Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1124: Bức thư gửi tới tiểu thư Phạm phủ trong núi 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa xuân ở Bắc Tề đến hơi muộn một chút, nhưng chung quy cũng đã đến.Từ Thượng Kinh thành quốc đô Bắc Tề đi ra không xa lắm, vòng qua ngọn núihoang vu tựa như hoàng ngọc ở phía tây, lại đi về phía bắc thêm vài canh giờ làtới trong một ngọn núi cảnh sắc thanh tịnh. Ngọn núi này không quá cao lớn,nhưng cây cối trên núi lại rậm rạp chằng chịt, có vẻ hoang sơ yên bình, từng táncây xanh xen kẽ, cảnh sắc mỹ lệ.Cũng như địa vị của Kiếm Lư trong lòng các kiếm khách khắp thiên hạ,trong mắt con dân Bắc Tề hoặc là những khổ tu sĩ hành tẩu khắp thiên hạ, ngọnnúi xanh này cũng là nơi linh thiêng không thể xâm phạm, một Thánh địa caoquý. Bởi vì ngọn núi xanh vô danh này, chính là nơi tọa lạc của Thiên Nhất đạoBắc Tề, là chốn quốc sư Khổ Hà tu luyện.Từ con đường núi gập ghềnh đi vào trong sơn cốc thanh tĩnh, loáng thoángthấy được nơi vạn gốc tùng tụ tập.Vạn cây tùng, thân cây to lớn dáng lá đa dạng, có những lá tùng mềm mạigiống như sợi tóc rủ xuống, một số lá tùng như nổi giận cứng cỏi đâm lên trời,có lá tùng giống như từng cái ống tròn nhỏ, cực kỳ thú vị. Lúc này là sáng sớm,giọt sương đang trải rộng trên cây cỏ trong núi, đại đa số giọt sương sau khi làmướt lá tùng sẽ trượt xuống đất. Chỉ có những cây tùng có lá cây dày đặc mới giữđược giọt sương trong cành lá mình, phản chiếu ánh nắng sớm, trong suốt nhưbảo thạch.Nhìn theo những giọt sương mờ này vào trong núi, có thể thấy quần thể kiếntrúc của Thiên Nhất đạo, những kiến trúc này thừa hưởng phong cách học thuậttuyệt đẹp của Đại Ngụy, Bắc Tề, lấy hai màu xanh đen làm chủ đạo. Màu đennghiêm túc, màu xanh lam gần gũi với tự nhiên, hòa mình vào thiên địa, uy thếẩn giấu trong vẻ đẹp tinh tế.Đạo môn của Thiên Đạo tuy không giống Kiếm Lư ở Đông Di thành, khôngrộng mở cửa đón đệ tử, nhưng nhờ Khổ Hà đại sư thanh tu tại đây, đã thu hút vôsố khách hành hương tới đây cúng bái. Mười người đến thì một người ở, tuyquốc sư thu ít đồ đệ, nhưng những đồ đệ đã trưởng thành như Lang Đào đềuphải thu đồ đệ. Trong vài chục năm qua, số người trong Đạo môn càng ngàycàng tăng, đến bây giờ đã có hơn trăm người tu hành trong Thanh Sơn.Trong lòng các đệ tử này, đương nhiên họ hy vọng có thể ở trong núi thanhtu nhiều năm, ra ngoài giúp đỡ thế gian và triều đình, cũng giống như vị tiên tửtrong lòng bọn họ.Năm đó, thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa Đóa đã thanh tu không biết baonhiêu năm dưới những gốc tùng này, trong ngọn núi này. Trước khi Hải Đườngrời núi, đã trồng rau trong một khu vườn ở phía ngoài những kiến trúc màu xanhđen kia. Rau được cô trồng, ngoài phần tiêu thụ hàng ngày, còn đều được đưađến học đường. Cho đến hôm nay, còn có rất nhiều đệ tử tự hào vì đã từng đượcăn rau do Hải Đường trồng.Trong một năm qua, đại bộ phận thời gian Hải Đường đã ở xa xôi tại GiangNam Khánh Quốc, sống chung một chỗ với Tiểu Phạm đại nhân nổi danh nganghàng với cô. Sự thật này khiến cho lòng người Bắc Tề cực kỳ không cam lòng,đặc biệt là đám đệ tử trong ngọn núi xanh Thiên Nhất đạo, ngoại trừ những cảmxúc tiêu cực như ghen tị và phẫn nộ, điều khiến cho đám đệ tử này khó chịunhất là mình khó lòng được thấy cô gái mặc áo hoa ở trong khu vườn kia. Trongnhững năm tháng trước đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô gái đó, cõi lòngmọi người sẽ ổn định lại.Mà không bao lâu sau khi Hải Đường rời khỏi, lại có một cô nương khácchuyển đến ở tại vườn rau kia kia, đồng thời biến rau xanh trong vườn thànhmột số dược liệu có thể trồng được.Thân phận của cô gái này rất đặc biệt, người này là đệ tử quan môn mà sư tổKhổ Hà vừa thu nhận, thay thế vị trí của tiểu sư cô Hải Đường. Cô nương nàyvào ở trong khu vườn của Hải Đường, cẩn thận thu dọn hạt giống của HảiĐường... Cô chính là muội tử của Phạm Nhàn.Các đệ tử thanh tu trong núi vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu vì sao sưtổ lại tới tận Nam Khánh xa xôi nhận nữ đồ đệ, càng không hiểu vì sao lại muốnnhận chính muội muội của Phạm Nhàn làm đồ đệ. Phạm Nhàn là ai? Hắn chínhlà quyền thần trẻ tuổi hàng đầu trong Nam Khánh.Nhưng chuyện đã xảy ra, các đệ tử trong núi không cách nào thay đổi, đànhphải học cách tiếp nhận, tốn thời gian rất dài, mới quen với sự tồn tại của tiểuthư nhà họ Phạm.Nam Khánh và Bắc Tề là kẻ thù truyền kiếp, tuy nói hai năm nay vẫn luôntrong mối quan hệ hữu hảo chưa từng có, thế nhưng căn nguyên tình cảm đãcắm sâu trong nội tâm mọi người lại rất khó tiêu trừ. Cho nên lúc đầu NhượcNhược sống trong những ngọn núi này không được thuận lợi, bất kể cô đi đếnnơi nào, đều được đón chào bằng ánh mắt căm thù và lời bán tán sau lưng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa xuân ở Bắc Tề đến hơi muộn một chút, nhưng chung quy cũng đã đến.Từ Thượng Kinh thành quốc đô Bắc Tề đi ra không xa lắm, vòng qua ngọn núihoang vu tựa như hoàng ngọc ở phía tây, lại đi về phía bắc thêm vài canh giờ làtới trong một ngọn núi cảnh sắc thanh tịnh. Ngọn núi này không quá cao lớn,nhưng cây cối trên núi lại rậm rạp chằng chịt, có vẻ hoang sơ yên bình, từng táncây xanh xen kẽ, cảnh sắc mỹ lệ.Cũng như địa vị của Kiếm Lư trong lòng các kiếm khách khắp thiên hạ,trong mắt con dân Bắc Tề hoặc là những khổ tu sĩ hành tẩu khắp thiên hạ, ngọnnúi xanh này cũng là nơi linh thiêng không thể xâm phạm, một Thánh địa caoquý. Bởi vì ngọn núi xanh vô danh này, chính là nơi tọa lạc của Thiên Nhất đạoBắc Tề, là chốn quốc sư Khổ Hà tu luyện.Từ con đường núi gập ghềnh đi vào trong sơn cốc thanh tĩnh, loáng thoángthấy được nơi vạn gốc tùng tụ tập.Vạn cây tùng, thân cây to lớn dáng lá đa dạng, có những lá tùng mềm mạigiống như sợi tóc rủ xuống, một số lá tùng như nổi giận cứng cỏi đâm lên trời,có lá tùng giống như từng cái ống tròn nhỏ, cực kỳ thú vị. Lúc này là sáng sớm,giọt sương đang trải rộng trên cây cỏ trong núi, đại đa số giọt sương sau khi làmướt lá tùng sẽ trượt xuống đất. Chỉ có những cây tùng có lá cây dày đặc mới giữđược giọt sương trong cành lá mình, phản chiếu ánh nắng sớm, trong suốt nhưbảo thạch.Nhìn theo những giọt sương mờ này vào trong núi, có thể thấy quần thể kiếntrúc của Thiên Nhất đạo, những kiến trúc này thừa hưởng phong cách học thuậttuyệt đẹp của Đại Ngụy, Bắc Tề, lấy hai màu xanh đen làm chủ đạo. Màu đennghiêm túc, màu xanh lam gần gũi với tự nhiên, hòa mình vào thiên địa, uy thếẩn giấu trong vẻ đẹp tinh tế.Đạo môn của Thiên Đạo tuy không giống Kiếm Lư ở Đông Di thành, khôngrộng mở cửa đón đệ tử, nhưng nhờ Khổ Hà đại sư thanh tu tại đây, đã thu hút vôsố khách hành hương tới đây cúng bái. Mười người đến thì một người ở, tuyquốc sư thu ít đồ đệ, nhưng những đồ đệ đã trưởng thành như Lang Đào đềuphải thu đồ đệ. Trong vài chục năm qua, số người trong Đạo môn càng ngàycàng tăng, đến bây giờ đã có hơn trăm người tu hành trong Thanh Sơn.Trong lòng các đệ tử này, đương nhiên họ hy vọng có thể ở trong núi thanhtu nhiều năm, ra ngoài giúp đỡ thế gian và triều đình, cũng giống như vị tiên tửtrong lòng bọn họ.Năm đó, thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa Đóa đã thanh tu không biết baonhiêu năm dưới những gốc tùng này, trong ngọn núi này. Trước khi Hải Đườngrời núi, đã trồng rau trong một khu vườn ở phía ngoài những kiến trúc màu xanhđen kia. Rau được cô trồng, ngoài phần tiêu thụ hàng ngày, còn đều được đưađến học đường. Cho đến hôm nay, còn có rất nhiều đệ tử tự hào vì đã từng đượcăn rau do Hải Đường trồng.Trong một năm qua, đại bộ phận thời gian Hải Đường đã ở xa xôi tại GiangNam Khánh Quốc, sống chung một chỗ với Tiểu Phạm đại nhân nổi danh nganghàng với cô. Sự thật này khiến cho lòng người Bắc Tề cực kỳ không cam lòng,đặc biệt là đám đệ tử trong ngọn núi xanh Thiên Nhất đạo, ngoại trừ những cảmxúc tiêu cực như ghen tị và phẫn nộ, điều khiến cho đám đệ tử này khó chịunhất là mình khó lòng được thấy cô gái mặc áo hoa ở trong khu vườn kia. Trongnhững năm tháng trước đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô gái đó, cõi lòngmọi người sẽ ổn định lại.Mà không bao lâu sau khi Hải Đường rời khỏi, lại có một cô nương khácchuyển đến ở tại vườn rau kia kia, đồng thời biến rau xanh trong vườn thànhmột số dược liệu có thể trồng được.Thân phận của cô gái này rất đặc biệt, người này là đệ tử quan môn mà sư tổKhổ Hà vừa thu nhận, thay thế vị trí của tiểu sư cô Hải Đường. Cô nương nàyvào ở trong khu vườn của Hải Đường, cẩn thận thu dọn hạt giống của HảiĐường... Cô chính là muội tử của Phạm Nhàn.Các đệ tử thanh tu trong núi vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu vì sao sưtổ lại tới tận Nam Khánh xa xôi nhận nữ đồ đệ, càng không hiểu vì sao lại muốnnhận chính muội muội của Phạm Nhàn làm đồ đệ. Phạm Nhàn là ai? Hắn chínhlà quyền thần trẻ tuổi hàng đầu trong Nam Khánh.Nhưng chuyện đã xảy ra, các đệ tử trong núi không cách nào thay đổi, đànhphải học cách tiếp nhận, tốn thời gian rất dài, mới quen với sự tồn tại của tiểuthư nhà họ Phạm.Nam Khánh và Bắc Tề là kẻ thù truyền kiếp, tuy nói hai năm nay vẫn luôntrong mối quan hệ hữu hảo chưa từng có, thế nhưng căn nguyên tình cảm đãcắm sâu trong nội tâm mọi người lại rất khó tiêu trừ. Cho nên lúc đầu NhượcNhược sống trong những ngọn núi này không được thuận lợi, bất kể cô đi đếnnơi nào, đều được đón chào bằng ánh mắt căm thù và lời bán tán sau lưng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa xuân ở Bắc Tề đến hơi muộn một chút, nhưng chung quy cũng đã đến.Từ Thượng Kinh thành quốc đô Bắc Tề đi ra không xa lắm, vòng qua ngọn núihoang vu tựa như hoàng ngọc ở phía tây, lại đi về phía bắc thêm vài canh giờ làtới trong một ngọn núi cảnh sắc thanh tịnh. Ngọn núi này không quá cao lớn,nhưng cây cối trên núi lại rậm rạp chằng chịt, có vẻ hoang sơ yên bình, từng táncây xanh xen kẽ, cảnh sắc mỹ lệ.Cũng như địa vị của Kiếm Lư trong lòng các kiếm khách khắp thiên hạ,trong mắt con dân Bắc Tề hoặc là những khổ tu sĩ hành tẩu khắp thiên hạ, ngọnnúi xanh này cũng là nơi linh thiêng không thể xâm phạm, một Thánh địa caoquý. Bởi vì ngọn núi xanh vô danh này, chính là nơi tọa lạc của Thiên Nhất đạoBắc Tề, là chốn quốc sư Khổ Hà tu luyện.Từ con đường núi gập ghềnh đi vào trong sơn cốc thanh tĩnh, loáng thoángthấy được nơi vạn gốc tùng tụ tập.Vạn cây tùng, thân cây to lớn dáng lá đa dạng, có những lá tùng mềm mạigiống như sợi tóc rủ xuống, một số lá tùng như nổi giận cứng cỏi đâm lên trời,có lá tùng giống như từng cái ống tròn nhỏ, cực kỳ thú vị. Lúc này là sáng sớm,giọt sương đang trải rộng trên cây cỏ trong núi, đại đa số giọt sương sau khi làmướt lá tùng sẽ trượt xuống đất. Chỉ có những cây tùng có lá cây dày đặc mới giữđược giọt sương trong cành lá mình, phản chiếu ánh nắng sớm, trong suốt nhưbảo thạch.Nhìn theo những giọt sương mờ này vào trong núi, có thể thấy quần thể kiếntrúc của Thiên Nhất đạo, những kiến trúc này thừa hưởng phong cách học thuậttuyệt đẹp của Đại Ngụy, Bắc Tề, lấy hai màu xanh đen làm chủ đạo. Màu đennghiêm túc, màu xanh lam gần gũi với tự nhiên, hòa mình vào thiên địa, uy thếẩn giấu trong vẻ đẹp tinh tế.Đạo môn của Thiên Đạo tuy không giống Kiếm Lư ở Đông Di thành, khôngrộng mở cửa đón đệ tử, nhưng nhờ Khổ Hà đại sư thanh tu tại đây, đã thu hút vôsố khách hành hương tới đây cúng bái. Mười người đến thì một người ở, tuyquốc sư thu ít đồ đệ, nhưng những đồ đệ đã trưởng thành như Lang Đào đềuphải thu đồ đệ. Trong vài chục năm qua, số người trong Đạo môn càng ngàycàng tăng, đến bây giờ đã có hơn trăm người tu hành trong Thanh Sơn.Trong lòng các đệ tử này, đương nhiên họ hy vọng có thể ở trong núi thanhtu nhiều năm, ra ngoài giúp đỡ thế gian và triều đình, cũng giống như vị tiên tửtrong lòng bọn họ.Năm đó, thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa Đóa đã thanh tu không biết baonhiêu năm dưới những gốc tùng này, trong ngọn núi này. Trước khi Hải Đườngrời núi, đã trồng rau trong một khu vườn ở phía ngoài những kiến trúc màu xanhđen kia. Rau được cô trồng, ngoài phần tiêu thụ hàng ngày, còn đều được đưađến học đường. Cho đến hôm nay, còn có rất nhiều đệ tử tự hào vì đã từng đượcăn rau do Hải Đường trồng.Trong một năm qua, đại bộ phận thời gian Hải Đường đã ở xa xôi tại GiangNam Khánh Quốc, sống chung một chỗ với Tiểu Phạm đại nhân nổi danh nganghàng với cô. Sự thật này khiến cho lòng người Bắc Tề cực kỳ không cam lòng,đặc biệt là đám đệ tử trong ngọn núi xanh Thiên Nhất đạo, ngoại trừ những cảmxúc tiêu cực như ghen tị và phẫn nộ, điều khiến cho đám đệ tử này khó chịunhất là mình khó lòng được thấy cô gái mặc áo hoa ở trong khu vườn kia. Trongnhững năm tháng trước đây, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng cô gái đó, cõi lòngmọi người sẽ ổn định lại.Mà không bao lâu sau khi Hải Đường rời khỏi, lại có một cô nương khácchuyển đến ở tại vườn rau kia kia, đồng thời biến rau xanh trong vườn thànhmột số dược liệu có thể trồng được.Thân phận của cô gái này rất đặc biệt, người này là đệ tử quan môn mà sư tổKhổ Hà vừa thu nhận, thay thế vị trí của tiểu sư cô Hải Đường. Cô nương nàyvào ở trong khu vườn của Hải Đường, cẩn thận thu dọn hạt giống của HảiĐường... Cô chính là muội tử của Phạm Nhàn.Các đệ tử thanh tu trong núi vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu vì sao sưtổ lại tới tận Nam Khánh xa xôi nhận nữ đồ đệ, càng không hiểu vì sao lại muốnnhận chính muội muội của Phạm Nhàn làm đồ đệ. Phạm Nhàn là ai? Hắn chínhlà quyền thần trẻ tuổi hàng đầu trong Nam Khánh.Nhưng chuyện đã xảy ra, các đệ tử trong núi không cách nào thay đổi, đànhphải học cách tiếp nhận, tốn thời gian rất dài, mới quen với sự tồn tại của tiểuthư nhà họ Phạm.Nam Khánh và Bắc Tề là kẻ thù truyền kiếp, tuy nói hai năm nay vẫn luôntrong mối quan hệ hữu hảo chưa từng có, thế nhưng căn nguyên tình cảm đãcắm sâu trong nội tâm mọi người lại rất khó tiêu trừ. Cho nên lúc đầu NhượcNhược sống trong những ngọn núi này không được thuận lợi, bất kể cô đi đếnnơi nào, đều được đón chào bằng ánh mắt căm thù và lời bán tán sau lưng.