Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1116: Tiếc nuối... 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y muốn Trưởng công chúa sụp đổ, nhưng y cũng không tin vào Hoàng đếlão tử. Điều khiến y thở dài chính là thủ đoạn của Hoàng đế, dường như cònnhanh chóng và mãnh liệt hơn tưởng tượng của y. Lực lượng của Hoàng đếkhông hề giảm sút.o O oPhạm Nhàn một mình ngồi trong thư phòng, trầm ngâm phân tích mọi việcxảy ra ở kinh đô. Y mơ hồ cảm nhận được, có lẽ Trưởng công chúa thật sự vìtình cảm mê muội mà kiên trì chờ đợi cơn thịnh nộ của Hoàng đế, còn Hoàng đếrõ ràng có điều gì đó muốn giữ lại. Có phải là tình thân không? Phạm Nhànkhông tin vào điều đó.Y mở ra vài phong thư báo cáo của viện, sau khi đọc lại lần thứ hai, suynghĩ trong chốc lát, y bắt đầu soạn thư trả lời. Thư từ gia đình ở kinh đô, mộtbức từ phụ thân, một bức từ Uyển Nhi, chủ yếu nói về chuyện của Tư Tư và đứatrẻ trong bụng cô, tất cả đều bình an, không cần quá lo lắng.Có điều trong thư của Uyển Nhi, đương nhiên phải đề cập đến chuyện củaTrưởng công chúa, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng có vẻ như cô muốn PhạmNhàn nói điều gì đó với trong cung.Phạm Nhàn thở dài ảo não, y biết thê tử của mình là người rất thông minh,chắc chắn cũng hiểu tất cả những điều được che giấu, những mâu thuẫn khôngthể hòa giải, nhưng cô vẫn viết thư muốn anh lên tiếng. Điều này chỉ cho thấyUyển Nhi vẫn giữ tình cảm mẫu tử với Trưởng công chúa.Đây là chuyện đương nhiên, cho dù Hoàng đế hay Phạm Nhàn có máu lạnhđến đâu chăng nữa, không có nghĩa mọi người dưới gầm trời này, hay ngườitrong hoàng tộc, đều là những sinh vật máu lạnh.Phạm Nhàn chăm chú viết thư trả lời . Với phụ thân, y bày tỏ vẻ khiếp sợ vàhoài nghi của mình, còn trong thư gửi Uyển Nhi, chủ yếu y dùng lời lẽ an ủi,đồng thời hỏi han về Tư Tư một chút.Sau đó, hắn bắt đầu viết tấu chương, gửi tới Hoàng đế dưới dạng mật tấu.Trong báo cáo tuy không trực tiếp van xin cho Trưởng công chúa, nhưng cũngám chỉ một chút quan tâm mà người con nên có. Sau khi viết xong, y xem xét tỉmỉ nhiều lần, đảm bảo với thái độ này, Hoàng đế sẽ không nghĩ mình giả tạo vàcũng không làm Hoàng đế bệ hạ tức giận. Sau đó hắn niêm phong, giao chothuộc hạ gửi theo đường chuyển thư cấp một.Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn mới thật sự yên tâm hơn một chút.Mấy tháng nay sống Giang Nam, tuy tiêu dao nhưng thực ra y vẫn luôn chú ýđến kinh đô. Áp lực tinh thần mà y phải chịu rất lớn.Mặc dù có một số khác biệt, nhưng mọi thứ đều đang diễn ra theo cách ymuốn. Cuối cùng, y cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, mở ngăn kéo trongmật thất, lấy ra bản chép công nghệ từ tam đại công nghệ nội khố mà y đã dànhhơn một năm để sao chép.Tuy bản ghi chép này không là toàn bộ nội dung của Nội Khố, nhưng PhạmNhàn hiểu nếu tài liệu này thật sự bị lưu truyền tới Bắc Tề, hậu quả sẽ rất khủngkhiếp.Ánh mắt y nhắm lại, thầm suy nghĩ : cho dù lần này anh và Trần Bình Bìnhđã âm thầm hợp tác, đùa bỡn Hoàng đế một hồi, nhưng cuối cùng chỉ là trò chơivặt vãnh. Còn trên bức tranh tổng thể, có lẽ là Hoàng đế đang đùa bỡn với mình."Vương Thập Tam Lang đã rảnh rỗi quá lâu rồi."Phạm Nhàn suy nghĩ như thế, sau đó đứng dậy, thu dọn mọi thứ, rời khỏitrang viên Tây Hồ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gần bờ hồ Tây ở Hàng Châu, khi trời dần tối khung cảnh non nước đều hòaquyện vào trong ánh vàng, đẹp đến không thể tả xiết. Giữa bức tranh hoàng hônấy, Phạm Nhàn đi một mình lên một ngọn đồi ven hồ, nhìn người thanh niêncầm lá cờ xanh, nghiêng đầu nói: "Nghe nói gần đây ngươi coi bói trong thànhHàng Châu, rất được lòng một số tiểu thư nhà giàu?"Thanh niên cầm lá cờ xanh kia đương nhiên là đệ tử của Tứ Cố Kiếm ởĐông Di thành, kẻ đã giúp Phạm Nhàn giết chết cao thủ cửu phẩm Yến ThậnĐộc. Phạm Nhàn luôn có cảm giác hoang đường về sự tồn tại của người này vàsự giúp đỡ sau đó của hắn; hệt như những vở kịch tiên phong mình từng nghekể ở kiếp trước, dù nếm thử thế nào, vẫn cảm thấy miệng có mùi vị là lạ.Cái tên ngu ngốc Tứ Cố Kiếm tuy có vẻ nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng,nhưng trong lòng Phạm Nhàn luôn cảm thấy mọi chuyện quá lố bịch. Tuy có lẽtrong thiên hạ này chỉ có một số ít người biết mối quan hệ giữa Vương ThậpTam Lang và Tứ Cố Kiếm, nhưng nếu Phạm Nhàn trở mặt không nhận nợ thìlàm sao Tứ Cố Kiếm giải thích được với Trưởng công chúa hay Yến Tiểu Ất?Vương Thập Tam Lang nhìn về phía Tây Hồ, ánh sáng vàng nhẹ nhàngchiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, tạo ra một lớp hào quang khiến lòng ngườikhoan khoái, hết sức dịu dàng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y muốn Trưởng công chúa sụp đổ, nhưng y cũng không tin vào Hoàng đếlão tử. Điều khiến y thở dài chính là thủ đoạn của Hoàng đế, dường như cònnhanh chóng và mãnh liệt hơn tưởng tượng của y. Lực lượng của Hoàng đếkhông hề giảm sút.o O oPhạm Nhàn một mình ngồi trong thư phòng, trầm ngâm phân tích mọi việcxảy ra ở kinh đô. Y mơ hồ cảm nhận được, có lẽ Trưởng công chúa thật sự vìtình cảm mê muội mà kiên trì chờ đợi cơn thịnh nộ của Hoàng đế, còn Hoàng đếrõ ràng có điều gì đó muốn giữ lại. Có phải là tình thân không? Phạm Nhànkhông tin vào điều đó.Y mở ra vài phong thư báo cáo của viện, sau khi đọc lại lần thứ hai, suynghĩ trong chốc lát, y bắt đầu soạn thư trả lời. Thư từ gia đình ở kinh đô, mộtbức từ phụ thân, một bức từ Uyển Nhi, chủ yếu nói về chuyện của Tư Tư và đứatrẻ trong bụng cô, tất cả đều bình an, không cần quá lo lắng.Có điều trong thư của Uyển Nhi, đương nhiên phải đề cập đến chuyện củaTrưởng công chúa, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng có vẻ như cô muốn PhạmNhàn nói điều gì đó với trong cung.Phạm Nhàn thở dài ảo não, y biết thê tử của mình là người rất thông minh,chắc chắn cũng hiểu tất cả những điều được che giấu, những mâu thuẫn khôngthể hòa giải, nhưng cô vẫn viết thư muốn anh lên tiếng. Điều này chỉ cho thấyUyển Nhi vẫn giữ tình cảm mẫu tử với Trưởng công chúa.Đây là chuyện đương nhiên, cho dù Hoàng đế hay Phạm Nhàn có máu lạnhđến đâu chăng nữa, không có nghĩa mọi người dưới gầm trời này, hay ngườitrong hoàng tộc, đều là những sinh vật máu lạnh.Phạm Nhàn chăm chú viết thư trả lời . Với phụ thân, y bày tỏ vẻ khiếp sợ vàhoài nghi của mình, còn trong thư gửi Uyển Nhi, chủ yếu y dùng lời lẽ an ủi,đồng thời hỏi han về Tư Tư một chút.Sau đó, hắn bắt đầu viết tấu chương, gửi tới Hoàng đế dưới dạng mật tấu.Trong báo cáo tuy không trực tiếp van xin cho Trưởng công chúa, nhưng cũngám chỉ một chút quan tâm mà người con nên có. Sau khi viết xong, y xem xét tỉmỉ nhiều lần, đảm bảo với thái độ này, Hoàng đế sẽ không nghĩ mình giả tạo vàcũng không làm Hoàng đế bệ hạ tức giận. Sau đó hắn niêm phong, giao chothuộc hạ gửi theo đường chuyển thư cấp một.Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn mới thật sự yên tâm hơn một chút.Mấy tháng nay sống Giang Nam, tuy tiêu dao nhưng thực ra y vẫn luôn chú ýđến kinh đô. Áp lực tinh thần mà y phải chịu rất lớn.Mặc dù có một số khác biệt, nhưng mọi thứ đều đang diễn ra theo cách ymuốn. Cuối cùng, y cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, mở ngăn kéo trongmật thất, lấy ra bản chép công nghệ từ tam đại công nghệ nội khố mà y đã dànhhơn một năm để sao chép.Tuy bản ghi chép này không là toàn bộ nội dung của Nội Khố, nhưng PhạmNhàn hiểu nếu tài liệu này thật sự bị lưu truyền tới Bắc Tề, hậu quả sẽ rất khủngkhiếp.Ánh mắt y nhắm lại, thầm suy nghĩ : cho dù lần này anh và Trần Bình Bìnhđã âm thầm hợp tác, đùa bỡn Hoàng đế một hồi, nhưng cuối cùng chỉ là trò chơivặt vãnh. Còn trên bức tranh tổng thể, có lẽ là Hoàng đế đang đùa bỡn với mình."Vương Thập Tam Lang đã rảnh rỗi quá lâu rồi."Phạm Nhàn suy nghĩ như thế, sau đó đứng dậy, thu dọn mọi thứ, rời khỏitrang viên Tây Hồ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gần bờ hồ Tây ở Hàng Châu, khi trời dần tối khung cảnh non nước đều hòaquyện vào trong ánh vàng, đẹp đến không thể tả xiết. Giữa bức tranh hoàng hônấy, Phạm Nhàn đi một mình lên một ngọn đồi ven hồ, nhìn người thanh niêncầm lá cờ xanh, nghiêng đầu nói: "Nghe nói gần đây ngươi coi bói trong thànhHàng Châu, rất được lòng một số tiểu thư nhà giàu?"Thanh niên cầm lá cờ xanh kia đương nhiên là đệ tử của Tứ Cố Kiếm ởĐông Di thành, kẻ đã giúp Phạm Nhàn giết chết cao thủ cửu phẩm Yến ThậnĐộc. Phạm Nhàn luôn có cảm giác hoang đường về sự tồn tại của người này vàsự giúp đỡ sau đó của hắn; hệt như những vở kịch tiên phong mình từng nghekể ở kiếp trước, dù nếm thử thế nào, vẫn cảm thấy miệng có mùi vị là lạ.Cái tên ngu ngốc Tứ Cố Kiếm tuy có vẻ nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng,nhưng trong lòng Phạm Nhàn luôn cảm thấy mọi chuyện quá lố bịch. Tuy có lẽtrong thiên hạ này chỉ có một số ít người biết mối quan hệ giữa Vương ThậpTam Lang và Tứ Cố Kiếm, nhưng nếu Phạm Nhàn trở mặt không nhận nợ thìlàm sao Tứ Cố Kiếm giải thích được với Trưởng công chúa hay Yến Tiểu Ất?Vương Thập Tam Lang nhìn về phía Tây Hồ, ánh sáng vàng nhẹ nhàngchiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, tạo ra một lớp hào quang khiến lòng ngườikhoan khoái, hết sức dịu dàng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Y muốn Trưởng công chúa sụp đổ, nhưng y cũng không tin vào Hoàng đếlão tử. Điều khiến y thở dài chính là thủ đoạn của Hoàng đế, dường như cònnhanh chóng và mãnh liệt hơn tưởng tượng của y. Lực lượng của Hoàng đếkhông hề giảm sút.o O oPhạm Nhàn một mình ngồi trong thư phòng, trầm ngâm phân tích mọi việcxảy ra ở kinh đô. Y mơ hồ cảm nhận được, có lẽ Trưởng công chúa thật sự vìtình cảm mê muội mà kiên trì chờ đợi cơn thịnh nộ của Hoàng đế, còn Hoàng đếrõ ràng có điều gì đó muốn giữ lại. Có phải là tình thân không? Phạm Nhànkhông tin vào điều đó.Y mở ra vài phong thư báo cáo của viện, sau khi đọc lại lần thứ hai, suynghĩ trong chốc lát, y bắt đầu soạn thư trả lời. Thư từ gia đình ở kinh đô, mộtbức từ phụ thân, một bức từ Uyển Nhi, chủ yếu nói về chuyện của Tư Tư và đứatrẻ trong bụng cô, tất cả đều bình an, không cần quá lo lắng.Có điều trong thư của Uyển Nhi, đương nhiên phải đề cập đến chuyện củaTrưởng công chúa, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng có vẻ như cô muốn PhạmNhàn nói điều gì đó với trong cung.Phạm Nhàn thở dài ảo não, y biết thê tử của mình là người rất thông minh,chắc chắn cũng hiểu tất cả những điều được che giấu, những mâu thuẫn khôngthể hòa giải, nhưng cô vẫn viết thư muốn anh lên tiếng. Điều này chỉ cho thấyUyển Nhi vẫn giữ tình cảm mẫu tử với Trưởng công chúa.Đây là chuyện đương nhiên, cho dù Hoàng đế hay Phạm Nhàn có máu lạnhđến đâu chăng nữa, không có nghĩa mọi người dưới gầm trời này, hay ngườitrong hoàng tộc, đều là những sinh vật máu lạnh.Phạm Nhàn chăm chú viết thư trả lời . Với phụ thân, y bày tỏ vẻ khiếp sợ vàhoài nghi của mình, còn trong thư gửi Uyển Nhi, chủ yếu y dùng lời lẽ an ủi,đồng thời hỏi han về Tư Tư một chút.Sau đó, hắn bắt đầu viết tấu chương, gửi tới Hoàng đế dưới dạng mật tấu.Trong báo cáo tuy không trực tiếp van xin cho Trưởng công chúa, nhưng cũngám chỉ một chút quan tâm mà người con nên có. Sau khi viết xong, y xem xét tỉmỉ nhiều lần, đảm bảo với thái độ này, Hoàng đế sẽ không nghĩ mình giả tạo vàcũng không làm Hoàng đế bệ hạ tức giận. Sau đó hắn niêm phong, giao chothuộc hạ gửi theo đường chuyển thư cấp một.Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn mới thật sự yên tâm hơn một chút.Mấy tháng nay sống Giang Nam, tuy tiêu dao nhưng thực ra y vẫn luôn chú ýđến kinh đô. Áp lực tinh thần mà y phải chịu rất lớn.Mặc dù có một số khác biệt, nhưng mọi thứ đều đang diễn ra theo cách ymuốn. Cuối cùng, y cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, mở ngăn kéo trongmật thất, lấy ra bản chép công nghệ từ tam đại công nghệ nội khố mà y đã dànhhơn một năm để sao chép.Tuy bản ghi chép này không là toàn bộ nội dung của Nội Khố, nhưng PhạmNhàn hiểu nếu tài liệu này thật sự bị lưu truyền tới Bắc Tề, hậu quả sẽ rất khủngkhiếp.Ánh mắt y nhắm lại, thầm suy nghĩ : cho dù lần này anh và Trần Bình Bìnhđã âm thầm hợp tác, đùa bỡn Hoàng đế một hồi, nhưng cuối cùng chỉ là trò chơivặt vãnh. Còn trên bức tranh tổng thể, có lẽ là Hoàng đế đang đùa bỡn với mình."Vương Thập Tam Lang đã rảnh rỗi quá lâu rồi."Phạm Nhàn suy nghĩ như thế, sau đó đứng dậy, thu dọn mọi thứ, rời khỏitrang viên Tây Hồ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gần bờ hồ Tây ở Hàng Châu, khi trời dần tối khung cảnh non nước đều hòaquyện vào trong ánh vàng, đẹp đến không thể tả xiết. Giữa bức tranh hoàng hônấy, Phạm Nhàn đi một mình lên một ngọn đồi ven hồ, nhìn người thanh niêncầm lá cờ xanh, nghiêng đầu nói: "Nghe nói gần đây ngươi coi bói trong thànhHàng Châu, rất được lòng một số tiểu thư nhà giàu?"Thanh niên cầm lá cờ xanh kia đương nhiên là đệ tử của Tứ Cố Kiếm ởĐông Di thành, kẻ đã giúp Phạm Nhàn giết chết cao thủ cửu phẩm Yến ThậnĐộc. Phạm Nhàn luôn có cảm giác hoang đường về sự tồn tại của người này vàsự giúp đỡ sau đó của hắn; hệt như những vở kịch tiên phong mình từng nghekể ở kiếp trước, dù nếm thử thế nào, vẫn cảm thấy miệng có mùi vị là lạ.Cái tên ngu ngốc Tứ Cố Kiếm tuy có vẻ nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng,nhưng trong lòng Phạm Nhàn luôn cảm thấy mọi chuyện quá lố bịch. Tuy có lẽtrong thiên hạ này chỉ có một số ít người biết mối quan hệ giữa Vương ThậpTam Lang và Tứ Cố Kiếm, nhưng nếu Phạm Nhàn trở mặt không nhận nợ thìlàm sao Tứ Cố Kiếm giải thích được với Trưởng công chúa hay Yến Tiểu Ất?Vương Thập Tam Lang nhìn về phía Tây Hồ, ánh sáng vàng nhẹ nhàngchiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, tạo ra một lớp hào quang khiến lòng ngườikhoan khoái, hết sức dịu dàng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑