Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1122: Quái vật thế hệ sau 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vân Chi Lan cảm thấy sau lưng phát lạnh. Loại tình thế này, đương nhiênmọi người trong thiên hạ đều đã nghĩ tới, chỉ có điều chưa một ai dám nói ra,bởi vì họ biết, dựa vào quân lực mạnh mẽ của Khánh Quốc và lòng nhiệt huyếtcủa người dân Khánh Quốc, một khi hai vị Đại tông sư không thuộc về KhánhQuốc qua đời, chắc chắn toàn bộ thiên hạ sẽ lại rơi vào chiến loạn. Chưa nói tớiBắc Tề, ít nhất Đông Di thành khó mà bảo vệ được. Hắn nói một cách thànhkhẩn và kiên định: "Sư phụ, ngài sẽ không chết.""Nực cười! Trên đời này có ai không chết cơ chứ?"Giọng nói trong nhà tranh càng thêm cô đơn: "Cho dù không chết... nhưngcon người dẫu sao cũng sẽ già, Khổ Hà cao tuổi như vậy, tuổi tác của ta cũngkhông còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi cho rằng một ông lão dầu hết đèn tắt, cánh tayrun rẩy đến nỗi cầm kiếm cũng chẳng xong... vẫn còn là Đại tông sư hay sao?"o O o"Nhưng mà... việc này có liên quan gì với chuyện tiểu sư đệ đến Khánh?"Vân Chi Lan im lặng một lát sau đó bày tỏ nghi vấn trong lòng mình."Trên thế gian này vốn không có Đại tông sư gì cả." Vị Đại tông sư trongnhà lá lạnh lùng nói: "Có điều ba mươi mấy năm trước bắt đầu có thêm mấy tênquái vật như chúng ta xuất hiện, trước kia không có, về sau... không biết còn cóhay không. Nhưng ít nhất trước mắt, trong số thế hệ cao thủ trẻ tuổi khắp thiênhạ, những người duy nhất có cơ hội tiếp cận cảnh giới này, chỉ có lác đác một sốmà thôi."Trong lòng Vân Chi Lan khẽ xao động, chăm chú nhìn cánh cửa đã đóngchặt của nhà lá.Tiếng cười phát ra từ bên trong cửa: "Rất đáng tiếc, ngươi đã lớn rồi, rất khócó cơ hội này. Trong hố kiếm của Đông Di thành này đã có không ít người bòra, thậm chí còn là nơi bò ra nhiều cao thủ cửu phẩm nhất thiên hạ, nhưng nếunói ai có cơ hội trở thành quái vật của đời tiếp theo... có lẽ chỉ có một mình tiểusư đệ của ngươi."Vân Chi Lan khẽ nhếch miệng, hắn từng giao chiến một kiếm với VươngThập Tam Lang lúc ở trong Chiêu Thương tiền trang tại Tô Châu. Lúc đó biếtđược vị tiểu sư đệ trẻ tuổi này đã dễ dàng lên tới cửu phẩm, hắn thực sự rất kinhngạc, nhưng luôn cảm thấy cảnh giới của tiểu sư đệ còn chưa bằng mình, vậymà trong miệng sư phụ, tiểu sư đệ lại là... người có khả năng tiến tới Đại tôngsư nhất?"Đây là vấn đề về tâm tính." Lúc này cuối cùng tiếng nói của Tứ Cố Kiếmcũng trở nên tự tin và hờ hững như một vị Đại tông sư, "Muốn vượt lên trên mọithứ thì cần phải không để ý đến mọi thứ. Ngươi không làm được, cái tên LangĐào chơi đao dưới trướng Khổ Hà cũng không làm được... Thực ra trong nhữngnăm gần đây, chắc Khổ Hà cảm thấy khổ sở giống như ta, cả hai chúng ta đều bịquấy nhiễu bởi vấn đề mà ta vừa nói qua. Một khi chúng ta già đi, chết đi, đấtnước phía chúng ta sau sẽ ra sao. Vì thế chúng ta cần phải giải quyết vấn đề nàytrước khi mình qua đời.""Ta lựa chọn tiểu sư đệ của ngươi. Khổ Hà, hắn chọn Hải Đường.""Thật trùng hợp, đều là đệ tử quan môn của nhau.""Mà điều trùng hợp hơn nữa là, Khổ Hà đưa Hải Đường đến bên cạnh PhạmNhàn..." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm mang theo vẻ chế nhạo, "Cho dù khôngphải do hắn đưa, ít nhất hắn cũng rất vui vẻ với những chuyện xảy ra giữa HảiĐường và Phạm Nhàn. Nếu hắn có thể đưa, đương nhiên ta cũng có thể, chỉ cóđiều Hải Đường là một nha đầu, thế là chiếm lợi lớn rồi."Vân Chi Lan trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết kế hoạch bồidưỡng hạt giống Đại tông sư như thế nào, vì sao lại liên quan đến Phạm Nhàn,không hiểu vì sao hai vị Đại tông sư Khổ Hà và sư phụ lại tiếp nối nhau đưa đệtử quan môn của mình đến bên người Phạm Nhàn."Thiên hạ thật sự chỉ có bốn lão quái vật thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhỏ giọnghỏi ngược lại: "Đúng, có lẽ chỉ có bốn lão quái vật, quái vật kia hình như chưathành lão... Chắc ngươi cũng biết hắn, gã mù ấy..."Tâm trạng của Vân Chi lạnh buốt, biết sư phụ đang nói tới nhiều năm trướckia, một nhân vật thần bí từng âm thầm đi lại trong Đông Di thành."Nhưng ngươi lại không biết, Phạm Nhàn là đồ đệ của gã mù đấy." Ngườitrong nhà tranh cười phá lên. "Đây chẳng phải là chuyện rất thú vị sao? Lũ đồđệ của đám lão quái vật nên tụ tập lại một chỗ mới đúng, đánh nhau trò chuyệntâm tình, sẽ khiến ba người bọn họ tiến bộ không ít. Đây gọi là sự mài giũa...Đương nhiên, chắc Khổ Hà cũng nghĩ giống ta, để cho đệ tử đi theo bên PhạmNhàn, cũng là muốn dính chút vận may.""Vận may ư?" Vân Chi Lan nhìn chằm chằm vào cửa gian nhà tranh đóngchặt kia."Muốn trở thành lão quái vật cần điều kiện gì? Thông minh, tâm hồn tinh tế,tính cách chăm chỉ... Nhưng quan trọng nhất là... vẫn là vận may."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vân Chi Lan cảm thấy sau lưng phát lạnh. Loại tình thế này, đương nhiên
mọi người trong thiên hạ đều đã nghĩ tới, chỉ có điều chưa một ai dám nói ra,
bởi vì họ biết, dựa vào quân lực mạnh mẽ của Khánh Quốc và lòng nhiệt huyết
của người dân Khánh Quốc, một khi hai vị Đại tông sư không thuộc về Khánh
Quốc qua đời, chắc chắn toàn bộ thiên hạ sẽ lại rơi vào chiến loạn. Chưa nói tới
Bắc Tề, ít nhất Đông Di thành khó mà bảo vệ được. Hắn nói một cách thành
khẩn và kiên định: "Sư phụ, ngài sẽ không chết."
"Nực cười! Trên đời này có ai không chết cơ chứ?"
Giọng nói trong nhà tranh càng thêm cô đơn: "Cho dù không chết... nhưng
con người dẫu sao cũng sẽ già, Khổ Hà cao tuổi như vậy, tuổi tác của ta cũng
không còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi cho rằng một ông lão dầu hết đèn tắt, cánh tay
run rẩy đến nỗi cầm kiếm cũng chẳng xong... vẫn còn là Đại tông sư hay sao?"
o O o
"Nhưng mà... việc này có liên quan gì với chuyện tiểu sư đệ đến Khánh?"
Vân Chi Lan im lặng một lát sau đó bày tỏ nghi vấn trong lòng mình.
"Trên thế gian này vốn không có Đại tông sư gì cả." Vị Đại tông sư trong
nhà lá lạnh lùng nói: "Có điều ba mươi mấy năm trước bắt đầu có thêm mấy tên
quái vật như chúng ta xuất hiện, trước kia không có, về sau... không biết còn có
hay không. Nhưng ít nhất trước mắt, trong số thế hệ cao thủ trẻ tuổi khắp thiên
hạ, những người duy nhất có cơ hội tiếp cận cảnh giới này, chỉ có lác đác một số
mà thôi."
Trong lòng Vân Chi Lan khẽ xao động, chăm chú nhìn cánh cửa đã đóng
chặt của nhà lá.
Tiếng cười phát ra từ bên trong cửa: "Rất đáng tiếc, ngươi đã lớn rồi, rất khó
có cơ hội này. Trong hố kiếm của Đông Di thành này đã có không ít người bò
ra, thậm chí còn là nơi bò ra nhiều cao thủ cửu phẩm nhất thiên hạ, nhưng nếu
nói ai có cơ hội trở thành quái vật của đời tiếp theo... có lẽ chỉ có một mình tiểu
sư đệ của ngươi."
Vân Chi Lan khẽ nhếch miệng, hắn từng giao chiến một kiếm với Vương
Thập Tam Lang lúc ở trong Chiêu Thương tiền trang tại Tô Châu. Lúc đó biết
được vị tiểu sư đệ trẻ tuổi này đã dễ dàng lên tới cửu phẩm, hắn thực sự rất kinh
ngạc, nhưng luôn cảm thấy cảnh giới của tiểu sư đệ còn chưa bằng mình, vậy
mà trong miệng sư phụ, tiểu sư đệ lại là... người có khả năng tiến tới Đại tông
sư nhất?
"Đây là vấn đề về tâm tính." Lúc này cuối cùng tiếng nói của Tứ Cố Kiếm
cũng trở nên tự tin và hờ hững như một vị Đại tông sư, "Muốn vượt lên trên mọi
thứ thì cần phải không để ý đến mọi thứ. Ngươi không làm được, cái tên Lang
Đào chơi đao dưới trướng Khổ Hà cũng không làm được... Thực ra trong những
năm gần đây, chắc Khổ Hà cảm thấy khổ sở giống như ta, cả hai chúng ta đều bị
quấy nhiễu bởi vấn đề mà ta vừa nói qua. Một khi chúng ta già đi, chết đi, đất
nước phía chúng ta sau sẽ ra sao. Vì thế chúng ta cần phải giải quyết vấn đề này
trước khi mình qua đời."
"Ta lựa chọn tiểu sư đệ của ngươi. Khổ Hà, hắn chọn Hải Đường."
"Thật trùng hợp, đều là đệ tử quan môn của nhau."
"Mà điều trùng hợp hơn nữa là, Khổ Hà đưa Hải Đường đến bên cạnh Phạm
Nhàn..." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm mang theo vẻ chế nhạo, "Cho dù không
phải do hắn đưa, ít nhất hắn cũng rất vui vẻ với những chuyện xảy ra giữa Hải
Đường và Phạm Nhàn. Nếu hắn có thể đưa, đương nhiên ta cũng có thể, chỉ có
điều Hải Đường là một nha đầu, thế là chiếm lợi lớn rồi."
Vân Chi Lan trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết kế hoạch bồi
dưỡng hạt giống Đại tông sư như thế nào, vì sao lại liên quan đến Phạm Nhàn,
không hiểu vì sao hai vị Đại tông sư Khổ Hà và sư phụ lại tiếp nối nhau đưa đệ
tử quan môn của mình đến bên người Phạm Nhàn.
"Thiên hạ thật sự chỉ có bốn lão quái vật thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhỏ giọng
hỏi ngược lại: "Đúng, có lẽ chỉ có bốn lão quái vật, quái vật kia hình như chưa
thành lão... Chắc ngươi cũng biết hắn, gã mù ấy..."
Tâm trạng của Vân Chi lạnh buốt, biết sư phụ đang nói tới nhiều năm trước
kia, một nhân vật thần bí từng âm thầm đi lại trong Đông Di thành.
"Nhưng ngươi lại không biết, Phạm Nhàn là đồ đệ của gã mù đấy." Người
trong nhà tranh cười phá lên. "Đây chẳng phải là chuyện rất thú vị sao? Lũ đồ
đệ của đám lão quái vật nên tụ tập lại một chỗ mới đúng, đánh nhau trò chuyện
tâm tình, sẽ khiến ba người bọn họ tiến bộ không ít. Đây gọi là sự mài giũa...
Đương nhiên, chắc Khổ Hà cũng nghĩ giống ta, để cho đệ tử đi theo bên Phạm
Nhàn, cũng là muốn dính chút vận may."
"Vận may ư?" Vân Chi Lan nhìn chằm chằm vào cửa gian nhà tranh đóng
chặt kia.
"Muốn trở thành lão quái vật cần điều kiện gì? Thông minh, tâm hồn tinh tế,
tính cách chăm chỉ... Nhưng quan trọng nhất là... vẫn là vận may."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vân Chi Lan cảm thấy sau lưng phát lạnh. Loại tình thế này, đương nhiênmọi người trong thiên hạ đều đã nghĩ tới, chỉ có điều chưa một ai dám nói ra,bởi vì họ biết, dựa vào quân lực mạnh mẽ của Khánh Quốc và lòng nhiệt huyếtcủa người dân Khánh Quốc, một khi hai vị Đại tông sư không thuộc về KhánhQuốc qua đời, chắc chắn toàn bộ thiên hạ sẽ lại rơi vào chiến loạn. Chưa nói tớiBắc Tề, ít nhất Đông Di thành khó mà bảo vệ được. Hắn nói một cách thànhkhẩn và kiên định: "Sư phụ, ngài sẽ không chết.""Nực cười! Trên đời này có ai không chết cơ chứ?"Giọng nói trong nhà tranh càng thêm cô đơn: "Cho dù không chết... nhưngcon người dẫu sao cũng sẽ già, Khổ Hà cao tuổi như vậy, tuổi tác của ta cũngkhông còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi cho rằng một ông lão dầu hết đèn tắt, cánh tayrun rẩy đến nỗi cầm kiếm cũng chẳng xong... vẫn còn là Đại tông sư hay sao?"o O o"Nhưng mà... việc này có liên quan gì với chuyện tiểu sư đệ đến Khánh?"Vân Chi Lan im lặng một lát sau đó bày tỏ nghi vấn trong lòng mình."Trên thế gian này vốn không có Đại tông sư gì cả." Vị Đại tông sư trongnhà lá lạnh lùng nói: "Có điều ba mươi mấy năm trước bắt đầu có thêm mấy tênquái vật như chúng ta xuất hiện, trước kia không có, về sau... không biết còn cóhay không. Nhưng ít nhất trước mắt, trong số thế hệ cao thủ trẻ tuổi khắp thiênhạ, những người duy nhất có cơ hội tiếp cận cảnh giới này, chỉ có lác đác một sốmà thôi."Trong lòng Vân Chi Lan khẽ xao động, chăm chú nhìn cánh cửa đã đóngchặt của nhà lá.Tiếng cười phát ra từ bên trong cửa: "Rất đáng tiếc, ngươi đã lớn rồi, rất khócó cơ hội này. Trong hố kiếm của Đông Di thành này đã có không ít người bòra, thậm chí còn là nơi bò ra nhiều cao thủ cửu phẩm nhất thiên hạ, nhưng nếunói ai có cơ hội trở thành quái vật của đời tiếp theo... có lẽ chỉ có một mình tiểusư đệ của ngươi."Vân Chi Lan khẽ nhếch miệng, hắn từng giao chiến một kiếm với VươngThập Tam Lang lúc ở trong Chiêu Thương tiền trang tại Tô Châu. Lúc đó biếtđược vị tiểu sư đệ trẻ tuổi này đã dễ dàng lên tới cửu phẩm, hắn thực sự rất kinhngạc, nhưng luôn cảm thấy cảnh giới của tiểu sư đệ còn chưa bằng mình, vậymà trong miệng sư phụ, tiểu sư đệ lại là... người có khả năng tiến tới Đại tôngsư nhất?"Đây là vấn đề về tâm tính." Lúc này cuối cùng tiếng nói của Tứ Cố Kiếmcũng trở nên tự tin và hờ hững như một vị Đại tông sư, "Muốn vượt lên trên mọithứ thì cần phải không để ý đến mọi thứ. Ngươi không làm được, cái tên LangĐào chơi đao dưới trướng Khổ Hà cũng không làm được... Thực ra trong nhữngnăm gần đây, chắc Khổ Hà cảm thấy khổ sở giống như ta, cả hai chúng ta đều bịquấy nhiễu bởi vấn đề mà ta vừa nói qua. Một khi chúng ta già đi, chết đi, đấtnước phía chúng ta sau sẽ ra sao. Vì thế chúng ta cần phải giải quyết vấn đề nàytrước khi mình qua đời.""Ta lựa chọn tiểu sư đệ của ngươi. Khổ Hà, hắn chọn Hải Đường.""Thật trùng hợp, đều là đệ tử quan môn của nhau.""Mà điều trùng hợp hơn nữa là, Khổ Hà đưa Hải Đường đến bên cạnh PhạmNhàn..." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm mang theo vẻ chế nhạo, "Cho dù khôngphải do hắn đưa, ít nhất hắn cũng rất vui vẻ với những chuyện xảy ra giữa HảiĐường và Phạm Nhàn. Nếu hắn có thể đưa, đương nhiên ta cũng có thể, chỉ cóđiều Hải Đường là một nha đầu, thế là chiếm lợi lớn rồi."Vân Chi Lan trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết kế hoạch bồidưỡng hạt giống Đại tông sư như thế nào, vì sao lại liên quan đến Phạm Nhàn,không hiểu vì sao hai vị Đại tông sư Khổ Hà và sư phụ lại tiếp nối nhau đưa đệtử quan môn của mình đến bên người Phạm Nhàn."Thiên hạ thật sự chỉ có bốn lão quái vật thôi sao?" Tứ Cố Kiếm nhỏ giọnghỏi ngược lại: "Đúng, có lẽ chỉ có bốn lão quái vật, quái vật kia hình như chưathành lão... Chắc ngươi cũng biết hắn, gã mù ấy..."Tâm trạng của Vân Chi lạnh buốt, biết sư phụ đang nói tới nhiều năm trướckia, một nhân vật thần bí từng âm thầm đi lại trong Đông Di thành."Nhưng ngươi lại không biết, Phạm Nhàn là đồ đệ của gã mù đấy." Ngườitrong nhà tranh cười phá lên. "Đây chẳng phải là chuyện rất thú vị sao? Lũ đồđệ của đám lão quái vật nên tụ tập lại một chỗ mới đúng, đánh nhau trò chuyệntâm tình, sẽ khiến ba người bọn họ tiến bộ không ít. Đây gọi là sự mài giũa...Đương nhiên, chắc Khổ Hà cũng nghĩ giống ta, để cho đệ tử đi theo bên PhạmNhàn, cũng là muốn dính chút vận may.""Vận may ư?" Vân Chi Lan nhìn chằm chằm vào cửa gian nhà tranh đóngchặt kia."Muốn trở thành lão quái vật cần điều kiện gì? Thông minh, tâm hồn tinh tế,tính cách chăm chỉ... Nhưng quan trọng nhất là... vẫn là vận may."