Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1123: Quái vật thế hệ sau 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm thở dài, "Trên đời này người luyện võ nhiều không kể hết, cuốicùng rất ít đạt được thành tựu này. Có phải là thiên đạo bất công, hay là cái gìkhác? Kỳ thực chỉ là vận may của chúng ta tốt hơn so với người khác một chút."Cuối cùng hắn nói: "Sự thật ba mươi năm trước đã chứng minh, muốn trởthành Đại tông sư, muốn có được vận may như vậy, nhất định phải va chạm vớigã mù... Thế nhưng không ai tìm ra gã mù ấy ở nơi nào. Đã như vậy, vậy đànhphải đi va chạm với đệ tử quan môn của gã mù thôi."Vân Chi Lan bị lời nói thần thần bí bí này làm cho không hiểu gì cả, một lúclâu sau mới hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiểu sư đệ, Hải Đường, PhạmNhàn... sư phụ, ngài cho rằng trong ba người này ai có khả năng thành côngnhất?"Trong ba cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi này, ngoại trừ Vương ThậpTam Lang vẫn chưa nổi tiếng, hiển nhiên cặp nam nữ Hải Đường và Phạm Nhànđã đứng trên đỉnh cao của tuổi tác bọn họ. Với độ đuổi đó đã bước vào cảnhgiới cửu phẩm, mỗi người lại có điều kiện sư môn cực tốt, hơn nữa trong cácthời kỳ khác nhau, thế nhân đều cho rằng bọn họ là những người có ThiênMạch.Cho nên khi mọi người bàn luận xem Đại tông sư kế tiếp là ai, sẽ nghĩ đếnPhạm Nhàn và Hải Đường Đóa Đóa đầu tiên."Hải Đường." Tứ Cố Kiếm phán đoán vẫn đơn giản như vậy, "Bởi vì cônàng này rất tốt, cho nên rất nhanh.""Vậy tiểu sư đệ?""Cũng có thể, đứa nhỏ kia tâm tính sáng tỏ, không thua kém Hải Đường.""Phạm Nhàn thì sao?"Trong nhà tranh trầm mặc một lát rồi nói: "Phạm Nhàn là khó nhất.""Vì sao?" Mặc dù vô cùng căm ghét Phạm Nhàn nhưng Vân Chi Lan vẫn vôthức lên tiếng phản đối: "Tuy cảnh giới hiện tại của hắn còn đang quanh quẩntrong cửu phẩm, cực kỳ không ổn định, không bằng những Hải Đường ĐóaĐóa, nhưng với tốc độ tiến bộ của hắn, có thể nói là thật sự không phải người.Đặc biệt là về mặt tâm tính, theo như đồ đệ quan sát, trên thế gian này người trẻtuổi kiên định như hắn vô cùng hiếm thấy. Về phần chăm chỉ cần cù, mặc dùhắn sinh ra trong gia đình quyền quý, nhưng là từ thuở nhỏ đã tu hành khôngngừng nghỉ, cực kỳ chịu khó.""Điều kiện gì cũng đã có, nhưng Phạm Nhàn thiếu một khâu quan trọngnhất." Tứ Cố Kiếm đưa ra kết luận cuối cùng: "Hắn vô tâm, người trẻ tuổi nàyvốn là vô tâm đối với thế gian này, nếu không đã vô tâm, đương nhiên khôngthể nói tới tâm tính, muốn tiến tới cảnh giới Thiên Đạo, trừ phi hắn từ bỏ mọithứ trong tay... Hắn có nỡ không?"Phạm Nhàn là người phàm tục, đương nhiên y không nỡ."Tuy gã mù là người rất đáng gờm, có thể mang vận may tới cho đốiphương, nhưng vận may của hắn không tốt lắm. Mà hắn... không phải sư phụtốt."Cuối cùng Tứ Cố Kiếm nói: "Ta rất nhớ gã mù, thế nhưng thật đáng tiếc, saukhi hắn biến mất mười mấy năm, lúc xuất hiện lại đi tìm cái gã đầu trọc Khổ Hàkia. Ừm, thật đáng tiếc."Vân Chi Lan nghe được tiếng kiếm ngâm rời vỏ trong gian nhà tranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong các Đại tông sư, Diệp Lưu Vân là người tự do tiêu sái, chưa bao giờnhận đệ tử; còn Tứ Cố Kiếm lại thu môn đồ rộng rãi. Nếu tính cả những đệ tửký danh, ít nhất cũng có hơn năm mươi người. Cho nên các đệ tử đều có trìnhđộ không đồng đều, tuy có những cao thủ cửu phẩm như Vân Chi Lan, người trẻtuổi bí ẩn như Vương Thập Tam Lang, nhưng cũng có nhiều kẻ không thành tài.Về phần quốc sư Khổ Hà của Bắc Tề, hắn ta ít nhận đệ tử, nhưng mỗi người đềulà cao thủ xuất sắc, chẳng hạn như sư phụ võ đạo của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề,cường giả cửu phẩm Lang Đào, hay người mặc bộ quần áo vải hoa được thếnhân đồn đại là sở hữu Thiên Mạch - Hải Đường Đóa Đóa.Gã mù - Ngũ Trúc thúc, cũng có đồ đệ, chẳng qua đại đệ tử khai sơn và đệtử quan môn của hắn đều là cùng một người, Phạm Nhàn.Tứ Cố Kiếm nói cũng không sai, các Đại tông sư cũng là con người, bọn họcũng phải suy xét những vấn đề phía sau. Vì vậy đám quan viên này đều đã bỏcông sức cực lớn vào đệ tử quan môn của mình. Đương nhiên, bọn họ chỉ âmthầm đặt cược, không muốn áp lực này quấy nhiễu việc tu hành của các đệ tử.Hải Đường, Phạm Nhàn, Vương Thập Tam Lang, cho đến bây giờ, vẫn chưaxuất hiện cùng lúc một chỗ, nếu có một ngày như vậy, chắc chắn sẽ là một tìnhcảnh rất thú vị.Chỉ có điều Tứ Cố Kiếm đã nhầm lẫn ở một điểm, hay nói chính xác hơn lãođã vô thức không nhớ đến một điểm -- năm ngoái, quốc sư Bắc Tề tên là KhổHà mở sơn môn để thu nhận đồ đệ, mượn vào dấu hiệu tốt lành thu nhận về haiđồ đệ nữ, một người vào cung làm hoàng phi, người lại trông coi vườn thuốctrong núi. Xét theo ý nghĩa này, Hải Đường không còn là đệ tử cuối cùng củaThiên Nhất đạo, mà là Phạm Nhược Nhược...๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm thở dài, "Trên đời này người luyện võ nhiều không kể hết, cuốicùng rất ít đạt được thành tựu này. Có phải là thiên đạo bất công, hay là cái gìkhác? Kỳ thực chỉ là vận may của chúng ta tốt hơn so với người khác một chút."Cuối cùng hắn nói: "Sự thật ba mươi năm trước đã chứng minh, muốn trởthành Đại tông sư, muốn có được vận may như vậy, nhất định phải va chạm vớigã mù... Thế nhưng không ai tìm ra gã mù ấy ở nơi nào. Đã như vậy, vậy đànhphải đi va chạm với đệ tử quan môn của gã mù thôi."Vân Chi Lan bị lời nói thần thần bí bí này làm cho không hiểu gì cả, một lúclâu sau mới hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiểu sư đệ, Hải Đường, PhạmNhàn... sư phụ, ngài cho rằng trong ba người này ai có khả năng thành côngnhất?"Trong ba cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi này, ngoại trừ Vương ThậpTam Lang vẫn chưa nổi tiếng, hiển nhiên cặp nam nữ Hải Đường và Phạm Nhànđã đứng trên đỉnh cao của tuổi tác bọn họ. Với độ đuổi đó đã bước vào cảnhgiới cửu phẩm, mỗi người lại có điều kiện sư môn cực tốt, hơn nữa trong cácthời kỳ khác nhau, thế nhân đều cho rằng bọn họ là những người có ThiênMạch.Cho nên khi mọi người bàn luận xem Đại tông sư kế tiếp là ai, sẽ nghĩ đếnPhạm Nhàn và Hải Đường Đóa Đóa đầu tiên."Hải Đường." Tứ Cố Kiếm phán đoán vẫn đơn giản như vậy, "Bởi vì cônàng này rất tốt, cho nên rất nhanh.""Vậy tiểu sư đệ?""Cũng có thể, đứa nhỏ kia tâm tính sáng tỏ, không thua kém Hải Đường.""Phạm Nhàn thì sao?"Trong nhà tranh trầm mặc một lát rồi nói: "Phạm Nhàn là khó nhất.""Vì sao?" Mặc dù vô cùng căm ghét Phạm Nhàn nhưng Vân Chi Lan vẫn vôthức lên tiếng phản đối: "Tuy cảnh giới hiện tại của hắn còn đang quanh quẩntrong cửu phẩm, cực kỳ không ổn định, không bằng những Hải Đường ĐóaĐóa, nhưng với tốc độ tiến bộ của hắn, có thể nói là thật sự không phải người.Đặc biệt là về mặt tâm tính, theo như đồ đệ quan sát, trên thế gian này người trẻtuổi kiên định như hắn vô cùng hiếm thấy. Về phần chăm chỉ cần cù, mặc dùhắn sinh ra trong gia đình quyền quý, nhưng là từ thuở nhỏ đã tu hành khôngngừng nghỉ, cực kỳ chịu khó.""Điều kiện gì cũng đã có, nhưng Phạm Nhàn thiếu một khâu quan trọngnhất." Tứ Cố Kiếm đưa ra kết luận cuối cùng: "Hắn vô tâm, người trẻ tuổi nàyvốn là vô tâm đối với thế gian này, nếu không đã vô tâm, đương nhiên khôngthể nói tới tâm tính, muốn tiến tới cảnh giới Thiên Đạo, trừ phi hắn từ bỏ mọithứ trong tay... Hắn có nỡ không?"Phạm Nhàn là người phàm tục, đương nhiên y không nỡ."Tuy gã mù là người rất đáng gờm, có thể mang vận may tới cho đốiphương, nhưng vận may của hắn không tốt lắm. Mà hắn... không phải sư phụtốt."Cuối cùng Tứ Cố Kiếm nói: "Ta rất nhớ gã mù, thế nhưng thật đáng tiếc, saukhi hắn biến mất mười mấy năm, lúc xuất hiện lại đi tìm cái gã đầu trọc Khổ Hàkia. Ừm, thật đáng tiếc."Vân Chi Lan nghe được tiếng kiếm ngâm rời vỏ trong gian nhà tranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong các Đại tông sư, Diệp Lưu Vân là người tự do tiêu sái, chưa bao giờnhận đệ tử; còn Tứ Cố Kiếm lại thu môn đồ rộng rãi. Nếu tính cả những đệ tửký danh, ít nhất cũng có hơn năm mươi người. Cho nên các đệ tử đều có trìnhđộ không đồng đều, tuy có những cao thủ cửu phẩm như Vân Chi Lan, người trẻtuổi bí ẩn như Vương Thập Tam Lang, nhưng cũng có nhiều kẻ không thành tài.Về phần quốc sư Khổ Hà của Bắc Tề, hắn ta ít nhận đệ tử, nhưng mỗi người đềulà cao thủ xuất sắc, chẳng hạn như sư phụ võ đạo của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề,cường giả cửu phẩm Lang Đào, hay người mặc bộ quần áo vải hoa được thếnhân đồn đại là sở hữu Thiên Mạch - Hải Đường Đóa Đóa.Gã mù - Ngũ Trúc thúc, cũng có đồ đệ, chẳng qua đại đệ tử khai sơn và đệtử quan môn của hắn đều là cùng một người, Phạm Nhàn.Tứ Cố Kiếm nói cũng không sai, các Đại tông sư cũng là con người, bọn họcũng phải suy xét những vấn đề phía sau. Vì vậy đám quan viên này đều đã bỏcông sức cực lớn vào đệ tử quan môn của mình. Đương nhiên, bọn họ chỉ âmthầm đặt cược, không muốn áp lực này quấy nhiễu việc tu hành của các đệ tử.Hải Đường, Phạm Nhàn, Vương Thập Tam Lang, cho đến bây giờ, vẫn chưaxuất hiện cùng lúc một chỗ, nếu có một ngày như vậy, chắc chắn sẽ là một tìnhcảnh rất thú vị.Chỉ có điều Tứ Cố Kiếm đã nhầm lẫn ở một điểm, hay nói chính xác hơn lãođã vô thức không nhớ đến một điểm -- năm ngoái, quốc sư Bắc Tề tên là KhổHà mở sơn môn để thu nhận đồ đệ, mượn vào dấu hiệu tốt lành thu nhận về haiđồ đệ nữ, một người vào cung làm hoàng phi, người lại trông coi vườn thuốctrong núi. Xét theo ý nghĩa này, Hải Đường không còn là đệ tử cuối cùng củaThiên Nhất đạo, mà là Phạm Nhược Nhược...๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tứ Cố Kiếm thở dài, "Trên đời này người luyện võ nhiều không kể hết, cuốicùng rất ít đạt được thành tựu này. Có phải là thiên đạo bất công, hay là cái gìkhác? Kỳ thực chỉ là vận may của chúng ta tốt hơn so với người khác một chút."Cuối cùng hắn nói: "Sự thật ba mươi năm trước đã chứng minh, muốn trởthành Đại tông sư, muốn có được vận may như vậy, nhất định phải va chạm vớigã mù... Thế nhưng không ai tìm ra gã mù ấy ở nơi nào. Đã như vậy, vậy đànhphải đi va chạm với đệ tử quan môn của gã mù thôi."Vân Chi Lan bị lời nói thần thần bí bí này làm cho không hiểu gì cả, một lúclâu sau mới hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiểu sư đệ, Hải Đường, PhạmNhàn... sư phụ, ngài cho rằng trong ba người này ai có khả năng thành côngnhất?"Trong ba cao thủ tuyệt đỉnh của thế hệ trẻ tuổi này, ngoại trừ Vương ThậpTam Lang vẫn chưa nổi tiếng, hiển nhiên cặp nam nữ Hải Đường và Phạm Nhànđã đứng trên đỉnh cao của tuổi tác bọn họ. Với độ đuổi đó đã bước vào cảnhgiới cửu phẩm, mỗi người lại có điều kiện sư môn cực tốt, hơn nữa trong cácthời kỳ khác nhau, thế nhân đều cho rằng bọn họ là những người có ThiênMạch.Cho nên khi mọi người bàn luận xem Đại tông sư kế tiếp là ai, sẽ nghĩ đếnPhạm Nhàn và Hải Đường Đóa Đóa đầu tiên."Hải Đường." Tứ Cố Kiếm phán đoán vẫn đơn giản như vậy, "Bởi vì cônàng này rất tốt, cho nên rất nhanh.""Vậy tiểu sư đệ?""Cũng có thể, đứa nhỏ kia tâm tính sáng tỏ, không thua kém Hải Đường.""Phạm Nhàn thì sao?"Trong nhà tranh trầm mặc một lát rồi nói: "Phạm Nhàn là khó nhất.""Vì sao?" Mặc dù vô cùng căm ghét Phạm Nhàn nhưng Vân Chi Lan vẫn vôthức lên tiếng phản đối: "Tuy cảnh giới hiện tại của hắn còn đang quanh quẩntrong cửu phẩm, cực kỳ không ổn định, không bằng những Hải Đường ĐóaĐóa, nhưng với tốc độ tiến bộ của hắn, có thể nói là thật sự không phải người.Đặc biệt là về mặt tâm tính, theo như đồ đệ quan sát, trên thế gian này người trẻtuổi kiên định như hắn vô cùng hiếm thấy. Về phần chăm chỉ cần cù, mặc dùhắn sinh ra trong gia đình quyền quý, nhưng là từ thuở nhỏ đã tu hành khôngngừng nghỉ, cực kỳ chịu khó.""Điều kiện gì cũng đã có, nhưng Phạm Nhàn thiếu một khâu quan trọngnhất." Tứ Cố Kiếm đưa ra kết luận cuối cùng: "Hắn vô tâm, người trẻ tuổi nàyvốn là vô tâm đối với thế gian này, nếu không đã vô tâm, đương nhiên khôngthể nói tới tâm tính, muốn tiến tới cảnh giới Thiên Đạo, trừ phi hắn từ bỏ mọithứ trong tay... Hắn có nỡ không?"Phạm Nhàn là người phàm tục, đương nhiên y không nỡ."Tuy gã mù là người rất đáng gờm, có thể mang vận may tới cho đốiphương, nhưng vận may của hắn không tốt lắm. Mà hắn... không phải sư phụtốt."Cuối cùng Tứ Cố Kiếm nói: "Ta rất nhớ gã mù, thế nhưng thật đáng tiếc, saukhi hắn biến mất mười mấy năm, lúc xuất hiện lại đi tìm cái gã đầu trọc Khổ Hàkia. Ừm, thật đáng tiếc."Vân Chi Lan nghe được tiếng kiếm ngâm rời vỏ trong gian nhà tranh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong các Đại tông sư, Diệp Lưu Vân là người tự do tiêu sái, chưa bao giờnhận đệ tử; còn Tứ Cố Kiếm lại thu môn đồ rộng rãi. Nếu tính cả những đệ tửký danh, ít nhất cũng có hơn năm mươi người. Cho nên các đệ tử đều có trìnhđộ không đồng đều, tuy có những cao thủ cửu phẩm như Vân Chi Lan, người trẻtuổi bí ẩn như Vương Thập Tam Lang, nhưng cũng có nhiều kẻ không thành tài.Về phần quốc sư Khổ Hà của Bắc Tề, hắn ta ít nhận đệ tử, nhưng mỗi người đềulà cao thủ xuất sắc, chẳng hạn như sư phụ võ đạo của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề,cường giả cửu phẩm Lang Đào, hay người mặc bộ quần áo vải hoa được thếnhân đồn đại là sở hữu Thiên Mạch - Hải Đường Đóa Đóa.Gã mù - Ngũ Trúc thúc, cũng có đồ đệ, chẳng qua đại đệ tử khai sơn và đệtử quan môn của hắn đều là cùng một người, Phạm Nhàn.Tứ Cố Kiếm nói cũng không sai, các Đại tông sư cũng là con người, bọn họcũng phải suy xét những vấn đề phía sau. Vì vậy đám quan viên này đều đã bỏcông sức cực lớn vào đệ tử quan môn của mình. Đương nhiên, bọn họ chỉ âmthầm đặt cược, không muốn áp lực này quấy nhiễu việc tu hành của các đệ tử.Hải Đường, Phạm Nhàn, Vương Thập Tam Lang, cho đến bây giờ, vẫn chưaxuất hiện cùng lúc một chỗ, nếu có một ngày như vậy, chắc chắn sẽ là một tìnhcảnh rất thú vị.Chỉ có điều Tứ Cố Kiếm đã nhầm lẫn ở một điểm, hay nói chính xác hơn lãođã vô thức không nhớ đến một điểm -- năm ngoái, quốc sư Bắc Tề tên là KhổHà mở sơn môn để thu nhận đồ đệ, mượn vào dấu hiệu tốt lành thu nhận về haiđồ đệ nữ, một người vào cung làm hoàng phi, người lại trông coi vườn thuốctrong núi. Xét theo ý nghĩa này, Hải Đường không còn là đệ tử cuối cùng củaThiên Nhất đạo, mà là Phạm Nhược Nhược...๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1123: Quái vật thế hệ sau 4