Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1132: Quy nhất 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn có phần không hiểu về Phạm Nhàn, nhưng thật ra Phạm Nhàn cũngchẳng thể hiểu nổi hắn.Thân là đế vương, con tim trong thân thể hắn có màu gì, điều quan trọngnhất mà hắn cân nhắc chính là ngôi vị Hoàng đế và thiên hạ của mình. Nếu nhưquan hệ với Phạm Nhàn có thể mãi mãi duy trì hòa bình và bổ sung lợi ích, thếthì Hoàng đế Bắc Tề sẽ không tiếc bất cứ giá nào thỏa mãn yêu cầu của PhạmNhàn, ví dụ như Hải Đường, ví dụ như việc bái sư của Phạm Nhược Nhược.Nhưng trong tương lai, nếu Phạm Nhàn có thể uy hiếp đến Bắc Tề, chắcchắn Hoàng đế Bắc Tề sẽ lạnh lùng và vô tình dốc toàn bộ lực lượng trên tay đểthanh trừ Phạm Nhàn.Không liên quan đến tình cảm, không liên quan đến quốc gia, không liênquan đến nam nữ.Cõi đời này chỉ có ba loại người - nam nhân, nữ nhân, Hoàng đế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dòng nước từ dưới đình chảy xuống núi, chảy đến tầng dưới cùng của cungđiện, tụ lại dưới chân núi thành một đầm nước trong. Bên phía tây của dòngnước có một lỗ hổng nhỏ do đá trắng xây thành, nước trong ồ ạt chảy ra từ lỗhổng, nhưng lại không gây ra chút động tĩnh nào cho đầm nước.Lúc này trong rừng cây phía sau đầm nước, một nhóm thái giám cung nữ cúiđầu im lặng chờ đợi, không ai biết lúc này Hoàng đế bệ hạ đang ngẩn ngườitrong đình nghỉ chân bên sườn núi. Bọn họ chỉ biết, toàn bộ Bắc Tề ngoại trừHoàng đế bệ hạ ra thì có hai người là quyền quý nhất, lúc này đang ngẩn ngườibên bờ đầm nước.Một vị mặc áo vải gai, đầu đội mũ rộng vành, hai chân để trần, trông rấtgiống một khổ tu sĩ, chính là Quốc sư Khổ Hà. Lúc này hắn đang ngồi ngayngắn trên một tảng đá bên đầm nước, tay cầm một cái cần câu.Còn Hoàng Thái hậu Bắc Tề, người phụ nữ đã bỏ không biết bao nhiêu tâmhuyết, chịu không biết bao nhiêu tiếng xấu đảo loạn triều cương để cho con traicủa mình ngồi vững vàng ngồi trên ngai vàng, đang mỉm cười ngồi bên cạnhKhổ Hà đại sư, trên khuôn mặt đầy yên bình và điềm tĩnh.Năm đó, Chiến gia vươn mình giữa cảnh hỗn độn của thiên hạ, dựa vàoquân lực kế thừa ngôi Thiên Bảo của Đại Ngụy, song quanh năm chiến loạnkhông dứt, không biết bao nhiêu dũng tướng quân của hoàng thất đã chết yểudưới thế công tàn nhẫn hung tợn của Hoàng đế Nam Khánh. Cho đến khi vịHoàng đế họ Chiến đổ bệnh qua đời, cuối cùng trong cả tòa hoàng cung chỉ cònlại cặp cô nhi quả mẫu là bà và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Lúc này, Trần Bình Bình của Nam Khánh Chính dùng gian kế, triều chínhBắc Tề rung chuyển, các vương công quý tộc nhao nhao gào thét, tình thế trongcung an nguy trong sớm tối. Nhưng giữa tình hình như vậy, người phụ nữ nàyvẫn đảm bảo cho con trai của mình ngồi vững trên ngai vàng.Quan trọng nhất, đương nhiên chính thái độ cứng rắn của vị Đại Quốc sưbên cạnh bà. Nhưng cũng đồng thời chứng minh được rằng vị Hoàng Thái hậunày không hề tầm thường như vẻ bề ngoài.Đôi mắt Khổ Hà Hai nhìn mặt nước không một gợn sóng.Thái hậu khẽ mỉm cười, trong lòng lại nhớ tới những thay đổi trong hơn mộtnăm qua của Thượng Kinh thành. Năm xưa cung đình có biến cố, bà để TrườngNinh hầu liều chết ra khỏi cung, xin được Thẩm Trọng dẫn người tới cứu viện,Thẩm Trọng và Cẩm Y vệ đã lập công lớn. Thế nhưng Hoàng đế vừa trưởngthành, lại không thể dung tha cho Thẩm Trọng tiếp tục kiêu nữa, vì thế đã nảysinh ý định.Trong lòng Thái hậu cảm thấy có lỗi với Thẩm Trọng, nhưng tâm ý của contrai đã quyết, bà biết không thể nào khuyên bảo bèn ngầm chấp nhận chuyệnnày phát sinh - Người của Chiến gia dường như luôn luôn kiên định như vậy,không thể bị người khác thay đổi hay ảnh hưởng, ví dụ như đứa con của mình,ví dụ như người bên cạnh mình.Nhưng bà vẫn muốn tiếp tục cố gắng, bởi vì đêm hôm qua Hoàng đế Bắc Tềđã nói chuyện với bà suốt đêm, cứ cảm thấy chuyện này không tốt đẹp nhưtrong tưởng tượng, mời bà đến khuyên bảo Quốc sư Khổ Hà - cho nên mới cóviệc ân cần thăm hỏi bên bờ đầm nước ngày hôm nay."Ta chưa từng gặp Lý Vân Duệ, chỉ trao đổi qua nhiều mật thư." Bắc TềThái Hậu ôn tồn nói. Trước mặt Khổ Hà, đương nhiên bà không tự xưng là "Aigia". Tuy gương mặt vẫn rất đoan trang, nhưng giọng điệu của bà khi nói nănglại giống như một tiểu cô nương không hiểu thế sự.Khổ Hà mỉm cười, nói: "Ba nước cách nhau rất xa, lúc trước Trang MặcHàn đáp ứng tới Nam triều, cũng chưa từng gặp mặt vị Trưởng công chúa Namtriều."Thái hậu thở dài nói: "Cho nên Trang đại gia lưu lại tiếc nuối cả đời."Khổ Hạ lắc đầu: "Nhưng ta đã gặp qua vị Trưởng công chúa kia, cho nên tahiểu rõ, nữ nhân này không hề đơn giản. Biến cố ở kinh đô Nam triều lần nàyphát sinh nhanh đến như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, thực sự vượtngoài dự liệu của ta."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn có phần không hiểu về Phạm Nhàn, nhưng thật ra Phạm Nhàn cũngchẳng thể hiểu nổi hắn.Thân là đế vương, con tim trong thân thể hắn có màu gì, điều quan trọngnhất mà hắn cân nhắc chính là ngôi vị Hoàng đế và thiên hạ của mình. Nếu nhưquan hệ với Phạm Nhàn có thể mãi mãi duy trì hòa bình và bổ sung lợi ích, thếthì Hoàng đế Bắc Tề sẽ không tiếc bất cứ giá nào thỏa mãn yêu cầu của PhạmNhàn, ví dụ như Hải Đường, ví dụ như việc bái sư của Phạm Nhược Nhược.Nhưng trong tương lai, nếu Phạm Nhàn có thể uy hiếp đến Bắc Tề, chắcchắn Hoàng đế Bắc Tề sẽ lạnh lùng và vô tình dốc toàn bộ lực lượng trên tay đểthanh trừ Phạm Nhàn.Không liên quan đến tình cảm, không liên quan đến quốc gia, không liênquan đến nam nữ.Cõi đời này chỉ có ba loại người - nam nhân, nữ nhân, Hoàng đế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dòng nước từ dưới đình chảy xuống núi, chảy đến tầng dưới cùng của cungđiện, tụ lại dưới chân núi thành một đầm nước trong. Bên phía tây của dòngnước có một lỗ hổng nhỏ do đá trắng xây thành, nước trong ồ ạt chảy ra từ lỗhổng, nhưng lại không gây ra chút động tĩnh nào cho đầm nước.Lúc này trong rừng cây phía sau đầm nước, một nhóm thái giám cung nữ cúiđầu im lặng chờ đợi, không ai biết lúc này Hoàng đế bệ hạ đang ngẩn ngườitrong đình nghỉ chân bên sườn núi. Bọn họ chỉ biết, toàn bộ Bắc Tề ngoại trừHoàng đế bệ hạ ra thì có hai người là quyền quý nhất, lúc này đang ngẩn ngườibên bờ đầm nước.Một vị mặc áo vải gai, đầu đội mũ rộng vành, hai chân để trần, trông rấtgiống một khổ tu sĩ, chính là Quốc sư Khổ Hà. Lúc này hắn đang ngồi ngayngắn trên một tảng đá bên đầm nước, tay cầm một cái cần câu.Còn Hoàng Thái hậu Bắc Tề, người phụ nữ đã bỏ không biết bao nhiêu tâmhuyết, chịu không biết bao nhiêu tiếng xấu đảo loạn triều cương để cho con traicủa mình ngồi vững vàng ngồi trên ngai vàng, đang mỉm cười ngồi bên cạnhKhổ Hà đại sư, trên khuôn mặt đầy yên bình và điềm tĩnh.Năm đó, Chiến gia vươn mình giữa cảnh hỗn độn của thiên hạ, dựa vàoquân lực kế thừa ngôi Thiên Bảo của Đại Ngụy, song quanh năm chiến loạnkhông dứt, không biết bao nhiêu dũng tướng quân của hoàng thất đã chết yểudưới thế công tàn nhẫn hung tợn của Hoàng đế Nam Khánh. Cho đến khi vịHoàng đế họ Chiến đổ bệnh qua đời, cuối cùng trong cả tòa hoàng cung chỉ cònlại cặp cô nhi quả mẫu là bà và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Lúc này, Trần Bình Bình của Nam Khánh Chính dùng gian kế, triều chínhBắc Tề rung chuyển, các vương công quý tộc nhao nhao gào thét, tình thế trongcung an nguy trong sớm tối. Nhưng giữa tình hình như vậy, người phụ nữ nàyvẫn đảm bảo cho con trai của mình ngồi vững trên ngai vàng.Quan trọng nhất, đương nhiên chính thái độ cứng rắn của vị Đại Quốc sưbên cạnh bà. Nhưng cũng đồng thời chứng minh được rằng vị Hoàng Thái hậunày không hề tầm thường như vẻ bề ngoài.Đôi mắt Khổ Hà Hai nhìn mặt nước không một gợn sóng.Thái hậu khẽ mỉm cười, trong lòng lại nhớ tới những thay đổi trong hơn mộtnăm qua của Thượng Kinh thành. Năm xưa cung đình có biến cố, bà để TrườngNinh hầu liều chết ra khỏi cung, xin được Thẩm Trọng dẫn người tới cứu viện,Thẩm Trọng và Cẩm Y vệ đã lập công lớn. Thế nhưng Hoàng đế vừa trưởngthành, lại không thể dung tha cho Thẩm Trọng tiếp tục kiêu nữa, vì thế đã nảysinh ý định.Trong lòng Thái hậu cảm thấy có lỗi với Thẩm Trọng, nhưng tâm ý của contrai đã quyết, bà biết không thể nào khuyên bảo bèn ngầm chấp nhận chuyệnnày phát sinh - Người của Chiến gia dường như luôn luôn kiên định như vậy,không thể bị người khác thay đổi hay ảnh hưởng, ví dụ như đứa con của mình,ví dụ như người bên cạnh mình.Nhưng bà vẫn muốn tiếp tục cố gắng, bởi vì đêm hôm qua Hoàng đế Bắc Tềđã nói chuyện với bà suốt đêm, cứ cảm thấy chuyện này không tốt đẹp nhưtrong tưởng tượng, mời bà đến khuyên bảo Quốc sư Khổ Hà - cho nên mới cóviệc ân cần thăm hỏi bên bờ đầm nước ngày hôm nay."Ta chưa từng gặp Lý Vân Duệ, chỉ trao đổi qua nhiều mật thư." Bắc TềThái Hậu ôn tồn nói. Trước mặt Khổ Hà, đương nhiên bà không tự xưng là "Aigia". Tuy gương mặt vẫn rất đoan trang, nhưng giọng điệu của bà khi nói nănglại giống như một tiểu cô nương không hiểu thế sự.Khổ Hà mỉm cười, nói: "Ba nước cách nhau rất xa, lúc trước Trang MặcHàn đáp ứng tới Nam triều, cũng chưa từng gặp mặt vị Trưởng công chúa Namtriều."Thái hậu thở dài nói: "Cho nên Trang đại gia lưu lại tiếc nuối cả đời."Khổ Hạ lắc đầu: "Nhưng ta đã gặp qua vị Trưởng công chúa kia, cho nên tahiểu rõ, nữ nhân này không hề đơn giản. Biến cố ở kinh đô Nam triều lần nàyphát sinh nhanh đến như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, thực sự vượtngoài dự liệu của ta."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn có phần không hiểu về Phạm Nhàn, nhưng thật ra Phạm Nhàn cũngchẳng thể hiểu nổi hắn.Thân là đế vương, con tim trong thân thể hắn có màu gì, điều quan trọngnhất mà hắn cân nhắc chính là ngôi vị Hoàng đế và thiên hạ của mình. Nếu nhưquan hệ với Phạm Nhàn có thể mãi mãi duy trì hòa bình và bổ sung lợi ích, thếthì Hoàng đế Bắc Tề sẽ không tiếc bất cứ giá nào thỏa mãn yêu cầu của PhạmNhàn, ví dụ như Hải Đường, ví dụ như việc bái sư của Phạm Nhược Nhược.Nhưng trong tương lai, nếu Phạm Nhàn có thể uy hiếp đến Bắc Tề, chắcchắn Hoàng đế Bắc Tề sẽ lạnh lùng và vô tình dốc toàn bộ lực lượng trên tay đểthanh trừ Phạm Nhàn.Không liên quan đến tình cảm, không liên quan đến quốc gia, không liênquan đến nam nữ.Cõi đời này chỉ có ba loại người - nam nhân, nữ nhân, Hoàng đế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dòng nước từ dưới đình chảy xuống núi, chảy đến tầng dưới cùng của cungđiện, tụ lại dưới chân núi thành một đầm nước trong. Bên phía tây của dòngnước có một lỗ hổng nhỏ do đá trắng xây thành, nước trong ồ ạt chảy ra từ lỗhổng, nhưng lại không gây ra chút động tĩnh nào cho đầm nước.Lúc này trong rừng cây phía sau đầm nước, một nhóm thái giám cung nữ cúiđầu im lặng chờ đợi, không ai biết lúc này Hoàng đế bệ hạ đang ngẩn ngườitrong đình nghỉ chân bên sườn núi. Bọn họ chỉ biết, toàn bộ Bắc Tề ngoại trừHoàng đế bệ hạ ra thì có hai người là quyền quý nhất, lúc này đang ngẩn ngườibên bờ đầm nước.Một vị mặc áo vải gai, đầu đội mũ rộng vành, hai chân để trần, trông rấtgiống một khổ tu sĩ, chính là Quốc sư Khổ Hà. Lúc này hắn đang ngồi ngayngắn trên một tảng đá bên đầm nước, tay cầm một cái cần câu.Còn Hoàng Thái hậu Bắc Tề, người phụ nữ đã bỏ không biết bao nhiêu tâmhuyết, chịu không biết bao nhiêu tiếng xấu đảo loạn triều cương để cho con traicủa mình ngồi vững vàng ngồi trên ngai vàng, đang mỉm cười ngồi bên cạnhKhổ Hà đại sư, trên khuôn mặt đầy yên bình và điềm tĩnh.Năm đó, Chiến gia vươn mình giữa cảnh hỗn độn của thiên hạ, dựa vàoquân lực kế thừa ngôi Thiên Bảo của Đại Ngụy, song quanh năm chiến loạnkhông dứt, không biết bao nhiêu dũng tướng quân của hoàng thất đã chết yểudưới thế công tàn nhẫn hung tợn của Hoàng đế Nam Khánh. Cho đến khi vịHoàng đế họ Chiến đổ bệnh qua đời, cuối cùng trong cả tòa hoàng cung chỉ cònlại cặp cô nhi quả mẫu là bà và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.Lúc này, Trần Bình Bình của Nam Khánh Chính dùng gian kế, triều chínhBắc Tề rung chuyển, các vương công quý tộc nhao nhao gào thét, tình thế trongcung an nguy trong sớm tối. Nhưng giữa tình hình như vậy, người phụ nữ nàyvẫn đảm bảo cho con trai của mình ngồi vững trên ngai vàng.Quan trọng nhất, đương nhiên chính thái độ cứng rắn của vị Đại Quốc sưbên cạnh bà. Nhưng cũng đồng thời chứng minh được rằng vị Hoàng Thái hậunày không hề tầm thường như vẻ bề ngoài.Đôi mắt Khổ Hà Hai nhìn mặt nước không một gợn sóng.Thái hậu khẽ mỉm cười, trong lòng lại nhớ tới những thay đổi trong hơn mộtnăm qua của Thượng Kinh thành. Năm xưa cung đình có biến cố, bà để TrườngNinh hầu liều chết ra khỏi cung, xin được Thẩm Trọng dẫn người tới cứu viện,Thẩm Trọng và Cẩm Y vệ đã lập công lớn. Thế nhưng Hoàng đế vừa trưởngthành, lại không thể dung tha cho Thẩm Trọng tiếp tục kiêu nữa, vì thế đã nảysinh ý định.Trong lòng Thái hậu cảm thấy có lỗi với Thẩm Trọng, nhưng tâm ý của contrai đã quyết, bà biết không thể nào khuyên bảo bèn ngầm chấp nhận chuyệnnày phát sinh - Người của Chiến gia dường như luôn luôn kiên định như vậy,không thể bị người khác thay đổi hay ảnh hưởng, ví dụ như đứa con của mình,ví dụ như người bên cạnh mình.Nhưng bà vẫn muốn tiếp tục cố gắng, bởi vì đêm hôm qua Hoàng đế Bắc Tềđã nói chuyện với bà suốt đêm, cứ cảm thấy chuyện này không tốt đẹp nhưtrong tưởng tượng, mời bà đến khuyên bảo Quốc sư Khổ Hà - cho nên mới cóviệc ân cần thăm hỏi bên bờ đầm nước ngày hôm nay."Ta chưa từng gặp Lý Vân Duệ, chỉ trao đổi qua nhiều mật thư." Bắc TềThái Hậu ôn tồn nói. Trước mặt Khổ Hà, đương nhiên bà không tự xưng là "Aigia". Tuy gương mặt vẫn rất đoan trang, nhưng giọng điệu của bà khi nói nănglại giống như một tiểu cô nương không hiểu thế sự.Khổ Hà mỉm cười, nói: "Ba nước cách nhau rất xa, lúc trước Trang MặcHàn đáp ứng tới Nam triều, cũng chưa từng gặp mặt vị Trưởng công chúa Namtriều."Thái hậu thở dài nói: "Cho nên Trang đại gia lưu lại tiếc nuối cả đời."Khổ Hạ lắc đầu: "Nhưng ta đã gặp qua vị Trưởng công chúa kia, cho nên tahiểu rõ, nữ nhân này không hề đơn giản. Biến cố ở kinh đô Nam triều lần nàyphát sinh nhanh đến như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, thực sự vượtngoài dự liệu của ta."