nhập, Thái tử yếu dần ..." Vương Khải Niên nói ra câunày mới đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra càng ngày mình nói năng càng to gan.Phạm Nhàn cười khổ nói tiếp: "Nếu thực sự như chúng ta nghĩ, bệ hạ... quảthật lợi hại."Ánh mắt y lóe lên thần sắc phức tạp, nhưng Vương Khải Niên không chú ýtới."Thật đáng tiếc, chưa hoàn toàn thành công." Phạm Nhàn thở dài nói:"Ngươi nghĩ vì sao Trưởng công chúa lại không chết?"Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y thể hiện sự tiếc nuối một cách rõràng như vậy. Vương Khải Niên cảm thấy quái dị, đương nhiên Trưởng côngchúa đã thất thế nhưng dù sao y cũng là con rể của đối phương, cho dù xét trêngóc độ nhân luân hay mối quan hệ huyết thống, y đều không nên nói như vậy.Vương Khải Niên không biết là từ sau khi Phạm Nhàn vào kinh đô, y vôthức cảm thấy rất e ngại Trưởng công chúa. Bởi vì khi đối phó với những ngườibên cạnh y có thể dùng âm mưu và quyền lực để tranh đấu. Nhưng khi đối mặtvới một nhân vật quyền quý mà mọi người đồn đại là mang tính cách điên rồ,Phạm Nhàn thật sự không thể lường trước được đối phương sẽ phản cuồng nhưthế nào.Loại không chắc chắn này khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất đau đầu.Đặc biệt biến cố lần này ở cung đình kinh đô, Phạm Nhàn vẫn khó mà tinnổi kết quả hiện tại - Trưởng công chúa bị kẹt trong chỗ chết rồi, vì sao nhữnglực lượng của Trưởng công chúa vẫn không tiến hành đợt phản kích cuối cùng?Lão tướng trong quân đội thì sao? Thái độ của Yến Tiểu Ất đâu? Nếu nói mọichuyện xảy ra quá nhanh và quân đội không có thời gian phản ứng... NhưngDiệp Lưu Vân thì sao?Phạm Nhàn hiểu rõ địa vị của Diệp Lưu Vân tại Quân Sơn hội hơn bất cứ ai,lúc ở Tô Châu thành, anh cũng từng bị một kiếm chặt ngang tầng nhà làm chokinh hãi đến mức hồn phi phách tán. Mặc dù Quân Sơn là một tổ chức phân tán,nhưng chắc chắn Trưởng công chúa không thể yếu đuối như vẻ bề ngoại hiệntại.Trước đó, Vương Khải Niên đã phân tích về tình cảm điên cuồng củaTrưởng công chúa dành cho Hoàng đế, nhưng đó chỉ là lý do Phạm Nhàn dùngđể thuyết phục bản thân. Y không tin vào điều này.Chỉ có điều, trên cõi đời này có một số chuyện, chính những điều mọi ngườikhông tin, mới là lý do chân thật nhất.Phạm Nhàn ngồi bên bàn đọc sách thở dài tiếc nuối. Sau khi Vương KhảiNiên đi khỏi, y vẫn không ngừng thở ngắn than dài. Khi Vương Khải Niên đóngcửa phòng lại, lão vô thức lắc đầu một cái, nghĩ thầm: tuy Trưởng công chúakhông chết, nhưng từ giờ trở đi không còn ai trong triều đình là đối thủ củaPhạm Đề ti nữa. Kết quả này đã rất tốt, nhưng vì sao Đề ti đại nhân lại thở dài?Thực ra, lý do rất đơn giản. Phạm Nhàn không phải là một trung thần, càngkhông phải là một thần tử đơn thuần. Mong muốn của y chỉ là ngồi ở GiangNam xem hổ hạc tranh đấu, mỗi bên đều bị thương
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chắc chắn không phải ai khác." Vương Khải Niên thở dài.Phạm Nhàn cũng thở dài, lắc đầu nói: "Ngoại trừ vị kia của chúng ta thì làmgì còn ai.".o O o ."Thái tử điện hạ đã lên đường tới Nam Chiếu..." Trong thư phòng không yênlặng được bao lâu, Phạm Nhàn nói ra mối bận tâm trong lòng: "Dựa theo thờigian, chắc lúc này đã qua địa phận Dĩnh Châu, tiếp tục hành trình về phía nam...Ngươi nói xem vì sao bệ hạ lại sắp xếp như thế này? Chắc chắn đám quan viêntrong triều đình vẫn đang đoán già đoán non, chưa hiểu vì sao việc của Trưởngcông chúa lại liên quan đến thái tử. Nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ bệ hạ sẽtuyệt đối không tha thứ cho một đứa con làm ô nhục hoàng tộc, không để hắn kếthừa đại vị. Đến Nam Chiếu dự lễ... liệu Thừa Càn còn có thể trở về haykhông?"Vương Khải Niên im lặng, không dám trả lời câu hỏi đó.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão, nói: "Hai người chúng ta đã làm biết baonhiêu việc liên lụy tới cả cửu tộc, thảo luận một chút cũng có sao."Vương Khải Niên cười khổ, biết đại nhân lại đang nhắc nhở mình, ý đồđúng là vô sỉ. Lão lắc đầu nói: "Theo thuộc hạ thấy, có lẽ chuyến đi này sẽkhông có vấn đề gì. Cho dù cho bệ hạ có ý định phế bỏ chức vị Thái tử, cũngkhông thể công khai vào lúc này được.""Có lý lắm." Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên bàn. "Suy nghĩ của ta cũng như là nhưvậy. Vị Hoàng đế bệ hạ của chúng ta muốn chính là một dáng vẻ anh minh thầnvõ, lưu danh sử sách, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đè chuyện này xuống,tuyệt đối không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác. Lần này Thái tửđến Nam Chiếu, một là để điều chuyển hắn ra khỏi kinh đô, chậm rãi tính toánviệc phế bỏ người thừa kế, hai là..."Y nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến Nam Chiếu tràn ngập khói độc, bảy támnăm trước Yến Tiểu Ất dẫn quân xuôi nam, tổn thất binh sĩ chủ yếu là vì tai họanày."Chướng khí xâm nhập, Thái tử yếu dần ..." Vương Khải Niên nói ra câunày mới đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra càng ngày mình nói năng càng to gan.Phạm Nhàn cười khổ nói tiếp: "Nếu thực sự như chúng ta nghĩ, bệ hạ... quảthật lợi hại."Ánh mắt y lóe lên thần sắc phức tạp, nhưng Vương Khải Niên không chú ýtới."Thật đáng tiếc, chưa hoàn toàn thành công." Phạm Nhàn thở dài nói:"Ngươi nghĩ vì sao Trưởng công chúa lại không chết?"Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y thể hiện sự tiếc nuối một cách rõràng như vậy. Vương Khải Niên cảm thấy quái dị, đương nhiên Trưởng côngchúa đã thất thế nhưng dù sao y cũng là con rể của đối phương, cho dù xét trêngóc độ nhân luân hay mối quan hệ huyết thống, y đều không nên nói như vậy.Vương Khải Niên không biết là từ sau khi Phạm Nhàn vào kinh đô, y vôthức cảm thấy rất e ngại Trưởng công chúa. Bởi vì khi đối phó với những ngườibên cạnh y có thể dùng âm mưu và quyền lực để tranh đấu. Nhưng khi đối mặtvới một nhân vật quyền quý mà mọi người đồn đại là mang tính cách điên rồ,Phạm Nhàn thật sự không thể lường trước được đối phương sẽ phản cuồng nhưthế nào.Loại không chắc chắn này khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất đau đầu.Đặc biệt biến cố lần này ở cung đình kinh đô, Phạm Nhàn vẫn khó mà tinnổi kết quả hiện tại - Trưởng công chúa bị kẹt trong chỗ chết rồi, vì sao nhữnglực lượng của Trưởng công chúa vẫn không tiến hành đợt phản kích cuối cùng?Lão tướng trong quân đội thì sao? Thái độ của Yến Tiểu Ất đâu? Nếu nói mọichuyện xảy ra quá nhanh và quân đội không có thời gian phản ứng... NhưngDiệp Lưu Vân thì sao?Phạm Nhàn hiểu rõ địa vị của Diệp Lưu Vân tại Quân Sơn hội hơn bất cứ ai,lúc ở Tô Châu thành, anh cũng từng bị một kiếm chặt ngang tầng nhà làm chokinh hãi đến mức hồn phi phách tán. Mặc dù Quân Sơn là một tổ chức phân tán,nhưng chắc chắn Trưởng công chúa không thể yếu đuối như vẻ bề ngoại hiệntại.Trước đó, Vương Khải Niên đã phân tích về tình cảm điên cuồng củaTrưởng công chúa dành cho Hoàng đế, nhưng đó chỉ là lý do Phạm Nhàn dùngđể thuyết phục bản thân. Y không tin vào điều này.Chỉ có điều, trên cõi đời này có một số chuyện, chính những điều mọi ngườikhông tin, mới là lý do chân thật nhất.Phạm Nhàn ngồi bên bàn đọc sách thở dài tiếc nuối. Sau khi Vương KhảiNiên đi khỏi, y vẫn không ngừng thở ngắn than dài. Khi Vương Khải Niên đóngcửa phòng lại, lão vô thức lắc đầu một cái, nghĩ thầm: tuy Trưởng công chúakhông chết, nhưng từ giờ trở đi không còn ai trong triều đình là đối thủ củaPhạm Đề ti nữa. Kết quả này đã rất tốt, nhưng vì sao Đề ti đại nhân lại thở dài?Thực ra, lý do rất đơn giản. Phạm Nhàn không phải là một trung thần, càngkhông phải là một thần tử đơn thuần. Mong muốn của y chỉ là ngồi ở GiangNam xem hổ hạc tranh đấu, mỗi bên đều bị thương
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chắc chắn không phải ai khác." Vương Khải Niên thở dài.Phạm Nhàn cũng thở dài, lắc đầu nói: "Ngoại trừ vị kia của chúng ta thì làmgì còn ai.".o O o ."Thái tử điện hạ đã lên đường tới Nam Chiếu..." Trong thư phòng không yênlặng được bao lâu, Phạm Nhàn nói ra mối bận tâm trong lòng: "Dựa theo thờigian, chắc lúc này đã qua địa phận Dĩnh Châu, tiếp tục hành trình về phía nam...Ngươi nói xem vì sao bệ hạ lại sắp xếp như thế này? Chắc chắn đám quan viêntrong triều đình vẫn đang đoán già đoán non, chưa hiểu vì sao việc của Trưởngcông chúa lại liên quan đến thái tử. Nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ bệ hạ sẽtuyệt đối không tha thứ cho một đứa con làm ô nhục hoàng tộc, không để hắn kếthừa đại vị. Đến Nam Chiếu dự lễ... liệu Thừa Càn còn có thể trở về haykhông?"Vương Khải Niên im lặng, không dám trả lời câu hỏi đó.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão, nói: "Hai người chúng ta đã làm biết baonhiêu việc liên lụy tới cả cửu tộc, thảo luận một chút cũng có sao."Vương Khải Niên cười khổ, biết đại nhân lại đang nhắc nhở mình, ý đồđúng là vô sỉ. Lão lắc đầu nói: "Theo thuộc hạ thấy, có lẽ chuyến đi này sẽkhông có vấn đề gì. Cho dù cho bệ hạ có ý định phế bỏ chức vị Thái tử, cũngkhông thể công khai vào lúc này được.""Có lý lắm." Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên bàn. "Suy nghĩ của ta cũng như là nhưvậy. Vị Hoàng đế bệ hạ của chúng ta muốn chính là một dáng vẻ anh minh thầnvõ, lưu danh sử sách, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đè chuyện này xuống,tuyệt đối không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác. Lần này Thái tửđến Nam Chiếu, một là để điều chuyển hắn ra khỏi kinh đô, chậm rãi tính toánviệc phế bỏ người thừa kế, hai là..."Y nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến Nam Chiếu tràn ngập khói độc, bảy támnăm trước Yến Tiểu Ất dẫn quân xuôi nam, tổn thất binh sĩ chủ yếu là vì tai họanày."Chướng khí xâm nhập, Thái tử yếu dần ..." Vương Khải Niên nói ra câunày mới đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra càng ngày mình nói năng càng to gan.Phạm Nhàn cười khổ nói tiếp: "Nếu thực sự như chúng ta nghĩ, bệ hạ... quảthật lợi hại."Ánh mắt y lóe lên thần sắc phức tạp, nhưng Vương Khải Niên không chú ýtới."Thật đáng tiếc, chưa hoàn toàn thành công." Phạm Nhàn thở dài nói:"Ngươi nghĩ vì sao Trưởng công chúa lại không chết?"Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y thể hiện sự tiếc nuối một cách rõràng như vậy. Vương Khải Niên cảm thấy quái dị, đương nhiên Trưởng côngchúa đã thất thế nhưng dù sao y cũng là con rể của đối phương, cho dù xét trêngóc độ nhân luân hay mối quan hệ huyết thống, y đều không nên nói như vậy.Vương Khải Niên không biết là từ sau khi Phạm Nhàn vào kinh đô, y vôthức cảm thấy rất e ngại Trưởng công chúa. Bởi vì khi đối phó với những ngườibên cạnh y có thể dùng âm mưu và quyền lực để tranh đấu. Nhưng khi đối mặtvới một nhân vật quyền quý mà mọi người đồn đại là mang tính cách điên rồ,Phạm Nhàn thật sự không thể lường trước được đối phương sẽ phản cuồng nhưthế nào.Loại không chắc chắn này khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất đau đầu.Đặc biệt biến cố lần này ở cung đình kinh đô, Phạm Nhàn vẫn khó mà tinnổi kết quả hiện tại - Trưởng công chúa bị kẹt trong chỗ chết rồi, vì sao nhữnglực lượng của Trưởng công chúa vẫn không tiến hành đợt phản kích cuối cùng?Lão tướng trong quân đội thì sao? Thái độ của Yến Tiểu Ất đâu? Nếu nói mọichuyện xảy ra quá nhanh và quân đội không có thời gian phản ứng... NhưngDiệp Lưu Vân thì sao?Phạm Nhàn hiểu rõ địa vị của Diệp Lưu Vân tại Quân Sơn hội hơn bất cứ ai,lúc ở Tô Châu thành, anh cũng từng bị một kiếm chặt ngang tầng nhà làm chokinh hãi đến mức hồn phi phách tán. Mặc dù Quân Sơn là một tổ chức phân tán,nhưng chắc chắn Trưởng công chúa không thể yếu đuối như vẻ bề ngoại hiệntại.Trước đó, Vương Khải Niên đã phân tích về tình cảm điên cuồng củaTrưởng công chúa dành cho Hoàng đế, nhưng đó chỉ là lý do Phạm Nhàn dùngđể thuyết phục bản thân. Y không tin vào điều này.Chỉ có điều, trên cõi đời này có một số chuyện, chính những điều mọi ngườikhông tin, mới là lý do chân thật nhất.Phạm Nhàn ngồi bên bàn đọc sách thở dài tiếc nuối. Sau khi Vương KhảiNiên đi khỏi, y vẫn không ngừng thở ngắn than dài. Khi Vương Khải Niên đóngcửa phòng lại, lão vô thức lắc đầu một cái, nghĩ thầm: tuy Trưởng công chúakhông chết, nhưng từ giờ trở đi không còn ai trong triều đình là đối thủ củaPhạm Đề ti nữa. Kết quả này đã rất tốt, nhưng vì sao Đề ti đại nhân lại thở dài?Thực ra, lý do rất đơn giản. Phạm Nhàn không phải là một trung thần, càngkhông phải là một thần tử đơn thuần. Mong muốn của y chỉ là ngồi ở GiangNam xem hổ hạc tranh đấu, mỗi bên đều bị thương