Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1131: Quy nhất 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ sao?""Thiên hạ này... rốt cuộc là thiên hạ của Nam Khánh, hay là... toàn bộ thiênhạ?"Lông mày của Bắc Tề Hoàng đế dần dãn ra, loáng thoáng nhận thấy đượctình thế thật sự, khóe môi nhếch rất hiếm thấy, nở một nụ cười khá kỳ quái, nhỏgiọng nói: "Nếu ngươi đến quy thuận trẫm, trẫm sẽ phong ngươi làm thânvương, thế nào? Chắc chắn sẽ khá hơn ngươi làm tiểu công gia như hiện tại."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong căn đình trên núi, nụ cười trên mặt Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên tiêutan, trở lại vẻ trầm mặc thường thấy khi ở một mình. Hắn lớn lên trong hoàngcung từ nhỏ, khi phụ hoàng vừa mới băng hà đã phải đối diện với lần thử tháchkhó khăn nhất trong đời. Mặc dù được Quốc sư Khổ Hà ra sức ủng hộ, Thái hậubế hắn vượt qua khó khăn lần này, nhưng khởi đầu như vậy chắc chắn sẽ khiếncuộc đời đế vương của hắn trở nên cực kỳ trúc trắc.Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân bất lợi, nhưng điều quan trọng nhất,đương nhiên là bí mật luôn giấu kín trong lòng hắn, trong lòng Thái hậu, tronglòng sư Quốc sư Khổ Hà, là bí mật vĩnh viễn không thể công bố ra ngoài.Vì bí mật này, Hoàng đế Bắc Tề đã bỏ ra quá nhiều hy sinh, thay đổi tínhcách quá nhiều đến mức có phần vặn vẹo. Hắn không thể có quan hệ thân cậnvới quá nhiều người, không thể quá thân mật với các tỷ tỷ của mình, không thểtự do muốn làm gì thì làm cái đó. Mười mấy năm qua, người bên cạnh hắn chưatừng thay đổi, việc tắm rửa cũng giống như đối diện với đại địch, phải phongtỏa nghiêm ngặt, nữ phi tần trong hậu cung vẫn luôn u oán...Vì phân tán sự chú ý của Nam Khánh, vì để các đại thần trong triều đìnhcảnh giác một chút, hắn và mẫu hậu đã diễn rất nhiều vở kịch mẫu tử bất hòatrong rất nhiều năm qua, thực sự rất vất vả.Hắn cũng không muốn gánh vác những điều này, nhưng đã đảm nhận rồi,thân là đời sau của Chiến gia, thừa hưởng lòng hùng tâm tráng chí của tổ phụkhi xưa chinh phạt thiên hạ, hắn cũng phải đảm đương thật tốt vai trò của chínhmình.Phải công nhận, những năm qua hắn đã làm rất tốt, không ai có thể tìm rađược nhiều sai sót từ vị Tiểu Hoàng đế này. Hắn đã dung túng và thậm chí cònâm thầm kích động Thượng Sam Hổ đột kích Thẩm Trọng trong đêm, tịch thutoàn bộ tài sản của Thẩm gia, kiểm soát chặt chẽ lực lượng Cẩm Y vệ trong tayhoàng thất. Hắn đã giam cầm Thượng Sam Hổ trong một năm để giảm bớt nhuệkhí của hắn, sau đó lại thả hổ khỏi lồng, ngăn chặn quân đội Khánh Quốc hùnghùng hổ hổ ở phía nam. Ngang ngược chèn ép trong quốc cảnh, cấu kết vớiPhạm Nhàn xuyên biên giới.Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp... Hai năm qua, triều chính Bắc Tề dưới sự quảnlý của hắn ngày càng trở nên gọn gàng và ngăn nắp, đặc biệt là vấn đề GiangNam càng chứng tỏ vị Tiểu Hoàng đế này đầy mưu lược và xảo trá.Cho dù người chủ quản Nội Khố Giang Nam không phải là nói, chắc hắncũng có khả năng âm thầm lấy chút lợi ích. Nhưng trong lòng Hoàng đế Bắc Tềbiết rõ, có nhiều cấp độ của lợi ích, dù có muốn thế nào, năm xưa hắn cũngchưa từng nghĩ đến việc có thể thông qua Phạm Nhàn, mưu toan được nhiều lợiích đến vậy cho triều đình của mình.Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lan can, nhìn dòng nước trong xanh chảy ra từ khe núi,thở dài một tiếng, nhỏ giọng tự nhủ: "Nhưng vì sao ngươi lại làm thế? Vì saongươi lại trao những lợi ích kia cho trẫm?" Khoé môi của hắn nổi nở một nụcười lạnh lùng và mỉa mai: "Con tư sinh của Hoàng đế Khánh Quốc... khác vớiphụ thân hắn được bao nhiêu?"Trong những năm tháng học tập trở thành một vị Hoàng đế, đối tượng duynhất mà Bắc Tề Hoàng đế có thể tìm thấy trong hiện thực đương nhiên chính làvị quân chủ cường đại của Nam Khánh kia. Hắn biết vị kia đồng hành lớn hơnmình một vai vế, là một nhân vật mang cả hùng tâm lẫn dã nhưng lại giỏi về ẩnnhẫn."Cuối cùng ngươi cũng sẽ già, hơn nữa đã già rồi..." Hoàng đế Bắc Tề khẽcau mày, ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phương Nam xa xôi, nghĩ đến tin tức vềtranh đấu trong hoàng thất Nam Khánh vừa được đưa về gần đây, nhẹ nhàngnói: "Cho như năm đó ngươi là một con sư tử dũng mãnh, đánh đến Đại Ngụysụp đổ, đánh đến Đại Tề ta thoi thóp, nhưng dù sao ngươi cũng đã già, toàn thântoát lên mùi vị mục nát. Trẫm thật sự rất hi vọng ngươi có thể tiếp tục âm hiểmvà thối nát như vậy, ép hắn tới đây với trẫm."Mấy câu này như đang than thở về từng chi tiết trong lịch sử, lại như đangtăng cường lòng tin cho bản thân. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, tuy vịHoàng đế Khánh Quốc kia mẫn cảm, đa nghi và khốn kiếp; nhưng lịch sử chỉtin vào bản thân lịch sử. Và lịch sử đã chứng minh, giữa thiên hạ này, vị Hoàngđế Khánh Quốc kia mới là người chiến thắng duy nhất trong ba mươi năm qua.Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, khóe môi hơi vểnh lên, lẩm bẩm tựnhủ: "Trẫm, hi vọng lần này ngươi có thể sống sót, để trẫm quang minh chínhđại đánh bại ngươi trên sân khấu thiên hạ này.".o O o .
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ sao?""Thiên hạ này... rốt cuộc là thiên hạ của Nam Khánh, hay là... toàn bộ thiênhạ?"Lông mày của Bắc Tề Hoàng đế dần dãn ra, loáng thoáng nhận thấy đượctình thế thật sự, khóe môi nhếch rất hiếm thấy, nở một nụ cười khá kỳ quái, nhỏgiọng nói: "Nếu ngươi đến quy thuận trẫm, trẫm sẽ phong ngươi làm thânvương, thế nào? Chắc chắn sẽ khá hơn ngươi làm tiểu công gia như hiện tại."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong căn đình trên núi, nụ cười trên mặt Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên tiêutan, trở lại vẻ trầm mặc thường thấy khi ở một mình. Hắn lớn lên trong hoàngcung từ nhỏ, khi phụ hoàng vừa mới băng hà đã phải đối diện với lần thử tháchkhó khăn nhất trong đời. Mặc dù được Quốc sư Khổ Hà ra sức ủng hộ, Thái hậubế hắn vượt qua khó khăn lần này, nhưng khởi đầu như vậy chắc chắn sẽ khiếncuộc đời đế vương của hắn trở nên cực kỳ trúc trắc.Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân bất lợi, nhưng điều quan trọng nhất,đương nhiên là bí mật luôn giấu kín trong lòng hắn, trong lòng Thái hậu, tronglòng sư Quốc sư Khổ Hà, là bí mật vĩnh viễn không thể công bố ra ngoài.Vì bí mật này, Hoàng đế Bắc Tề đã bỏ ra quá nhiều hy sinh, thay đổi tínhcách quá nhiều đến mức có phần vặn vẹo. Hắn không thể có quan hệ thân cậnvới quá nhiều người, không thể quá thân mật với các tỷ tỷ của mình, không thểtự do muốn làm gì thì làm cái đó. Mười mấy năm qua, người bên cạnh hắn chưatừng thay đổi, việc tắm rửa cũng giống như đối diện với đại địch, phải phongtỏa nghiêm ngặt, nữ phi tần trong hậu cung vẫn luôn u oán...Vì phân tán sự chú ý của Nam Khánh, vì để các đại thần trong triều đìnhcảnh giác một chút, hắn và mẫu hậu đã diễn rất nhiều vở kịch mẫu tử bất hòatrong rất nhiều năm qua, thực sự rất vất vả.Hắn cũng không muốn gánh vác những điều này, nhưng đã đảm nhận rồi,thân là đời sau của Chiến gia, thừa hưởng lòng hùng tâm tráng chí của tổ phụkhi xưa chinh phạt thiên hạ, hắn cũng phải đảm đương thật tốt vai trò của chínhmình.Phải công nhận, những năm qua hắn đã làm rất tốt, không ai có thể tìm rađược nhiều sai sót từ vị Tiểu Hoàng đế này. Hắn đã dung túng và thậm chí cònâm thầm kích động Thượng Sam Hổ đột kích Thẩm Trọng trong đêm, tịch thutoàn bộ tài sản của Thẩm gia, kiểm soát chặt chẽ lực lượng Cẩm Y vệ trong tayhoàng thất. Hắn đã giam cầm Thượng Sam Hổ trong một năm để giảm bớt nhuệkhí của hắn, sau đó lại thả hổ khỏi lồng, ngăn chặn quân đội Khánh Quốc hùnghùng hổ hổ ở phía nam. Ngang ngược chèn ép trong quốc cảnh, cấu kết vớiPhạm Nhàn xuyên biên giới.Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp... Hai năm qua, triều chính Bắc Tề dưới sự quảnlý của hắn ngày càng trở nên gọn gàng và ngăn nắp, đặc biệt là vấn đề GiangNam càng chứng tỏ vị Tiểu Hoàng đế này đầy mưu lược và xảo trá.Cho dù người chủ quản Nội Khố Giang Nam không phải là nói, chắc hắncũng có khả năng âm thầm lấy chút lợi ích. Nhưng trong lòng Hoàng đế Bắc Tềbiết rõ, có nhiều cấp độ của lợi ích, dù có muốn thế nào, năm xưa hắn cũngchưa từng nghĩ đến việc có thể thông qua Phạm Nhàn, mưu toan được nhiều lợiích đến vậy cho triều đình của mình.Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lan can, nhìn dòng nước trong xanh chảy ra từ khe núi,thở dài một tiếng, nhỏ giọng tự nhủ: "Nhưng vì sao ngươi lại làm thế? Vì saongươi lại trao những lợi ích kia cho trẫm?" Khoé môi của hắn nổi nở một nụcười lạnh lùng và mỉa mai: "Con tư sinh của Hoàng đế Khánh Quốc... khác vớiphụ thân hắn được bao nhiêu?"Trong những năm tháng học tập trở thành một vị Hoàng đế, đối tượng duynhất mà Bắc Tề Hoàng đế có thể tìm thấy trong hiện thực đương nhiên chính làvị quân chủ cường đại của Nam Khánh kia. Hắn biết vị kia đồng hành lớn hơnmình một vai vế, là một nhân vật mang cả hùng tâm lẫn dã nhưng lại giỏi về ẩnnhẫn."Cuối cùng ngươi cũng sẽ già, hơn nữa đã già rồi..." Hoàng đế Bắc Tề khẽcau mày, ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phương Nam xa xôi, nghĩ đến tin tức vềtranh đấu trong hoàng thất Nam Khánh vừa được đưa về gần đây, nhẹ nhàngnói: "Cho như năm đó ngươi là một con sư tử dũng mãnh, đánh đến Đại Ngụysụp đổ, đánh đến Đại Tề ta thoi thóp, nhưng dù sao ngươi cũng đã già, toàn thântoát lên mùi vị mục nát. Trẫm thật sự rất hi vọng ngươi có thể tiếp tục âm hiểmvà thối nát như vậy, ép hắn tới đây với trẫm."Mấy câu này như đang than thở về từng chi tiết trong lịch sử, lại như đangtăng cường lòng tin cho bản thân. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, tuy vịHoàng đế Khánh Quốc kia mẫn cảm, đa nghi và khốn kiếp; nhưng lịch sử chỉtin vào bản thân lịch sử. Và lịch sử đã chứng minh, giữa thiên hạ này, vị Hoàngđế Khánh Quốc kia mới là người chiến thắng duy nhất trong ba mươi năm qua.Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, khóe môi hơi vểnh lên, lẩm bẩm tựnhủ: "Trẫm, hi vọng lần này ngươi có thể sống sót, để trẫm quang minh chínhđại đánh bại ngươi trên sân khấu thiên hạ này.".o O o .
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ sao?""Thiên hạ này... rốt cuộc là thiên hạ của Nam Khánh, hay là... toàn bộ thiênhạ?"Lông mày của Bắc Tề Hoàng đế dần dãn ra, loáng thoáng nhận thấy đượctình thế thật sự, khóe môi nhếch rất hiếm thấy, nở một nụ cười khá kỳ quái, nhỏgiọng nói: "Nếu ngươi đến quy thuận trẫm, trẫm sẽ phong ngươi làm thânvương, thế nào? Chắc chắn sẽ khá hơn ngươi làm tiểu công gia như hiện tại."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong căn đình trên núi, nụ cười trên mặt Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên tiêutan, trở lại vẻ trầm mặc thường thấy khi ở một mình. Hắn lớn lên trong hoàngcung từ nhỏ, khi phụ hoàng vừa mới băng hà đã phải đối diện với lần thử tháchkhó khăn nhất trong đời. Mặc dù được Quốc sư Khổ Hà ra sức ủng hộ, Thái hậubế hắn vượt qua khó khăn lần này, nhưng khởi đầu như vậy chắc chắn sẽ khiếncuộc đời đế vương của hắn trở nên cực kỳ trúc trắc.Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân bất lợi, nhưng điều quan trọng nhất,đương nhiên là bí mật luôn giấu kín trong lòng hắn, trong lòng Thái hậu, tronglòng sư Quốc sư Khổ Hà, là bí mật vĩnh viễn không thể công bố ra ngoài.Vì bí mật này, Hoàng đế Bắc Tề đã bỏ ra quá nhiều hy sinh, thay đổi tínhcách quá nhiều đến mức có phần vặn vẹo. Hắn không thể có quan hệ thân cậnvới quá nhiều người, không thể quá thân mật với các tỷ tỷ của mình, không thểtự do muốn làm gì thì làm cái đó. Mười mấy năm qua, người bên cạnh hắn chưatừng thay đổi, việc tắm rửa cũng giống như đối diện với đại địch, phải phongtỏa nghiêm ngặt, nữ phi tần trong hậu cung vẫn luôn u oán...Vì phân tán sự chú ý của Nam Khánh, vì để các đại thần trong triều đìnhcảnh giác một chút, hắn và mẫu hậu đã diễn rất nhiều vở kịch mẫu tử bất hòatrong rất nhiều năm qua, thực sự rất vất vả.Hắn cũng không muốn gánh vác những điều này, nhưng đã đảm nhận rồi,thân là đời sau của Chiến gia, thừa hưởng lòng hùng tâm tráng chí của tổ phụkhi xưa chinh phạt thiên hạ, hắn cũng phải đảm đương thật tốt vai trò của chínhmình.Phải công nhận, những năm qua hắn đã làm rất tốt, không ai có thể tìm rađược nhiều sai sót từ vị Tiểu Hoàng đế này. Hắn đã dung túng và thậm chí cònâm thầm kích động Thượng Sam Hổ đột kích Thẩm Trọng trong đêm, tịch thutoàn bộ tài sản của Thẩm gia, kiểm soát chặt chẽ lực lượng Cẩm Y vệ trong tayhoàng thất. Hắn đã giam cầm Thượng Sam Hổ trong một năm để giảm bớt nhuệkhí của hắn, sau đó lại thả hổ khỏi lồng, ngăn chặn quân đội Khánh Quốc hùnghùng hổ hổ ở phía nam. Ngang ngược chèn ép trong quốc cảnh, cấu kết vớiPhạm Nhàn xuyên biên giới.Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp... Hai năm qua, triều chính Bắc Tề dưới sự quảnlý của hắn ngày càng trở nên gọn gàng và ngăn nắp, đặc biệt là vấn đề GiangNam càng chứng tỏ vị Tiểu Hoàng đế này đầy mưu lược và xảo trá.Cho dù người chủ quản Nội Khố Giang Nam không phải là nói, chắc hắncũng có khả năng âm thầm lấy chút lợi ích. Nhưng trong lòng Hoàng đế Bắc Tềbiết rõ, có nhiều cấp độ của lợi ích, dù có muốn thế nào, năm xưa hắn cũngchưa từng nghĩ đến việc có thể thông qua Phạm Nhàn, mưu toan được nhiều lợiích đến vậy cho triều đình của mình.Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lan can, nhìn dòng nước trong xanh chảy ra từ khe núi,thở dài một tiếng, nhỏ giọng tự nhủ: "Nhưng vì sao ngươi lại làm thế? Vì saongươi lại trao những lợi ích kia cho trẫm?" Khoé môi của hắn nổi nở một nụcười lạnh lùng và mỉa mai: "Con tư sinh của Hoàng đế Khánh Quốc... khác vớiphụ thân hắn được bao nhiêu?"Trong những năm tháng học tập trở thành một vị Hoàng đế, đối tượng duynhất mà Bắc Tề Hoàng đế có thể tìm thấy trong hiện thực đương nhiên chính làvị quân chủ cường đại của Nam Khánh kia. Hắn biết vị kia đồng hành lớn hơnmình một vai vế, là một nhân vật mang cả hùng tâm lẫn dã nhưng lại giỏi về ẩnnhẫn."Cuối cùng ngươi cũng sẽ già, hơn nữa đã già rồi..." Hoàng đế Bắc Tề khẽcau mày, ánh mắt hơi chuyển, nhìn về phương Nam xa xôi, nghĩ đến tin tức vềtranh đấu trong hoàng thất Nam Khánh vừa được đưa về gần đây, nhẹ nhàngnói: "Cho như năm đó ngươi là một con sư tử dũng mãnh, đánh đến Đại Ngụysụp đổ, đánh đến Đại Tề ta thoi thóp, nhưng dù sao ngươi cũng đã già, toàn thântoát lên mùi vị mục nát. Trẫm thật sự rất hi vọng ngươi có thể tiếp tục âm hiểmvà thối nát như vậy, ép hắn tới đây với trẫm."Mấy câu này như đang than thở về từng chi tiết trong lịch sử, lại như đangtăng cường lòng tin cho bản thân. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, tuy vịHoàng đế Khánh Quốc kia mẫn cảm, đa nghi và khốn kiếp; nhưng lịch sử chỉtin vào bản thân lịch sử. Và lịch sử đã chứng minh, giữa thiên hạ này, vị Hoàngđế Khánh Quốc kia mới là người chiến thắng duy nhất trong ba mươi năm qua.Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, khóe môi hơi vểnh lên, lẩm bẩm tựnhủ: "Trẫm, hi vọng lần này ngươi có thể sống sót, để trẫm quang minh chínhđại đánh bại ngươi trên sân khấu thiên hạ này.".o O o .