Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1125: Bức thư gửi tới tiểu thư Phạm phủ trong núi 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cũng may vị cô nương này vốn không để ý những thứ đó, lại thêm tính tìnhvốn lãnh đạm, không mấy để ý tới thái độ của người khác. Cứ thế, vài tháng trôiqua, các đệ tử của Thiên Nhất đạo mới phát hiện ra, hóa ra vị tiểu sư cô này còncó thái độ lãnh đạm hơn cả bọn mình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.Thật ra Phạm Nhược Nhược rất hài lòng với cuộc sống học tập của mình tạiBắc Tề, nụ cười trên mặt cô nhiều hơn so với lúc ở kinh thành rất nhiều. Chẳngqua người Bắc Tề không biết điều này, dù sao thì họ cũng đâu có hay năm xưakhi vị tiểu thư Phạm gia này năm đó ở kinh đô Nam Khánh kinh đã sớm có biệtdanh băng sơn tài nữ.Niềm vui của Phạm Nhược Nhược đến từ hoàn cảnh thoải mái và bận rộn.Quốc sư Khổ Hà chỉ dạy cô một số tâm pháp nhập môn của Thiên Nhất đạo,tặng cô mấy quyển kinh thư, sau đó không buồn để ý tới cô nữa, thời gian cònlại cô đều theo nhị sư huynh học tập y thuật. Đây cũng là một trong những mụcđích cô tới Bắc Tề xa xôi, ngày thường dùng y thuật mình học được để chữa chodân chúng nghèo khổ dưới núi một chút, cuộc sống trôi qua rất phong phú.Vị Nhị sư huynh này họ Mộc tên Bồng. Khổ Hà đặt tên cho đám đồ đệ nàyđều rất thú vị, Lang Đào, Hải Đường, Mộc Bồng, Bạch Sâm, đều là những cáitên thực vật. Người cũng như tên, Lang Đào cũng có cảm giác giống như trênmặt chữ, toàn thân tràn đầy sát khí và góc cạnh, Hải Đường thì dịu dàng màkiên cường đứng trong gió mưa, Mộc Bồng chính là vị thuốc, có thể tưởngtượng được vị nhị sư huynh năm nay đã qua bốn mươi này am hiểu nhất là cáigì.o O oPhạm Nhược Nhược nhặt chiếc lá lên, hứng lấy giọt sương trên lá tùng bêncạnh viện, hơi nghiêng đầu đổ nước vào trong bình, có phần hiếu kỳ, vì sao bêntrong bài thuốc lại muốn dùng nước sương?Cô ôm bình đi ra cửa sân, đi dọc theo thềm đá lên trên, chuẩn bị học tậphàng ngày. Dọc đường có thể thấy một ít đệ tử trẻ tuổi thuộc Thiên Nhất đạo,các đệ tử thấy cô nương này ôm bình bước tới bèn chậm rãi đứng sang bêncạnh, hành lễ vấn an.Một mặt là bởi vì dù sao đi nữa Nhược Nhược cũng là tiểu sư cô của nhữngngười này. Mặt khác là sau mấy tháng, các đệ tử của Thiên Nhất đạo đã biết vịtiểu thư Phạm phủ này tuy lãnh đạm nhưng tâm địa thật sự rất lương thiện,không ra vẻ dối trá, tốt hơn rất nhiều so với kẻ mang vẻ ngoài dịu dàng nhưnglòng dạ độc ác ở phía nam. Nhất là mấy tháng vị tiểu thư Phạm phủ này khôngngừng nghỉ, không ngần ngại vất vả xuống núi chữa bệnh cho bách tính, khiếncho những đệ tử đời sau này kính trọng sâu sắc đức độ của cô.Phạm Nhược Nhược khẽ gật đầu đáp lễ, trên mặt không lộ ra chút biểu cảmnào.Cô trèo lên dãy thềm đá dài, đứng trên đỉnh núi, dừng bước nhìn cảnh rừngnúi xanh um tươi tốt phía dưới, bỗng nhiên duỗi lưng một cái, kêu to một tiếng,gương mặt nổi lên hai vầng đỏ ửng sau khi vận động, có vẻ khá hưng phấn.Thuở nhỏ cô bị thiếu dinh dưỡng bẩm sinh, tuy đã được huynh trưởng điềutrị một thời gian ngắn nhưng không hề có chuyển biến nào về mặt căn bản.Trong thời gian ở kinh đô, gương mặt cô thường mang màu tái nhợt, hôm naytrên dung nhan đó đã hiện ra màu đỏ ửng khỏe mạnh, có thể thấy sau một nămrưỡi ở Bắc Tề, thân thể của cô đã tốt hơn nhiều.Thể chất phụ thuộc vào tâm, chủ yếu vẫn là do tâm trạng ung dung thoảimái mà thôi."Không cần tham gia mấy hội thơ nhàm chán, không cần đến các phủ đệ củacác vương công quý tộc nói phiếm với đám phu nhân kia, không cần giống nhưcác tỷ muội khác trốn sau bình phong ngắm nam nhân, không cần ngày ngàymay vá..."Phạm Nhược Nhược ngây ngẩn đứng trên thềm đá nhìn xuống núi, gươngmặt nở nụ cười vui vẻ. "Cuộc sống như thế này mới là điều muội muốn. Cảm ơnhuynh, ca ca."o O oTrong núi ngoại trừ việc tu hành tâm pháp Thiên Nhất đạo, còn giảng dạykinh sách công chính, cơ bản là sử dụng phương pháp giáo dục mà Trang MặcHàn Trang đại gia đã tự mình chỉnh sửa năm xưa. Phạm Nhược Nhược kết thúcmột canh giờ tu hành, đến chỗ ở của nhị sư huynh Mộc Bồng, kính cẩn hành lễ,sau đó chọn một số vấn đề khó khăn trong y học, nêu ra mời nhị sư huynh chỉđiểm.Mộc Bồng nói lướt qua vài câu, bỗng nhiên thấy vẻ hân hoan trong mắt côgái, mỉm cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân lại gửi thư tới à?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười gật đầu, nói: "Mặc dù thư từ vẫn chưa tới,tính ngày tháng chắc là sắp rồi."Mộc Bồng gãi mái tóc rối tung, cười nói: "Vui vậy à, tình cảm huynh muộigiữa hai người tốt thật. Nếu đã như vậy, sao không ở lại Nam Khánh? Tiểu sưmuội, Bắc Tề tuy tốt, nhưng dẫu sao cũng là quốc gia khác."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cũng may vị cô nương này vốn không để ý những thứ đó, lại thêm tính tìnhvốn lãnh đạm, không mấy để ý tới thái độ của người khác. Cứ thế, vài tháng trôiqua, các đệ tử của Thiên Nhất đạo mới phát hiện ra, hóa ra vị tiểu sư cô này còncó thái độ lãnh đạm hơn cả bọn mình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.Thật ra Phạm Nhược Nhược rất hài lòng với cuộc sống học tập của mình tạiBắc Tề, nụ cười trên mặt cô nhiều hơn so với lúc ở kinh thành rất nhiều. Chẳngqua người Bắc Tề không biết điều này, dù sao thì họ cũng đâu có hay năm xưakhi vị tiểu thư Phạm gia này năm đó ở kinh đô Nam Khánh kinh đã sớm có biệtdanh băng sơn tài nữ.Niềm vui của Phạm Nhược Nhược đến từ hoàn cảnh thoải mái và bận rộn.Quốc sư Khổ Hà chỉ dạy cô một số tâm pháp nhập môn của Thiên Nhất đạo,tặng cô mấy quyển kinh thư, sau đó không buồn để ý tới cô nữa, thời gian cònlại cô đều theo nhị sư huynh học tập y thuật. Đây cũng là một trong những mụcđích cô tới Bắc Tề xa xôi, ngày thường dùng y thuật mình học được để chữa chodân chúng nghèo khổ dưới núi một chút, cuộc sống trôi qua rất phong phú.Vị Nhị sư huynh này họ Mộc tên Bồng. Khổ Hà đặt tên cho đám đồ đệ nàyđều rất thú vị, Lang Đào, Hải Đường, Mộc Bồng, Bạch Sâm, đều là những cáitên thực vật. Người cũng như tên, Lang Đào cũng có cảm giác giống như trênmặt chữ, toàn thân tràn đầy sát khí và góc cạnh, Hải Đường thì dịu dàng màkiên cường đứng trong gió mưa, Mộc Bồng chính là vị thuốc, có thể tưởngtượng được vị nhị sư huynh năm nay đã qua bốn mươi này am hiểu nhất là cáigì.o O oPhạm Nhược Nhược nhặt chiếc lá lên, hứng lấy giọt sương trên lá tùng bêncạnh viện, hơi nghiêng đầu đổ nước vào trong bình, có phần hiếu kỳ, vì sao bêntrong bài thuốc lại muốn dùng nước sương?Cô ôm bình đi ra cửa sân, đi dọc theo thềm đá lên trên, chuẩn bị học tậphàng ngày. Dọc đường có thể thấy một ít đệ tử trẻ tuổi thuộc Thiên Nhất đạo,các đệ tử thấy cô nương này ôm bình bước tới bèn chậm rãi đứng sang bêncạnh, hành lễ vấn an.Một mặt là bởi vì dù sao đi nữa Nhược Nhược cũng là tiểu sư cô của nhữngngười này. Mặt khác là sau mấy tháng, các đệ tử của Thiên Nhất đạo đã biết vịtiểu thư Phạm phủ này tuy lãnh đạm nhưng tâm địa thật sự rất lương thiện,không ra vẻ dối trá, tốt hơn rất nhiều so với kẻ mang vẻ ngoài dịu dàng nhưnglòng dạ độc ác ở phía nam. Nhất là mấy tháng vị tiểu thư Phạm phủ này khôngngừng nghỉ, không ngần ngại vất vả xuống núi chữa bệnh cho bách tính, khiếncho những đệ tử đời sau này kính trọng sâu sắc đức độ của cô.Phạm Nhược Nhược khẽ gật đầu đáp lễ, trên mặt không lộ ra chút biểu cảmnào.Cô trèo lên dãy thềm đá dài, đứng trên đỉnh núi, dừng bước nhìn cảnh rừngnúi xanh um tươi tốt phía dưới, bỗng nhiên duỗi lưng một cái, kêu to một tiếng,gương mặt nổi lên hai vầng đỏ ửng sau khi vận động, có vẻ khá hưng phấn.Thuở nhỏ cô bị thiếu dinh dưỡng bẩm sinh, tuy đã được huynh trưởng điềutrị một thời gian ngắn nhưng không hề có chuyển biến nào về mặt căn bản.Trong thời gian ở kinh đô, gương mặt cô thường mang màu tái nhợt, hôm naytrên dung nhan đó đã hiện ra màu đỏ ửng khỏe mạnh, có thể thấy sau một nămrưỡi ở Bắc Tề, thân thể của cô đã tốt hơn nhiều.Thể chất phụ thuộc vào tâm, chủ yếu vẫn là do tâm trạng ung dung thoảimái mà thôi."Không cần tham gia mấy hội thơ nhàm chán, không cần đến các phủ đệ củacác vương công quý tộc nói phiếm với đám phu nhân kia, không cần giống nhưcác tỷ muội khác trốn sau bình phong ngắm nam nhân, không cần ngày ngàymay vá..."Phạm Nhược Nhược ngây ngẩn đứng trên thềm đá nhìn xuống núi, gươngmặt nở nụ cười vui vẻ. "Cuộc sống như thế này mới là điều muội muốn. Cảm ơnhuynh, ca ca."o O oTrong núi ngoại trừ việc tu hành tâm pháp Thiên Nhất đạo, còn giảng dạykinh sách công chính, cơ bản là sử dụng phương pháp giáo dục mà Trang MặcHàn Trang đại gia đã tự mình chỉnh sửa năm xưa. Phạm Nhược Nhược kết thúcmột canh giờ tu hành, đến chỗ ở của nhị sư huynh Mộc Bồng, kính cẩn hành lễ,sau đó chọn một số vấn đề khó khăn trong y học, nêu ra mời nhị sư huynh chỉđiểm.Mộc Bồng nói lướt qua vài câu, bỗng nhiên thấy vẻ hân hoan trong mắt côgái, mỉm cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân lại gửi thư tới à?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười gật đầu, nói: "Mặc dù thư từ vẫn chưa tới,tính ngày tháng chắc là sắp rồi."Mộc Bồng gãi mái tóc rối tung, cười nói: "Vui vậy à, tình cảm huynh muộigiữa hai người tốt thật. Nếu đã như vậy, sao không ở lại Nam Khánh? Tiểu sưmuội, Bắc Tề tuy tốt, nhưng dẫu sao cũng là quốc gia khác."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cũng may vị cô nương này vốn không để ý những thứ đó, lại thêm tính tìnhvốn lãnh đạm, không mấy để ý tới thái độ của người khác. Cứ thế, vài tháng trôiqua, các đệ tử của Thiên Nhất đạo mới phát hiện ra, hóa ra vị tiểu sư cô này còncó thái độ lãnh đạm hơn cả bọn mình, không khỏi cảm thấy nhàm chán.Thật ra Phạm Nhược Nhược rất hài lòng với cuộc sống học tập của mình tạiBắc Tề, nụ cười trên mặt cô nhiều hơn so với lúc ở kinh thành rất nhiều. Chẳngqua người Bắc Tề không biết điều này, dù sao thì họ cũng đâu có hay năm xưakhi vị tiểu thư Phạm gia này năm đó ở kinh đô Nam Khánh kinh đã sớm có biệtdanh băng sơn tài nữ.Niềm vui của Phạm Nhược Nhược đến từ hoàn cảnh thoải mái và bận rộn.Quốc sư Khổ Hà chỉ dạy cô một số tâm pháp nhập môn của Thiên Nhất đạo,tặng cô mấy quyển kinh thư, sau đó không buồn để ý tới cô nữa, thời gian cònlại cô đều theo nhị sư huynh học tập y thuật. Đây cũng là một trong những mụcđích cô tới Bắc Tề xa xôi, ngày thường dùng y thuật mình học được để chữa chodân chúng nghèo khổ dưới núi một chút, cuộc sống trôi qua rất phong phú.Vị Nhị sư huynh này họ Mộc tên Bồng. Khổ Hà đặt tên cho đám đồ đệ nàyđều rất thú vị, Lang Đào, Hải Đường, Mộc Bồng, Bạch Sâm, đều là những cáitên thực vật. Người cũng như tên, Lang Đào cũng có cảm giác giống như trênmặt chữ, toàn thân tràn đầy sát khí và góc cạnh, Hải Đường thì dịu dàng màkiên cường đứng trong gió mưa, Mộc Bồng chính là vị thuốc, có thể tưởngtượng được vị nhị sư huynh năm nay đã qua bốn mươi này am hiểu nhất là cáigì.o O oPhạm Nhược Nhược nhặt chiếc lá lên, hứng lấy giọt sương trên lá tùng bêncạnh viện, hơi nghiêng đầu đổ nước vào trong bình, có phần hiếu kỳ, vì sao bêntrong bài thuốc lại muốn dùng nước sương?Cô ôm bình đi ra cửa sân, đi dọc theo thềm đá lên trên, chuẩn bị học tậphàng ngày. Dọc đường có thể thấy một ít đệ tử trẻ tuổi thuộc Thiên Nhất đạo,các đệ tử thấy cô nương này ôm bình bước tới bèn chậm rãi đứng sang bêncạnh, hành lễ vấn an.Một mặt là bởi vì dù sao đi nữa Nhược Nhược cũng là tiểu sư cô của nhữngngười này. Mặt khác là sau mấy tháng, các đệ tử của Thiên Nhất đạo đã biết vịtiểu thư Phạm phủ này tuy lãnh đạm nhưng tâm địa thật sự rất lương thiện,không ra vẻ dối trá, tốt hơn rất nhiều so với kẻ mang vẻ ngoài dịu dàng nhưnglòng dạ độc ác ở phía nam. Nhất là mấy tháng vị tiểu thư Phạm phủ này khôngngừng nghỉ, không ngần ngại vất vả xuống núi chữa bệnh cho bách tính, khiếncho những đệ tử đời sau này kính trọng sâu sắc đức độ của cô.Phạm Nhược Nhược khẽ gật đầu đáp lễ, trên mặt không lộ ra chút biểu cảmnào.Cô trèo lên dãy thềm đá dài, đứng trên đỉnh núi, dừng bước nhìn cảnh rừngnúi xanh um tươi tốt phía dưới, bỗng nhiên duỗi lưng một cái, kêu to một tiếng,gương mặt nổi lên hai vầng đỏ ửng sau khi vận động, có vẻ khá hưng phấn.Thuở nhỏ cô bị thiếu dinh dưỡng bẩm sinh, tuy đã được huynh trưởng điềutrị một thời gian ngắn nhưng không hề có chuyển biến nào về mặt căn bản.Trong thời gian ở kinh đô, gương mặt cô thường mang màu tái nhợt, hôm naytrên dung nhan đó đã hiện ra màu đỏ ửng khỏe mạnh, có thể thấy sau một nămrưỡi ở Bắc Tề, thân thể của cô đã tốt hơn nhiều.Thể chất phụ thuộc vào tâm, chủ yếu vẫn là do tâm trạng ung dung thoảimái mà thôi."Không cần tham gia mấy hội thơ nhàm chán, không cần đến các phủ đệ củacác vương công quý tộc nói phiếm với đám phu nhân kia, không cần giống nhưcác tỷ muội khác trốn sau bình phong ngắm nam nhân, không cần ngày ngàymay vá..."Phạm Nhược Nhược ngây ngẩn đứng trên thềm đá nhìn xuống núi, gươngmặt nở nụ cười vui vẻ. "Cuộc sống như thế này mới là điều muội muốn. Cảm ơnhuynh, ca ca."o O oTrong núi ngoại trừ việc tu hành tâm pháp Thiên Nhất đạo, còn giảng dạykinh sách công chính, cơ bản là sử dụng phương pháp giáo dục mà Trang MặcHàn Trang đại gia đã tự mình chỉnh sửa năm xưa. Phạm Nhược Nhược kết thúcmột canh giờ tu hành, đến chỗ ở của nhị sư huynh Mộc Bồng, kính cẩn hành lễ,sau đó chọn một số vấn đề khó khăn trong y học, nêu ra mời nhị sư huynh chỉđiểm.Mộc Bồng nói lướt qua vài câu, bỗng nhiên thấy vẻ hân hoan trong mắt côgái, mỉm cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân lại gửi thư tới à?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười gật đầu, nói: "Mặc dù thư từ vẫn chưa tới,tính ngày tháng chắc là sắp rồi."Mộc Bồng gãi mái tóc rối tung, cười nói: "Vui vậy à, tình cảm huynh muộigiữa hai người tốt thật. Nếu đã như vậy, sao không ở lại Nam Khánh? Tiểu sưmuội, Bắc Tề tuy tốt, nhưng dẫu sao cũng là quốc gia khác."

Chương 1125: Bức thư gửi tới tiểu thư Phạm phủ trong núi 2